Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 868: Kinh đô, lâu rồi không gặp 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Mũi nỏ khác càng ác liệt hơn, trực tiếp xuyên qua ba tên sát thủ, ghim ba ngườinày vào mặt tuyết!Máu tươi theo mũi nỏ khủng khiếp kia chảy xuống mặt tuyết, ba kẻ ám sát bịxuyên thành xâu thịt nhưng chưa thể chết ngay, chỉ còn rên rỉ không ngớt.Xung quanh đột nhiên hỗn loạn.o O oLợi dụng tình hình hỗn độn đó, Phạm Nhàn lại nữa trốn vào rừng tuyết, nằmnhoài trên cành cây, thở gấp gáp mệt mỏi, đồng thời cũng phải cẩn thận khôngđể máu tươi phía sau lưng rơi xuống từ gốc cây đọng tuyết, khiến đám ngườiám sát này chú ý tới.Trong tay đối phương có nỏ, nếu lúc này có thêm một đội cung thủ vây quanhPhạm Nhàn sau khi y bị thương nặng, Phạm Nhàn cũng không chắc mình có thểsống sót.Nhưng nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành, mật độ tên nỏ trong rừng tuyết đã giảmđi rất nhiều, ba tên cầm đầu đã tử vong, khiến cho những kẻ phục kích cảm thấysợ hãi và hoảng loạn. Không có ai chỉ huy, không còn ba chiếc nỏ thủ thànhphát huy tác dụng trấn áp, áp lực mà những chiếc xe ngựa màu đen trong sơncốc phải chịu đã giảm đi rất nhiều.Phạm Nhàn nằm trên cây khô lắng nghe tiếng động từ núi rừng đối diện, biếtrằng Ảnh Tử đã lên trước mình và đã làm nhiễu loạn trận địa trên ngọn núi kia.Tâm lí của những kẻ phục kích đã hoang mang, nhóm thích khách Lục Xử củaGiám Sát cuối cùng cũng có cơ hội để phát huy.Người trong Giám Sát viện không cần chờ thêm chỉ thị từ thủ lĩnh cũng tự biếtthời cơ chiến đấu ra sao, đã xông ra khỏi xe ngựa từ lâu, rút cây đinh sắt màuđen bên cạnh ra, né tránh những đợt mưa tên đã trở nên thưa thớt, trầm lặng màngầm mang phẫn nộ, lẻn vào trong rừng núi.Bọn họ đã mặc ngược bộ quan phục màu đen từ lúc trong buồng xe, như nhữngbóng ma xám trắng kia, bước vào khu rừng tuyết, bắt đầu dựa vào kỹ thuật vàlòng căm thù của mình, không tiếc mọi giá nào săn giết bất cứ sinh mệnh nàocòn sót lại trong rừng tuyết.Đợt phục kích bằng nỏ đã được chuẩn bị từ lâu, cuối cùng dưới công kíchkhông tiếc mạng sống của hai cường giả Phạm Nhàn và Ảnh Tử, đã trở thànhmột trận chiến săn giết cận thân giữa rừng núi.Trên thế giới này, không ai am hiểu ám sát hơn những thích khách Lục Xử củaGiám Sát viện.Cho dù là quân đội Khánh Quốc mạnh mẽ nhất thiên hạ, trong rừng rậm, trongtrận chiến ám sát cận thân, cũng không phải đối thủ của Lục Xử.Lắng nghe vẻ yên tĩnh tới quỷ dị trong rừng tuyết, lắng nghe thi thoảng có tiếngnỏ bắn, thi thoảng có tiếng đạp tuyết, thi thoảng có tiếng dùi sắt đâm vào bụng,thi thoảng có tiếng la hét thảm thiết...Phạm Nhàn hiểu rõ, thuộc hạ của chính mình đã chiếm ưu thế tuyệt đối, mộtcuộc tàn sát trả thù đang được tiến hành một cách có tổ chức. Hơn hai trăm línhnỏ phục kích Giám Sát viện, sau khi khiến Giám Sát viện chịu tổn thất