Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 887: Ai mà địch nổi? 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Lão gia tử biết rằng việc đi sứ lần này chắc chắn không hề nhẹ nhàng như vẻ bềngoài, bởi vì có Tiếu n, còn có rất nhiều khó khăn. Sau khi nêu ý kiến, lão gia tửim lặng trở lại. Lão âm thầm cầu nguyện, hy vọng người trẻ tuổi đó sẽ mãi mãiở lại Bắc Tề, tốt hơn hết là không quay trở lại.Có điều, mọi chuyện diễn ra lại khiến lão gia tử thất vọng, Phạm Nhàn vềKhánh Quốc yên lành, đồng thời lại có thêm càng nhiều quyền lực và danhtiếng.o O oLão gia tử lại trầm mặc, lão lẳng lặng quan sát người trẻ tuổi đó, quan sát đấuđá kịch liệt với Nhị hoàng tử ở kinh đô, quan sát thấy Thái Học, quan sát đếnHuyền Không miếu, quan sát trong cung, phát hiện ra rằng, quả nhiên người trẻtuổi này đúng như những gì mình đã dự liệu, tàn nhẫn, thông minh, không tiếcmọi trả, thù dai.Và cường đại.Lão gia tử cảm nhận được một chút giác sợ hãi. Tuy lúc này Phạm Nhàn còn xamới đủ khiến lão gia tử sợ hãi nhưng mỗi khi nghĩ đến nữ nhân năm xưa, nghĩđến Phạm Nhàn là con trai của cô ta, thấy dường như Phạm Nhàn đang đi trêncon đường giống hệt nữ nhân kia, chỉ tốn thời gian cực ngắn mà đạt được quyềnlực cực lớn, đồng thời có lúc lại tàn nhẫn và độc ác hơn nữ nhân kia... Lão giatử cảm thấy sợ hãi, thêm vào đó không biết rốt cuộc bệ hạ đang nghĩ gì, cho nênngoài im lặng ra, lão bắt đầu nỗ lực một biện pháp ôn hòa.Lão gia tử đang đặt cược, đặt cược rằng Phạm Nhàn sẽ không bao giờ biết đượcquan hệ giữa Lão Tần gia và chuyện nưam xưa.Vì thế, lão gia tử chọn cách nhượng bộ, không hỏi đến, không quan tâm, thậmchí sau khi bệ hạ nổi nóng vì việc của Phạm Nhàn xử đánh Ngự sử Đô Sát việnmột trận đình trường, lão gia tử trực tiếp cáo ốm không lên triều, không đi đếnKhu Mật viện trông coi công việc, chỉ lẳng lặng ở nhà nghỉ ngơi.Bệ hạ nâng đỡ Phạm Nhàn, lão gia tử lại chọn cách rút lui, không ngừng rút lui,tránh cho chuyện xưa kia bị vạch trần.Lão gia tử biết, bệ hạ quyết tâm như vậy.Đây không phải lão gia tử đang giận dỗi bệ hạ, mà là thể hiện với bệ hạ rằngmình đã an phận, cũng là vô thức không muốn tiếp xúc với Phạm Nhàn trongtriều đình. Mặt khác, lão gia tử đã sắp xếp con trai mình kết bạn với PhạmNhàn, thậm chí mời Phạm Nhàn đến quý phủ một chuyến, gần quan sát trongkhoảng cách gần một lúc lâu.o O oNếu sự việc tiếp tục phát triển theo hướng hiện tại, có thể lão gia tử họ Hứa nàyvẫn coi Phạm Nhàn như một vãn bối đáng tôn trọng, và cánh cửa lớn của Tầngia có thể vĩnh viễn mở rộng cho Phạm Nhàn. Nhưng ai cũng biết rằng, kếhoạch vĩnh viễn không đuổi kịp biến hóa, nhất là biến hóa mãnh liệt khiếnngười ta