Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 908: Đại ca đừng trách nhị ca 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Khoác lên mình tấm áo lông cừu dày cộm, Phạm Nhàn hết sức cẩn thận, bướctừng bước một đi dọc theo hành lang về phía cửa sau. Hôm nay cả hai vợ chồngĐằng Đại Gia đều vắng mặt, việc quản thúc hạ nhân cũng hơi lơ là. Trời tuyếtlớn như thế này, các vị chủ nhân không ra lệnh, đám đầy tớ nha đầu thích trốntrong phòng nghỉ ngơi. Vì vậy, rất tình cờ, không ai phát hiện ra hành động bỏtrốn của Phạm Nhàn.Dĩ nhiên, khi đến gần cổng sắt lớn, thể nào cũng hộ vệ đang canh giữ ở đó.Nhưng khi Phạm Nhàn trợn mắt, đám hộ vệ cũng chỉ có nước giả làm ngườicâm. Thiếu gia hay lão gia, chung quy đều là gia, đắc tội với ai cũng không tốt.Dễ dàng ra khỏi phủ, lên một chiếc xe ngựa tầm thường, Mộc Phong cẩn thậntừng li từng tí đưa y lên xe, sau đó lại cẩn thận khép kín rèm tránh gió trên cửasổ xe. Phạm Nhàn lắc đầu một cái nói: "Đang muốn ngắm phong cảnh, ngươiche kín hết thì ngắm làm sao?"Mộc Phong khẽ cười, không dám nói gì thêm, phủ thêm một tấm áo tơi đi mưa,che đi khuất bộ y phục của Giám Sát Viện bên trong. Hắn vẫy cổ tay, roi ngựaxoay vài vòng trên không trung, mang theo vài bông tuyết rơi xuống, xe ngựachậm rãi chuyển động.Những kiếm thủ của Lục Xử trong góc tối bám theo phía sau, còn có một số mậtthám Giám Sát Viện giả trang thành người qua đường cũng lẫn vào trong nhữngngười đi đường không đông đúc mấy ở kinh đô.o O oXe ngựa đi đến một nơi khá náo nhiệt trong kinh đô, thận trọng lách qua ngườiđi đường.Phạm Nhàn vén một góc rèm cửa sổ, nhìn ra ngoài, chỉ thấy cửa hàng quán haibên đường vẫn mở cửa như ngày thường, những người bán hàng rong nào đangcăng những chiếc ô lớn, mượn hơi nóng từ trong nồi để chống chọi với cái giálạnh của mùa đông, cảnh tượng này không khác gì so với một năm trước.Y không khỏi mỉm cười. Khâm sai đại nhân bị phục kích, đối với triều đình thìđây quả thực là việc lớn, nhưng đối với những bách tính bình thường này, có lẽchỉ là đề tài thú vị để trò chuyện sau bữa ăn trong vài ngày qua. Nhưng dẫu sao,sự việc này cũng không ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống của họ, những ai cầnbán hàng vẫn phải tiếp tục bán hàng, những ai đang đau đầu về lương thực cònlại trong nhà vẫn phải tiếp tục đau đầu. Vụ ám sát mình, chủ yếu khiến triềuđình không yên chứ không gây ra quá nhiều thay đổi đối với sinh hoạt bìnhthường hàng ngày.Đột nhiên, y thầm giật mình, nhìn chằm chằm vào một nhóm người ở gần đó,một lát sau vẫn không thể dời mắt. Rõ ràng có mấy người mang dáng dấp caothủ đang cảnh giác bảo vệ quanh một công tử thiếu niên. Đương nhiên vị côngtử kia cũng cố gắng cải trang nhưng không thể giấu giếm được cặp mắt củaPhạm Nhàn, lòng y không khỏi kinh ngạc."Theo sau." Thấy đám người mua một số thứ lên xe ngựa của mình, Phạm Nhànvội vàng ra lệnh.Mộc Phong gật đầu, nhẹ nhàng nâng cương ngựa, bắt đầu bám theo.Hai chiếc xe ngựa một trước một sau vòng qua đường lớn phồn hoa, chuyểnhướng vào một con đường tương đối yên tĩnh, đồng thời cũng tương đối hàohoa xa xỉ. Lúc này, trời vẫn còn sớm, các hoạt động tiêu khiển trong mùa đôngvẫn chưa bắt đầu, do đó các căn lầu trên đường đều khá vắng vẻ. Chỉ có ở vị trítốt nhất ở giữa phố, tòa thanh lâu đã treo cao đèn đỏ, phủ rèm che dày đặc chechắn gió, bên trong tỏa hết sắc xuân, thu hút sự chú ý của của biết bao sinh vậtnam tính đang khổ sở đi trong gió tuyết bên ngoài.Đó chính là Bão Nguyệt Lâu nổi tiếng nhất tại kinh đô.Phạm Nhàn thấy người này xuống xe ngựa và bước vào trong căn lầu. Y nhíumày, tự hỏi liệu mình có phải mình bị thương nên hoa mắt không? Trong đầu yđầy dấu hỏi, không hề do dự yêu cầu Mộc Phong Nhi lái xe ngựa theo một conđường bên cạnh, vào sân trong của Bão Nguyệt lâu, dừng lại ở cửa cánh ngoàibên hồ phía sau căn lầu.Y là chủ nhân thật sự của Bão Nguyệt Lâu. Một ma ma đang đứng chờ ở cửasau thấy y xuống xe ngựa, giật mình, nghĩ thầm chẳng phải vị đại gia này bịthương nặng à? Làm sao còn có tâm trạng nhàn nhã đến căn lầu này thị sát?Nhưng ma ma này cũng không dám nói thêm điều gì, vừa gấp rút sai người đithông báo cho nhị chưởng quỹ Thạch Thanh Nhi, vừa cẩn thận từng lợi ích từngtí dẫn Phạm Nhàn đến căn căn nhà nhỏ xinh đẹp nhất bên bờ hồ.Phạm Nhàn lắc đầu một cái, trong lòng nghĩ về người mình gặp lúc trước, đixuyên qua ven hồ phủ đầy tuyết, chậm rãi tiến vào trong phía Bão Nguyệt lâu.Lên tầng ba, đến ngoài gian phòng đặc biệt dành cho chủ nhân, Phạm Nhàn tạmthời khôi phục bình tĩnh, nghe tiếng thì thầm từ bên trong, không nhịn vểnhkhóe môi lên, nở một nụ cười

