Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 914: Ngoài lầu có tuyết rơi, phương bắc có tương tư 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… "Cứ viết một bản, giả cũng được." Phạm Nhàn tức giận nói: "Tần Hằng cũngkhông, hồ sơ trong viện đã rõ ràng rồi, trọng điểm là Hạ Tông Vĩ, người này...có vẻ hoàng đế rất ưa thích hắn."Y đột nhiên cười lạnh: "Nhưng... ta lại không thích hắn chút nào."o O o"Chuyện thứ hai." Phạm Nhàn nhẹ nhàng nói: "Trong viện có gian tế, sau khiChu Cách chết, việc kiểm tra nội bộ có vẻ yếu đi một chút, bắt hắn lại, ta khôngmuốn sau này lại xem ra vấn đề gì."Ngôn Băng Vân tủm tỉm cười, không nói câu nào. Nhưng Phạm Nhàn lại khôngcười, liếc nhìn hắn một cái.“Chuyện thứ ba.” Y nhìn Ngôn Băng Vân nói: "Ngươi chuẩn bị giấy, sẵn sàngchùi đít cho trong viện... Ta định giết một số kẻ."“Giết ai?” Ngôn Băng Vân đối mặt ánh nhìn ép buộc của Phạm Nhàn, bình tĩnhđặt câu hỏi: "Nếu là quan viên cao cấp, ta xin được phản đối. Sau vụ ám sát lầnnày, bệ hạ đã không thể khoan dung, nếu ngươi tùy tiện động thủ, ngược lạikhông giúp ích gì cho mọi việc."Phạm Nhàn nhẹ nhàng cúi đầu, bàn tay bất giác xoa đầu đệ đệ bên cạnh, nói:"Giết người không phải là mục đích, cũng không phải là phương tiện để đạtđược một loại lợi ích nào đó, chỉ là một loại cảnh cáo và khiêu khích... Nói vậylà ngươi cũng biết đôi chút về ý định của viện trưởng đại nhân, chắc cũng biếtlúc này thuận thế bồi thêm một mồi lửa mới có lợi cho đại cục."Những người còn lại nghe không hiểu, càng không hiểu đại cục của Trần việntrưởng là có ý gì. Nhưng miệng lưỡi Ngôn Băng Vân đắng chát, cười khổ nói:"Ngươi muốn làm loạn thì cứ làm, nhưng nếu ngây thơ đi trả thù với trút giậnthì đừng kéo cái đại cục gì đó vào."“Ta muốn trả thù đấy.” Phạm Nhàn nheo mắt nói: "Các ngươi đều là người củata, chết trong sơn cốc cũng là người của ta, nếu người của ta đã chết, thế thìngười của chúng cũng phải chết."Cuối cùng y dặn dò các thuộc hạ tâm phúc thân tín nhất: "Một ngày trước khiUyển Nhi trở về kinh đô, ta sẽ tổ chức yến tiệc tại Bão Nguyệt Lâu, mời Thái tửđiện hạ, Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử, Tần Hằng, và hai vị Phó sứ của Khu Mậtviện... các ngươi hãy chuẩn bị trước đi."“Yến đại đô đốc thì sao? “Vương Khải Niên nhận ra Phạm Nhàn đã bỏ sót mộtnhân vật quan trọng thuộc phe Trưởng công chúa, lên tiếng đã nhắc nhở.“Không cần.” Phạm Nhàn lắc đầu thở dài nói: "Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh,ta sợ người siêu cấp cao thủ này nổi điên trong lầu, chém sạch hoàng tộc ở tronglầu này, đến lúc đó ta làm sao ta giải thích được với bệ hạ?"Nghe câu nói của Phạm Nhàn xong, cõi lòng mọi người trong phòng đều trầmxuống. Những người này là tâm phúc của Phạm Nhàn, đương nhiên cũng biếtdưới vẻ ngoài ôn hòa của Đề ti đại nhân là trái tim cứng rắn âm u ra sao, hiểnnhiên ai không cho rằng y chỉ đang nói đùa. Cuối cùng Ngôn Băng Vân khôngnén nổi nỗi khiếp sợ trong lòng, ngẩng đầu lên hỏi: "Có cần như vậy không?"Phạm Nhàn bình tĩnh gật đầu, ngón trỏ vẫn đang day day nơi giữa mi tâm, nhưmuốn xóa đi tất cả u ám trong những ngày qua: "Đạm Châu thì được nhưngkinh đô thì khó, nếu chung quy vẫn phải đối mặt với cục diện một mất một còn,cá nhân ta thích mình ra tay trước hơn."Trong số những người ở đây, Phạm Tư Triệt có mối quan hệ gần gũi nhất vớiPhạm Nhàn, song tuổi tác của hắn còn quá nhỏ, hắn nghe mấy nhân vật nhưhuynh trưởng ngang nhiên thảo luận về chuyện sống chết của một người nào đó,cảm giác không thích ứng kịp. Còn những người khác không dám đặt câu hỏitrước mệnh lệnh mà Phạm Nhàn đưa ra, chỉ có Ngôn Băng Vân vẫn nhất quyếtnói: "Bộc phát quá sớm, không phải chuyện tốt."Phạm Nhàn lắc đầu một cái, giải thích: "Không sẽ bộc phát quá sớm, chuyện tabị ám sát, bệ hạ nhất định sẽ nghĩ cách biến thành chuyện có lợi cho triều đình,nhưng đối với... trong viện, chỉ e không kiếm được lợi ích gì."Y nói thêm vài lời về công việc sau này tại kinh đô và Giám Sát viện, sau đó kếtthúc cuộc họp bí mật trong thanh lâu này. Bây giờ, Trần Bình Bình hầu nhưkhông còn để ý tới công việc, các vị thủ lĩnh có thâm niên trong Bát Đại XửGiám Sát đều rất bình tĩnh nhường đường, Phạm Nhàn và Ngôn Băng Vân bànbạc với nhau cũng là quyết định phần lớn công việc.Vương Khải Niên và Đặng Tử Việt ra ngoài trước, bắt đầu chuẩn bị cho việc Đềti đại nhân đã giao. Còn Ngôn Băng Vân lúc bước ra ngoài không nhịn đượcquay đầu lại, nhíu mày nói: "Giết con trai của Yến Tiểu Ất... Đây cố nhiên làmột cảnh cáo cực kỳ nghiêm trọng, nhưng cũng sẽ khiến cho một con hổ dữ nổiđiên. Chăc trong lòng đại nhân còn có những tính toán khác chưa nói rõ ra?"Phạm Nhàn im lặng một hồi rồi nói: "Không sai, ta không giấu ngươi việc này.Yến Tiểu Ất thân là cường giả siêu cấp cửu phẩm thượng, là vũ lực và lựclượng đắc lực nhất của đối phương, cho dù phải trả giá bằng tiền đồ trên quantrường, ta vẫn muốn tranh thủ loại bỏ hắn thật sớm."

