Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 876: Lấy gì báo đáp? 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Dưới mũi tên của hắn chưa bao giờ có đối thủ nào địch nổi một chiêu, đứngtrước quân đội của hắn chưa kẻ địch nào cố thủ được qua ba ngày, hắn đã lập vôsố công huân cho triều đình Khánh Quốc.Cho nên mới có ngày hôm nay.Chính vì vậy, mặc dù bệ hạ biết rõ mối quan hệ mật thiết giữa hắn và Trưởngcông chúa, nhưng vẫn rất tin tưởng hắn, ban ân sủng đặc biệt cho hắn, thậm chítrong mấy năm trước đây còn để hắn đảm nhiệm chức vụ Đại thống lĩnh cấmquân trong cung.Tất cả những thứ này là vì sao? Đều là vì Yến Tiểu Ất sở hữu một trái tim kiênnghị và mạnh mẽ.Thân là cao thủ siêu cường cửu phẩm thượng, trong toàn bộ quân đội KhánhQuốc chỉ mình Diệp Trọng có năng lực chống lại hắn, hay có lẽ những nhân vậtgiấu trong nơi sâu xa bí ẩn của Lão Tần gia cũng có thể. Vì thế, cuộc đời nàyYến Tiểu Ất chưa từng sợ hãi điều gì, thậm chí đôi khi hắn còn nghĩ, nếu nhưkhi đội quân của mình đối mặt với một đại tông sư, liệu đại tông sư... có thểtrốn khỏi mũi tên của mình không?Làm sao hắn lại sợ một người trẻ tuổi cho được? Ngay cả khi người đó, dướithềm đá, trong mắt hắn, chỉ là người trẻ tuổi thu hoạch được danh tiếng lớn laobằng việc dựa vào phụ mẫu. Dù khuôn mặt của người trẻ tuổi ấy lạnh lùng vàtàn nhẫn như thế nào, nhưng...Ngươi không nên tới trêu chọc ta!Hắn nhìn chằm chằm vào Phạm Nhàn, cặp mắt như mũi tên kinh thiên mà hắnđang vác sau lưng, như muốn nói với Phạm Nhàn, nếu muốn ta có thể giết chếtngươi bất cứ lúc nào. Cho dù thân phận của ngươi có đặc biệt đến đâu đi nữa,cũng có một số việc tốt hơn hết không nên làm.o O oPhạm Nhàn nghiêm nghị ngẩng mặt lên, hai mắt híp lại, bỏ qua cơn đau âm ỉ,cười lạnh đón nhận.Y không thể xác định đợt phục kích ở sơn cốc này có phải do Yến Tiểu Ất thựchiện hay không. Mặc dù Trưởng công chúa có hiềm nghi lớn nhất nhưng vẫn cómột số điểm đáng ngờ, khiến y không thể đưa ra phán đoán chắc chắn. Có điềuy vẫn muốn nói như vậy, bởi vì chung quy sẽ có ngày Yến Tiểu Ất đến giếtchính mình. Thế thì, sao mình phải suy nghĩ quá nhiều.Bất luận có phải Yến Tiểu Ất làm hay không, Phạm Nhàn biết bản thân nhấtđịnh phải làm ra một số việc khiến toàn bộ thiên hạ khiếp sợ, để cảnh cáo nhữngkẻ âm thầm ủ mưu tính toán mình. Nếu muốn giết ta, phải xem xem liệu có trảgiá nổi không!Hai trăm cái đầu trước tử đá của Khu Mật viện, chính là minh chứng.o O oTrên thềm đá của Khu Mật viện như đều bị một bầu không khí giá lạnh làmđóng băng.Yến Tiểu Ất đứng ngạo nghễ trên thềm đá, Phạm Nhàn ngồi thẳng trên lưngngựa, ánh mắt của hai người vừa vặn ngang hàng nhau. Sát khí trong ánh mắtkhiến người ta khó