Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 894: Người trong triều đình, không thể làm theo ý mình 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Lão tiếp tục nói: "Thế thì chẳng thà hắn chọn đứng bên cạnh bệ hạ, giúp bệ hạquản lý triều đình. Đi đến nước khác làm khách khanh, cho dù Bắc Tề coi trọnghắn cũng chỉ là một sủng thần không có tự do, có gì tốt?""Nói ra cũng rất kỳ diệu." Trần Bình Bình mỉm cười nói: "Tuy ta vẫn không nóirõ điều gì cho hắn, ta tin Phạm Kiến cũng không nói gì, nhưng dường như PhạmNhàn vẫn luôn có một khúc mắc được ẩn giấu rất sâu đối với bệ hạ... Đứa trẻnày rất biết chịu đựng, ngay cả ta cũng mãi gần đây mới nhận ra điều này. Đã cókhúc mắc, chẳng trách hắn luôn tìm đường lui... Phạm Nhược Nhược là vậy,Phạm Tư Triệt cũng là vậy, nếu năm ngoái Phạm Thượng Thư thật sự từ quan,ta nghĩ Phạm Nhàn sẽ trực tiếp sắp xếp cho hắn về Đạm Châu dưỡng lão.""Vị trí Đạm Châu rất tốt, đi thuyền đến Đông Di thành chỉ tốn có vài ngày, màthủy quân của của triều đình Đại Khánh ta không cách nào ngăn cản... Từ ĐôngDi Thành đến Bắc Tề lại càng gần."Phí Giới lắc đầu: "Đừng tưởng tượng xa vời nữa, cho dù Phạm Nhàn thôngminh đến đâu đi nữa, hắn cũng chỉ là một thanh niên chưa đầy hai mươi tuổi,làm sao có thể tính toán được tới tương lai xa xôi như vậy? Hơn nữa như ta đãnói trước đây, dù sao Bắc Tề cũng là nước khác, làm sao hắn chắc chắn mình cóthể đạt được lòng tin của hoàng thất Bắc Tề? Có một người cha làm Hoàng đếmà không muốn... nhưng lại muốn đi làm đại thần của người khác.""Đây chỉ là phán đoán của ta." Trần Bình Bình nhấp nháy đôi mắt hơi mệt mỏi,nói: "Ai biết tương lai sẽ phát triển như thế nào? Có điều, về việc Bắc Tề có tiếpnhận trọng thần bỏ trốn của Nam Khánh hay không, ta nghĩ cái này thì chắcchắn trong lòng Phạm Nhàn đã biết, ít nhất trong hai năm gần đây, hắn khôngcần phải suy nghĩ về vấn đề này... Đừng quên cô gái nông thôn tên là HảiĐường. Thằng nhóc Phạm Nhàn này nỗ lực nhiều như vậy, lừa gạt một nữ nhândung mạo không mấy xinh đẹp, nếu nói thằng nhóc này không có mưu đồ gì, takhông tin."Phạm Nhàn đang nằm dưỡng thương ở kinh đô, liệu có cảm thấy oan uổngkhông?"Về hoàng gia Bắc Tề..." Trần Bình Bình cau mày nói: "Vị Thái hậu kia sắpkhông chịu nổi nữa rồi, Khổ Hà vẫn không lên tiếng, những người trẻ tuổi đắclực nhất trong gia tộc của bà ta đều đã phục vụ dưới trướng Tiểu Hoàng đế.Khoảng hai năm nữa, Tiểu Hoàng đế Bắc Tề sẽ giữ đại quyền, nhưng... Khôngbiết vì lý do gì, vị Tiểu Hoàng đế kia thật sự tin tưởng Phạm Nhàn, bỏ mặc mộtlượng bạc lớn như vậy... Ta không thể hiểu nổi, không thể hiểu nổi.""Hay là, không, không phải hay là, tới lúc đó ta đã chết từ lâu rồi, sao phải quantâm những việc đó? Ta chỉ cảm thấy rất vui