Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 944: Trên Hồng Môn Yến nói chuyện xuân thu 9
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Đại hoàng tử thấy dáng vẻ những người xung quanh đều rất căng thẳng, nhíumày nhìn Phạm Nhàn như đang chất vấn. Phạm Nhàn lắc đầu, ra hiệu y cũngkhông biết có chuyện gì xảy ra.Còn ở mấy bàn bên cạnh, sắc mặt của các vị đại nhân nghe quan viên thuộc hạđến báo cáo dần dần trở nên khó coi. Đặc biệt là Nhị hoàng tử, gương mặt thanhtú bỗng chuyển thành tái mét rồi nhanh chóng ửng đỏ, sau ba hơi thở nữa lạihóa thành bình thường.Phạm Nhàn nheo mắt quan sát cảnh tượng này, biết rõ đối phương đã nhận đượctin tức về việc Bát Gia Tướng đều đã bỏ mạng, nhưng không ngờ Nhị hoàng tửlại có thể nhanh chóng kiềm chế cảm xúc của mình như vậy, không khỏi kínhphục.Đại hoàng tử cau mày hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"Tất cả mọi người trong lầu đều biết có chuyện gì đó đã xảy ra, nhưng khôngphải ai cũng biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Nhị hoàng tử nhẹ nhàng cúi đầu,nâng chén rượu lên nhấm một ngụm, sau đó ngẩng đầu nhìn vào Phạm Nhàn, ýcười trong mắt cười có vẻ nặng nề, hỏi gằn từng chữ một:"Chắc Tiểu Phạm đại nhân biết rất rõ."Không khí trong sảnh trở nên giá lạnh, mấy vị đại nhân đã nhận được tin tứcbáo cáo từ kinh đô cũng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Phạm Nhàn. Lúc nàyhọ đã biết, ngay khi đám người bọn mình đang rượu chè ở Bão Nguyệt lâu,trong kinh đô bỗng xảy ra một số vụ án mạng, Bát Gia Tướng đắc lực nhất củaNhị hoàng tử đã bị sát hại toàn bộ!Những vị đại nhân này có rất nhiều mắt tai ở kinh đô, mắt sắc tai thính, còn cócả quan viên Khu Mật viện phụ trách trị an trong thành, đương nhiên biết rõ,chuyện này đáng sợ nhường nào. Đặc biệt là giết chết Bát Gia Tướng lưu loátgọn gàng như vậy cần có thực lực vượt xa bình thường.Liên tưởng đến việc hôm nay Phạm Nhàn đã mở tiệc chiêu đãi mọi người tạiBão Nguyệt lâu, đương nhiên tất cả mọi người đều loáng thoáng đoán được,việc này là do Giám Sát viện làm ra.Tất cả mọi người đều đang chờ đợi câu trả lời từ Phạm Nhàn, không khí trongsảnh có vẻ nặng nề và trầm lặng.Phạm Nhàn ôn tồn hỏi: "Có chuyện gì vậy?"Nhị hoàng tử khẽ cười, trong nụ cười ẩn chứa chút cay đắng, tận sâu trong nộitâm bỗng dâng lên chút giá lạnh, đôi chân khoanh lại bỗng thấy nhức mỏi, nhìnvị Đề ti trẻ tuổi của Giám Sát viện phía đối diện, như đang chứng kiến một ácma đang mỉm cười. Nản thân mình vốn là Hoàng tử... nhưng lại không biết nênphản ứng thế nào.Cho nên hắn nâng chén, tự uống, uống một hơi cạn sạch, lồng ngực chợt đaurát.Im lặng một lúc, Khúc Hướng Đông Phó sứ đại nhân của Khu Mật viện nhìnchằm chằm vào đôi mắt của Phạm Nhàn, lạnh lùng nói: "Đêm nay án mạng liêntiếp, sáu vị tướng gia trong vuông phủ của Nhị hoàng tử đồng thời bị sát hại,Phạm đại nhân có biết vụ việc này không?"Lời này vừa thốt lão lên, Đại hoàng tử còn đang không hiểu đã xảy