Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 899: Xe lăn cũ, xe lăn mới 4

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… "Chỉ e rằng có chứng cứ nhưng thời cơ không thuận lợi, bệ hạ cũng không dễ gìđộng tới." Phạm Nhàn cười chế giễu: "Nhưng ta vẫn không hiểu, ngài kéo LãoTần gia xuống nước, có lẽ khi cần thiết ngài sẽ để bệ hạ biết... Cả năm ngoái,ngài ở kinh đô, ta ở Giang Nam, đều cứng rắn ép buộc Thái tử, lão nhị vàTrưởng công chúa tới mức như chó cùng rứt giậu, bây giờ họ chưa nhảy lên,ngài lại tặng cho đối phương thêm cả Tần gia... Ngài thực sự tin tưởng vào bệhạ đến vậy sao?"Trần Bình Bình mỉm cười gật đầu: "Ta vẫn có lòng tin vào bệ hạ, giống như đốivới ngươi."Vừa nói xong câu này, hai người ngồi trên xe lăn đều trở nên tĩnh lặng, cũngnhư những lần trò chuyện trước đây, cả hai đều là người rất thông minh, rấtnhiều chuyện không cần phải nói rõ. Thái độ của đôi bên đã được xác địnhtrong đôi câu vài lời, cũng như Phạm Nhàn suy đoán về thân thế của mình, cũngnhư mỗi lần hai bên cẩn thận từng chút một tiếp cận - đó là tiếp cận thật sự sâutrong cõi lòng."Ta rất tò mò, vì ngươi không tò mò về lý do ta muốn kéo gia Tần xuống nước?Cho dù ta có lòng tin vào bệ hạ... nhưng nếu người nhảy tường ít đi một, thì xửlý mọi chuyện cũng dễ dàng hơn một chút." Trần Bình Bình nhìn vào mắt PhạmNhàn, mỉm cười ôn hòa.Phạm Nhàn khẽ cúi đầu, một lúc lâu sau mới nói: "Chắc cũng không phảinguyên nhân gì quá bất thường... chẳng qua ngươi muốn mượn chiến dịch nàydiệt trừ sạch sẽ mọi kẻ thù của ta trong tương lai. Xưa nay Lão Tần gia luôn giữmối quan hệ khá tốt với ta, cũng không hề can dự vào tranh đoạt ngai vàng,chắc là... Lão Tần gia này có liên quan đến câu chuyện từ rất nhiều năm trước.""Ta thực sự không nhìn nhầm ngươi." Trần Bình Bình khen ngợi: "Ngươi đãphán đoán được nhiều như vậy, đã là đủ rồi."Phạm Nhàn im lặng, trong lòng tràn ngập cảm giác bi thương —— vẫn còn mộtphán đoán nữa mà y không nói ra. —— Sức khỏe của ông lão ngồi trên xe lăntrước mặt đã rất kém, không còn sống được mấy năm nữa. Ông lão này tự biếttình hình của mình, vì vậy trước khi qua đời ông nhất định phải kết thúc tất cảmọi việc, cho nên mới sắp xếp như vậy.Nghĩ đến điều này, cảm giác nóng nảy trong lòng Phạm Nhàn cũng phai đinhiều, nhưng y vẫn không nhịn được hỏi: "Nếu như... ta thật sự đã chết trongsơn cốc thì sao?""Làm sao ngươi chết được?" Trần Bình Bình rất nghiêm túc nhìn y. "Ngươi phảisống sót."Phạm Nhàn nở nụ cười, câu nói này giống hệt lời nói của phụ thân y ngày trước.Y không khỏi buồn cười, nghiêng đầu hỏi: "Sao ta lại không chết? Ngài đâu cóbiết tình cảnh trong sơn cốc đó ra sao... Lão Tần gia đó là dòng dõi cỡ nào, họđã không hành động thì thôi, một khi hành động thì nhất định sẽ như sấm sét,cho dù ta may mắn đến mức nào đi nữa... nhưng cũng chưa chắc đã đủ may mắnđể đảm bảo bản thân sống sót qua những đợt phục kích kia."Trần Bình Bình im lặng một lúc lâu, sau đó mới nói với giọng đầy âm u: "Vềphần bố trí đối với Tần gia, ta có chừng mực. Nhưng lần này đúng là quá nguyhiểm, bởi vì ta không tính được ba chuyện.""Ta không ngờ lão Ngũ vẫn chưa dưỡng thương xong." Trần Bình Bình lạnhlùng nói: "Lão hồ đồ bên Tần gia cũng không biết bên cạnh ngươi có một vị sátthần như vậy, nếu có lão Ngũ ở bên, trong thiên hạ này ai có thể làm hại đượcngươi?"Phạm Nhàn gật đầu, đó là lý do đầu tiên, nhưng vẫn chưa đủ để giải thích vì saoTrần Bình Bình lại coi nhẹ an nguy của mình đến vậy."Chuyện thứ hai ta không tính tới là." Trần Bình Bình nở một nụ cười kỳ quáinhìn Phạm Nhàn, "Khi thật sự đối diện với cái chết, ngươi lại có thể nhẫn nhịnkhông dùng cái rương kia."Phạm Nhàn cười khổ nói: "Tuy không biết cái rương mà ngài luôn nhớ mãikhông quên rốt cuộc là gì, nhưng ta vốn không có, đi đâu mà trộm được?"Tuy trong lòng y cực kỳ khiếp sợ, nhưng cả nét mặt lẫn ngôn ngữ vẫn không lộra chút sơ suất nào.o O oCái rương kia, cái rương đen nhánh hình dạng hẹp hẹp dài dài, cái rương nămxưa theo một thiếu nữ và một người hầu mù đi vào kinh đô, chỉ phát huy tácdụng một lần duy nhất trong lịch sử Khánh Quốc, nhưng tác dụng lần đó lại làthay trời đổi đất.Ngoại trừ hai mẹ con Diệp Khinh Mi - Phạm Nhàn và Ngũ Trúc, không ai nhìnthấy cái bộ mặt thật của cái rương kia, cũng không ai biết cách sử dụng cáirương đó. Thế nhưng có vài ông lão biết rõ chân tướng cái chết của hai vị thânvương Khánh Quốc kia, cũng biết điểm đáng sợ của cái rương kia, đặc biệt làkhông biết tình hình cụ thể; ngược lại sinh ra một cảm giác huyền bí và kính sợđối với cái rương kia.Tồn tại vượt xa thế giới này, luôn khiến người ta mơ tưởng viển vông và sợ hãivô hạn.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… "Chỉ e rằng có chứng cứ nhưng thời cơ không thuận lợi, bệ hạ cũng không dễ gìđộng tới." Phạm Nhàn cười chế giễu: "Nhưng ta vẫn không hiểu, ngài kéo LãoTần gia xuống nước, có lẽ khi cần thiết ngài sẽ để bệ hạ biết... Cả năm ngoái,ngài ở kinh đô, ta ở Giang Nam, đều cứng rắn ép buộc Thái tử, lão nhị vàTrưởng công chúa tới mức như chó cùng rứt giậu, bây giờ họ chưa nhảy lên,ngài lại tặng cho đối phương thêm cả Tần gia... Ngài thực sự tin tưởng vào bệhạ đến vậy sao?"Trần Bình Bình mỉm cười gật đầu: "Ta vẫn có lòng tin vào bệ hạ, giống như đốivới ngươi."Vừa nói xong câu này, hai người ngồi trên xe lăn đều trở nên tĩnh lặng, cũngnhư những lần trò chuyện trước đây, cả hai đều là người rất thông minh, rấtnhiều chuyện không cần phải nói rõ. Thái độ của đôi bên đã được xác địnhtrong đôi câu vài lời, cũng