Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 863: Tuyết trắng, rừng đỏ, tóc đen 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Nguy hiểm quá, Phạm Nhàn nhìn mũi nỏ được chế tạo toàn bộ từ kim loại, nhìnnhững mảnh gỗ và sắt văng ra từ đầu mũi nỏ, biết rằng xe ngựa không chốngchọi được lâu hơn.Xe ngựa không thể quá nặng, vì vậy khi thiết kế giữa hai tầng ván gỗ chỉ có mộtlớp thép mỏng. Rốt cuộc thì có thế nào đi nữa đám quái nhân ở Tam Xử nàycũng không thể ngờ nổi lại có kẻ địch sử dụng loại nỏ lớn công thành khi maiphục ám sát!o O oPhạm Nhàn biết không thể tiếp tục ngồi chờ chết, y nhanh chóng hít thở hai hơikhông khí ngọt ngào, nhân cơ hội khi xe ngựa lật ngược, toàn bộ thân thể của yđã luồn qua lỗ hổng dưới sàn xe lúc trước, chui ra bên ngoài.Rất rõ ràng, kẻ ám sát trong sơn cốc không ngờ được Phạm Nhàn lại tìm ra mộtlối thoát nằm ngoài suy nghĩ của mình, cho nên đã phản ứng chậm mất mộtkhắc.Cho nên thời không này mũi chân của Phạm Nhàn vừa tiếp xúc với mặt đất,hoàn toàn không dám dừng lại, thân thể xoay mạnh một cái, vẽ thành vài đườngnét quái dị trong sơn cốc trống trải, chạy theo hình chữ Z lao thẳng vào vào khurừng trong sơn cốc.Viu viu viu viu, hơn mũi nỏ thon dài nhưng sắc bén hơn hẳn, hết sức tàn nhẫnđâm thẳng vào vị trí của Phạm Nhàn lúc trước, bắn vào chiếc xe ngựa đang lật,bắn vào bùn tuyết dưới đáy sơn cốc!Nguy hiểm vẫn chưa chấm dứt, Phạm Nhàn rít lên một tiếng, toàn thân y độtnhiên bật lên không trung, một tay đập vào một tảng đá trên mặt đất, vừa kịptránh được cơn mưa nỏ thứ hai đang phóng tới.Tảng đá vỡ nát, tung tích biến mất, tên nỏ đều bắn hụt!o O oPhạm Nhàn lướt vào rừng núi, lật tay kéo chiếc áo lông cừu màu trắng đangmặc trên người, thắt nó ở chân trái của mình, rồi lấy ra một viên dược hoàn nuốtvào. Sau đó, y cởi bỏ bộ quan phục màu đen của mình, mặc ngược lại.Một tay rút ra một dao găm màu đen từ trong ống giày, một tay khác nắm chặtchuôi kiếm bên hông, y tựa như một bóng ma, biến mất vào trong rừng cây.Trước khi biến mất, hắn lại huýt sáo một lần nữa, nhưng không quay đầu lạinhìn về hướng sơn cốc nơi những thuộc hạ thân tín của mình đang tràn ngậpnguy cơ.Đã có một số quan viên Giám Sát viện bỏ mạng, mà những người này đều chếttrong lúc lật xe.Khi xe ngựa của Phạm Nhàn bị nỏ lớn lật đổ, đám thuộc hạ lo cho an nguy củay, không buồn để ý tới mệnh lệnh mà trước đó Phạm Nhàn đã truyền đạt quatiếng hú. Họ dứt khoát mở cửa xe, dùng thanh nỏ mà mình mang theo, bắn vàotrong sơn cốc, cố gắng tranh thủ một chút thời gian, chạy tới bên xe của PhạmNhàn.Nhưng mà, những quan viên của Giám Sát viện chỉ sử dụng nỏ tay, hiển nhiêntầm bắn không thể so được với những người trong rừng núi. Mặc