Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 889: Ai mà địch nổi? 4
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Viện trưởng Giám Sát viện Trần Bình Bình và Trưởng công chúa Lý Vân Duệ.Hai người giỏi nhất trong việc thêu dệt âm mưu trong Khánh Quốc, thậm chí làgiỏi nhất trên thế giới, xuất phát từ những lý do khác nhau, vì một mục tiêuchung, thêu dệt âm mưu suốt nửa năm, cuối cùng cũng đạt được hiệu quả họmuốn.Đối mặt với thế hợp tác vô tình của hai người, cho dù là một vị đại nhân nhưTần lão gia tử, liệu có biện pháp gì?o O o"Phụ thân, trời trở lạnh rồi, ngài về phòng nghỉ đi."Nhị công tử của Tần gia Tần Hằng, giờ là Thủ bị kinh đô, đi đến sau lưng lãogia tử, khoác lên người lão gia tử một chiếc áo dầy, cung kính mà xin chỉ thị.Cụ Tần quay đầu lại nhìn con trai mình một cái, trong lòng bỗng dâng lên cảmxúc chua xót. Mình đã già như vậy rồi mà con trai mình chỉ mới hơn ba mươituổi, một khi mình mất đi, hắn liệu có thể giữ gìn tôn nghiêm và địa vị của Tầngia hay không?"Giá mà con trai cả không chết thì tốt biết mấy."Tần lão gia tử nghĩ đầy chua xót, nhớ lại đứa con cả có phần hấp tấp của mìnhnăm xưa. Nếu tính cách của nó không ương ngạnh như vậy, có lẽ cũng khôngchết dưới tay một giáo quan trong lúc binh đao loạn lạc. Nếu nó vẫn còn sống...sao mình phải vất vả đến thế?o O oTần lão gia tử lẳng lặng ngồi trên tảng đá lớn, rồi cười lên, nụ cười của ông lãoluôn rất nhẹ nhàng và ấm áp, cứ như đã buông bỏ mọi cảm xúc mãnh liệt từ lâu,chỉ còn lại vẻ bình tĩnh hiểu thấu trần đời.Lão mặc trên người chiếc áo bông, khoác chiếc áo ấm này có vẻ hơi mập mạp,chỉ có điều thân hình lão gia tử cao lớn uy nghi, cho nên trông không hề lùngbùng."Đừng quá lo lắng."Lão gia tử chắp hai bàn tay, đứng trước mảnh đất trồng rau đầy nước tuyết, nhẹnhàng ngẩng đầu. Đôi mắt đã hơi vẩn đục thi thoảng lại xuyên qua áng mâyđêm trên bầu trời, ngắm ánh trăng. Gương mặt già của lão nua hiện lên chút thôbạo đã lâu rồi không xuất hiện.Tới đêm hôm qua Tần Hằng mới biết bố trí trong sơn cốc, sau nỗi kinh hãi tộtđộ, hắn không hiểu vì sao phụ thân lại đột nhiên ra tay với Phạm Nhàn. Hắnthân là người nối nghiệp Tần gia trong thế hệ này, xét theo lý giá thì cho dù thếnào cũng không thể chấp nhận chuyện gia tộc đột nhiên lại vô duyên vô cùng ớtrêu chọc một kẻ địch khó nhằn như Phạm Nhàn. Thế nhưng... hắn không phảnđối.Bởi vì hắn tin rằng phụ thân của mình có lý do riêng trong việc sắp xếp như vậy.Hơn nữa, hắn là con trai, con trai trong một gia đình quân nhân, đã quen với tácphong trong quân đội, đón nhận mệnh lệnh từ phụ thân. Trong Tần gia, lão giatử chính là nguyên soái, còn mọi người khác đều là quan tướng dưới quyền.Đối với mệnh lệnh, chỉ cần tiếp nhận, không cần giải thích.Tần Hằng cũng là người sáng suốt, đương nhiên hiểu lý do vì sao sau khi thấtbại tại thung lũng, phụ thân lại không lo lắng... Phạm Nhàn có quá nhiều kẻ thùtrong triều đình, dường như bất cứ thế lực nào, đều có thể cố gắng ám sát ytrước khi y trở về kinh đô. Mà trong số đó, Tần gia lại là thế lực khó lòng ra taynhất.Ngay cả bản thân Tần Hằng cũng không hiểu nổi vì sao phụ thân muốn giếtPhạm Nhàn, huống chi những người phụ trách điều tra trong triều đình.Hơn nữa nhà mình là Tần gia, cho dù cuối cùng bệ hạ có nghi ngờ điều gì,nhưng trong tình huống không có một chút chứng cứ nào, cũng không thể vộivàng hỏi tội như vậy