Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 909: Đại ca đừng trách nhị ca 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Vị lão ma ma đứng sau lưng y không dám phát ra tiếng động nào, kể cả tiếngho. Trước đó, bà ta đã sai người đi thông báo cho nhị chưởng quỹ Thạch ThanhNhi, nhưng cũng không có cách nào, chỉ có thể hy vọng người trong phòng nóichuyện cẩn thận hơn.Sau khi lắng nghe một lúc lâu, Phạm Nhàn đẩy cửa bước vào."...""...""Ai?"Xoạt một tiếng, âm thanh loan rời vỏ vang lên, một luồng đao ý đáng sợ ậpthẳng vào mặt. Thế nhưng, Phạm Nhàn không buồn tránh né, sắc mặt cau có đivề phía trước.Người rút đao mặc trang phục bình thường nhưng trên gương mặt toát lên vẻcảnh giác và bình tĩnh. Mọi khi đao đã rời khỏi vỏ là sẽ về, nhưng thấy vị quýcông tử trẻ tuổi đứng trước mặt không né tránh, biết chắc có chuyện lạ. Hắnmạnh mẽ ấn đao trở lại, chân khí xung đột, sắc mặt đỏ bừng.Người theo sau Phạm Nhàn là Mộc Phong Nhi cũng bước qua cửa theo theo,quay người đóng kỹ cửa phòng lại, sau đó nở nụ cười ôn hòa với vị khách vừarút đao, nghĩ thầm có vẻ như sau này sẽ là đồng nghiệp.Cùng lúc đó, nhóm người đã vào phòng từ trước đứng bật dậy, bao vây PhạmNhàn đang đi vào.Tiếp theo là hai tiếng va chạm lanh lảnh, một nữ nhân và một tghiếu niên đồngthời làm rơi chén trà xuống đất. Hai người này trợn tròn mắt, há hốc mồm nhìnPhạm Nhàn, một lúc lâu sau vẫn không nói ra lời."Để hết đao xuống!" Thiếu niên kia tỉnh táo lại trước, tức giận mắng tùy tùngcủa mình: "Muốn chết à?"Các tùy tùng quay sang nhìn nhau, thầm nghĩ rốt cuộc người vừa đến là ai, saokhiến ông chủ lớn kích động đến vậy.Phạm Nhàn lại không hề kích động, bước tới trước mặt thiếu niên, hai ngón taycong lên gõ mạnh xuống, phát ra tiếng bốp, trên khuôn mặt hơi mập của thiếuniên lập tức xuất hiện một cái bọng đỏ."Muốn chết à!" Phạm Nhàn tức giận mắng: "Ai cho đệ quay trở lại?"Thiếu niên mím môi, nói với vẻ oan ức: "Ca, đệ nhớ nhà..."o O oMọi người đều bị đuổi ra khỏi phòng, kể cả Thạch Thanh Nhi muốn biện hộ chothanh niên cũng bị Phạm Nhàn đuổi ra. Lúc này y mới bệ vệ ngồi xuống ghếgiữa, nhìn thiếu niên cung kính đứng trước mặt một lúc lâu sau vẫn không nóilời nào.Sau khi im lặng một hồi lâu, Phạm Nhàn cười lạnh mở miệng nói: "Bây giờ ôngchủ lớn uy phong quá nhỉ... Bên cạnh toàn là cao thủ Bắc Tề hộ vệ, có vẻ như caca ta đây cũng không còn quan trọng nữa rồi."Thiếu niên vô tích sự trước mặt chính không phải người ngoài, chính là người bịPhạm Nhàn đuổi tới Bắc Tề hơn một năm trước, bây giờ đã hoàn toàn tiếp sảnnghiệp của Thôi gia ngày xưa, cũng là vị thiên tài kinh doanh quản lý công việcbuôn bán bất chính giữa hoàng tộc Bắc Tề và Phạm Nhàn ở Giang Nam, contrai thứ hai của Phạm phủ, kẻ luôn mang vẻ mặt tươi cười gây khó chịu... PhạmTư Triệt.Phạm Tư Triệt đi tới trước mặt ca ca, cẩn thận từng