Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 886: Ai mà địch nổi? 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Lão gia tử lẳng lặng ngồi trên tảng đá, nhìn nước bẩn trong vườn rau, một lúclâu sau vẫn không nói gì. Lão đã nghe về chuyện trước Khu Mật viện chiều nay,hai trăm người...Bệ hạ đối đãi với mình không tệ, Chính sứ Khu Mật viện ba mươi năm, đâycũng là vinh quang chưa từng có trong lịch sử.Nhưng nhân vật số một của quân đội này vẫn hệt như nhiều năm trước, xem bảnthân mình như một thành viên bình thường trong quân đội, xem các huynh đệtrong quân đội như huynh đệ của chính mình. Đến khi tuổi già, lão gia tử hắn lạixem họ như con cháu của mình.Mặc dù khuôn mặt lạnh nhưng lòng từ bi, vì vậy uy tín của lão nhân này trongquân đội không phải người bình thường có thể so sánh.Mà hai trăm hảo hán trong quân đội kia, chính là đội tư quân mà lão gia tử tintưởng nhất, luôn được huấn luyện bí mật trong thung lũng ở Hào Sơn, vốn đểtấn công Bắc Tề trong tương lai, nhưng bây giờ lại không thể không phái rasớm, đồng thời sử dụng trong âm mưu ám sát Khâm sai đại nhân của triều đình.Xưa nay lão gia tử vốn chẳng mấy khi để tâm đến chính sự trong triều đình,nhưng lần này... lão nhất định phải để mắt đến. Cho dù là vì sự tồn vong của giatộc hay vì tương lai của Khánh Quốc mà lão gia tử vẫn tin tưởng, lão cũng phảigiết chết người trẻ tuổi ấy.Nhưng ... lại không giết được đối phương!Lão gia tử ho khẽ, không rõ là do cái lạnh từ tảng đá dưới mông thấm vào tấmáo bông từ hàn ý dâng lên từ cõi lòng.Hai trăm người đấy.Gương mặt lão gia tử càng thêm già cả, lại thoáng chút bi thương. Những ngườiđó đều là con cháu của mình, đều là tương lai tươi đẹp của Khánh Quốc, nhưnglại cứ thế chết đi, hơn nữa còn không được chết thanh thản. Tên tuổi của họcũng vĩnh viễn không được ghi nhớ, mà bị ghi vào sử sách khiến cho người đờisau thóa mạ, trở thành quân phản loạn lớn nhất trong suốt vài chục năm qua củaKhánh Quốc.Lão gia tử đau lòng, thật sự đau lòng.o O oBệ hạ quá bạc tình, khiến lòng người nguội lạnh, để người trẻ tuổi đó ở lại trongkinh đô, đồng thời càng ngày càng gia tăng quyền lực cho hắn. Mà xem ra xuthế này đâu có dấu hiệu gì là sẽ dừng lại. Cho dù khi bệ hạ còn sống, người trẻtuổi đó không thể làm gì, nhưng sau này thì sao? Sau khi mình và bệ hạ đềuxuống suối vàng, chẳng lẽ người trẻ tuổi đó không quay lại tính sổ nợ cũ?Mình đã tham gia vào án mạng kinh thiên mưu sát Diệp Khinh Mi, lẽ nào lạimong đợi con trai của yêu nữ ấy sẽ không quay lại tính sổ?Từ vài năm trước, người trẻ tuổi kia được bệ hạ triệu từ Đạm Châu tới kinh đô,trong lòng lão gia tử đã cảm thấy ớn lạnh. Trừ Trần Bình Bình và Phạm Kiến ra,chẳng ai ngờ nổi, lão gia tử đã sớm biết rõ thân thế của Phạm Nhàn.Chỉ có điều lão gia tử vẫn im lặng, thậm chí còn im lặng hơn cả những nămtrước, cho nên trong mấy năm qua Tần gia trong triều đình lại trở nên yên tĩnhđến mức kỳ quái.Bởi vì người trẻ tuổi này là huyết thống của bệ hạ cho nên lão gia tử không thểhành động quá sớm. Lão chỉ đang quan sát, xem xem bệ hạ sẽ sắp xếp chongười trẻ tuổi này như thế nào.Lúc mới bắt đầu, lão gia tử rất yên lòng, vì hóa ra người trẻ tuổi này chỉ là mộtgã công tử bột, suốt ngày rong chơi kỹ viện với thế tử Tĩnh Vương, tranh giànhtình nhân, đánh nhau trong đêm tối, không có chỗ nào đặc