Khoác lên mình tấm áo lông cừu dày cộm, Phạm Nhàn hết sức cẩn thận, bước

từng bước một đi dọc theo hành lang về phía cửa sau. Hôm nay cả hai vợ chồng

Đằng Đại Gia đều vắng mặt, việc quản thúc hạ nhân cũng hơi lơ là. Trời tuyết

lớn như thế này, các vị chủ nhân không ra lệnh, đám đầy tớ nha đầu thích trốn

trong phòng nghỉ ngơi. Vì vậy, rất tình cờ, không ai phát hiện ra hành động bỏ

trốn của Phạm Nhàn.

Dĩ nhiên, khi đến gần cổng sắt lớn, thể nào cũng hộ vệ đang canh giữ ở đó.

Nhưng khi Phạm Nhàn trợn mắt, đám hộ vệ cũng chỉ có nước giả làm người

câm. Thiếu gia hay lão gia, chung quy đều là gia, đắc tội với ai cũng không tốt.

Dễ dàng ra khỏi phủ, lên một chiếc xe ngựa tầm thường, Mộc Phong cẩn thận

từng li từng tí đưa y lên xe, sau đó lại cẩn thận khép kín rèm tránh gió trên cửa

sổ xe. Phạm Nhàn lắc đầu một cái nói: "Đang muốn ngắm phong cảnh, ngươi

che kín hết thì ngắm làm sao?"

