Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 911: Người của ta, người của chúng 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Thiếu niên trước mắt như đang thể hiện đêm tuyết, cối xay, con lừa, hạt đậu...toàn những hình ảnh thê thảm không nỡ nhìn này, giọng nói run rẩy: "Đó đâuphải cuộc sống con người a..."Trong lòng Phạm Nhàn hơi động, bấm ngón tay tính ra, lúc này Hải Đường đãtrở về kinh đô từ lâu, không khỏi buồn cười nói: "Chẳng lẽ cô ấy trở về kinh đô,đệ đã vội vã bỏ chạy à? Sao lá gan đệ nhỏ vậy?"Phạm Tư Triệt sắc mặt oan ức phản bác: "Ca ca à, trên đời này không phải namnhân nào cũng lợi hại như ca ca, cô nương nào cũng dụ dỗ được... Loại cọp cáinhư Hải Đường này, đệ còn chẳng muốn nhìn thêm."Phạm Nhàn cười ha hả, lại hỏi thêm vài câu về cuộc sống ở phương Bắc của đệđệ. Còn về công việc kinh doanh, trong những bức thư từ Nam ra Bắc hai ngườiđã nói qua không biết bao nhiêu lần, không cần hỏi lại. Chẳng qua nghe đệ đệkể về những ngày tháng ở kinh đô, nghe cách mà cậu chàng trẻ đi lại ra saotrong phủ đệ vương tước, y cũng cảm thấy thích thú.Đặc biệt là khi nghe tới chuyện bây giờ Phạm Tư Triệt đã trở thành khách quentrong nhà Trường Ninh hầu, thường xuyên uống rượu cùng cha của Vệ Hoa,Phạm Nhàn không nhịn bật cười, thầm nghĩ với thân thể của lão già bại hoạikia, chắc không thể chịu đựng được việc hai huynh đệ bọn mình luân phiên đấurượu.Nghĩ đến ông già kia ở kinh thành, ánh mắt y lại thấy lão già yên tĩnh đến kỳ lạở bên cạnh.Lúc này, tâm trạng của Phạm Nhàn đã thoải mái hơn nhiều, y nở nụ cười ôn hòanhìn Vương Khải Niên, đôi môi mỏng hé mở, hạ giọng nói: "Vương đại nhân,lâu rồi không gặp, có khỏe không..."o O oBất cứ ai đã từng tiếp xúc với Phạm Nhàn đều biết, khi vị Tiểu Phạm đại nhânnày nở nụ cười ôn hòa nhất, đó cũng là lúc lòng trong lòng y tràn ngập lửa giận.Vào những thời khắc như vậy, không ai muốn chọc giận chàng thanh niên tuấntú trai này.Vương Khải Niên, vốn là tâm phúc của Phạm Nhàn, hiển nhiên gã cũng hiểu rõtính khí của đại nhân. Lúc này nhìn thấy nụ cười trên khóe môi đại nhân, lòngrun rẩy, gã ôm vẻ mặt đau khổ đáp: "Đại nhân, xin tha cho tiểu nhân...""Ngươi tới đây lúc nào?" Phạm Nhàn nhặt chén trà bên cạnh lên uống hai ngụm,làm ướt họng, lại phát hiện mùi son phấn trên chén trà. Bấy giờ y mới nhận rachén trà này đã vừa được Thạch Thanh Nhi uống. Y khẽ nhíu mày, đổi sangchén của huynh đệ, nhưng lại nghĩ đến một việc khác, nghiêng đầu hỏi: "Nữnhân của đệ đâu?"Hai câu hỏi hướng về hai người khác nhau.Phạm Tư Triệt một bên cạnh cười khà khà nói: "Để lại ở trong kinh thành rồi,suốt ngày quấn chặt lấy, đúng là chán ngấy."Vương Khải Niên bên cạnh ngoan ngoãn trả lời: "Thật ra thuộc hạ đã tới từ hômqua, đã đến viện thông báo cho Ngôn đại nhân, chỉ có điều trong viện bảo saukhi đại nhân bị thương, sức