biệt.Sau đó, lão gia tử hơi lo lắng, vì người trẻ tuổi này sẽ kết hôn với Thần quậnchúa, chuẩn bị tiếp quản Nội Khố, hơn nữa một đêm trên điện sáng tác ba trămbài thơ, danh tiếng chấn động thiên hạ. Nhưng lão lại lập tức yên lòng, bởi vìchỉ là Nội Khố, làm sao đủ sức lọt mắt những nhân vật lãnh tụ quân đội. Cho dùcủa cải có lực lượng đến đâu đi nữa, cũng không thể đánh bại đao thương; chodù thơ văn có đẹp đến mức nào đi nữa, cũng không thể chống lại tiếng móngcủa ngựa trên chiến trường.Có điều, dần dà, tình hình phát triển đã khiến lão gia tử vốn luôn thờ ơ lạnh nhạtphải trở nên cảnh giác, bởi vì... chuyện kỳ thi mùa xuân, chỉ đến giờ phút đó lãogia tử mới biết được, hoá ra bệ hạ đã âm thầm để người trẻ tuổi kia nhận đượclệnh bài Đề ti của Giám Sát viện.Lão gia tử là nhân vật thực quyền số một trong quân đội, bao nhiêu năm qua đãphối hợp hành động cùng Giám Sát viện không biết bao nhiêu lần, cho nên lãohiểu rõ hơn ai hết về sức mạnh khủng khiếp của Trần Bình Bình và Giám Sátviện. Cũng chính vì vậy, lão gia tử cảm thấy một chút bất an, lần đầu tiên tỏ tháiđộ —— đề xuất ý kiến tới bệ hạ, để Phạm Nhàn đi sứ Bắc Tề.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Lão gia tử lẳng lặng ngồi trên tảng đá, nhìn nước bẩn trong vườn rau, một lúclâu sau vẫn không nói gì. Lão đã nghe về chuyện trước Khu Mật viện chiều nay,hai trăm người...Bệ hạ đối đãi với mình không tệ, Chính sứ Khu Mật viện ba mươi năm, đâycũng là vinh quang chưa từng có trong lịch sử.Nhưng nhân vật số một của quân đội này vẫn hệt như nhiều năm trước, xem bảnthân mình như một thành viên bình thường trong quân đội, xem các huynh đệtrong quân đội như huynh đệ của chính mình. Đến khi tuổi già, lão gia tử hắn lạixem họ như con cháu của mình.Mặc dù khuôn mặt lạnh nhưng lòng từ bi, vì vậy uy tín của lão nhân này trongquân đội không phải người bình thường có thể so sánh.Mà hai trăm hảo hán trong quân đội kia, chính là đội tư quân mà lão gia tử tintưởng nhất, luôn được huấn luyện bí mật trong thung lũng ở Hào Sơn, vốn đểtấn công Bắc Tề trong tương lai, nhưng bây giờ lại không thể không phái rasớm, đồng thời sử dụng trong âm mưu ám sát Khâm sai đại nhân của triều đình.Xưa nay lão gia tử vốn chẳng mấy khi để tâm đến chính sự trong triều đình,nhưng lần này... lão nhất định phải để mắt đến. Cho dù là vì sự tồn vong của giatộc hay vì tương lai của Khánh Quốc mà lão gia tử vẫn tin tưởng, lão cũng phảigiết chết người trẻ tuổi ấy.Nhưng ... lại không giết được đối phương!Lão gia tử ho khẽ, không rõ là do cái lạnh từ tảng đá dưới mông thấm vào tấmáo bông từ hàn ý dâng lên từ cõi lòng.Hai trăm người đấy.Gương mặt lão gia tử càng thêm già cả, lại thoáng chút bi thương. Những ngườiđó đều là con cháu của mình, đều là tương lai tươi đẹp của Khánh Quốc, nhưnglại cứ thế chết đi, hơn nữa còn không được chết thanh thản. Tên tuổi của họcũng vĩnh viễn không được ghi nhớ, mà bị ghi vào sử sách khiến cho người đờisau thóa mạ, trở thành quân phản loạn lớn nhất trong suốt vài chục năm qua củaKhánh Quốc.Lão gia tử đau lòng, thật sự đau lòng.o O oBệ hạ quá bạc tình, khiến lòng người nguội lạnh, để người trẻ tuổi đó ở lại trongkinh đô, đồng thời càng ngày càng gia tăng quyền lực cho hắn. Mà xem ra xuthế này đâu có dấu hiệu gì là sẽ dừng lại. Cho dù khi bệ hạ còn sống, người trẻtuổi đó