chịu, ngay cả mùi hôi tanh từ đống đầu người dưới sư tử đácũng như sợ hãi trước ánh mắt của hai người, lẳng lặng tránh xa.Có người khẽ ho khan một tiếng.Tần Hằng thúc ngựa đi đến bên thềm đá, thì thào xin lỗi Hữu phó sứ của KhuMật viện, sau đó đứng thẳng dậy, quay sang mỉm cười ôn hòa với Yến Tiểu Ất,:"Kính chào Đại đô đốc."Hắn đi rất khéo, vừa vặn chặn giữa Phạm Nhàn và Yến Tiểu Ất, hòa hoãn bầukhông khí xung đột căng thẳng.Yến Tiểu Ất từ từ thu hồi ánh mắt sắc bén của mình, bình tĩnh nói: "Chào Tiểuhầu gia, gần đây sức khỏe lão đại nhân thế nào rồi? Mạt tướng về kinh, dẫu saocũng phải ghé thăm lão đại nhân."Tần Hằng đã được phong hầu từ lâu, còn người mà Yến Tiểu Ất gọi là lão đạinhân, tất nhiên là Tần lão gia tử vẫn luôn cáo ốm ở trong phủ. Mặc dù Yến TiểuẤt là Chinh Bắc Đại đô đốc cao quý, nhưng trước mặt trụ cột của quân đội Tầnlão gia tử, hắn cũng chỉ có thể xưng là mạt tướng.Có Tần Hằng đứng ra xoa dịu, Yến Tiểu Ất nhất định phải nể mặt.Nhưng Phạm Nhàn lại không cần. Y cúi đầu, mân mê roi ngựa trong tay, nói:"Ngươi đang cản trở ta với Yến Đại đô đốc."o O oTần Hằng im lặng một lúc, rồi lại tiếp tục kinh ngạc. Hắn không hiểu nổi PhạmNhàn nghĩ như thế nào, chẳng lẽ y định khiêu chiến với Yến Tiểu Ất ngay ngoàicửa Khu Mật viện?Dù cả thiên hạ đều biết Phạm Nhàn và Hải Đường nổi tiếng như nhau, đều đượccông nhận là cao thủ hàng đầu trong thế hệ trẻ của Khánh Quốc, nhưng... khiđối diện với Yến Tiểu Ất, vẫn không có ai coi trọng y.Hơn nữa, hai người này có thân phận khác nhau, đây là nơi đặc biệt, làm sao màra tay đánh nhau ở đây được?Tần Hằng nhẹ nhàng nghiêng đầu, nhỏ giọng nói: "Ngươi bị thương rồi."Gương mặt Phạm Nhàn bình tĩnh vô cùng, song trong lòng Tần Hằng lại bắt đầurun rẩy. Sau khi mọi người trong kinh đô biết tin về vụ phục kích ngày hôm nay,đây chính là tình huống đáng lo sợ nhất.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Dưới mũi tên của hắn chưa bao giờ có đối thủ nào địch nổi một chiêu, đứngtrước quân đội của hắn chưa kẻ địch nào cố thủ được qua ba ngày, hắn đã lập vôsố công huân cho triều đình Khánh Quốc.Cho nên mới có ngày hôm nay.Chính vì vậy, mặc dù bệ hạ biết rõ mối quan hệ mật thiết giữa hắn và Trưởngcông chúa, nhưng vẫn rất tin tưởng hắn, ban ân sủng đặc biệt cho hắn, thậm chítrong mấy năm trước đây còn để hắn đảm nhiệm chức vụ Đại thống lĩnh cấmquân trong cung.Tất cả những thứ này là vì sao? Đều là vì Yến Tiểu Ất sở hữu một trái tim kiênnghị và mạnh mẽ.Thân là cao thủ siêu cường cửu phẩm thượng, trong toàn bộ quân đội KhánhQuốc chỉ mình Diệp Trọng có năng lực chống lại hắn, hay có lẽ những nhân vậtgiấu trong nơi sâu xa bí ẩn của Lão Tần gia cũng có thể. Vì thế, cuộc đời nàyYến