Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 910: Người của ta, người của chúng 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Tư Triệt sợ run, không dám nói thêm. Hắn biết rõ huynh trưởng củamình, nếu thật sự nổi giận, đánh người... còn cam lòng giơ chân lên đạp!"Nếu đã trở về, sao không về nhà?" Phạm Nhàn cau mày hỏi.Phạm Tư Triệt hơi run rẩy, gương mặt chợt lộ vẻ tàn nhẫn: "Ca ca, hôm qua vừavào kinh đô đệ đã nghe về chuyện đó, đệ sợ nếu bây giờ về nhà bây giờ sẽ làmphiền ca ca... Hơn nữa, chẳng phải triều đình vẫn chưa tra ra à? Đệ đang nghĩkhông biết Bão Nguyệt lâu này có thông tin gì hay không, do đó ở đây trước,xem có thể giúp gì cho ca ca không."Thực ra Phạm Nhàn đã nghe lén được những lời này lúc ở ngoài phòng, bây giờnghe đệ đệ chính miệng nói ra, càng cảm thấy xúc động, nhẹ nhàng xoa đầuhắn, thở dài nói: "Sợ phiền phức gì? Hoàng đế cũng biết rõ vụ việc của ngươi,ai dám làm gì? lát nữa theo ta về nhà. Còn tin tức từ Bão Nguyệt lâu, nếu cần, tasẽ tự mình sai người tới hỏi. Tột thương nhân đàng hoàng như ngươi, không nêndính líu tới những chuyện này."Y không nhịn được trừng mắt với đệ đệ, nói: "Đừng tưởng rằng ta không biết gìtrong cái đầu bí đao của đệ... đang sợ về nhà sẽ bị ta quát mắng, cho nên muốnlàm vài chuyện để lấy lòng ta. Đừng chơi trò này với ta, có bỏ công suy nghĩ thìnghĩ cho cha mẹ ấy. Hơn một năm không gặp, đệ có nghĩ tới không, Liễu di nhớngươi đến mức nào mà đệ nỡ ở lại bên ngoài không về nhà. Nếu chuyện này lộra, để xem mẹ của đệ sẽ phạt đệ như thế nào, ta tuyệt đối không nói đỡ chođâu."Phạm Tư Triệt vẻ mặt oan ức gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, chẳng phải do uyphong của ca cca à, mình mới đến gần phủ là đã tim đập chân run rồi, nào dámgõ cửa."Cao lên một chút rồi." Phạm Nhàn mỉm cười nhìn hắn, vỗ nhẹ lên vai, mộtnăm không gặp, trong lòng không khỏi vui vẻ kích động, "Cũng khỏe mạnh hơnmột chút... xem ra sống ở Bắc Tề không tồi."Phạm Tư Triệt chuẩn bị kể khổ đôi chút, muốn tố cáo chị dâu tương lai, nhưnglại nghe có tiếng gõ nhẹ ngoài cửa. Tiếng gõ cửa này vô cùng nhẹ nhàng, vôcùng nhỏ bé, như khóc như than, như đau đớn mất cha.Phạm Nhàn cười lạnh một tiếng: "Cút vào đi, cái gã nịnh bợ như ngươi, đừng cóđứng đó ra vẻ ai oán."o O oVương Khải Niên hóm hỉnh mà không mấy nổi bật đẩy cánh bước vào, một gãbốn chục tuổi già đời nhưng di chuyển nhẹ nhàng như một đứa trẻ mười bốntuổi, thái độ khiêm nhường, chỉ có ánh mắt thi thoảng lại đảo qua mới lộ rõ nỗihoảng sợ trong lòng hắn.Phạm Nhàn vốn rất vui mừng khi thấy gã, nhưng nhớ đến tên này đã lừa gạtmình đưa Tư Triệt về Nam Khánh, thậm chí không buồn âm thầm thông báomột tiếng. Trong lòng y không khỏi bực dọc, quay đầu lại, tiếp tục cau mày nóivới Phạm Tư Triệt: "Tin tức về chuyện đệ ở