Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 871: Kinh đô, lâu rồi không gặp 5
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Từ hai bên rừng núi xung quanh sơn cốc phủ đầy tuyết, mười mấy mật thámGiám Sát viện từ từ bước ra, tay lăn lăm cây nỏ, vẻ mặt bình tĩnh và lạnh lùngnhìn về phía Tần Hằng và với quân phòng vệ kinh đô đang phụ trách thanh lýxác chết trong sơn cốc.Tần Hằng khẽ biến sắc, nói: "SAo vậy? Không tin ta à?""Ngươi nghĩ bây giờ ta còn tin tưởng được ai à?" Phạm Nhàn cười chế nhạonói: "Đừng quên, mới vừa rồi thôi suýt chút ta biến thành quỷ rồi."Tần Hằng lẳng lặng lắc đầu, bất đắc dĩ: "Nếu ngươi cho rằng nhắm mấy cây nỏnày vào ta có thể giúp ngươi yên tâm hơn thì cứ làm vậy đi." Hắn lại cau màynói: "Hay là, ta cùng ngươi trở về kinh đô trước, có thể ngươi sẽ cảm thấy antoàn hơn nhiều. Việc dọn dẹp trong sơn cốc này hãy để cho quân phòng vệ kinhđô lo liệu, đây vốn là nhiệm vụ của chúng ta."Người kế nghiệp Tần gia nói một cách bình tĩnh và nghiêm túc: "Nếu đúng nhưlời ngươi nói, việc này thế lực quân đội nhúng tay vào, tin ta đi, chắc chắn LãoTần gia chúng ta sẽ giúp ngươi đòi lại công bằng."Phạm Nhàn lắc đầu, nói: "Không cần, chúng ta cùng đi thôi, ta muốn giữ lạinhững thi thể này."Tần Hằng biết dưới khuôn mặt bình tĩnh của Phạm Nhàn ẩn lửa giận nhườngnào. Hắn gật đầu, sau đó nhìn kẻ ám sát đang hấp hối nhưng chưa chết hẳn dướichân Phạm Nhàn, hỏi: "Người sống này thì sao? E rằng hoàng đế sẽ đích thânthẩm vấn."Phạm Nhàn mặt không biểu cảm nói: "Những người chết trong thung lũng nàyđều là của ta, người sống cũng vậy."o O oNhững thi thể của binh sĩ châu thành tạm thời không thể để ý tới, chỉ đưa nhữngquan viên của Giám Sát viện ra khỏi nơi này, sau đó lại thu thập thi thể củanhững kẻ ám sát từ hai phía của rừng núi, gom vào cùng một chỗ.Phạm Nhàn nhìn thi thể lạnh lẽo của thuộc hạ, hơi nghiêng đầu, lại nhìn thoángqua thi thể của đám người mai phục, nhẹ giọng nói: "Di thể của huynh đệ trongnhà ta phải được chăm lo cho tốt, còn đám người kia... kéo theo đống thi thểnày làm gì? Chặt hết đầu cho ta, mang về kinh đô."Hồng Thường Thanh ở bên cạnh cao giọng nhận lệnh.Tần Hằng gần đó thấy cảnh tượng này, khẽ cau mày. Nếu không có gì bất ngờ,tất cả những thi thể này đều là nam nhi ưu tú trong quân đội, do những mâuthuẫn nội bộ của triều đình mà trở thành hung thủ mưu sát Khâm sai triều đình,chết cũng không có gì đáng tiếc. Nhưng Phạm Nhàn sỉ nhục những thi thể nàynhư vậy, dường như vẫn khiến vị tướng lĩnh trẻ tuổi trong quân ngũ cảm thấymột chút không thoải mái.Phạm Nhàn hoàn toàn không quan tâm tới cảm xúc của Tần Hằng bên cạnh, ymang vẻ mặt giễu cợt nhìn những thuộc hạ của mình đi chặt đầu người.Sau khi tất cả đã được thu dọn xong xuôi, trong sơn cốc chỉ còn lại dòng đọngvà thi thể, đống ngựa chết và xe hỏng sau này sẽ tự có người của triều đình đếntiếp quản và xử lýMột nửa trong số hai