Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 913: Người của ta, người của chúng 4
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn gật đầu, thực ra y cũng không quá lo lắng. Dẫu sao thì chuyện ámsát cũng cần có lợi ích, có lẽ đối với đám người kia thì giết được y là quá hấpdẫn, nhưng ám sát các thành viên khác trong hoàng tộc lại chẳng có chút lợi íchnào.Trong căn phòng tĩnh lặng, Phạm Nhàn là Đề ti của Giám Sát viện, hai ngườikhác cũng tương đương với quan viên thủ lĩnh cấp cao trong Bát Đại Xử. Đây làlần đầu tiên Phạm Tư Triệt tham gia loại họp bàn trong viện ở cấp bậc này, cảmthấy không khí ở đây rất khác so với khi mình tụ tập cùng các thương nhânthương nhân phương Bắc để tán gái, tính tiền. Trong lòng hắn không khỏi căngthẳng, vô thức mân mê đầu ngón tay thô kệch của mình.Nhưng Phạm Nhàn lại im lặng.Sau một khoảng thời gian im ắng khá dài, Vương Khải Niên hỏi: "Đại nhân, cònai đến nữa không?"Phạm Nhàn gật đầu, khẽ cau mày nói: “Chắc hắn sẽ đến."Vương Khải Niên gãi đầu nói: "Thuộc hạ hẹn gặp Nhị thiếu gia ở đây, Tử Việtlà do đại nhân thông báo... Còn ai nữa?"Phạm Nhàn cười: "Bây giờ thế lực ở kinh đô đều biết Bão Nguyệt laau là địaphận của ta, không biết bao nhiêu đôi mắt đang dõi theo nơi này. Chúng ta tròchuyện ở đây, chỉ e một lúc sau đã có tin tức đưa vào trong các phủ đệ, làm saocái tên ấy bỏ qua không giám sát nơi này được."Y chậm rãi cúi đầu, nói: "Nếu hắn biết ta đang ở đây, sao hắn lại không đến?"Nhưng từ những lời nói này, Vương Khải Niên cảm nhận được một ý vị khác.o O oSau một lúc lâu, cánh cửa gỗ tĩnh lặng kia, lần thứ ba trong ngày hôm nay lạivang lên tiếng gõ cửa đều đặn.Một công tử trẻ tuổi đẩy cửa bước vào, áo trắng như tuyết, đôi lông mày lạnhlẽo như sương, toàn thân tỏa ra hàn ý, thậm chí khiến bông tuyết bồng bềnh bênngoài Bão Nguyệt lâu cũng như bị lu mờ.Trong lòng Phạm Nhàn thở dài một tiếng, vẻ bực bội giữa hai hàng mi tan hết,gương mặt giãn ra thành một nụ cười: "Coi như ngươi đến nhanh."Nam nhân áo trắng kia lại không muốn chơi đùa với y, lạnh lùng phản bác: "Đạinhân vốn là Đề ti toàn quyền của Giám Sát viện, chắc cũng phải biết, sinh mệnhngài không chỉ là chuyện của cá nhân ngài."Lúc này, mọi người trong phòng vội vàng đứng dậy làm lễ thỉnh an: "Kính chàoTiểu Ngôn đại nhân."Người vừa tới chính là trí não của Phạm Nhàn, vị Ngôn Băng Vân luôn lạnhlẽo. Lúc này trong phòng có năm người, đều là những nhân vật thực quyền thếhệ mới của Giám Sát viện. Điểm kỳ diệu là, năm người này cũng chính lànhững nhân vật chủ chốt đã đụng độ trực diện với Nhị hoàng tử vì sự việc củaBão Nguyệt lâu một năm trước. Trong đêm mà Phạm Nhàn trục xuất Phạm TưTriệt khỏi kinh đô, năm người này cũng từng cùng tụ tập lại một chỗ.Ngoại trừ Kinh Qua đang ở trong doanh trại Hắc Kỵ phía ngoài kinh đô, Tô VănMậu vẫn ở Giang Nam xử lý công việc của Nội Khố, lại thêm chú cháu họ Mộcvà Hồng Thường Thanh đang làm việc ở viện; trong căn phòng này là toàn bộthân tín trực thuộc của Phạm Nhàn tại Giám Sát viện.Mọi người ngồi xuống, Phạm Nhàn như cười như không nhìn Ngôn Băng Vân,giơ ngón trỏ day day mi tâm, nói: "Ba việc."Mọi người yên lặng lắng nghe, ngay cả Ngôn Băng Vân cũng khoanh hai taylại."