Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 872: Trước Khu Mật viện, đầu lâu thật tốt 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Bên kia cửa thành tối tăm.Bên kia cửa thành vắng lặng.Bên kia cửa thành đã trống rỗng từ lâu, cư dân kinh đô bị ngăn ở ngoài đườngranh giới, ai nấy mang gương mặt hoảng hốt nhìn về phía đội ngũ đến từ phíanam này, nhìn thân thể đám người mang theo vết máu, nhìn những thi thể nằmim trên ngựa, nhìn vị đại nhân trẻ tuổi ưỡn thẳng lưng, cưỡi trên con ngựa caolớn đi đầu đoàn.Mọi người đều xôn xao!Sau một năm rời xa kinh đô cuối cùng Tiểu Phạm đại nhân cũng trở về. Nhưngkhông ai ngờ nổi cùng về theo y hắn lại là biết bao nhiêu máu và thi thể nhưvậy, còn có một chiếc xe ngựa màu đen của Giám Sát viện đã tả tơi đến mức cóthể vỡ nát bất cứ lúc nào.Bách tính đứng từ xa quan sát, thì thầm bàn tán xôn xao, ai nấy cực kỳ khiếp sợ.Nhìn cảnh tượng trước mặt, mọi người đều đoán được chắc chắn trên đường vềkinh Tiểu Phạm đại nhân gặp phải chuyện nguy hiểm gì đó. Nhưng không aingờ nổi, chuyện nguy hiểm này, thực ra lại phát sinh ngay gần kinh đô phồn hoaan nhàn.Quân phòng vệ kinh đô lẳng lặng dắt ngựa, bảo vệ hai bên đội ngũ.Bách tính sắc mặt hoảng loạn nhìn về phía đội ngũ, xác nhận lại không phảitriều đình đang truy nã Tiểu Phạm đại nhân. Sau đó bọn họ bắt đầu dồn dập suyđoán, liên tưởng đến thân thế kinh thiên động địa của Phạm Nhàn, liên tưởngđến những lời đồn đại trong năm qua, liên tưởng đến từ ngữ mẫn cảm như NộiKhố. Kể cả những người phụ nữ chất phác nhất cũng hiểu ra, chắc chắn có mộtsố kẻ trong triều đình muốn hại Tiểu Phạm đại nhân.Chuyện của Phạm Nhàn ở Giang Nam, tuy gây ảnh hưởng nhất định đến danhtiếng, nhưng ở kinh đô y vẫn có uy tín cao ngất ngưởng. Vụ án mùa xuân, quảnlý Nhất Xử, ngâm thơ trước điện, hành trình Bắc Tề, trong lòng người dân kinhđô, y là niềm tự hào lớn nhất và là chút lương tâm cuối cùng của triều đình.o O o"Học theo đại nhân Phạm!""Học theo đại nhân Phạm!"Bách tính thấy Phạm Nhàn người đầy vết thương, không biết phải thể hiện lòngquan tâm và ủng hộ của mình như thế nào, cũng không biết phải thỉnh an ra sao,chỉ có thể hô vang từ xa, tiếng hò hét liên hồi.Tần Hằng quay mặt nhìn y một cái, ánh mắt lộ vẻ ngưỡng mộ, sau đó lập tứcbình tĩnh trở lại.Phạm Nhàn nhìn đám người đông đúc bên kia, nhẹ nhàng gật đầu, sắc mặt hơihòa hoãn đi một chút, trong lòng cũng không khỏi cảm động. Y tự thấy trongcuộc đời thứ hai này y chưa thực sự làm gì xuất phát từ cõi lòng cho nhữngngười này, nhưng một chút ít do y mang tới, những bách tính này có thể nhớ cảmột đời.Kinh đô tuy tối tăm nhưng trái tim của những người dân này vẫn hướng về ánhsáng.Một số bách tính nhút nhát đột nhiên kêu lên, chỉ chỉ trỏ trỏ vào đoàn ngựa củaPhạm