trăm kỵ binh của quân phòng vệ kinh đô xuống ngựa, rấtcẩn thận đặt thi thể các quan viên Giám Sát viện lên ngựa, đồng thời còn đểnhững quan viên Giám Sát viện đang bị thương ngồi lên ngựa.Toàn bộ những chuyện này đều là quyết định của Tần Hằng. Hắn biết trong tạithời điểm này, nhất định phải tìm mọi cách xoa dịu cơn thịnh nộ của PhạmNhàn, cũng như xoa dịu cơn thịnh nộ của Giám Sát Viện.Xưa nay Giám Sát viện và quân đội luôn giữ quan hệ khăng khiết, tình nghĩalâu dài; nhưng do trận chiến trong sơn cốc nho nhỏ này, sẽ xuất hiện một vếtthương khó có thể lành lại.Sau khi Phạm Nhàn cũng đã lên ngựa, Tần Hằng xoay người lên ngựa, phi ngựaqua bên cạnh y, bình tĩnh nói: "Ngươi đã từng nghĩ tới điều này chưa, nếu đúnglà quân đội muốn gây bất lợi cho ngươi... bây giờ ta hoàn toàn có thể giết chếttất cả các ngươi."Bây giờ, các quan viên Giám Sát viện đã thu hồi tên nỏ, tất cả đều đã bị thươngnặng sau trận chiến. Với hai trăm kỵ binh theo sau, Tần Hằng có đủ tự tin nói ranhững lời này.Phạm Nhàn lại chẳng buồn liếc nhìn hắn tới một cái.Phía sau hai người hắn là những con ngựa gánh thi thể các quan viên Giám Sátviện. Đột nhiên có một thi thể trên lưng ngựa bật lên!Thi thể đó như một bóng ma lao qua khoảng cách giữa ba con ngựa, nhẹ nhàngtự tại, bay đến phía sau Tần Hằng, ngồi xuống ngay sau lưng hắn, kề sát hắnlòng, khăng khít đến mức... giống như cái bóng của chính hắn.Tần Hằng kinh hãi đến biến sắc, trường kiếm dài bên eo chỉ kịp rút ra một nửarồi lại phát hiện người phía sau thổi nhẹ một hơi vào sau gáy hắn - lạnh lẽo đếntận xương tủy.Tần Hằng hiểu, trong lúc bất ngờ không kịp đề phòng, với thân thủ khủng khiếpcủa kẻ sau lưng mình, trong hoàn cảnh như vậy, nếu đối phương muốn giếtmình, cho dù đại tông sư Diệp Lưu Vân đến đây cũng không thể cứu mạngmình.Ảnh Tử phía sau hắn hóa trang thành một mật thám bình thường, mặc trênngười chiếc áo màu xám trắng, đầu gục xuống, dường như đang ngủ gà ngủ gật.Tần Hằng lẳng lặng tra kiếm vào vỏ, nhìn Phạm Nhàn một lát. Phạm Nhànkhông nhìn lại hắn, hai mắt chỉ híp lại quan sát kinh đô ở phía xa.
Từ hai bên rừng núi xung quanh sơn cốc phủ đầy tuyết, mười mấy mật thám
Giám Sát viện từ từ bước ra, tay lăn lăm cây nỏ, vẻ mặt bình tĩnh và lạnh lùng
nhìn về phía Tần Hằng và với quân phòng vệ kinh đô đang phụ trách thanh lý
xác chết trong sơn cốc.
Tần Hằng khẽ biến sắc, nói: "SAo vậy? Không tin ta à?"
"Ngươi nghĩ bây giờ ta còn tin tưởng được ai à?" Phạm Nhàn cười chế nhạo
nói: "Đừng quên, mới vừa rồi thôi suýt chút ta biến thành quỷ rồi."
Tần Hằng lẳng lặng lắc đầu, bất đắc dĩ: "Nếu ngươi cho rằng nhắm mấy cây nỏ
này vào ta có thể giúp ngươi yên tâm hơn thì cứ làm vậy đi." Hắn lại cau mày
nói: "Hay là, ta cùng ngươi trở về kinh đô trước, có thể ngươi sẽ cảm thấy an
toàn hơn nhiều. Việc dọn dẹp trong sơn cốc này hãy để cho quân phòng vệ kinh
đô lo liệu, đây vốn là nhiệm vụ của chúng ta."
