Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 942: Trên Hồng Môn Yến nói chuyện xuân thu 7

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Kế hoạch tối nay được Ngôn Băng Vân tự mình xây dựng, mặc dù kiên quyếtphản đối trước mặt Phạm Nhàn, nhưng những gì nên làm vẫn phải tiếp tục làm.Trong kế hoạch này, phải giết chết mười một người, phía bắt giữ ba mươi haingười. Trong số mười một mục tiêu đầu tiên nhất định phải loại bỏ, có tới sáungười thuộc Bát Gia Tướng của Nhị hoàng tử.Đây là một hành động trả thù điên cuồng.Ba người trong Bát Gia Tướng của Nhị hoàng tử đã mất, Giám Sát viện dốctoàn lực điên cuồng phản công, lực lượng của một vương phủ hoàn toàn khôngthể làm dao động đại cục, chắc chắn tiếp theo hắn sẽ nhận được tin tức về cáichết của những người còn lại.Ngôn Băng Vân đi đến cửa sổ, vén một góc vải đen, giống như cách Trần Bìnhđã làm trước đây, nhìn qua khoảng không chật hẹp đó, quan sát hoàng cungcách đó không xa. Trong hoàng cung vẫn rất sáng sủa, giữa bóng tối lan tỏahương vị thánh khiết cao quý.Hắn nhìn hoàng cung, trong lòng đầy lo lắng suy nghĩ: "Bệ hạ bảo ngươi làmmột thần tử cô độc, chứ đâu có bảo ngươi đi làm thần tử tuyệt đối cô độc."o O oĐêm ở kinh đô lúc nào cũng trầm lắng, đặc biệt là trong những mùa đông lạnhgiá như thế này, hoàng hôn vừa qua là đường phố vắng người qua lại. Không,nói chính xác hơn là hoàn toàn không có người qua lại.Không có người qua lại, chỉ có những kẻ lữ hành vào ban đêm.Không biết bao nhiêu kẻ đi đêm nương theo yểm hộ của bóng tối mà ra tay,dùng những biện pháp của mình như sợi dây, lưỡi hái sắt, bột phấn trong lòngbàn tay để ám sát một người nào đó, cắt đứt cổ họng của một người khác, haylàm mê hoặc đôi mắt của một ai đó.Máu tươi làm mờ đôi mắt của mọi người.Tử Trúc Uyển, một sợi dây màu đen buông xuống từ cổng lớn buông xuống,khéo theo một người đang cố giãy dụa trước cái chết, hai chân của hắn đongđưa bất lực trong không trung giữa cơn gió lạnh.Ánh sáng từ đèn lồng mờ ảo, như hai chân của kẻ đó, từ từ đong đưa trong giólạnh, chiếu thành từng vệt sáng tối đan xen mặt đất. Ở góc phố, khuôn mặt táimét của Đặng Tử Việt lúc sáng lúc tối, trông không khác nào như quỷ dữ trongđêm tối, hắn nhìn chằm chằm vào người kia, xác nhận rằng đối tác đã chết sauđó mới quay lưng bỏ đi.Quế Ly phường, trong một lầu xanh, bị lật tung cơn mê loạn, gã cao thủ cơ bắpcuồn cuộn trên giường đột nhiên trợn mắt lên, trên tròng màu trắng gằn lênnhững tia máu, kỹ nữ trên người hắn lạnh lùng quan sát, hai chân mở rộng tớicực độ, nhưng lại siết chặt lấy eo hắn, tư thế dâm dục nhưng trí mạng.Không biết qua bao lâu, đôi tay trắng trẻo mềm mại của kỹ nữ từ từ rời khỏi taigã cao to kia, rút ra hai mũi dùi sắt cực nhỏ, trên dùi lóe lên ánh lam mờ ảo,cùng màu máu đen sậm.Trên núi cao, một trận tiếng đuổi giết ồn ào vang lên, một người hoảng loạn,mặt mày đầy sợ hãi chạy về phía dưới tháp, quần áo trên người hắn đã bị cắtthành vô số mảnh vải, máu me đầm đìa.Chốc lát sau, hắn bị truy sát tới dưới tháp, kẻ truy sát hắn mặc áo đen khạc ramột ngụm nước bọt, vẫy tay lệnh. Đám người áo đen xông tới, vây người nàyvào giữa. Mặc dù người này võ nghệ cao cường, cố gắng chống cự, nhưng cuốicùng cũng như cá voi bị đàn cá mập bao vây, dần dần không chống cự nổi.Trong đêm đen, chỉ nghe tiếng kim loại đâm phốc phốc vào thân thể, tiếng giórét gào thét. Những kẻ mặc áo đen im lặng đâm vào, đánh đập, cho đến khingười ở giữa không còn bất cứ phản ứng nào, thậm chí không có cả một chútđộng tĩnh, chỉ như một khối thịt nát nằm sấp dưới đất..o O o .Ngôn Băng Vân đưa tin tức tình báo trong tay lên nến đốt cháy, hai tay khôngchút run rẩy, lông mày cũng không nhăn một cái. Nếu mọi việc đã diễn ra, thếthì không thể có chút nghi ngờ nào, cũng như sau khi cỗ nỏ được kéo căng,không ai có thể làm cho mũi nỏ sát nhân kia kia biến mất thành hư không.Tổng cộng sáu người trong Bát Tướng Gia dưới quyền Nhị hoàng tử đã chếtdưới đợt ám sát của Giám Sát viện bằng những phương thức khác nhau, ởnhững nơi khác nhau, đã biến mất trong đêm đen ở kinh đô.Từ hôm nay trở đi, danh hiệu BÁt Gia sẽ trở thành một từ cổ trong lịch sử, haycó lẽ, hoàn toàn không đủ tư cách để lưu lại dấu vết trong sử sách.Ngôn Băng Vân cúi đầu nhìn tờ giấy trên bàn, vô thức nhéo mũi, tự xốc lại tinhthần. Theo kế hoạch, phải lập tức nên tiến hành bước tiếp theo, còn chuyện giếtchết năm người còn lại, từ đầu đã có người chuyên môn phụ trách.Kế hoạch là từng khâu nối tiếp nhau, mặc dù là đợt trả thù điên cuồng của GiámSát viện đối với vụ ám sát ở sơn cốc, nhưng Ngôn Băng Vân cũng phải tìm cáchkiểm soát tình hình trong phạm vi nhất định. Bát Gia Tướng của Nhị hoàng tửkhông phải là quan viên, chỉ là những gia tướng trong vương phủ. Loại ngườinhư thế này, Giám Sát viện chỉ cần giết thật sạch sẽ, không để lại bất cứ dấu vếtnào, triều đình cũng không thể làm gì với Phạm Nhàn.

