Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 943: Trên Hồng Môn Yến nói chuyện xuân thu 8
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Nhưng năm người kia lại khác.Các quan viên phải bắt giữ tiếp theo cũng khác, tuy các quan viên này chỉ lànhững nhân vật không quan trọng trong các bộ, nhưng dẫu sao cũng là nhữngngười nhận bổng lộc từ triều đình, lại bắt giữ nhiều người như vậy chỉ trong mộtđêm, sẽ gây ra hỗn loạn cỡ nào?Ngôn Băng Vân thở dài, thông qua thiết bị bí mật báo cho thuộc hạ bên ngoài đivào, đưa ra mệnh lệnh thứ hai. Sau khi ra lệnh, hắn đi đến cửa sổ lại theo thóiquen, nhìn vào một góc của bức tường hoàng cung cách đó không xa, trong lòngthầm nghĩ những lời Viện trưởng đã nói trước đây thật không sai chút nào, dướivẻ ngoài ôn hòa của Phạm Nhàn, thực ra che giấu một nhân tố điên cuồng đếntột độ.Trong vụ việc ở sơn cốc mà mất đi mười mấy thân tín mà hôm nay Phạm Nhànđã trở nên điên cuồng đến vậy, nếu đúng như Viện trưởng đã nói, có một ngàyViện trưởng mất đi... Phạm Nhàn sẽ trở nên đáng sợ đến mức nào?Trong Bão Nguyệt lâu, vẻ mặt của Phạm Nhàn vô cùng ôn hòa, hết sức bìnhtĩnh, lông mày hơi nhướn lên, thích ý tới khó tả, cứ như y hoàn toàn không hềbiết, đêm nay trong kinh đô bên ngoài căn lầu này đang diễn ra chuyện gì.Y đã kể xong chuyện ám sát trong thung lũng, cho dù trong lòng các vị đại thầnở đây vẫn còn bàng hoàng hay tiếc nuối nhưng đều lê tiếng an ủi y. Ngay sauđó, y nói sơ qua những chuyện ở Giang Nam, về Minh gia, về Nội Khố, cuốicùng y cau mày nói: "Thực ra, vẫn có một điều ta không hiểu, khi ta đang cốnghiến cho triều đình tại Giang Nam, vì sao luôn có người thích gây rối trong kinhđô."Mọi người trong bữa tiệc ngơ ngác, tự hỏi chuyện gì đang xảy ra? Phạm Nhànđã ở Giang Nam suốt một năm nay, nếu nói rằng trong kinh đô không ai cố tìnhlàm khó y thì rõ ràng là không thể, nhưng nếu nói họ đã đặt bẫy... Trong ba trămsáu mươi lăm ngày qua, ngài đang nói về ngày nào? Là việc điều tra của bộ Hộ?Hay là việc dâng tấu vào cung? Hơn nữa, những cái bẫy này đã bị mấy lão giàkia xé toạc ra từ lâu, ngài có gặp chút rắc rối nào đâu, thế thì đứng đây thankhóc cái gì?Thái tử cũng không thể nhịn cười, mắng một câu: "Đâu ra lắm oan ức đến thế?Chắc chắn sẽ có người không đi đúng đường, nhưng nếu nói cố tình cản trởngươi, ngươi có thể nói ra là ai được không?"Phạm Nhàn cũng cười, lắc đầu nói: "Chẳng qua một năm nay không về kinh đô,ta nghĩ, có lẽ rất nhiều người trong kinh đô đã quên mất tính cách thật của ta."Lúc này Nhị hoàng tử đang nhấc chén rượu lên nhâm nhi thưởng thức, nghe câunày không biết vì sao trong lòng bỗng dâng lên cảm giác giá lạnh. Tối nay biểuhiện của Thái quá đỗi lạ thường, còn thái độ của Phạm Nhàn lại quá mức kiêucăng, kiêu căng đến độ không hợp lẽ thường, không đúng quy củ, và không cóchút lợi ích gì cho y.Chẳng lẽ vì chuyện trong sơn cốc đã làm y hoảng loạn?Hàng mi thanh tú của Nhị hoàng tử khẽ nhíu lại, thầm nghĩ chuyện này cònchưa điều tra ra là ai làm, đứng đây làm loạn với chúng ta dể làm gì?