như Phạm Nhàn suy đoán về thân thế của mình, cũngnhư mỗi lần hai bên cẩn thận từng chút một tiếp cận - đó là tiếp cận thật sự sâutrong cõi lòng."Ta rất tò mò, vì ngươi không tò mò về lý do ta muốn kéo gia Tần xuống nước?Cho dù ta có lòng tin vào bệ hạ... nhưng nếu người nhảy tường ít đi một, thì xửlý mọi chuyện cũng dễ dàng hơn một chút." Trần Bình Bình nhìn vào mắt PhạmNhàn, mỉm cười ôn hòa.Phạm Nhàn khẽ cúi đầu, một lúc lâu sau mới nói: "Chắc cũng không phảinguyên nhân gì quá bất thường... chẳng qua ngươi muốn mượn chiến dịch nàydiệt trừ sạch sẽ mọi kẻ thù của ta trong tương lai. Xưa nay Lão Tần gia luôn giữmối quan hệ khá tốt với ta, cũng không hề can dự vào tranh đoạt ngai vàng,chắc là... Lão Tần gia này có liên quan đến câu chuyện từ rất nhiều năm trước.""Ta thực sự không nhìn nhầm ngươi." Trần Bình Bình khen ngợi: "Ngươi đãphán đoán được nhiều như vậy, đã là đủ rồi."Phạm Nhàn im lặng, trong lòng tràn ngập cảm giác bi thương —— vẫn còn mộtphán đoán nữa mà y không nói ra. —— Sức khỏe của ông lão ngồi trên xe lăntrước mặt đã rất kém, không còn sống được mấy năm nữa. Ông lão này tự biếttình hình của mình, vì vậy trước khi qua đời ông nhất định phải kết thúc tất cảmọi việc, cho nên mới sắp xếp như vậy.Nghĩ đến điều này, cảm giác nóng nảy trong lòng Phạm Nhàn cũng phai đinhiều, nhưng y vẫn không nhịn được hỏi: "Nếu như... ta thật sự đã chết trongsơn cốc thì sao?""Làm sao ngươi chết được?" Trần Bình Bình rất nghiêm túc nhìn y. "Ngươi phảisống sót."Phạm Nhàn nở nụ cười, câu nói này giống hệt lời nói của phụ thân y ngày trước.Y không khỏi buồn cười, nghiêng đầu hỏi: "Sao ta lại không chết? Ngài đâu cóbiết tình cảnh trong sơn cốc đó ra sao... Lão Tần gia đó là dòng dõi cỡ nào, họđã không hành động thì thôi, một khi hành động thì nhất định sẽ như sấm sét,cho dù ta may mắn đến mức nào đi nữa... nhưng cũng chưa chắc đã đủ may mắnđể đảm bảo bản thân sống sót qua những đợt phục kích kia."Trần Bình Bình im lặng một lúc lâu, sau đó mới nói với giọng đầy âm u: "Vềphần bố trí đối với Tần gia, ta có chừng mực. Nhưng lần này đúng là quá nguyhiểm, bởi vì ta không tính được ba chuyện.""Ta không ngờ lão Ngũ vẫn chưa dưỡng thương xong." Trần Bình Bình lạnhlùng nói: "Lão hồ đồ bên Tần gia cũng không biết bên cạnh ngươi có một vị sátthần như vậy, nếu có lão Ngũ ở bên, trong thiên hạ này ai có thể làm hại đượcngươi?"Phạm Nhàn gật đầu, đó là lý do đầu tiên, nhưng vẫn chưa đủ để giải thích vì saoTrần Bình Bình lại coi nhẹ an nguy của mình đến vậy."Chuyện thứ hai ta không tính tới là." Trần Bình Bình nở một nụ cười kỳ quáinhìn Phạm Nhàn, "Khi thật sự đối diện với cái chết, ngươi lại có thể nhẫn nhịnkhông dùng cái rương kia."Phạm Nhàn cười khổ nói: "Tuy không biết cái rương mà ngài luôn