Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 933: Trước Bão Nguyệt lâu cười với huynh đệ 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Cho dù hai người đã xé toang mặt mũi, nhưng ở trong cung vẫn phải giữ thái độvui vẻ hòa thuận.Diêu thái giám ở một bên cạnh lạnh lùng chứng kiến cảnh tượng này, trong lòngcũng thầm bái phục lòng dạ của các vị con cháu hoàng tộc.Cuộc trò chuyện ôn tồn kết thúc, Phạm Nhàn đứng dậy từ biệt, ghé sát bên taithái tử, nhỏ giọng nói: "Điện hạ, buổi tối nhớ đến nhé."Thái tử cười nói: "Nói lại thì, đúng là ta chưa từng tới lầu các của ngươi..."Vị Thái tử đang chậm rãi bị bài xích này, thở dài nói: "Ngươi cũng biết mà, mấynăm nay bản cung tu thân dưỡng tính, rất ít đi ra ngoài chơi... Ngay cả BãoNguyệt lâu nổi danh bên ngoài này, đầu tiên là nhị ca, sau đó là ngươi, đều cóbiện pháp, còn ta lại chẳng có gì."Phạm Nhàn không rõ trong lời này có ẩn ý gì nhưng cũng lười đoán, cười ha hahai tiếng, kính cẩn thi lễ một cái rồi rời khỏi Đông cung.Đến ngoài cung, không có gì bất ngờ lại gặp người quen.Một thái giám mặt đầy mụn trứng cá, nay đã là thủ lĩnh thái giám Đông Cung,Hồng Trúc.Hồng Trúc vội vàng nghiêng người sang một bên để thỉnh an Phạm Nhàn.Phạm Nhàn giữ bộ mặt lạnh lùng, ừ một tiếng rồi bước tiếp về phía trước. Cóđiều trong lòng y lại có cảm giác kỳ quái, nhìn vẻ mặt Hồng Trúc, dường nhưcó điều gì muốn nói với mình, đôi mắt của tiểu thái giám này có vẻ sợ hãi,nhưng lại không biết hắn đang sợ hãi điều gì.Chẳng qua đang ở trong cung, Phạm Nhàn sẽ không để ý tới Hồng Trúc, cònphải giả bộ xem thường đối phương. Không thể tùy tiện sử dụng quân cờ nàyđược chôn trong cung này được.Sau đó, y lại tới cung của Thục Quý tần và Ninh Tài nhân, tặng cho mẫu thâncủa Nhị hoàng tử Thục Quý tần một danh sách sách cổ, đều là những tác phẩmcổ quý giá được lưu giữ ở Giang Nam. Rõ ràng Thục Quý tần cũng thấy hơi bấtngờ, không ngờ tới Phạm Nhàn đấu đá đến sống mái với con trai mình, nhưngvẫn cẩn thận chăm sóc mình như vậy, trong lòng không khỏi cảm động.Còn ở trong cung của Ninh Tài nhân, Phạm Nhàn lại bị quở trách một lần.Người phụ nữ hào sảng này, sinh ra ở Đông Di thành. Sau khi biết rõ thân thếcủa Phạm Nhàn, đây là lần đầu tiên vị Tài nhân này gặp lại y. Nhìn vẻ mặt nhànnhã của Phạm Nhàn, Ninh Tài nhân không khỏi mà nhớ lại năm xưa vị tiểu thưDiệp gia đã cứu mình và hài nhi trong bụng... cho nên càng tức giận vì PhạmNhàn không coi trọng tính mạng của mình, trách mắng tới mức y chỉ có nướcgật đầu liên tục.Lại kể thêm một chút chuyện năm xưa, ánh mắt Ninh tài nhân dịu dàng ôn hòahẳn lên, nhìn Phạm Nhàn như nhìn con trai mình, nhẹ nhàng xoa đầu y, dặn dò ysau này phải rảnh rỗi phải mang theo Thần quận chúa thường xuyên vào cungthăm mình.Phạm Nhàn chỉ có thể đáp ứng hết lời này tới lời khác. Lúc rời cung, y chợtquay đầu lại, phát hiện dường như Ninh Tài nhân tựa hồ đang lau khóe mắt bùingùi, trong lòng cũng không khỏi bùi ngui, buồn bã tới khó tả.Đây đều là người năm xưa, chuyện năm xưa..o O o .Bận rộn bước đi, Phạm Nhàn cũng cảm thấy phiền toái, lúc này rất giống lầnđầu tiên vào cung bái kiến các vị nương nương trước khi đại hôn, đi lại nói nănghành động trong cung đều cũng không khác biệt lắm, luân phiên lặp đi lặp lạiđúng là hao tổn tâm thần lẫn nhau.Cũng may cuối cùng trong Thấu Phương cung cũng có thể nhẹ nhõm hơn chútít.Sau khi đuổi Diêu thái giám đi, Phạm Nhàn mệt mỏi nằm nhoài trên ghế nhưmột chú chó, nheo mắt đánh giá cung nữ đang bưng trà cho mình. Cung nữ nàymặt mày thanh tú, cúi đầu rất có quy củ, Phạm Nhàn không nhịn được tronglòng khẽ động, lúc nhận trà thì bóp cổ tay trắng nõn của cô một cái.Cung nữ trừng mắt nhìn.Phạm Nhàn cười ha hả, nói: "Tỉnh Nhi, lần đầu tiên gặp ngươi, ngươi mới mườiba, giờ trưởng thành rồi tính khí cũng khác."Nghi Quý tần nghiêng người tựa vào giường, nhìn Phạm Nhàn và bọn trẻ nôđùa, không nhịn được mở miệng nói: "Con cứ làm loạn ở bên ngoài đi, đừngđến làm phiền người trong điện của ta."Tỉnh Nhi cô nương chính là cô bé ngày xưa dẫn Phạm Nhàn đi khắp nơi trongcung để bái kiến, bị hai chủ nhân nói vậy, sắc mặt lập tức đỏ lên, nhanh chóngchạy vào phía sau.Phạm Nhàn uống một ngụm trà làm ẩm cổ họng, nghiêm túc nói: "Dì, con sắprời cung, sẽ không trò chuyện với người nữa.""Rời cung?" Nghi Quý tần kinh ngạc, lập tức hiểu ra chuyện gì, gương mặt lộvẻ lo lắng, nói: "Rốt cuộc tối nay con định làm gì?"Phạm Nhàn cũng giật mình, hỏi: "Ngài biết chuyện này à?"Nghi Quý tần che miệng cười nói: "Tối nay Tiểu Phạm đại nhân mở tiệc, lại cònmấy vị đại nhân vật kia... Chuyện này đã sớm đồn khắp kinh đô, là tin tức gâychấn động nhất, cho dù ta ở trong cung, nhưng làm sao lại không biết chođược."Phạm Nhàn cười khổ nói: "Mới qua một ngày, sao lại gây ra động tĩnh lớn nhưvậy được? Chẳng qua là hơn một năm không về kinh, cũng phải mời kháchchứ."