Đúng lúc này, dưới Bão Nguyệt lâu lâu bỗng xôn xao, tiếng vó ngựa vang lên,dường như có không ít người đang đi về phía này.Thái tử ngồi trên ghế đầu nhíu mày không vui, nói: "Ai dám làm ồn ở đây?"Mọi người trong bữa tiệc đều nhíu mày nhìn ra ngoài cửa sổ.Dường như có ai đó muốn xâm nhập vào Bão Nguyệt lâu, đã thành công vượtqua hai tầng phòng vệ của quân phòng vệ kinh đô và nha dịch Kinh Đô phủ,nhưng lại bị người của Bão Nguyệt lâu ngăn cản ngoài cửa.Phạm Nhàn nhìn Tang Văn một cái, Tang Văn hiểu ý, kéo tấm rèm che lên, lướtqua bên cạnh bức bình phong. Chốc lát sau, tiếng bước chân dồn dập vang lên,Tang Văn dẫn theo năm người lên lầu.Năm người này đều mặc y phục quan viên, chắc là các quan trong triều, chỉ cóđiều hôm nay không phải là chỗ thảo luận vấn đề quan trọng của triều đình, màlà nơi hưởng phong nguyệt. Mọi người trong bữa tiệc nhận ra ai đó là thân tíncủa mình, không khỏi giật mình, tự hỏi đây là trò đùa gì vậy, tại sao lại côngkhai tìm đến mình như thế, chẳng lẽ kinh đô xảy ra chuyện lớn gì à?Năm quan viên kia liếc mắt nhìn nhau một cái, đều thấy vẻ hoảng loạn và bất antrong lòng đối phương. Cuối cùng bọn họ bất chấp mọi thứ, đầu tiên xin lỗi cácquý khách trong bữa tiệc, lại sợ hãi nhìn thoáng qua Phạm Nhàn, thi lễ với y rồikhông tránh không né đi thẳng vào trong bữa tiệc tìm vị đại nhân mà mìnhmuốn gặp, thì thầm vào tai người đó.Phạm Nhàn mỉm cười quan sát cảnh tượng này, giơ cốc rượu lên chúc NhâmThiếu An bên cạnh Thái tử và Đại hoàng tử một chén. Rõ ràng hệ thống cấmquân của của Đại hoàng tử rõ ràng đang bị vây trong cung cấm, phản ứng chậmhơn một chút, còn Thái tử... dường như đã đoán ra điều gì đó, hôm nay ra sứcchặt đứt tai mắt của mình, chỉ đến Bão Nguyệt lâu để say rượu mà thôi.
Nhưng năm người kia lại khác.
Các quan viên phải bắt giữ tiếp theo cũng khác, tuy các quan viên này chỉ là
những nhân vật không quan trọng trong các bộ, nhưng dẫu sao cũng là những
người nhận bổng lộc từ triều đình, lại bắt giữ nhiều người như vậy chỉ trong một
đêm, sẽ gây ra hỗn loạn cỡ nào?
Ngôn Băng Vân thở dài, thông qua thiết bị bí mật báo cho thuộc hạ bên ngoài đi
vào, đưa ra mệnh lệnh thứ hai. Sau khi ra lệnh, hắn đi đến cửa sổ lại theo thói
quen, nhìn vào một góc của bức tường hoàng cung cách đó không xa, trong lòng
thầm nghĩ những lời Viện trưởng đã nói trước đây thật không sai chút nào, dưới
vẻ ngoài ôn hòa của Phạm Nhàn, thực ra che giấu một nhân tố điên cuồng đến
tột độ.
Trong vụ việc ở sơn cốc mà mất đi mười mấy thân tín mà hôm nay Phạm Nhàn
đã trở nên điên cuồng đến vậy, nếu đúng như Viện trưởng đã nói, có một ngày
Viện trưởng mất đi... Phạm Nhàn sẽ trở nên đáng sợ đến mức nào?
