Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 905: Người ở trong tranh, tiếng ở ngoài tranh 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Có điều sau đó nghe báo cáo, Phạm Nhàn ở trong phủ dưỡng thương chưa lâuđã ra khỏi thành và đi đến Trần Viên. Hoàng đế cũng biết tình hình thương tíchcủa Phạm Nhàn không đáng lo ngại, vì vậy hắn cũng yên tâm.Quả đúng như vậy, xin đừng lãng quên, cho dù cho Hoàng đế bệ hạ của triềuđình Đại Khánh này là người lạnh nhạt vô tình nhất thiên hạ, cho dù có khốnkiếp ra sao, hắn cũng là một người cha khốn kiếp.o O oĐúng như Trần Bình Bình cùng Phạm Nhàn đã tận lực phỏng đoán, đã cố gắngthăm dò, vị bệ hạ này luôn sở hữu lòng tự tin mà người khác khó lòng với tới,cùng với hùng tâm chôn giấu dưới khuôn mặt bình tĩnh suốt mười mấy nămqua.Đối với hành động ám sát của quân đội lần này, đương nhiên Hoàng đế cũng cóphần khiếp sợ. Hơn nữa đến tận bây giờ, hắn vẫn không cách nào toàn trí toànnăng tra ra ai đã nhúng tay vào chuyện này, chỉ có một vài suy đoán mơ hồ,nhưng hắn vẫn không hề lo lắng.Ngược lại, hắn rất hoan nghênh việc có người bắt đầu thách thức quyền lực củamình trực tiếp, đồng thời một cách tài tình, hắn đã dẫn dắt cuộc chơi này vềphương hướng mà hắn cần.Đã từ rất lâu rồi, tất cả mọi thứ trong quốc gia của mình đều không thể khiếnhắn cảm thấy hứng thú. Có cai trị lãnh thổ Đại Khánh này ổn định đến đâu đinữa, đối với người có khao khát lưu danh sử sách, hơn nữa còn là nét mực đượcviết đậm nhất, chuyện đó đã không còn chút ý nghĩa nào.Hắn chờ đợi ngày đó, khao khát vô cùng, cố nén cơn kích động chờ đợi ngày đóđến.“Bẩm báo bệ hạ.” Một vị công công quỳ gối trước bậc cửa Ngự Thư phòng,hướng về vị Thiên tử mặc cẩm bào trên giường, cung kính nói: “Đã đối chiếuvới trong viện, mấy ngày trước khi Tiểu Phạm đại nhân về kinh, các quý phủđều yên tĩnh.”"Ừ." Hoàng đế gật đầu một cái, ra hiệu đã hiểu, "Có tin tức từ Thương Châu trởvề chưa?"Cái mông của công công lại nâng cao thêm một chút, ôn tồn đáp lời: "Yến Đôđốc đã rời doanh trại trở về kinh đô, suốt quãng đường không có tình huống nàobất thường."Hoàng đế vung tay một cái, ra hiệu cho thủ lĩnh thái giám rút lui. Thủ lĩnh tháigiám lĩnh không dám nói gì thêm, chỉ có bàn tay tựa lên mặt đất run lên mộtchút, nghĩ thầm còn chưa báo cáo tin tức từ Định Châu , tại sao Hoàng đế khônggọi lại? Chẳng lẽ đã quyết định là... hay đang chuẩn bị đặt toàn bộ lỗi lầm lênđầu Diệp gia?"Ngươi thấy thế nào?" Hoàng đế tùy ý nhặt một cuốn sách từ bên giường, lậtqua lật lại.Hồng công công lọm khọm thản nhiên bước ra, nhẹ nhàng cúi người hành lễbên cạnh Hoàng đế hắn rồi chậm rãi nói: "Làm sao lão nô lại có ý kiến gì được."Hoàng đế nở nụ cười đáp: "Mỗi người đều có quan điểm riêng của mình."Hồng công công ho nhẹ hai tiếng, im lặng