chút một xoa cánh tay choy, nhỏ giọng cười cợt nói: "Có tiền mà... cao thủ nào không mời được?"Phạm Nhàn nổi giận mà không có chỗ xả, bực bội nói: "Sao đệ lại trở lén lút trởvề như vậy? Chẳng lẽ không biết thông báo truy nã của hải bộ vẫn đang treokhắp thiên hạ à?"Phạm Tư Triệt cười nói: "Đó chỉ là một tờ giấy vụn thôi, đệ đã xem qua mộtlượt ở cổng thành Thương Châu, đã bị mưa làm nát bấy rồi, còn ai nhìn ra đượcnét mặt của đệ nữa."Phạm Nhàn không nhịn nổi nữa mắng: "Đừng có cợt nhả nữa! Nói thử xem đãxảy ra chuyện gì? Lén lút trở về làm cái gì? Tại sao không nói với ta trước?"Phạm Tư Triệt lập tức nghẹn lời, gãi đầu cả nửa ngày mới nói: "Qua mấy ngàynữa, sẽ đến đại thọ của phụ thân..."Phạm Nhàn ngớ người, bấy giờ mới nhớ ra chuyện này. Y nhìn khuôn mặt củađệ đệ rõ ràng đã mảnh khảnh hơn so với một năm trước, không kìm được thởdài, nghĩ tới quãng thời gian hơn một năm mà Phạm Tư Triệt phải cô đơn tạiBắc Tề, tuổi còn nhỏ đã phải đối mặt với biết bao việc phức tạp, cũng thật đángthương. Trong lòng y bỗng mềm nhũn, không đành lòng la mắng thêm nữa. Ylắc đầu nói: "Về thì về, nhưng dẫu sao cũng phải nói trước một tiếng."Phạm Tư Triệt ấm ức nói: "Thực ra đệ cũng muốn nói trước... nhưng chắc chắnca ca sẽ không đồng ý."Phạm Nhàn đột nhiên nghĩ tới một vấn đề. Y cau mày hỏi: "Lão Vương đâu?Hắn ở kinh thành trông nom đệ cơ mà... Đệ đi mà hắn cũng không báo cho ta?"Y hừ lạnh một tiếng, không nói gì nhìn Phạm Tư Triệt.Con mắt Phạm Tư Triệt đảo một vòng, như đang nôn nóng, một hồi lâu sau mớichần chừ nói: "Chẳng phải Vương đại nhân cũng đã trở về rồi à? Đệ và hắncùng qua quan ải ... Cái này, ca ca, ca ca đừng trách hắn."Phạm Nhàn vỗ mạnh lên mặt bàn, nổi giận gầm lên một tiếng: "Cái mặt mo nàycòn tác dụng gì nữa? Sao không báo cho ta biết? Các ngươi muốn lật trời rồi hả!Chuyện gì cũng dám giấu ta.
Vị lão ma ma đứng sau lưng y không dám phát ra tiếng động nào, kể cả tiếng
ho. Trước đó, bà ta đã sai người đi thông báo cho nhị chưởng quỹ Thạch Thanh
Nhi, nhưng cũng không có cách nào, chỉ có thể hy vọng người trong phòng nói
chuyện cẩn thận hơn.
Sau khi lắng nghe một lúc lâu, Phạm Nhàn đẩy cửa bước vào.
"..."
"..."
"Ai?"
Xoạt một tiếng, âm thanh loan rời vỏ vang lên, một luồng đao ý đáng sợ ập
thẳng vào mặt. Thế nhưng, Phạm Nhàn không buồn tránh né, sắc mặt cau có đi
về phía trước.
Người rút đao mặc trang phục bình thường nhưng trên gương mặt toát lên vẻ
cảnh giác và bình tĩnh. Mọi khi đao đã rời khỏi vỏ là sẽ về, nhưng thấy vị quý
công tử trẻ tuổi đứng trước mặt không né tránh, biết chắc có chuyện lạ. Hắn
mạnh mẽ ấn đao trở lại, chân khí xung đột, sắc mặt đỏ bừng.
Người theo sau Phạm Nhàn là Mộc Phong Nhi cũng bước qua cửa theo theo,
quay người đóng kỹ cửa phòng lại, sau đó nở nụ cười ôn hòa với vị khách vừa
rút đao, nghĩ thầm có vẻ như sau này sẽ là đồng nghiệp.