được.o O o"Đại quân của triều đình chúng ta có năm nhánh, Tần gia ta chiếm một,, Diệpgia cũng chiếm một." Lão gia tử chậm rãi nói: "Nếu con thân là đế vương, liệucó cho phép tình hình như thế hay không?"Tần Hằng im lặng, cúi đầu nhìn vào mặt đất đầy bùn lầy dưới chân.Lão gia tử nhẹ nhàng nói: "Nhưng bệ hạ lại cho phép, bởi vì bệ hạ có thamvọng. Bệ hạ đã lẳng lặng chờ đợi mười mấy năm, chỉ đợi gã trọc đầu ở phươngBắc, gã ngu ngốc ở phương Đông chết đi... hoặc già đi. Cho nên bệ hạ mới chophép hai nhà Tần Diệp tạm thời tồn tại, vì tương lai muốn chinh chiến thiên hạthì cần có các tướng sĩ xung phong liều chết."Lão gia tử mỉm cười nói: "Năm xưa vi phụ cũng từng được coi là một đại danhtướng, chỉ có điều bây giờ tuổi tác đã khá cao. Còn những danh tướng hiện giờ,đương nhiên là vị Thượng Sam Hổ bên Bắc Tề đứng đầu. Đại Khánh ta cũng cóĐại điện hạ và Tiểu Ất. Tuy tuổi tác của Diệp Trọng nhỏ hơn ta khá nhiều,nhưng một thời gian dài đảm nhiệm công việc bảo vệ kinh đô, hắn đã đánh mấtđi khí chất của ngày trước. Nhưng không ai đã từng nhờ nổi... đại tướng dẫnbinh lợi hại nhất trong thiên hạ này không phải là người ngoài, thực ra, đó chínhlà bệ hạ."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Viện trưởng Giám Sát viện Trần Bình Bình và Trưởng công chúa Lý Vân Duệ.Hai người giỏi nhất trong việc thêu dệt âm mưu trong Khánh Quốc, thậm chí làgiỏi nhất trên thế giới, xuất phát từ những lý do khác nhau, vì một mục tiêuchung, thêu dệt âm mưu suốt nửa năm, cuối cùng cũng đạt được hiệu quả họmuốn.Đối mặt với thế hợp tác vô tình của hai người, cho dù là một vị đại nhân nhưTần lão gia tử, liệu có biện pháp gì?o O o"Phụ thân, trời trở lạnh rồi, ngài về phòng nghỉ đi."Nhị công tử của Tần gia Tần Hằng, giờ là Thủ bị kinh đô, đi đến sau lưng lãogia tử, khoác lên người lão gia tử một chiếc áo dầy, cung kính mà xin chỉ thị.Cụ Tần quay đầu lại nhìn con trai mình một cái, trong lòng bỗng dâng lên cảmxúc chua xót. Mình đã già như vậy rồi mà con trai mình chỉ mới hơn ba mươituổi, một khi mình mất đi, hắn liệu có thể giữ gìn tôn nghiêm và địa vị của Tầngia hay không?"Giá mà con trai cả không chết thì tốt biết mấy."Tần lão gia tử nghĩ đầy chua xót, nhớ lại đứa con cả có phần hấp tấp của mìnhnăm xưa. Nếu tính cách của nó không ương ngạnh như vậy, có lẽ cũng khôngchết dưới tay một giáo quan trong lúc binh đao loạn lạc. Nếu nó vẫn còn sống...sao mình phải vất vả đến thế?o O oTần lão gia tử lẳng lặng ngồi trên tảng đá lớn, rồi cười lên, nụ cười của ông lãoluôn rất nhẹ nhàng và ấm áp, cứ như đã buông bỏ mọi cảm xúc mãnh liệt từ lâu,chỉ còn lại vẻ bình tĩnh hiểu thấu trần đời.Lão mặc trên người chiếc áo bông, khoác chiếc áo ấm này có vẻ hơi mập mạp,chỉ có điều thân hình lão gia tử cao lớn uy nghi, cho nên trông không hề lùngbùng."Đừng quá lo lắng."Lão gia tử chắp hai bàn tay, đứng trước mảnh đất trồng rau đầy nước tuyết, nhẹnhàng ngẩng đầu. Đôi mắt đã hơi vẩn đục thi thoảng lại xuyên qua áng mâyđêm trên bầu trời, ngắm ánh trăng. Gương mặt già của lão nua hiện lên chút thôbạo đã lâu rồi không xuất hiện.Tới đêm hôm qua Tần Hằng mới biết bố trí trong sơn cốc, sau nỗi kinh hãi tộtđộ, hắn không hiểu vì sao phụ thân lại đột nhiên ra tay với Phạm Nhàn. Hắnthân là người nối nghiệp Tần gia trong thế hệ này, xét theo lý giá thì cho dù thếnào cũng không thể chấp nhận chuyện gia tộc đột nhiên lại vô duyên vô cùng ớtrêu chọc một kẻ địch khó nhằn như Phạm Nhàn. Thế nhưng... hắn không phảnđối.Bởi vì hắn tin rằng phụ thân của mình có lý do riêng trong việc sắp xếp như vậy.Hơn nữa, hắn là con trai, con trai trong một gia đình quân nhân, đã quen với tácphong trong quân đội, đón nhận mệnh lệnh từ phụ thân. Trong Tần gia, lão giatử chính là nguyên soái, còn mọi người khác đều là quan tướng dưới quyền.