Trong Bão Nguyệt lâu, vẻ mặt của Phạm Nhàn vô cùng ôn hòa, hết sức bình
tĩnh, lông mày hơi nhướn lên, thích ý tới khó tả, cứ như y hoàn toàn không hề
biết, đêm nay trong kinh đô bên ngoài căn lầu này đang diễn ra chuyện gì.
Y đã kể xong chuyện ám sát trong thung lũng, cho dù trong lòng các vị đại thần
ở đây vẫn còn bàng hoàng hay tiếc nuối nhưng đều lê tiếng an ủi y. Ngay sau
đó, y nói sơ qua những chuyện ở Giang Nam, về Minh gia, về Nội Khố, cuối
cùng y cau mày nói: "Thực ra, vẫn có một điều ta không hiểu, khi ta đang cống
hiến cho triều đình tại Giang Nam, vì sao luôn có người thích gây rối trong kinh
đô."
Mọi người trong bữa tiệc ngơ ngác, tự hỏi chuyện gì đang xảy ra? Phạm Nhàn
đã ở Giang Nam suốt một năm nay, nếu nói rằng trong kinh đô không ai cố tình
làm khó y thì rõ ràng là không thể, nhưng nếu nói họ đã đặt bẫy... Trong ba trăm
sáu mươi lăm ngày qua, ngài đang nói về ngày nào? Là việc điều tra của bộ Hộ?
Hay là việc dâng tấu vào cung? Hơn nữa, những cái bẫy này đã bị mấy lão già
kia xé toạc ra từ lâu, ngài có gặp chút rắc rối nào đâu, thế thì đứng đây than
khóc cái gì?
Thái tử cũng không thể nhịn cười, mắng một câu: "Đâu ra lắm oan ức đến thế?
Chắc chắn sẽ có người không đi đúng đường, nhưng nếu nói cố tình cản trở
ngươi, ngươi có thể nói ra là ai được không?"
Phạm Nhàn cũng cười, lắc đầu nói: "Chẳng qua một năm nay không về kinh đô,
ta nghĩ, có lẽ rất nhiều người trong kinh đô đã quên mất tính cách thật của ta."
Lúc này Nhị hoàng tử đang nhấc chén rượu lên nhâm nhi thưởng thức, nghe câu
này không biết vì sao trong lòng bỗng dâng lên cảm giác giá lạnh. Tối nay biểu
hiện của Thái quá đỗi lạ thường, còn thái độ của Phạm Nhàn lại quá mức kiêu
căng, kiêu căng đến độ không hợp lẽ thường, không đúng quy củ, và không có
chút lợi ích gì cho y.
Chẳng lẽ vì chuyện trong sơn cốc đã làm y hoảng loạn?
Hàng mi thanh tú của Nhị hoàng tử khẽ nhíu lại, thầm nghĩ chuyện này còn
chưa điều tra ra là ai làm, đứng đây làm loạn với chúng ta dể làm gì?
Đúng lúc này, dưới Bão Nguyệt lâu lâu bỗng xôn xao, tiếng vó ngựa vang lên,
dường như có không ít người đang đi về phía này.
Thái tử ngồi trên ghế đầu nhíu mày không vui, nói: "Ai dám làm ồn ở đây?"
Mọi người trong bữa tiệc đều nhíu mày nhìn ra ngoài cửa sổ.
Dường như có ai đó muốn xâm nhập vào Bão Nguyệt lâu, đã thành công vượt
qua hai tầng phòng vệ của quân phòng vệ kinh đô và nha dịch Kinh Đô phủ,
nhưng lại bị người của Bão Nguyệt lâu ngăn cản ngoài cửa.
Phạm Nhàn nhìn Tang Văn một cái, Tang Văn hiểu ý, kéo tấm rèm che lên, lướt
qua bên cạnh bức bình phong. Chốc lát sau, tiếng bước chân dồn dập vang lên,
Tang Văn dẫn theo năm người lên lầu.
