Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 895: Người trong triều đình, không thể làm theo ý mình 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Cũng như Trần Bình Bình không cam tâm, mặc dù Phạm Nhàn đã được ông lãodạy dỗ phải nhìn đại thế qua ánh mắt của thiên hạ, nhưng trong lòng thực sựkhông cam tâm.Thật ra Phạm Nhàn muốn buông bỏ cũng rất đơn giản, chỉ cần chờ Ngũ Trúcthúc dưỡng thương xong, bản thân và Ngũ Trúc thúc một mình bỏ đi, đến TuyềnChâu lên thuyền tới thế giới phương Tây, thưởng thức phong cảnh phương Tây,tìm đám pháp sư thần bí tới cực điểm nhưng cũng uất ức tới cực điểm, đánh giámột phen, tán tỉnh một vài cô gái ngoại quốc, đó cũng là niềm vui tột đỉnh.Chắc hẳn Hoàng đế, Diệp Lưu Vân, Tứ Cố Kiếm, Khổ Hà... Ba thế lực lớntrong thiên hạ, cũng không dám tùy tiện ngăn cản mình, cho dù là quân đội,cũng không thể ngăn cản cặp chủ tớ này ở một nơi nào đó.Nhưng dừng lại, thường không phải vì bước chân, mà là vì trái tim và tinh thầnchịu trói buộc. Phạm Nhàn có thê, có thiếp, cũng có phụ thân, tổ mẫu, huynh đệtỷ muội, bằng hữu, tri kỷ, thuộc hạ...Người trong giang hồ, không thể làm theo ý mình. Thực ra, người trong triềuđình, cũng đâu thể làm theo ý mình?Đã không thể dễ dàng bứt ra, thế nên Phạm Nhàn chọn ở lại, đồng thời quảquyết mở rộng quyền lực của mình, chuẩn bị lối thoát cho mình, luôn sẵn sàngđối mặt với những nguy hiểm trong triều đình, đồng thời quyết sống mái vớinhững thế lực dám gây tổn thương cho mình.Do đó, khi y nằm trên giường, nghe sư phụ thuật lại lời nói cuối cùng của TrầnBình Bình, tuy trong lòng y khiếp sợ trước đôi mắt sáng như đuốc của lão thọt,nhưng trên gương mặt vẫn thể hiện vẻ bình tĩnh vô cùng, khóe môi khẽ nhàngnhếch lên, nói đầy châm chọc: "Có phải lão già ấy đầu óc mê muội rồi không,nói toàn điều vô lý không? Con có thể đi đâu được?"Phí Giới nhìn học trò ưng ý nhất của mình một hồi, phát hiện lời nói của thằngnhóc này có vẻ là thật lòng, cũng cảm thấy hình như Trần viện trưởng nhìn nhậnmọi thứ quá phức tạp, coi tất cả mọi người trong thiên hạ này là loại cáo giàgiống lão - - Phí Giới có thể là đại tông sư về độc dược, nhưng trong một sốkhía cạnh khác, lão lại kém xa Trần Bình Bình, thậm chí kém cả Phạm Nhàn, dođó lão vẫn không nhận ra, thật ra nụ cười của con cáo nhỏ này cũng rất gianxảo."Ta đến xem thương tích của con."Phạm Nhàn lắc đầu, cười nói: "Sư phụ, nếu mấy vết thương nhỏ thế này mà concòn không chữa được, thế chẳng phải làm mất mặt sư phụ hay sao."Y đột nhiên nghĩ đến một việc, lấy từ bên cạnh mình ra một túi giấy da bò, đưacho Phí Giới. Phí Giới cầm trên tay, hỏi: "Đây là thứ gì?"Phạm Nhàn im lặng một hồi sau đó nói: "Con đã thử nghiệm nửa năm ở HàngChâu, tìm được vài loại thuốc, có vẻ như có thể