bất lực như vậy.Minh gia có cổ phần của lão gia tử , Lão Tần gia nằm tận trong quân đội, muốnkiếm bạc sẽ khó khăn hơn rất nhiều so với những đại thần trong triều đình. Vìvậy, rất nhiều năm trước, khi Trưởng công chúa phái người đưa một thành cổphần đến Lão tần gia, lão gia tử đã rất dè dặt gật đầu. Lão luôn cho rằng Trưởngcông chúa là một người thông minh hiếm có trong hoàng tộc.Cho dù Phạm Nhàn điều tra về Giang Nam, Tần gia cũng không có gì phải sợ,chẳng qua chỉ có một chút cổ phần trong giới thương gia Giang Nam mà thôi.Chẳng lẽ bệ hạ lại vì chuyện nhỏ nhặt như vậy mà trừng phạt danh gia đệ nhấttrong quân đội, trừng phạt vọng tộc vẫn luôn trung thành với mình?Nhưng lại có chuyện trên hòn đảo ở Đông Hải.Tự ý điều động quân đội tàn sát cả đảo, đây là chuyện kinh thiên động địa cỡnào? Lão gia tử lão là Chính sứ của Khu Mật viện, tất nhiên là một trong số rấtít đại thần triều đình biết về sự việc này.Cho nên, lão gia tử lại im lặng, chìm vào trầm tư.Đề đốc thủy quân Giao Châu, Thường Côn.Cũng như lúc ở Giang Nam, Đặng Tử Việt của Giám Sát viện đã báo cáo choPhạm Nhàn biết, vị Đề đốc nhất phẩm này có mối quan hệ không tồi với Diệpgia, nhưng lại là xuất thân từ Tần gia!Lão gia tử không hề chỉ đạo Thường Côn, những hành động của Thường Côn,Thiếu gia cũng không hề can dự. Có lẽ đây là ý đồ của Trưởng công chúa, dùsao mọi người đều có lợi ích quá lớn ở Giang Nam.Nhưng lão gia tử càng hiểu rõ hơn một điều, bệ hạ cũng biết, Thường Côn chínhlà người của Lão Tần gia nhà mình!Thường Côn đã qua đời, thủy quân Giao Châu cũng đã bị thanh tẩy. Tuy lão giatử vẫn còn một số tướng lĩnh trong thủy quân Giao Châu, hơn nữa cháu trai củalão cũng tới Đề đốc. Cho nên lão gia tử càng không hiểu, rốt cuộc bệ hạ đangnghĩ gì? Vì sao vẫn để người trong nhà lão trông coi thủy quân Giao Châu?Vụ án ở Giao Châu là do Phạm Nhàn điều tra ra.
Lão gia tử biết rằng việc đi sứ lần này chắc chắn không hề nhẹ nhàng như vẻ bề
ngoài, bởi vì có Tiếu n, còn có rất nhiều khó khăn. Sau khi nêu ý kiến, lão gia tử
im lặng trở lại. Lão âm thầm cầu nguyện, hy vọng người trẻ tuổi đó sẽ mãi mãi
ở lại Bắc Tề, tốt hơn hết là không quay trở lại.
Có điều, mọi chuyện diễn ra lại khiến lão gia tử thất vọng, Phạm Nhàn về
Khánh Quốc yên lành, đồng thời lại có thêm càng nhiều quyền lực và danh
tiếng.
o O o
Lão gia tử lại trầm mặc, lão lẳng lặng quan sát người trẻ tuổi đó, quan sát đấu
đá kịch liệt với Nhị hoàng tử ở kinh đô, quan sát thấy Thái Học, quan sát đến
Huyền Không miếu, quan sát trong cung, phát hiện ra rằng, quả nhiên người trẻ
tuổi này đúng như những gì mình đã dự liệu, tàn nhẫn, thông minh, không tiếc
mọi trả, thù dai.
Và cường đại.