kinh thành chắc không thể giấuđược ai. Ở bên đấy còn có Vệ Hoa của Cẩm Y vệ bảo vệ ngươi, nhưng khi vềnước rồi, đệ phải càng phải thận trọng hơn về vấn đề an toàn của mình. Nhưhôm nay cùng đám tùy tùng đi ra đường, mặc dù đã cải trang nhưng gã tiểu bávương nhà đệ vẫn có không ít người quen trong kinh đô, hơn nữa đám tùy tùngcủa đệ, ta biết đệ đã thuê một nhóm cao thủ từ Bắc Tề, nhưng..."Y bực mình với sự bất cẩn của em trai mình: "Trên eo vẫn còn dắt theo loanđao, họa có là mù mới không nhận ra họ là người Bắc Tề... Ta nói này, đệ cóthiên phú kinh doanh buôn bán, đến cả những chưởng quỹ ở Khánh Dư Đườngcũng đánh giá rất cao, làm sao lại không để ý đến những chi tiết nhỏ như thếnày?"Vương Khải Niên ở bên cạnh đang muốn xen miệng vào, nhưng lại không dámphát biểu. Phạm Tư Triệt nhìn gã với vẻ đồng cảm, cẩn thận giải thích: "Đãdùng danh nghĩa của thương hội Bắc Tề ..."Phạm Nhàn không để tâm đến lời giải thích của hắn, lạnh lùng đáp: "Dù saocũng về rồi, đó là vấn đề của đệ."Phạm Tư Triệt về sau lưng của ca ca, đôi mắt nhấp nháy, nảy sinh ý tưởng, cườikhà khà nói: "Nếu nói... về tự ý hành động, ca ca, đệ nghe nói ca bị thươngkhông nhẹ trong khe núi kia. Đệ nghĩ chắc chắn phụ thân không đồng ý cho cara ngoài đi lang thang... sao lại gặp được đệ trên đường?"Phạm Nhàn cứng người, không biết phải nói gì, hừ lạnh hai tiếng coi như thôi,sau đó với giọng điệu ôn tồn: "Không nói những chuyện đó nữa, về cũng tốt,hơn một năm rồi không gặp, đúng là có hơi nhớ đệ."Phạm Tư Triệt thở dài một cái, ngồi xuống cạnh Phạm Nhàn, ôm lấy cánh tay ykể khổ: "Nửa năm sau này đệ đều tập trung vào việc quản lý chuyện làm ăn,mặc dù tranh cãi lợi ích với đám người Bắc Tề đó cũng rất phiền toái, nhưngdẫu sao cũng là việc mình thích... Ca ca không biết đấy thôi, mấy tháng đầutiên..."
Phạm Tư Triệt sợ run, không dám nói thêm. Hắn biết rõ huynh trưởng của
mình, nếu thật sự nổi giận, đánh người... còn cam lòng giơ chân lên đạp!
"Nếu đã trở về, sao không về nhà?" Phạm Nhàn cau mày hỏi.
Phạm Tư Triệt hơi run rẩy, gương mặt chợt lộ vẻ tàn nhẫn: "Ca ca, hôm qua vừa
vào kinh đô đệ đã nghe về chuyện đó, đệ sợ nếu bây giờ về nhà bây giờ sẽ làm
phiền ca ca... Hơn nữa, chẳng phải triều đình vẫn chưa tra ra à? Đệ đang nghĩ
không biết Bão Nguyệt lâu này có thông tin gì hay không, do đó ở đây trước,
xem có thể giúp gì cho ca ca không."
Thực ra Phạm Nhàn đã nghe lén được những lời này lúc ở ngoài phòng, bây giờ
nghe đệ đệ chính miệng nói ra, càng cảm thấy xúc động, nhẹ nhàng xoa đầu
hắn, thở dài nói: "Sợ phiền phức gì? Hoàng đế cũng biết rõ vụ việc của ngươi,
ai dám làm gì? lát nữa theo ta về nhà. Còn tin tức từ Bão Nguyệt lâu, nếu cần, ta
sẽ tự mình sai người tới hỏi. Tột thương nhân đàng hoàng như ngươi, không nên
dính líu tới những chuyện này."