trung hòa dược liệu bá đạotrong Yên Băng, xem xem có thể giúp Uyển nhi mang thai hay không. Có điều,ta không hoàn toàn tin tưởng bản thân, cho nên mong sư phụ xem thử giúpcon."Phí Giới im lặng, trong lòng thầm nghĩ thằng nhỏ này vừa tìm được đường sốngtrong cõi chết ở sơn cốc, bây giờ kinh đô lại đang trong cảnh loạn lạc, không aibiết được trong cung và Giám Sát viện sẽ xảy ra chuyện gì. Ai mà ngờ, thằngnhóc này lại có tâm trạng nhàn nhã để nghĩ đến việc nghiên cứu thuốc cho bà xãcủa mình. Sau khi dùng Yên Băng, Lâm Uyển Nhi không thể sinh con, Phí Giớibiết rõ điều này, vẫn luôn cảm thấy ngại ngùng khi gặp Phạm Nhàn, nhưng hômnay thấy y nói thẳng, lão cũng không khỏi bối rối.Phạm Nhàn mỉm cười ôn hòa: "Sư phụ à, đừng nghĩ nhiều, ngài đã vất vả chữakhỏi bệnh ho lao cho Uyển Nhi, trong lòng đồ đệ cảm kích còn không hết. Thậtra con cũng không quá bận tâm, chẳng qua Uyển nhi thực sự rất muốn có mộtđứa con, nên phải phiền ngài một lần nữa."Phí Giới thở dài đáng ứng, đột nhiên nhận ra một sự thật. Hôm nay lão vốn địnhđến Trần Viên để tính sổ với viện trưởng; đòi lại công bằng cho Phạm Nhàn,nhưng kết cục lại bị viện trưởng thuyết phục đến Phạm phủ làm đá dò đường.Giờ lão đến Phạm phủ, chưa nói được mấy câu lại bị Phạm Nhàn sai đi chếthuốc.Đi qua đi lại, cả ngày không làm được gì cả, Phí Giới thầm hơi tức giận, chămchú nhìn vào mắt Phạm Nhàn, nói: "Ta không muốn đoán xem hai thằng quỷmột già một trẻ các ngươi đang nghĩ cái gì. Có gì thì nói thẳng ra mặt đi."Phạm Nhàn cười khà khà, nói: "Mai con sẽ đến Trần Viên.""Con vẫn còn bị thương," Phí Giới lo lắng nói, "Huống chi sau khi con bị tấncông, bệ hạ tức giận nhưng điều tra không có tiến triển gì... Kinh đô đang bàntán xôn xao, không yên bình gì đâu. Bây giờ con lại ra khỏi phủ, ta thấy khôngthích hợp."Phạm Nhàn bình tĩnh nói: "Sư phụ yên tâm đi, con sẽ không cho bất cứ ai cơhội làm tổn thương mình nữa."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Cũng như Trần Bình Bình không cam tâm, mặc dù Phạm Nhàn đã được ông lãodạy dỗ phải nhìn đại thế qua ánh mắt của thiên hạ, nhưng trong lòng thực sựkhông cam tâm.Thật ra Phạm Nhàn muốn buông bỏ cũng rất đơn giản, chỉ cần chờ Ngũ Trúcthúc dưỡng thương xong, bản thân và Ngũ Trúc thúc một mình bỏ đi, đến TuyềnChâu lên thuyền tới thế giới phương Tây, thưởng thức phong cảnh phương Tây,tìm đám pháp sư thần bí tới cực điểm nhưng cũng uất ức tới cực điểm, đánh giámột phen, tán tỉnh một vài cô gái ngoại quốc, đó cũng là niềm vui tột đỉnh.Chắc hẳn Hoàng đế, Diệp Lưu Vân, Tứ Cố Kiếm, Khổ Hà... Ba thế lực lớntrong thiên hạ, cũng không dám tùy tiện ngăn cản mình, cho dù là quân đội,cũng không thể ngăn cản cặp chủ tớ này ở một nơi nào đó.Nhưng dừng lại, thường không phải vì bước chân, mà là vì trái tim và tinh thầnchịu trói buộc. Phạm Nhàn có thê, có thiếp, cũng có phụ thân, tổ mẫu, huynh đệtỷ muội, bằng hữu, tri kỷ, thuộc hạ...Người trong giang hồ, không thể làm theo ý mình. Thực ra, người trong triềuđình, cũng đâu thể làm theo ý mình?