Nhàn.Phạm Nhàn không cần quay đầu lại cũng biết điều gì đã khiến cho cõi lòng báchtính khiếp sợ đến vậy.Con ngựa phía sau kéo lê theo một tấm ván cửa được bẻ xe ngựa, trên ván cửatrói một thân hình đầy máu đang thoi thóp. Máu trên người kẻ này đã ngừngchảy, lúc trước là máu tươi thấm ra, giờ đây đã biến thành màu đen kịt, dính cảquần áo và thân thể vào một chỗ. Khủng khiếp hơn nữa là cánh tay của hắn đãbị cắt cụt tới ngang vai, chỉ còn lại hai vết thương đỏ máu, một con ngươi cũngdính máu, xẹp lép.Còn có hai cánh tay đã bị chặt bỏ, bị người ta dùng vải buộc bừa vào rìa tấmván.Đây chính là người duy nhất sống sót trong đợt phục kích ở sơn phủ đầy tuyết,suốt quãng đường vừa rồi đã bị người của Giám Sát viện kéo lê tới cổng thànhkinh đô, trên đường lắc lư không ngừng, cảnh tượng thảm khốc khó tả.Phạm Nhàn không chút biểu cảm, vung roi ngựa trong tay, dẫn đầu đi vào trongcổng thành.Xuyên qua cửa thành u ám, vừa thấy cảnh tuyết mùa đông của kinh đô, PhạmNhàn hít một hơi thật sâu. Một đoàn gồm hàng chục quan viên của Giám Sátviện mặc quan phục màu đen tiến tới đón tiếp. Một người lẳng lặng dắt cươngngựa của Phạm Nhàn, những người còn lại tới phía sau tiếp ứng cho các đồngliêu bị trọng thương.Quan viên dắt cương ngựa của y có gương mặt ngăm đen, xót xa nói: "Hạ quanđã thất trách rồi." Hắn nhìn Tần Hằng bên cạnh Phạm Nhàn. "Sau pháo hoa báohiệu, cửa thành tạm đóng lại, nên chưa kịp ra ngoài thành tiếp ứng."Phạm Nhàn gật đầu, nói với giọng mệt mỏi: "Mộc Thiết đừng tự trách, chuyệnnày không liên quan đến ngươi."Y tiếp tục nói: "Mộc Phong đâu!"Mộc Phong vội vàng chạy từ phía sau ra, ngoan ngoãn đứng bên cạnh ngựa, sắcmặt vừa phẫn nộ vừa bất an: "Mộc Phong ở đây."Phạm Nhàn hơi cúi đầu nói: "Ngươi dẫn một nhóm người đi đưa các huynh đệnày đi chữa thương, chuyện an táng mai chúng ta sẽ bàn bạc sau.""Vâng." Mộc Phong nhận lệnh rời khỏi.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Bên kia cửa thành tối tăm.Bên kia cửa thành vắng lặng.Bên kia cửa thành đã trống rỗng từ lâu, cư dân kinh đô bị ngăn ở ngoài đườngranh giới, ai nấy mang gương mặt hoảng hốt nhìn về phía đội ngũ đến từ phíanam này, nhìn thân thể đám người mang theo vết máu, nhìn những thi thể nằmim trên ngựa, nhìn vị đại nhân trẻ tuổi ưỡn thẳng lưng, cưỡi trên con ngựa caolớn đi đầu đoàn.Mọi người đều xôn xao!Sau một năm rời xa kinh đô cuối cùng Tiểu Phạm đại nhân cũng trở về. Nhưngkhông ai ngờ nổi cùng về theo y hắn lại là biết bao nhiêu máu và thi thể nhưvậy, còn có một chiếc xe ngựa màu đen của Giám Sát viện đã tả tơi đến mức cóthể vỡ nát bất cứ lúc nào.Bách tính đứng từ xa quan sát, thì thầm bàn tán xôn xao, ai nấy cực kỳ khiếp sợ.Nhìn cảnh tượng trước mặt, mọi người đều đoán được chắc chắn trên đường vềkinh