khỏe không tốt, dặn thuộc hạ đừng vội vàng vàophủ."Phạm Nhàn trừng mắt với đệ đệ một cái, nghĩ thầm thằng nhóc này mới cómười sáu tuổi mà nói năng như kiểu nam nhân trung niên lập gia đình đã lâu?Nhưng nghĩ đến từ khi còn nhỏ Tư Triệt đã bắt đầu mở kỹ viện, trải đời sớm tớimức nhân thần cùng căm phẫn, chắc chắn cuộc đời này hắn khó mà biết được ýnghĩa của việc trân trọng người phụ nữ.Y tiếp tục nhíu mày hỏi Vương Khải Niên: "Chắc ngươi cũng biết về lần này trởvề sẽ được sắp xếp ra sao?"Vương Khải Niên cúi người, cười khà khà và nói: "Nghe nói sẽ để thuộc hạ kếnhiệm của đại nhân lãnh đạo Nhất Xử... thuộc hạ không làm."Phạm Nhàn ngớ người, mở miệng mắng: "Ngay cả viện trưởng cũng đoán đượcngươi sẽ nói như vậy, đó là cả một nhánh trong Bát Đại Xử, chức trí tốt nhưvậy, nếu ngươi không tiếp nhận, làm sao ta yên tâm được? Ngươi sống Bắc Tềmột năm rưỡi, thâm niên và kinh nghiệm đều có, nếu không cho ngươi lên, chỉnhững người khác trong viện sẽ có ý kiến."Vương Khải Niên suy nghĩ một hồi rồi trầm tư trả lời: "Mộc đại nhân ở NhấtXử cũng rất tốt, còn thuộc hạ..." Gã lắc đầu thở dài nói: "... già cả rồi, có vợ cócon ở nhà, ban đầu thuộc hạ nghĩ rằng cuộc đời này chôn chân đến già trongcông việc nha môn của viện, không ngờ lại bị đại nhân lôi ra ngoài. Nấy nămqua tuy căng thẳng kích thích nhưng thuộc hạ vẫn cảm thấy làm việc bên cạnhđại nhân thoải mái hơn.""Đòi ở cạnh ta à..." Phạm Nhàn ngẫm nghĩ, y cũng rất thích Khải Niên tiểu tổdo lão Vương quản lý. Trong hai năm gần đây, ban đầu Khải Niên tiểu tổ đầutiên được giao cho Đặng Tử Việt, sau đó cho Tô Văn Mậu, và cuối cùng trongnửa năm qua chủ yếu do Hồng Thường Thanh phụ trách. Ba người này đều lànhững nhân vật tận tâm và nhanh nhạy, hơn nữa cũng rất trung thành với mình,nhưng... Phạm Nhàn vẫn luôn cảm thấy không được sảng khoái như khi mớivào kinh đô.
Thiếu niên trước mắt như đang thể hiện đêm tuyết, cối xay, con lừa, hạt đậu...
toàn những hình ảnh thê thảm không nỡ nhìn này, giọng nói run rẩy: "Đó đâu
phải cuộc sống con người a..."
Trong lòng Phạm Nhàn hơi động, bấm ngón tay tính ra, lúc này Hải Đường đã
trở về kinh đô từ lâu, không khỏi buồn cười nói: "Chẳng lẽ cô ấy trở về kinh đô,
đệ đã vội vã bỏ chạy à? Sao lá gan đệ nhỏ vậy?"
Phạm Tư Triệt sắc mặt oan ức phản bác: "Ca ca à, trên đời này không phải nam
nhân nào cũng lợi hại như ca ca, cô nương nào cũng dụ dỗ được... Loại cọp cái
như Hải Đường này, đệ còn chẳng muốn nhìn thêm."
Phạm Nhàn cười ha hả, lại hỏi thêm vài câu về cuộc sống ở phương Bắc của đệ
đệ. Còn về công việc kinh doanh, trong những bức thư từ Nam ra Bắc hai người
đã nói qua không biết bao nhiêu lần, không cần hỏi lại. Chẳng qua nghe đệ đệ
kể về những ngày tháng ở kinh đô, nghe cách mà cậu chàng trẻ đi lại ra sao
trong phủ đệ vương tước, y cũng cảm thấy thích thú.