Cùng lúc đó, nhóm người đã vào phòng từ trước đứng bật dậy, bao vây Phạm
Nhàn đang đi vào.
Tiếp theo là hai tiếng va chạm lanh lảnh, một nữ nhân và một tghiếu niên đồng
thời làm rơi chén trà xuống đất. Hai người này trợn tròn mắt, há hốc mồm nhìn
Phạm Nhàn, một lúc lâu sau vẫn không nói ra lời.
"Để hết đao xuống!" Thiếu niên kia tỉnh táo lại trước, tức giận mắng tùy tùng
của mình: "Muốn chết à?"
Các tùy tùng quay sang nhìn nhau, thầm nghĩ rốt cuộc người vừa đến là ai, sao
khiến ông chủ lớn kích động đến vậy.
Phạm Nhàn lại không hề kích động, bước tới trước mặt thiếu niên, hai ngón tay
cong lên gõ mạnh xuống, phát ra tiếng bốp, trên khuôn mặt hơi mập của thiếu
niên lập tức xuất hiện một cái bọng đỏ.
"Muốn chết à!" Phạm Nhàn tức giận mắng: "Ai cho đệ quay trở lại?"
Thiếu niên mím môi, nói với vẻ oan ức: "Ca, đệ nhớ nhà..."
o O o
Mọi người đều bị đuổi ra khỏi phòng, kể cả Thạch Thanh Nhi muốn biện hộ cho
thanh niên cũng bị Phạm Nhàn đuổi ra. Lúc này y mới bệ vệ ngồi xuống ghế
giữa, nhìn thiếu niên cung kính đứng trước mặt một lúc lâu sau vẫn không nói
lời nào.
Sau khi im lặng một hồi lâu, Phạm Nhàn cười lạnh mở miệng nói: "Bây giờ ông
chủ lớn uy phong quá nhỉ... Bên cạnh toàn là cao thủ Bắc Tề hộ vệ, có vẻ như ca
ca ta đây cũng không còn quan trọng nữa rồi."
Thiếu niên vô tích sự trước mặt chính không phải người ngoài, chính là người bị
Phạm Nhàn đuổi tới Bắc Tề hơn một năm trước, bây giờ đã hoàn toàn tiếp sản
nghiệp của Thôi gia ngày xưa, cũng là vị thiên tài kinh doanh quản lý công việc
buôn bán bất chính giữa hoàng tộc Bắc Tề và Phạm Nhàn ở Giang Nam, con
trai thứ hai của Phạm phủ, kẻ luôn mang vẻ mặt tươi cười gây khó chịu... Phạm
Tư Triệt.
Phạm Tư Triệt đi tới trước mặt ca ca, cẩn thận từng chút một xoa cánh tay cho
y, nhỏ giọng cười cợt nói: "Có tiền mà... cao thủ nào không mời được?"
Phạm Nhàn nổi giận mà không có chỗ xả, bực bội nói: "Sao đệ lại trở lén lút trở
về như vậy? Chẳng lẽ không biết thông báo truy nã của hải bộ vẫn đang treo
khắp thiên hạ à?"
Phạm Tư Triệt cười nói: "Đó chỉ là một tờ giấy vụn thôi, đệ đã xem qua một
lượt ở cổng thành Thương Châu, đã bị mưa làm nát bấy rồi, còn ai nhìn ra được
nét mặt của đệ nữa."
Phạm Nhàn không nhịn nổi nữa mắng: "Đừng có cợt nhả nữa! Nói thử xem đã
xảy ra chuyện gì? Lén lút trở về làm cái gì? Tại sao không nói với ta trước?"
Phạm Tư Triệt lập tức nghẹn lời, gãi đầu cả nửa ngày mới nói: "Qua mấy ngày
nữa, sẽ đến đại thọ của phụ thân..."