nhớ mãikhông quên rốt cuộc là gì, nhưng ta vốn không có, đi đâu mà trộm được?"Tuy trong lòng y cực kỳ khiếp sợ, nhưng cả nét mặt lẫn ngôn ngữ vẫn không lộra chút sơ suất nào.o O oCái rương kia, cái rương đen nhánh hình dạng hẹp hẹp dài dài, cái rương nămxưa theo một thiếu nữ và một người hầu mù đi vào kinh đô, chỉ phát huy tácdụng một lần duy nhất trong lịch sử Khánh Quốc, nhưng tác dụng lần đó lại làthay trời đổi đất.Ngoại trừ hai mẹ con Diệp Khinh Mi - Phạm Nhàn và Ngũ Trúc, không ai nhìnthấy cái bộ mặt thật của cái rương kia, cũng không ai biết cách sử dụng cáirương đó. Thế nhưng có vài ông lão biết rõ chân tướng cái chết của hai vị thânvương Khánh Quốc kia, cũng biết điểm đáng sợ của cái rương kia, đặc biệt làkhông biết tình hình cụ thể; ngược lại sinh ra một cảm giác huyền bí và kính sợđối với cái rương kia.Tồn tại vượt xa thế giới này, luôn khiến người ta mơ tưởng viển vông và sợ hãivô hạn.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… "Chỉ e rằng có chứng cứ nhưng thời cơ không thuận lợi, bệ hạ cũng không dễ gìđộng tới." Phạm Nhàn cười chế giễu: "Nhưng ta vẫn không hiểu, ngài kéo LãoTần gia xuống nước, có lẽ khi cần thiết ngài sẽ để bệ hạ biết... Cả năm ngoái,ngài ở kinh đô, ta ở Giang Nam, đều cứng rắn ép buộc Thái tử, lão nhị vàTrưởng công chúa tới mức như chó cùng rứt giậu, bây giờ họ chưa nhảy lên,ngài lại tặng cho đối phương thêm cả Tần gia... Ngài thực sự tin tưởng vào bệhạ đến vậy sao?"Trần Bình Bình mỉm cười gật đầu: "Ta vẫn có lòng tin vào bệ hạ, giống như đốivới ngươi."Vừa nói xong câu này, hai người ngồi trên xe lăn đều trở nên tĩnh lặng, cũngnhư những lần trò chuyện trước đây, cả hai đều là người rất thông minh, rấtnhiều chuyện không cần phải nói rõ. Thái độ của đôi bên đã được xác địnhtrong đôi câu vài lời, cũng như Phạm Nhàn suy đoán về thân thế của mình, cũngnhư mỗi lần hai bên cẩn thận từng chút một tiếp cận - đó là tiếp cận thật sự sâutrong cõi lòng."Ta rất tò mò, vì ngươi không tò mò về lý do ta muốn kéo gia Tần xuống nước?Cho dù ta có lòng tin vào bệ hạ... nhưng nếu người nhảy tường ít đi một, thì xửlý mọi chuyện cũng dễ dàng hơn một chút." Trần Bình Bình nhìn vào mắt PhạmNhàn, mỉm cười ôn hòa.Phạm Nhàn khẽ cúi đầu, một lúc lâu sau mới nói: "Chắc cũng không phảinguyên nhân gì quá bất thường... chẳng qua ngươi muốn mượn chiến dịch nàydiệt trừ sạch sẽ mọi kẻ thù của ta trong tương lai. Xưa nay Lão Tần gia luôn giữmối quan hệ khá tốt với ta, cũng không hề can dự vào tranh đoạt ngai vàng,chắc là... Lão Tần gia này có liên quan đến câu chuyện từ rất nhiều năm trước.""Ta thực sự không nhìn nhầm ngươi." Trần Bình Bình khen ngợi: "Ngươi đãphán đoán được nhiều như vậy, đã là đủ rồi."Phạm Nhàn im lặng, trong lòng tràn ngập cảm giác bi thương —— vẫn còn mộtphán đoán nữa mà y không nói ra. —— Sức khỏe của ông lão ngồi trên xe lăntrước mặt đã rất kém, không còn sống được mấy năm nữa. Ông lão này tự biếttình hình của mình, vì vậy trước khi qua đời ông nhất định phải kết thúc tất cảmọi việc, cho nên mới sắp xếp như vậy.Nghĩ đến điều này, cảm giác nóng nảy trong lòng Phạm Nhàn cũng phai đinhiều, nhưng y vẫn không nhịn được hỏi: "Nếu như... ta thật sự đã chết trongsơn cốc thì sao?""Làm sao ngươi chết được?" Trần Bình Bình rất nghiêm túc nhìn y. "Ngươi phảisống sót."Phạm Nhàn nở nụ cười, câu nói này giống hệt lời nói của phụ thân y ngày trước.Y không khỏi buồn cười, nghiêng đầu hỏi: "Sao ta lại không chết? Ngài đâu cóbiết tình cảnh trong sơn cốc đó ra sao... Lão Tần gia đó là dòng dõi cỡ nào, họđã không hành động thì thôi, một khi hành động thì nhất định sẽ như sấm sét,cho dù ta may mắn đến mức nào đi nữa... nhưng cũng chưa chắc đã đủ may mắnđể đảm bảo bản thân sống sót qua những đợt phục kích kia."Trần Bình Bình im lặng một lúc lâu, sau đó mới nói với giọng đầy âm u: "Vềphần bố trí đối với Tần gia, ta có chừng mực. Nhưng lần này đúng là quá nguyhiểm, bởi vì ta không tính được ba chuyện.""Ta không ngờ lão Ngũ vẫn chưa dưỡng thương xong." Trần Bình Bình lạnhlùng nói: "Lão hồ đồ bên Tần gia cũng không biết bên cạnh ngươi có một vị sátthần như vậy, nếu có lão Ngũ ở bên, trong thiên hạ này ai có thể làm hại đượcngươi?"Phạm Nhàn gật đầu, đó là lý do đầu tiên, nhưng vẫn chưa đủ để giải thích vì saoTrần Bình Bình lại coi nhẹ an nguy của mình đến vậy."Chuyện thứ hai ta không tính tới là." Trần Bình Bình nở một nụ cười kỳ quáinhìn Phạm Nhàn, "Khi thật sự đối diện với cái chết, ngươi lại có thể nhẫn nhịnkhông dùng cái rương kia."Phạm Nhàn cười khổ nói: "Tuy không biết cái rương mà ngài luôn nhớ mãikhông quên rốt cuộc là gì, nhưng ta vốn không có, đi đâu mà trộm được?"Tuy trong lòng y cực kỳ khiếp sợ, nhưng cả nét mặt lẫn ngôn ngữ vẫn không lộra chút sơ suất nào.o O oCái rương kia, cái rương đen nhánh hình dạng hẹp hẹp dài dài, cái rương nămxưa theo một thiếu nữ và một người hầu mù đi vào kinh đô, chỉ phát huy tácdụng một lần duy nhất trong lịch sử Khánh Quốc, nhưng tác dụng lần đó lại làthay trời đổi đất.Ngoại trừ hai mẹ con Diệp Khinh Mi - Phạm Nhàn và Ngũ Trúc, không ai nhìnthấy cái bộ mặt thật của cái rương kia, cũng không ai biết cách sử dụng cáirương đó. Thế nhưng có vài ông lão biết rõ chân tướng cái chết của hai vị thânvương Khánh Quốc kia, cũng biết điểm đáng sợ của cái rương kia, đặc biệt làkhông biết tình hình cụ thể; ngược lại sinh ra một cảm giác huyền bí và kính sợđối với cái rương kia.Tồn tại vượt xa thế giới này, luôn khiến người ta mơ tưởng viển vông và sợ hãivô hạn.

Chương 899: Xe lăn cũ, xe lăn mới 4