Người kế nghiệp Tần gia nói một cách bình tĩnh và nghiêm túc: "Nếu đúng như
lời ngươi nói, việc này thế lực quân đội nhúng tay vào, tin ta đi, chắc chắn Lão
Tần gia chúng ta sẽ giúp ngươi đòi lại công bằng."
Phạm Nhàn lắc đầu, nói: "Không cần, chúng ta cùng đi thôi, ta muốn giữ lại
những thi thể này."
Tần Hằng biết dưới khuôn mặt bình tĩnh của Phạm Nhàn ẩn lửa giận nhường
nào. Hắn gật đầu, sau đó nhìn kẻ ám sát đang hấp hối nhưng chưa chết hẳn dưới
chân Phạm Nhàn, hỏi: "Người sống này thì sao? E rằng hoàng đế sẽ đích thân
thẩm vấn."
Phạm Nhàn mặt không biểu cảm nói: "Những người chết trong thung lũng này
đều là của ta, người sống cũng vậy."
o O o
Những thi thể của binh sĩ châu thành tạm thời không thể để ý tới, chỉ đưa những
quan viên của Giám Sát viện ra khỏi nơi này, sau đó lại thu thập thi thể của
những kẻ ám sát từ hai phía của rừng núi, gom vào cùng một chỗ.
Phạm Nhàn nhìn thi thể lạnh lẽo của thuộc hạ, hơi nghiêng đầu, lại nhìn thoáng
qua thi thể của đám người mai phục, nhẹ giọng nói: "Di thể của huynh đệ trong
nhà ta phải được chăm lo cho tốt, còn đám người kia... kéo theo đống thi thể
này làm gì? Chặt hết đầu cho ta, mang về kinh đô."
Hồng Thường Thanh ở bên cạnh cao giọng nhận lệnh.
Tần Hằng gần đó thấy cảnh tượng này, khẽ cau mày. Nếu không có gì bất ngờ,
tất cả những thi thể này đều là nam nhi ưu tú trong quân đội, do những mâu
thuẫn nội bộ của triều đình mà trở thành hung thủ mưu sát Khâm sai triều đình,
chết cũng không có gì đáng tiếc. Nhưng Phạm Nhàn sỉ nhục những thi thể này
như vậy, dường như vẫn khiến vị tướng lĩnh trẻ tuổi trong quân ngũ cảm thấy
một chút không thoải mái.
Phạm Nhàn hoàn toàn không quan tâm tới cảm xúc của Tần Hằng bên cạnh, y
mang vẻ mặt giễu cợt nhìn những thuộc hạ của mình đi chặt đầu người.
Sau khi tất cả đã được thu dọn xong xuôi, trong sơn cốc chỉ còn lại dòng đọng
và thi thể, đống ngựa chết và xe hỏng sau này sẽ tự có người của triều đình đến
tiếp quản và xử lý
Một nửa trong số hai trăm kỵ binh của quân phòng vệ kinh đô xuống ngựa, rất
cẩn thận đặt thi thể các quan viên Giám Sát viện lên ngựa, đồng thời còn để
những quan viên Giám Sát viện đang bị thương ngồi lên ngựa.
Toàn bộ những chuyện này đều là quyết định của Tần Hằng. Hắn biết trong tại
thời điểm này, nhất định phải tìm mọi cách xoa dịu cơn thịnh nộ của Phạm
Nhàn, cũng như xoa dịu cơn thịnh nộ của Giám Sát Viện.
Xưa nay Giám Sát viện và quân đội luôn giữ quan hệ khăng khiết, tình nghĩa
lâu dài; nhưng do trận chiến trong sơn cốc nho nhỏ này, sẽ xuất hiện một vết
thương khó có thể lành lại.
Sau khi Phạm Nhàn cũng đã lên ngựa, Tần Hằng xoay người lên ngựa, phi ngựa
qua bên cạnh y, bình tĩnh nói: "Ngươi đã từng nghĩ tới điều này chưa, nếu đúng
là quân đội muốn gây bất lợi cho ngươi... bây giờ ta hoàn toàn có thể giết chết
tất cả các ngươi."
Bây giờ, các quan viên Giám Sát viện đã thu hồi tên nỏ, tất cả đều đã bị thương
nặng sau trận chiến. Với hai trăm kỵ binh theo sau, Tần Hằng có đủ tự tin nói ra
những lời này.
Phạm Nhàn lại chẳng buồn liếc nhìn hắn tới một cái.
