Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 935: Trước Bão Nguyệt lâu cười với huynh đệ 4
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Bên ngoài cửa lớn phủ rèm da có hơi lạnh, Tam hoàng tử rùng mình một cái,quay đầu sang nhìn người thầy cao hơn mình hai cái đầu, trong mắt lóe lên vẻsùng bái, chợt thỉnh giáo: "Tiên sinh, thương thế của ngài còn chưa lành, saophải ra ngoài nghênh đón?"Phạm Nhàn lắc đầu, ôn hòa tồn thích: "Người đến là Thái tử điện hạ, là ngườikế vị của quốc gia, thân phận của hắn rất khác. Hơn nữa hắn còn là huynhtrưởng của ngươi, bất luận là thần tử hay là huynh đệ đều phải tôn trọng mộtchút."Một chiếc kiệu nhỏ được hơn mười thị vệ bảo hộ đi đến trước Bão Nguyệt lâu,Phạm Nhàn tinh mắt thấy bốn phía còn có vài Hổ Vệ đeo trường đao, lạnh lùngchờ đợi. Hôm nay Bão Nguyệt lâu mở tiệc, để đề phòng dân chúng bàn tán quárôm rả khiến triều đình lúng túng, cho nên khách khứa đều bỏ qua nghi thứcxuất hành ngày trước, ngay cả lúc này Thái tử đi đến cũng có thể coi là giản dị.Cũng may là vậy, nếu không chỉ e cả con đường sợ sẽ bị các vị đại nhân phôtrương phá hỏng.Rèm kiệu được xốc lên, Thái tử điện hạ mặc một bộ trang phục màu vàng nhạtđang mỉm cười bước xuống đất. Hắn vừa đưa mắt nhìn đã thấy Phạm Nhàn vàlão tam đang đứng ngoài lầu nghênh đón mình. Tâm trạng của Thái tử không tệ,tuy nói đây là hành động nên có, nhưng với quyền thế hiện giờ của Phạm Nhàn,loại tôn trọng này vừa vặn là thứ Thái tử đang cần.Phạm Nhàn và Tam hoàng tử hành lễ trước, Thái tử vội vàng đỡ dậy. Trong thờigian ngắn mọi người trong lầu cũng biết Thái tử đã đến, tranh thủ thời gian đi ranghênh đón, chỉ có Đại hoàng tử dường như đã uống say sưa đến mức quên cảđi ra, nhưng Thái tử biết ca ca của mình xuất thân từ quân ngũ, bản thân vốnmang tính cách này, cũng không quá để ý.Một đám người tụ tập phía trước lầu các, đang chuẩn bị đi vào trò chuyện, lại cómột chiếc xe ngựa chậm rãi đi tới.Thái tử hiếu kỳ quay đầu lại, trong lòng thầm nghĩ, là ai mà còn kiêng căng hơncả mình, lại còn tới muộn hơn mình?Mọi người cũng nhìn sang, chỉ thấy trên xe ngựa có một vị quan viên trung niêngầy gò. Vị quan viên này không mặc y phục thể hiện phẩm cấp của mình nhưngmọi người lập tức nhận ra, không khỏi có chút giật mình, không ngờ vị đại nhânnày cũng đến.Người đến không phải là ai khác, chính là Tổng đốc đại nhân của khu vựcGiang Nam, Tiết Thanh. Thiên hạ có bảy khu lớn, Tiết Thanh nắm giữ một, làmột trong những đại thần siêu phẩm, lại nắm quyền kiểm soát khu vực giàu cónhất thiên hạ. Quan trọng nhất, Tiết Thanh là tâm phúc của bệ hạ, lại từng làmthầy dạy cho các vị Hoàng tử trong Thư Các, vì vậy so với các đại thần trongtriều, địa vị càng thêm tôn quý.Tiết Thanh nhìn mọi người, mỉm cười, thi lễ với Thái