Tiểu Ất chưa từng sợ hãi điều gì, thậm chí đôi khi hắn còn nghĩ, nếu nhưkhi đội quân của mình đối mặt với một đại tông sư, liệu đại tông sư... có thểtrốn khỏi mũi tên của mình không?Làm sao hắn lại sợ một người trẻ tuổi cho được? Ngay cả khi người đó, dướithềm đá, trong mắt hắn, chỉ là người trẻ tuổi thu hoạch được danh tiếng lớn laobằng việc dựa vào phụ mẫu. Dù khuôn mặt của người trẻ tuổi ấy lạnh lùng vàtàn nhẫn như thế nào, nhưng...Ngươi không nên tới trêu chọc ta!Hắn nhìn chằm chằm vào Phạm Nhàn, cặp mắt như mũi tên kinh thiên mà hắnđang vác sau lưng, như muốn nói với Phạm Nhàn, nếu muốn ta có thể giết chếtngươi bất cứ lúc nào. Cho dù thân phận của ngươi có đặc biệt đến đâu đi nữa,cũng có một số việc tốt hơn hết không nên làm.o O oPhạm Nhàn nghiêm nghị ngẩng mặt lên, hai mắt híp lại, bỏ qua cơn đau âm ỉ,cười lạnh đón nhận.Y không thể xác định đợt phục kích ở sơn cốc này có phải do Yến Tiểu Ất thựchiện hay không. Mặc dù Trưởng công chúa có hiềm nghi lớn nhất nhưng vẫn cómột số điểm đáng ngờ, khiến y không thể đưa ra phán đoán chắc chắn. Có điềuy vẫn muốn nói như vậy, bởi vì chung quy sẽ có ngày Yến Tiểu Ất đến giếtchính mình. Thế thì, sao mình phải suy nghĩ quá nhiều.Bất luận có phải Yến Tiểu Ất làm hay không, Phạm Nhàn biết bản thân nhấtđịnh phải làm ra một số việc khiến toàn bộ thiên hạ khiếp sợ, để cảnh cáo nhữngkẻ âm thầm ủ mưu tính toán mình. Nếu muốn giết ta, phải xem xem liệu có trảgiá nổi không!Hai trăm cái đầu trước tử đá của Khu Mật viện, chính là minh chứng.o O oTrên thềm đá của Khu Mật viện như đều bị một bầu không khí giá lạnh làmđóng băng.Yến Tiểu Ất đứng ngạo nghễ trên thềm đá, Phạm Nhàn ngồi thẳng trên lưngngựa, ánh mắt của hai người vừa vặn ngang hàng nhau. Sát khí trong ánh mắtkhiến người ta khó chịu, ngay cả mùi hôi tanh từ đống đầu người dưới sư tử đácũng như sợ hãi trước ánh mắt của hai người, lẳng lặng tránh xa.Có người khẽ ho khan một tiếng.Tần Hằng thúc ngựa đi đến bên thềm đá, thì thào xin lỗi Hữu phó sứ của KhuMật viện, sau đó đứng thẳng dậy, quay sang mỉm cười ôn hòa với Yến Tiểu Ất,:"Kính chào Đại đô đốc."Hắn đi rất khéo, vừa vặn chặn giữa Phạm Nhàn và Yến Tiểu Ất, hòa hoãn bầukhông khí xung đột căng thẳng.Yến Tiểu Ất từ từ thu hồi ánh mắt sắc bén của mình, bình tĩnh nói: "Chào Tiểuhầu gia, gần đây sức khỏe lão đại nhân thế nào rồi? Mạt tướng về kinh, dẫu saocũng phải ghé thăm lão đại nhân."Tần Hằng đã được phong hầu từ lâu, còn người mà Yến Tiểu Ất gọi là lão đạinhân, tất nhiên là Tần lão gia tử vẫn luôn cáo ốm ở trong phủ. Mặc dù Yến TiểuẤt là Chinh Bắc Đại đô đốc cao quý, nhưng trước mặt trụ cột của quân đội Tầnlão gia tử, hắn cũng chỉ có thể xưng là mạt tướng.Có Tần Hằng đứng