một hồi rồi mới nói: "Lão nô chorằng, sự việc Tiểu Phạm đại nhân bị phục kích trong sơn cốc lần này thật sự rấtkỳ lạ, cứ như đã được ai đó sắp xếp từ trước... Nhưng có nghĩ thế nào cũngkhông thể hiểu được, vì sao người có đủ lực lượng để sắp xếp ván cờ này, lạimuốn gây bất lợi cho Tiểu Phạm đại nhân."Hoàng đế ném cuốn sách mình đang cầm sang một bên, cũng im lặng một lúcrồi mới anh nói: "Không cần nói về việc này nữa.""Vâng thưa bệ hạ." Hồng công công cúi mình hành lễ, một lát sau lão hạ giọngnói: "Thái hậu nương nương mời bệ hạ tới Hàm Quang điện ngồi một chút."Hoàng đế cười ôn hòa nói: "Còn cần ngươi nói với ta chuyện này à?"Hồng công công do dự một hồi rồi nói: "Có tin tức từ bên ngoài cung đồn tới taiThái hậu, dường như lão nhân gia hơi khó chịu."Hoàng đế khẽ nhíu mày hỏi: "Tin tức gì?""Một vị tụng sư tên Tống Thế Nhân, sau khi trở về kinh thành miệng vẫn khôngchịu khép lại, vẫn tiếp tục thảo luận về vụ kiện của Minh gia ở Giang Nam."Hồng công công cẩn thận liếc nhìn sắc mặt Hoàng đế một chút rồi mới xin chỉthị: "Thái hậu không thích."Sắc mặt Hoàng đế trở nên hơi lạnh lùng, ngón tay vô thức gõ lên bàn gỗ. TốngThế Nhân chính là người đã giúp Phạm Nhàn khiếu kiện ở Giang Nam, đã biệnhộ liên tiếp ba tháng tại Tô Châu, nói về vấn đề quyền thừa kế tự nhiên của contrưởng đích tôn trong luật pháp Khánh Quốc. Vị tụng sư này cũng có chút tiếngtăm ở kinh đô, chắc cũng là người thông minh, sao sau khi về kinh vẫn trắngtrợn tuyên dương việc này?Nghĩ đến đây, Hoàng đế lập tức hiểu, chắc chắn là có người sắp đặt. Mà chắcchắn Thái hậu cũng ngầm hiểu rõ, cho nên hơi mất hứng... Dù sao Thái hậu vẫnyêu mến đứa cháu Thái tử."Để tên tụng sư đó ngậm miệng lại.” Hoàng đế dừng lại một chút rồi lạnh lùngnói. "Nhưng... đừng có khiến hắn biến mất, hắn là người của Phạm Nhàn, dẫusao trẫm cũng phải nể mặt đứa nhỏ một chút."
Có điều sau đó nghe báo cáo, Phạm Nhàn ở trong phủ dưỡng thương chưa lâu
đã ra khỏi thành và đi đến Trần Viên. Hoàng đế cũng biết tình hình thương tích
của Phạm Nhàn không đáng lo ngại, vì vậy hắn cũng yên tâm.
Quả đúng như vậy, xin đừng lãng quên, cho dù cho Hoàng đế bệ hạ của triều
đình Đại Khánh này là người lạnh nhạt vô tình nhất thiên hạ, cho dù có khốn
kiếp ra sao, hắn cũng là một người cha khốn kiếp.
o O o
Đúng như Trần Bình Bình cùng Phạm Nhàn đã tận lực phỏng đoán, đã cố gắng
thăm dò, vị bệ hạ này luôn sở hữu lòng tự tin mà người khác khó lòng với tới,
cùng với hùng tâm chôn giấu dưới khuôn mặt bình tĩnh suốt mười mấy năm
qua.
Đối với hành động ám sát của quân đội lần này, đương nhiên Hoàng đế cũng có
phần khiếp sợ. Hơn nữa đến tận bây giờ, hắn vẫn không cách nào toàn trí toàn
năng tra ra ai đã nhúng tay vào chuyện này, chỉ có một vài suy đoán mơ hồ,
nhưng hắn vẫn không hề lo lắng.