Mộc Phong khẽ cười, không dám nói gì thêm, phủ thêm một tấm áo tơi đi mưa,

che đi khuất bộ y phục của Giám Sát Viện bên trong. Hắn vẫy cổ tay, roi ngựa

xoay vài vòng trên không trung, mang theo vài bông tuyết rơi xuống, xe ngựa

chậm rãi chuyển động.

Những kiếm thủ của Lục Xử trong góc tối bám theo phía sau, còn có một số mật

thám Giám Sát Viện giả trang thành người qua đường cũng lẫn vào trong những

người đi đường không đông đúc mấy ở kinh đô.

o O o

Xe ngựa đi đến một nơi khá náo nhiệt trong kinh đô, thận trọng lách qua người

đi đường.

Phạm Nhàn vén một góc rèm cửa sổ, nhìn ra ngoài, chỉ thấy cửa hàng quán hai

bên đường vẫn mở cửa như ngày thường, những người bán hàng rong nào đang

căng những chiếc ô lớn, mượn hơi nóng từ trong nồi để chống chọi với cái giá

lạnh của mùa đông, cảnh tượng này không khác gì so với một năm trước.

Y không khỏi mỉm cười. Khâm sai đại nhân bị phục kích, đối với triều đình thì

đây quả thực là việc lớn, nhưng đối với những bách tính bình thường này, có lẽ

chỉ là đề tài thú vị để trò chuyện sau bữa ăn trong vài ngày qua. Nhưng dẫu sao,

sự việc này cũng không ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống của họ, những ai cần

bán hàng vẫn phải tiếp tục bán hàng, những ai đang đau đầu về lương thực còn

lại trong nhà vẫn phải tiếp tục đau đầu. Vụ ám sát mình, chủ yếu khiến triều

đình không yên chứ không gây ra quá nhiều thay đổi đối với sinh hoạt bình

thường hàng ngày.

Đột nhiên, y thầm giật mình, nhìn chằm chằm vào một nhóm người ở gần đó,

một lát sau vẫn không thể dời mắt. Rõ ràng có mấy người mang dáng dấp cao

thủ đang cảnh giác bảo vệ quanh một công tử thiếu niên. Đương nhiên vị công

tử kia cũng cố gắng cải trang nhưng không thể giấu giếm được cặp mắt của

Phạm Nhàn, lòng y không khỏi kinh ngạc.

"Theo sau." Thấy đám người mua một số thứ lên xe ngựa của mình, Phạm Nhàn

vội vàng ra lệnh.

Mộc Phong gật đầu, nhẹ nhàng nâng cương ngựa, bắt đầu bám theo.

Hai chiếc xe ngựa một trước một sau vòng qua đường lớn phồn hoa, chuyển

hướng vào một con đường tương đối yên tĩnh, đồng thời cũng tương đối hào

hoa xa xỉ. Lúc này, trời vẫn còn sớm, các hoạt động tiêu khiển trong mùa đông

vẫn chưa bắt đầu, do đó các căn lầu trên đường đều khá vắng vẻ. Chỉ có ở vị trí

tốt nhất ở giữa phố, tòa thanh lâu đã treo cao đèn đỏ, phủ rèm che dày đặc che

chắn gió, bên trong tỏa hết sắc xuân, thu hút sự chú ý của của biết bao sinh vật

nam tính đang khổ sở đi trong gió tuyết bên ngoài.

Đó chính là Bão Nguyệt Lâu nổi tiếng nhất tại kinh đô.

Phạm Nhàn thấy người này xuống xe ngựa và bước vào trong căn lầu. Y nhíu

mày, tự hỏi liệu mình có phải mình bị thương nên hoa mắt không? Trong đầu y

đầy dấu hỏi, không hề do dự yêu cầu Mộc Phong Nhi lái xe ngựa theo một con

đường bên cạnh, vào sân trong của Bão Nguyệt lâu, dừng lại ở cửa cánh ngoài

bên hồ phía sau căn lầu.