Y không nhịn được trừng mắt với đệ đệ, nói: "Đừng tưởng rằng ta không biết gì
trong cái đầu bí đao của đệ... đang sợ về nhà sẽ bị ta quát mắng, cho nên muốn
làm vài chuyện để lấy lòng ta. Đừng chơi trò này với ta, có bỏ công suy nghĩ thì
nghĩ cho cha mẹ ấy. Hơn một năm không gặp, đệ có nghĩ tới không, Liễu di nhớ
ngươi đến mức nào mà đệ nỡ ở lại bên ngoài không về nhà. Nếu chuyện này lộ
ra, để xem mẹ của đệ sẽ phạt đệ như thế nào, ta tuyệt đối không nói đỡ cho
đâu."
Phạm Tư Triệt vẻ mặt oan ức gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, chẳng phải do uy
phong của ca cca à, mình mới đến gần phủ là đã tim đập chân run rồi, nào dám
gõ cửa.
"Cao lên một chút rồi." Phạm Nhàn mỉm cười nhìn hắn, vỗ nhẹ lên vai, một
năm không gặp, trong lòng không khỏi vui vẻ kích động, "Cũng khỏe mạnh hơn
một chút... xem ra sống ở Bắc Tề không tồi."
Phạm Tư Triệt chuẩn bị kể khổ đôi chút, muốn tố cáo chị dâu tương lai, nhưng
lại nghe có tiếng gõ nhẹ ngoài cửa. Tiếng gõ cửa này vô cùng nhẹ nhàng, vô
cùng nhỏ bé, như khóc như than, như đau đớn mất cha.
Phạm Nhàn cười lạnh một tiếng: "Cút vào đi, cái gã nịnh bợ như ngươi, đừng có
đứng đó ra vẻ ai oán."
o O o
Vương Khải Niên hóm hỉnh mà không mấy nổi bật đẩy cánh bước vào, một gã
bốn chục tuổi già đời nhưng di chuyển nhẹ nhàng như một đứa trẻ mười bốn
tuổi, thái độ khiêm nhường, chỉ có ánh mắt thi thoảng lại đảo qua mới lộ rõ nỗi
hoảng sợ trong lòng hắn.
Phạm Nhàn vốn rất vui mừng khi thấy gã, nhưng nhớ đến tên này đã lừa gạt
mình đưa Tư Triệt về Nam Khánh, thậm chí không buồn âm thầm thông báo
một tiếng. Trong lòng y không khỏi bực dọc, quay đầu lại, tiếp tục cau mày nói
với Phạm Tư Triệt: "Tin tức về chuyện đệ ở kinh thành chắc không thể giấu
được ai. Ở bên đấy còn có Vệ Hoa của Cẩm Y vệ bảo vệ ngươi, nhưng khi về
nước rồi, đệ phải càng phải thận trọng hơn về vấn đề an toàn của mình. Như
hôm nay cùng đám tùy tùng đi ra đường, mặc dù đã cải trang nhưng gã tiểu bá
vương nhà đệ vẫn có không ít người quen trong kinh đô, hơn nữa đám tùy tùng
của đệ, ta biết đệ đã thuê một nhóm cao thủ từ Bắc Tề, nhưng..."
Y bực mình với sự bất cẩn của em trai mình: "Trên eo vẫn còn dắt theo loan
đao, họa có là mù mới không nhận ra họ là người Bắc Tề... Ta nói này, đệ có
thiên phú kinh doanh buôn bán, đến cả những chưởng quỹ ở Khánh Dư Đường
cũng đánh giá rất cao, làm sao lại không để ý đến những chi tiết nhỏ như thế
này?"
Vương Khải Niên ở bên cạnh đang muốn xen miệng vào, nhưng lại không dám
phát biểu. Phạm Tư Triệt nhìn gã với vẻ đồng cảm, cẩn thận giải thích: "Đã
dùng danh nghĩa của thương hội Bắc Tề ..."