ra chuyệngì, kinh ngạc nhìn Phạm Nhàn, thậm chí Thái tử đang giả vờ hồ đồ trong lòngmỹ nhân cũng giật mình thốt lên một tiếng, ngồi bật dậy khỏi vòng tay mỹnhân!Thái tử điện hạ sững sờ nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Phạm Nhàn, trong lòngvô cùng kinh hãi. Hắn biết hôm nay Phạm Nhàn không có ý tốt, nhưng thậtkhông ngờ, thủ đoạn phản kích của Phạm Nhàn lại đơn giản như vậy, thẳngthắn, thô bạo, không thèm nói lý, hậu quả thì không cần phải quan tâm.Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Phạm Nhàn... nghiêng đầu sang mộtbên, mang vẻ nghi ngờ và khinh thường... hạ giọng nói: "Hả? Tất cả chết hết rồià?"Lúc này Nhị hoàng tử vừa đặt cốc rượu xuống, nghe câu hỏi của Phạm Nhànxong, cảm xúc trong lòng bỗng chao đảo. Cơn thịnh nộ, uất ức, một chút khóhiểu, một chút oán hận, khiến hắn không thể kiểm soát nổi tâm trạng, hạ cốcrượu xuống hơi mạnh, phát ra tiếng đập chén, làm cho bình rượu bên cạnhnghiêng ngả.Từ biểu cảm của mọi người trong bữa tiệc là biết rằng sáu vị tướng gia kia đãchết hết, trong lòng Phạm Nhàn vui sướng như có suối trong lành chảy qua. Ychẳng buồn che giấu vẻ mặt của mình, mỉm cười nói: "Tướng gia của Nhịhoàng tử, sao lại đi hỏi bản quan? Xưa nay vẫn nghe nói các tướng gia của Nhịhoàng tử hung hăng càn quấy trong kinh đô, không khéo lại đắc tội với nhữngngười không nên đắc tội."Đây là lần đầu tiên y tự xưng là bản quan, còn về những người trong kinh đôtừng bị Bát Gia Tướng đắc tội, nhưng lại không nên đắc tội... rất rõ ràng, ngườiđó họ Phạm.Bữa tiệc lặng ngắt như tờ, Nhị hoàng tử ngỡ ngàng nhìn gương mặt Phạm Nhàn,bất chợt bật cười, biết dù có phải đối phương đã làm hay không, nhưng có nănglực thanh trừ toàn bộ vũ lực của mình chỉ trong thời tiệc rượu ngắn ngủi, rất rõràng một Hoàng tử như hắn không thể đối đầu chính diện với thực lực của GiámSát viện.
Đại hoàng tử thấy dáng vẻ những người xung quanh đều rất căng thẳng, nhíu
mày nhìn Phạm Nhàn như đang chất vấn. Phạm Nhàn lắc đầu, ra hiệu y cũng
không biết có chuyện gì xảy ra.
Còn ở mấy bàn bên cạnh, sắc mặt của các vị đại nhân nghe quan viên thuộc hạ
đến báo cáo dần dần trở nên khó coi. Đặc biệt là Nhị hoàng tử, gương mặt thanh
tú bỗng chuyển thành tái mét rồi nhanh chóng ửng đỏ, sau ba hơi thở nữa lại
hóa thành bình thường.
Phạm Nhàn nheo mắt quan sát cảnh tượng này, biết rõ đối phương đã nhận được
tin tức về việc Bát Gia Tướng đều đã bỏ mạng, nhưng không ngờ Nhị hoàng tử
lại có thể nhanh chóng kiềm chế cảm xúc của mình như vậy, không khỏi kính
phục.
Đại hoàng tử cau mày hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Tất cả mọi người trong lầu đều biết có chuyện gì đó đã xảy ra, nhưng không
phải ai cũng biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Nhị hoàng tử nhẹ nhàng cúi đầu,
nâng chén rượu lên nhấm một ngụm, sau đó ngẩng đầu nhìn vào Phạm Nhàn, ý
cười trong mắt cười có vẻ nặng nề, hỏi gằn từng chữ một:
"Chắc Tiểu Phạm đại nhân biết rất rõ."