Đầu tiên, bệ hạ triệu mười bốn quan viên trẻ vào cung," Phạm Nhàn bình tĩnhnói: "Triều đình cần thay máu, nhưng không biết sẽ tạo ra biến động lớn tới mứcnào. Ngày mai, hãy mang hồ sơ tư liệu của mười bốn người này đến chỗ ta,những người có thể kiểm soát được thì bắt tay vào kiểm soát. Những ngườikhông thể kiểm soát, tìm ra những hành động không hợp pháp khi bọn họ cònquấn tã... cũng phải nghĩ cách khống chế lại."Quấn tã... đương nhiên là đào sâu vào tận cùng linh hồn của những quan viênnày.Mọi người trong phòng hoàn toàn yên lặng, trong lòng thoáng chút bất an. Thựcra khi triều đình bổ nhiệm quan viên, có những lúc cần Giám Sát viện xét duyệttrước quá trình công tác của họ, nhưng Đề ti đại nhân phân phó như vậy rõ ràngkhông phải làm việc cho triều đình, mà là...Phạm Nhàn biết các tâm phúc của mình đều nghe rõ, cũng không giải thíchthêm. Vụ ám sát mình là cơ hội mà Hoàng đế chắc chắn sẽ tận dụng để làm chútchuyện, mà đây cũng là cơ hội cực kỳ hiếm có đối với y. Các quan viên trẻ tuổinày , ngoại trừ một vài người ra, còn lại đều không thuộc phe phái rõ ràng, dođó không có lực lượng mạnh mẽ đứng sau làm chỗ dựa. Điều này lại tạo ra cơhội cho Phạm Nhàn âm thầm nhúng tay vào triều chính.Ngôn Băng Vân đột nhiên lắc đầu nói: "Của ta có cần đưa không?"Trong mười bốn quan viên trẻ tuổi kể trên cũng có tên của Ngôn Băng Vân.Đây là chuyện mới diễn ra cách đây vài giờ. Ngôn Băng Vân vừa ra khỏi cungđã biết tin Phạm Nhàn đến Lâu Bão Nguyệt, cho nên nhanh chóng chạy tới. Cóđiều hắn cũng hiểu, trong kinh đô này không có nhiều chuyện che giấu được taimắt của Phạm Nhàn.
Phạm Nhàn gật đầu, thực ra y cũng không quá lo lắng. Dẫu sao thì chuyện ám
sát cũng cần có lợi ích, có lẽ đối với đám người kia thì giết được y là quá hấp
dẫn, nhưng ám sát các thành viên khác trong hoàng tộc lại chẳng có chút lợi ích
nào.
Trong căn phòng tĩnh lặng, Phạm Nhàn là Đề ti của Giám Sát viện, hai người
khác cũng tương đương với quan viên thủ lĩnh cấp cao trong Bát Đại Xử. Đây là
lần đầu tiên Phạm Tư Triệt tham gia loại họp bàn trong viện ở cấp bậc này, cảm
thấy không khí ở đây rất khác so với khi mình tụ tập cùng các thương nhân
thương nhân phương Bắc để tán gái, tính tiền. Trong lòng hắn không khỏi căng
thẳng, vô thức mân mê đầu ngón tay thô kệch của mình.
Nhưng Phạm Nhàn lại im lặng.
Sau một khoảng thời gian im ắng khá dài, Vương Khải Niên hỏi: "Đại nhân, còn
ai đến nữa không?"
Phạm Nhàn gật đầu, khẽ cau mày nói: “Chắc hắn sẽ đến."
Vương Khải Niên gãi đầu nói: "Thuộc hạ hẹn gặp Nhị thiếu gia ở đây, Tử Việt
là do đại nhân thông báo... Còn ai nữa?"
