Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 867: Kinh đô, lâu rồi không gặp 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Chính vào lúc này, biến cố đột nhiên nổi lên.Phạm Nhàn đâm kiếm giết một người, phía sau chặt một người, dưới mặt tuyếtnơi y đang đứng, lại xuất hiện một người!Một bóng hình màu xám từ dưới tuyết chui ra, mang theo khí tức u ám, tay cầmmột thanh kiếm mỏng đâm vào lưng Phạm Nhàn!Đây mới thật là sát thủ.Phạm Nhàn đã nấp trong tuyết giết không biết bao nhiêu người, nhưng lúc nàyđối mặt với vòng vây của ba cường giả, tâm trí của y thật sự quá mệt mỏi, do đóhoàn toàn không để ý đến điểm bất thường vùng tuyết đọng này.Ngay trước thời khắc chiến thắng, sát thủ cuối cùng của phe địch rốt cuộc cũngxuất hiện.o O oTrong thời điểm này, Phạm Nhàn chỉ kịp bước về phía trước một bước, sau đócảm thấy một cơn đau nóng rát, từ eo mình lan đến gáy.Thanh kiếm âm u kia trực tiếp xuyên qua quan phục có thể chống đỡ công kíchbình thường của Phạm Nhàn, lưu lại một vết thương dài thê khốc trên lưng y!Kiếm ý chưa ngừng, phóng lên trời, cắt đứt dây buộc tóc của Phạm Nhàn.Kẻ luôn bám sát sau lưng Phạm Nhàn đã sớm bởi kiếm này hất văng vào bêntrong tuyết.Còn sau lưng Phạm Nhàn, lại đổi thành thích khách đã ẩn nấp trong tuyết từ lâu.Sau lưng là vết thương rất nặng, là mái tóc dài vô lực rủ xuống cùng với thanhkiếm sắp lấy mạng Phạm Nhàn. Lúc này tinh thần và thể lực của Phạm Nhàn đãsuy kiệt đến cùng cực, trong thời gian ngắn hoàn toàn không thể điều động chânkhí bá đạo trong cơ thể.Y chỉ kịp quay đầu.Nhìn lại.Mái tóc dài màu đen rối tung buông xõa, yếu ớt và vô lực đập vào gương mặtcủa tên sát thủ cuối cùng này.o O oTrong mái tóc, một mũi châm nhỏ bé đâm vào huyệt Thái Dương phía bên gòmá của sát thủ kia, khẽ rung rinh, cứ như chỉ cần một cơn gió cũng có thể thổirơi mũi châm này.Nhưng thân thể tên sát thủ kia lại đột nhiên cứng đờ, thanh kiếm nhắm vào timPhạm Nhàn vẫn chưa kịp đâm ra.Phạm Nhàn dựng bàn tay chém trúng cổ họng tên sát thủ, sau gáy sát thủ bắn ramột cơn mưa máu.o O oĐầu của tên sát thủ lật ra sau, chỉ còn treo ngược ở sau lưng qua xương sốngmỏng manh cô đơn, một lỗ hổng đỏ máu tỏa ra mùi tanh hôi, quay về phía bầutrời xanh trong lành sau cơn tuyết.Phạm Nhàn không kịp thở dốc, lật tay rút trường kiếm đã cắm trong tuyết, haichân nhấc lên, co thân mình lại thành một khối, nhanh chóng lui về phía sau.Khi thân hình y co lại, diện tích phơi bày trong không khí thu hẹp, bộ đồ quanphục màu xám trắng của Giám Sát viện bao phủ toàn thân hắn không chừa mộtchỗ trống.Trong sân, tiếng nỏ bắn vang lên inh ỏi, tiêu điều như tiếng đàn tranh bằng sắtbên Tây Hồ, nhưng đều bắn vào vùng xung quanh Phạm Nhàn, thân pháp của yquá mức nhanh chóng, đến mức mà cả nỏ cao tốc cũng không thể bắn trúngngười.Thỉnh thoảng cũng có mấy mũi tên bắn trúng, nhưng lại không thể xuyên qua cơthể.Phạm Nhàn lướt tới phía trên của nỏ thủ thành, huy động lượng chân khí bá đạocòn sót lại trong cơ thể, trở tay lật lên!Chuyện này cần bao nhiêu lực lượng?Nỏ thủ thành khổng lồ lăn lộn trong không trung, thậm chí đập vào hai chiếc nổthủ thành bên cạnh.Ngay trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, Phạm Nhàn trở tay vẩy mũi kiếm mộtcái, trúng vào dây cung của nỏ thủ thành đang lơ lửng, lúc này nỏ đã căng đếnthời khắc quan trọng nhất.Thiên tử kiếm do Vương Khải Niên gửi tới từ ngàn dặm xa xôi, quả nhiên làbảo vật hiếm gặp trong nhân gian, chỉ thấy mũi kiếm lướt qua, dây cung đứtđoạn.Những kẻ ám sát xung quanh đã hoảng loạn, gào hét giận dữ, lao về phía PhạmNhàn, nhưng lại không để ý đến nỏ thủ thành có vấn đề.Kẽo kẹt kẽo kẹt, chuỗi âm thanh khiến lòng người kinh hãi vang lên trên đỉnhnúi tuyết. Ba tiếng nổ đùng đùng đùng vang lên, nỏ thủ thành đụng vào nhau,lập tức lệch hướng. Trong khi đó một sợi dây cót đã bị Phạm Nhàn chặt đứt,chiếc nỏ kim loại đã tụ lực từ lâu cuối cùng cũng được bắn ra.Không phải nhắm về phía sơn cốc mà là nhắm vào mặt đất.Lực phản chấn mạnh mẽ khiến cho những chiếc nỏ thủ thành khổng lồ bắt đầunhảy lên, lật đến độ cao chừng nửa người, trực tiếp đè lên nhóm người đangtruy sát Phạm Nhàn.Nghiền qua, một mảnh máu thịt bầy nhầy, chân tay đứt đoạn.Hai chiếc nỏ thủ thành bị đập trúng không thể kiểm soát được dây cung và cơquan trên đó, bắn ra hai tiếng viu viu, mũi nỏ bay loạn xọa hoàn toàn khôngtheo phương hướng nào!Hai vệt sáng sắc bén lướt qua, một mũi nỏ đâm vào gốc thường xanh già nua.Thân cây làm sao chịu nổi lực lượng mạnh mẽ như vậy, vỏ cây bật bay, gỗ rắnchắc giờ lại như cắt ra như đậu hũ, phá vỡ một lỗ thủng lớn, sau đó gãy đôingay từ vị trí này, rầm rầm đổ xuống.