Cho dù hai người đã xé toang mặt mũi, nhưng ở trong cung vẫn phải giữ thái độ

vui vẻ hòa thuận.

Diêu thái giám ở một bên cạnh lạnh lùng chứng kiến cảnh tượng này, trong lòng

cũng thầm bái phục lòng dạ của các vị con cháu hoàng tộc.

Cuộc trò chuyện ôn tồn kết thúc, Phạm Nhàn đứng dậy từ biệt, ghé sát bên tai

thái tử, nhỏ giọng nói: "Điện hạ, buổi tối nhớ đến nhé."

Thái tử cười nói: "Nói lại thì, đúng là ta chưa từng tới lầu các của ngươi..."

Vị Thái tử đang chậm rãi bị bài xích này, thở dài nói: "Ngươi cũng biết mà, mấy

năm nay bản cung tu thân dưỡng tính, rất ít đi ra ngoài chơi... Ngay cả Bão

Nguyệt lâu nổi danh bên ngoài này, đầu tiên là nhị ca, sau đó là ngươi, đều có

biện pháp, còn ta lại chẳng có gì."

Phạm Nhàn không rõ trong lời này có ẩn ý gì nhưng cũng lười đoán, cười ha ha

hai tiếng, kính cẩn thi lễ một cái rồi rời khỏi Đông cung.

Đến ngoài cung, không có gì bất ngờ lại gặp người quen.