tử một cái.Thái tử nói không dám liên tục, hắn đã dẫn đầu như vậy, mọi người cũng vộivàng hành lễ với Tiết Thanh.Phạm Nhàn cười nói: "Tiết đại nhân về kinh báo cáo công việc, vãn bối đườngđột, nghĩ lại thì một năm qua làm việc chung ở Giang Nam, rất hay được đạinhân chiếu cố, nên mới mạo muội mời tới."Mọi người chậc một tiếng, đều cười đùa thể hiện của Tiểu Phạm đại nhân rõ làlớn, ngay cả Tiết Tổng đốc mà cũng mời được. Trong lòng ai nấy lại thầm nghĩ,chẳng lẽ hôm nay không phải vì vụ ám sát trong sơn cốc, Phạm Nhàn muốn thịuy với một số thế lực nên mới cả Tiết Thanh đến đến.Chẳng trách trong lòng các vị đại nhân này nghĩ như vậy, bởi vì bữa tiệc ngàyhôm nay ở Bão Nguyệt lâu, được coi là buổi tụ họp của thế hệ trẻ; tuyệt đốikhông dám kinh động tới các vị lão gia như Trần viện trưởng, Thư Đại học sĩ,cho dù muốn mời, chỉ e bệ hạ cũng không cho phép.Hơn nữa mọi người đều đang suy nghĩ, Phạm Nhàn mời những người thuộc vềcác thế lực khác biệt tụ tập ở Bão Nguyệt lâu, cuối cùng là vì cái gì?"Chỉ để uống rượu, trò chuyện phiếm một chút thôi, các vị đại nhân bận rộncông việc cả năm rồi, sắp tới cuối năm, cũng phải nghỉ ngơi một chút chứ."Phạm Nhàn đứng ở cửa Bão Nguyệt lâu, mỉm cười giải thích.Sau đó y lại thấy một đội ngũ đi tới, dẫn đầu chính là Nhị hoàng tử trông rấtgiống Phạm Nhàn; là Nhị hoàng tử với khí chất và dáng vẻ như được khắc ra từcùng một khuôn đúc, nhưng lại chém giết với Phạm Nhàn tới mức máu chảythành sông ở kinh đô, hỏi phương bắc, ở Giang Nam.Đương nhiên, tạm thời thì người chiến thắng hiện giờ là Phạm Nhàn.Phạm Nhàn và Nhị hoàng tử liếc mắt nhìn nhau, rất ăn ý, không phân biệt trướcsau, không quan tâm đến tôn ti, đồng thời chắp tay, khẽ cúi người, vái chào thilễ.Sau đó, khóe môi hai người hơi vểnh lên, đồng nở một nụ cười có phần ngạingùng.Hai người thở dài trong lòng, nụ cười này... đúng là đã lâu không gặp.
Bên ngoài cửa lớn phủ rèm da có hơi lạnh, Tam hoàng tử rùng mình một cái,
quay đầu sang nhìn người thầy cao hơn mình hai cái đầu, trong mắt lóe lên vẻ
sùng bái, chợt thỉnh giáo: "Tiên sinh, thương thế của ngài còn chưa lành, sao
phải ra ngoài nghênh đón?"
Phạm Nhàn lắc đầu, ôn hòa tồn thích: "Người đến là Thái tử điện hạ, là người
kế vị của quốc gia, thân phận của hắn rất khác. Hơn nữa hắn còn là huynh
trưởng của ngươi, bất luận là thần tử hay là huynh đệ đều phải tôn trọng một
chút."
Một chiếc kiệu nhỏ được hơn mười thị vệ bảo hộ đi đến trước Bão Nguyệt lâu,
Phạm Nhàn tinh mắt thấy bốn phía còn có vài Hổ Vệ đeo trường đao, lạnh lùng
chờ đợi. Hôm nay Bão Nguyệt lâu mở tiệc, để đề phòng dân chúng bàn tán quá
rôm rả khiến triều đình lúng túng, cho nên khách khứa đều bỏ qua nghi thức
xuất hành ngày trước, ngay cả lúc này Thái tử đi đến cũng có thể coi là giản dị.