Kế hoạch tối nay được Ngôn Băng Vân tự mình xây dựng, mặc dù kiên quyết

phản đối trước mặt Phạm Nhàn, nhưng những gì nên làm vẫn phải tiếp tục làm.

Trong kế hoạch này, phải giết chết mười một người, phía bắt giữ ba mươi hai

người. Trong số mười một mục tiêu đầu tiên nhất định phải loại bỏ, có tới sáu

người thuộc Bát Gia Tướng của Nhị hoàng tử.

Đây là một hành động trả thù điên cuồng.

Ba người trong Bát Gia Tướng của Nhị hoàng tử đã mất, Giám Sát viện dốc

toàn lực điên cuồng phản công, lực lượng của một vương phủ hoàn toàn không

thể làm dao động đại cục, chắc chắn tiếp theo hắn sẽ nhận được tin tức về cái

chết của những người còn lại.

Ngôn Băng Vân đi đến cửa sổ, vén một góc vải đen, giống như cách Trần Bình

đã làm trước đây, nhìn qua khoảng không chật hẹp đó, quan sát hoàng cung

cách đó không xa. Trong hoàng cung vẫn rất sáng sủa, giữa bóng tối lan tỏa

hương vị thánh khiết cao quý.

Hắn nhìn hoàng cung, trong lòng đầy lo lắng suy nghĩ: "Bệ hạ bảo ngươi làm

một thần tử cô độc, chứ đâu có bảo ngươi đi làm thần tử tuyệt đối cô độc."

o O o

Đêm ở kinh đô lúc nào cũng trầm lắng, đặc biệt là trong những mùa đông lạnh

giá như thế này, hoàng hôn vừa qua là đường phố vắng người qua lại. Không,

nói chính xác hơn là hoàn toàn không có người qua lại.

Không có người qua lại, chỉ có những kẻ lữ hành vào ban đêm.

Không biết bao nhiêu kẻ đi đêm nương theo yểm hộ của bóng tối mà ra tay,

dùng những biện pháp của mình như sợi dây, lưỡi hái sắt, bột phấn trong lòng

bàn tay để ám sát một người nào đó, cắt đứt cổ họng của một người khác, hay

làm mê hoặc đôi mắt của một ai đó.

Máu tươi làm mờ đôi mắt của mọi người.

Tử Trúc Uyển, một sợi dây màu đen buông xuống từ cổng lớn buông xuống,

khéo theo một người đang cố giãy dụa trước cái chết, hai chân của hắn đong

đưa bất lực trong không trung giữa cơn gió lạnh.

Ánh sáng từ đèn lồng mờ ảo, như hai chân của kẻ đó, từ từ đong đưa trong gió

lạnh, chiếu thành từng vệt sáng tối đan xen mặt đất. Ở góc phố, khuôn mặt tái

mét của Đặng Tử Việt lúc sáng lúc tối, trông không khác nào như quỷ dữ trong

đêm tối, hắn nhìn chằm chằm vào người kia, xác nhận rằng đối tác đã chết sau

đó mới quay lưng bỏ đi.

Quế Ly phường, trong một lầu xanh, bị lật tung cơn mê loạn, gã cao thủ cơ bắp

cuồn cuộn trên giường đột nhiên trợn mắt lên, trên tròng màu trắng gằn lên

những tia máu, kỹ nữ trên người hắn lạnh lùng quan sát, hai chân mở rộng tới

cực độ, nhưng lại siết chặt lấy eo hắn, tư thế dâm dục nhưng trí mạng.

Không biết qua bao lâu, đôi tay trắng trẻo mềm mại của kỹ nữ từ từ rời khỏi tai

gã cao to kia, rút ra hai mũi dùi sắt cực nhỏ, trên dùi lóe lên ánh lam mờ ảo,

cùng màu máu đen sậm.

Trên núi cao, một trận tiếng đuổi giết ồn ào vang lên, một người hoảng loạn,

mặt mày đầy sợ hãi chạy về phía dưới tháp, quần áo trên người hắn đã bị cắt

thành vô số mảnh vải, máu me đầm đìa.

Chốc lát sau, hắn bị truy sát tới dưới tháp, kẻ truy sát hắn mặc áo đen khạc ra

một ngụm nước bọt, vẫy tay lệnh. Đám người áo đen xông tới, vây người này

vào giữa. Mặc dù người này võ nghệ cao cường, cố gắng chống cự, nhưng cuối

cùng cũng như cá voi bị đàn cá mập bao vây, dần dần không chống cự nổi.

Trong đêm đen, chỉ nghe tiếng kim loại đâm phốc phốc vào thân thể, tiếng gió

rét gào thét. Những kẻ mặc áo đen im lặng đâm vào, đánh đập, cho đến khi

người ở giữa không còn bất cứ phản ứng nào, thậm chí không có cả một chút

động tĩnh, chỉ như một khối thịt nát nằm sấp dưới đất.

.o O o .

Ngôn Băng Vân đưa tin tức tình báo trong tay lên nến đốt cháy, hai tay không

chút run rẩy, lông mày cũng không nhăn một cái. Nếu mọi việc đã diễn ra, thế

thì không thể có chút nghi ngờ nào, cũng như sau khi cỗ nỏ được kéo căng,

không ai có thể làm cho mũi nỏ sát nhân kia kia biến mất thành hư không.