Ngược lại, hắn rất hoan nghênh việc có người bắt đầu thách thức quyền lực của
mình trực tiếp, đồng thời một cách tài tình, hắn đã dẫn dắt cuộc chơi này về
phương hướng mà hắn cần.
Đã từ rất lâu rồi, tất cả mọi thứ trong quốc gia của mình đều không thể khiến
hắn cảm thấy hứng thú. Có cai trị lãnh thổ Đại Khánh này ổn định đến đâu đi
nữa, đối với người có khao khát lưu danh sử sách, hơn nữa còn là nét mực được
viết đậm nhất, chuyện đó đã không còn chút ý nghĩa nào.
Hắn chờ đợi ngày đó, khao khát vô cùng, cố nén cơn kích động chờ đợi ngày đó
đến.
“Bẩm báo bệ hạ.” Một vị công công quỳ gối trước bậc cửa Ngự Thư phòng,
hướng về vị Thiên tử mặc cẩm bào trên giường, cung kính nói: “Đã đối chiếu
với trong viện, mấy ngày trước khi Tiểu Phạm đại nhân về kinh, các quý phủ
đều yên tĩnh.”
"Ừ." Hoàng đế gật đầu một cái, ra hiệu đã hiểu, "Có tin tức từ Thương Châu trở
về chưa?"
Cái mông của công công lại nâng cao thêm một chút, ôn tồn đáp lời: "Yến Đô
đốc đã rời doanh trại trở về kinh đô, suốt quãng đường không có tình huống nào
bất thường."
Hoàng đế vung tay một cái, ra hiệu cho thủ lĩnh thái giám rút lui. Thủ lĩnh thái
giám lĩnh không dám nói gì thêm, chỉ có bàn tay tựa lên mặt đất run lên một
chút, nghĩ thầm còn chưa báo cáo tin tức từ Định Châu , tại sao Hoàng đế không
gọi lại? Chẳng lẽ đã quyết định là... hay đang chuẩn bị đặt toàn bộ lỗi lầm lên
đầu Diệp gia?
"Ngươi thấy thế nào?" Hoàng đế tùy ý nhặt một cuốn sách từ bên giường, lật
qua lật lại.
Hồng công công lọm khọm thản nhiên bước ra, nhẹ nhàng cúi người hành lễ
bên cạnh Hoàng đế hắn rồi chậm rãi nói: "Làm sao lão nô lại có ý kiến gì được."
Hoàng đế nở nụ cười đáp: "Mỗi người đều có quan điểm riêng của mình."
Hồng công công ho nhẹ hai tiếng, im lặng một hồi rồi mới nói: "Lão nô cho
rằng, sự việc Tiểu Phạm đại nhân bị phục kích trong sơn cốc lần này thật sự rất
kỳ lạ, cứ như đã được ai đó sắp xếp từ trước... Nhưng có nghĩ thế nào cũng
không thể hiểu được, vì sao người có đủ lực lượng để sắp xếp ván cờ này, lại
muốn gây bất lợi cho Tiểu Phạm đại nhân."
Hoàng đế ném cuốn sách mình đang cầm sang một bên, cũng im lặng một lúc
rồi mới anh nói: "Không cần nói về việc này nữa."
"Vâng thưa bệ hạ." Hồng công công cúi mình hành lễ, một lát sau lão hạ giọng
nói: "Thái hậu nương nương mời bệ hạ tới Hàm Quang điện ngồi một chút."
Hoàng đế cười ôn hòa nói: "Còn cần ngươi nói với ta chuyện này à?"
Hồng công công do dự một hồi rồi nói: "Có tin tức từ bên ngoài cung đồn tới tai
Thái hậu, dường như lão nhân gia hơi khó chịu."
Hoàng đế khẽ nhíu mày hỏi: "Tin tức gì?"
"Một vị tụng sư tên Tống Thế Nhân, sau khi trở về kinh thành miệng vẫn không
chịu khép lại, vẫn tiếp tục thảo luận về vụ kiện của Minh gia ở Giang Nam."