"Cứ viết một bản, giả cũng được." Phạm Nhàn tức giận nói: "Tần Hằng cũng

không, hồ sơ trong viện đã rõ ràng rồi, trọng điểm là Hạ Tông Vĩ, người này...

có vẻ hoàng đế rất ưa thích hắn."

Y đột nhiên cười lạnh: "Nhưng... ta lại không thích hắn chút nào."

o O o

"Chuyện thứ hai." Phạm Nhàn nhẹ nhàng nói: "Trong viện có gian tế, sau khi

Chu Cách chết, việc kiểm tra nội bộ có vẻ yếu đi một chút, bắt hắn lại, ta không

muốn sau này lại xem ra vấn đề gì."

Ngôn Băng Vân tủm tỉm cười, không nói câu nào. Nhưng Phạm Nhàn lại không

cười, liếc nhìn hắn một cái.

“Chuyện thứ ba.” Y nhìn Ngôn Băng Vân nói: "Ngươi chuẩn bị giấy, sẵn sàng

chùi đít cho trong viện... Ta định giết một số kẻ."

“Giết ai?” Ngôn Băng Vân đối mặt ánh nhìn ép buộc của Phạm Nhàn, bình tĩnh

đặt câu hỏi: "Nếu là quan viên cao cấp, ta xin được phản đối. Sau vụ ám sát lần

này, bệ hạ đã không thể khoan dung, nếu ngươi tùy tiện động thủ, ngược lại

không giúp ích gì cho mọi việc."