Đặc biệt là khi nghe tới chuyện bây giờ Phạm Tư Triệt đã trở thành khách quen
trong nhà Trường Ninh hầu, thường xuyên uống rượu cùng cha của Vệ Hoa,
Phạm Nhàn không nhịn bật cười, thầm nghĩ với thân thể của lão già bại hoại
kia, chắc không thể chịu đựng được việc hai huynh đệ bọn mình luân phiên đấu
rượu.
Nghĩ đến ông già kia ở kinh thành, ánh mắt y lại thấy lão già yên tĩnh đến kỳ lạ
ở bên cạnh.
Lúc này, tâm trạng của Phạm Nhàn đã thoải mái hơn nhiều, y nở nụ cười ôn hòa
nhìn Vương Khải Niên, đôi môi mỏng hé mở, hạ giọng nói: "Vương đại nhân,
lâu rồi không gặp, có khỏe không..."
o O o
Bất cứ ai đã từng tiếp xúc với Phạm Nhàn đều biết, khi vị Tiểu Phạm đại nhân
này nở nụ cười ôn hòa nhất, đó cũng là lúc lòng trong lòng y tràn ngập lửa giận.
Vào những thời khắc như vậy, không ai muốn chọc giận chàng thanh niên tuấn
tú trai này.
Vương Khải Niên, vốn là tâm phúc của Phạm Nhàn, hiển nhiên gã cũng hiểu rõ
tính khí của đại nhân. Lúc này nhìn thấy nụ cười trên khóe môi đại nhân, lòng
run rẩy, gã ôm vẻ mặt đau khổ đáp: "Đại nhân, xin tha cho tiểu nhân..."
"Ngươi tới đây lúc nào?" Phạm Nhàn nhặt chén trà bên cạnh lên uống hai ngụm,
làm ướt họng, lại phát hiện mùi son phấn trên chén trà. Bấy giờ y mới nhận ra
chén trà này đã vừa được Thạch Thanh Nhi uống. Y khẽ nhíu mày, đổi sang
chén của huynh đệ, nhưng lại nghĩ đến một việc khác, nghiêng đầu hỏi: "Nữ
nhân của đệ đâu?"
Hai câu hỏi hướng về hai người khác nhau.
Phạm Tư Triệt một bên cạnh cười khà khà nói: "Để lại ở trong kinh thành rồi,
suốt ngày quấn chặt lấy, đúng là chán ngấy."
Vương Khải Niên bên cạnh ngoan ngoãn trả lời: "Thật ra thuộc hạ đã tới từ hôm
qua, đã đến viện thông báo cho Ngôn đại nhân, chỉ có điều trong viện bảo sau
khi đại nhân bị thương, sức khỏe không tốt, dặn thuộc hạ đừng vội vàng vào
phủ."
Phạm Nhàn trừng mắt với đệ đệ một cái, nghĩ thầm thằng nhóc này mới có
mười sáu tuổi mà nói năng như kiểu nam nhân trung niên lập gia đình đã lâu?
Nhưng nghĩ đến từ khi còn nhỏ Tư Triệt đã bắt đầu mở kỹ viện, trải đời sớm tới
mức nhân thần cùng căm phẫn, chắc chắn cuộc đời này hắn khó mà biết được ý
nghĩa của việc trân trọng người phụ nữ.
Y tiếp tục nhíu mày hỏi Vương Khải Niên: "Chắc ngươi cũng biết về lần này trở
về sẽ được sắp xếp ra sao?"
Vương Khải Niên cúi người, cười khà khà và nói: "Nghe nói sẽ để thuộc hạ kế
nhiệm của đại nhân lãnh đạo Nhất Xử... thuộc hạ không làm."
Phạm Nhàn ngớ người, mở miệng mắng: "Ngay cả viện trưởng cũng đoán được
ngươi sẽ nói như vậy, đó là cả một nhánh trong Bát Đại Xử, chức trí tốt như
vậy, nếu ngươi không tiếp nhận, làm sao ta yên tâm được? Ngươi sống Bắc Tề
một năm rưỡi, thâm niên và kinh nghiệm đều có, nếu không cho ngươi lên, chỉ
những người khác trong viện sẽ có ý kiến."