Hồng công công cẩn thận liếc nhìn sắc mặt Hoàng đế một chút rồi mới xin chỉ
thị: "Thái hậu không thích."
Sắc mặt Hoàng đế trở nên hơi lạnh lùng, ngón tay vô thức gõ lên bàn gỗ. Tống
Thế Nhân chính là người đã giúp Phạm Nhàn khiếu kiện ở Giang Nam, đã biện
hộ liên tiếp ba tháng tại Tô Châu, nói về vấn đề quyền thừa kế tự nhiên của con
trưởng đích tôn trong luật pháp Khánh Quốc. Vị tụng sư này cũng có chút tiếng
tăm ở kinh đô, chắc cũng là người thông minh, sao sau khi về kinh vẫn trắng
trợn tuyên dương việc này?
Nghĩ đến đây, Hoàng đế lập tức hiểu, chắc chắn là có người sắp đặt. Mà chắc
chắn Thái hậu cũng ngầm hiểu rõ, cho nên hơi mất hứng... Dù sao Thái hậu vẫn
yêu mến đứa cháu Thái tử.
"Để tên tụng sư đó ngậm miệng lại.” Hoàng đế dừng lại một chút rồi lạnh lùng
nói. "Nhưng... đừng có khiến hắn biến mất, hắn là người của Phạm Nhàn, dẫu
sao trẫm cũng phải nể mặt đứa nhỏ một chút."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Có điều sau đó nghe báo cáo, Phạm Nhàn ở trong phủ dưỡng thương chưa lâuđã ra khỏi thành và đi đến Trần Viên. Hoàng đế cũng biết tình hình thương tíchcủa Phạm Nhàn không đáng lo ngại, vì vậy hắn cũng yên tâm.Quả đúng như vậy, xin đừng lãng quên, cho dù cho Hoàng đế bệ hạ của triềuđình Đại Khánh này là người lạnh nhạt vô tình nhất thiên hạ, cho dù có khốnkiếp ra sao, hắn cũng là một người cha khốn kiếp.o O oĐúng như Trần Bình Bình cùng Phạm Nhàn đã tận lực phỏng đoán, đã cố gắngthăm dò, vị bệ hạ này luôn sở hữu lòng tự tin mà người khác khó lòng với tới,cùng với hùng tâm chôn giấu dưới khuôn mặt bình tĩnh suốt mười mấy nămqua.Đối với hành động ám sát của quân đội lần này, đương nhiên Hoàng đế cũng cóphần khiếp sợ. Hơn nữa đến tận bây giờ, hắn vẫn không cách nào toàn trí toànnăng tra ra ai đã nhúng tay vào chuyện này, chỉ có một vài suy đoán mơ hồ,nhưng hắn vẫn không hề lo lắng.Ngược lại, hắn rất hoan nghênh việc có người bắt đầu thách thức quyền lực củamình trực tiếp, đồng thời một cách tài tình, hắn đã dẫn dắt cuộc chơi này vềphương hướng mà hắn cần.Đã từ rất lâu rồi, tất cả mọi thứ trong quốc gia của mình đều không thể khiếnhắn cảm thấy hứng thú. Có cai trị lãnh thổ Đại Khánh này ổn định đến đâu đinữa, đối với người có khao khát lưu danh sử sách, hơn nữa còn là nét mực đượcviết đậm nhất, chuyện đó đã không còn chút ý nghĩa nào.Hắn chờ đợi ngày đó, khao khát vô cùng, cố nén cơn kích động chờ đợi ngày đóđến.“Bẩm báo bệ hạ.” Một vị công công quỳ gối trước bậc cửa Ngự Thư phòng,hướng về vị Thiên tử mặc cẩm bào trên giường, cung kính nói: “Đã đối chiếuvới trong viện, mấy ngày trước khi Tiểu Phạm đại nhân về kinh, các quý phủđều yên tĩnh.”"