Phạm Nhàn cười: "Bây giờ thế lực ở kinh đô đều biết Bão Nguyệt laau là địa
phận của ta, không biết bao nhiêu đôi mắt đang dõi theo nơi này. Chúng ta trò
chuyện ở đây, chỉ e một lúc sau đã có tin tức đưa vào trong các phủ đệ, làm sao
cái tên ấy bỏ qua không giám sát nơi này được."
Y chậm rãi cúi đầu, nói: "Nếu hắn biết ta đang ở đây, sao hắn lại không đến?"
Nhưng từ những lời nói này, Vương Khải Niên cảm nhận được một ý vị khác.
o O o
Sau một lúc lâu, cánh cửa gỗ tĩnh lặng kia, lần thứ ba trong ngày hôm nay lại
vang lên tiếng gõ cửa đều đặn.
Một công tử trẻ tuổi đẩy cửa bước vào, áo trắng như tuyết, đôi lông mày lạnh
lẽo như sương, toàn thân tỏa ra hàn ý, thậm chí khiến bông tuyết bồng bềnh bên
ngoài Bão Nguyệt lâu cũng như bị lu mờ.
Trong lòng Phạm Nhàn thở dài một tiếng, vẻ bực bội giữa hai hàng mi tan hết,
gương mặt giãn ra thành một nụ cười: "Coi như ngươi đến nhanh."
Nam nhân áo trắng kia lại không muốn chơi đùa với y, lạnh lùng phản bác: "Đại
nhân vốn là Đề ti toàn quyền của Giám Sát viện, chắc cũng phải biết, sinh mệnh
ngài không chỉ là chuyện của cá nhân ngài."
Lúc này, mọi người trong phòng vội vàng đứng dậy làm lễ thỉnh an: "Kính chào
Tiểu Ngôn đại nhân."
Người vừa tới chính là trí não của Phạm Nhàn, vị Ngôn Băng Vân luôn lạnh
lẽo. Lúc này trong phòng có năm người, đều là những nhân vật thực quyền thế
hệ mới của Giám Sát viện. Điểm kỳ diệu là, năm người này cũng chính là
những nhân vật chủ chốt đã đụng độ trực diện với Nhị hoàng tử vì sự việc của
Bão Nguyệt lâu một năm trước. Trong đêm mà Phạm Nhàn trục xuất Phạm Tư
Triệt khỏi kinh đô, năm người này cũng từng cùng tụ tập lại một chỗ.
Ngoại trừ Kinh Qua đang ở trong doanh trại Hắc Kỵ phía ngoài kinh đô, Tô Văn
Mậu vẫn ở Giang Nam xử lý công việc của Nội Khố, lại thêm chú cháu họ Mộc
và Hồng Thường Thanh đang làm việc ở viện; trong căn phòng này là toàn bộ
thân tín trực thuộc của Phạm Nhàn tại Giám Sát viện.
Mọi người ngồi xuống, Phạm Nhàn như cười như không nhìn Ngôn Băng Vân,
giơ ngón trỏ day day mi tâm, nói: "Ba việc."
Mọi người yên lặng lắng nghe, ngay cả Ngôn Băng Vân cũng khoanh hai tay
lại.
"Đầu tiên, bệ hạ triệu mười bốn quan viên trẻ vào cung," Phạm Nhàn bình tĩnh
nói: "Triều đình cần thay máu, nhưng không biết sẽ tạo ra biến động lớn tới mức
nào. Ngày mai, hãy mang hồ sơ tư liệu của mười bốn người này đến chỗ ta,
những người có thể kiểm soát được thì bắt tay vào kiểm soát. Những người
không thể kiểm soát, tìm ra những hành động không hợp pháp khi bọn họ còn
quấn tã... cũng phải nghĩ cách khống chế lại."
Quấn tã... đương nhiên là đào sâu vào tận cùng linh hồn của những quan viên
này.