Vương Khải Niên suy nghĩ một hồi rồi trầm tư trả lời: "Mộc đại nhân ở Nhất
Xử cũng rất tốt, còn thuộc hạ..." Gã lắc đầu thở dài nói: "... già cả rồi, có vợ có
con ở nhà, ban đầu thuộc hạ nghĩ rằng cuộc đời này chôn chân đến già trong
công việc nha môn của viện, không ngờ lại bị đại nhân lôi ra ngoài. Nấy năm
qua tuy căng thẳng kích thích nhưng thuộc hạ vẫn cảm thấy làm việc bên cạnh
đại nhân thoải mái hơn."
"Đòi ở cạnh ta à..." Phạm Nhàn ngẫm nghĩ, y cũng rất thích Khải Niên tiểu tổ
do lão Vương quản lý. Trong hai năm gần đây, ban đầu Khải Niên tiểu tổ đầu
tiên được giao cho Đặng Tử Việt, sau đó cho Tô Văn Mậu, và cuối cùng trong
nửa năm qua chủ yếu do Hồng Thường Thanh phụ trách. Ba người này đều là
những nhân vật tận tâm và nhanh nhạy, hơn nữa cũng rất trung thành với mình,
nhưng... Phạm Nhàn vẫn luôn cảm thấy không được sảng khoái như khi mới
vào kinh đô.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Thiếu niên trước mắt như đang thể hiện đêm tuyết, cối xay, con lừa, hạt đậu...toàn những hình ảnh thê thảm không nỡ nhìn này, giọng nói run rẩy: "Đó đâuphải cuộc sống con người a..."Trong lòng Phạm Nhàn hơi động, bấm ngón tay tính ra, lúc này Hải Đường đãtrở về kinh đô từ lâu, không khỏi buồn cười nói: "Chẳng lẽ cô ấy trở về kinh đô,đệ đã vội vã bỏ chạy à? Sao lá gan đệ nhỏ vậy?"Phạm Tư Triệt sắc mặt oan ức phản bác: "Ca ca à, trên đời này không phải namnhân nào cũng lợi hại như ca ca, cô nương nào cũng dụ dỗ được... Loại cọp cáinhư Hải Đường này, đệ còn chẳng muốn nhìn thêm."Phạm Nhàn cười ha hả, lại hỏi thêm vài câu về cuộc sống ở phương Bắc của đệđệ. Còn về công việc kinh doanh, trong những bức thư từ Nam ra Bắc hai ngườiđã nói qua không biết bao nhiêu lần, không cần hỏi lại. Chẳng qua nghe đệ đệkể về những ngày tháng ở kinh đô, nghe cách mà cậu chàng trẻ đi lại ra saotrong phủ đệ vương tước, y cũng cảm thấy thích thú.Đặc biệt là khi nghe tới chuyện bây giờ Phạm Tư Triệt đã trở thành khách quentrong nhà Trường Ninh hầu, thường xuyên uống rượu cùng cha của Vệ Hoa,Phạm Nhàn không nhịn bật cười, thầm nghĩ với thân thể của lão già bại hoạikia, chắc không thể chịu đựng được việc hai huynh đệ bọn mình luân phiên đấurượu.Nghĩ đến ông già kia ở kinh thành, ánh mắt y lại thấy lão già yên tĩnh đến kỳ lạở bên cạnh.Lúc này, tâm trạng của Phạm Nhàn đã thoải mái hơn nhiều, y nở nụ cười ôn hòanhìn Vương Khải Niên, đôi môi mỏng hé mở, hạ giọng nói: "Vương đại nhân,lâu rồi không gặp, có khỏe không..."o O oBất cứ ai đã từng tiếp xúc với Phạm Nhàn đều biết, khi vị Tiểu Phạm đại nhânnày nở nụ cười ôn hòa nhất, đó cũng là lúc lòng trong lòng y tràn ngập lửa giận.Vào những thời khắc như vậy, không ai muốn chọc giận chàng thanh niên tuấntú trai này.Vương