Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 888: Ai mà địch nổi? 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Tuy vậy vẫn chưa đủ để lão gia tử hạ quyết tâm giáng một cú đòn sấm sét lênngười Phạm Nhàn. Vì lão gia tử cũng hiểu, hành động ám sát một Khâm sai đạinhân, một vị thực tế là hoàng tử, nếu bị tiết lộ, chắc chắn bệ hạ sẽ trao cho lãogia tử một chén rượu độc, còn gia tộc của lão gia tử chắc chắn sẽ suy tàn.Cọng cỏ cuối cùng phá tan phòng tuyến trong lòng lão gia tử , chính là một tintức tới từ Giám Sát viện.Quân đội Khánh Quốc và Giám Sát viện đã cùng hợp tác hàng chục năm, lâunay đã pha trộn lẫn nhau, đặc biệt là trong việc tuyển dụng viên chức của GiámSát viện, ưu tiên những người không đỗ kỳ thi và các tướng lĩnh quân đội đãgiải ngũ. Qua hàng chục năm, không biết bao nhiêu tướng lĩnh giáo quan giảingũ từ quân đội đã trở thành nhân vật thực quyền trong Giám Sát viện.Còn lão gia tử thân là người đứng đầu quân đội, đương nhiên sẽ không ngungốc bỏ qua những cơ hội này, đã sắp xếp cho người của mình tiến vào GiámSát viện từ lâu.Chắc chắn Giám Sát viện cũng có gian tế trong quân đội, đây là điều cả hai bênđều hiểu rõ nhưng không ai vạch trần. Bệ hạ cũng để cho hai cánh tay của mìnhgiám sát lẫn nhau.Cũng chính người đắc lực nhất mà lão gia tử cài vào trong Giám Sát viện đã gửimột tin tức hơi kỳ quáiđến Tần phủ.Giám Sát viện có một lực lượng đứng trên Bát Đại Xử lớn, đang trong âm thầmđiều tra về một số vụ việc hai mươi năm trước. Tuy những chuyện mà họ điềutra trông có vẻ không hề liên quan, thay đổi trong cách bố trí quân phòng vệ tạikinh đô, tình hình cung cấp hậu cần trong lúc tiến quân về phía tây năm đó, vàtình hình phòng ngự trong cung, thậm chí còn có một số việc vặt như phân phốilương thảo. Mọi thứ đều vụn vặt lộn xộn, không thành hệ thống.Nhưng lão gia tử vốn cảnh giác đã nhiều năm, đã đánh hơi thấy một mùi nguyhiểm. Khi đọc hồ sơ, lão gia tử không khỏi nhíu mày. Những việc nhỏ nhặt này,nếu có ai đó kiên nhẫn sắp xếp lại, e rằng cuối cùng sẽ từ từ chỉ hướng đến sựthật trong vụ huyết án tại Thái Bình biệt viện năm đó, chỉ tới chân tướng đầmđìa máu tươi đó. Vào thời điểm đó, Tần gia trấn thủ kinh đô, phụ trách ổn địnhhậu phương cho bệ hạ ngự giá thân chin. Vai trò không vẻ vang gì của họ trongvụ việc này cũng sẽ bị công khai trước toàn thiên hạ!Lực lượng kia điều tra rất cẩn thận, như chỉ sợ làm kinh động đến ai đó, nhưngcũng điều tra cực kỳ thông minh, sợ rằng chỉ trong thời gian ngắn, sẽ xé ráchtầng tầng lớp lớp ngụy trang, chạm vào lịch sử thực sự.Ai đang điều tra về sự việc năm đó?Ai có thể vượt qua lực lượng Bát Đại Xử trong viện?Trong tin tức của người trong viện và theo như phán đoán của lão gia tử , lựclượng kia đều chỉ về phía Khải Niên tiểu tổ mà Phạm Nhàn đích thân thốnglĩnh.Cọng sợi rơm cuối cùng cũng