Phía sau hai người hắn là những con ngựa gánh thi thể các quan viên Giám Sát
viện. Đột nhiên có một thi thể trên lưng ngựa bật lên!
Thi thể đó như một bóng ma lao qua khoảng cách giữa ba con ngựa, nhẹ nhàng
tự tại, bay đến phía sau Tần Hằng, ngồi xuống ngay sau lưng hắn, kề sát hắn
lòng, khăng khít đến mức... giống như cái bóng của chính hắn.
Tần Hằng kinh hãi đến biến sắc, trường kiếm dài bên eo chỉ kịp rút ra một nửa
rồi lại phát hiện người phía sau thổi nhẹ một hơi vào sau gáy hắn - lạnh lẽo đến
tận xương tủy.
Tần Hằng hiểu, trong lúc bất ngờ không kịp đề phòng, với thân thủ khủng khiếp
của kẻ sau lưng mình, trong hoàn cảnh như vậy, nếu đối phương muốn giết
mình, cho dù đại tông sư Diệp Lưu Vân đến đây cũng không thể cứu mạng
mình.
Ảnh Tử phía sau hắn hóa trang thành một mật thám bình thường, mặc trên
người chiếc áo màu xám trắng, đầu gục xuống, dường như đang ngủ gà ngủ gật.
Tần Hằng lẳng lặng tra kiếm vào vỏ, nhìn Phạm Nhàn một lát. Phạm Nhàn
không nhìn lại hắn, hai mắt chỉ híp lại quan sát kinh đô ở phía xa.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Từ hai bên rừng núi xung quanh sơn cốc phủ đầy tuyết, mười mấy mật thámGiám Sát viện từ từ bước ra, tay lăn lăm cây nỏ, vẻ mặt bình tĩnh và lạnh lùngnhìn về phía Tần Hằng và với quân phòng vệ kinh đô đang phụ trách thanh lýxác chết trong sơn cốc.Tần Hằng khẽ biến sắc, nói: "SAo vậy? Không tin ta à?""Ngươi nghĩ bây giờ ta còn tin tưởng được ai à?" Phạm Nhàn cười chế nhạonói: "Đừng quên, mới vừa rồi thôi suýt chút ta biến thành quỷ rồi."Tần Hằng lẳng lặng lắc đầu, bất đắc dĩ: "Nếu ngươi cho rằng nhắm mấy cây nỏnày vào ta có thể giúp ngươi yên tâm hơn thì cứ làm vậy đi." Hắn lại cau màynói: "Hay là, ta cùng ngươi trở về kinh đô trước, có thể ngươi sẽ cảm thấy antoàn hơn nhiều. Việc dọn dẹp trong sơn cốc này hãy để cho quân phòng vệ kinhđô lo liệu, đây vốn là nhiệm vụ của chúng ta."Người kế nghiệp Tần gia nói một cách bình tĩnh và nghiêm túc: "Nếu đúng nhưlời ngươi nói, việc này thế lực quân đội nhúng tay vào, tin ta đi, chắc chắn LãoTần gia chúng ta sẽ giúp ngươi đòi lại công bằng."Phạm Nhàn lắc đầu, nói: "Không cần, chúng ta cùng đi thôi, ta muốn giữ lạinhững thi thể này."Tần Hằng biết dưới khuôn mặt bình tĩnh của Phạm Nhàn ẩn lửa giận nhườngnào. Hắn gật đầu, sau đó nhìn kẻ ám sát đang hấp hối nhưng chưa chết hẳn dướichân Phạm Nhàn, hỏi: "Người sống này thì sao? E rằng hoàng đế sẽ đích thânthẩm vấn."Phạm Nhàn mặt không biểu cảm nói: "Những người chết trong thung lũng nàyđều là của ta, người sống cũng vậy."o O oNhững thi thể của binh sĩ châu thành tạm thời không thể để ý tới, chỉ đưa nhữngquan viên của Giám Sát viện ra khỏi nơi này, sau đó lại thu thập thi thể củanhững kẻ ám sát từ hai phía của rừng núi, gom vào cùng một chỗ.Phạm Nhàn nhìn thi thể lạnh lẽo của thuộc hạ, hơi nghiêng đầu, lại nhìn thoángqua thi thể của đám người mai phục, nhẹ giọng nói: "Di thể của huynh đệ trongnhà ta phải được chăm lo cho tốt, còn