Chính vào lúc này, biến cố đột nhiên nổi lên.

Phạm Nhàn đâm kiếm giết một người, phía sau chặt một người, dưới mặt tuyết

nơi y đang đứng, lại xuất hiện một người!

Một bóng hình màu xám từ dưới tuyết chui ra, mang theo khí tức u ám, tay cầm

một thanh kiếm mỏng đâm vào lưng Phạm Nhàn!

Đây mới thật là sát thủ.

Phạm Nhàn đã nấp trong tuyết giết không biết bao nhiêu người, nhưng lúc này

đối mặt với vòng vây của ba cường giả, tâm trí của y thật sự quá mệt mỏi, do đó

hoàn toàn không để ý đến điểm bất thường vùng tuyết đọng này.

Ngay trước thời khắc chiến thắng, sát thủ cuối cùng của phe địch rốt cuộc cũng

xuất hiện.

o O o

Trong thời điểm này, Phạm Nhàn chỉ kịp bước về phía trước một bước, sau đó

cảm thấy một cơn đau nóng rát, từ eo mình lan đến gáy.

Thanh kiếm âm u kia trực tiếp xuyên qua quan phục có thể chống đỡ công kích

bình thường của Phạm Nhàn, lưu lại một vết thương dài thê khốc trên lưng y!

Kiếm ý chưa ngừng, phóng lên trời, cắt đứt dây buộc tóc của Phạm Nhàn.