Tổng cộng sáu người trong Bát Tướng Gia dưới quyền Nhị hoàng tử đã chết

dưới đợt ám sát của Giám Sát viện bằng những phương thức khác nhau, ở

những nơi khác nhau, đã biến mất trong đêm đen ở kinh đô.

Từ hôm nay trở đi, danh hiệu BÁt Gia sẽ trở thành một từ cổ trong lịch sử, hay

có lẽ, hoàn toàn không đủ tư cách để lưu lại dấu vết trong sử sách.

Ngôn Băng Vân cúi đầu nhìn tờ giấy trên bàn, vô thức nhéo mũi, tự xốc lại tinh

thần. Theo kế hoạch, phải lập tức nên tiến hành bước tiếp theo, còn chuyện giết

chết năm người còn lại, từ đầu đã có người chuyên môn phụ trách.

Kế hoạch là từng khâu nối tiếp nhau, mặc dù là đợt trả thù điên cuồng của Giám

Sát viện đối với vụ ám sát ở sơn cốc, nhưng Ngôn Băng Vân cũng phải tìm cách

kiểm soát tình hình trong phạm vi nhất định. Bát Gia Tướng của Nhị hoàng tử

không phải là quan viên, chỉ là những gia tướng trong vương phủ. Loại người

như thế này, Giám Sát viện chỉ cần giết thật sạch sẽ, không để lại bất cứ dấu vết

