Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 934: Trước Bão Nguyệt lâu cười với huynh đệ 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Nghi Quý tần nghiêm mặt nói: "Tuy có vài lời muốn nói với con, ít nhất cũngphải thay con trai ta cảm ơn con đã quản giáo cả năm qua, nhưng ta cũng biếtchuyện tối nay quan trọng hơn, con đi trước đi."Nghi Quý tần dừng một chút, lại nói: "Đã mời được Hoằng Thành chưa?"Phạm Nhàn lắc đầu, mỉm cười nói: "Hôm khác sẽ dẫn Uyển Nhi đến vươngphủ."Nghi Quý tần gật đầu.Phạm Nhàn lại cười nói: "Giờ vẫn chưa thể đi được, con tới đón lão tam, bâygiờ Liễu sư phụ vẫn đang dạy nó học bài, làm sao mà đi được?"Nghi Quý tần sửng sốt, lo lắng nói: "Bình nhi cũng muốn đi?""Các huynh đệ tụ tập, có con ở đây, lo lắng cái gì?" Phạm Nhàn cười ôn hòa, tựtin nói một cách khó tả.Thời gian gần Tết, tuyết lớn chợt ngừng, không biết ngày nào lại bắt đầu. Trongkinh đô lạnh lẽo, lầu các bên đường lại treo đèn đỏ trên cao, nến đỏ rực rỡ, lồngđèn lồng chiếu rọi bốn phía, cứ như đống than trúc quý giá này không đáng tiền.Cửa lớn của Bão Nguyệt lâu treo ba tầng rèm da dày đặc, ngẫu nhiên có ngườihầu đi qua, vén rèm lên, hơi nóng trong lầu liền phả ra. Trong lúc nhất thời, bầukhông khí trên đường dường như trở nên ấm áp hơn so với nơi khác một chút.Trên đường không có ai đi ngang qua, những nha dịch Kinh Đô phủ nha vàquân phòng vệ đóng giữ ở đây đang xoa xoa bàn tay đông cứng, nhìn căn lâusáng loáng kia, miệng thì không dám nói gì nhưng trong lòng không ngừng chửirủa. Đám người này phải canh giữ bên ngoài, còn quý nhân trong lầu kia lại cóthể tắm táp trong làn gió xuân.Dõi mắt nhìn quán rượu và thanh lâu khắp thiên hạ, có lẽ chỉ có Bão Nguyệt lâumới có thể hào hoa xa xỉ như vậy. Có điều ngày thường cũng không đến mứcnày, chẳng qua hôm nay khác với mọi ngày.Hôm nay Bão Nguyệt lâu không mở cửa kinh doanh.Thậm chí nửa con phố đều bị Kinh Đô phủ và quân phòng vệ phong tỏa, đây làchuyện Bão Nguyệt lâu đã sớm bẩm báo lên quan phủ, đã được đặc cách phêchuẩn, không chút trì hoãn.Đại nhân ở Kinh Đô phủ không có tư cách tham gia buổi tụ họp này, nhưng hắnvẫn phải hao tâm tổn trí sắp xếp chu đáo để phòng ngừa. Không chỉ mình hắn,các quan viên khác trong kinh đô đều nghĩ như vậy, cho dù họ thuộc phe pháinào, hôm nay đều phải phục vụ cho Bão Nguyệt lâu.Bởi vì hôm nay tất cả những nhân vật được xưng tụng là chủ nhân trong kinhđô, đều sẽ đến Bão Nguyệt lâu.Ti nghiệp Thái Học, kiêm Thiếu khanh Thái Thường tự, kiêm Chính sứ ChuyểnVận ti quản lý Nội Khố, kiêm Đề ti toàn quyền Giám Sát viện, kiêm Khâm saiđại thần toàn quyền tuần tra khu vực Giang Nam - Phạm Nhàn, hôm nay TiểuPhạm đại nhân mời khách!Vẻ vang tới loá mắt, nắm giữ đại quyền, chức quan đã sắp dài hơn cả gia phả,Tiểu Phạm đại nhân đã mời khách, ai dám không đến? Ai lại không biết ngạikhông đến? Tuy mọi người đều biết, vị Tiểu Phạm đại nhân này là một vị côthần dám đắc tội với triều thần, cũng nguyện đắc tội triều thần, nhưng hôm naykhách mời là Thái tử, ba vị Hoàng tử, hai vị Phó sứ của Khu Mật viện, cùng vớimột số vị đại nhân quyền quý, ngay cả những người này cũng phải nể mặt PhạmNhàn, huống chi những người khác.