Đã không thể dễ dàng bứt ra, thế nên Phạm Nhàn chọn ở lại, đồng thời quảquyết mở rộng quyền lực của mình, chuẩn bị lối thoát cho mình, luôn sẵn sàngđối mặt với những nguy hiểm trong triều đình, đồng thời quyết sống mái vớinhững thế lực dám gây tổn thương cho mình.Do đó, khi y nằm trên giường, nghe sư phụ thuật lại lời nói cuối cùng của TrầnBình Bình, tuy trong lòng y khiếp sợ trước đôi mắt sáng như đuốc của lão thọt,nhưng trên gương mặt vẫn thể hiện vẻ bình tĩnh vô cùng, khóe môi khẽ nhàngnhếch lên, nói đầy châm chọc: "Có phải lão già ấy đầu óc mê muội rồi không,nói toàn điều vô lý không? Con có thể đi đâu được?"Phí Giới nhìn học trò ưng ý nhất của mình một hồi, phát hiện lời nói của thằngnhóc này có vẻ là thật lòng, cũng cảm thấy hình như Trần viện trưởng nhìn nhậnmọi thứ quá phức tạp, coi tất cả mọi người trong thiên hạ này là loại cáo giàgiống lão - - Phí Giới có thể là đại tông sư về độc dược, nhưng trong một sốkhía cạnh khác, lão lại kém xa Trần Bình Bình, thậm chí kém cả Phạm Nhàn, dođó lão vẫn không nhận ra, thật ra nụ cười của con cáo nhỏ này cũng rất gianxảo."Ta đến xem thương tích của con."Phạm Nhàn lắc đầu, cười nói: "Sư phụ, nếu mấy vết thương nhỏ thế này mà concòn không chữa được, thế chẳng phải làm mất mặt sư phụ hay sao."Y đột nhiên nghĩ đến một việc, lấy từ bên cạnh mình ra một túi giấy da bò, đưacho Phí Giới. Phí Giới cầm trên tay, hỏi: "Đây là thứ gì?"Phạm Nhàn im lặng một hồi sau đó nói: "Con đã thử nghiệm nửa năm ở HàngChâu, tìm được vài loại thuốc, có vẻ như có thể trung hòa dược liệu bá đạotrong Yên Băng, xem xem có thể giúp Uyển nhi mang thai hay không. Có điều,ta không hoàn toàn tin tưởng bản thân, cho nên mong sư phụ xem thử giúpcon."Phí Giới im lặng, trong lòng thầm nghĩ thằng nhỏ này vừa tìm được đường sốngtrong cõi chết ở sơn cốc, bây giờ kinh đô lại đang trong cảnh loạn lạc, không aibiết được trong cung và Giám Sát viện sẽ xảy ra chuyện gì. Ai mà ngờ, thằngnhóc này lại có tâm trạng nhàn nhã để nghĩ đến việc nghiên cứu thuốc cho bà xãcủa mình. Sau khi dùng Yên Băng, Lâm Uyển Nhi không thể sinh con, Phí Giớibiết rõ điều này, vẫn luôn cảm thấy ngại ngùng khi gặp Phạm Nhàn, nhưng hômnay thấy y nói thẳng, lão cũng không khỏi bối rối.Phạm Nhàn mỉm cười ôn hòa: "Sư phụ à, đừng nghĩ nhiều, ngài đã vất vả chữakhỏi bệnh ho lao cho Uyển Nhi, trong lòng đồ đệ cảm kích còn không hết. Thậtra con cũng không quá bận tâm, chẳng qua Uyển nhi thực sự rất muốn có mộtđứa con, nên phải phiền ngài một lần nữa."Phí Giới thở dài đáng ứng, đột nhiên nhận ra một sự thật. Hôm nay lão vốn địnhđến Trần Viên để tính sổ với viện trưởng; đòi lại công bằng cho Phạm Nhàn,nhưng kết cục lại bị viện trưởng thuyết phục đến Phạm phủ làm đá dò đường.Giờ lão đến Phạm phủ, chưa nói được mấy câu lại bị Phạm Nhàn sai đi chếthuốc.