nào, triều đình cũng không thể làm gì với Phạm Nhàn.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Kế hoạch tối nay được Ngôn Băng Vân tự mình xây dựng, mặc dù kiên quyếtphản đối trước mặt Phạm Nhàn, nhưng những gì nên làm vẫn phải tiếp tục làm.Trong kế hoạch này, phải giết chết mười một người, phía bắt giữ ba mươi haingười. Trong số mười một mục tiêu đầu tiên nhất định phải loại bỏ, có tới sáungười thuộc Bát Gia Tướng của Nhị hoàng tử.Đây là một hành động trả thù điên cuồng.Ba người trong Bát Gia Tướng của Nhị hoàng tử đã mất, Giám Sát viện dốctoàn lực điên cuồng phản công, lực lượng của một vương phủ hoàn toàn khôngthể làm dao động đại cục, chắc chắn tiếp theo hắn sẽ nhận được tin tức về cáichết của những người còn lại.Ngôn Băng Vân đi đến cửa sổ, vén một góc vải đen, giống như cách Trần Bìnhđã làm trước đây, nhìn qua khoảng không chật hẹp đó, quan sát hoàng cungcách đó không xa. Trong hoàng cung vẫn rất sáng sủa, giữa bóng tối lan tỏahương vị thánh khiết cao quý.Hắn nhìn hoàng cung, trong lòng đầy lo lắng suy nghĩ: "Bệ hạ bảo ngươi làmmột thần tử cô độc, chứ đâu có bảo ngươi đi làm thần tử tuyệt đối cô độc."o O oĐêm ở kinh đô lúc nào cũng trầm lắng, đặc biệt là trong những mùa đông lạnhgiá như thế này, hoàng hôn vừa qua là đường phố vắng người qua lại. Không,nói chính xác hơn là hoàn toàn không có người qua lại.Không có người qua lại, chỉ có những kẻ lữ hành vào ban đêm.Không biết bao nhiêu kẻ đi đêm nương theo yểm hộ của bóng tối mà ra tay,dùng những biện pháp của mình như sợi dây, lưỡi hái sắt, bột phấn trong lòngbàn tay để ám sát một người nào đó, cắt đứt cổ họng của một người khác, haylàm mê hoặc đôi mắt của một ai đó.Máu tươi làm mờ đôi mắt của mọi người.Tử Trúc Uyển, một sợi dây màu đen buông xuống từ cổng lớn buông xuống,khéo theo một người đang cố giãy dụa trước cái chết, hai chân của hắn đongđưa bất lực trong không trung giữa cơn gió lạnh.Ánh sáng từ đèn lồng mờ ảo, như hai chân của kẻ đó, từ từ đong đưa trong giólạnh, chiếu thành từng vệt sáng tối đan xen mặt đất. Ở góc phố, khuôn mặt táimét của Đặng Tử Việt lúc sáng lúc tối, trông không khác nào như quỷ dữ trongđêm tối, hắn nhìn chằm chằm vào người kia, xác nhận rằng đối tác đã chết sauđó mới quay lưng bỏ đi.Quế Ly phường, trong một lầu xanh, bị lật tung cơn mê loạn, gã cao thủ cơ bắpcuồn cuộn trên giường đột nhiên trợn mắt lên, trên tròng màu trắng gằn lênnhững tia máu, kỹ nữ trên người hắn