Lão gia tử cảm nhận được một chút giác sợ hãi. Tuy lúc này Phạm Nhàn còn xa
mới đủ khiến lão gia tử sợ hãi nhưng mỗi khi nghĩ đến nữ nhân năm xưa, nghĩ
đến Phạm Nhàn là con trai của cô ta, thấy dường như Phạm Nhàn đang đi trên
con đường giống hệt nữ nhân kia, chỉ tốn thời gian cực ngắn mà đạt được quyền
lực cực lớn, đồng thời có lúc lại tàn nhẫn và độc ác hơn nữ nhân kia... Lão gia
tử cảm thấy sợ hãi, thêm vào đó không biết rốt cuộc bệ hạ đang nghĩ gì, cho nên
ngoài im lặng ra, lão bắt đầu nỗ lực một biện pháp ôn hòa.
Lão gia tử đang đặt cược, đặt cược rằng Phạm Nhàn sẽ không bao giờ biết được
quan hệ giữa Lão Tần gia và chuyện nưam xưa.
Vì thế, lão gia tử chọn cách nhượng bộ, không hỏi đến, không quan tâm, thậm
chí sau khi bệ hạ nổi nóng vì việc của Phạm Nhàn xử đánh Ngự sử Đô Sát viện
một trận đình trường, lão gia tử trực tiếp cáo ốm không lên triều, không đi đến
Khu Mật viện trông coi công việc, chỉ lẳng lặng ở nhà nghỉ ngơi.
Bệ hạ nâng đỡ Phạm Nhàn, lão gia tử lại chọn cách rút lui, không ngừng rút lui,
tránh cho chuyện xưa kia bị vạch trần.
Lão gia tử biết, bệ hạ quyết tâm như vậy.
Đây không phải lão gia tử đang giận dỗi bệ hạ, mà là thể hiện với bệ hạ rằng
mình đã an phận, cũng là vô thức không muốn tiếp xúc với Phạm Nhàn trong
triều đình. Mặt khác, lão gia tử đã sắp xếp con trai mình kết bạn với Phạm
Nhàn, thậm chí mời Phạm Nhàn đến quý phủ một chuyến, gần quan sát trong
khoảng cách gần một lúc lâu.
o O o
Nếu sự việc tiếp tục phát triển theo hướng hiện tại, có thể lão gia tử họ Hứa này
vẫn coi Phạm Nhàn như một vãn bối đáng tôn trọng, và cánh cửa lớn của Tần
gia có thể vĩnh viễn mở rộng cho Phạm Nhàn. Nhưng ai cũng biết rằng, kế
hoạch vĩnh viễn không đuổi kịp biến hóa, nhất là biến hóa mãnh liệt khiến
người ta bất lực như vậy.
Minh gia có cổ phần của lão gia tử , Lão Tần gia nằm tận trong quân đội, muốn
kiếm bạc sẽ khó khăn hơn rất nhiều so với những đại thần trong triều đình. Vì
vậy, rất nhiều năm trước, khi Trưởng công chúa phái người đưa một thành cổ
phần đến Lão tần gia, lão gia tử đã rất dè dặt gật đầu. Lão luôn cho rằng Trưởng
công chúa là một người thông minh hiếm có trong hoàng tộc.
Cho dù Phạm Nhàn điều tra về Giang Nam, Tần gia cũng không có gì phải sợ,
chẳng qua chỉ có một chút cổ phần trong giới thương gia Giang Nam mà thôi.
Chẳng lẽ bệ hạ lại vì chuyện nhỏ nhặt như vậy mà trừng phạt danh gia đệ nhất
trong quân đội, trừng phạt vọng tộc vẫn luôn trung thành với mình?
Nhưng lại có chuyện trên hòn đảo ở Đông Hải.
Tự ý điều động quân đội tàn sát cả đảo, đây là chuyện kinh thiên động địa cỡ
nào? Lão gia tử lão là Chính sứ của Khu Mật viện, tất nhiên là một trong số rất
ít đại thần triều đình biết về sự việc này.
Cho nên, lão gia tử lại im lặng, chìm vào trầm tư.