nặng nề,giờ đã hoàn toàn không còn đường sống.Cuối cùng y cũng cảm thấy trái tim căng thẳng đã được giải tỏa.o O oKhông còn ai sống sót, đúng như những gì Phạm Nhàn đã dự đoán, các kiếmthủ của Lục Xử ra tay cực kỳ ác độc, không hề để lại một ai sống sót. Đươngnhiên điều này không chỉ vì Lục Xử ra tay quá tàn nhẫn, khi trận chiến sắp kếtthúc, hai mươi mấy lĩnh nỏ còn lại đã tự sát chỉnh tề như một.Phạm Nhàn đứng trên mặt tuyết, lạnh lùng nhìn vào hai mươi mấy thi thể trênmặt đất, nhìn vào gương mặt của những xác chết này, phát hiện trên mặt bọn họkhông có bất cứ bi ai hay hoảng loạn, chỉ có vẻ kiên nghị và trung thành.Quân đội Khánh Quốc... quả thật là vũ lực mạnh nhất trên thế giới này, loại kỷluật và sức mạnh như vậy mà được đặt trên chiến trường, đó sẽ là một lực lượngđáng sợ đến mức nào.Mà hôm nay trên chiếc xe ngựa màu đen trong thung lũng có tổng cộng hơn bamươi quan viên Giám Sát viện, cuối cùng chỉ có khoảng hai mươi người có thểsống sót tiến vào rừng tuyết. Chỉ với hai mươi người này, bọn họ đã ám sát hơnmột trăm tên lính nỏ.Trong rừng núi hai bên sơn cốc, dưới bóng cây, sau những tảng đá u ám chắccòn không ít xác chết với máu thịt đều đã đông cứng.Tâm thần Phạm Nhàn xáo động, hắng giọng hai tiếng, ho ra một ít máu, chậmrãi quay người, nhìn người đầy máu trên mặt đất.Người này máu miệng khắp người, một con mắt đã bị mũi dao chọc thủng, khócoi như như túi rượu xẹp lép, hai cánh tay hắn đã bị chặt đứt rất chỉnh tề, taytrái có một lỗ máu, tay phải bị chân khí bá đạo chấn thành khúc gỗ đứt đoạn.Đây chính là một trong ba cao thủ lúc trước, người tấn công Phạm Nhàn từ phíasau, lúc sắp chết vẫn dũng mãnh liều mạng ôm chặt lấy Phạm Nhàn, không ngờcuối cùng lại trở thành người duy nhất còn sống sót trong số những kẻ ám sát.
Mũi nỏ khác càng ác liệt hơn, trực tiếp xuyên qua ba tên sát thủ, ghim ba người
này vào mặt tuyết!
Máu tươi theo mũi nỏ khủng khiếp kia chảy xuống mặt tuyết, ba kẻ ám sát bị
xuyên thành xâu thịt nhưng chưa thể chết ngay, chỉ còn rên rỉ không ngớt.
Xung quanh đột nhiên hỗn loạn.
o O o
Lợi dụng tình hình hỗn độn đó, Phạm Nhàn lại nữa trốn vào rừng tuyết, nằm
nhoài trên cành cây, thở gấp gáp mệt mỏi, đồng thời cũng phải cẩn thận không
để máu tươi phía sau lưng rơi xuống từ gốc cây đọng tuyết, khiến đám người
ám sát này chú ý tới.
Trong tay đối phương có nỏ, nếu lúc này có thêm một đội cung thủ vây quanh
Phạm Nhàn sau khi y bị thương nặng, Phạm Nhàn cũng không chắc mình có thể
sống sót.
Nhưng nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành, mật độ tên nỏ trong rừng tuyết đã giảm
đi rất nhiều, ba tên cầm đầu đã tử vong, khiến cho những kẻ phục kích cảm thấy
sợ hãi và hoảng loạn. Không có ai chỉ huy, không còn ba chiếc nỏ thủ thành
phát huy tác dụng trấn áp, áp lực mà những chiếc xe ngựa màu đen trong sơn
cốc phải chịu đã giảm đi rất nhiều.