*Hôm nay tại Bão Nguyệt lâu, quan lại tụ tập, nếu có ai có khả năng giết chếttoàn bộ thượng khách tối nay, chỉ e Khánh Quốc sẽ đại loạn một hồi, chẳngtrách Kinh Đô phủ và quân phòng vệ kinh đô phòng bị nghiêm ngặt như vậy,gần như có thể so sánh với thâm cung kia.Mấy cỗ kiệu lớn thượng phẩm đã đến Bão Nguyệt lâu từ khi mới hoàng hôn, lạicó mấy vị đại nhân ngồi xe đến, sau đó còn có mấy nhân vật thực quyền trongquân đội cưỡi ngựa đến.Không ai dám mang theo quá nhiều tùy tùng đến, mấy vị long tử long tôn đềumang theo có hai ba Hổ Vệ, những đại thần này cũng yên tâm về an toàn củamình, tuy mới đây đã xem ra vụ ám sát trong sơn cốc, nhưng ai cũng hiểu, BãoNguyệt lâu này là sản nghiệp của đình gia.Đại hoàng tử đã đến, Tả Hữu phó sứ Khu Mật viện đã đến, Tân Kỳ Vật đã đến,Nhâm Thiếu An cũng đã đến. Hôm nay Bão Nguyệt lâu vận hành toàn diện, cácvị cô nương dẫn các vị đại nhân vật này vào phòng nghỉ chờ mở tiệc.Phạm Nhàn trò chuyện vài câu với mọi người, nói vài lời hài hước, rồi dắt đứabé bên cạnh đi tới cửa, bởi vì y nghe được tin Thái tử điện hạ đến.Nhìn đứa bé kia ngoan ngoãn để Phạm Nhàn dắt theo, hai vị Phó sứ Khu Mậtviện đứng bên cạnh và vài vị đại thần khác đang ngồi đều âm thầm chấn động.Hình ảnh trước mắt đủ để khiến cho các vị đại nhân này liên tưởng đến rấtnhiều chuyện.Xưa có chuyện xách theo Thiên tử hiệu lệnh cho chư hầu,, nay có Tiểu Phạmđại nhân dắt tay đứa nhỏ kia. Ai biết được Khánh Quốc sau này, thiên hạ trongtương lai, liệu có phải của hai người này hay không?Người Phạm Nhàn đang dắt chính là Tam hoàng tử..o O o .
Nghi Quý tần nghiêm mặt nói: "Tuy có vài lời muốn nói với con, ít nhất cũng
phải thay con trai ta cảm ơn con đã quản giáo cả năm qua, nhưng ta cũng biết
chuyện tối nay quan trọng hơn, con đi trước đi."
Nghi Quý tần dừng một chút, lại nói: "Đã mời được Hoằng Thành chưa?"
Phạm Nhàn lắc đầu, mỉm cười nói: "Hôm khác sẽ dẫn Uyển Nhi đến vương
phủ."
Nghi Quý tần gật đầu.
Phạm Nhàn lại cười nói: "Giờ vẫn chưa thể đi được, con tới đón lão tam, bây
giờ Liễu sư phụ vẫn đang dạy nó học bài, làm sao mà đi được?"
Nghi Quý tần sửng sốt, lo lắng nói: "Bình nhi cũng muốn đi?"
"Các huynh đệ tụ tập, có con ở đây, lo lắng cái gì?" Phạm Nhàn cười ôn hòa, tự
tin nói một cách khó tả.
Thời gian gần Tết, tuyết lớn chợt ngừng, không biết ngày nào lại bắt đầu. Trong
kinh đô lạnh lẽo, lầu các bên đường lại treo đèn đỏ trên cao, nến đỏ rực rỡ, lồng
đèn lồng chiếu rọi bốn phía, cứ như đống than trúc quý giá này không đáng tiền.