đè xuống.Lão gia tử đã ra lệnh giết chết Phạm Nhàn.Lão tin tưởng mình có thể tạm thời che giấu chân tướng vụ ám sát trước mặtthiên hạ, trước mặt bệ hạ. Nhưng lão gia tử hoàn toàn không muốn đối mặt vớiPhạm Nhàn sau khi biết được chân tướng, đối mặt với Phạm Nhàn sẽ điêncuồng trả thù cho nữ nhân kia. Vì vậy lão gia tử đã chọn cách thức đơn giảnnhất, thô bạo nhất, trực tiếp... giết.Hay có lẽ lão đã đánh già sai ham muốn báo thù của Phạm Nhàn.Nhưng sai lầm này đã không thể thay đổi.o O oĐêm nay, khi được tin thất bại, nghe được tin về cái chết thảm khốc của haitrăm binh sĩ, lão gia tử họ Tần, người đứng đầu trong quân đội Khánh Quốc,Chính sứ của Khu Mật viện, bỗng chốc như già đi mười mấy tuổi. Lão xoa xoagò như vỏ cây của mình, nhưng dần dần bình tĩnh trở lại.Hai mươi năm lo lắng mơ hồ, sợ hãi trước hồn ma của nữ nhân kia, đã buộc Tầnlão gia tử đang chịu áp lực phải đưa ra một quyết định trực tiếp nhất.Có điều, sau khi sự việc thất bại, lão quân nhân tung hoành sa trường năm mươinăm, đứng ngạo nghễ trong triều đình chưa từng lùi bước,, cuối cùng đã nhận ramột vấn đề.Để vận được lực lượng quy mô lớn như vậy đi thăm dò manh mối từ hai mươinăm trước, đồng thời ngự trị phía trên Giám Thẩm viện, không chỉ có một mìnhPhạm Nhàn, mà còn có "lão chó mực" Trần Bình Bình.Lệnh cho Thường Côn thảm sát toàn đảo, trông thì như là vì vụ việc tại GiangNam, nhưng thực tế chỉ là một hành động vòng vo để kéo Lão Tần gia củachính mình vào vũng bùn rối rắm này. Đây chính là thủ đoạn ưa thích nhất củaTrưởng công chúa Lý Vân Duệ.Tần lão gia tử ngồi trên tảng đá lớn, ho khan hai tiếng, cuối cùng đã suy nghĩ rõràng tiền căn hậu quả của sự việc này. Chuyện này không liên quan đến PhạmNhàn, không liên quan đến bệ hạ, không liên quan đến Đông Cung, chỉ có haingười với mục đích khác nhau, muốn kéo Lão Tần gia của chính mình vàochuyện này.
Tuy vậy vẫn chưa đủ để lão gia tử hạ quyết tâm giáng một cú đòn sấm sét lên
người Phạm Nhàn. Vì lão gia tử cũng hiểu, hành động ám sát một Khâm sai đại
nhân, một vị thực tế là hoàng tử, nếu bị tiết lộ, chắc chắn bệ hạ sẽ trao cho lão
gia tử một chén rượu độc, còn gia tộc của lão gia tử chắc chắn sẽ suy tàn.
Cọng cỏ cuối cùng phá tan phòng tuyến trong lòng lão gia tử , chính là một tin
tức tới từ Giám Sát viện.
Quân đội Khánh Quốc và Giám Sát viện đã cùng hợp tác hàng chục năm, lâu
nay đã pha trộn lẫn nhau, đặc biệt là trong việc tuyển dụng viên chức của Giám
Sát viện, ưu tiên những người không đỗ kỳ thi và các tướng lĩnh quân đội đã
giải ngũ. Qua hàng chục năm, không biết bao nhiêu tướng lĩnh giáo quan giải
ngũ từ quân đội đã trở thành nhân vật thực quyền trong Giám Sát viện.
Còn lão gia tử thân là người đứng đầu quân đội, đương nhiên sẽ không ngu
ngốc bỏ qua những cơ hội này, đã sắp xếp cho người của mình tiến vào Giám
Sát viện từ lâu.