Phạm Nhàn nằm trên cây khô lắng nghe tiếng động từ núi rừng đối diện, biết
rằng Ảnh Tử đã lên trước mình và đã làm nhiễu loạn trận địa trên ngọn núi kia.
Tâm lí của những kẻ phục kích đã hoang mang, nhóm thích khách Lục Xử của
Giám Sát cuối cùng cũng có cơ hội để phát huy.
Người trong Giám Sát viện không cần chờ thêm chỉ thị từ thủ lĩnh cũng tự biết
thời cơ chiến đấu ra sao, đã xông ra khỏi xe ngựa từ lâu, rút cây đinh sắt màu
đen bên cạnh ra, né tránh những đợt mưa tên đã trở nên thưa thớt, trầm lặng mà
ngầm mang phẫn nộ, lẻn vào trong rừng núi.
Bọn họ đã mặc ngược bộ quan phục màu đen từ lúc trong buồng xe, như những
bóng ma xám trắng kia, bước vào khu rừng tuyết, bắt đầu dựa vào kỹ thuật và
lòng căm thù của mình, không tiếc mọi giá nào săn giết bất cứ sinh mệnh nào
còn sót lại trong rừng tuyết.
Đợt phục kích bằng nỏ đã được chuẩn bị từ lâu, cuối cùng dưới công kích
không tiếc mạng sống của hai cường giả Phạm Nhàn và Ảnh Tử, đã trở thành
một trận chiến săn giết cận thân giữa rừng núi.
Trên thế giới này, không ai am hiểu ám sát hơn những thích khách Lục Xử của
Giám Sát viện.
Cho dù là quân đội Khánh Quốc mạnh mẽ nhất thiên hạ, trong rừng rậm, trong
trận chiến ám sát cận thân, cũng không phải đối thủ của Lục Xử.
Lắng nghe vẻ yên tĩnh tới quỷ dị trong rừng tuyết, lắng nghe thi thoảng có tiếng
nỏ bắn, thi thoảng có tiếng đạp tuyết, thi thoảng có tiếng dùi sắt đâm vào bụng,
thi thoảng có tiếng la hét thảm thiết...
Phạm Nhàn hiểu rõ, thuộc hạ của chính mình đã chiếm ưu thế tuyệt đối, một
cuộc tàn sát trả thù đang được tiến hành một cách có tổ chức. Hơn hai trăm lính
nỏ phục kích Giám Sát viện, sau khi khiến Giám Sát viện chịu tổn thất nặng nề,
giờ đã hoàn toàn không còn đường sống.
Cuối cùng y cũng cảm thấy trái tim căng thẳng đã được giải tỏa.
o O o
Không còn ai sống sót, đúng như những gì Phạm Nhàn đã dự đoán, các kiếm
thủ của Lục Xử ra tay cực kỳ ác độc, không hề để lại một ai sống sót. Đương
nhiên điều này không chỉ vì Lục Xử ra tay quá tàn nhẫn, khi trận chiến sắp kết
thúc, hai mươi mấy lĩnh nỏ còn lại đã tự sát chỉnh tề như một.
Phạm Nhàn đứng trên mặt tuyết, lạnh lùng nhìn vào hai mươi mấy thi thể trên
mặt đất, nhìn vào gương mặt của những xác chết này, phát hiện trên mặt bọn họ
không có bất cứ bi ai hay hoảng loạn, chỉ có vẻ kiên nghị và trung thành.
Quân đội Khánh Quốc... quả thật là vũ lực mạnh nhất trên thế giới này, loại kỷ
luật và sức mạnh như vậy mà được đặt trên chiến trường, đó sẽ là một lực lượng
đáng sợ đến mức nào.
