Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 877: Lấy gì báo đáp? 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Tất cả mọi người đều sợ Phạm Nhàn sẽ nổi điên.Nếu Trần Bình Bình viện trưởng đại nhân là một con "chó mực già", thì đươngnhiên Phạm Nhàn là một con "chó mực con". Khi "chó mực con" bị người tađâm cho một dao, nếu nổi điên, nó sẽ không phân biệt bạn hay địch, cắn lungtung khắp nơi. Chuyện mà văn võ toàn triều sợ hãi nhất, chính là trong cơnthịnh nộ Phạm Nhàn gây chiến, làm dao động toàn bộ căn cơ của triều đìnhKhánh Quốc.Nghe câu hỏi của Tần Hằng, Phạm Nhàn chậm rãi trả lời: "Ta chỉ muốn hỏi vàicâu. Đối đãi bằng lễ, trả lại bằng đức; tặng kiếm, báo lại bằng dao. Yến đại đôđốc, có phải đạo lý như vậy không?"o O oCó một số nghi vấn, Phạm Nhàn dịnh chất vấn ngay trước mặt, nhưng lại khôngcó cơ hội để nói ra.Mọi người trong Khu Mật viện nghe lời nói đầy đao kiếm, cho rằng Tiểu Phạmđại nhân sắp phát điên, vô thức chuẩn bị nghênh chiến. Dù Tuy Mật viện chủyếu là quan tham mưu, sức mạnh quân sự không thể sánh với quân đội của nămkhu vực biên ải Khánh Quốc, nhưng dẫu sao đây cũng là vị trí tinh hoa của quânđội Khánh Quốc suốt mấy chục năm qua. Hôm nay mơ mơ màng màng bị PhạmNhàn ức hiếp tới tận cửa, ai nấy nhẫn nhịn đã lâu, thể nào cũng có lúc phảnkháng. Tất cả giáo quan Tướng quân đều đã nắm chặt chuôi đao.Yến Tiểu Ất vào kinh, chỉ có thể mang theo một trăm thân binh. Còn bây giờmột trăm thân binh này đã được đặt ở cửa bên Khu Mật viện từ lâu, chăm chúquan sát hơn một trăm quan viên Giám Sát viện đang đứng ngoài cửa lớn.Quân sĩ trở về từ miền bắc đều mang vẻ mặt nhuốm đầy sương gió, đã đượcYến Tiểu Ất rèn luyện thành một đội quân thép. Điểm khác biệt giữa họ và quânđội biên ải của hai nhà Tần, Diệp là trên người hơn một trăm thân binh này đềumang theo cung tên.Kinh đô Khánh Quốc cấm nỏ nhưng không cấm cung, đây là biểu hiện của lòngtự tin từ hoàng tộc thượng võ.Hai bên vẫn đối lập, Tần Hằng luôn lo lắng về việc giữ trị an cho kinh đô lạiyên lòng. Nếu như lúc trước Phạm Nhàn dùng lời lẽ để sỉ nhục Yến Tiểu Ất,yêu cầu hắn quyết đấu, chỉ cần Yến Tiểu Ất đồng ý, thậm chí cả bệ hạ cũngkhông cách nào ngăn cản. Trận quyết đấu giữa hai bên chắc chắn sẽ trở thànhgiao chiến sinh tử.Nhưng trận thế bây giờ liên quan tới xung đột giữa Giám Sát viện và quân đội,Tần Hằng biết chắc chắn sẽ không ra tay đánh nhau thật, vì trong kinh đô đangcó vô số ánh mắt quan sát nơi này. Bất luận là bệ hạ hay là hệ thống quan viêntriều đình quản lý chính sự, đều không thể trơ mắt nhìn nền tảng giúp KhánhQuốc xưng bá thiên hạ ầm ầm sụp đổ vì đống đầu người trước Khu Mật việnnày.