dù các kiếmthủ của Lục Xử được huấn luyện như những sát thần trong đêm tối, nhưng khiphải đối mặt với cơn mưa nỏ bất ngờ, như vậy bọn họ vẫn không có cơ hội đểđáp trả.Chỉ trong nháy mắt, những mũi nỏ đã biến một quan viên của Giám Sát việnvừa mở cửa xe thành một con nhím, quan viên kia còn chưa kịp nhắm mắt lại.Người thân pháp nhanh nhất, cũng mới tới gần xe của Phạm Nhàn sáu bước đãbị ba mũi nỏ ghim trên mặt đất.Phạm Nhàn thấy cảnh tượng này, sắc mặt y càng trở nên bình tĩnh, trong vẻ bìnhtĩnh đó mang theo một chút lạnh lùng tới cứng nhắc. Chỉ có bình tĩnh mới có thểphản kích một cách hiệu quả nhất.Phản kích.Từ khi rời khỏi xe, hắn đã đảo người ba lần liên tục, nhưng vẫn bị một mũi nỏbắn trúng bắp chân trái. Mặc dù chỉ lướt sát qua da nhưng vẫn đau như lửa đốt.Lông cừu mềm mại, buộc vào vết thương trên đùi,vô cùng phù hợp.Chính là lúc để phản kích.o O oSườn núi hai bên có rừng tuyết, âm thanh đầu tiên làm chấn động lỗ tai PhạmNhàn, là tiếng cảnh báo từ Ảnh Tử. Y biết rằng Ảnh Tử ở rừng núi kia bên, vìthế y chọn hướng ngược lại.Y tin tưởng vào thực lực của Ảnh Tử, cho dù kia rừng núi kia có bao nhiêungười, Ảnh Tử cũng có thể khiến những đám người bắn nỏ này tử vong hoặc làrơi vào ám ảnh tử vong.Nhưng bên rừng núi này, Phạm Nhàn phải tự mình giải quyết.Mưa nỏ dày đặc nhất định phải ngừng lại, nếu không thì mọi người trong sơncốc đều phải chết.Nhưng chỉ cần mưa nỏ dừng lại, cho các mật thám Giám Sát viện trong xe ngựacủa có cơ hội trốn vào rừng núi, Phạm Nhàn tin rằng các huynh đệ ở Lục Xửnhất định sẽ dùng thanh kiếm đen trong tay gặt hái sinh mạng của những kẻ ámsát.Gặt hái tất cả, không chừa lại bất cứ ai.o O oTừ trong rừng tuyết vang lên vài tiếng hô gấp gáp, rõ ràng kẻ địch đã phát hiệnPhạm Nhàn trốn vào rừng tuyết, đang phân phối nhân thủ, cố gắng tiến hành đợttập kích cuối cùng.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Nguy hiểm quá, Phạm Nhàn nhìn mũi nỏ được chế tạo toàn bộ từ kim loại, nhìnnhững mảnh gỗ và sắt văng ra từ đầu mũi nỏ, biết rằng xe ngựa không chốngchọi được lâu hơn.Xe ngựa không thể quá nặng, vì vậy khi thiết kế giữa hai tầng ván gỗ chỉ có mộtlớp thép mỏng. Rốt cuộc thì có thế nào đi nữa đám quái nhân ở Tam Xử nàycũng không thể ngờ nổi lại có kẻ địch sử dụng loại nỏ lớn công thành khi maiphục ám sát!o O oPhạm Nhàn biết không thể tiếp tục ngồi chờ chết, y nhanh chóng hít thở hai hơikhông khí ngọt ngào, nhân cơ hội khi xe ngựa lật ngược, toàn bộ thân thể của yđã luồn qua lỗ hổng dưới sàn xe lúc trước, chui ra bên ngoài.Rất rõ ràng, kẻ ám sát trong sơn cốc không ngờ được Phạm Nhàn lại tìm ra mộtlối thoát nằm ngoài suy nghĩ của mình, cho nên đã phản ứng chậm mất mộtkhắc.Cho nên