Đối với mệnh lệnh, chỉ cần tiếp nhận, không cần giải thích.Tần Hằng cũng là người sáng suốt, đương nhiên hiểu lý do vì sao sau khi thấtbại tại thung lũng, phụ thân lại không lo lắng... Phạm Nhàn có quá nhiều kẻ thùtrong triều đình, dường như bất cứ thế lực nào, đều có thể cố gắng ám sát ytrước khi y trở về kinh đô. Mà trong số đó, Tần gia lại là thế lực khó lòng ra taynhất.Ngay cả bản thân Tần Hằng cũng không hiểu nổi vì sao phụ thân muốn giếtPhạm Nhàn, huống chi những người phụ trách điều tra trong triều đình.Hơn nữa nhà mình là Tần gia, cho dù cuối cùng bệ hạ có nghi ngờ điều gì,nhưng trong tình huống không có một chút chứng cứ nào, cũng không thể vộivàng hỏi tội như vậy được.o O o"Đại quân của triều đình chúng ta có năm nhánh, Tần gia ta chiếm một,, Diệpgia cũng chiếm một." Lão gia tử chậm rãi nói: "Nếu con thân là đế vương, liệucó cho phép tình hình như thế hay không?"Tần Hằng im lặng, cúi đầu nhìn vào mặt đất đầy bùn lầy dưới chân.Lão gia tử nhẹ nhàng nói: "Nhưng bệ hạ lại cho phép, bởi vì bệ hạ có thamvọng. Bệ hạ đã lẳng lặng chờ đợi mười mấy năm, chỉ đợi gã trọc đầu ở phươngBắc, gã ngu ngốc ở phương Đông chết đi... hoặc già đi. Cho nên bệ hạ mới chophép hai nhà Tần Diệp tạm thời tồn tại, vì tương lai muốn chinh chiến thiên hạthì cần có các tướng sĩ xung phong liều chết."Lão gia tử mỉm cười nói: "Năm xưa vi phụ cũng từng được coi là một đại danhtướng, chỉ có điều bây giờ tuổi tác đã khá cao. Còn những danh tướng hiện giờ,đương nhiên là vị Thượng Sam Hổ bên Bắc Tề đứng đầu. Đại Khánh ta cũng cóĐại điện hạ và Tiểu Ất. Tuy tuổi tác của Diệp Trọng nhỏ hơn ta khá nhiều,nhưng một thời gian dài đảm nhiệm công việc bảo vệ kinh đô, hắn đã đánh mấtđi khí chất của ngày trước. Nhưng không ai đã từng nhờ nổi... đại tướng dẫnbinh lợi hại nhất trong thiên hạ này không phải là người ngoài, thực ra, đó chínhlà bệ hạ."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Viện trưởng Giám Sát viện Trần Bình Bình và Trưởng công chúa Lý Vân Duệ.Hai người giỏi nhất trong việc thêu dệt âm mưu trong Khánh Quốc, thậm chí làgiỏi nhất trên thế giới, xuất phát từ những lý do khác nhau, vì một mục tiêuchung, thêu dệt âm mưu suốt nửa năm, cuối cùng cũng đạt được hiệu quả họmuốn.Đối mặt với thế hợp tác vô tình của hai người, cho dù là một vị đại nhân nhưTần lão gia tử, liệu có biện pháp gì?o O o"Phụ thân, trời trở lạnh rồi, ngài về phòng nghỉ đi."Nhị công tử của Tần gia Tần Hằng, giờ là Thủ bị kinh đô, đi đến sau lưng lãogia tử, khoác lên người lão gia tử một chiếc áo dầy, cung kính mà xin chỉ thị.Cụ Tần quay đầu lại nhìn con trai mình một cái, trong lòng bỗng dâng lên cảmxúc chua xót. Mình đã già như vậy rồi mà con trai mình chỉ mới hơn ba mươituổi, một khi mình mất đi, hắn liệu có thể giữ gìn tôn nghiêm và địa vị của Tầngia hay không?"Giá mà con trai cả không chết thì tốt biết mấy."Tần lão gia tử nghĩ đầy chua xót, nhớ lại đứa con cả có phần hấp tấp của mìnhnăm xưa. Nếu tính cách của nó