Chắc chắn Giám Sát viện cũng có gian tế trong quân đội, đây là điều cả hai bên
đều hiểu rõ nhưng không ai vạch trần. Bệ hạ cũng để cho hai cánh tay của mình
giám sát lẫn nhau.
Cũng chính người đắc lực nhất mà lão gia tử cài vào trong Giám Sát viện đã gửi
một tin tức hơi kỳ quáiđến Tần phủ.
Giám Sát viện có một lực lượng đứng trên Bát Đại Xử lớn, đang trong âm thầm
điều tra về một số vụ việc hai mươi năm trước. Tuy những chuyện mà họ điều
tra trông có vẻ không hề liên quan, thay đổi trong cách bố trí quân phòng vệ tại
kinh đô, tình hình cung cấp hậu cần trong lúc tiến quân về phía tây năm đó, và
tình hình phòng ngự trong cung, thậm chí còn có một số việc vặt như phân phối
lương thảo. Mọi thứ đều vụn vặt lộn xộn, không thành hệ thống.
Nhưng lão gia tử vốn cảnh giác đã nhiều năm, đã đánh hơi thấy một mùi nguy
hiểm. Khi đọc hồ sơ, lão gia tử không khỏi nhíu mày. Những việc nhỏ nhặt này,
nếu có ai đó kiên nhẫn sắp xếp lại, e rằng cuối cùng sẽ từ từ chỉ hướng đến sự
thật trong vụ huyết án tại Thái Bình biệt viện năm đó, chỉ tới chân tướng đầm
đìa máu tươi đó. Vào thời điểm đó, Tần gia trấn thủ kinh đô, phụ trách ổn định
hậu phương cho bệ hạ ngự giá thân chin. Vai trò không vẻ vang gì của họ trong
vụ việc này cũng sẽ bị công khai trước toàn thiên hạ!
Lực lượng kia điều tra rất cẩn thận, như chỉ sợ làm kinh động đến ai đó, nhưng
cũng điều tra cực kỳ thông minh, sợ rằng chỉ trong thời gian ngắn, sẽ xé rách
tầng tầng lớp lớp ngụy trang, chạm vào lịch sử thực sự.
Ai đang điều tra về sự việc năm đó?
Ai có thể vượt qua lực lượng Bát Đại Xử trong viện?
Trong tin tức của người trong viện và theo như phán đoán của lão gia tử , lực
lượng kia đều chỉ về phía Khải Niên tiểu tổ mà Phạm Nhàn đích thân thống
lĩnh.
Cọng sợi rơm cuối cùng cũng đè xuống.
Lão gia tử đã ra lệnh giết chết Phạm Nhàn.
Lão tin tưởng mình có thể tạm thời che giấu chân tướng vụ ám sát trước mặt
thiên hạ, trước mặt bệ hạ. Nhưng lão gia tử hoàn toàn không muốn đối mặt với
Phạm Nhàn sau khi biết được chân tướng, đối mặt với Phạm Nhàn sẽ điên
cuồng trả thù cho nữ nhân kia. Vì vậy lão gia tử đã chọn cách thức đơn giản
nhất, thô bạo nhất, trực tiếp... giết.
Hay có lẽ lão đã đánh già sai ham muốn báo thù của Phạm Nhàn.
Nhưng sai lầm này đã không thể thay đổi.
o O o
Đêm nay, khi được tin thất bại, nghe được tin về cái chết thảm khốc của hai
trăm binh sĩ, lão gia tử họ Tần, người đứng đầu trong quân đội Khánh Quốc,
Chính sứ của Khu Mật viện, bỗng chốc như già đi mười mấy tuổi. Lão xoa xoa
gò như vỏ cây của mình, nhưng dần dần bình tĩnh trở lại.
Hai mươi năm lo lắng mơ hồ, sợ hãi trước hồn ma của nữ nhân kia, đã buộc Tần
lão gia tử đang chịu áp lực phải đưa ra một quyết định trực tiếp nhất.