Đúng như dự đoán, xa xa vang lên tiếng hò hét, móng ngựa dồn dập.Một đội cấm quân mặc giáp sáng loáng cưỡi ngựa lao tới. Khu Mật viện nằmgiữa Giám Sát viện và hoàng cung, phản ứng của đám cấm quân này có vẻ hơichậm một chút.Nhưng người sáng suốt đều hiểu, đây là cấm quân cố ý lưu lại chút thời gian, đểPhạm Nhàn phát tiết bớt cơn thịnh nộ và oán hận trong lòng.Cấm quân đại diện cho uy nghiêm của Hoàng đế, không ai dám coi thường bọnhọ, ít nhất là ngoài mặt.Cho nên khi cấm quân xếp hàng xen kẽ, ngăn cách người của Giám Sát viện vàbinh sĩ của Khu Mật viện, không ai tỏ ý phản đối.Huống chi người dẫn binh còn là Đại hoàng tử.Năm xưa Đại hoàng tử là Chinh Tây đại soái, có quan hệ mật thiết sâu xa vớiquân đội, còn bây giờ mọi người đều biết, quan hệ giữa hắn và Phạm Nhàn cũngkhá chặt chẽ.Thấy là hắn đến điều đình, mọi người xung quanh đều thở phào nhẹ nhõm, cảmgiác bệ hạ thật anh minh, chọn người này đúng là quá thích hợpĐại hoàng tử dắt cương ngựa đi tới bên cạnh Phạm Nhàn, gương mặt lộ mộtchút lo âu nhưng nhanh chóng che giấu, nhẹ nhàng gật đầu ra hiệu, không có bấtcứ lời lẽ dư thừa nào, chỉ nói: "Phụ hoàng đã biết về sự việc này, ngươi cứ vềphủ để chữa thương trước đi."Phạm Nhàn nhìn hắn với vẻ như cười mà như không, im lặng, chờ đợi. Đươngnhiên là y phải đi, chắc chắn không thể thật sự ở lại đây đánh giết một phen vớiKhu Mật viện, nhưng người mà y đang đợi vẫn chưa đến đủ.Không bao lâu sau, ba tên tiểu thái giám trong hoàng cung chạy từ ngoài vào,truyền đạt khẩu dụ của bệ hạ, bày tỏ nỗi kinh ngạc và an ủi đối với việc Khâmsai toàn quyền ở khu vực Giang Nam bị ám sát, nghiêm khắc chỉ trích quânphòng vệ kinh đô, âm thầm nhắc nhở và cảnh cáo mọi người trong Khu Mậtviện, sau đó ra lệnh cho Tiểu Phạm đại nhân về nhà chữa thương, đợi triều đìnhđiều tra rõ sự việc, sau đó mới đưa ra quyết định.
Tất cả mọi người đều sợ Phạm Nhàn sẽ nổi điên.
Nếu Trần Bình Bình viện trưởng đại nhân là một con "chó mực già", thì đương
nhiên Phạm Nhàn là một con "chó mực con". Khi "chó mực con" bị người ta
đâm cho một dao, nếu nổi điên, nó sẽ không phân biệt bạn hay địch, cắn lung
tung khắp nơi. Chuyện mà văn võ toàn triều sợ hãi nhất, chính là trong cơn
thịnh nộ Phạm Nhàn gây chiến, làm dao động toàn bộ căn cơ của triều đình
Khánh Quốc.
Nghe câu hỏi của Tần Hằng, Phạm Nhàn chậm rãi trả lời: "Ta chỉ muốn hỏi vài
câu. Đối đãi bằng lễ, trả lại bằng đức; tặng kiếm, báo lại bằng dao. Yến đại đô
đốc, có phải đạo lý như vậy không?"
o O o
Có một số nghi vấn, Phạm Nhàn dịnh chất vấn ngay trước mặt, nhưng lại không
có cơ hội để nói ra.