ra xoa dịu, Yến Tiểu Ất nhất định phải nể mặt.Nhưng Phạm Nhàn lại không cần. Y cúi đầu, mân mê roi ngựa trong tay, nói:"Ngươi đang cản trở ta với Yến Đại đô đốc."o O oTần Hằng im lặng một lúc, rồi lại tiếp tục kinh ngạc. Hắn không hiểu nổi PhạmNhàn nghĩ như thế nào, chẳng lẽ y định khiêu chiến với Yến Tiểu Ất ngay ngoàicửa Khu Mật viện?Dù cả thiên hạ đều biết Phạm Nhàn và Hải Đường nổi tiếng như nhau, đều đượccông nhận là cao thủ hàng đầu trong thế hệ trẻ của Khánh Quốc, nhưng... khiđối diện với Yến Tiểu Ất, vẫn không có ai coi trọng y.Hơn nữa, hai người này có thân phận khác nhau, đây là nơi đặc biệt, làm sao màra tay đánh nhau ở đây được?Tần Hằng nhẹ nhàng nghiêng đầu, nhỏ giọng nói: "Ngươi bị thương rồi."Gương mặt Phạm Nhàn bình tĩnh vô cùng, song trong lòng Tần Hằng lại bắt đầurun rẩy. Sau khi mọi người trong kinh đô biết tin về vụ phục kích ngày hôm nay,đây chính là tình huống đáng lo sợ nhất.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Dưới mũi tên của hắn chưa bao giờ có đối thủ nào địch nổi một chiêu, đứngtrước quân đội của hắn chưa kẻ địch nào cố thủ được qua ba ngày, hắn đã lập vôsố công huân cho triều đình Khánh Quốc.Cho nên mới có ngày hôm nay.Chính vì vậy, mặc dù bệ hạ biết rõ mối quan hệ mật thiết giữa hắn và Trưởngcông chúa, nhưng vẫn rất tin tưởng hắn, ban ân sủng đặc biệt cho hắn, thậm chítrong mấy năm trước đây còn để hắn đảm nhiệm chức vụ Đại thống lĩnh cấmquân trong cung.Tất cả những thứ này là vì sao? Đều là vì Yến Tiểu Ất sở hữu một trái tim kiênnghị và mạnh mẽ.Thân là cao thủ siêu cường cửu phẩm thượng, trong toàn bộ quân đội KhánhQuốc chỉ mình Diệp Trọng có năng lực chống lại hắn, hay có lẽ những nhân vậtgiấu trong nơi sâu xa bí ẩn của Lão Tần gia cũng có thể. Vì thế, cuộc đời nàyYến Tiểu Ất chưa từng sợ hãi điều gì, thậm chí đôi khi hắn còn nghĩ, nếu nhưkhi đội quân của mình đối mặt với một đại tông sư, liệu đại tông sư... có thểtrốn khỏi mũi tên của mình không?Làm sao hắn lại sợ một người trẻ tuổi cho được? Ngay cả khi người đó, dướithềm đá, trong mắt hắn, chỉ là người trẻ tuổi thu hoạch được danh tiếng lớn laobằng việc dựa vào phụ mẫu. Dù khuôn mặt của người trẻ tuổi ấy lạnh lùng vàtàn nhẫn như thế nào, nhưng...Ngươi không nên tới trêu chọc ta!Hắn nhìn chằm chằm vào Phạm Nhàn, cặp mắt như mũi tên kinh thiên mà hắnđang vác sau lưng, như muốn nói với Phạm Nhàn, nếu muốn ta có thể giết chếtngươi bất cứ lúc nào. Cho dù thân phận của ngươi có đặc biệt đến đâu đi nữa,cũng có một số việc tốt hơn hết không nên làm.o O oPhạm Nhàn nghiêm nghị ngẩng mặt lên, hai mắt híp lại, bỏ qua cơn đau âm ỉ,cười lạnh đón nhận.Y không thể xác định đợt phục kích ở sơn cốc này có phải do Yến Tiểu Ất