Y là chủ nhân thật sự của Bão Nguyệt Lâu. Một ma ma đang đứng chờ ở cửa

sau thấy y xuống xe ngựa, giật mình, nghĩ thầm chẳng phải vị đại gia này bị

thương nặng à? Làm sao còn có tâm trạng nhàn nhã đến căn lầu này thị sát?

Nhưng ma ma này cũng không dám nói thêm điều gì, vừa gấp rút sai người đi

thông báo cho nhị chưởng quỹ Thạch Thanh Nhi, vừa cẩn thận từng lợi ích từng

tí dẫn Phạm Nhàn đến căn căn nhà nhỏ xinh đẹp nhất bên bờ hồ.

Phạm Nhàn lắc đầu một cái, trong lòng nghĩ về người mình gặp lúc trước, đi

xuyên qua ven hồ phủ đầy tuyết, chậm rãi tiến vào trong phía Bão Nguyệt lâu.

Lên tầng ba, đến ngoài gian phòng đặc biệt dành cho chủ nhân, Phạm Nhàn tạm

thời khôi phục bình tĩnh, nghe tiếng thì thầm từ bên trong, không nhịn vểnh

khóe môi lên, nở một nụ cười

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Khoác lên mình tấm áo lông cừu dày cộm, Phạm Nhàn hết sức cẩn thận, bướctừng bước một đi dọc theo hành lang về phía cửa sau. Hôm nay cả hai vợ chồngĐằng Đại Gia đều vắng mặt, việc quản thúc hạ nhân cũng hơi lơ là. Trời tuyếtlớn như thế này, các vị chủ nhân không ra lệnh, đám đầy tớ nha đầu thích trốntrong phòng nghỉ ngơi. Vì vậy, rất tình cờ, không ai phát hiện ra hành động bỏtrốn của Phạm Nhàn.Dĩ nhiên, khi đến gần cổng sắt lớn, thể nào cũng hộ vệ đang canh giữ ở đó.Nhưng khi Phạm Nhàn trợn mắt, đám hộ vệ cũng chỉ có nước giả làm ngườicâm. Thiếu gia hay lão gia, chung quy đều là gia, đắc tội với ai cũng không tốt.Dễ dàng ra khỏi phủ, lên một chiếc xe ngựa tầm thường, Mộc Phong cẩn thậntừng li từng tí đưa y lên xe, sau đó lại cẩn thận khép kín rèm tránh gió trên cửasổ xe. Phạm Nhàn lắc đầu một cái nói: "Đang muốn ngắm phong cảnh, ngươiche kín hết thì ngắm làm sao?"Mộc Phong khẽ cười, không dám nói gì thêm, phủ thêm một tấm áo tơi đi mưa,che đi khuất bộ y phục của Giám Sát Viện bên trong. Hắn vẫy cổ tay, roi ngựaxoay vài vòng trên không trung, mang theo vài bông tuyết rơi xuống, xe ngựachậm rãi chuyển động.Những kiếm thủ của Lục Xử trong góc tối bám theo phía sau, còn có một số mậtthám Giám Sát Viện giả trang thành người qua đường cũng lẫn vào trong nhữngngười đi đường không đông đúc mấy ở kinh đô.o O oXe ngựa đi đến một nơi khá náo nhiệt trong kinh đô, thận trọng lách qua ngườiđi đường.Phạm Nhàn vén một góc rèm cửa sổ, nhìn ra ngoài, chỉ thấy cửa hàng quán haibên đường vẫn mở cửa như ngày thường, những người bán hàng rong nào đangcăng những chiếc ô lớn, mượn hơi nóng từ trong nồi để chống chọi với cái giálạnh của mùa đông, cảnh tượng này không khác gì so với một năm trước.Y không khỏi mỉm cười. Khâm sai đại nhân bị phục kích, đối với triều đình thìđây quả thực là việc