Đi qua đi lại, cả ngày không làm được gì cả, Phí Giới thầm hơi tức giận, chămchú nhìn vào mắt Phạm Nhàn, nói: "Ta không muốn đoán xem hai thằng quỷmột già một trẻ các ngươi đang nghĩ cái gì. Có gì thì nói thẳng ra mặt đi."Phạm Nhàn cười khà khà, nói: "Mai con sẽ đến Trần Viên.""Con vẫn còn bị thương," Phí Giới lo lắng nói, "Huống chi sau khi con bị tấncông, bệ hạ tức giận nhưng điều tra không có tiến triển gì... Kinh đô đang bàntán xôn xao, không yên bình gì đâu. Bây giờ con lại ra khỏi phủ, ta thấy khôngthích hợp."Phạm Nhàn bình tĩnh nói: "Sư phụ yên tâm đi, con sẽ không cho bất cứ ai cơhội làm tổn thương mình nữa."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Cũng như Trần Bình Bình không cam tâm, mặc dù Phạm Nhàn đã được ông lãodạy dỗ phải nhìn đại thế qua ánh mắt của thiên hạ, nhưng trong lòng thực sựkhông cam tâm.Thật ra Phạm Nhàn muốn buông bỏ cũng rất đơn giản, chỉ cần chờ Ngũ Trúcthúc dưỡng thương xong, bản thân và Ngũ Trúc thúc một mình bỏ đi, đến TuyềnChâu lên thuyền tới thế giới phương Tây, thưởng thức phong cảnh phương Tây,tìm đám pháp sư thần bí tới cực điểm nhưng cũng uất ức tới cực điểm, đánh giámột phen, tán tỉnh một vài cô gái ngoại quốc, đó cũng là niềm vui tột đỉnh.Chắc hẳn Hoàng đế, Diệp Lưu Vân, Tứ Cố Kiếm, Khổ Hà... Ba thế lực lớntrong thiên hạ, cũng không dám tùy tiện ngăn cản mình, cho dù là quân đội,cũng không thể ngăn cản cặp chủ tớ này ở một nơi nào đó.Nhưng dừng lại, thường không phải vì bước chân, mà là vì trái tim và tinh thầnchịu trói buộc. Phạm Nhàn có thê, có thiếp, cũng có phụ thân, tổ mẫu, huynh đệtỷ muội, bằng hữu, tri kỷ, thuộc hạ...Người trong giang hồ, không thể làm theo ý mình. Thực ra, người trong triềuđình, cũng đâu thể làm theo ý mình?Đã không thể dễ dàng bứt ra, thế nên Phạm Nhàn chọn ở lại, đồng thời quảquyết mở rộng quyền lực của mình, chuẩn bị lối thoát cho mình, luôn sẵn sàngđối mặt với những nguy hiểm trong triều đình, đồng thời quyết sống mái vớinhững thế lực dám gây tổn thương cho mình.Do đó, khi y nằm trên giường, nghe sư phụ thuật lại lời nói cuối cùng của TrầnBình Bình, tuy trong lòng y khiếp sợ trước đôi mắt sáng như đuốc của lão thọt,nhưng trên gương mặt vẫn thể hiện vẻ bình tĩnh vô cùng, khóe môi khẽ nhàngnhếch lên, nói đầy châm chọc: "Có phải lão già ấy đầu óc mê muội rồi không,nói toàn điều vô lý không? Con có thể đi đâu được?"Phí Giới nhìn học trò ưng ý nhất của mình một hồi, phát hiện