Tiểu Phạm đại nhân gặp phải chuyện nguy hiểm gì đó. Nhưng không aingờ nổi, chuyện nguy hiểm này, thực ra lại phát sinh ngay gần kinh đô phồn hoaan nhàn.Quân phòng vệ kinh đô lẳng lặng dắt ngựa, bảo vệ hai bên đội ngũ.Bách tính sắc mặt hoảng loạn nhìn về phía đội ngũ, xác nhận lại không phảitriều đình đang truy nã Tiểu Phạm đại nhân. Sau đó bọn họ bắt đầu dồn dập suyđoán, liên tưởng đến thân thế kinh thiên động địa của Phạm Nhàn, liên tưởngđến những lời đồn đại trong năm qua, liên tưởng đến từ ngữ mẫn cảm như NộiKhố. Kể cả những người phụ nữ chất phác nhất cũng hiểu ra, chắc chắn có mộtsố kẻ trong triều đình muốn hại Tiểu Phạm đại nhân.Chuyện của Phạm Nhàn ở Giang Nam, tuy gây ảnh hưởng nhất định đến danhtiếng, nhưng ở kinh đô y vẫn có uy tín cao ngất ngưởng. Vụ án mùa xuân, quảnlý Nhất Xử, ngâm thơ trước điện, hành trình Bắc Tề, trong lòng người dân kinhđô, y là niềm tự hào lớn nhất và là chút lương tâm cuối cùng của triều đình.o O o"Học theo đại nhân Phạm!""Học theo đại nhân Phạm!"Bách tính thấy Phạm Nhàn người đầy vết thương, không biết phải thể hiện lòngquan tâm và ủng hộ của mình như thế nào, cũng không biết phải thỉnh an ra sao,chỉ có thể hô vang từ xa, tiếng hò hét liên hồi.Tần Hằng quay mặt nhìn y một cái, ánh mắt lộ vẻ ngưỡng mộ, sau đó lập tứcbình tĩnh trở lại.Phạm Nhàn nhìn đám người đông đúc bên kia, nhẹ nhàng gật đầu, sắc mặt hơihòa hoãn đi một chút, trong lòng cũng không khỏi cảm động. Y tự thấy trongcuộc đời thứ hai này y chưa thực sự làm gì xuất phát từ cõi lòng cho nhữngngười này, nhưng một chút ít do y mang tới, những bách tính này có thể nhớ cảmột đời.Kinh đô tuy tối tăm nhưng trái tim của những người dân này vẫn hướng về ánhsáng.Một số bách tính nhút nhát đột nhiên kêu lên, chỉ chỉ trỏ trỏ vào đoàn ngựa củaPhạm Nhàn.Phạm Nhàn không cần quay đầu lại cũng biết điều gì đã khiến cho cõi lòng báchtính khiếp sợ đến vậy.Con ngựa phía sau kéo lê theo một tấm ván cửa được bẻ xe ngựa, trên ván cửatrói một thân hình đầy máu đang thoi thóp. Máu trên người kẻ này đã ngừngchảy, lúc trước là máu tươi thấm ra, giờ đây đã biến thành màu đen kịt, dính cảquần áo và thân thể vào một chỗ. Khủng khiếp hơn nữa là cánh tay của hắn đãbị cắt cụt tới ngang vai, chỉ còn lại hai vết thương đỏ máu, một con ngươi cũngdính máu, xẹp lép.Còn có hai cánh tay đã bị chặt bỏ, bị người ta dùng vải buộc bừa vào rìa tấmván.