Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 862: Tuyết trắng, rừng đỏ, tóc đen 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Cạch cạch cạch cạch!Một loạt âm thanh như mưa rơi vang lên từ bốn phía xe ngựa, đó là tiếng tên nỏbắn vào vách thùng xe, hệt như một giai điệu câu hồn đoạt phách.Trong giây lát, không biết bao nhiêu tên nỏ bắn về phía xe ngựa nơi Phạm Nhànđang ngồi, đặc biệt là trong đó còn có những mũi tên bắn từ loại nỏ cực mạnh,mang theo lực xung kích cực mạnh, đâm thẳng vào xe ngựa!Ầm một tiếng.Xe ngựa màu đen không thể kháng cự, bắt đầu lắc lư theo động lực, càng xe đứtđoạn trước uy lực này , nảy lên giữa đống đá lớn, trông như một con ếch đangchờ bị tàn sát.Có điều, thùng xe vẫn không hề bị vỡ vụn.Phạm Nhàn hạ người thấp xuống, nằm sấp trên sàn xe, vận hết sức lực từ trongngười giảm bớt lực xung kích cực lớn này, nhìn cái lỗ lớn trên thi thể ngườiđánh xe, y cũng không khỏi hoảng sợ. Uy lực của loại nỏ lớn này quá cườngđại, không ngờ còn bắn thủng một cái lỗ trên sàn xe của mình, để lộ đá núi vàtuyết đọng bên dưới.Phạm Nhàn biết rõ mức độ kiên cố của xe ngựa đặc chế từ Giám Sát viện, giữahai lớp ván gỗ trong là một lớp sợi sắt và một tấm thép mỏng nhưng cứng cáp.Nếu không phải loại xe ngựa kết hợp trí tuệ của Bính phường Khố Nội và TamXử của Giám Sát viện bảo vệ chính mình, chỉ e y đã chết trong đợt tấn côngbằng tên nỏ dày đặc như mưa băng này.Y dựng thẳng lỗ tai lắng nghe tiếng gào thét của tên nỏ bên ngoài, biết rằng mụctiêu hàng đầu của kẻ địch chắc chắn là mình. Mặc dù không hiểu làm thế nào kẻđịch mai phục đã nhận Giám Sát viện thay xe, nhưng y biết đây không phải lúcđể suy nghĩ về nguyên nhân hậu quả. Bởi vì lỗ tai của y đã phán đoán đượcrằng, trong thời gian ngắn như thế này, kẻ địch đang mai phục mình đã bắn tênnỏ vào sơn cốc với tốc độ cực kỳ nhanh chóng, vượt qua số lượng lúc quân độiKhánh Quốc sử dụng trên chiến trường khi tấn công thành trì nước khác!Sử dụng thủ đoạn công thành để để giết một mình y!Đợt tấn công bằng tên nỏ cực kỳ mạnh mẽ như vậy, được kẻ địch chuẩn bị tỉ mỉnhư vậy, khiến Phạm Nhàn cảm nhận được một chút hơi thở của cái chết.Rõ ràng là kẻ địch trong sơn cốc cũng rất kinh ngạc vì những chiếc xe ngựa bêndưới lại kiên cố đến mức có thể chịu đựng được sức mạnh của loại nỏ cựcmạnh.Mưa tên nỏ vẫn đang trút xuống, tiếng la hét thảm thiết và tiếng hí ngựa vangvọng trong sơn cốc. Ngay trong đợt tấn công lần đầu, tiếng hét lớn của PhạmNhàn đã báo động cho các thuộc hạ Giám Sát viện của mình, những kiếm thủLục Xử và mật thám đã nhanh chóng nắm bắt thời cơ trốn vào trong xe. Chỉ cónhững người đánh xe và châu quân được điều từ Vị Châu bị bỏ lại ngoài, chonên không được may mắn như vậy.Tên nỏ tàn nhẫn đâm vào thân thể và đầu của châu quân, đâm