mừng, vui mừng vì Phạm Nhànkhông phụ lòng bồi dưỡng của ta.""Lúc ở trong viện, ta đã từng nói với hắn một vài câu, bảo hắn phải đặt ánh mắtcủa mình lên cao một chút.""Hắn làm không tệ, mặc dù thường xuyên gặp vấn đề trong những chi tiết nhỏ,nhưng trong việc chuẩn bị cho đại thế, hắn đã làm rất tốt." Trong lòng TrầnBình Bình cũng thầm an ủi: "Trong kinh đô thì có quậy phá đến đâu đi nữa,cũng chỉ là việc của một quốc gia, bây giờ hắn đã đặt tâm tư của mình lên thiênhạ. Chỉ riêng điều này thôi, hắn đã tự cao hơn Lý Vân Duệ một bậc, bắt đầu tiếpcận với bệ hạ vĩ đại của chúng ta."Phí Giới suy nghĩ một chút rồi nói: "Hôm nay viện trưởng lại nói đến mứckhiến ta hồ đồ rồi. Ta đến đây chỉ để hỏi về vụ ám sát trong sơn cốc, sao lại kéotới chuyện thiên hạ."Trần Bình Bình cười lên, nói: "Ta nghĩ tốt nhất lúc này ngươi nên đến Phạm phủxem tình hình thương tích của đồ đệ ngươi."Phí Giới lắc đầu, định bỏ đi.Trần Bình Bình đột nhiên nói: "Nói cho hắn biết, hắn không đi được đâu, ít nhấttrong lúc ta chưa qua đời."Phạm Nhàn không có ý định rời đi, những sắp đặt kia chỉ là phòng ngừa trườnghợp xấu nhất, Thất Diệp thường xuyên qua lại giữa tam đại phường ở Mân Bắcvà Hàng Châu, tuy rất nguy hiểm, nhưng đã âm thầm sao chép một tập hồ sơNội Khố dày đặc cho mình. Y cũng không định đem chúng đi nhờ vả Bắc Tềngay lúc này.Y không hề dại dột như thế, Tuy không hiểu lý do vì sao Tiểu Hoàng đế Bắc Tềlại coi trọng mình đến vậy, nhưng y cũng hiểu gốc rễ của mình đặt ở KhánhQuốc. Nếu có thể sống sót một cách thoải mái ở Khánh Quốc, có ngu mới chơitrò chạy trốn cả nghìn dặm.Chẳng qua nhất định phải chuẩn bị kỹ lưỡng đường lui.Hơn nữa, trong kinh đô của Khánh Quốc này, nơi quê hương này còn biết baokẻ thù, không dọn dẹp sạch sẽ bọn chúng, không nâng lão tam lên ngôi, khônggiúp Khánh Quốc vẫn bình yên và ổn định như xưa, làm sao y lại cam tâmbuông tay?

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Lão tiếp tục nói: "Thế thì chẳng thà hắn chọn đứng bên cạnh bệ hạ, giúp bệ hạquản lý triều đình. Đi đến nước khác làm khách khanh, cho dù Bắc Tề coi trọnghắn cũng chỉ là một sủng thần không có tự do, có gì tốt?""Nói ra cũng rất kỳ diệu." Trần Bình Bình mỉm cười nói: "Tuy ta vẫn không nóirõ điều gì cho hắn, ta tin Phạm Kiến cũng không nói gì, nhưng dường như PhạmNhàn vẫn luôn có một khúc mắc được ẩn giấu rất sâu đối với bệ hạ... Đứa trẻnày rất biết chịu đựng, ngay cả ta cũng mãi gần đây mới nhận ra điều này. Đã cókhúc mắc, chẳng trách hắn luôn tìm đường lui... Phạm Nhược Nhược là vậy,Phạm Tư Triệt cũng là vậy, nếu năm ngoái Phạm Thượng Thư thật sự từ quan,ta nghĩ Phạm Nhàn sẽ trực tiếp sắp xếp cho hắn về Đạm Châu dưỡng lão.""Vị trí Đạm Châu rất tốt, đi thuyền đến Đông Di thành chỉ tốn