Đây chính là người duy nhất sống sót trong đợt phục kích ở sơn phủ đầy tuyết,suốt quãng đường vừa rồi đã bị người của Giám Sát viện kéo lê tới cổng thànhkinh đô, trên đường lắc lư không ngừng, cảnh tượng thảm khốc khó tả.Phạm Nhàn không chút biểu cảm, vung roi ngựa trong tay, dẫn đầu đi vào trongcổng thành.Xuyên qua cửa thành u ám, vừa thấy cảnh tuyết mùa đông của kinh đô, PhạmNhàn hít một hơi thật sâu. Một đoàn gồm hàng chục quan viên của Giám Sátviện mặc quan phục màu đen tiến tới đón tiếp. Một người lẳng lặng dắt cươngngựa của Phạm Nhàn, những người còn lại tới phía sau tiếp ứng cho các đồngliêu bị trọng thương.Quan viên dắt cương ngựa của y có gương mặt ngăm đen, xót xa nói: "Hạ quanđã thất trách rồi." Hắn nhìn Tần Hằng bên cạnh Phạm Nhàn. "Sau pháo hoa báohiệu, cửa thành tạm đóng lại, nên chưa kịp ra ngoài thành tiếp ứng."Phạm Nhàn gật đầu, nói với giọng mệt mỏi: "Mộc Thiết đừng tự trách, chuyệnnày không liên quan đến ngươi."Y tiếp tục nói: "Mộc Phong đâu!"Mộc Phong vội vàng chạy từ phía sau ra, ngoan ngoãn đứng bên cạnh ngựa, sắcmặt vừa phẫn nộ vừa bất an: "Mộc Phong ở đây."Phạm Nhàn hơi cúi đầu nói: "Ngươi dẫn một nhóm người đi đưa các huynh đệnày đi chữa thương, chuyện an táng mai chúng ta sẽ bàn bạc sau.""Vâng." Mộc Phong nhận lệnh rời khỏi.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Bên kia cửa thành tối tăm.Bên kia cửa thành vắng lặng.Bên kia cửa thành đã trống rỗng từ lâu, cư dân kinh đô bị ngăn ở ngoài đườngranh giới, ai nấy mang gương mặt hoảng hốt nhìn về phía đội ngũ đến từ phíanam này, nhìn thân thể đám người mang theo vết máu, nhìn những thi thể nằmim trên ngựa, nhìn vị đại nhân trẻ tuổi ưỡn thẳng lưng, cưỡi trên con ngựa caolớn đi đầu đoàn.Mọi người đều xôn xao!Sau một năm rời xa kinh đô cuối cùng Tiểu Phạm đại nhân cũng trở về. Nhưngkhông ai ngờ nổi cùng về theo y hắn lại là biết bao nhiêu máu và thi thể nhưvậy, còn có một chiếc xe ngựa màu đen của Giám Sát viện đã tả tơi đến mức cóthể vỡ nát bất cứ lúc nào.Bách tính đứng từ xa quan sát, thì thầm bàn tán xôn xao, ai nấy cực kỳ khiếp sợ.Nhìn cảnh tượng trước mặt, mọi người đều đoán được chắc chắn trên đường vềkinh Tiểu Phạm đại nhân gặp phải chuyện nguy hiểm gì đó. Nhưng không aingờ nổi, chuyện nguy hiểm này, thực ra lại phát sinh ngay gần kinh đô phồn hoaan nhàn.Quân phòng vệ kinh đô lẳng lặng dắt ngựa, bảo vệ hai bên đội ngũ.Bách tính sắc mặt hoảng loạn nhìn về phía đội ngũ, xác nhận lại không phảitriều đình đang truy nã Tiểu Phạm đại nhân. Sau đó bọn họ bắt đầu dồn dập suyđoán, liên tưởng đến thân thế kinh thiên động địa của Phạm Nhàn, liên tưởngđến những lời đồn đại trong năm qua, liên tưởng đến từ ngữ mẫn cảm như NộiKhố. Kể cả những người phụ nữ chất phác nhất cũng hiểu ra, chắc chắn có mộtsố kẻ trong triều đình muốn hại Tiểu Phạm đại nhân.Chuyện của Phạm Nhàn ở Giang Nam, tuy gây ảnh hưởng nhất định đến danhtiếng, nhưng ở kinh đô y vẫn có uy tín cao ngất ngưởng. Vụ án mùa xuân, quảnlý Nhất Xử, ngâm thơ trước điện, hành trình Bắc Tề, trong lòng người dân kinhđô, y là niềm tự hào lớn nhất và là chút lương tâm cuối cùng của triều đình.o O o"Học