Cửa lớn của Bão Nguyệt lâu treo ba tầng rèm da dày đặc, ngẫu nhiên có người
hầu đi qua, vén rèm lên, hơi nóng trong lầu liền phả ra. Trong lúc nhất thời, bầu
không khí trên đường dường như trở nên ấm áp hơn so với nơi khác một chút.
Trên đường không có ai đi ngang qua, những nha dịch Kinh Đô phủ nha và
quân phòng vệ đóng giữ ở đây đang xoa xoa bàn tay đông cứng, nhìn căn lâu
sáng loáng kia, miệng thì không dám nói gì nhưng trong lòng không ngừng chửi
rủa. Đám người này phải canh giữ bên ngoài, còn quý nhân trong lầu kia lại có
thể tắm táp trong làn gió xuân.
Dõi mắt nhìn quán rượu và thanh lâu khắp thiên hạ, có lẽ chỉ có Bão Nguyệt lâu
mới có thể hào hoa xa xỉ như vậy. Có điều ngày thường cũng không đến mức
này, chẳng qua hôm nay khác với mọi ngày.
Hôm nay Bão Nguyệt lâu không mở cửa kinh doanh.
Thậm chí nửa con phố đều bị Kinh Đô phủ và quân phòng vệ phong tỏa, đây là
chuyện Bão Nguyệt lâu đã sớm bẩm báo lên quan phủ, đã được đặc cách phê
chuẩn, không chút trì hoãn.
Đại nhân ở Kinh Đô phủ không có tư cách tham gia buổi tụ họp này, nhưng hắn
vẫn phải hao tâm tổn trí sắp xếp chu đáo để phòng ngừa. Không chỉ mình hắn,
các quan viên khác trong kinh đô đều nghĩ như vậy, cho dù họ thuộc phe phái
nào, hôm nay đều phải phục vụ cho Bão Nguyệt lâu.
Bởi vì hôm nay tất cả những nhân vật được xưng tụng là chủ nhân trong kinh
đô, đều sẽ đến Bão Nguyệt lâu.
Ti nghiệp Thái Học, kiêm Thiếu khanh Thái Thường tự, kiêm Chính sứ Chuyển
Vận ti quản lý Nội Khố, kiêm Đề ti toàn quyền Giám Sát viện, kiêm Khâm sai
đại thần toàn quyền tuần tra khu vực Giang Nam - Phạm Nhàn, hôm nay Tiểu
Phạm đại nhân mời khách!
Vẻ vang tới loá mắt, nắm giữ đại quyền, chức quan đã sắp dài hơn cả gia phả,
Tiểu Phạm đại nhân đã mời khách, ai dám không đến? Ai lại không biết ngại
không đến? Tuy mọi người đều biết, vị Tiểu Phạm đại nhân này là một vị cô
thần dám đắc tội với triều thần, cũng nguyện đắc tội triều thần, nhưng hôm nay
khách mời là Thái tử, ba vị Hoàng tử, hai vị Phó sứ của Khu Mật viện, cùng với
một số vị đại nhân quyền quý, ngay cả những người này cũng phải nể mặt Phạm
Nhàn, huống chi những người khác.
*
Hôm nay tại Bão Nguyệt lâu, quan lại tụ tập, nếu có ai có khả năng giết chết
toàn bộ thượng khách tối nay, chỉ e Khánh Quốc sẽ đại loạn một hồi, chẳng
trách Kinh Đô phủ và quân phòng vệ kinh đô phòng bị nghiêm ngặt như vậy,
gần như có thể so sánh với thâm cung kia.
Mấy cỗ kiệu lớn thượng phẩm đã đến Bão Nguyệt lâu từ khi mới hoàng hôn, lại
có mấy vị đại nhân ngồi xe đến, sau đó còn có mấy nhân vật thực quyền trong
quân đội cưỡi ngựa đến.
Không ai dám mang theo quá nhiều tùy tùng đến, mấy vị long tử long tôn đều
mang theo có hai ba Hổ Vệ, những đại thần này cũng yên tâm về an toàn của
mình, tuy mới đây đã xem ra vụ ám sát trong sơn cốc, nhưng ai cũng hiểu, Bão
Nguyệt lâu này là sản nghiệp của đình gia.