Một thái giám mặt đầy mụn trứng cá, nay đã là thủ lĩnh thái giám Đông Cung,

Hồng Trúc.

Hồng Trúc vội vàng nghiêng người sang một bên để thỉnh an Phạm Nhàn.

Phạm Nhàn giữ bộ mặt lạnh lùng, ừ một tiếng rồi bước tiếp về phía trước. Có

điều trong lòng y lại có cảm giác kỳ quái, nhìn vẻ mặt Hồng Trúc, dường như

có điều gì muốn nói với mình, đôi mắt của tiểu thái giám này có vẻ sợ hãi,

nhưng lại không biết hắn đang sợ hãi điều gì.

Chẳng qua đang ở trong cung, Phạm Nhàn sẽ không để ý tới Hồng Trúc, còn

phải giả bộ xem thường đối phương. Không thể tùy tiện sử dụng quân cờ này

được chôn trong cung này được.

Sau đó, y lại tới cung của Thục Quý tần và Ninh Tài nhân, tặng cho mẫu thân

của Nhị hoàng tử Thục Quý tần một danh sách sách cổ, đều là những tác phẩm

cổ quý giá được lưu giữ ở Giang Nam. Rõ ràng Thục Quý tần cũng thấy hơi bất

ngờ, không ngờ tới Phạm Nhàn đấu đá đến sống mái với con trai mình, nhưng

vẫn cẩn thận chăm sóc mình như vậy, trong lòng không khỏi cảm động.

Còn ở trong cung của Ninh Tài nhân, Phạm Nhàn lại bị quở trách một lần.

Người phụ nữ hào sảng này, sinh ra ở Đông Di thành. Sau khi biết rõ thân thế

của Phạm Nhàn, đây là lần đầu tiên vị Tài nhân này gặp lại y. Nhìn vẻ mặt nhàn

nhã của Phạm Nhàn, Ninh Tài nhân không khỏi mà nhớ lại năm xưa vị tiểu thư

Diệp gia đã cứu mình và hài nhi trong bụng... cho nên càng tức giận vì Phạm

Nhàn không coi trọng tính mạng của mình, trách mắng tới mức y chỉ có nước

gật đầu liên tục.

Lại kể thêm một chút chuyện năm xưa, ánh mắt Ninh tài nhân dịu dàng ôn hòa

hẳn lên, nhìn Phạm Nhàn như nhìn con trai mình, nhẹ nhàng xoa đầu y, dặn dò y

sau này phải rảnh rỗi phải mang theo Thần quận chúa thường xuyên vào cung

thăm mình.

Phạm Nhàn chỉ có thể đáp ứng hết lời này tới lời khác. Lúc rời cung, y chợt

quay đầu lại, phát hiện dường như Ninh Tài nhân tựa hồ đang lau khóe mắt bùi

ngùi, trong lòng cũng không khỏi bùi ngui, buồn bã tới khó tả.

Đây đều là người năm xưa, chuyện năm xưa.

.o O o .

Bận rộn bước đi, Phạm Nhàn cũng cảm thấy phiền toái, lúc này rất giống lần

đầu tiên vào cung bái kiến các vị nương nương trước khi đại hôn, đi lại nói năng

hành động trong cung đều cũng không khác biệt lắm, luân phiên lặp đi lặp lại

đúng là hao tổn tâm thần lẫn nhau.

Cũng may cuối cùng trong Thấu Phương cung cũng có thể nhẹ nhõm hơn chút

ít.

Sau khi đuổi Diêu thái giám đi, Phạm Nhàn mệt mỏi nằm nhoài trên ghế như

một chú chó, nheo mắt đánh giá cung nữ đang bưng trà cho mình. Cung nữ này

mặt mày thanh tú, cúi đầu rất có quy củ, Phạm Nhàn không nhịn được trong

lòng khẽ động, lúc nhận trà thì bóp cổ tay trắng nõn của cô một cái.

Cung nữ trừng mắt nhìn.

Phạm Nhàn cười ha hả, nói: "Tỉnh Nhi, lần đầu tiên gặp ngươi, ngươi mới mười

ba, giờ trưởng thành rồi tính khí cũng khác."

Nghi Quý tần nghiêng người tựa vào giường, nhìn Phạm Nhàn và bọn trẻ nô

đùa, không nhịn được mở miệng nói: "Con cứ làm loạn ở bên ngoài đi, đừng

đến làm phiền người trong điện của ta."