thựchiện hay không. Mặc dù Trưởng công chúa có hiềm nghi lớn nhất nhưng vẫn cómột số điểm đáng ngờ, khiến y không thể đưa ra phán đoán chắc chắn. Có điềuy vẫn muốn nói như vậy, bởi vì chung quy sẽ có ngày Yến Tiểu Ất đến giếtchính mình. Thế thì, sao mình phải suy nghĩ quá nhiều.Bất luận có phải Yến Tiểu Ất làm hay không, Phạm Nhàn biết bản thân nhấtđịnh phải làm ra một số việc khiến toàn bộ thiên hạ khiếp sợ, để cảnh cáo nhữngkẻ âm thầm ủ mưu tính toán mình. Nếu muốn giết ta, phải xem xem liệu có trảgiá nổi không!Hai trăm cái đầu trước tử đá của Khu Mật viện, chính là minh chứng.o O oTrên thềm đá của Khu Mật viện như đều bị một bầu không khí giá lạnh làmđóng băng.Yến Tiểu Ất đứng ngạo nghễ trên thềm đá, Phạm Nhàn ngồi thẳng trên lưngngựa, ánh mắt của hai người vừa vặn ngang hàng nhau. Sát khí trong ánh mắtkhiến người ta khó chịu, ngay cả mùi hôi tanh từ đống đầu người dưới sư tử đácũng như sợ hãi trước ánh mắt của hai người, lẳng lặng tránh xa.Có người khẽ ho khan một tiếng.Tần Hằng thúc ngựa đi đến bên thềm đá, thì thào xin lỗi Hữu phó sứ của KhuMật viện, sau đó đứng thẳng dậy, quay sang mỉm cười ôn hòa với Yến Tiểu Ất,:"Kính chào Đại đô đốc."Hắn đi rất khéo, vừa vặn chặn giữa Phạm Nhàn và Yến Tiểu Ất, hòa hoãn bầukhông khí xung đột căng thẳng.Yến Tiểu Ất từ từ thu hồi ánh mắt sắc bén của mình, bình tĩnh nói: "Chào Tiểuhầu gia, gần đây sức khỏe lão đại nhân thế nào rồi? Mạt tướng về kinh, dẫu saocũng phải ghé thăm lão đại nhân."Tần Hằng đã được phong hầu từ lâu, còn người mà Yến Tiểu Ất gọi là lão đạinhân, tất nhiên là Tần lão gia tử vẫn luôn cáo ốm ở trong phủ. Mặc dù Yến TiểuẤt là Chinh Bắc Đại đô đốc cao quý, nhưng trước mặt trụ cột của quân đội Tầnlão gia tử, hắn cũng chỉ có thể xưng là mạt tướng.Có Tần Hằng đứng ra xoa dịu, Yến Tiểu Ất nhất định phải nể mặt.Nhưng Phạm Nhàn lại không cần. Y cúi đầu, mân mê roi ngựa trong tay, nói:"Ngươi đang cản trở ta với Yến Đại đô đốc."o O oTần Hằng im lặng một lúc, rồi lại tiếp tục kinh ngạc. Hắn không hiểu nổi PhạmNhàn nghĩ như thế nào, chẳng lẽ y định khiêu chiến với Yến Tiểu Ất ngay ngoàicửa Khu Mật viện?Dù cả thiên hạ đều biết Phạm Nhàn và Hải Đường nổi tiếng như nhau, đều đượccông nhận là cao thủ hàng đầu trong thế hệ trẻ của Khánh Quốc, nhưng... khiđối diện với Yến Tiểu Ất, vẫn không có ai coi trọng y.Hơn nữa, hai người này có thân phận khác nhau, đây là nơi đặc biệt, làm sao màra tay đánh nhau ở đây được?Tần Hằng nhẹ nhàng nghiêng đầu, nhỏ giọng nói: "Ngươi bị thương rồi."Gương mặt Phạm Nhàn bình tĩnh vô cùng, song trong lòng Tần Hằng lại bắt đầurun rẩy. Sau khi mọi người trong kinh đô biết tin về vụ phục kích ngày hôm nay,đây chính là tình huống đáng lo sợ nhất.