Cũng may là vậy, nếu không chỉ e cả con đường sợ sẽ bị các vị đại nhân phô
trương phá hỏng.
Rèm kiệu được xốc lên, Thái tử điện hạ mặc một bộ trang phục màu vàng nhạt
đang mỉm cười bước xuống đất. Hắn vừa đưa mắt nhìn đã thấy Phạm Nhàn và
lão tam đang đứng ngoài lầu nghênh đón mình. Tâm trạng của Thái tử không tệ,
tuy nói đây là hành động nên có, nhưng với quyền thế hiện giờ của Phạm Nhàn,
loại tôn trọng này vừa vặn là thứ Thái tử đang cần.
Phạm Nhàn và Tam hoàng tử hành lễ trước, Thái tử vội vàng đỡ dậy. Trong thời
gian ngắn mọi người trong lầu cũng biết Thái tử đã đến, tranh thủ thời gian đi ra
nghênh đón, chỉ có Đại hoàng tử dường như đã uống say sưa đến mức quên cả
đi ra, nhưng Thái tử biết ca ca của mình xuất thân từ quân ngũ, bản thân vốn
mang tính cách này, cũng không quá để ý.
Một đám người tụ tập phía trước lầu các, đang chuẩn bị đi vào trò chuyện, lại có
một chiếc xe ngựa chậm rãi đi tới.
Thái tử hiếu kỳ quay đầu lại, trong lòng thầm nghĩ, là ai mà còn kiêng căng hơn
cả mình, lại còn tới muộn hơn mình?
Mọi người cũng nhìn sang, chỉ thấy trên xe ngựa có một vị quan viên trung niên
gầy gò. Vị quan viên này không mặc y phục thể hiện phẩm cấp của mình nhưng
mọi người lập tức nhận ra, không khỏi có chút giật mình, không ngờ vị đại nhân
này cũng đến.
Người đến không phải là ai khác, chính là Tổng đốc đại nhân của khu vực
Giang Nam, Tiết Thanh. Thiên hạ có bảy khu lớn, Tiết Thanh nắm giữ một, là
một trong những đại thần siêu phẩm, lại nắm quyền kiểm soát khu vực giàu có
nhất thiên hạ. Quan trọng nhất, Tiết Thanh là tâm phúc của bệ hạ, lại từng làm
thầy dạy cho các vị Hoàng tử trong Thư Các, vì vậy so với các đại thần trong
triều, địa vị càng thêm tôn quý.
Tiết Thanh nhìn mọi người, mỉm cười, thi lễ với Thái tử một cái.
Thái tử nói không dám liên tục, hắn đã dẫn đầu như vậy, mọi người cũng vội
vàng hành lễ với Tiết Thanh.
Phạm Nhàn cười nói: "Tiết đại nhân về kinh báo cáo công việc, vãn bối đường
đột, nghĩ lại thì một năm qua làm việc chung ở Giang Nam, rất hay được đại
nhân chiếu cố, nên mới mạo muội mời tới."
Mọi người chậc một tiếng, đều cười đùa thể hiện của Tiểu Phạm đại nhân rõ là
lớn, ngay cả Tiết Tổng đốc mà cũng mời được. Trong lòng ai nấy lại thầm nghĩ,
chẳng lẽ hôm nay không phải vì vụ ám sát trong sơn cốc, Phạm Nhàn muốn thị
uy với một số thế lực nên mới cả Tiết Thanh đến đến.
Chẳng trách trong lòng các vị đại nhân này nghĩ như vậy, bởi vì bữa tiệc ngày
hôm nay ở Bão Nguyệt lâu, được coi là buổi tụ họp của thế hệ trẻ; tuyệt đối
không dám kinh động tới các vị lão gia như Trần viện trưởng, Thư Đại học sĩ,
cho dù muốn mời, chỉ e bệ hạ cũng không cho phép.
Hơn nữa mọi người đều đang suy nghĩ, Phạm Nhàn mời những người thuộc về
các thế lực khác biệt tụ tập ở Bão Nguyệt lâu, cuối cùng là vì cái gì?