không thể làm gì, nhưng sau này thì sao? Sau khi mình và bệ hạ đềuxuống suối vàng, chẳng lẽ người trẻ tuổi đó không quay lại tính sổ nợ cũ?Mình đã tham gia vào án mạng kinh thiên mưu sát Diệp Khinh Mi, lẽ nào lạimong đợi con trai của yêu nữ ấy sẽ không quay lại tính sổ?Từ vài năm trước, người trẻ tuổi kia được bệ hạ triệu từ Đạm Châu tới kinh đô,trong lòng lão gia tử đã cảm thấy ớn lạnh. Trừ Trần Bình Bình và Phạm Kiến ra,chẳng ai ngờ nổi, lão gia tử đã sớm biết rõ thân thế của Phạm Nhàn.Chỉ có điều lão gia tử vẫn im lặng, thậm chí còn im lặng hơn cả những nămtrước, cho nên trong mấy năm qua Tần gia trong triều đình lại trở nên yên tĩnhđến mức kỳ quái.Bởi vì người trẻ tuổi này là huyết thống của bệ hạ cho nên lão gia tử không thểhành động quá sớm. Lão chỉ đang quan sát, xem xem bệ hạ sẽ sắp xếp chongười trẻ tuổi này như thế nào.Lúc mới bắt đầu, lão gia tử rất yên lòng, vì hóa ra người trẻ tuổi này chỉ là mộtgã công tử bột, suốt ngày rong chơi kỹ viện với thế tử Tĩnh Vương, tranh giànhtình nhân, đánh nhau trong đêm tối, không có chỗ nào đặc biệt.Sau đó, lão gia tử hơi lo lắng, vì người trẻ tuổi này sẽ kết hôn với Thần quậnchúa, chuẩn bị tiếp quản Nội Khố, hơn nữa một đêm trên điện sáng tác ba trămbài thơ, danh tiếng chấn động thiên hạ. Nhưng lão lại lập tức yên lòng, bởi vìchỉ là Nội Khố, làm sao đủ sức lọt mắt những nhân vật lãnh tụ quân đội. Cho dùcủa cải có lực lượng đến đâu đi nữa, cũng không thể đánh bại đao thương; chodù thơ văn có đẹp đến mức nào đi nữa, cũng không thể chống lại tiếng móngcủa ngựa trên chiến trường.Có điều, dần dà, tình hình phát triển đã khiến lão gia tử vốn luôn thờ ơ lạnh nhạtphải trở nên cảnh giác, bởi vì... chuyện kỳ thi mùa xuân, chỉ đến giờ phút đó lãogia tử mới biết được, hoá ra bệ hạ đã âm thầm để người trẻ tuổi kia nhận đượclệnh bài Đề ti của Giám Sát viện.Lão gia tử là nhân vật thực quyền số một trong quân đội, bao nhiêu năm qua đãphối hợp hành động cùng Giám Sát viện không biết bao nhiêu lần, cho nên lãohiểu rõ hơn ai hết về sức mạnh khủng khiếp của Trần Bình Bình và Giám Sátviện. Cũng chính vì vậy, lão gia tử cảm thấy một chút bất an, lần đầu tiên tỏ tháiđộ —— đề xuất ý kiến tới bệ hạ, để Phạm Nhàn đi sứ Bắc Tề.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Lão gia tử lẳng lặng ngồi trên tảng đá, nhìn nước bẩn trong vườn rau, một lúclâu sau vẫn không nói gì. Lão đã nghe về chuyện trước Khu Mật viện chiều nay,hai trăm người...Bệ hạ đối đãi với mình không tệ, Chính sứ Khu Mật viện ba mươi năm, đâycũng là vinh quang chưa từng có trong lịch sử.Nhưng nhân vật số một của quân đội này vẫn hệt như nhiều năm trước, xem bảnthân mình như một thành viên bình thường trong quân đội, xem các huynh đệtrong quân đội như huynh đệ của chính mình. Đến khi tuổi già, lão gia tử hắn lạixem họ như con cháu của mình.Mặc dù khuôn mặt lạnh nhưng lòng từ bi, vì vậy uy tín của lão nhân này trongquân đội không phải người bình thường có thể so sánh.Mà hai trăm hảo hán trong quân đội kia, chính là đội tư quân mà lão gia tử tintưởng nhất, luôn được huấn luyện bí mật trong thung lũng ở Hào Sơn, vốn đểtấn công Bắc Tề trong tương lai, nhưng bây giờ lại không thể không phái rasớm, đồng thời sử dụng trong âm mưu ám sát Khâm sai đại nhân của triều đình.Xưa nay lão gia tử vốn chẳng mấy khi để tâm đến chính sự