Ừ." Hoàng đế gật đầu một cái, ra hiệu đã hiểu, "Có tin tức từ Thương Châu trởvề chưa?"Cái mông của công công lại nâng cao thêm một chút, ôn tồn đáp lời: "Yến Đôđốc đã rời doanh trại trở về kinh đô, suốt quãng đường không có tình huống nàobất thường."Hoàng đế vung tay một cái, ra hiệu cho thủ lĩnh thái giám rút lui. Thủ lĩnh tháigiám lĩnh không dám nói gì thêm, chỉ có bàn tay tựa lên mặt đất run lên mộtchút, nghĩ thầm còn chưa báo cáo tin tức từ Định Châu , tại sao Hoàng đế khônggọi lại? Chẳng lẽ đã quyết định là... hay đang chuẩn bị đặt toàn bộ lỗi lầm lênđầu Diệp gia?"Ngươi thấy thế nào?" Hoàng đế tùy ý nhặt một cuốn sách từ bên giường, lậtqua lật lại.Hồng công công lọm khọm thản nhiên bước ra, nhẹ nhàng cúi người hành lễbên cạnh Hoàng đế hắn rồi chậm rãi nói: "Làm sao lão nô lại có ý kiến gì được."Hoàng đế nở nụ cười đáp: "Mỗi người đều có quan điểm riêng của mình."Hồng công công ho nhẹ hai tiếng, im lặng một hồi rồi mới nói: "Lão nô chorằng, sự việc Tiểu Phạm đại nhân bị phục kích trong sơn cốc lần này thật sự rấtkỳ lạ, cứ như đã được ai đó sắp xếp từ trước... Nhưng có nghĩ thế nào cũngkhông thể hiểu được, vì sao người có đủ lực lượng để sắp xếp ván cờ này, lạimuốn gây bất lợi cho Tiểu Phạm đại nhân."Hoàng đế ném cuốn sách mình đang cầm sang một bên, cũng im lặng một lúcrồi mới anh nói: "Không cần nói về việc này nữa.""Vâng thưa bệ hạ." Hồng công công cúi mình hành lễ, một lát sau lão hạ giọngnói: "Thái hậu nương nương mời bệ hạ tới Hàm Quang điện ngồi một chút."Hoàng đế cười ôn hòa nói: "Còn cần ngươi nói với ta chuyện này à?"Hồng công công do dự một hồi rồi nói: "Có tin tức từ bên ngoài cung đồn tới taiThái hậu, dường như lão nhân gia hơi khó chịu."Hoàng đế khẽ nhíu mày hỏi: "Tin tức gì?""Một vị tụng sư tên Tống Thế Nhân, sau khi trở về kinh thành miệng vẫn khôngchịu khép lại, vẫn tiếp tục thảo luận về vụ kiện của Minh gia ở Giang Nam."Hồng công công cẩn thận liếc nhìn sắc mặt Hoàng đế một chút rồi mới xin chỉthị: "Thái hậu không thích."Sắc mặt Hoàng đế trở nên hơi lạnh lùng, ngón tay vô thức gõ lên bàn gỗ. TốngThế Nhân chính là người đã giúp Phạm Nhàn khiếu kiện ở Giang Nam, đã biệnhộ liên tiếp ba tháng tại Tô Châu, nói về vấn đề quyền thừa kế tự nhiên của contrưởng đích tôn trong luật pháp Khánh Quốc. Vị tụng sư này cũng có chút tiếngtăm ở kinh đô, chắc cũng là người thông minh, sao sau khi về kinh vẫn trắngtrợn tuyên dương việc này?Nghĩ đến đây, Hoàng đế lập tức hiểu, chắc chắn là có người sắp đặt. Mà chắcchắn Thái hậu cũng ngầm hiểu rõ, cho nên hơi mất hứng... Dù sao Thái hậu vẫnyêu mến đứa cháu Thái tử."Để tên tụng sư đó ngậm miệng lại.” Hoàng đế dừng lại một chút rồi lạnh lùngnói. "Nhưng... đừng có khiến hắn biến mất, hắn là người của Phạm Nhàn, dẫusao trẫm cũng phải nể mặt đứa nhỏ một chút."