không ương ngạnh như vậy, có lẽ cũng khôngchết dưới tay một giáo quan trong lúc binh đao loạn lạc. Nếu nó vẫn còn sống...sao mình phải vất vả đến thế?o O oTần lão gia tử lẳng lặng ngồi trên tảng đá lớn, rồi cười lên, nụ cười của ông lãoluôn rất nhẹ nhàng và ấm áp, cứ như đã buông bỏ mọi cảm xúc mãnh liệt từ lâu,chỉ còn lại vẻ bình tĩnh hiểu thấu trần đời.Lão mặc trên người chiếc áo bông, khoác chiếc áo ấm này có vẻ hơi mập mạp,chỉ có điều thân hình lão gia tử cao lớn uy nghi, cho nên trông không hề lùngbùng."Đừng quá lo lắng."Lão gia tử chắp hai bàn tay, đứng trước mảnh đất trồng rau đầy nước tuyết, nhẹnhàng ngẩng đầu. Đôi mắt đã hơi vẩn đục thi thoảng lại xuyên qua áng mâyđêm trên bầu trời, ngắm ánh trăng. Gương mặt già của lão nua hiện lên chút thôbạo đã lâu rồi không xuất hiện.Tới đêm hôm qua Tần Hằng mới biết bố trí trong sơn cốc, sau nỗi kinh hãi tộtđộ, hắn không hiểu vì sao phụ thân lại đột nhiên ra tay với Phạm Nhàn. Hắnthân là người nối nghiệp Tần gia trong thế hệ này, xét theo lý giá thì cho dù thếnào cũng không thể chấp nhận chuyện gia tộc đột nhiên lại vô duyên vô cùng ớtrêu chọc một kẻ địch khó nhằn như Phạm Nhàn. Thế nhưng... hắn không phảnđối.Bởi vì hắn tin rằng phụ thân của mình có lý do riêng trong việc sắp xếp như vậy.Hơn nữa, hắn là con trai, con trai trong một gia đình quân nhân, đã quen với tácphong trong quân đội, đón nhận mệnh lệnh từ phụ thân. Trong Tần gia, lão giatử chính là nguyên soái, còn mọi người khác đều là quan tướng dưới quyền.Đối với mệnh lệnh, chỉ cần tiếp nhận, không cần giải thích.Tần Hằng cũng là người sáng suốt, đương nhiên hiểu lý do vì sao sau khi thấtbại tại thung lũng, phụ thân lại không lo lắng... Phạm Nhàn có quá nhiều kẻ thùtrong triều đình, dường như bất cứ thế lực nào, đều có thể cố gắng ám sát ytrước khi y trở về kinh đô. Mà trong số đó, Tần gia lại là thế lực khó lòng ra taynhất.Ngay cả bản thân Tần Hằng cũng không hiểu nổi vì sao phụ thân muốn giếtPhạm Nhàn, huống chi những người phụ trách điều tra trong triều đình.Hơn nữa nhà mình là Tần gia, cho dù cuối cùng bệ hạ có nghi ngờ điều gì,nhưng trong tình huống không có một chút chứng cứ nào, cũng không thể vộivàng hỏi tội như vậy được.o O o"Đại quân của triều đình chúng ta có năm nhánh, Tần gia ta chiếm một,, Diệpgia cũng chiếm một." Lão gia tử chậm rãi nói: "Nếu con thân là đế vương, liệucó cho phép tình hình như thế hay không?"Tần Hằng im lặng, cúi đầu nhìn vào mặt đất đầy bùn lầy dưới chân.Lão gia tử nhẹ nhàng nói: "Nhưng bệ hạ lại cho phép, bởi vì bệ hạ có thamvọng. Bệ hạ đã lẳng lặng chờ đợi mười mấy năm, chỉ đợi gã trọc đầu ở phươngBắc, gã ngu ngốc ở phương Đông chết đi... hoặc già đi. Cho nên bệ hạ mới chophép hai nhà Tần Diệp tạm thời tồn tại, vì tương lai muốn chinh chiến thiên hạthì cần có các tướng sĩ xung phong liều chết."Lão gia tử mỉm cười nói: "Năm xưa vi phụ cũng từng được coi là một đại danhtướng, chỉ có điều bây giờ tuổi tác đã khá cao. Còn những danh tướng hiện giờ,đương nhiên là vị Thượng Sam Hổ bên Bắc Tề đứng đầu. Đại Khánh ta cũng cóĐại điện hạ và Tiểu Ất. Tuy tuổi tác của Diệp Trọng nhỏ hơn ta khá nhiều,nhưng một thời gian dài đảm nhiệm công việc bảo vệ kinh đô, hắn đã đánh mấtđi khí chất của ngày trước. Nhưng không ai đã từng nhờ nổi... đại tướng dẫnbinh lợi hại nhất trong thiên hạ này không phải là người ngoài, thực ra, đó chínhlà bệ hạ."