trong triều đình,nhưng lần này... lão nhất định phải để mắt đến. Cho dù là vì sự tồn vong của giatộc hay vì tương lai của Khánh Quốc mà lão gia tử vẫn tin tưởng, lão cũng phảigiết chết người trẻ tuổi ấy.Nhưng ... lại không giết được đối phương!Lão gia tử ho khẽ, không rõ là do cái lạnh từ tảng đá dưới mông thấm vào tấmáo bông từ hàn ý dâng lên từ cõi lòng.Hai trăm người đấy.Gương mặt lão gia tử càng thêm già cả, lại thoáng chút bi thương. Những ngườiđó đều là con cháu của mình, đều là tương lai tươi đẹp của Khánh Quốc, nhưnglại cứ thế chết đi, hơn nữa còn không được chết thanh thản. Tên tuổi của họcũng vĩnh viễn không được ghi nhớ, mà bị ghi vào sử sách khiến cho người đờisau thóa mạ, trở thành quân phản loạn lớn nhất trong suốt vài chục năm qua củaKhánh Quốc.Lão gia tử đau lòng, thật sự đau lòng.o O oBệ hạ quá bạc tình, khiến lòng người nguội lạnh, để người trẻ tuổi đó ở lại trongkinh đô, đồng thời càng ngày càng gia tăng quyền lực cho hắn. Mà xem ra xuthế này đâu có dấu hiệu gì là sẽ dừng lại. Cho dù khi bệ hạ còn sống, người trẻtuổi đó không thể làm gì, nhưng sau này thì sao? Sau khi mình và bệ hạ đềuxuống suối vàng, chẳng lẽ người trẻ tuổi đó không quay lại tính sổ nợ cũ?Mình đã tham gia vào án mạng kinh thiên mưu sát Diệp Khinh Mi, lẽ nào lạimong đợi con trai của yêu nữ ấy sẽ không quay lại tính sổ?Từ vài năm trước, người trẻ tuổi kia được bệ hạ triệu từ Đạm Châu tới kinh đô,trong lòng lão gia tử đã cảm thấy ớn lạnh. Trừ Trần Bình Bình và Phạm Kiến ra,chẳng ai ngờ nổi, lão gia tử đã sớm biết rõ thân thế của Phạm Nhàn.Chỉ có điều lão gia tử vẫn im lặng, thậm chí còn im lặng hơn cả những nămtrước, cho nên trong mấy năm qua Tần gia trong triều đình lại trở nên yên tĩnhđến mức kỳ quái.Bởi vì người trẻ tuổi này là huyết thống của bệ hạ cho nên lão gia tử không thểhành động quá sớm. Lão chỉ đang quan sát, xem xem bệ hạ sẽ sắp xếp chongười trẻ tuổi này như thế nào.Lúc mới bắt đầu, lão gia tử rất yên lòng, vì hóa ra người trẻ tuổi này chỉ là mộtgã công tử bột, suốt ngày rong chơi kỹ viện với thế tử Tĩnh Vương, tranh giànhtình nhân, đánh nhau trong đêm tối, không có chỗ nào đặc biệt.Sau đó, lão gia tử hơi lo lắng, vì người trẻ tuổi này sẽ kết hôn với Thần quậnchúa, chuẩn bị tiếp quản Nội Khố, hơn nữa một đêm trên điện sáng tác ba trămbài thơ, danh tiếng chấn động thiên hạ. Nhưng lão lại lập tức yên lòng, bởi vìchỉ là Nội Khố, làm sao đủ sức lọt mắt những nhân vật lãnh tụ quân đội. Cho dùcủa cải có lực lượng đến đâu đi nữa, cũng không thể đánh bại đao thương; chodù thơ văn có đẹp đến mức nào đi nữa, cũng không thể chống lại tiếng móngcủa ngựa trên chiến trường.Có điều, dần dà, tình hình phát triển đã khiến lão gia tử vốn luôn thờ ơ lạnh nhạtphải trở nên cảnh giác, bởi vì... chuyện kỳ thi mùa xuân, chỉ đến giờ phút đó lãogia tử mới biết được, hoá ra bệ hạ đã âm thầm để người trẻ tuổi kia nhận đượclệnh bài Đề ti của Giám Sát viện.Lão gia tử là nhân vật thực quyền số một trong quân đội, bao nhiêu năm qua đãphối hợp hành động cùng Giám Sát viện không biết bao nhiêu lần, cho nên lãohiểu rõ hơn ai hết về sức mạnh khủng khiếp của Trần Bình Bình và Giám Sátviện. Cũng chính vì vậy, lão gia tử cảm thấy một chút bất an, lần đầu tiên tỏ tháiđộ —— đề xuất ý kiến tới bệ hạ, để Phạm Nhàn đi sứ Bắc Tề.

Chương 886: Ai mà địch nổi? 1