theo đại nhân Phạm!""Học theo đại nhân Phạm!"Bách tính thấy Phạm Nhàn người đầy vết thương, không biết phải thể hiện lòngquan tâm và ủng hộ của mình như thế nào, cũng không biết phải thỉnh an ra sao,chỉ có thể hô vang từ xa, tiếng hò hét liên hồi.Tần Hằng quay mặt nhìn y một cái, ánh mắt lộ vẻ ngưỡng mộ, sau đó lập tứcbình tĩnh trở lại.Phạm Nhàn nhìn đám người đông đúc bên kia, nhẹ nhàng gật đầu, sắc mặt hơihòa hoãn đi một chút, trong lòng cũng không khỏi cảm động. Y tự thấy trongcuộc đời thứ hai này y chưa thực sự làm gì xuất phát từ cõi lòng cho nhữngngười này, nhưng một chút ít do y mang tới, những bách tính này có thể nhớ cảmột đời.Kinh đô tuy tối tăm nhưng trái tim của những người dân này vẫn hướng về ánhsáng.Một số bách tính nhút nhát đột nhiên kêu lên, chỉ chỉ trỏ trỏ vào đoàn ngựa củaPhạm Nhàn.Phạm Nhàn không cần quay đầu lại cũng biết điều gì đã khiến cho cõi lòng báchtính khiếp sợ đến vậy.Con ngựa phía sau kéo lê theo một tấm ván cửa được bẻ xe ngựa, trên ván cửatrói một thân hình đầy máu đang thoi thóp. Máu trên người kẻ này đã ngừngchảy, lúc trước là máu tươi thấm ra, giờ đây đã biến thành màu đen kịt, dính cảquần áo và thân thể vào một chỗ. Khủng khiếp hơn nữa là cánh tay của hắn đãbị cắt cụt tới ngang vai, chỉ còn lại hai vết thương đỏ máu, một con ngươi cũngdính máu, xẹp lép.Còn có hai cánh tay đã bị chặt bỏ, bị người ta dùng vải buộc bừa vào rìa tấmván.Đây chính là người duy nhất sống sót trong đợt phục kích ở sơn phủ đầy tuyết,suốt quãng đường vừa rồi đã bị người của Giám Sát viện kéo lê tới cổng thànhkinh đô, trên đường lắc lư không ngừng, cảnh tượng thảm khốc khó tả.Phạm Nhàn không chút biểu cảm, vung roi ngựa trong tay, dẫn đầu đi vào trongcổng thành.Xuyên qua cửa thành u ám, vừa thấy cảnh tuyết mùa đông của kinh đô, PhạmNhàn hít một hơi thật sâu. Một đoàn gồm hàng chục quan viên của Giám Sátviện mặc quan phục màu đen tiến tới đón tiếp. Một người lẳng lặng dắt cươngngựa của Phạm Nhàn, những người còn lại tới phía sau tiếp ứng cho các đồngliêu bị trọng thương.Quan viên dắt cương ngựa của y có gương mặt ngăm đen, xót xa nói: "Hạ quanđã thất trách rồi." Hắn nhìn Tần Hằng bên cạnh Phạm Nhàn. "Sau pháo hoa báohiệu, cửa thành tạm đóng lại, nên chưa kịp ra ngoài thành tiếp ứng."Phạm Nhàn gật đầu, nói với giọng mệt mỏi: "Mộc Thiết đừng tự trách, chuyệnnày không liên quan đến ngươi."Y tiếp tục nói: "Mộc Phong đâu!"Mộc Phong vội vàng chạy từ phía sau ra, ngoan ngoãn đứng bên cạnh ngựa, sắcmặt vừa phẫn nộ vừa bất an: "Mộc Phong ở đây."Phạm Nhàn hơi cúi đầu nói: "Ngươi dẫn một nhóm người đi đưa các huynh đệnày đi chữa thương, chuyện an táng mai chúng ta sẽ bàn bạc sau.""Vâng." Mộc Phong nhận lệnh rời khỏi.

Chương 872: Trước Khu Mật viện, đầu lâu thật tốt 1