Đề đốc thủy quân Giao Châu, Thường Côn.
Cũng như lúc ở Giang Nam, Đặng Tử Việt của Giám Sát viện đã báo cáo cho
Phạm Nhàn biết, vị Đề đốc nhất phẩm này có mối quan hệ không tồi với Diệp
gia, nhưng lại là xuất thân từ Tần gia!
Lão gia tử không hề chỉ đạo Thường Côn, những hành động của Thường Côn,
Thiếu gia cũng không hề can dự. Có lẽ đây là ý đồ của Trưởng công chúa, dù
sao mọi người đều có lợi ích quá lớn ở Giang Nam.
Nhưng lão gia tử càng hiểu rõ hơn một điều, bệ hạ cũng biết, Thường Côn chính
là người của Lão Tần gia nhà mình!
Thường Côn đã qua đời, thủy quân Giao Châu cũng đã bị thanh tẩy. Tuy lão gia
tử vẫn còn một số tướng lĩnh trong thủy quân Giao Châu, hơn nữa cháu trai của
lão cũng tới Đề đốc. Cho nên lão gia tử càng không hiểu, rốt cuộc bệ hạ đang
nghĩ gì? Vì sao vẫn để người trong nhà lão trông coi thủy quân Giao Châu?
Vụ án ở Giao Châu là do Phạm Nhàn điều tra ra.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Lão gia tử biết rằng việc đi sứ lần này chắc chắn không hề nhẹ nhàng như vẻ bềngoài, bởi vì có Tiếu n, còn có rất nhiều khó khăn. Sau khi nêu ý kiến, lão gia tửim lặng trở lại. Lão âm thầm cầu nguyện, hy vọng người trẻ tuổi đó sẽ mãi mãiở lại Bắc Tề, tốt hơn hết là không quay trở lại.Có điều, mọi chuyện diễn ra lại khiến lão gia tử thất vọng, Phạm Nhàn vềKhánh Quốc yên lành, đồng thời lại có thêm càng nhiều quyền lực và danhtiếng.o O oLão gia tử lại trầm mặc, lão lẳng lặng quan sát người trẻ tuổi đó, quan sát đấuđá kịch liệt với Nhị hoàng tử ở kinh đô, quan sát thấy Thái Học, quan sát đếnHuyền Không miếu, quan sát trong cung, phát hiện ra rằng, quả nhiên người trẻtuổi này đúng như những gì mình đã dự liệu, tàn nhẫn, thông minh, không tiếcmọi trả, thù dai.Và cường đại.Lão gia tử cảm nhận được một chút giác sợ hãi. Tuy lúc này Phạm Nhàn còn xamới đủ khiến lão gia tử sợ hãi nhưng mỗi khi nghĩ đến nữ nhân năm xưa, nghĩđến Phạm Nhàn là con trai của cô ta, thấy dường như Phạm Nhàn đang đi trêncon đường giống hệt nữ nhân kia, chỉ tốn thời gian cực ngắn mà đạt được quyềnlực cực lớn, đồng thời có lúc lại tàn nhẫn và độc ác hơn nữ nhân kia... Lão giatử cảm thấy sợ hãi, thêm vào đó không biết rốt cuộc bệ hạ đang nghĩ gì, cho nênngoài im lặng ra, lão bắt đầu nỗ lực một biện pháp ôn hòa.Lão gia tử đang đặt cược, đặt cược rằng Phạm Nhàn sẽ không bao giờ biết đượcquan hệ giữa Lão Tần gia và chuyện nưam xưa.Vì thế, lão gia tử chọn cách nhượng bộ, không hỏi đến, không quan tâm, thậmchí sau khi bệ hạ nổi nóng vì việc của Phạm Nhàn xử đánh Ngự sử Đô Sát việnmột trận đình trường, lão gia tử trực tiếp cáo ốm không lên triều, không đi đếnKhu Mật viện trông coi công việc, chỉ lẳng lặng ở nhà nghỉ ngơi.Bệ hạ nâng đỡ Phạm Nhàn, lão gia tử lại chọn cách rút lui, không ngừng rút lui,tránh cho chuyện xưa kia bị vạch trần.Lão gia tử biết, bệ hạ quyết tâm như vậy.