thời không này mũi chân của Phạm Nhàn vừa tiếp xúc với mặt đất,hoàn toàn không dám dừng lại, thân thể xoay mạnh một cái, vẽ thành vài đườngnét quái dị trong sơn cốc trống trải, chạy theo hình chữ Z lao thẳng vào vào khurừng trong sơn cốc.Viu viu viu viu, hơn mũi nỏ thon dài nhưng sắc bén hơn hẳn, hết sức tàn nhẫnđâm thẳng vào vị trí của Phạm Nhàn lúc trước, bắn vào chiếc xe ngựa đang lật,bắn vào bùn tuyết dưới đáy sơn cốc!Nguy hiểm vẫn chưa chấm dứt, Phạm Nhàn rít lên một tiếng, toàn thân y độtnhiên bật lên không trung, một tay đập vào một tảng đá trên mặt đất, vừa kịptránh được cơn mưa nỏ thứ hai đang phóng tới.Tảng đá vỡ nát, tung tích biến mất, tên nỏ đều bắn hụt!o O oPhạm Nhàn lướt vào rừng núi, lật tay kéo chiếc áo lông cừu màu trắng đangmặc trên người, thắt nó ở chân trái của mình, rồi lấy ra một viên dược hoàn nuốtvào. Sau đó, y cởi bỏ bộ quan phục màu đen của mình, mặc ngược lại.Một tay rút ra một dao găm màu đen từ trong ống giày, một tay khác nắm chặtchuôi kiếm bên hông, y tựa như một bóng ma, biến mất vào trong rừng cây.Trước khi biến mất, hắn lại huýt sáo một lần nữa, nhưng không quay đầu lạinhìn về hướng sơn cốc nơi những thuộc hạ thân tín của mình đang tràn ngậpnguy cơ.Đã có một số quan viên Giám Sát viện bỏ mạng, mà những người này đều chếttrong lúc lật xe.Khi xe ngựa của Phạm Nhàn bị nỏ lớn lật đổ, đám thuộc hạ lo cho an nguy củay, không buồn để ý tới mệnh lệnh mà trước đó Phạm Nhàn đã truyền đạt quatiếng hú. Họ dứt khoát mở cửa xe, dùng thanh nỏ mà mình mang theo, bắn vàotrong sơn cốc, cố gắng tranh thủ một chút thời gian, chạy tới bên xe của PhạmNhàn.Nhưng mà, những quan viên của Giám Sát viện chỉ sử dụng nỏ tay, hiển nhiêntầm bắn không thể so được với những người trong rừng núi. Mặc dù các kiếmthủ của Lục Xử được huấn luyện như những sát thần trong đêm tối, nhưng khiphải đối mặt với cơn mưa nỏ bất ngờ, như vậy bọn họ vẫn không có cơ hội đểđáp trả.Chỉ trong nháy mắt, những mũi nỏ đã biến một quan viên của Giám Sát việnvừa mở cửa xe thành một con nhím, quan viên kia còn chưa kịp nhắm mắt lại.Người thân pháp nhanh nhất, cũng mới tới gần xe của Phạm Nhàn sáu bước đãbị ba mũi nỏ ghim trên mặt đất.Phạm Nhàn thấy cảnh tượng này, sắc mặt y càng trở nên bình tĩnh, trong vẻ bìnhtĩnh đó mang theo một chút lạnh lùng tới cứng nhắc. Chỉ có bình tĩnh mới có thểphản kích một cách hiệu quả nhất.Phản kích.Từ khi rời khỏi xe, hắn đã đảo người ba lần liên tục, nhưng vẫn bị một mũi nỏbắn trúng bắp chân trái. Mặc dù chỉ lướt sát qua da nhưng vẫn đau như lửa đốt.Lông cừu mềm mại, buộc vào vết thương trên đùi,vô cùng phù hợp.Chính là lúc để phản kích.o O oSườn núi hai bên có rừng tuyết, âm thanh đầu tiên làm chấn động