Tỉnh Nhi cô nương chính là cô bé ngày xưa dẫn Phạm Nhàn đi khắp nơi trong

cung để bái kiến, bị hai chủ nhân nói vậy, sắc mặt lập tức đỏ lên, nhanh chóng

chạy vào phía sau.

Phạm Nhàn uống một ngụm trà làm ẩm cổ họng, nghiêm túc nói: "Dì, con sắp

rời cung, sẽ không trò chuyện với người nữa."

"Rời cung?" Nghi Quý tần kinh ngạc, lập tức hiểu ra chuyện gì, gương mặt lộ

vẻ lo lắng, nói: "Rốt cuộc tối nay con định làm gì?"

Phạm Nhàn cũng giật mình, hỏi: "Ngài biết chuyện này à?"

Nghi Quý tần che miệng cười nói: "Tối nay Tiểu Phạm đại nhân mở tiệc, lại còn

mấy vị đại nhân vật kia... Chuyện này đã sớm đồn khắp kinh đô, là tin tức gây

chấn động nhất, cho dù ta ở trong cung, nhưng làm sao lại không biết cho

được."

Phạm Nhàn cười khổ nói: "Mới qua một ngày, sao lại gây ra động tĩnh lớn như

vậy được? Chẳng qua là hơn một năm không về kinh, cũng phải mời khách

chứ."