Kẻ luôn bám sát sau lưng Phạm Nhàn đã sớm bởi kiếm này hất văng vào bên

trong tuyết.

Còn sau lưng Phạm Nhàn, lại đổi thành thích khách đã ẩn nấp trong tuyết từ lâu.

Sau lưng là vết thương rất nặng, là mái tóc dài vô lực rủ xuống cùng với thanh

kiếm sắp lấy mạng Phạm Nhàn. Lúc này tinh thần và thể lực của Phạm Nhàn đã

suy kiệt đến cùng cực, trong thời gian ngắn hoàn toàn không thể điều động chân

khí bá đạo trong cơ thể.

Y chỉ kịp quay đầu.

Nhìn lại.

Mái tóc dài màu đen rối tung buông xõa, yếu ớt và vô lực đập vào gương mặt

của tên sát thủ cuối cùng này.

o O o

Trong mái tóc, một mũi châm nhỏ bé đâm vào huyệt Thái Dương phía bên gò

má của sát thủ kia, khẽ rung rinh, cứ như chỉ cần một cơn gió cũng có thể thổi

rơi mũi châm này.

Nhưng thân thể tên sát thủ kia lại đột nhiên cứng đờ, thanh kiếm nhắm vào tim

Phạm Nhàn vẫn chưa kịp đâm ra.

Phạm Nhàn dựng bàn tay chém trúng cổ họng tên sát thủ, sau gáy sát thủ bắn ra

một cơn mưa máu.

o O o

Đầu của tên sát thủ lật ra sau, chỉ còn treo ngược ở sau lưng qua xương sống

mỏng manh cô đơn, một lỗ hổng đỏ máu tỏa ra mùi tanh hôi, quay về phía bầu

trời xanh trong lành sau cơn tuyết.

Phạm Nhàn không kịp thở dốc, lật tay rút trường kiếm đã cắm trong tuyết, hai

chân nhấc lên, co thân mình lại thành một khối, nhanh chóng lui về phía sau.

Khi thân hình y co lại, diện tích phơi bày trong không khí thu hẹp, bộ đồ quan

phục màu xám trắng của Giám Sát viện bao phủ toàn thân hắn không chừa một

chỗ trống.

Trong sân, tiếng nỏ bắn vang lên inh ỏi, tiêu điều như tiếng đàn tranh bằng sắt

bên Tây Hồ, nhưng đều bắn vào vùng xung quanh Phạm Nhàn, thân pháp của y

quá mức nhanh chóng, đến mức mà cả nỏ cao tốc cũng không thể bắn trúng

người.

Thỉnh thoảng cũng có mấy mũi tên bắn trúng, nhưng lại không thể xuyên qua cơ

thể.

Phạm Nhàn lướt tới phía trên của nỏ thủ thành, huy động lượng chân khí bá đạo

còn sót lại trong cơ thể, trở tay lật lên!

Chuyện này cần bao nhiêu lực lượng?

Nỏ thủ thành khổng lồ lăn lộn trong không trung, thậm chí đập vào hai chiếc nổ

thủ thành bên cạnh.

Ngay trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, Phạm Nhàn trở tay vẩy mũi kiếm một

cái, trúng vào dây cung của nỏ thủ thành đang lơ lửng, lúc này nỏ đã căng đến

thời khắc quan trọng nhất.

Thiên tử kiếm do Vương Khải Niên gửi tới từ ngàn dặm xa xôi, quả nhiên là

bảo vật hiếm gặp trong nhân gian, chỉ thấy mũi kiếm lướt qua, dây cung đứt

đoạn.

Những kẻ ám sát xung quanh đã hoảng loạn, gào hét giận dữ, lao về phía Phạm

Nhàn, nhưng lại không để ý đến nỏ thủ thành có vấn đề.