lỗ tai PhạmNhàn, là tiếng cảnh báo từ Ảnh Tử. Y biết rằng Ảnh Tử ở rừng núi kia bên, vìthế y chọn hướng ngược lại.Y tin tưởng vào thực lực của Ảnh Tử, cho dù kia rừng núi kia có bao nhiêungười, Ảnh Tử cũng có thể khiến những đám người bắn nỏ này tử vong hoặc làrơi vào ám ảnh tử vong.Nhưng bên rừng núi này, Phạm Nhàn phải tự mình giải quyết.Mưa nỏ dày đặc nhất định phải ngừng lại, nếu không thì mọi người trong sơncốc đều phải chết.Nhưng chỉ cần mưa nỏ dừng lại, cho các mật thám Giám Sát viện trong xe ngựacủa có cơ hội trốn vào rừng núi, Phạm Nhàn tin rằng các huynh đệ ở Lục Xửnhất định sẽ dùng thanh kiếm đen trong tay gặt hái sinh mạng của những kẻ ámsát.Gặt hái tất cả, không chừa lại bất cứ ai.o O oTừ trong rừng tuyết vang lên vài tiếng hô gấp gáp, rõ ràng kẻ địch đã phát hiệnPhạm Nhàn trốn vào rừng tuyết, đang phân phối nhân thủ, cố gắng tiến hành đợttập kích cuối cùng.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Nguy hiểm quá, Phạm Nhàn nhìn mũi nỏ được chế tạo toàn bộ từ kim loại, nhìnnhững mảnh gỗ và sắt văng ra từ đầu mũi nỏ, biết rằng xe ngựa không chốngchọi được lâu hơn.Xe ngựa không thể quá nặng, vì vậy khi thiết kế giữa hai tầng ván gỗ chỉ có mộtlớp thép mỏng. Rốt cuộc thì có thế nào đi nữa đám quái nhân ở Tam Xử nàycũng không thể ngờ nổi lại có kẻ địch sử dụng loại nỏ lớn công thành khi maiphục ám sát!o O oPhạm Nhàn biết không thể tiếp tục ngồi chờ chết, y nhanh chóng hít thở hai hơikhông khí ngọt ngào, nhân cơ hội khi xe ngựa lật ngược, toàn bộ thân thể của yđã luồn qua lỗ hổng dưới sàn xe lúc trước, chui ra bên ngoài.Rất rõ ràng, kẻ ám sát trong sơn cốc không ngờ được Phạm Nhàn lại tìm ra mộtlối thoát nằm ngoài suy nghĩ của mình, cho nên đã phản ứng chậm mất mộtkhắc.Cho nên thời không này mũi chân của Phạm Nhàn vừa tiếp xúc với mặt đất,hoàn toàn không dám dừng lại, thân thể xoay mạnh một cái, vẽ thành vài đườngnét quái dị trong sơn cốc trống trải, chạy theo hình chữ Z lao thẳng vào vào khurừng trong sơn cốc.Viu viu viu viu, hơn mũi nỏ thon dài nhưng sắc bén hơn hẳn, hết sức tàn nhẫnđâm thẳng vào vị trí của Phạm Nhàn lúc trước, bắn vào chiếc xe ngựa đang lật,bắn vào bùn tuyết dưới đáy sơn cốc!Nguy hiểm vẫn chưa chấm dứt, Phạm Nhàn rít lên một tiếng, toàn thân y độtnhiên bật lên không trung, một tay đập vào một tảng đá trên mặt đất, vừa kịptránh được cơn mưa nỏ thứ hai đang phóng tới.Tảng đá vỡ nát, tung tích biến mất, tên nỏ đều bắn hụt!o O oPhạm Nhàn lướt vào rừng núi, lật tay kéo chiếc áo lông cừu màu trắng đangmặc trên người, thắt nó ở chân trái của mình, rồi lấy ra một viên dược hoàn nuốtvào. Sau đó, y cởi bỏ bộ quan phục màu đen của mình, mặc ngược lại.Một tay rút ra một dao găm màu đen từ trong ống giày, một tay khác nắm chặtchuôi kiếm bên hông, y tựa như một bóng ma, biến mất vào trong rừng cây.Trước khi biến mất, hắn lại huýt sáo một lần nữa, nhưng không quay đầu lạinhìn về hướng sơn cốc nơi những thuộc hạ thân tín của mình đang tràn ngậpnguy cơ.