có vài ngày, màthủy quân của của triều đình Đại Khánh ta không cách nào ngăn cản... Từ ĐôngDi Thành đến Bắc Tề lại càng gần."Phí Giới lắc đầu: "Đừng tưởng tượng xa vời nữa, cho dù Phạm Nhàn thôngminh đến đâu đi nữa, hắn cũng chỉ là một thanh niên chưa đầy hai mươi tuổi,làm sao có thể tính toán được tới tương lai xa xôi như vậy? Hơn nữa như ta đãnói trước đây, dù sao Bắc Tề cũng là nước khác, làm sao hắn chắc chắn mình cóthể đạt được lòng tin của hoàng thất Bắc Tề? Có một người cha làm Hoàng đếmà không muốn... nhưng lại muốn đi làm đại thần của người khác.""Đây chỉ là phán đoán của ta." Trần Bình Bình nhấp nháy đôi mắt hơi mệt mỏi,nói: "Ai biết tương lai sẽ phát triển như thế nào? Có điều, về việc Bắc Tề có tiếpnhận trọng thần bỏ trốn của Nam Khánh hay không, ta nghĩ cái này thì chắcchắn trong lòng Phạm Nhàn đã biết, ít nhất trong hai năm gần đây, hắn khôngcần phải suy nghĩ về vấn đề này... Đừng quên cô gái nông thôn tên là HảiĐường. Thằng nhóc Phạm Nhàn này nỗ lực nhiều như vậy, lừa gạt một nữ nhândung mạo không mấy xinh đẹp, nếu nói thằng nhóc này không có mưu đồ gì, takhông tin."Phạm Nhàn đang nằm dưỡng thương ở kinh đô, liệu có cảm thấy oan uổngkhông?"Về hoàng gia Bắc Tề..." Trần Bình Bình cau mày nói: "Vị Thái hậu kia sắpkhông chịu nổi nữa rồi, Khổ Hà vẫn không lên tiếng, những người trẻ tuổi đắclực nhất trong gia tộc của bà ta đều đã phục vụ dưới trướng Tiểu Hoàng đế.Khoảng hai năm nữa, Tiểu Hoàng đế Bắc Tề sẽ giữ đại quyền, nhưng... Khôngbiết vì lý do gì, vị Tiểu Hoàng đế kia thật sự tin tưởng Phạm Nhàn, bỏ mặc mộtlượng bạc lớn như vậy... Ta không thể hiểu nổi, không thể hiểu nổi.""Hay là, không, không phải hay là, tới lúc đó ta đã chết từ lâu rồi, sao phải quantâm những việc đó? Ta chỉ cảm thấy rất vui mừng, vui mừng vì Phạm Nhànkhông phụ lòng bồi dưỡng của ta.""Lúc ở trong viện, ta đã từng nói với hắn một vài câu, bảo hắn phải đặt ánh mắtcủa mình lên cao một chút.""Hắn làm không tệ, mặc dù thường xuyên gặp vấn đề trong những chi tiết nhỏ,nhưng trong việc chuẩn bị cho đại thế, hắn đã làm rất tốt." Trong lòng TrầnBình Bình cũng thầm an ủi: "Trong kinh đô thì có quậy phá đến đâu đi nữa,cũng chỉ là việc của một quốc gia, bây giờ hắn đã đặt tâm tư của mình lên thiênhạ. Chỉ riêng điều này thôi, hắn đã tự cao hơn Lý Vân Duệ một bậc, bắt đầu tiếpcận với bệ hạ vĩ đại của chúng ta."Phí Giới suy nghĩ một chút rồi nói: "Hôm nay viện trưởng lại nói đến mứckhiến ta hồ đồ rồi. Ta đến đây chỉ để hỏi về vụ ám sát trong sơn cốc, sao lại kéotới chuyện thiên hạ."Trần Bình Bình cười lên, nói: "Ta nghĩ tốt nhất lúc này ngươi nên đến Phạm phủxem tình hình thương tích của đồ đệ ngươi."Phí Giới lắc đầu, định bỏ đi.Trần Bình Bình đột nhiên nói: "Nói cho hắn biết, hắn