Đại hoàng tử đã đến, Tả Hữu phó sứ Khu Mật viện đã đến, Tân Kỳ Vật đã đến,
Nhâm Thiếu An cũng đã đến. Hôm nay Bão Nguyệt lâu vận hành toàn diện, các
vị cô nương dẫn các vị đại nhân vật này vào phòng nghỉ chờ mở tiệc.
Phạm Nhàn trò chuyện vài câu với mọi người, nói vài lời hài hước, rồi dắt đứa
bé bên cạnh đi tới cửa, bởi vì y nghe được tin Thái tử điện hạ đến.
Nhìn đứa bé kia ngoan ngoãn để Phạm Nhàn dắt theo, hai vị Phó sứ Khu Mật
viện đứng bên cạnh và vài vị đại thần khác đang ngồi đều âm thầm chấn động.
Hình ảnh trước mắt đủ để khiến cho các vị đại nhân này liên tưởng đến rất
nhiều chuyện.
Xưa có chuyện xách theo Thiên tử hiệu lệnh cho chư hầu,, nay có Tiểu Phạm
đại nhân dắt tay đứa nhỏ kia. Ai biết được Khánh Quốc sau này, thiên hạ trong
tương lai, liệu có phải của hai người này hay không?
Người Phạm Nhàn đang dắt chính là Tam hoàng tử.
.o O o .
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Nghi Quý tần nghiêm mặt nói: "Tuy có vài lời muốn nói với con, ít nhất cũngphải thay con trai ta cảm ơn con đã quản giáo cả năm qua, nhưng ta cũng biếtchuyện tối nay quan trọng hơn, con đi trước đi."Nghi Quý tần dừng một chút, lại nói: "Đã mời được Hoằng Thành chưa?"Phạm Nhàn lắc đầu, mỉm cười nói: "Hôm khác sẽ dẫn Uyển Nhi đến vươngphủ."Nghi Quý tần gật đầu.Phạm Nhàn lại cười nói: "Giờ vẫn chưa thể đi được, con tới đón lão tam, bâygiờ Liễu sư phụ vẫn đang dạy nó học bài, làm sao mà đi được?"Nghi Quý tần sửng sốt, lo lắng nói: "Bình nhi cũng muốn đi?""Các huynh đệ tụ tập, có con ở đây, lo lắng cái gì?" Phạm Nhàn cười ôn hòa, tựtin nói một cách khó tả.Thời gian gần Tết, tuyết lớn chợt ngừng, không biết ngày nào lại bắt đầu. Trongkinh đô lạnh lẽo, lầu các bên đường lại treo đèn đỏ trên cao, nến đỏ rực rỡ, lồngđèn lồng chiếu rọi bốn phía, cứ như đống than trúc quý giá này không đáng tiền.Cửa lớn của Bão Nguyệt lâu treo ba tầng rèm da dày đặc, ngẫu nhiên có ngườihầu đi qua, vén rèm lên, hơi nóng trong lầu liền phả ra. Trong lúc nhất thời, bầukhông khí trên đường dường như trở nên ấm áp hơn so với nơi khác một chút.Trên đường không có ai đi ngang qua, những nha dịch Kinh Đô phủ nha vàquân phòng vệ đóng giữ ở đây đang xoa xoa bàn tay đông cứng, nhìn căn lâusáng loáng kia, miệng thì không dám nói gì nhưng trong lòng không ngừng chửirủa. Đám người này phải canh giữ bên ngoài, còn quý nhân trong lầu kia lại cóthể tắm táp trong làn gió xuân.Dõi mắt nhìn quán rượu và thanh lâu khắp thiên hạ, có lẽ chỉ có Bão Nguyệt lâumới có thể hào hoa xa xỉ như vậy. Có điều ngày thường cũng không đến mứcnày, chẳng qua hôm nay khác với mọi ngày.Hôm nay Bão Nguyệt lâu không mở cửa kinh doanh.Thậm chí nửa con phố đều bị Kinh Đô phủ và quân phòng vệ phong tỏa, đây làchuyện Bão Nguyệt lâu đã sớm bẩm báo lên quan phủ, đã được đặc cách phêchuẩn, không chút trì hoãn.