Mọi người trong Khu Mật viện nghe lời nói đầy đao kiếm, cho rằng Tiểu Phạm
đại nhân sắp phát điên, vô thức chuẩn bị nghênh chiến. Dù Tuy Mật viện chủ
yếu là quan tham mưu, sức mạnh quân sự không thể sánh với quân đội của năm
khu vực biên ải Khánh Quốc, nhưng dẫu sao đây cũng là vị trí tinh hoa của quân
đội Khánh Quốc suốt mấy chục năm qua. Hôm nay mơ mơ màng màng bị Phạm
Nhàn ức hiếp tới tận cửa, ai nấy nhẫn nhịn đã lâu, thể nào cũng có lúc phản
kháng. Tất cả giáo quan Tướng quân đều đã nắm chặt chuôi đao.
Yến Tiểu Ất vào kinh, chỉ có thể mang theo một trăm thân binh. Còn bây giờ
một trăm thân binh này đã được đặt ở cửa bên Khu Mật viện từ lâu, chăm chú
quan sát hơn một trăm quan viên Giám Sát viện đang đứng ngoài cửa lớn.
Quân sĩ trở về từ miền bắc đều mang vẻ mặt nhuốm đầy sương gió, đã được
Yến Tiểu Ất rèn luyện thành một đội quân thép. Điểm khác biệt giữa họ và quân
đội biên ải của hai nhà Tần, Diệp là trên người hơn một trăm thân binh này đều
mang theo cung tên.
Kinh đô Khánh Quốc cấm nỏ nhưng không cấm cung, đây là biểu hiện của lòng
tự tin từ hoàng tộc thượng võ.
Hai bên vẫn đối lập, Tần Hằng luôn lo lắng về việc giữ trị an cho kinh đô lại
yên lòng. Nếu như lúc trước Phạm Nhàn dùng lời lẽ để sỉ nhục Yến Tiểu Ất,
yêu cầu hắn quyết đấu, chỉ cần Yến Tiểu Ất đồng ý, thậm chí cả bệ hạ cũng
không cách nào ngăn cản. Trận quyết đấu giữa hai bên chắc chắn sẽ trở thành
giao chiến sinh tử.
Nhưng trận thế bây giờ liên quan tới xung đột giữa Giám Sát viện và quân đội,
Tần Hằng biết chắc chắn sẽ không ra tay đánh nhau thật, vì trong kinh đô đang
có vô số ánh mắt quan sát nơi này. Bất luận là bệ hạ hay là hệ thống quan viên
triều đình quản lý chính sự, đều không thể trơ mắt nhìn nền tảng giúp Khánh
Quốc xưng bá thiên hạ ầm ầm sụp đổ vì đống đầu người trước Khu Mật viện
này.
Đúng như dự đoán, xa xa vang lên tiếng hò hét, móng ngựa dồn dập.
Một đội cấm quân mặc giáp sáng loáng cưỡi ngựa lao tới. Khu Mật viện nằm
giữa Giám Sát viện và hoàng cung, phản ứng của đám cấm quân này có vẻ hơi
chậm một chút.
Nhưng người sáng suốt đều hiểu, đây là cấm quân cố ý lưu lại chút thời gian, để
Phạm Nhàn phát tiết bớt cơn thịnh nộ và oán hận trong lòng.
Cấm quân đại diện cho uy nghiêm của Hoàng đế, không ai dám coi thường bọn
họ, ít nhất là ngoài mặt.
Cho nên khi cấm quân xếp hàng xen kẽ, ngăn cách người của Giám Sát viện và
binh sĩ của Khu Mật viện, không ai tỏ ý phản đối.
Huống chi người dẫn binh còn là Đại hoàng tử.
Năm xưa Đại hoàng tử là Chinh Tây đại soái, có quan hệ mật thiết sâu xa với
quân đội, còn bây giờ mọi người đều biết, quan hệ giữa hắn và Phạm Nhàn cũng
khá chặt chẽ.