không đi được đâu, ít nhấttrong lúc ta chưa qua đời."Phạm Nhàn không có ý định rời đi, những sắp đặt kia chỉ là phòng ngừa trườnghợp xấu nhất, Thất Diệp thường xuyên qua lại giữa tam đại phường ở Mân Bắcvà Hàng Châu, tuy rất nguy hiểm, nhưng đã âm thầm sao chép một tập hồ sơNội Khố dày đặc cho mình. Y cũng không định đem chúng đi nhờ vả Bắc Tềngay lúc này.Y không hề dại dột như thế, Tuy không hiểu lý do vì sao Tiểu Hoàng đế Bắc Tềlại coi trọng mình đến vậy, nhưng y cũng hiểu gốc rễ của mình đặt ở KhánhQuốc. Nếu có thể sống sót một cách thoải mái ở Khánh Quốc, có ngu mới chơitrò chạy trốn cả nghìn dặm.Chẳng qua nhất định phải chuẩn bị kỹ lưỡng đường lui.Hơn nữa, trong kinh đô của Khánh Quốc này, nơi quê hương này còn biết baokẻ thù, không dọn dẹp sạch sẽ bọn chúng, không nâng lão tam lên ngôi, khônggiúp Khánh Quốc vẫn bình yên và ổn định như xưa, làm sao y lại cam tâmbuông tay?

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Lão tiếp tục nói: "Thế thì chẳng thà hắn chọn đứng bên cạnh bệ hạ, giúp bệ hạquản lý triều đình. Đi đến nước khác làm khách khanh, cho dù Bắc Tề coi trọnghắn cũng chỉ là một sủng thần không có tự do, có gì tốt?""Nói ra cũng rất kỳ diệu." Trần Bình Bình mỉm cười nói: "Tuy ta vẫn không nóirõ điều gì cho hắn, ta tin Phạm Kiến cũng không nói gì, nhưng dường như PhạmNhàn vẫn luôn có một khúc mắc được ẩn giấu rất sâu đối với bệ hạ... Đứa trẻnày rất biết chịu đựng, ngay cả ta cũng mãi gần đây mới nhận ra điều này. Đã cókhúc mắc, chẳng trách hắn luôn tìm đường lui... Phạm Nhược Nhược là vậy,Phạm Tư Triệt cũng là vậy, nếu năm ngoái Phạm Thượng Thư thật sự từ quan,ta nghĩ Phạm Nhàn sẽ trực tiếp sắp xếp cho hắn về Đạm Châu dưỡng lão.""Vị trí Đạm Châu rất tốt, đi thuyền đến Đông Di thành chỉ tốn có vài ngày, màthủy quân của của triều đình Đại Khánh ta không cách nào ngăn cản... Từ ĐôngDi Thành đến Bắc Tề lại càng gần."Phí Giới lắc đầu: "Đừng tưởng tượng xa vời nữa, cho dù Phạm Nhàn thôngminh đến đâu đi nữa, hắn cũng chỉ là một thanh niên chưa đầy hai mươi tuổi,làm sao có thể tính toán được tới tương lai xa xôi như vậy? Hơn nữa như ta đãnói trước đây, dù sao Bắc Tề cũng là nước khác, làm sao hắn chắc chắn mình cóthể đạt được lòng tin của hoàng thất Bắc Tề? Có một người cha làm Hoàng đếmà không muốn... nhưng lại muốn đi làm đại thần của người khác.""