Không khí trong sảnh trở nên giá lạnh, mấy vị đại nhân đã nhận được tin tức
báo cáo từ kinh đô cũng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Phạm Nhàn. Lúc này
họ đã biết, ngay khi đám người bọn mình đang rượu chè ở Bão Nguyệt lâu,
trong kinh đô bỗng xảy ra một số vụ án mạng, Bát Gia Tướng đắc lực nhất của
Nhị hoàng tử đã bị sát hại toàn bộ!
Những vị đại nhân này có rất nhiều mắt tai ở kinh đô, mắt sắc tai thính, còn có
cả quan viên Khu Mật viện phụ trách trị an trong thành, đương nhiên biết rõ,
chuyện này đáng sợ nhường nào. Đặc biệt là giết chết Bát Gia Tướng lưu loát
gọn gàng như vậy cần có thực lực vượt xa bình thường.
Liên tưởng đến việc hôm nay Phạm Nhàn đã mở tiệc chiêu đãi mọi người tại
Bão Nguyệt lâu, đương nhiên tất cả mọi người đều loáng thoáng đoán được,
việc này là do Giám Sát viện làm ra.
Tất cả mọi người đều đang chờ đợi câu trả lời từ Phạm Nhàn, không khí trong
sảnh có vẻ nặng nề và trầm lặng.
Phạm Nhàn ôn tồn hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Nhị hoàng tử khẽ cười, trong nụ cười ẩn chứa chút cay đắng, tận sâu trong nội
tâm bỗng dâng lên chút giá lạnh, đôi chân khoanh lại bỗng thấy nhức mỏi, nhìn
vị Đề ti trẻ tuổi của Giám Sát viện phía đối diện, như đang chứng kiến một ác
ma đang mỉm cười. Nản thân mình vốn là Hoàng tử... nhưng lại không biết nên
phản ứng thế nào.
Cho nên hắn nâng chén, tự uống, uống một hơi cạn sạch, lồng ngực chợt đau
rát.
Im lặng một lúc, Khúc Hướng Đông Phó sứ đại nhân của Khu Mật viện nhìn
chằm chằm vào đôi mắt của Phạm Nhàn, lạnh lùng nói: "Đêm nay án mạng liên
tiếp, sáu vị tướng gia trong vuông phủ của Nhị hoàng tử đồng thời bị sát hại,
Phạm đại nhân có biết vụ việc này không?"
Lời này vừa thốt lão lên, Đại hoàng tử còn đang không hiểu đã xảy ra chuyện
gì, kinh ngạc nhìn Phạm Nhàn, thậm chí Thái tử đang giả vờ hồ đồ trong lòng
mỹ nhân cũng giật mình thốt lên một tiếng, ngồi bật dậy khỏi vòng tay mỹ
nhân!
Thái tử điện hạ sững sờ nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Phạm Nhàn, trong lòng
vô cùng kinh hãi. Hắn biết hôm nay Phạm Nhàn không có ý tốt, nhưng thật
không ngờ, thủ đoạn phản kích của Phạm Nhàn lại đơn giản như vậy, thẳng
thắn, thô bạo, không thèm nói lý, hậu quả thì không cần phải quan tâm.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Phạm Nhàn... nghiêng đầu sang một
bên, mang vẻ nghi ngờ và khinh thường... hạ giọng nói: "Hả? Tất cả chết hết rồi
à?"
Lúc này Nhị hoàng tử vừa đặt cốc rượu xuống, nghe câu hỏi của Phạm Nhàn
xong, cảm xúc trong lòng bỗng chao đảo. Cơn thịnh nộ, uất ức, một chút khó
hiểu, một chút oán hận, khiến hắn không thể kiểm soát nổi tâm trạng, hạ cốc
rượu xuống hơi mạnh, phát ra tiếng đập chén, làm cho bình rượu bên cạnh
nghiêng ngả.