Mọi người trong phòng hoàn toàn yên lặng, trong lòng thoáng chút bất an. Thực
ra khi triều đình bổ nhiệm quan viên, có những lúc cần Giám Sát viện xét duyệt
trước quá trình công tác của họ, nhưng Đề ti đại nhân phân phó như vậy rõ ràng
không phải làm việc cho triều đình, mà là...
Phạm Nhàn biết các tâm phúc của mình đều nghe rõ, cũng không giải thích
thêm. Vụ ám sát mình là cơ hội mà Hoàng đế chắc chắn sẽ tận dụng để làm chút
chuyện, mà đây cũng là cơ hội cực kỳ hiếm có đối với y. Các quan viên trẻ tuổi
này , ngoại trừ một vài người ra, còn lại đều không thuộc phe phái rõ ràng, do
đó không có lực lượng mạnh mẽ đứng sau làm chỗ dựa. Điều này lại tạo ra cơ
hội cho Phạm Nhàn âm thầm nhúng tay vào triều chính.
Ngôn Băng Vân đột nhiên lắc đầu nói: "Của ta có cần đưa không?"
Trong mười bốn quan viên trẻ tuổi kể trên cũng có tên của Ngôn Băng Vân.
Đây là chuyện mới diễn ra cách đây vài giờ. Ngôn Băng Vân vừa ra khỏi cung
đã biết tin Phạm Nhàn đến Lâu Bão Nguyệt, cho nên nhanh chóng chạy tới. Có
điều hắn cũng hiểu, trong kinh đô này không có nhiều chuyện che giấu được tai
mắt của Phạm Nhàn.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn gật đầu, thực ra y cũng không quá lo lắng. Dẫu sao thì chuyện ámsát cũng cần có lợi ích, có lẽ đối với đám người kia thì giết được y là quá hấpdẫn, nhưng ám sát các thành viên khác trong hoàng tộc lại chẳng có chút lợi íchnào.Trong căn phòng tĩnh lặng, Phạm Nhàn là Đề ti của Giám Sát viện, hai ngườikhác cũng tương đương với quan viên thủ lĩnh cấp cao trong Bát Đại Xử. Đây làlần đầu tiên Phạm Tư Triệt tham gia loại họp bàn trong viện ở cấp bậc này, cảmthấy không khí ở đây rất khác so với khi mình tụ tập cùng các thương nhânthương nhân phương Bắc để tán gái, tính tiền. Trong lòng hắn không khỏi căngthẳng, vô thức mân mê đầu ngón tay thô kệch của mình.Nhưng Phạm Nhàn lại im lặng.Sau một khoảng thời gian im ắng khá dài, Vương Khải Niên hỏi: "Đại nhân, cònai đến nữa không?"Phạm Nhàn gật đầu, khẽ cau mày nói: “Chắc hắn sẽ đến."Vương Khải Niên gãi đầu nói: "Thuộc hạ hẹn gặp Nhị thiếu gia ở đây, Tử Việtlà do đại nhân thông báo... Còn ai nữa?"Phạm Nhàn cười: "Bây giờ thế lực ở kinh đô đều biết Bão Nguyệt laau là địaphận của ta, không biết bao nhiêu đôi mắt đang dõi theo nơi này. Chúng ta tròchuyện ở đây, chỉ e một lúc sau đã có tin tức đưa vào trong các phủ đệ, làm saocái tên ấy bỏ qua không giám sát nơi này được."Y chậm rãi cúi đầu, nói: "Nếu hắn biết ta đang ở đây, sao hắn lại không đến?"Nhưng từ những lời nói này, Vương Khải Niên cảm nhận được một ý vị khác.o O oSau một lúc lâu, cánh cửa gỗ tĩnh lặng kia, lần thứ ba trong ngày hôm nay lạivang lên tiếng gõ cửa đều đặn.Một công tử trẻ tuổi đẩy cửa bước vào, áo trắng như tuyết, đôi lông mày lạnhlẽo như sương, toàn thân tỏa ra hàn ý, thậm chí khiến bông tuyết bồng bềnh bênngoài Bão Nguyệt lâu cũng như bị lu mờ.Trong lòng Phạm Nhàn thở dài một