Đây chỉ là phán đoán của ta." Trần Bình Bình nhấp nháy đôi mắt hơi mệt mỏi,nói: "Ai biết tương lai sẽ phát triển như thế nào? Có điều, về việc Bắc Tề có tiếpnhận trọng thần bỏ trốn của Nam Khánh hay không, ta nghĩ cái này thì chắcchắn trong lòng Phạm Nhàn đã biết, ít nhất trong hai năm gần đây, hắn khôngcần phải suy nghĩ về vấn đề này... Đừng quên cô gái nông thôn tên là HảiĐường. Thằng nhóc Phạm Nhàn này nỗ lực nhiều như vậy, lừa gạt một nữ nhândung mạo không mấy xinh đẹp, nếu nói thằng nhóc này không có mưu đồ gì, takhông tin."Phạm Nhàn đang nằm dưỡng thương ở kinh đô, liệu có cảm thấy oan uổngkhông?"Về hoàng gia Bắc Tề..." Trần Bình Bình cau mày nói: "Vị Thái hậu kia sắpkhông chịu nổi nữa rồi, Khổ Hà vẫn không lên tiếng, những người trẻ tuổi đắclực nhất trong gia tộc của bà ta đều đã phục vụ dưới trướng Tiểu Hoàng đế.Khoảng hai năm nữa, Tiểu Hoàng đế Bắc Tề sẽ giữ đại quyền, nhưng... Khôngbiết vì lý do gì, vị Tiểu Hoàng đế kia thật sự tin tưởng Phạm Nhàn, bỏ mặc mộtlượng bạc lớn như vậy... Ta không thể hiểu nổi, không thể hiểu nổi.""Hay là, không, không phải hay là, tới lúc đó ta đã chết từ lâu rồi, sao phải quantâm những việc đó? Ta chỉ cảm thấy rất vui mừng, vui mừng vì Phạm Nhànkhông phụ lòng bồi dưỡng của ta.""Lúc ở trong viện, ta đã từng nói với hắn một vài câu, bảo hắn phải đặt ánh mắtcủa mình lên cao một chút.""Hắn làm không tệ, mặc dù thường xuyên gặp vấn đề trong những chi tiết nhỏ,nhưng trong việc chuẩn bị cho đại thế, hắn đã làm rất tốt." Trong lòng TrầnBình Bình cũng thầm an ủi: "Trong kinh đô thì có quậy phá đến đâu đi nữa,cũng chỉ là việc của một quốc gia, bây giờ hắn đã đặt tâm tư của mình lên thiênhạ. Chỉ riêng điều này thôi, hắn đã tự cao hơn Lý Vân Duệ một bậc, bắt đầu tiếpcận với bệ hạ vĩ đại của chúng ta."Phí Giới suy nghĩ một chút rồi nói: "Hôm nay viện trưởng lại nói đến mứckhiến ta hồ đồ rồi. Ta đến đây chỉ để hỏi về vụ ám sát trong sơn cốc, sao lại kéotới chuyện thiên hạ."Trần Bình Bình cười lên, nói: "Ta nghĩ tốt nhất lúc này ngươi nên đến Phạm phủxem tình hình thương tích của đồ đệ ngươi."Phí Giới lắc đầu, định bỏ đi.Trần Bình Bình đột nhiên nói: "Nói cho hắn biết, hắn không đi được đâu, ít nhấttrong lúc ta chưa qua đời."Phạm Nhàn không có ý định rời đi, những sắp đặt kia chỉ là phòng ngừa trườnghợp xấu nhất, Thất Diệp thường xuyên qua lại giữa tam đại phường ở Mân Bắcvà Hàng Châu, tuy rất nguy hiểm, nhưng đã âm thầm sao chép một tập hồ sơNội Khố dày đặc cho mình. Y cũng không định đem chúng đi nhờ vả Bắc Tềngay lúc này.Y không hề dại dột như thế, Tuy không hiểu lý do vì sao Tiểu Hoàng đế Bắc Tềlại coi trọng mình đến vậy, nhưng y cũng hiểu gốc rễ của mình đặt ở KhánhQuốc. Nếu có thể sống sót một cách thoải mái ở Khánh Quốc, có ngu mới chơitrò chạy trốn cả nghìn dặm.Chẳng qua nhất định phải chuẩn bị kỹ lưỡng đường lui.Hơn nữa, trong kinh đô của Khánh Quốc này, nơi quê hương này còn biết baokẻ thù, không dọn dẹp sạch sẽ bọn chúng, không nâng lão tam lên ngôi, khônggiúp Khánh Quốc vẫn bình yên và ổn định như xưa, làm sao y lại cam tâmbuông tay?

Chương 894: Người trong triều đình, không thể làm theo ý mình 2