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Cho dù hai người đã xé toang mặt mũi, nhưng ở trong cung vẫn phải giữ thái độvui vẻ hòa thuận.Diêu thái giám ở một bên cạnh lạnh lùng chứng kiến cảnh tượng này, trong lòngcũng thầm bái phục lòng dạ của các vị con cháu hoàng tộc.Cuộc trò chuyện ôn tồn kết thúc, Phạm Nhàn đứng dậy từ biệt, ghé sát bên taithái tử, nhỏ giọng nói: "Điện hạ, buổi tối nhớ đến nhé."Thái tử cười nói: "Nói lại thì, đúng là ta chưa từng tới lầu các của ngươi..."Vị Thái tử đang chậm rãi bị bài xích này, thở dài nói: "Ngươi cũng biết mà, mấynăm nay bản cung tu thân dưỡng tính, rất ít đi ra ngoài chơi... Ngay cả BãoNguyệt lâu nổi danh bên ngoài này, đầu tiên là nhị ca, sau đó là ngươi, đều cóbiện pháp, còn ta lại chẳng có gì."Phạm Nhàn không rõ trong lời này có ẩn ý gì nhưng cũng lười đoán, cười ha hahai tiếng, kính cẩn thi lễ một cái rồi rời khỏi Đông cung.Đến ngoài cung, không có gì bất ngờ lại gặp người quen.Một thái giám mặt đầy mụn trứng cá, nay đã là thủ lĩnh thái giám Đông Cung,Hồng Trúc.Hồng Trúc vội vàng nghiêng người sang một bên để thỉnh an Phạm Nhàn.Phạm Nhàn giữ bộ mặt lạnh lùng, ừ một tiếng rồi bước tiếp về phía trước. Cóđiều trong lòng y lại có cảm giác kỳ quái, nhìn vẻ mặt Hồng Trúc, dường nhưcó điều gì muốn nói với mình, đôi mắt của tiểu thái giám này có vẻ sợ hãi,nhưng lại không biết hắn đang sợ hãi điều gì.Chẳng qua đang ở trong cung, Phạm Nhàn sẽ không để ý tới Hồng Trúc, cònphải giả bộ xem thường đối phương. Không thể tùy tiện sử dụng quân cờ nàyđược chôn trong cung này được.Sau đó, y lại tới cung của Thục Quý tần và Ninh Tài nhân, tặng cho mẫu thâncủa Nhị hoàng tử Thục Quý tần một danh sách sách cổ, đều là những tác phẩmcổ quý giá được lưu giữ ở Giang Nam. Rõ ràng Thục Quý tần cũng thấy hơi bấtngờ, không ngờ tới Phạm Nhàn đấu đá đến sống mái với con trai mình, nhưngvẫn cẩn thận chăm sóc mình như vậy, trong lòng không khỏi cảm động.Còn ở trong cung của Ninh Tài nhân, Phạm Nhàn lại bị quở trách một lần.Người phụ nữ hào sảng này, sinh ra ở Đông Di thành. Sau khi biết rõ thân thếcủa Phạm Nhàn, đây là lần đầu tiên vị Tài nhân này gặp lại y. Nhìn vẻ mặt nhànnhã của Phạm Nhàn, Ninh Tài nhân không khỏi mà nhớ lại năm xưa vị tiểu thưDiệp gia đã cứu mình và hài nhi trong bụng... cho nên càng tức giận vì PhạmNhàn không coi trọng tính mạng của mình, trách mắng tới mức y chỉ có nướcgật đầu liên tục.Lại kể thêm một chút chuyện năm xưa, ánh mắt Ninh tài nhân dịu dàng ôn hòahẳn lên, nhìn Phạm Nhàn như nhìn con trai mình, nhẹ nhàng xoa đầu y, dặn dò ysau này phải rảnh rỗi phải mang theo Thần quận chúa thường xuyên vào cungthăm mình.Phạm Nhàn chỉ có thể đáp ứng hết lời này tới lời khác. Lúc rời cung, y chợtquay đầu lại, phát hiện dường như Ninh Tài nhân tựa hồ đang lau khóe mắt bùingùi, trong lòng cũng không khỏi bùi ngui, buồn bã tới khó tả.Đây đều là người năm xưa, chuyện năm xưa..o O o .Bận rộn bước đi, Phạm Nhàn cũng cảm thấy phiền toái, lúc này rất giống lầnđầu tiên vào cung bái kiến các vị nương nương trước khi đại hôn, đi lại nói nănghành động trong cung đều cũng không khác biệt lắm, luân phiên lặp đi lặp lạiđúng là hao tổn tâm thần lẫn nhau.Cũng may cuối cùng trong Thấu Phương cung cũng có thể nhẹ nhõm hơn chútít.Sau khi đuổi Diêu thái giám đi, Phạm Nhàn mệt mỏi nằm nhoài trên ghế nhưmột chú chó, nheo mắt đánh giá cung nữ đang bưng trà cho mình. Cung nữ nàymặt mày thanh tú, cúi đầu rất có quy củ, Phạm Nhàn không nhịn được tronglòng khẽ động, lúc nhận trà thì bóp cổ tay trắng nõn của cô một cái.Cung nữ trừng mắt nhìn.Phạm Nhàn cười ha hả, nói: "Tỉnh Nhi, lần đầu tiên gặp ngươi, ngươi mới mườiba, giờ trưởng thành rồi tính khí cũng khác."Nghi Quý tần nghiêng người tựa vào giường, nhìn Phạm Nhàn và bọn trẻ nôđùa, không nhịn được mở miệng nói: "Con cứ làm loạn ở bên ngoài đi, đừngđến làm phiền người trong điện của ta."Tỉnh Nhi cô nương chính là cô bé ngày xưa dẫn Phạm Nhàn đi khắp nơi trongcung để bái kiến, bị hai chủ nhân nói vậy, sắc mặt lập tức đỏ lên, nhanh chóngchạy vào phía sau.Phạm Nhàn uống một ngụm trà làm ẩm cổ họng, nghiêm túc nói: "Dì, con sắprời cung, sẽ không trò chuyện với người nữa.""Rời cung?" Nghi Quý tần kinh ngạc, lập tức hiểu ra chuyện gì, gương mặt lộvẻ lo lắng, nói: "Rốt cuộc tối nay con định làm gì?"Phạm Nhàn cũng giật mình, hỏi: "Ngài biết chuyện này à?"Nghi Quý tần che miệng cười nói: "Tối nay Tiểu Phạm đại nhân mở tiệc, lại cònmấy vị đại nhân vật kia... Chuyện này đã sớm đồn khắp kinh đô, là tin tức gâychấn động nhất, cho dù ta ở trong cung, nhưng làm sao lại không biết chođược."Phạm Nhàn cười khổ nói: "Mới qua một ngày, sao lại gây ra động tĩnh lớn nhưvậy được? Chẳng qua là hơn một năm không về kinh, cũng phải mời kháchchứ."

Chương 933: Trước Bão Nguyệt lâu cười với huynh đệ 2