Phạm Nhàn nhẹ nhàng cúi đầu, bàn tay bất giác xoa đầu đệ đệ bên cạnh, nói:

"Giết người không phải là mục đích, cũng không phải là phương tiện để đạt

được một loại lợi ích nào đó, chỉ là một loại cảnh cáo và khiêu khích... Nói vậy

là ngươi cũng biết đôi chút về ý định của viện trưởng đại nhân, chắc cũng biết

lúc này thuận thế bồi thêm một mồi lửa mới có lợi cho đại cục."

Những người còn lại nghe không hiểu, càng không hiểu đại cục của Trần viện

trưởng là có ý gì. Nhưng miệng lưỡi Ngôn Băng Vân đắng chát, cười khổ nói:

"Ngươi muốn làm loạn thì cứ làm, nhưng nếu ngây thơ đi trả thù với trút giận

thì đừng kéo cái đại cục gì đó vào."

“Ta muốn trả thù đấy.” Phạm Nhàn nheo mắt nói: "Các ngươi đều là người của

ta, chết trong sơn cốc cũng là người của ta, nếu người của ta đã chết, thế thì

người của chúng cũng phải chết."

Cuối cùng y dặn dò các thuộc hạ tâm phúc thân tín nhất: "Một ngày trước khi

Uyển Nhi trở về kinh đô, ta sẽ tổ chức yến tiệc tại Bão Nguyệt Lâu, mời Thái tử

điện hạ, Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử, Tần Hằng, và hai vị Phó sứ của Khu Mật

viện... các ngươi hãy chuẩn bị trước đi."

“Yến đại đô đốc thì sao? “Vương Khải Niên nhận ra Phạm Nhàn đã bỏ sót một

nhân vật quan trọng thuộc phe Trưởng công chúa, lên tiếng đã nhắc nhở.

“Không cần.” Phạm Nhàn lắc đầu thở dài nói: "Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh,

ta sợ người siêu cấp cao thủ này nổi điên trong lầu, chém sạch hoàng tộc ở trong

lầu này, đến lúc đó ta làm sao ta giải thích được với bệ hạ?"

Nghe câu nói của Phạm Nhàn xong, cõi lòng mọi người trong phòng đều trầm

xuống. Những người này là tâm phúc của Phạm Nhàn, đương nhiên cũng biết

dưới vẻ ngoài ôn hòa của Đề ti đại nhân là trái tim cứng rắn âm u ra sao, hiển

nhiên ai không cho rằng y chỉ đang nói đùa. Cuối cùng Ngôn Băng Vân không

nén nổi nỗi khiếp sợ trong lòng, ngẩng đầu lên hỏi: "Có cần như vậy không?"

Phạm Nhàn bình tĩnh gật đầu, ngón trỏ vẫn đang day day nơi giữa mi tâm, như

muốn xóa đi tất cả u ám trong những ngày qua: "Đạm Châu thì được nhưng

kinh đô thì khó, nếu chung quy vẫn phải đối mặt với cục diện một mất một còn,

cá nhân ta thích mình ra tay trước hơn."

Trong số những người ở đây, Phạm Tư Triệt có mối quan hệ gần gũi nhất với

Phạm Nhàn, song tuổi tác của hắn còn quá nhỏ, hắn nghe mấy nhân vật như

huynh trưởng ngang nhiên thảo luận về chuyện sống chết của một người nào đó,

cảm giác không thích ứng kịp. Còn những người khác không dám đặt câu hỏi

trước mệnh lệnh mà Phạm Nhàn đưa ra, chỉ có Ngôn Băng Vân vẫn nhất quyết

nói: "Bộc phát quá sớm, không phải chuyện tốt."

Phạm Nhàn lắc đầu một cái, giải thích: "Không sẽ bộc phát quá sớm, chuyện ta

bị ám sát, bệ hạ nhất định sẽ nghĩ cách biến thành chuyện có lợi cho triều đình,

nhưng đối với... trong viện, chỉ e không kiếm được lợi ích gì."