Kẽo kẹt kẽo kẹt, chuỗi âm thanh khiến lòng người kinh hãi vang lên trên đỉnh

núi tuyết. Ba tiếng nổ đùng đùng đùng vang lên, nỏ thủ thành đụng vào nhau,

lập tức lệch hướng. Trong khi đó một sợi dây cót đã bị Phạm Nhàn chặt đứt,

chiếc nỏ kim loại đã tụ lực từ lâu cuối cùng cũng được bắn ra.

Không phải nhắm về phía sơn cốc mà là nhắm vào mặt đất.

Lực phản chấn mạnh mẽ khiến cho những chiếc nỏ thủ thành khổng lồ bắt đầu

nhảy lên, lật đến độ cao chừng nửa người, trực tiếp đè lên nhóm người đang

truy sát Phạm Nhàn.

Nghiền qua, một mảnh máu thịt bầy nhầy, chân tay đứt đoạn.

Hai chiếc nỏ thủ thành bị đập trúng không thể kiểm soát được dây cung và cơ

quan trên đó, bắn ra hai tiếng viu viu, mũi nỏ bay loạn xọa hoàn toàn không

theo phương hướng nào!

Hai vệt sáng sắc bén lướt qua, một mũi nỏ đâm vào gốc thường xanh già nua.