lớn, nhưng đối với những bách tính bình thường này, có lẽchỉ là đề tài thú vị để trò chuyện sau bữa ăn trong vài ngày qua. Nhưng dẫu sao,sự việc này cũng không ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống của họ, những ai cầnbán hàng vẫn phải tiếp tục bán hàng, những ai đang đau đầu về lương thực cònlại trong nhà vẫn phải tiếp tục đau đầu. Vụ ám sát mình, chủ yếu khiến triềuđình không yên chứ không gây ra quá nhiều thay đổi đối với sinh hoạt bìnhthường hàng ngày.Đột nhiên, y thầm giật mình, nhìn chằm chằm vào một nhóm người ở gần đó,một lát sau vẫn không thể dời mắt. Rõ ràng có mấy người mang dáng dấp caothủ đang cảnh giác bảo vệ quanh một công tử thiếu niên. Đương nhiên vị côngtử kia cũng cố gắng cải trang nhưng không thể giấu giếm được cặp mắt củaPhạm Nhàn, lòng y không khỏi kinh ngạc."Theo sau." Thấy đám người mua một số thứ lên xe ngựa của mình, Phạm Nhànvội vàng ra lệnh.Mộc Phong gật đầu, nhẹ nhàng nâng cương ngựa, bắt đầu bám theo.Hai chiếc xe ngựa một trước một sau vòng qua đường lớn phồn hoa, chuyểnhướng vào một con đường tương đối yên tĩnh, đồng thời cũng tương đối hàohoa xa xỉ. Lúc này, trời vẫn còn sớm, các hoạt động tiêu khiển trong mùa đôngvẫn chưa bắt đầu, do đó các căn lầu trên đường đều khá vắng vẻ. Chỉ có ở vị trítốt nhất ở giữa phố, tòa thanh lâu đã treo cao đèn đỏ, phủ rèm che dày đặc chechắn gió, bên trong tỏa hết sắc xuân, thu hút sự chú ý của của biết bao sinh vậtnam tính đang khổ sở đi trong gió tuyết bên ngoài.Đó chính là Bão Nguyệt Lâu nổi tiếng nhất tại kinh đô.Phạm Nhàn thấy người này xuống xe ngựa và bước vào trong căn lầu. Y nhíumày, tự hỏi liệu mình có phải mình bị thương nên hoa mắt không? Trong đầu yđầy dấu hỏi, không hề do dự yêu cầu Mộc Phong Nhi lái xe ngựa theo một conđường bên cạnh, vào sân trong của Bão Nguyệt lâu, dừng lại ở cửa cánh ngoàibên hồ phía sau căn lầu.Y là chủ nhân thật sự của Bão Nguyệt Lâu. Một ma ma đang đứng chờ ở cửasau thấy y xuống xe ngựa, giật mình, nghĩ thầm chẳng phải vị đại gia này bịthương nặng à? Làm sao còn có tâm trạng nhàn nhã đến căn lầu này thị sát?Nhưng ma ma này cũng không dám nói thêm điều gì, vừa gấp rút sai người đithông báo cho nhị chưởng quỹ Thạch Thanh Nhi, vừa cẩn thận từng lợi ích từngtí dẫn Phạm Nhàn đến căn căn nhà nhỏ xinh đẹp nhất bên bờ hồ.Phạm Nhàn lắc đầu một cái, trong lòng nghĩ về người mình gặp lúc trước, đixuyên qua ven hồ phủ đầy tuyết, chậm rãi tiến vào trong phía Bão Nguyệt lâu.Lên tầng ba, đến ngoài gian phòng đặc biệt dành cho chủ nhân, Phạm Nhàn tạmthời khôi phục bình tĩnh, nghe tiếng thì thầm từ bên trong, không nhịn vểnhkhóe môi lên, nở một nụ cười

Chương 908: Đại ca đừng trách nhị ca 2