"Chỉ để uống rượu, trò chuyện phiếm một chút thôi, các vị đại nhân bận rộn
công việc cả năm rồi, sắp tới cuối năm, cũng phải nghỉ ngơi một chút chứ."
Phạm Nhàn đứng ở cửa Bão Nguyệt lâu, mỉm cười giải thích.
Sau đó y lại thấy một đội ngũ đi tới, dẫn đầu chính là Nhị hoàng tử trông rất
giống Phạm Nhàn; là Nhị hoàng tử với khí chất và dáng vẻ như được khắc ra từ
cùng một khuôn đúc, nhưng lại chém giết với Phạm Nhàn tới mức máu chảy
thành sông ở kinh đô, hỏi phương bắc, ở Giang Nam.
Đương nhiên, tạm thời thì người chiến thắng hiện giờ là Phạm Nhàn.
Phạm Nhàn và Nhị hoàng tử liếc mắt nhìn nhau, rất ăn ý, không phân biệt trước
sau, không quan tâm đến tôn ti, đồng thời chắp tay, khẽ cúi người, vái chào thi
lễ.
Sau đó, khóe môi hai người hơi vểnh lên, đồng nở một nụ cười có phần ngại
ngùng.
Hai người thở dài trong lòng, nụ cười này... đúng là đã lâu không gặp.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Bên ngoài cửa lớn phủ rèm da có hơi lạnh, Tam hoàng tử rùng mình một cái,quay đầu sang nhìn người thầy cao hơn mình hai cái đầu, trong mắt lóe lên vẻsùng bái, chợt thỉnh giáo: "Tiên sinh, thương thế của ngài còn chưa lành, saophải ra ngoài nghênh đón?"Phạm Nhàn lắc đầu, ôn hòa tồn thích: "Người đến là Thái tử điện hạ, là ngườikế vị của quốc gia, thân phận của hắn rất khác. Hơn nữa hắn còn là huynhtrưởng của ngươi, bất luận là thần tử hay là huynh đệ đều phải tôn trọng mộtchút."Một chiếc kiệu nhỏ được hơn mười thị vệ bảo hộ đi đến trước Bão Nguyệt lâu,Phạm Nhàn tinh mắt thấy bốn phía còn có vài Hổ Vệ đeo trường đao, lạnh lùngchờ đợi. Hôm nay Bão Nguyệt lâu mở tiệc, để đề phòng dân chúng bàn tán quárôm rả khiến triều đình lúng túng, cho nên khách khứa đều bỏ qua nghi thứcxuất hành ngày trước, ngay cả lúc này Thái tử đi đến cũng có thể coi là giản dị.Cũng may là vậy, nếu không chỉ e cả con đường sợ sẽ bị các vị đại nhân phôtrương phá hỏng.Rèm kiệu được xốc lên, Thái tử điện hạ mặc một bộ trang phục màu vàng nhạtđang mỉm cười bước xuống đất. Hắn vừa đưa mắt nhìn đã thấy Phạm Nhàn vàlão tam đang đứng ngoài lầu nghênh đón mình. Tâm trạng của Thái tử không tệ,tuy nói đây là hành động nên có, nhưng với quyền thế hiện giờ của Phạm Nhàn,loại tôn trọng này vừa vặn là thứ Thái tử đang cần.Phạm Nhàn và Tam hoàng tử hành lễ trước, Thái tử vội vàng đỡ dậy. Trong thờigian ngắn mọi người trong lầu cũng biết Thái tử đã đến, tranh thủ thời gian đi ranghênh đón, chỉ có Đại hoàng tử dường như đã uống say sưa đến mức quên cảđi ra, nhưng Thái tử biết ca ca của mình xuất thân từ quân ngũ, bản thân vốnmang tính cách này, cũng không quá để ý.Một đám người tụ tập phía trước lầu các, đang chuẩn bị đi vào trò chuyện, lại cómột chiếc xe ngựa chậm rãi đi