Thân cây làm sao chịu nổi lực lượng mạnh mẽ như vậy, vỏ cây bật bay, gỗ rắn

chắc giờ lại như cắt ra như đậu hũ, phá vỡ một lỗ thủng lớn, sau đó gãy đôi

ngay từ vị trí này, rầm rầm đổ xuống.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Chính vào lúc này, biến cố đột nhiên nổi lên.Phạm Nhàn đâm kiếm giết một người, phía sau chặt một người, dưới mặt tuyếtnơi y đang đứng, lại xuất hiện một người!Một bóng hình màu xám từ dưới tuyết chui ra, mang theo khí tức u ám, tay cầmmột thanh kiếm mỏng đâm vào lưng Phạm Nhàn!Đây mới thật là sát thủ.Phạm Nhàn đã nấp trong tuyết giết không biết bao nhiêu người, nhưng lúc nàyđối mặt với vòng vây của ba cường giả, tâm trí của y thật sự quá mệt mỏi, do đóhoàn toàn không để ý đến điểm bất thường vùng tuyết đọng này.Ngay trước thời khắc chiến thắng, sát thủ cuối cùng của phe địch rốt cuộc cũngxuất hiện.o O oTrong thời điểm này, Phạm Nhàn chỉ kịp bước về phía trước một bước, sau đócảm thấy một cơn đau nóng rát, từ eo mình lan đến gáy.Thanh kiếm âm u kia trực tiếp xuyên qua quan phục có thể chống đỡ công kíchbình thường của Phạm Nhàn, lưu lại một vết thương dài thê khốc trên lưng y!Kiếm ý chưa ngừng, phóng lên trời, cắt đứt dây buộc tóc của Phạm Nhàn.Kẻ luôn bám sát sau lưng Phạm Nhàn đã sớm bởi kiếm này hất văng vào bêntrong tuyết.Còn sau lưng Phạm Nhàn, lại đổi thành thích khách đã ẩn nấp trong tuyết từ lâu.Sau lưng là vết thương rất nặng, là mái tóc dài vô lực rủ xuống cùng với thanhkiếm sắp lấy mạng Phạm Nhàn. Lúc này tinh thần và thể lực của Phạm Nhàn đãsuy kiệt đến cùng cực, trong thời gian ngắn hoàn toàn không thể điều động chânkhí bá đạo trong cơ thể.Y chỉ kịp quay đầu.Nhìn lại.Mái tóc dài màu đen rối tung buông xõa, yếu ớt và vô lực đập vào gương mặtcủa tên sát thủ cuối cùng này.o O oTrong mái tóc, một mũi châm nhỏ bé đâm vào huyệt Thái Dương phía bên gòmá của sát thủ kia, khẽ rung rinh, cứ như chỉ cần một cơn gió cũng có thể thổirơi mũi châm này.Nhưng thân thể tên sát thủ kia lại đột nhiên cứng đờ, thanh kiếm nhắm vào timPhạm Nhàn vẫn chưa kịp đâm ra.Phạm Nhàn dựng bàn tay chém trúng cổ họng tên sát thủ, sau gáy sát thủ bắn ramột cơn mưa máu.o O oĐầu của tên sát thủ lật ra sau, chỉ còn treo ngược ở sau lưng qua xương sốngmỏng manh cô đơn, một lỗ hổng đỏ máu tỏa ra mùi tanh hôi, quay về phía bầutrời xanh trong lành sau cơn tuyết.Phạm Nhàn không kịp thở dốc, lật tay rút trường kiếm đã cắm trong tuyết, haichân nhấc lên, co thân mình lại thành một khối, nhanh chóng lui về phía sau.Khi thân hình y co lại, diện tích phơi bày trong không khí thu hẹp, bộ đồ quanphục màu xám trắng của Giám Sát viện bao phủ toàn thân hắn không chừa mộtchỗ trống.Trong sân, tiếng nỏ bắn vang lên inh ỏi, tiêu điều như tiếng đàn tranh bằng sắtbên Tây Hồ, nhưng đều bắn vào vùng xung quanh Phạm Nhàn, thân pháp của yquá mức nhanh chóng, đến mức mà cả nỏ cao tốc cũng không thể bắn trúngngười.Thỉnh thoảng cũng có mấy mũi tên bắn trúng, nhưng lại không thể xuyên qua cơthể.Phạm Nhàn lướt tới phía trên của nỏ thủ thành, huy động lượng chân khí bá đạocòn sót lại trong cơ thể, trở tay lật lên!Chuyện này cần bao nhiêu lực lượng?Nỏ thủ thành khổng lồ lăn lộn trong không trung, thậm chí đập vào hai chiếc nổthủ thành bên cạnh.Ngay trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, Phạm Nhàn trở tay vẩy mũi kiếm mộtcái, trúng vào dây cung của nỏ thủ thành đang lơ lửng, lúc này nỏ đã căng đếnthời khắc quan trọng nhất.Thiên tử kiếm do Vương Khải Niên gửi tới từ ngàn dặm xa xôi, quả nhiên làbảo vật hiếm gặp trong nhân gian, chỉ thấy mũi kiếm lướt qua, dây cung đứtđoạn.Những kẻ ám sát xung quanh đã hoảng loạn, gào hét giận dữ, lao về phía PhạmNhàn, nhưng lại không để ý đến nỏ thủ thành có vấn đề.Kẽo kẹt kẽo kẹt, chuỗi âm thanh khiến lòng người kinh hãi vang lên trên đỉnhnúi tuyết. Ba tiếng nổ đùng đùng đùng vang lên, nỏ thủ thành đụng vào nhau,lập tức lệch hướng. Trong khi đó một sợi dây cót đã bị Phạm Nhàn chặt đứt,chiếc nỏ kim loại đã tụ lực từ lâu cuối cùng cũng được bắn ra.Không phải nhắm về phía sơn cốc mà là nhắm vào mặt đất.Lực phản chấn mạnh mẽ khiến cho những chiếc nỏ thủ thành khổng lồ bắt đầunhảy lên, lật đến độ cao chừng nửa người, trực tiếp đè lên nhóm người đangtruy sát Phạm Nhàn.Nghiền qua, một mảnh máu thịt bầy nhầy, chân tay đứt đoạn.Hai chiếc nỏ thủ thành bị đập trúng không thể kiểm soát được dây cung và cơquan trên đó, bắn ra hai tiếng viu viu, mũi nỏ bay loạn xọa hoàn toàn khôngtheo phương hướng nào!Hai vệt sáng sắc bén lướt qua, một mũi nỏ đâm vào gốc thường xanh già nua.Thân cây làm sao chịu nổi lực lượng mạnh mẽ như vậy, vỏ cây bật bay, gỗ rắnchắc giờ lại như cắt ra như đậu hũ, phá vỡ một lỗ thủng lớn, sau đó gãy đôingay từ vị trí này, rầm rầm đổ xuống.

Chương 867: Kinh đô, lâu rồi không gặp 1