Phạm Nhàn không để tâm đến lời giải thích của hắn, lạnh lùng đáp: "Dù sao
cũng về rồi, đó là vấn đề của đệ."
Phạm Tư Triệt về sau lưng của ca ca, đôi mắt nhấp nháy, nảy sinh ý tưởng, cười
khà khà nói: "Nếu nói... về tự ý hành động, ca ca, đệ nghe nói ca bị thương
không nhẹ trong khe núi kia. Đệ nghĩ chắc chắn phụ thân không đồng ý cho ca
ra ngoài đi lang thang... sao lại gặp được đệ trên đường?"
Phạm Nhàn cứng người, không biết phải nói gì, hừ lạnh hai tiếng coi như thôi,
sau đó với giọng điệu ôn tồn: "Không nói những chuyện đó nữa, về cũng tốt,
hơn một năm rồi không gặp, đúng là có hơi nhớ đệ."
Phạm Tư Triệt thở dài một cái, ngồi xuống cạnh Phạm Nhàn, ôm lấy cánh tay y
kể khổ: "Nửa năm sau này đệ đều tập trung vào việc quản lý chuyện làm ăn,
mặc dù tranh cãi lợi ích với đám người Bắc Tề đó cũng rất phiền toái, nhưng
dẫu sao cũng là việc mình thích... Ca ca không biết đấy thôi, mấy tháng đầu
tiên..."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Tư Triệt sợ run, không dám nói thêm. Hắn biết rõ huynh trưởng củamình, nếu thật sự nổi giận, đánh người... còn cam lòng giơ chân lên đạp!"Nếu đã trở về, sao không về nhà?" Phạm Nhàn cau mày hỏi.Phạm Tư Triệt hơi run rẩy, gương mặt chợt lộ vẻ tàn nhẫn: "Ca ca, hôm qua vừavào kinh đô đệ đã nghe về chuyện đó, đệ sợ nếu bây giờ về nhà bây giờ sẽ làmphiền ca ca... Hơn nữa, chẳng phải triều đình vẫn chưa tra ra à? Đệ đang nghĩkhông biết Bão Nguyệt lâu này có thông tin gì hay không, do đó ở đây trước,xem có thể giúp gì cho ca ca không."Thực ra Phạm Nhàn đã nghe lén được những lời này lúc ở ngoài phòng, bây giờnghe đệ đệ chính miệng nói ra, càng cảm thấy xúc động, nhẹ nhàng xoa đầuhắn, thở dài nói: "Sợ phiền phức gì? Hoàng đế cũng biết rõ vụ việc của ngươi,ai dám làm gì? lát nữa theo ta về nhà. Còn tin tức từ Bão Nguyệt lâu, nếu cần, tasẽ tự mình sai người tới hỏi. Tột thương nhân đàng hoàng như ngươi, không nêndính líu tới những chuyện này."Y không nhịn được trừng mắt với đệ đệ, nói: "Đừng tưởng rằng ta không biết gìtrong cái đầu bí đao của đệ... đang sợ về nhà sẽ bị ta quát mắng, cho nên muốnlàm vài chuyện để lấy lòng ta. Đừng chơi trò này với ta, có bỏ công suy nghĩ thìnghĩ cho cha mẹ ấy. Hơn một năm không gặp, đệ có nghĩ tới không, Liễu di nhớngươi đến mức nào mà đệ nỡ ở lại bên ngoài không về nhà. Nếu chuyện này lộra, để xem mẹ của đệ sẽ phạt đệ như thế nào, ta tuyệt đối không nói đỡ chođâu."Phạm Tư Triệt vẻ mặt oan ức gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, chẳng phải do uyphong của ca cca à, mình mới đến gần phủ là đã tim đập chân run rồi, nào dámgõ cửa."Cao lên một chút rồi." Phạm Nhàn mỉm cười nhìn hắn, vỗ nhẹ lên vai, mộtnăm không gặp, trong lòng không khỏi