Đại nhân ở Kinh Đô phủ không có tư cách tham gia buổi tụ họp này, nhưng hắnvẫn phải hao tâm tổn trí sắp xếp chu đáo để phòng ngừa. Không chỉ mình hắn,các quan viên khác trong kinh đô đều nghĩ như vậy, cho dù họ thuộc phe pháinào, hôm nay đều phải phục vụ cho Bão Nguyệt lâu.Bởi vì hôm nay tất cả những nhân vật được xưng tụng là chủ nhân trong kinhđô, đều sẽ đến Bão Nguyệt lâu.Ti nghiệp Thái Học, kiêm Thiếu khanh Thái Thường tự, kiêm Chính sứ ChuyểnVận ti quản lý Nội Khố, kiêm Đề ti toàn quyền Giám Sát viện, kiêm Khâm saiđại thần toàn quyền tuần tra khu vực Giang Nam - Phạm Nhàn, hôm nay TiểuPhạm đại nhân mời khách!Vẻ vang tới loá mắt, nắm giữ đại quyền, chức quan đã sắp dài hơn cả gia phả,Tiểu Phạm đại nhân đã mời khách, ai dám không đến? Ai lại không biết ngạikhông đến? Tuy mọi người đều biết, vị Tiểu Phạm đại nhân này là một vị côthần dám đắc tội với triều thần, cũng nguyện đắc tội triều thần, nhưng hôm naykhách mời là Thái tử, ba vị Hoàng tử, hai vị Phó sứ của Khu Mật viện, cùng vớimột số vị đại nhân quyền quý, ngay cả những người này cũng phải nể mặt PhạmNhàn, huống chi những người khác.*Hôm nay tại Bão Nguyệt lâu, quan lại tụ tập, nếu có ai có khả năng giết chếttoàn bộ thượng khách tối nay, chỉ e Khánh Quốc sẽ đại loạn một hồi, chẳngtrách Kinh Đô phủ và quân phòng vệ kinh đô phòng bị nghiêm ngặt như vậy,gần như có thể so sánh với thâm cung kia.Mấy cỗ kiệu lớn thượng phẩm đã đến Bão Nguyệt lâu từ khi mới hoàng hôn, lạicó mấy vị đại nhân ngồi xe đến, sau đó còn có mấy nhân vật thực quyền trongquân đội cưỡi ngựa đến.Không ai dám mang theo quá nhiều tùy tùng đến, mấy vị long tử long tôn đềumang theo có hai ba Hổ Vệ, những đại thần này cũng yên tâm về an toàn củamình, tuy mới đây đã xem ra vụ ám sát trong sơn cốc, nhưng ai cũng hiểu, BãoNguyệt lâu này là sản nghiệp của đình gia.Đại hoàng tử đã đến, Tả Hữu phó sứ Khu Mật viện đã đến, Tân Kỳ Vật đã đến,Nhâm Thiếu An cũng đã đến. Hôm nay Bão Nguyệt lâu vận hành toàn diện, cácvị cô nương dẫn các vị đại nhân vật này vào phòng nghỉ chờ mở tiệc.Phạm Nhàn trò chuyện vài câu với mọi người, nói vài lời hài hước, rồi dắt đứabé bên cạnh đi tới cửa, bởi vì y nghe được tin Thái tử điện hạ đến.Nhìn đứa bé kia ngoan ngoãn để Phạm Nhàn dắt theo, hai vị Phó sứ Khu Mậtviện đứng bên cạnh và vài vị đại thần khác đang ngồi đều âm thầm chấn động.Hình ảnh trước mắt đủ để khiến cho các vị đại nhân này liên tưởng đến rấtnhiều chuyện.Xưa có chuyện xách theo Thiên tử hiệu lệnh cho chư hầu,, nay có Tiểu Phạmđại nhân dắt tay đứa nhỏ kia. Ai biết được Khánh Quốc sau này, thiên hạ trongtương lai, liệu có phải của hai người này hay không?Người Phạm Nhàn đang dắt chính là Tam hoàng tử..o O o .