Y nói thêm vài lời về công việc sau này tại kinh đô và Giám Sát viện, sau đó kết

thúc cuộc họp bí mật trong thanh lâu này. Bây giờ, Trần Bình Bình hầu như

không còn để ý tới công việc, các vị thủ lĩnh có thâm niên trong Bát Đại Xử

Giám Sát đều rất bình tĩnh nhường đường, Phạm Nhàn và Ngôn Băng Vân bàn

bạc với nhau cũng là quyết định phần lớn công việc.

Vương Khải Niên và Đặng Tử Việt ra ngoài trước, bắt đầu chuẩn bị cho việc Đề

ti đại nhân đã giao. Còn Ngôn Băng Vân lúc bước ra ngoài không nhịn được

quay đầu lại, nhíu mày nói: "Giết con trai của Yến Tiểu Ất... Đây cố nhiên là

một cảnh cáo cực kỳ nghiêm trọng, nhưng cũng sẽ khiến cho một con hổ dữ nổi

điên. Chăc trong lòng đại nhân còn có những tính toán khác chưa nói rõ ra?"

Phạm Nhàn im lặng một hồi rồi nói: "Không sai, ta không giấu ngươi việc này.

Yến Tiểu Ất thân là cường giả siêu cấp cửu phẩm thượng, là vũ lực và lực

lượng đắc lực nhất của đối phương, cho dù phải trả giá bằng tiền đồ trên quan

trường, ta vẫn muốn tranh thủ loại bỏ hắn thật sớm."