Phạm Nhàn ngớ người, bấy giờ mới nhớ ra chuyện này. Y nhìn khuôn mặt của
đệ đệ rõ ràng đã mảnh khảnh hơn so với một năm trước, không kìm được thở
dài, nghĩ tới quãng thời gian hơn một năm mà Phạm Tư Triệt phải cô đơn tại
Bắc Tề, tuổi còn nhỏ đã phải đối mặt với biết bao việc phức tạp, cũng thật đáng
thương. Trong lòng y bỗng mềm nhũn, không đành lòng la mắng thêm nữa. Y
lắc đầu nói: "Về thì về, nhưng dẫu sao cũng phải nói trước một tiếng."
Phạm Tư Triệt ấm ức nói: "Thực ra đệ cũng muốn nói trước... nhưng chắc chắn
ca ca sẽ không đồng ý."
Phạm Nhàn đột nhiên nghĩ tới một vấn đề. Y cau mày hỏi: "Lão Vương đâu?
Hắn ở kinh thành trông nom đệ cơ mà... Đệ đi mà hắn cũng không báo cho ta?"
Y hừ lạnh một tiếng, không nói gì nhìn Phạm Tư Triệt.
Con mắt Phạm Tư Triệt đảo một vòng, như đang nôn nóng, một hồi lâu sau mới
chần chừ nói: "Chẳng phải Vương đại nhân cũng đã trở về rồi à? Đệ và hắn
cùng qua quan ải ... Cái này, ca ca, ca ca đừng trách hắn."
Phạm Nhàn vỗ mạnh lên mặt bàn, nổi giận gầm lên một tiếng: "Cái mặt mo này
còn tác dụng gì nữa? Sao không báo cho ta biết? Các ngươi muốn lật trời rồi hả!
Chuyện gì cũng dám giấu ta.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Vị lão ma ma đứng sau lưng y không dám phát ra tiếng động nào, kể cả tiếngho. Trước đó, bà ta đã sai người đi thông báo cho nhị chưởng quỹ Thạch ThanhNhi, nhưng cũng không có cách nào, chỉ có thể hy vọng người trong phòng nóichuyện cẩn thận hơn.Sau khi lắng nghe một lúc lâu, Phạm Nhàn đẩy cửa bước vào."...""...""Ai?"Xoạt một tiếng, âm thanh loan rời vỏ vang lên, một luồng đao ý đáng sợ ậpthẳng vào mặt. Thế nhưng, Phạm Nhàn không buồn tránh né, sắc mặt cau có đivề phía trước.Người rút đao mặc trang phục bình thường nhưng trên gương mặt toát lên vẻcảnh giác và bình tĩnh. Mọi khi đao đã rời khỏi vỏ là sẽ về, nhưng thấy vị quýcông tử trẻ tuổi đứng trước mặt không né tránh, biết chắc có chuyện lạ. Hắnmạnh mẽ ấn đao trở lại, chân khí xung đột, sắc mặt đỏ bừng.Người theo sau Phạm Nhàn là Mộc Phong Nhi cũng bước qua cửa theo theo,quay người đóng kỹ cửa phòng lại, sau đó nở nụ cười ôn hòa với vị khách vừarút đao, nghĩ thầm có vẻ như sau này sẽ là đồng nghiệp.Cùng lúc đó, nhóm người đã vào phòng từ trước đứng bật dậy, bao vây PhạmNhàn đang đi vào.Tiếp theo là hai tiếng va chạm lanh lảnh, một nữ nhân và một tghiếu niên đồngthời làm rơi chén trà xuống đất. Hai người này trợn tròn mắt, há hốc mồm nhìnPhạm Nhàn, một lúc lâu sau vẫn không nói ra lời."