Mà hôm nay trên chiếc xe ngựa màu đen trong thung lũng có tổng cộng hơn ba
mươi quan viên Giám Sát viện, cuối cùng chỉ có khoảng hai mươi người có thể
sống sót tiến vào rừng tuyết. Chỉ với hai mươi người này, bọn họ đã ám sát hơn
một trăm tên lính nỏ.
Trong rừng núi hai bên sơn cốc, dưới bóng cây, sau những tảng đá u ám chắc
còn không ít xác chết với máu thịt đều đã đông cứng.
Tâm thần Phạm Nhàn xáo động, hắng giọng hai tiếng, ho ra một ít máu, chậm
rãi quay người, nhìn người đầy máu trên mặt đất.
Người này máu miệng khắp người, một con mắt đã bị mũi dao chọc thủng, khó
coi như như túi rượu xẹp lép, hai cánh tay hắn đã bị chặt đứt rất chỉnh tề, tay
trái có một lỗ máu, tay phải bị chân khí bá đạo chấn thành khúc gỗ đứt đoạn.
Đây chính là một trong ba cao thủ lúc trước, người tấn công Phạm Nhàn từ phía
sau, lúc sắp chết vẫn dũng mãnh liều mạng ôm chặt lấy Phạm Nhàn, không ngờ
cuối cùng lại trở thành người duy nhất còn sống sót trong số những kẻ ám sát.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Mũi nỏ khác càng ác liệt hơn, trực tiếp xuyên qua ba tên sát thủ, ghim ba ngườinày vào mặt tuyết!Máu tươi theo mũi nỏ khủng khiếp kia chảy xuống mặt tuyết, ba kẻ ám sát bịxuyên thành xâu thịt nhưng chưa thể chết ngay, chỉ còn rên rỉ không ngớt.Xung quanh đột nhiên hỗn loạn.o O oLợi dụng tình hình hỗn độn đó, Phạm Nhàn lại nữa trốn vào rừng tuyết, nằmnhoài trên cành cây, thở gấp gáp mệt mỏi, đồng thời cũng phải cẩn thận khôngđể máu tươi phía sau lưng rơi xuống từ gốc cây đọng tuyết, khiến đám ngườiám sát này chú ý tới.Trong tay đối phương có nỏ, nếu lúc này có thêm một đội cung thủ vây quanhPhạm Nhàn sau khi y bị thương nặng, Phạm Nhàn cũng không chắc mình có thểsống sót.Nhưng nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành, mật độ tên nỏ trong rừng tuyết đã giảmđi rất nhiều, ba tên cầm đầu đã tử vong, khiến cho những kẻ phục kích cảm thấysợ hãi và hoảng loạn. Không có ai chỉ huy, không còn ba chiếc nỏ thủ thànhphát huy tác dụng trấn áp, áp lực mà những chiếc xe ngựa màu đen trong sơncốc phải chịu đã giảm đi rất nhiều.Phạm Nhàn nằm trên cây khô lắng nghe tiếng động từ núi rừng đối diện, biếtrằng Ảnh Tử đã lên trước mình và đã làm nhiễu loạn trận địa trên ngọn núi kia.Tâm lí của những kẻ phục kích đã hoang mang, nhóm thích khách Lục Xử củaGiám Sát cuối cùng cũng có cơ hội để phát huy.Người trong Giám Sát viện không cần chờ thêm chỉ thị từ thủ lĩnh cũng tự biếtthời cơ chiến đấu ra sao, đã xông ra khỏi xe ngựa từ lâu, rút cây đinh sắt màuđen bên cạnh ra, né tránh những đợt mưa tên đã trở nên thưa thớt, trầm lặng màngầm mang phẫn nộ, lẻn vào trong rừng núi.Bọn họ đã mặc ngược bộ quan phục màu đen từ lúc trong buồng xe, như nhữngbóng ma xám trắng kia, bước vào khu rừng tuyết, bắt đầu dựa vào kỹ thuật vàlòng căm thù của mình, không tiếc mọi giá nào săn giết bất cứ sinh mệnh nàocòn sót lại trong rừng tuyết.