Năm người này đều mặc y phục quan viên, chắc là các quan trong triều, chỉ có
điều hôm nay không phải là chỗ thảo luận vấn đề quan trọng của triều đình, mà
là nơi hưởng phong nguyệt. Mọi người trong bữa tiệc nhận ra ai đó là thân tín
của mình, không khỏi giật mình, tự hỏi đây là trò đùa gì vậy, tại sao lại công
khai tìm đến mình như thế, chẳng lẽ kinh đô xảy ra chuyện lớn gì à?
Năm quan viên kia liếc mắt nhìn nhau một cái, đều thấy vẻ hoảng loạn và bất an
trong lòng đối phương. Cuối cùng bọn họ bất chấp mọi thứ, đầu tiên xin lỗi các
quý khách trong bữa tiệc, lại sợ hãi nhìn thoáng qua Phạm Nhàn, thi lễ với y rồi
không tránh không né đi thẳng vào trong bữa tiệc tìm vị đại nhân mà mình
muốn gặp, thì thầm vào tai người đó.
Phạm Nhàn mỉm cười quan sát cảnh tượng này, giơ cốc rượu lên chúc Nhâm
Thiếu An bên cạnh Thái tử và Đại hoàng tử một chén. Rõ ràng hệ thống cấm
quân của của Đại hoàng tử rõ ràng đang bị vây trong cung cấm, phản ứng chậm
hơn một chút, còn Thái tử... dường như đã đoán ra điều gì đó, hôm nay ra sức
chặt đứt tai mắt của mình, chỉ đến Bão Nguyệt lâu để say rượu mà thôi.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Nhưng năm người kia lại khác.Các quan viên phải bắt giữ tiếp theo cũng khác, tuy các quan viên này chỉ lànhững nhân vật không quan trọng trong các bộ, nhưng dẫu sao cũng là nhữngngười nhận bổng lộc từ triều đình, lại bắt giữ nhiều người như vậy chỉ trong mộtđêm, sẽ gây ra hỗn loạn cỡ nào?Ngôn Băng Vân thở dài, thông qua thiết bị bí mật báo cho thuộc hạ bên ngoài đivào, đưa ra mệnh lệnh thứ hai. Sau khi ra lệnh, hắn đi đến cửa sổ lại theo thóiquen, nhìn vào một góc của bức tường hoàng cung cách đó không xa, trong lòngthầm nghĩ những lời Viện trưởng đã nói trước đây thật không sai chút nào, dướivẻ ngoài ôn hòa của Phạm Nhàn, thực ra che giấu một nhân tố điên cuồng đếntột độ.Trong vụ việc ở sơn cốc mà mất đi mười mấy thân tín mà hôm nay Phạm Nhànđã trở nên điên cuồng đến vậy, nếu đúng như Viện trưởng đã nói, có một ngàyViện trưởng mất đi... Phạm Nhàn sẽ trở nên đáng sợ đến mức nào?Trong Bão Nguyệt lâu, vẻ mặt của Phạm Nhàn vô cùng ôn hòa, hết sức bìnhtĩnh, lông mày hơi nhướn lên, thích ý tới khó tả, cứ như y hoàn toàn không hềbiết, đêm nay trong kinh đô bên ngoài căn lầu này đang diễn ra chuyện gì.Y đã kể xong chuyện ám sát trong thung lũng, cho dù trong lòng các vị đại thầnở đây vẫn còn bàng hoàng hay tiếc nuối nhưng đều lê tiếng an ủi y. Ngay sauđó, y nói sơ qua những chuyện ở Giang Nam, về Minh gia, về Nội Khố, cuốicùng y cau mày nói: "Thực ra, vẫn có một điều ta không hiểu, khi ta đang cốnghiến cho triều đình tại Giang Nam, vì sao luôn có người thích gây rối trong kinhđô."Mọi người trong bữa tiệc ngơ ngác, tự hỏi chuyện gì đang xảy ra? Phạm Nhànđã ở Giang Nam suốt một năm nay, nếu nói rằng trong kinh đô không ai cố tìnhlàm khó y thì rõ ràng là không thể, nhưng nếu nói họ đã