Có điều, sau khi sự việc thất bại, lão quân nhân tung hoành sa trường năm mươi
năm, đứng ngạo nghễ trong triều đình chưa từng lùi bước,, cuối cùng đã nhận ra
một vấn đề.
Để vận được lực lượng quy mô lớn như vậy đi thăm dò manh mối từ hai mươi
năm trước, đồng thời ngự trị phía trên Giám Thẩm viện, không chỉ có một mình
Phạm Nhàn, mà còn có "lão chó mực" Trần Bình Bình.
Lệnh cho Thường Côn thảm sát toàn đảo, trông thì như là vì vụ việc tại Giang
Nam, nhưng thực tế chỉ là một hành động vòng vo để kéo Lão Tần gia của
chính mình vào vũng bùn rối rắm này. Đây chính là thủ đoạn ưa thích nhất của
Trưởng công chúa Lý Vân Duệ.
Tần lão gia tử ngồi trên tảng đá lớn, ho khan hai tiếng, cuối cùng đã suy nghĩ rõ
ràng tiền căn hậu quả của sự việc này. Chuyện này không liên quan đến Phạm
Nhàn, không liên quan đến bệ hạ, không liên quan đến Đông Cung, chỉ có hai
người với mục đích khác nhau, muốn kéo Lão Tần gia của chính mình vào
chuyện này.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Tuy vậy vẫn chưa đủ để lão gia tử hạ quyết tâm giáng một cú đòn sấm sét lênngười Phạm Nhàn. Vì lão gia tử cũng hiểu, hành động ám sát một Khâm sai đạinhân, một vị thực tế là hoàng tử, nếu bị tiết lộ, chắc chắn bệ hạ sẽ trao cho lãogia tử một chén rượu độc, còn gia tộc của lão gia tử chắc chắn sẽ suy tàn.Cọng cỏ cuối cùng phá tan phòng tuyến trong lòng lão gia tử , chính là một tintức tới từ Giám Sát viện.Quân đội Khánh Quốc và Giám Sát viện đã cùng hợp tác hàng chục năm, lâunay đã pha trộn lẫn nhau, đặc biệt là trong việc tuyển dụng viên chức của GiámSát viện, ưu tiên những người không đỗ kỳ thi và các tướng lĩnh quân đội đãgiải ngũ. Qua hàng chục năm, không biết bao nhiêu tướng lĩnh giáo quan giảingũ từ quân đội đã trở thành nhân vật thực quyền trong Giám Sát viện.Còn lão gia tử thân là người đứng đầu quân đội, đương nhiên sẽ không ngungốc bỏ qua những cơ hội này, đã sắp xếp cho người của mình tiến vào GiámSát viện từ lâu.Chắc chắn Giám Sát viện cũng có gian tế trong quân đội, đây là điều cả hai bênđều hiểu rõ nhưng không ai vạch trần. Bệ hạ cũng để cho hai cánh tay của mìnhgiám sát lẫn nhau.Cũng chính người đắc lực nhất mà lão gia tử cài vào trong Giám Sát viện đã gửimột tin tức hơi kỳ quáiđến Tần phủ.Giám Sát viện có một lực lượng đứng trên Bát Đại Xử lớn, đang trong âm thầmđiều tra về một số vụ việc hai mươi năm trước. Tuy những chuyện mà họ điềutra trông có vẻ không hề liên quan, thay đổi trong cách bố trí quân phòng vệ tạikinh đô, tình hình cung cấp hậu cần trong lúc tiến quân về phía tây năm đó, vàtình hình phòng ngự trong cung, thậm chí còn có một số việc vặt như phân phốilương thảo. Mọi thứ đều vụn vặt lộn xộn, không thành hệ thống.Nhưng lão gia tử vốn cảnh giác đã nhiều năm, đã đánh hơi thấy một mùi nguyhiểm. Khi