Từ biểu cảm của mọi người trong bữa tiệc là biết rằng sáu vị tướng gia kia đã
chết hết, trong lòng Phạm Nhàn vui sướng như có suối trong lành chảy qua. Y
chẳng buồn che giấu vẻ mặt của mình, mỉm cười nói: "Tướng gia của Nhị
hoàng tử, sao lại đi hỏi bản quan? Xưa nay vẫn nghe nói các tướng gia của Nhị
hoàng tử hung hăng càn quấy trong kinh đô, không khéo lại đắc tội với những
người không nên đắc tội."
Đây là lần đầu tiên y tự xưng là bản quan, còn về những người trong kinh đô
từng bị Bát Gia Tướng đắc tội, nhưng lại không nên đắc tội... rất rõ ràng, người
đó họ Phạm.
Bữa tiệc lặng ngắt như tờ, Nhị hoàng tử ngỡ ngàng nhìn gương mặt Phạm Nhàn,
bất chợt bật cười, biết dù có phải đối phương đã làm hay không, nhưng có năng
lực thanh trừ toàn bộ vũ lực của mình chỉ trong thời tiệc rượu ngắn ngủi, rất rõ
ràng một Hoàng tử như hắn không thể đối đầu chính diện với thực lực của Giám
Sát viện.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Đại hoàng tử thấy dáng vẻ những người xung quanh đều rất căng thẳng, nhíumày nhìn Phạm Nhàn như đang chất vấn. Phạm Nhàn lắc đầu, ra hiệu y cũngkhông biết có chuyện gì xảy ra.Còn ở mấy bàn bên cạnh, sắc mặt của các vị đại nhân nghe quan viên thuộc hạđến báo cáo dần dần trở nên khó coi. Đặc biệt là Nhị hoàng tử, gương mặt thanhtú bỗng chuyển thành tái mét rồi nhanh chóng ửng đỏ, sau ba hơi thở nữa lạihóa thành bình thường.Phạm Nhàn nheo mắt quan sát cảnh tượng này, biết rõ đối phương đã nhận đượctin tức về việc Bát Gia Tướng đều đã bỏ mạng, nhưng không ngờ Nhị hoàng tửlại có thể nhanh chóng kiềm chế cảm xúc của mình như vậy, không khỏi kínhphục.Đại hoàng tử cau mày hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"Tất cả mọi người trong lầu đều biết có chuyện gì đó đã xảy ra, nhưng khôngphải ai cũng biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Nhị hoàng tử nhẹ nhàng cúi đầu,nâng chén rượu lên nhấm một ngụm, sau đó ngẩng đầu nhìn vào Phạm Nhàn, ýcười trong mắt cười có vẻ nặng nề, hỏi gằn từng chữ một:"Chắc Tiểu Phạm đại nhân biết rất rõ."Không khí trong sảnh trở nên giá lạnh, mấy vị đại nhân đã nhận được tin tứcbáo cáo từ kinh đô cũng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Phạm Nhàn. Lúc nàyhọ đã biết, ngay khi đám người bọn mình đang rượu chè ở Bão Nguyệt lâu,trong kinh đô bỗng xảy ra một số vụ án mạng, Bát Gia Tướng đắc lực nhất củaNhị hoàng tử đã bị sát hại toàn bộ!Những vị đại nhân này có rất nhiều mắt tai ở kinh đô, mắt sắc tai thính, còn cócả quan viên Khu Mật viện phụ trách trị an trong thành, đương nhiên biết rõ,chuyện này đáng sợ nhường nào. Đặc biệt là giết chết Bát Gia Tướng lưu loátgọn gàng như vậy cần có thực lực vượt xa bình thường.Liên tưởng đến việc hôm nay Phạm Nhàn đã mở tiệc chiêu đãi mọi người tạiBão Nguyệt lâu, đương nhiên tất cả mọi người