vào ngực, bụng,và hốc mắt của tuấn mã; xuyên qua, xé rách, và tách những mảng thịt khỏi sinhmệnh mà chúng đang bám lấy.Hoàn toàn không thể tránh khỏi, ngay dưới đợt mưa tên đầu tiên hơn trăm quânnhân của Vị Châu đã chết mất gần một nửa. Lũ ngựa càng thê thảm hơn nữa,ngã lăn dưới mặt tuyết, máu tươi đã nhuộm đỏ khắp nơi trong thung lũng phủđầy tuyết, quang cảnh thảm khốc đến mức không nỡ nhìn.Nơi nào cũng là thi thể, nơi nào cũng là mũi tên, nơi nào cũng là máu tươi, nơinào cũng là tử vong.Còn những chiếc xe ngựa lại trở thành phòng tuyến cuối cùng của mọi ngườitrong Giám Sát viện, kiên trì giữa cơn mưa tên dữ dộigiống như một chiếcthuyền giữa biển rộng, có thể bị sóng lớn nuốt chửng bất cứ lúc nào. Chỉ trongchớp mắt, thùng xe ngựa đã bị vô số mũi nỏ màu đen bắn vào, mũi nỏ đâm nhậpvào vách xe, đâm vào tấm thép mà không rớt xuống... Chiếc xe ngựa trong cốctrông như giống như một cỗ quan tài, bỗng dưng mọc ra vô số lông mốc u ám.o O oTrong rừng núi lại vang lên vài tiếng động cực kỳ khó chịu của khi kéo nỏ, kèmtheo đó là tiếng thở hổn hển khe khẽ của người đang vận sức.Viu một tiếng!Loại nỏ lớn đáng sợ kia kia được bắn ra, nhưng lần này không chỉ nhắm vào xengựa nơi Phạm Nhàn đang ở mà còn có hai cỗ nỏ khác nhắm ngay phía trướcchiếc xe.Mũi nỏ cực mạnh cũng cực kỳ tàn nhẫn đâm vào chiếc xe ngựa màu đen, làmvang lên một tiếng động lớn, chiếc xe ngựa lại bắt đầu nảy lên, sau đó cực kỳ bithảm ngã lật về phía bên trái!Đây là sức mạnh khổng lồ đến mức nào.Phạm Nhàn trốn trong thùng xe ngựa, cảm thấy mọi thứ xung quanh trong nháymắt lật nhào, một cơn chấn động cực mạnh hất y văng khỏi sàn xe. Khóe mắt ycó thể thấy góc trên chếch phía mình một chút đã có một đầu nỏ bằng kim loạisắc bén xuyên thủng vách thùng xe, âm u đáng sợ đâm vào, cách ngực bụng củamình chỉ khoảng nửa thước.
Cạch cạch cạch cạch!
Một loạt âm thanh như mưa rơi vang lên từ bốn phía xe ngựa, đó là tiếng tên nỏ
bắn vào vách thùng xe, hệt như một giai điệu câu hồn đoạt phách.
Trong giây lát, không biết bao nhiêu tên nỏ bắn về phía xe ngựa nơi Phạm Nhàn
đang ngồi, đặc biệt là trong đó còn có những mũi tên bắn từ loại nỏ cực mạnh,
mang theo lực xung kích cực mạnh, đâm thẳng vào xe ngựa!
Ầm một tiếng.
Xe ngựa màu đen không thể kháng cự, bắt đầu lắc lư theo động lực, càng xe đứt
đoạn trước uy lực này , nảy lên giữa đống đá lớn, trông như một con ếch đang
chờ bị tàn sát.
Có điều, thùng xe vẫn không hề bị vỡ vụn.
Phạm Nhàn hạ người thấp xuống, nằm sấp trên sàn xe, vận hết sức lực từ trong
người giảm bớt lực xung kích cực lớn này, nhìn cái lỗ lớn trên thi thể người
đánh xe, y cũng không khỏi hoảng sợ. Uy lực của loại nỏ lớn này quá cường
đại, không ngờ còn bắn thủng một cái lỗ trên sàn xe của mình, để lộ đá núi và
tuyết đọng bên dưới.