Thấy là hắn đến điều đình, mọi người xung quanh đều thở phào nhẹ nhõm, cảm
giác bệ hạ thật anh minh, chọn người này đúng là quá thích hợp
Đại hoàng tử dắt cương ngựa đi tới bên cạnh Phạm Nhàn, gương mặt lộ một
chút lo âu nhưng nhanh chóng che giấu, nhẹ nhàng gật đầu ra hiệu, không có bất
cứ lời lẽ dư thừa nào, chỉ nói: "Phụ hoàng đã biết về sự việc này, ngươi cứ về
phủ để chữa thương trước đi."
Phạm Nhàn nhìn hắn với vẻ như cười mà như không, im lặng, chờ đợi. Đương
nhiên là y phải đi, chắc chắn không thể thật sự ở lại đây đánh giết một phen với
Khu Mật viện, nhưng người mà y đang đợi vẫn chưa đến đủ.
Không bao lâu sau, ba tên tiểu thái giám trong hoàng cung chạy từ ngoài vào,
truyền đạt khẩu dụ của bệ hạ, bày tỏ nỗi kinh ngạc và an ủi đối với việc Khâm
sai toàn quyền ở khu vực Giang Nam bị ám sát, nghiêm khắc chỉ trích quân
phòng vệ kinh đô, âm thầm nhắc nhở và cảnh cáo mọi người trong Khu Mật
viện, sau đó ra lệnh cho Tiểu Phạm đại nhân về nhà chữa thương, đợi triều đình
điều tra rõ sự việc, sau đó mới đưa ra quyết định.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Tất cả mọi người đều sợ Phạm Nhàn sẽ nổi điên.Nếu Trần Bình Bình viện trưởng đại nhân là một con "chó mực già", thì đươngnhiên Phạm Nhàn là một con "chó mực con". Khi "chó mực con" bị người tađâm cho một dao, nếu nổi điên, nó sẽ không phân biệt bạn hay địch, cắn lungtung khắp nơi. Chuyện mà văn võ toàn triều sợ hãi nhất, chính là trong cơnthịnh nộ Phạm Nhàn gây chiến, làm dao động toàn bộ căn cơ của triều đìnhKhánh Quốc.Nghe câu hỏi của Tần Hằng, Phạm Nhàn chậm rãi trả lời: "Ta chỉ muốn hỏi vàicâu. Đối đãi bằng lễ, trả lại bằng đức; tặng kiếm, báo lại bằng dao. Yến đại đôđốc, có phải đạo lý như vậy không?"o O oCó một số nghi vấn, Phạm Nhàn dịnh chất vấn ngay trước mặt, nhưng lại khôngcó cơ hội để nói ra.Mọi người trong Khu Mật viện nghe lời nói đầy đao kiếm, cho rằng Tiểu Phạmđại nhân sắp phát điên, vô thức chuẩn bị nghênh chiến. Dù Tuy Mật viện chủyếu là quan tham mưu, sức mạnh quân sự không thể sánh với quân đội của nămkhu vực biên ải Khánh Quốc, nhưng dẫu sao đây cũng là vị trí tinh hoa của quânđội Khánh Quốc suốt mấy chục năm qua. Hôm nay mơ mơ màng màng bị PhạmNhàn ức hiếp tới tận cửa, ai nấy nhẫn nhịn đã lâu, thể nào cũng có lúc phảnkháng. Tất cả giáo quan Tướng quân đều đã nắm chặt chuôi đao.Yến Tiểu Ất vào kinh, chỉ có thể mang theo một trăm thân binh. Còn bây giờmột trăm thân binh này đã được đặt ở cửa bên Khu Mật viện từ lâu, chăm chúquan sát hơn một trăm quan viên Giám Sát viện đang đứng ngoài cửa lớn.Quân sĩ trở về từ miền bắc đều mang vẻ mặt nhuốm đầy sương gió, đã đượcYến Tiểu Ất rèn luyện thành một đội quân thép. Điểm khác biệt giữa họ và quânđội biên ải của hai