lời nói của thằngnhóc này có vẻ là thật lòng, cũng cảm thấy hình như Trần viện trưởng nhìn nhậnmọi thứ quá phức tạp, coi tất cả mọi người trong thiên hạ này là loại cáo giàgiống lão - - Phí Giới có thể là đại tông sư về độc dược, nhưng trong một sốkhía cạnh khác, lão lại kém xa Trần Bình Bình, thậm chí kém cả Phạm Nhàn, dođó lão vẫn không nhận ra, thật ra nụ cười của con cáo nhỏ này cũng rất gianxảo."Ta đến xem thương tích của con."Phạm Nhàn lắc đầu, cười nói: "Sư phụ, nếu mấy vết thương nhỏ thế này mà concòn không chữa được, thế chẳng phải làm mất mặt sư phụ hay sao."Y đột nhiên nghĩ đến một việc, lấy từ bên cạnh mình ra một túi giấy da bò, đưacho Phí Giới. Phí Giới cầm trên tay, hỏi: "Đây là thứ gì?"Phạm Nhàn im lặng một hồi sau đó nói: "Con đã thử nghiệm nửa năm ở HàngChâu, tìm được vài loại thuốc, có vẻ như có thể trung hòa dược liệu bá đạotrong Yên Băng, xem xem có thể giúp Uyển nhi mang thai hay không. Có điều,ta không hoàn toàn tin tưởng bản thân, cho nên mong sư phụ xem thử giúpcon."Phí Giới im lặng, trong lòng thầm nghĩ thằng nhỏ này vừa tìm được đường sốngtrong cõi chết ở sơn cốc, bây giờ kinh đô lại đang trong cảnh loạn lạc, không aibiết được trong cung và Giám Sát viện sẽ xảy ra chuyện gì. Ai mà ngờ, thằngnhóc này lại có tâm trạng nhàn nhã để nghĩ đến việc nghiên cứu thuốc cho bà xãcủa mình. Sau khi dùng Yên Băng, Lâm Uyển Nhi không thể sinh con, Phí Giớibiết rõ điều này, vẫn luôn cảm thấy ngại ngùng khi gặp Phạm Nhàn, nhưng hômnay thấy y nói thẳng, lão cũng không khỏi bối rối.Phạm Nhàn mỉm cười ôn hòa: "Sư phụ à, đừng nghĩ nhiều, ngài đã vất vả chữakhỏi bệnh ho lao cho Uyển Nhi, trong lòng đồ đệ cảm kích còn không hết. Thậtra con cũng không quá bận tâm, chẳng qua Uyển nhi thực sự rất muốn có mộtđứa con, nên phải phiền ngài một lần nữa."Phí Giới thở dài đáng ứng, đột nhiên nhận ra một sự thật. Hôm nay lão vốn địnhđến Trần Viên để tính sổ với viện trưởng; đòi lại công bằng cho Phạm Nhàn,nhưng kết cục lại bị viện trưởng thuyết phục đến Phạm phủ làm đá dò đường.Giờ lão đến Phạm phủ, chưa nói được mấy câu lại bị Phạm Nhàn sai đi chếthuốc.Đi qua đi lại, cả ngày không làm được gì cả, Phí Giới thầm hơi tức giận, chămchú nhìn vào mắt Phạm Nhàn, nói: "Ta không muốn đoán xem hai thằng quỷmột già một trẻ các ngươi đang nghĩ cái gì. Có gì thì nói thẳng ra mặt đi."Phạm Nhàn cười khà khà, nói: "Mai con sẽ đến Trần Viên.""Con vẫn còn bị thương," Phí Giới lo lắng nói, "Huống chi sau khi con bị tấncông, bệ hạ tức giận nhưng điều tra không có tiến triển gì... Kinh đô đang bàntán xôn xao, không yên bình gì đâu. Bây giờ con lại ra khỏi phủ, ta thấy khôngthích hợp."Phạm Nhàn bình tĩnh nói: "Sư phụ yên tâm đi, con sẽ không cho bất cứ ai cơhội làm tổn thương mình nữa."