tiếng, vẻ bực bội giữa hai hàng mi tan hết,gương mặt giãn ra thành một nụ cười: "Coi như ngươi đến nhanh."Nam nhân áo trắng kia lại không muốn chơi đùa với y, lạnh lùng phản bác: "Đạinhân vốn là Đề ti toàn quyền của Giám Sát viện, chắc cũng phải biết, sinh mệnhngài không chỉ là chuyện của cá nhân ngài."Lúc này, mọi người trong phòng vội vàng đứng dậy làm lễ thỉnh an: "Kính chàoTiểu Ngôn đại nhân."Người vừa tới chính là trí não của Phạm Nhàn, vị Ngôn Băng Vân luôn lạnhlẽo. Lúc này trong phòng có năm người, đều là những nhân vật thực quyền thếhệ mới của Giám Sát viện. Điểm kỳ diệu là, năm người này cũng chính lànhững nhân vật chủ chốt đã đụng độ trực diện với Nhị hoàng tử vì sự việc củaBão Nguyệt lâu một năm trước. Trong đêm mà Phạm Nhàn trục xuất Phạm TưTriệt khỏi kinh đô, năm người này cũng từng cùng tụ tập lại một chỗ.Ngoại trừ Kinh Qua đang ở trong doanh trại Hắc Kỵ phía ngoài kinh đô, Tô VănMậu vẫn ở Giang Nam xử lý công việc của Nội Khố, lại thêm chú cháu họ Mộcvà Hồng Thường Thanh đang làm việc ở viện; trong căn phòng này là toàn bộthân tín trực thuộc của Phạm Nhàn tại Giám Sát viện.Mọi người ngồi xuống, Phạm Nhàn như cười như không nhìn Ngôn Băng Vân,giơ ngón trỏ day day mi tâm, nói: "Ba việc."Mọi người yên lặng lắng nghe, ngay cả Ngôn Băng Vân cũng khoanh hai taylại."Đầu tiên, bệ hạ triệu mười bốn quan viên trẻ vào cung," Phạm Nhàn bình tĩnhnói: "Triều đình cần thay máu, nhưng không biết sẽ tạo ra biến động lớn tới mứcnào. Ngày mai, hãy mang hồ sơ tư liệu của mười bốn người này đến chỗ ta,những người có thể kiểm soát được thì bắt tay vào kiểm soát. Những ngườikhông thể kiểm soát, tìm ra những hành động không hợp pháp khi bọn họ cònquấn tã... cũng phải nghĩ cách khống chế lại."Quấn tã... đương nhiên là đào sâu vào tận cùng linh hồn của những quan viênnày.Mọi người trong phòng hoàn toàn yên lặng, trong lòng thoáng chút bất an. Thựcra khi triều đình bổ nhiệm quan viên, có những lúc cần Giám Sát viện xét duyệttrước quá trình công tác của họ, nhưng Đề ti đại nhân phân phó như vậy rõ ràngkhông phải làm việc cho triều đình, mà là...Phạm Nhàn biết các tâm phúc của mình đều nghe rõ, cũng không giải thíchthêm. Vụ ám sát mình là cơ hội mà Hoàng đế chắc chắn sẽ tận dụng để làm chútchuyện, mà đây cũng là cơ hội cực kỳ hiếm có đối với y. Các quan viên trẻ tuổinày , ngoại trừ một vài người ra, còn lại đều không thuộc phe phái rõ ràng, dođó không có lực lượng mạnh mẽ đứng sau làm chỗ dựa. Điều này lại tạo ra cơhội cho Phạm Nhàn âm thầm nhúng tay vào triều chính.Ngôn Băng Vân đột nhiên lắc đầu nói: "Của ta có cần đưa không?"Trong mười bốn quan viên trẻ tuổi kể trên cũng có tên của Ngôn Băng Vân.Đây là chuyện mới diễn ra cách đây vài giờ. Ngôn Băng Vân vừa ra khỏi cungđã biết tin Phạm Nhàn đến Lâu Bão Nguyệt, cho nên nhanh chóng chạy tới. Cóđiều hắn cũng hiểu, trong kinh đô này không có nhiều chuyện che giấu được taimắt của Phạm Nhàn.