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… "Cứ viết một bản, giả cũng được." Phạm Nhàn tức giận nói: "Tần Hằng cũngkhông, hồ sơ trong viện đã rõ ràng rồi, trọng điểm là Hạ Tông Vĩ, người này...có vẻ hoàng đế rất ưa thích hắn."Y đột nhiên cười lạnh: "Nhưng... ta lại không thích hắn chút nào."o O o"Chuyện thứ hai." Phạm Nhàn nhẹ nhàng nói: "Trong viện có gian tế, sau khiChu Cách chết, việc kiểm tra nội bộ có vẻ yếu đi một chút, bắt hắn lại, ta khôngmuốn sau này lại xem ra vấn đề gì."Ngôn Băng Vân tủm tỉm cười, không nói câu nào. Nhưng Phạm Nhàn lại khôngcười, liếc nhìn hắn một cái.“Chuyện thứ ba.” Y nhìn Ngôn Băng Vân nói: "Ngươi chuẩn bị giấy, sẵn sàngchùi đít cho trong viện... Ta định giết một số kẻ."“Giết ai?” Ngôn Băng Vân đối mặt ánh nhìn ép buộc của Phạm Nhàn, bình tĩnhđặt câu hỏi: "Nếu là quan viên cao cấp, ta xin được phản đối. Sau vụ ám sát lầnnày, bệ hạ đã không thể khoan dung, nếu ngươi tùy tiện động thủ, ngược lạikhông giúp ích gì cho mọi việc."Phạm Nhàn nhẹ nhàng cúi đầu, bàn tay bất giác xoa đầu đệ đệ bên cạnh, nói:"Giết người không phải là mục đích, cũng không phải là phương tiện để đạtđược một loại lợi ích nào đó, chỉ là một loại cảnh cáo và khiêu khích... Nói vậylà ngươi cũng biết đôi chút về ý định của viện trưởng đại nhân, chắc cũng biếtlúc này thuận thế bồi thêm một mồi lửa mới có lợi cho đại cục."Những người còn lại nghe không hiểu, càng không hiểu đại cục của Trần việntrưởng là có ý gì. Nhưng miệng lưỡi Ngôn Băng Vân đắng chát, cười khổ nói:"Ngươi muốn làm loạn thì cứ làm, nhưng nếu ngây thơ đi trả thù với trút giậnthì đừng kéo cái đại cục gì đó vào."“Ta muốn trả thù đấy.” Phạm Nhàn nheo mắt nói: "Các ngươi đều là người củata, chết trong sơn cốc cũng là người của ta, nếu người của ta đã chết, thế thìngười của chúng cũng phải chết."Cuối cùng y dặn dò các thuộc hạ tâm phúc thân tín nhất: "Một ngày trước khiUyển Nhi trở về kinh đô, ta sẽ tổ chức yến tiệc tại Bão Nguyệt Lâu, mời Thái tửđiện hạ, Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử, Tần Hằng, và hai vị Phó sứ của Khu Mậtviện... các ngươi hãy chuẩn bị trước đi."“Yến đại đô đốc thì sao? “Vương Khải Niên nhận ra Phạm Nhàn đã bỏ sót mộtnhân vật quan trọng thuộc phe Trưởng công chúa, lên tiếng đã nhắc nhở.“Không cần.” Phạm Nhàn lắc đầu thở dài nói: "Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh,ta sợ người siêu cấp cao thủ này nổi điên trong lầu, chém sạch hoàng tộc ở tronglầu này, đến lúc đó ta làm sao ta giải thích được với bệ hạ?"Nghe câu nói của Phạm Nhàn xong, cõi lòng mọi người trong phòng đều trầmxuống. Những người này là tâm phúc của Phạm Nhàn, đương nhiên cũng biếtdưới vẻ ngoài ôn hòa của Đề ti đại nhân là trái tim cứng rắn âm u ra sao, hiểnnhiên ai không cho rằng y chỉ đang nói đùa. Cuối cùng Ngôn Băng Vân khôngnén nổi nỗi khiếp sợ trong lòng, ngẩng đầu lên hỏi: "Có cần như vậy không?"Phạm Nhàn bình tĩnh gật đầu, ngón trỏ vẫn đang day day nơi giữa mi tâm, nhưmuốn xóa đi tất cả u ám trong những ngày qua: "Đạm Châu thì được nhưngkinh đô thì khó, nếu chung quy vẫn phải đối mặt với cục diện một mất một còn,cá nhân ta thích mình ra tay trước hơn."Trong số những người ở đây, Phạm Tư Triệt có mối quan hệ gần gũi nhất vớiPhạm Nhàn, song tuổi tác của hắn còn quá nhỏ, hắn nghe mấy nhân vật nhưhuynh trưởng ngang nhiên thảo luận về chuyện sống chết của một người nào đó,cảm giác không thích ứng kịp. Còn những người khác không dám đặt câu hỏitrước mệnh lệnh mà Phạm Nhàn đưa ra, chỉ có Ngôn Băng Vân vẫn nhất quyếtnói: "Bộc phát quá sớm, không phải chuyện tốt."Phạm Nhàn lắc đầu một cái, giải thích: "Không sẽ bộc phát quá sớm, chuyện tabị ám sát, bệ hạ nhất định sẽ nghĩ cách biến thành chuyện có lợi cho triều đình,nhưng đối với... trong viện, chỉ e không kiếm được lợi ích gì."Y nói thêm vài lời về công việc sau này tại kinh đô và Giám Sát viện, sau đó kếtthúc cuộc họp bí mật trong thanh lâu này. Bây giờ, Trần Bình Bình hầu nhưkhông còn để ý tới công việc, các vị thủ lĩnh có thâm niên trong Bát Đại XửGiám Sát đều rất bình tĩnh nhường đường, Phạm Nhàn và Ngôn Băng Vân bànbạc với nhau cũng là quyết định phần lớn công việc.Vương Khải Niên và Đặng Tử Việt ra ngoài trước, bắt đầu chuẩn bị cho việc Đềti đại nhân đã giao. Còn Ngôn Băng Vân lúc bước ra ngoài không nhịn đượcquay đầu lại, nhíu mày nói: "Giết con trai của Yến Tiểu Ất... Đây cố nhiên làmột cảnh cáo cực kỳ nghiêm trọng, nhưng cũng sẽ khiến cho một con hổ dữ nổiđiên. Chăc trong lòng đại nhân còn có những tính toán khác chưa nói rõ ra?"Phạm Nhàn im lặng một hồi rồi nói: "Không sai, ta không giấu ngươi việc này.Yến Tiểu Ất thân là cường giả siêu cấp cửu phẩm thượng, là vũ lực và lựclượng đắc lực nhất của đối phương, cho dù phải trả giá bằng tiền đồ trên quantrường, ta vẫn muốn tranh thủ loại bỏ hắn thật sớm."

Chương 914: Ngoài lầu có tuyết rơi, phương bắc có tương tư 1