đọc hồ sơ, lão gia tử không khỏi nhíu mày. Những việc nhỏ nhặt này,nếu có ai đó kiên nhẫn sắp xếp lại, e rằng cuối cùng sẽ từ từ chỉ hướng đến sựthật trong vụ huyết án tại Thái Bình biệt viện năm đó, chỉ tới chân tướng đầmđìa máu tươi đó. Vào thời điểm đó, Tần gia trấn thủ kinh đô, phụ trách ổn địnhhậu phương cho bệ hạ ngự giá thân chin. Vai trò không vẻ vang gì của họ trongvụ việc này cũng sẽ bị công khai trước toàn thiên hạ!Lực lượng kia điều tra rất cẩn thận, như chỉ sợ làm kinh động đến ai đó, nhưngcũng điều tra cực kỳ thông minh, sợ rằng chỉ trong thời gian ngắn, sẽ xé ráchtầng tầng lớp lớp ngụy trang, chạm vào lịch sử thực sự.Ai đang điều tra về sự việc năm đó?Ai có thể vượt qua lực lượng Bát Đại Xử trong viện?Trong tin tức của người trong viện và theo như phán đoán của lão gia tử , lựclượng kia đều chỉ về phía Khải Niên tiểu tổ mà Phạm Nhàn đích thân thốnglĩnh.Cọng sợi rơm cuối cùng cũng đè xuống.Lão gia tử đã ra lệnh giết chết Phạm Nhàn.Lão tin tưởng mình có thể tạm thời che giấu chân tướng vụ ám sát trước mặtthiên hạ, trước mặt bệ hạ. Nhưng lão gia tử hoàn toàn không muốn đối mặt vớiPhạm Nhàn sau khi biết được chân tướng, đối mặt với Phạm Nhàn sẽ điêncuồng trả thù cho nữ nhân kia. Vì vậy lão gia tử đã chọn cách thức đơn giảnnhất, thô bạo nhất, trực tiếp... giết.Hay có lẽ lão đã đánh già sai ham muốn báo thù của Phạm Nhàn.Nhưng sai lầm này đã không thể thay đổi.o O oĐêm nay, khi được tin thất bại, nghe được tin về cái chết thảm khốc của haitrăm binh sĩ, lão gia tử họ Tần, người đứng đầu trong quân đội Khánh Quốc,Chính sứ của Khu Mật viện, bỗng chốc như già đi mười mấy tuổi. Lão xoa xoagò như vỏ cây của mình, nhưng dần dần bình tĩnh trở lại.Hai mươi năm lo lắng mơ hồ, sợ hãi trước hồn ma của nữ nhân kia, đã buộc Tầnlão gia tử đang chịu áp lực phải đưa ra một quyết định trực tiếp nhất.Có điều, sau khi sự việc thất bại, lão quân nhân tung hoành sa trường năm mươinăm, đứng ngạo nghễ trong triều đình chưa từng lùi bước,, cuối cùng đã nhận ramột vấn đề.Để vận được lực lượng quy mô lớn như vậy đi thăm dò manh mối từ hai mươinăm trước, đồng thời ngự trị phía trên Giám Thẩm viện, không chỉ có một mìnhPhạm Nhàn, mà còn có "lão chó mực" Trần Bình Bình.Lệnh cho Thường Côn thảm sát toàn đảo, trông thì như là vì vụ việc tại GiangNam, nhưng thực tế chỉ là một hành động vòng vo để kéo Lão Tần gia củachính mình vào vũng bùn rối rắm này. Đây chính là thủ đoạn ưa thích nhất củaTrưởng công chúa Lý Vân Duệ.Tần lão gia tử ngồi trên tảng đá lớn, ho khan hai tiếng, cuối cùng đã suy nghĩ rõràng tiền căn hậu quả của sự việc này. Chuyện này không liên quan đến PhạmNhàn, không liên quan đến bệ hạ, không liên quan đến Đông Cung, chỉ có haingười với mục đích khác nhau, muốn kéo Lão Tần gia của chính mình vàochuyện này.