Phạm Nhàn biết rõ mức độ kiên cố của xe ngựa đặc chế từ Giám Sát viện, giữa
hai lớp ván gỗ trong là một lớp sợi sắt và một tấm thép mỏng nhưng cứng cáp.
Nếu không phải loại xe ngựa kết hợp trí tuệ của Bính phường Khố Nội và Tam
Xử của Giám Sát viện bảo vệ chính mình, chỉ e y đã chết trong đợt tấn công
bằng tên nỏ dày đặc như mưa băng này.
Y dựng thẳng lỗ tai lắng nghe tiếng gào thét của tên nỏ bên ngoài, biết rằng mục
tiêu hàng đầu của kẻ địch chắc chắn là mình. Mặc dù không hiểu làm thế nào kẻ
địch mai phục đã nhận Giám Sát viện thay xe, nhưng y biết đây không phải lúc
để suy nghĩ về nguyên nhân hậu quả. Bởi vì lỗ tai của y đã phán đoán được
rằng, trong thời gian ngắn như thế này, kẻ địch đang mai phục mình đã bắn tên
nỏ vào sơn cốc với tốc độ cực kỳ nhanh chóng, vượt qua số lượng lúc quân đội
Khánh Quốc sử dụng trên chiến trường khi tấn công thành trì nước khác!
Sử dụng thủ đoạn công thành để để giết một mình y!
Đợt tấn công bằng tên nỏ cực kỳ mạnh mẽ như vậy, được kẻ địch chuẩn bị tỉ mỉ
như vậy, khiến Phạm Nhàn cảm nhận được một chút hơi thở của cái chết.
Rõ ràng là kẻ địch trong sơn cốc cũng rất kinh ngạc vì những chiếc xe ngựa bên
dưới lại kiên cố đến mức có thể chịu đựng được sức mạnh của loại nỏ cực
mạnh.
Mưa tên nỏ vẫn đang trút xuống, tiếng la hét thảm thiết và tiếng hí ngựa vang
vọng trong sơn cốc. Ngay trong đợt tấn công lần đầu, tiếng hét lớn của Phạm
Nhàn đã báo động cho các thuộc hạ Giám Sát viện của mình, những kiếm thủ
Lục Xử và mật thám đã nhanh chóng nắm bắt thời cơ trốn vào trong xe. Chỉ có
những người đánh xe và châu quân được điều từ Vị Châu bị bỏ lại ngoài, cho
nên không được may mắn như vậy.
Tên nỏ tàn nhẫn đâm vào thân thể và đầu của châu quân, đâm vào ngực, bụng,
và hốc mắt của tuấn mã; xuyên qua, xé rách, và tách những mảng thịt khỏi sinh
mệnh mà chúng đang bám lấy.
Hoàn toàn không thể tránh khỏi, ngay dưới đợt mưa tên đầu tiên hơn trăm quân
nhân của Vị Châu đã chết mất gần một nửa. Lũ ngựa càng thê thảm hơn nữa,
ngã lăn dưới mặt tuyết, máu tươi đã nhuộm đỏ khắp nơi trong thung lũng phủ
đầy tuyết, quang cảnh thảm khốc đến mức không nỡ nhìn.
Nơi nào cũng là thi thể, nơi nào cũng là mũi tên, nơi nào cũng là máu tươi, nơi
nào cũng là tử vong.
Còn những chiếc xe ngựa lại trở thành phòng tuyến cuối cùng của mọi người
trong Giám Sát viện, kiên trì giữa cơn mưa tên dữ dộigiống như một chiếc
thuyền giữa biển rộng, có thể bị sóng lớn nuốt chửng bất cứ lúc nào. Chỉ trong
chớp mắt, thùng xe ngựa đã bị vô số mũi nỏ màu đen bắn vào, mũi nỏ đâm nhập
vào vách xe, đâm vào tấm thép mà không rớt xuống... Chiếc xe ngựa trong cốc
trông như giống như một cỗ quan tài, bỗng dưng mọc ra vô số lông mốc u ám.
o O o
Trong rừng núi lại vang lên vài tiếng động cực kỳ khó chịu của khi kéo nỏ, kèm
theo đó là tiếng thở hổn hển khe khẽ của người đang vận sức.