Đợt phục kích bằng nỏ đã được chuẩn bị từ lâu, cuối cùng dưới công kíchkhông tiếc mạng sống của hai cường giả Phạm Nhàn và Ảnh Tử, đã trở thànhmột trận chiến săn giết cận thân giữa rừng núi.Trên thế giới này, không ai am hiểu ám sát hơn những thích khách Lục Xử củaGiám Sát viện.Cho dù là quân đội Khánh Quốc mạnh mẽ nhất thiên hạ, trong rừng rậm, trongtrận chiến ám sát cận thân, cũng không phải đối thủ của Lục Xử.Lắng nghe vẻ yên tĩnh tới quỷ dị trong rừng tuyết, lắng nghe thi thoảng có tiếngnỏ bắn, thi thoảng có tiếng đạp tuyết, thi thoảng có tiếng dùi sắt đâm vào bụng,thi thoảng có tiếng la hét thảm thiết...Phạm Nhàn hiểu rõ, thuộc hạ của chính mình đã chiếm ưu thế tuyệt đối, mộtcuộc tàn sát trả thù đang được tiến hành một cách có tổ chức. Hơn hai trăm línhnỏ phục kích Giám Sát viện, sau khi khiến Giám Sát viện chịu tổn thất nặng nề,giờ đã hoàn toàn không còn đường sống.Cuối cùng y cũng cảm thấy trái tim căng thẳng đã được giải tỏa.o O oKhông còn ai sống sót, đúng như những gì Phạm Nhàn đã dự đoán, các kiếmthủ của Lục Xử ra tay cực kỳ ác độc, không hề để lại một ai sống sót. Đươngnhiên điều này không chỉ vì Lục Xử ra tay quá tàn nhẫn, khi trận chiến sắp kếtthúc, hai mươi mấy lĩnh nỏ còn lại đã tự sát chỉnh tề như một.Phạm Nhàn đứng trên mặt tuyết, lạnh lùng nhìn vào hai mươi mấy thi thể trênmặt đất, nhìn vào gương mặt của những xác chết này, phát hiện trên mặt bọn họkhông có bất cứ bi ai hay hoảng loạn, chỉ có vẻ kiên nghị và trung thành.Quân đội Khánh Quốc... quả thật là vũ lực mạnh nhất trên thế giới này, loại kỷluật và sức mạnh như vậy mà được đặt trên chiến trường, đó sẽ là một lực lượngđáng sợ đến mức nào.Mà hôm nay trên chiếc xe ngựa màu đen trong thung lũng có tổng cộng hơn bamươi quan viên Giám Sát viện, cuối cùng chỉ có khoảng hai mươi người có thểsống sót tiến vào rừng tuyết. Chỉ với hai mươi người này, bọn họ đã ám sát hơnmột trăm tên lính nỏ.Trong rừng núi hai bên sơn cốc, dưới bóng cây, sau những tảng đá u ám chắccòn không ít xác chết với máu thịt đều đã đông cứng.Tâm thần Phạm Nhàn xáo động, hắng giọng hai tiếng, ho ra một ít máu, chậmrãi quay người, nhìn người đầy máu trên mặt đất.Người này máu miệng khắp người, một con mắt đã bị mũi dao chọc thủng, khócoi như như túi rượu xẹp lép, hai cánh tay hắn đã bị chặt đứt rất chỉnh tề, taytrái có một lỗ máu, tay phải bị chân khí bá đạo chấn thành khúc gỗ đứt đoạn.Đây chính là một trong ba cao thủ lúc trước, người tấn công Phạm Nhàn từ phíasau, lúc sắp chết vẫn dũng mãnh liều mạng ôm chặt lấy Phạm Nhàn, không ngờcuối cùng lại trở thành người duy nhất còn sống sót trong số những kẻ ám sát.