vui vẻ kích động, "Cũng khỏe mạnh hơnmột chút... xem ra sống ở Bắc Tề không tồi."Phạm Tư Triệt chuẩn bị kể khổ đôi chút, muốn tố cáo chị dâu tương lai, nhưnglại nghe có tiếng gõ nhẹ ngoài cửa. Tiếng gõ cửa này vô cùng nhẹ nhàng, vôcùng nhỏ bé, như khóc như than, như đau đớn mất cha.Phạm Nhàn cười lạnh một tiếng: "Cút vào đi, cái gã nịnh bợ như ngươi, đừng cóđứng đó ra vẻ ai oán."o O oVương Khải Niên hóm hỉnh mà không mấy nổi bật đẩy cánh bước vào, một gãbốn chục tuổi già đời nhưng di chuyển nhẹ nhàng như một đứa trẻ mười bốntuổi, thái độ khiêm nhường, chỉ có ánh mắt thi thoảng lại đảo qua mới lộ rõ nỗihoảng sợ trong lòng hắn.Phạm Nhàn vốn rất vui mừng khi thấy gã, nhưng nhớ đến tên này đã lừa gạtmình đưa Tư Triệt về Nam Khánh, thậm chí không buồn âm thầm thông báomột tiếng. Trong lòng y không khỏi bực dọc, quay đầu lại, tiếp tục cau mày nóivới Phạm Tư Triệt: "Tin tức về chuyện đệ ở kinh thành chắc không thể giấuđược ai. Ở bên đấy còn có Vệ Hoa của Cẩm Y vệ bảo vệ ngươi, nhưng khi vềnước rồi, đệ phải càng phải thận trọng hơn về vấn đề an toàn của mình. Nhưhôm nay cùng đám tùy tùng đi ra đường, mặc dù đã cải trang nhưng gã tiểu bávương nhà đệ vẫn có không ít người quen trong kinh đô, hơn nữa đám tùy tùngcủa đệ, ta biết đệ đã thuê một nhóm cao thủ từ Bắc Tề, nhưng..."Y bực mình với sự bất cẩn của em trai mình: "Trên eo vẫn còn dắt theo loanđao, họa có là mù mới không nhận ra họ là người Bắc Tề... Ta nói này, đệ cóthiên phú kinh doanh buôn bán, đến cả những chưởng quỹ ở Khánh Dư Đườngcũng đánh giá rất cao, làm sao lại không để ý đến những chi tiết nhỏ như thếnày?"Vương Khải Niên ở bên cạnh đang muốn xen miệng vào, nhưng lại không dámphát biểu. Phạm Tư Triệt nhìn gã với vẻ đồng cảm, cẩn thận giải thích: "Đãdùng danh nghĩa của thương hội Bắc Tề ..."Phạm Nhàn không để tâm đến lời giải thích của hắn, lạnh lùng đáp: "Dù saocũng về rồi, đó là vấn đề của đệ."Phạm Tư Triệt về sau lưng của ca ca, đôi mắt nhấp nháy, nảy sinh ý tưởng, cườikhà khà nói: "Nếu nói... về tự ý hành động, ca ca, đệ nghe nói ca bị thươngkhông nhẹ trong khe núi kia. Đệ nghĩ chắc chắn phụ thân không đồng ý cho cara ngoài đi lang thang... sao lại gặp được đệ trên đường?"Phạm Nhàn cứng người, không biết phải nói gì, hừ lạnh hai tiếng coi như thôi,sau đó với giọng điệu ôn tồn: "Không nói những chuyện đó nữa, về cũng tốt,hơn một năm rồi không gặp, đúng là có hơi nhớ đệ."Phạm Tư Triệt thở dài một cái, ngồi xuống cạnh Phạm Nhàn, ôm lấy cánh tay ykể khổ: "Nửa năm sau này đệ đều tập trung vào việc quản lý chuyện làm ăn,mặc dù tranh cãi lợi ích với đám người Bắc Tề đó cũng rất phiền toái, nhưngdẫu sao cũng là việc mình thích... Ca ca không biết đấy thôi, mấy tháng đầutiên..."