Đã có một số quan viên Giám Sát viện bỏ mạng, mà những người này đều chếttrong lúc lật xe.Khi xe ngựa của Phạm Nhàn bị nỏ lớn lật đổ, đám thuộc hạ lo cho an nguy củay, không buồn để ý tới mệnh lệnh mà trước đó Phạm Nhàn đã truyền đạt quatiếng hú. Họ dứt khoát mở cửa xe, dùng thanh nỏ mà mình mang theo, bắn vàotrong sơn cốc, cố gắng tranh thủ một chút thời gian, chạy tới bên xe của PhạmNhàn.Nhưng mà, những quan viên của Giám Sát viện chỉ sử dụng nỏ tay, hiển nhiêntầm bắn không thể so được với những người trong rừng núi. Mặc dù các kiếmthủ của Lục Xử được huấn luyện như những sát thần trong đêm tối, nhưng khiphải đối mặt với cơn mưa nỏ bất ngờ, như vậy bọn họ vẫn không có cơ hội đểđáp trả.Chỉ trong nháy mắt, những mũi nỏ đã biến một quan viên của Giám Sát việnvừa mở cửa xe thành một con nhím, quan viên kia còn chưa kịp nhắm mắt lại.Người thân pháp nhanh nhất, cũng mới tới gần xe của Phạm Nhàn sáu bước đãbị ba mũi nỏ ghim trên mặt đất.Phạm Nhàn thấy cảnh tượng này, sắc mặt y càng trở nên bình tĩnh, trong vẻ bìnhtĩnh đó mang theo một chút lạnh lùng tới cứng nhắc. Chỉ có bình tĩnh mới có thểphản kích một cách hiệu quả nhất.Phản kích.Từ khi rời khỏi xe, hắn đã đảo người ba lần liên tục, nhưng vẫn bị một mũi nỏbắn trúng bắp chân trái. Mặc dù chỉ lướt sát qua da nhưng vẫn đau như lửa đốt.Lông cừu mềm mại, buộc vào vết thương trên đùi,vô cùng phù hợp.Chính là lúc để phản kích.o O oSườn núi hai bên có rừng tuyết, âm thanh đầu tiên làm chấn động lỗ tai PhạmNhàn, là tiếng cảnh báo từ Ảnh Tử. Y biết rằng Ảnh Tử ở rừng núi kia bên, vìthế y chọn hướng ngược lại.Y tin tưởng vào thực lực của Ảnh Tử, cho dù kia rừng núi kia có bao nhiêungười, Ảnh Tử cũng có thể khiến những đám người bắn nỏ này tử vong hoặc làrơi vào ám ảnh tử vong.Nhưng bên rừng núi này, Phạm Nhàn phải tự mình giải quyết.Mưa nỏ dày đặc nhất định phải ngừng lại, nếu không thì mọi người trong sơncốc đều phải chết.Nhưng chỉ cần mưa nỏ dừng lại, cho các mật thám Giám Sát viện trong xe ngựacủa có cơ hội trốn vào rừng núi, Phạm Nhàn tin rằng các huynh đệ ở Lục Xửnhất định sẽ dùng thanh kiếm đen trong tay gặt hái sinh mạng của những kẻ ámsát.Gặt hái tất cả, không chừa lại bất cứ ai.o O oTừ trong rừng tuyết vang lên vài tiếng hô gấp gáp, rõ ràng kẻ địch đã phát hiệnPhạm Nhàn trốn vào rừng tuyết, đang phân phối nhân thủ, cố gắng tiến hành đợttập kích cuối cùng.

Chương 863: Tuyết trắng, rừng đỏ, tóc đen 2