Viu một tiếng!
Loại nỏ lớn đáng sợ kia kia được bắn ra, nhưng lần này không chỉ nhắm vào xe
ngựa nơi Phạm Nhàn đang ở mà còn có hai cỗ nỏ khác nhắm ngay phía trước
chiếc xe.
Mũi nỏ cực mạnh cũng cực kỳ tàn nhẫn đâm vào chiếc xe ngựa màu đen, làm
vang lên một tiếng động lớn, chiếc xe ngựa lại bắt đầu nảy lên, sau đó cực kỳ bi
thảm ngã lật về phía bên trái!
Đây là sức mạnh khổng lồ đến mức nào.
Phạm Nhàn trốn trong thùng xe ngựa, cảm thấy mọi thứ xung quanh trong nháy
mắt lật nhào, một cơn chấn động cực mạnh hất y văng khỏi sàn xe. Khóe mắt y
có thể thấy góc trên chếch phía mình một chút đã có một đầu nỏ bằng kim loại
sắc bén xuyên thủng vách thùng xe, âm u đáng sợ đâm vào, cách ngực bụng của
mình chỉ khoảng nửa thước.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Cạch cạch cạch cạch!Một loạt âm thanh như mưa rơi vang lên từ bốn phía xe ngựa, đó là tiếng tên nỏbắn vào vách thùng xe, hệt như một giai điệu câu hồn đoạt phách.Trong giây lát, không biết bao nhiêu tên nỏ bắn về phía xe ngựa nơi Phạm Nhànđang ngồi, đặc biệt là trong đó còn có những mũi tên bắn từ loại nỏ cực mạnh,mang theo lực xung kích cực mạnh, đâm thẳng vào xe ngựa!Ầm một tiếng.Xe ngựa màu đen không thể kháng cự, bắt đầu lắc lư theo động lực, càng xe đứtđoạn trước uy lực này , nảy lên giữa đống đá lớn, trông như một con ếch đangchờ bị tàn sát.Có điều, thùng xe vẫn không hề bị vỡ vụn.Phạm Nhàn hạ người thấp xuống, nằm sấp trên sàn xe, vận hết sức lực từ trongngười giảm bớt lực xung kích cực lớn này, nhìn cái lỗ lớn trên thi thể ngườiđánh xe, y cũng không khỏi hoảng sợ. Uy lực của loại nỏ lớn này quá cườngđại, không ngờ còn bắn thủng một cái lỗ trên sàn xe của mình, để lộ đá núi vàtuyết đọng bên dưới.Phạm Nhàn biết rõ mức độ kiên cố của xe ngựa đặc chế từ Giám Sát viện, giữahai lớp ván gỗ trong là một lớp sợi sắt và một tấm thép mỏng nhưng cứng cáp.Nếu không phải loại xe ngựa kết hợp trí tuệ của Bính phường Khố Nội và TamXử của Giám Sát viện bảo vệ chính mình, chỉ e y đã chết trong đợt tấn côngbằng tên nỏ dày đặc như mưa băng này.Y dựng thẳng lỗ tai lắng nghe tiếng gào thét của tên nỏ bên ngoài, biết rằng mụctiêu hàng đầu của kẻ địch chắc chắn là mình. Mặc dù không hiểu làm thế nào kẻđịch mai phục đã nhận Giám Sát viện thay xe, nhưng y biết đây không phải lúcđể suy nghĩ về nguyên nhân hậu quả. Bởi vì lỗ tai của y đã phán đoán đượcrằng, trong thời gian ngắn như thế này, kẻ địch đang mai phục mình đã bắn tênnỏ vào sơn cốc với tốc độ cực kỳ nhanh chóng, vượt qua số lượng lúc quân độiKhánh Quốc sử dụng trên chiến trường khi tấn công thành trì nước khác!Sử dụng thủ đoạn công thành để để giết một mình y!