Khải Niên, vốn là tâm phúc của Phạm Nhàn, hiển nhiên gã cũng hiểu rõtính khí của đại nhân. Lúc này nhìn thấy nụ cười trên khóe môi đại nhân, lòngrun rẩy, gã ôm vẻ mặt đau khổ đáp: "Đại nhân, xin tha cho tiểu nhân...""Ngươi tới đây lúc nào?" Phạm Nhàn nhặt chén trà bên cạnh lên uống hai ngụm,làm ướt họng, lại phát hiện mùi son phấn trên chén trà. Bấy giờ y mới nhận rachén trà này đã vừa được Thạch Thanh Nhi uống. Y khẽ nhíu mày, đổi sangchén của huynh đệ, nhưng lại nghĩ đến một việc khác, nghiêng đầu hỏi: "Nữnhân của đệ đâu?"Hai câu hỏi hướng về hai người khác nhau.Phạm Tư Triệt một bên cạnh cười khà khà nói: "Để lại ở trong kinh thành rồi,suốt ngày quấn chặt lấy, đúng là chán ngấy."Vương Khải Niên bên cạnh ngoan ngoãn trả lời: "Thật ra thuộc hạ đã tới từ hômqua, đã đến viện thông báo cho Ngôn đại nhân, chỉ có điều trong viện bảo saukhi đại nhân bị thương, sức khỏe không tốt, dặn thuộc hạ đừng vội vàng vàophủ."Phạm Nhàn trừng mắt với đệ đệ một cái, nghĩ thầm thằng nhóc này mới cómười sáu tuổi mà nói năng như kiểu nam nhân trung niên lập gia đình đã lâu?Nhưng nghĩ đến từ khi còn nhỏ Tư Triệt đã bắt đầu mở kỹ viện, trải đời sớm tớimức nhân thần cùng căm phẫn, chắc chắn cuộc đời này hắn khó mà biết được ýnghĩa của việc trân trọng người phụ nữ.Y tiếp tục nhíu mày hỏi Vương Khải Niên: "Chắc ngươi cũng biết về lần này trởvề sẽ được sắp xếp ra sao?"Vương Khải Niên cúi người, cười khà khà và nói: "Nghe nói sẽ để thuộc hạ kếnhiệm của đại nhân lãnh đạo Nhất Xử... thuộc hạ không làm."Phạm Nhàn ngớ người, mở miệng mắng: "Ngay cả viện trưởng cũng đoán đượcngươi sẽ nói như vậy, đó là cả một nhánh trong Bát Đại Xử, chức trí tốt nhưvậy, nếu ngươi không tiếp nhận, làm sao ta yên tâm được? Ngươi sống Bắc Tềmột năm rưỡi, thâm niên và kinh nghiệm đều có, nếu không cho ngươi lên, chỉnhững người khác trong viện sẽ có ý kiến."Vương Khải Niên suy nghĩ một hồi rồi trầm tư trả lời: "Mộc đại nhân ở NhấtXử cũng rất tốt, còn thuộc hạ..." Gã lắc đầu thở dài nói: "... già cả rồi, có vợ cócon ở nhà, ban đầu thuộc hạ nghĩ rằng cuộc đời này chôn chân đến già trongcông việc nha môn của viện, không ngờ lại bị đại nhân lôi ra ngoài. Nấy nămqua tuy căng thẳng kích thích nhưng thuộc hạ vẫn cảm thấy làm việc bên cạnhđại nhân thoải mái hơn.""Đòi ở cạnh ta à..." Phạm Nhàn ngẫm nghĩ, y cũng rất thích Khải Niên tiểu tổdo lão Vương quản lý. Trong hai năm gần đây, ban đầu Khải Niên tiểu tổ đầutiên được giao cho Đặng Tử Việt, sau đó cho Tô Văn Mậu, và cuối cùng trongnửa năm qua chủ yếu do Hồng Thường Thanh phụ trách. Ba người này đều lànhững nhân vật tận tâm và nhanh nhạy, hơn nữa cũng rất trung thành với mình,nhưng... Phạm Nhàn vẫn luôn cảm thấy không được sảng khoái như khi mớivào kinh đô.