Đây không phải lão gia tử đang giận dỗi bệ hạ, mà là thể hiện với bệ hạ rằngmình đã an phận, cũng là vô thức không muốn tiếp xúc với Phạm Nhàn trongtriều đình. Mặt khác, lão gia tử đã sắp xếp con trai mình kết bạn với PhạmNhàn, thậm chí mời Phạm Nhàn đến quý phủ một chuyến, gần quan sát trongkhoảng cách gần một lúc lâu.o O oNếu sự việc tiếp tục phát triển theo hướng hiện tại, có thể lão gia tử họ Hứa nàyvẫn coi Phạm Nhàn như một vãn bối đáng tôn trọng, và cánh cửa lớn của Tầngia có thể vĩnh viễn mở rộng cho Phạm Nhàn. Nhưng ai cũng biết rằng, kếhoạch vĩnh viễn không đuổi kịp biến hóa, nhất là biến hóa mãnh liệt khiếnngười ta bất lực như vậy.Minh gia có cổ phần của lão gia tử , Lão Tần gia nằm tận trong quân đội, muốnkiếm bạc sẽ khó khăn hơn rất nhiều so với những đại thần trong triều đình. Vìvậy, rất nhiều năm trước, khi Trưởng công chúa phái người đưa một thành cổphần đến Lão tần gia, lão gia tử đã rất dè dặt gật đầu. Lão luôn cho rằng Trưởngcông chúa là một người thông minh hiếm có trong hoàng tộc.Cho dù Phạm Nhàn điều tra về Giang Nam, Tần gia cũng không có gì phải sợ,chẳng qua chỉ có một chút cổ phần trong giới thương gia Giang Nam mà thôi.Chẳng lẽ bệ hạ lại vì chuyện nhỏ nhặt như vậy mà trừng phạt danh gia đệ nhấttrong quân đội, trừng phạt vọng tộc vẫn luôn trung thành với mình?Nhưng lại có chuyện trên hòn đảo ở Đông Hải.Tự ý điều động quân đội tàn sát cả đảo, đây là chuyện kinh thiên động địa cỡnào? Lão gia tử lão là Chính sứ của Khu Mật viện, tất nhiên là một trong số rấtít đại thần triều đình biết về sự việc này.Cho nên, lão gia tử lại im lặng, chìm vào trầm tư.Đề đốc thủy quân Giao Châu, Thường Côn.Cũng như lúc ở Giang Nam, Đặng Tử Việt của Giám Sát viện đã báo cáo choPhạm Nhàn biết, vị Đề đốc nhất phẩm này có mối quan hệ không tồi với Diệpgia, nhưng lại là xuất thân từ Tần gia!Lão gia tử không hề chỉ đạo Thường Côn, những hành động của Thường Côn,Thiếu gia cũng không hề can dự. Có lẽ đây là ý đồ của Trưởng công chúa, dùsao mọi người đều có lợi ích quá lớn ở Giang Nam.Nhưng lão gia tử càng hiểu rõ hơn một điều, bệ hạ cũng biết, Thường Côn chínhlà người của Lão Tần gia nhà mình!Thường Côn đã qua đời, thủy quân Giao Châu cũng đã bị thanh tẩy. Tuy lão giatử vẫn còn một số tướng lĩnh trong thủy quân Giao Châu, hơn nữa cháu trai củalão cũng tới Đề đốc. Cho nên lão gia tử càng không hiểu, rốt cuộc bệ hạ đangnghĩ gì? Vì sao vẫn để người trong nhà lão trông coi thủy quân Giao Châu?Vụ án ở Giao Châu là do Phạm Nhàn điều tra ra.