Đợt tấn công bằng tên nỏ cực kỳ mạnh mẽ như vậy, được kẻ địch chuẩn bị tỉ mỉnhư vậy, khiến Phạm Nhàn cảm nhận được một chút hơi thở của cái chết.Rõ ràng là kẻ địch trong sơn cốc cũng rất kinh ngạc vì những chiếc xe ngựa bêndưới lại kiên cố đến mức có thể chịu đựng được sức mạnh của loại nỏ cựcmạnh.Mưa tên nỏ vẫn đang trút xuống, tiếng la hét thảm thiết và tiếng hí ngựa vangvọng trong sơn cốc. Ngay trong đợt tấn công lần đầu, tiếng hét lớn của PhạmNhàn đã báo động cho các thuộc hạ Giám Sát viện của mình, những kiếm thủLục Xử và mật thám đã nhanh chóng nắm bắt thời cơ trốn vào trong xe. Chỉ cónhững người đánh xe và châu quân được điều từ Vị Châu bị bỏ lại ngoài, chonên không được may mắn như vậy.Tên nỏ tàn nhẫn đâm vào thân thể và đầu của châu quân, đâm vào ngực, bụng,và hốc mắt của tuấn mã; xuyên qua, xé rách, và tách những mảng thịt khỏi sinhmệnh mà chúng đang bám lấy.Hoàn toàn không thể tránh khỏi, ngay dưới đợt mưa tên đầu tiên hơn trăm quânnhân của Vị Châu đã chết mất gần một nửa. Lũ ngựa càng thê thảm hơn nữa,ngã lăn dưới mặt tuyết, máu tươi đã nhuộm đỏ khắp nơi trong thung lũng phủđầy tuyết, quang cảnh thảm khốc đến mức không nỡ nhìn.Nơi nào cũng là thi thể, nơi nào cũng là mũi tên, nơi nào cũng là máu tươi, nơinào cũng là tử vong.Còn những chiếc xe ngựa lại trở thành phòng tuyến cuối cùng của mọi ngườitrong Giám Sát viện, kiên trì giữa cơn mưa tên dữ dộigiống như một chiếcthuyền giữa biển rộng, có thể bị sóng lớn nuốt chửng bất cứ lúc nào. Chỉ trongchớp mắt, thùng xe ngựa đã bị vô số mũi nỏ màu đen bắn vào, mũi nỏ đâm nhậpvào vách xe, đâm vào tấm thép mà không rớt xuống... Chiếc xe ngựa trong cốctrông như giống như một cỗ quan tài, bỗng dưng mọc ra vô số lông mốc u ám.o O oTrong rừng núi lại vang lên vài tiếng động cực kỳ khó chịu của khi kéo nỏ, kèmtheo đó là tiếng thở hổn hển khe khẽ của người đang vận sức.Viu một tiếng!Loại nỏ lớn đáng sợ kia kia được bắn ra, nhưng lần này không chỉ nhắm vào xengựa nơi Phạm Nhàn đang ở mà còn có hai cỗ nỏ khác nhắm ngay phía trướcchiếc xe.Mũi nỏ cực mạnh cũng cực kỳ tàn nhẫn đâm vào chiếc xe ngựa màu đen, làmvang lên một tiếng động lớn, chiếc xe ngựa lại bắt đầu nảy lên, sau đó cực kỳ bithảm ngã lật về phía bên trái!Đây là sức mạnh khổng lồ đến mức nào.Phạm Nhàn trốn trong thùng xe ngựa, cảm thấy mọi thứ xung quanh trong nháymắt lật nhào, một cơn chấn động cực mạnh hất y văng khỏi sàn xe. Khóe mắt ycó thể thấy góc trên chếch phía mình một chút đã có một đầu nỏ bằng kim loạisắc bén xuyên thủng vách thùng xe, âm u đáng sợ đâm vào, cách ngực bụng củamình chỉ khoảng nửa thước.