đặt bẫy... Trong ba trămsáu mươi lăm ngày qua, ngài đang nói về ngày nào? Là việc điều tra của bộ Hộ?Hay là việc dâng tấu vào cung? Hơn nữa, những cái bẫy này đã bị mấy lão giàkia xé toạc ra từ lâu, ngài có gặp chút rắc rối nào đâu, thế thì đứng đây thankhóc cái gì?Thái tử cũng không thể nhịn cười, mắng một câu: "Đâu ra lắm oan ức đến thế?Chắc chắn sẽ có người không đi đúng đường, nhưng nếu nói cố tình cản trởngươi, ngươi có thể nói ra là ai được không?"Phạm Nhàn cũng cười, lắc đầu nói: "Chẳng qua một năm nay không về kinh đô,ta nghĩ, có lẽ rất nhiều người trong kinh đô đã quên mất tính cách thật của ta."Lúc này Nhị hoàng tử đang nhấc chén rượu lên nhâm nhi thưởng thức, nghe câunày không biết vì sao trong lòng bỗng dâng lên cảm giác giá lạnh. Tối nay biểuhiện của Thái quá đỗi lạ thường, còn thái độ của Phạm Nhàn lại quá mức kiêucăng, kiêu căng đến độ không hợp lẽ thường, không đúng quy củ, và không cóchút lợi ích gì cho y.Chẳng lẽ vì chuyện trong sơn cốc đã làm y hoảng loạn?Hàng mi thanh tú của Nhị hoàng tử khẽ nhíu lại, thầm nghĩ chuyện này cònchưa điều tra ra là ai làm, đứng đây làm loạn với chúng ta dể làm gì?Đúng lúc này, dưới Bão Nguyệt lâu lâu bỗng xôn xao, tiếng vó ngựa vang lên,dường như có không ít người đang đi về phía này.Thái tử ngồi trên ghế đầu nhíu mày không vui, nói: "Ai dám làm ồn ở đây?"Mọi người trong bữa tiệc đều nhíu mày nhìn ra ngoài cửa sổ.Dường như có ai đó muốn xâm nhập vào Bão Nguyệt lâu, đã thành công vượtqua hai tầng phòng vệ của quân phòng vệ kinh đô và nha dịch Kinh Đô phủ,nhưng lại bị người của Bão Nguyệt lâu ngăn cản ngoài cửa.Phạm Nhàn nhìn Tang Văn một cái, Tang Văn hiểu ý, kéo tấm rèm che lên, lướtqua bên cạnh bức bình phong. Chốc lát sau, tiếng bước chân dồn dập vang lên,Tang Văn dẫn theo năm người lên lầu.Năm người này đều mặc y phục quan viên, chắc là các quan trong triều, chỉ cóđiều hôm nay không phải là chỗ thảo luận vấn đề quan trọng của triều đình, màlà nơi hưởng phong nguyệt. Mọi người trong bữa tiệc nhận ra ai đó là thân tíncủa mình, không khỏi giật mình, tự hỏi đây là trò đùa gì vậy, tại sao lại côngkhai tìm đến mình như thế, chẳng lẽ kinh đô xảy ra chuyện lớn gì à?Năm quan viên kia liếc mắt nhìn nhau một cái, đều thấy vẻ hoảng loạn và bất antrong lòng đối phương. Cuối cùng bọn họ bất chấp mọi thứ, đầu tiên xin lỗi cácquý khách trong bữa tiệc, lại sợ hãi nhìn thoáng qua Phạm Nhàn, thi lễ với y rồikhông tránh không né đi thẳng vào trong bữa tiệc tìm vị đại nhân mà mìnhmuốn gặp, thì thầm vào tai người đó.Phạm Nhàn mỉm cười quan sát cảnh tượng này, giơ cốc rượu lên chúc NhâmThiếu An bên cạnh Thái tử và Đại hoàng tử một chén. Rõ ràng hệ thống cấmquân của của Đại hoàng tử rõ ràng đang bị vây trong cung cấm, phản ứng chậmhơn một chút, còn Thái tử... dường như đã đoán ra điều gì đó, hôm nay ra sứcchặt đứt tai mắt của mình, chỉ đến Bão Nguyệt lâu để say rượu mà thôi.