đều loáng thoáng đoán được,việc này là do Giám Sát viện làm ra.Tất cả mọi người đều đang chờ đợi câu trả lời từ Phạm Nhàn, không khí trongsảnh có vẻ nặng nề và trầm lặng.Phạm Nhàn ôn tồn hỏi: "Có chuyện gì vậy?"Nhị hoàng tử khẽ cười, trong nụ cười ẩn chứa chút cay đắng, tận sâu trong nộitâm bỗng dâng lên chút giá lạnh, đôi chân khoanh lại bỗng thấy nhức mỏi, nhìnvị Đề ti trẻ tuổi của Giám Sát viện phía đối diện, như đang chứng kiến một ácma đang mỉm cười. Nản thân mình vốn là Hoàng tử... nhưng lại không biết nênphản ứng thế nào.Cho nên hắn nâng chén, tự uống, uống một hơi cạn sạch, lồng ngực chợt đaurát.Im lặng một lúc, Khúc Hướng Đông Phó sứ đại nhân của Khu Mật viện nhìnchằm chằm vào đôi mắt của Phạm Nhàn, lạnh lùng nói: "Đêm nay án mạng liêntiếp, sáu vị tướng gia trong vuông phủ của Nhị hoàng tử đồng thời bị sát hại,Phạm đại nhân có biết vụ việc này không?"Lời này vừa thốt lão lên, Đại hoàng tử còn đang không hiểu đã xảy ra chuyệngì, kinh ngạc nhìn Phạm Nhàn, thậm chí Thái tử đang giả vờ hồ đồ trong lòngmỹ nhân cũng giật mình thốt lên một tiếng, ngồi bật dậy khỏi vòng tay mỹnhân!Thái tử điện hạ sững sờ nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Phạm Nhàn, trong lòngvô cùng kinh hãi. Hắn biết hôm nay Phạm Nhàn không có ý tốt, nhưng thậtkhông ngờ, thủ đoạn phản kích của Phạm Nhàn lại đơn giản như vậy, thẳngthắn, thô bạo, không thèm nói lý, hậu quả thì không cần phải quan tâm.Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Phạm Nhàn... nghiêng đầu sang mộtbên, mang vẻ nghi ngờ và khinh thường... hạ giọng nói: "Hả? Tất cả chết hết rồià?"Lúc này Nhị hoàng tử vừa đặt cốc rượu xuống, nghe câu hỏi của Phạm Nhànxong, cảm xúc trong lòng bỗng chao đảo. Cơn thịnh nộ, uất ức, một chút khóhiểu, một chút oán hận, khiến hắn không thể kiểm soát nổi tâm trạng, hạ cốcrượu xuống hơi mạnh, phát ra tiếng đập chén, làm cho bình rượu bên cạnhnghiêng ngả.Từ biểu cảm của mọi người trong bữa tiệc là biết rằng sáu vị tướng gia kia đãchết hết, trong lòng Phạm Nhàn vui sướng như có suối trong lành chảy qua. Ychẳng buồn che giấu vẻ mặt của mình, mỉm cười nói: "Tướng gia của Nhịhoàng tử, sao lại đi hỏi bản quan? Xưa nay vẫn nghe nói các tướng gia của Nhịhoàng tử hung hăng càn quấy trong kinh đô, không khéo lại đắc tội với nhữngngười không nên đắc tội."Đây là lần đầu tiên y tự xưng là bản quan, còn về những người trong kinh đôtừng bị Bát Gia Tướng đắc tội, nhưng lại không nên đắc tội... rất rõ ràng, ngườiđó họ Phạm.Bữa tiệc lặng ngắt như tờ, Nhị hoàng tử ngỡ ngàng nhìn gương mặt Phạm Nhàn,bất chợt bật cười, biết dù có phải đối phương đã làm hay không, nhưng có nănglực thanh trừ toàn bộ vũ lực của mình chỉ trong thời tiệc rượu ngắn ngủi, rất rõràng một Hoàng tử như hắn không thể đối đầu chính diện với thực lực của GiámSát viện.