tới.Thái tử hiếu kỳ quay đầu lại, trong lòng thầm nghĩ, là ai mà còn kiêng căng hơncả mình, lại còn tới muộn hơn mình?Mọi người cũng nhìn sang, chỉ thấy trên xe ngựa có một vị quan viên trung niêngầy gò. Vị quan viên này không mặc y phục thể hiện phẩm cấp của mình nhưngmọi người lập tức nhận ra, không khỏi có chút giật mình, không ngờ vị đại nhânnày cũng đến.Người đến không phải là ai khác, chính là Tổng đốc đại nhân của khu vựcGiang Nam, Tiết Thanh. Thiên hạ có bảy khu lớn, Tiết Thanh nắm giữ một, làmột trong những đại thần siêu phẩm, lại nắm quyền kiểm soát khu vực giàu cónhất thiên hạ. Quan trọng nhất, Tiết Thanh là tâm phúc của bệ hạ, lại từng làmthầy dạy cho các vị Hoàng tử trong Thư Các, vì vậy so với các đại thần trongtriều, địa vị càng thêm tôn quý.Tiết Thanh nhìn mọi người, mỉm cười, thi lễ với Thái tử một cái.Thái tử nói không dám liên tục, hắn đã dẫn đầu như vậy, mọi người cũng vộivàng hành lễ với Tiết Thanh.Phạm Nhàn cười nói: "Tiết đại nhân về kinh báo cáo công việc, vãn bối đườngđột, nghĩ lại thì một năm qua làm việc chung ở Giang Nam, rất hay được đạinhân chiếu cố, nên mới mạo muội mời tới."Mọi người chậc một tiếng, đều cười đùa thể hiện của Tiểu Phạm đại nhân rõ làlớn, ngay cả Tiết Tổng đốc mà cũng mời được. Trong lòng ai nấy lại thầm nghĩ,chẳng lẽ hôm nay không phải vì vụ ám sát trong sơn cốc, Phạm Nhàn muốn thịuy với một số thế lực nên mới cả Tiết Thanh đến đến.Chẳng trách trong lòng các vị đại nhân này nghĩ như vậy, bởi vì bữa tiệc ngàyhôm nay ở Bão Nguyệt lâu, được coi là buổi tụ họp của thế hệ trẻ; tuyệt đốikhông dám kinh động tới các vị lão gia như Trần viện trưởng, Thư Đại học sĩ,cho dù muốn mời, chỉ e bệ hạ cũng không cho phép.Hơn nữa mọi người đều đang suy nghĩ, Phạm Nhàn mời những người thuộc vềcác thế lực khác biệt tụ tập ở Bão Nguyệt lâu, cuối cùng là vì cái gì?"Chỉ để uống rượu, trò chuyện phiếm một chút thôi, các vị đại nhân bận rộncông việc cả năm rồi, sắp tới cuối năm, cũng phải nghỉ ngơi một chút chứ."Phạm Nhàn đứng ở cửa Bão Nguyệt lâu, mỉm cười giải thích.Sau đó y lại thấy một đội ngũ đi tới, dẫn đầu chính là Nhị hoàng tử trông rấtgiống Phạm Nhàn; là Nhị hoàng tử với khí chất và dáng vẻ như được khắc ra từcùng một khuôn đúc, nhưng lại chém giết với Phạm Nhàn tới mức máu chảythành sông ở kinh đô, hỏi phương bắc, ở Giang Nam.Đương nhiên, tạm thời thì người chiến thắng hiện giờ là Phạm Nhàn.Phạm Nhàn và Nhị hoàng tử liếc mắt nhìn nhau, rất ăn ý, không phân biệt trướcsau, không quan tâm đến tôn ti, đồng thời chắp tay, khẽ cúi người, vái chào thilễ.Sau đó, khóe môi hai người hơi vểnh lên, đồng nở một nụ cười có phần ngạingùng.Hai người thở dài trong lòng, nụ cười này... đúng là đã lâu không gặp.