đám người kia... kéo theo đống thi thểnày làm gì? Chặt hết đầu cho ta, mang về kinh đô."Hồng Thường Thanh ở bên cạnh cao giọng nhận lệnh.Tần Hằng gần đó thấy cảnh tượng này, khẽ cau mày. Nếu không có gì bất ngờ,tất cả những thi thể này đều là nam nhi ưu tú trong quân đội, do những mâuthuẫn nội bộ của triều đình mà trở thành hung thủ mưu sát Khâm sai triều đình,chết cũng không có gì đáng tiếc. Nhưng Phạm Nhàn sỉ nhục những thi thể nàynhư vậy, dường như vẫn khiến vị tướng lĩnh trẻ tuổi trong quân ngũ cảm thấymột chút không thoải mái.Phạm Nhàn hoàn toàn không quan tâm tới cảm xúc của Tần Hằng bên cạnh, ymang vẻ mặt giễu cợt nhìn những thuộc hạ của mình đi chặt đầu người.Sau khi tất cả đã được thu dọn xong xuôi, trong sơn cốc chỉ còn lại dòng đọngvà thi thể, đống ngựa chết và xe hỏng sau này sẽ tự có người của triều đình đếntiếp quản và xử lýMột nửa trong số hai trăm kỵ binh của quân phòng vệ kinh đô xuống ngựa, rấtcẩn thận đặt thi thể các quan viên Giám Sát viện lên ngựa, đồng thời còn đểnhững quan viên Giám Sát viện đang bị thương ngồi lên ngựa.Toàn bộ những chuyện này đều là quyết định của Tần Hằng. Hắn biết trong tạithời điểm này, nhất định phải tìm mọi cách xoa dịu cơn thịnh nộ của PhạmNhàn, cũng như xoa dịu cơn thịnh nộ của Giám Sát Viện.Xưa nay Giám Sát viện và quân đội luôn giữ quan hệ khăng khiết, tình nghĩalâu dài; nhưng do trận chiến trong sơn cốc nho nhỏ này, sẽ xuất hiện một vếtthương khó có thể lành lại.Sau khi Phạm Nhàn cũng đã lên ngựa, Tần Hằng xoay người lên ngựa, phi ngựaqua bên cạnh y, bình tĩnh nói: "Ngươi đã từng nghĩ tới điều này chưa, nếu đúnglà quân đội muốn gây bất lợi cho ngươi... bây giờ ta hoàn toàn có thể giết chếttất cả các ngươi."Bây giờ, các quan viên Giám Sát viện đã thu hồi tên nỏ, tất cả đều đã bị thươngnặng sau trận chiến. Với hai trăm kỵ binh theo sau, Tần Hằng có đủ tự tin nói ranhững lời này.Phạm Nhàn lại chẳng buồn liếc nhìn hắn tới một cái.Phía sau hai người hắn là những con ngựa gánh thi thể các quan viên Giám Sátviện. Đột nhiên có một thi thể trên lưng ngựa bật lên!Thi thể đó như một bóng ma lao qua khoảng cách giữa ba con ngựa, nhẹ nhàngtự tại, bay đến phía sau Tần Hằng, ngồi xuống ngay sau lưng hắn, kề sát hắnlòng, khăng khít đến mức... giống như cái bóng của chính hắn.Tần Hằng kinh hãi đến biến sắc, trường kiếm dài bên eo chỉ kịp rút ra một nửarồi lại phát hiện người phía sau thổi nhẹ một hơi vào sau gáy hắn - lạnh lẽo đếntận xương tủy.Tần Hằng hiểu, trong lúc bất ngờ không kịp đề phòng, với thân thủ khủng khiếpcủa kẻ sau lưng mình, trong hoàn cảnh như vậy, nếu đối phương muốn giếtmình, cho dù đại tông sư Diệp Lưu Vân đến đây cũng không thể cứu mạngmình.Ảnh Tử phía sau hắn hóa trang thành một mật thám bình thường, mặc trênngười chiếc áo màu xám trắng, đầu gục xuống, dường như đang ngủ gà ngủ gật.Tần Hằng lẳng lặng tra kiếm vào vỏ, nhìn Phạm Nhàn một lát. Phạm Nhànkhông nhìn lại hắn, hai mắt chỉ híp lại quan sát kinh đô ở phía xa.