Để hết đao xuống!" Thiếu niên kia tỉnh táo lại trước, tức giận mắng tùy tùngcủa mình: "Muốn chết à?"Các tùy tùng quay sang nhìn nhau, thầm nghĩ rốt cuộc người vừa đến là ai, saokhiến ông chủ lớn kích động đến vậy.Phạm Nhàn lại không hề kích động, bước tới trước mặt thiếu niên, hai ngón taycong lên gõ mạnh xuống, phát ra tiếng bốp, trên khuôn mặt hơi mập của thiếuniên lập tức xuất hiện một cái bọng đỏ."Muốn chết à!" Phạm Nhàn tức giận mắng: "Ai cho đệ quay trở lại?"Thiếu niên mím môi, nói với vẻ oan ức: "Ca, đệ nhớ nhà..."o O oMọi người đều bị đuổi ra khỏi phòng, kể cả Thạch Thanh Nhi muốn biện hộ chothanh niên cũng bị Phạm Nhàn đuổi ra. Lúc này y mới bệ vệ ngồi xuống ghếgiữa, nhìn thiếu niên cung kính đứng trước mặt một lúc lâu sau vẫn không nóilời nào.Sau khi im lặng một hồi lâu, Phạm Nhàn cười lạnh mở miệng nói: "Bây giờ ôngchủ lớn uy phong quá nhỉ... Bên cạnh toàn là cao thủ Bắc Tề hộ vệ, có vẻ như caca ta đây cũng không còn quan trọng nữa rồi."Thiếu niên vô tích sự trước mặt chính không phải người ngoài, chính là người bịPhạm Nhàn đuổi tới Bắc Tề hơn một năm trước, bây giờ đã hoàn toàn tiếp sảnnghiệp của Thôi gia ngày xưa, cũng là vị thiên tài kinh doanh quản lý công việcbuôn bán bất chính giữa hoàng tộc Bắc Tề và Phạm Nhàn ở Giang Nam, contrai thứ hai của Phạm phủ, kẻ luôn mang vẻ mặt tươi cười gây khó chịu... PhạmTư Triệt.Phạm Tư Triệt đi tới trước mặt ca ca, cẩn thận từng chút một xoa cánh tay choy, nhỏ giọng cười cợt nói: "Có tiền mà... cao thủ nào không mời được?"Phạm Nhàn nổi giận mà không có chỗ xả, bực bội nói: "Sao đệ lại trở lén lút trởvề như vậy? Chẳng lẽ không biết thông báo truy nã của hải bộ vẫn đang treokhắp thiên hạ à?"Phạm Tư Triệt cười nói: "Đó chỉ là một tờ giấy vụn thôi, đệ đã xem qua mộtlượt ở cổng thành Thương Châu, đã bị mưa làm nát bấy rồi, còn ai nhìn ra đượcnét mặt của đệ nữa."Phạm Nhàn không nhịn nổi nữa mắng: "Đừng có cợt nhả nữa! Nói thử xem đãxảy ra chuyện gì? Lén lút trở về làm cái gì? Tại sao không nói với ta trước?"Phạm Tư Triệt lập tức nghẹn lời, gãi đầu cả nửa ngày mới nói: "Qua mấy ngàynữa, sẽ đến đại thọ của phụ thân..."Phạm Nhàn ngớ người, bấy giờ mới nhớ ra chuyện này. Y nhìn khuôn mặt củađệ đệ rõ ràng đã mảnh khảnh hơn so với một năm trước, không kìm được thởdài, nghĩ tới quãng thời gian hơn một năm mà Phạm Tư Triệt phải cô đơn tạiBắc Tề, tuổi còn nhỏ đã phải đối mặt với biết bao việc phức tạp, cũng thật đángthương. Trong lòng y bỗng mềm nhũn, không đành lòng la mắng thêm nữa. Ylắc đầu nói: "Về thì về, nhưng dẫu sao cũng phải nói trước một tiếng."Phạm Tư Triệt ấm ức nói: "Thực ra đệ cũng muốn nói trước... nhưng chắc chắnca ca sẽ không đồng ý."Phạm Nhàn đột nhiên nghĩ tới một vấn đề. Y cau mày hỏi: "Lão Vương đâu?Hắn ở kinh thành trông nom đệ cơ mà... Đệ đi mà hắn cũng không báo cho ta?"Y hừ lạnh một tiếng, không nói gì nhìn Phạm Tư Triệt.Con mắt Phạm Tư Triệt đảo một vòng, như đang nôn nóng, một hồi lâu sau mớichần chừ nói: "Chẳng phải Vương đại nhân cũng đã trở về rồi à? Đệ và hắncùng qua quan ải ... Cái này, ca ca, ca ca đừng trách hắn."Phạm Nhàn vỗ mạnh lên mặt bàn, nổi giận gầm lên một tiếng: "Cái mặt mo nàycòn tác dụng gì nữa? Sao không báo cho ta biết? Các ngươi muốn lật trời rồi hả!Chuyện gì cũng dám giấu ta.