lạnh lùng quan sát, hai chân mở rộng tớicực độ, nhưng lại siết chặt lấy eo hắn, tư thế dâm dục nhưng trí mạng.Không biết qua bao lâu, đôi tay trắng trẻo mềm mại của kỹ nữ từ từ rời khỏi taigã cao to kia, rút ra hai mũi dùi sắt cực nhỏ, trên dùi lóe lên ánh lam mờ ảo,cùng màu máu đen sậm.Trên núi cao, một trận tiếng đuổi giết ồn ào vang lên, một người hoảng loạn,mặt mày đầy sợ hãi chạy về phía dưới tháp, quần áo trên người hắn đã bị cắtthành vô số mảnh vải, máu me đầm đìa.Chốc lát sau, hắn bị truy sát tới dưới tháp, kẻ truy sát hắn mặc áo đen khạc ramột ngụm nước bọt, vẫy tay lệnh. Đám người áo đen xông tới, vây người nàyvào giữa. Mặc dù người này võ nghệ cao cường, cố gắng chống cự, nhưng cuốicùng cũng như cá voi bị đàn cá mập bao vây, dần dần không chống cự nổi.Trong đêm đen, chỉ nghe tiếng kim loại đâm phốc phốc vào thân thể, tiếng giórét gào thét. Những kẻ mặc áo đen im lặng đâm vào, đánh đập, cho đến khingười ở giữa không còn bất cứ phản ứng nào, thậm chí không có cả một chútđộng tĩnh, chỉ như một khối thịt nát nằm sấp dưới đất..o O o .Ngôn Băng Vân đưa tin tức tình báo trong tay lên nến đốt cháy, hai tay khôngchút run rẩy, lông mày cũng không nhăn một cái. Nếu mọi việc đã diễn ra, thếthì không thể có chút nghi ngờ nào, cũng như sau khi cỗ nỏ được kéo căng,không ai có thể làm cho mũi nỏ sát nhân kia kia biến mất thành hư không.Tổng cộng sáu người trong Bát Tướng Gia dưới quyền Nhị hoàng tử đã chếtdưới đợt ám sát của Giám Sát viện bằng những phương thức khác nhau, ởnhững nơi khác nhau, đã biến mất trong đêm đen ở kinh đô.Từ hôm nay trở đi, danh hiệu BÁt Gia sẽ trở thành một từ cổ trong lịch sử, haycó lẽ, hoàn toàn không đủ tư cách để lưu lại dấu vết trong sử sách.Ngôn Băng Vân cúi đầu nhìn tờ giấy trên bàn, vô thức nhéo mũi, tự xốc lại tinhthần. Theo kế hoạch, phải lập tức nên tiến hành bước tiếp theo, còn chuyện giếtchết năm người còn lại, từ đầu đã có người chuyên môn phụ trách.Kế hoạch là từng khâu nối tiếp nhau, mặc dù là đợt trả thù điên cuồng của GiámSát viện đối với vụ ám sát ở sơn cốc, nhưng Ngôn Băng Vân cũng phải tìm cáchkiểm soát tình hình trong phạm vi nhất định. Bát Gia Tướng của Nhị hoàng tửkhông phải là quan viên, chỉ là những gia tướng trong vương phủ. Loại ngườinhư thế này, Giám Sát viện chỉ cần giết thật sạch sẽ, không để lại bất cứ dấu vếtnào, triều đình cũng không thể làm gì với Phạm Nhàn.

Chương 942: Trên Hồng Môn Yến nói chuyện xuân thu 7