nhà Tần, Diệp là trên người hơn một trăm thân binh này đềumang theo cung tên.Kinh đô Khánh Quốc cấm nỏ nhưng không cấm cung, đây là biểu hiện của lòngtự tin từ hoàng tộc thượng võ.Hai bên vẫn đối lập, Tần Hằng luôn lo lắng về việc giữ trị an cho kinh đô lạiyên lòng. Nếu như lúc trước Phạm Nhàn dùng lời lẽ để sỉ nhục Yến Tiểu Ất,yêu cầu hắn quyết đấu, chỉ cần Yến Tiểu Ất đồng ý, thậm chí cả bệ hạ cũngkhông cách nào ngăn cản. Trận quyết đấu giữa hai bên chắc chắn sẽ trở thànhgiao chiến sinh tử.Nhưng trận thế bây giờ liên quan tới xung đột giữa Giám Sát viện và quân đội,Tần Hằng biết chắc chắn sẽ không ra tay đánh nhau thật, vì trong kinh đô đangcó vô số ánh mắt quan sát nơi này. Bất luận là bệ hạ hay là hệ thống quan viêntriều đình quản lý chính sự, đều không thể trơ mắt nhìn nền tảng giúp KhánhQuốc xưng bá thiên hạ ầm ầm sụp đổ vì đống đầu người trước Khu Mật việnnày.Đúng như dự đoán, xa xa vang lên tiếng hò hét, móng ngựa dồn dập.Một đội cấm quân mặc giáp sáng loáng cưỡi ngựa lao tới. Khu Mật viện nằmgiữa Giám Sát viện và hoàng cung, phản ứng của đám cấm quân này có vẻ hơichậm một chút.Nhưng người sáng suốt đều hiểu, đây là cấm quân cố ý lưu lại chút thời gian, đểPhạm Nhàn phát tiết bớt cơn thịnh nộ và oán hận trong lòng.Cấm quân đại diện cho uy nghiêm của Hoàng đế, không ai dám coi thường bọnhọ, ít nhất là ngoài mặt.Cho nên khi cấm quân xếp hàng xen kẽ, ngăn cách người của Giám Sát viện vàbinh sĩ của Khu Mật viện, không ai tỏ ý phản đối.Huống chi người dẫn binh còn là Đại hoàng tử.Năm xưa Đại hoàng tử là Chinh Tây đại soái, có quan hệ mật thiết sâu xa vớiquân đội, còn bây giờ mọi người đều biết, quan hệ giữa hắn và Phạm Nhàn cũngkhá chặt chẽ.Thấy là hắn đến điều đình, mọi người xung quanh đều thở phào nhẹ nhõm, cảmgiác bệ hạ thật anh minh, chọn người này đúng là quá thích hợpĐại hoàng tử dắt cương ngựa đi tới bên cạnh Phạm Nhàn, gương mặt lộ mộtchút lo âu nhưng nhanh chóng che giấu, nhẹ nhàng gật đầu ra hiệu, không có bấtcứ lời lẽ dư thừa nào, chỉ nói: "Phụ hoàng đã biết về sự việc này, ngươi cứ vềphủ để chữa thương trước đi."Phạm Nhàn nhìn hắn với vẻ như cười mà như không, im lặng, chờ đợi. Đươngnhiên là y phải đi, chắc chắn không thể thật sự ở lại đây đánh giết một phen vớiKhu Mật viện, nhưng người mà y đang đợi vẫn chưa đến đủ.Không bao lâu sau, ba tên tiểu thái giám trong hoàng cung chạy từ ngoài vào,truyền đạt khẩu dụ của bệ hạ, bày tỏ nỗi kinh ngạc và an ủi đối với việc Khâmsai toàn quyền ở khu vực Giang Nam bị ám sát, nghiêm khắc chỉ trích quânphòng vệ kinh đô, âm thầm nhắc nhở và cảnh cáo mọi người trong Khu Mậtviện, sau đó ra lệnh cho Tiểu Phạm đại nhân về nhà chữa thương, đợi triều đìnhđiều tra rõ sự việc, sau đó mới đưa ra quyết định.