Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 951: Sương mù 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Xe ngựa chạy tới gần, y lắc đầu, ra hiệu mình cần đi bộ một đoạn, sau đó dẫnđầu hướng về phía đông.Hôm nay Bão Nguyệt lâu mở tiệc, y không mang Hổ Vệ đi cùng, mà toàn bộlực lượng của Giám Sát viện trong kinh đô đã nhân lúc đêm tối tiến hành tậpkích vô số lần, thậm chí cả lực lượng của Khải Niên tiểu tổ cũng tham gia. Lúcnày, những người đi theo bên cạnh y, chỉ là vài hộ vệ và một người đánh xe từPhạm phủ mà thôi.Mọi người biết hôm nay Bão Nguyệt lâu mở tiệc, cũng nghe nói tới vụ náođộng trong kinh đô đêm nay, đều cho rằng thiếu gia muốn dạo chơi để suy nghĩthêm, cho nên không dám tiến tới quấy rầy, chỉ để xe ngựa bám theo từ phía xa.Đi về đằng đông không xa, chỉ quẹo một cái là đi vào một con đường đườngdài.Một con đường dài thẳng tắp.Y mặc bộ áo áp đen, đột nhiên dừng lại, dường như đang lắng nghe điều gì đó.Sau đó, y vẫy tay, ra hiệu cho chiếc xe phía sau không được đi theo, còn bảnthân tự mình bước vào con đường.Bây giờ đã là đêm khuya, trong con đường kinh đô đọng đầy tuyết, bỗng dưnghiện lên một luồng sương mù kì lạ, sương mù càng lúc càng dày đặc, kéo tới từmọi phía, dần dần tràn ngập trên con đường.Sương mù màu trắng, trên con đường không có ánh đèn của kinh đô, màu sắcnày không quá rõ ràng, nhưng rất hữu hiệu trong việc ngăn chặn ánh mắt mọingười, khiến người ta mở mắt cũng như đang mù, giơ tay ra không thấy đượcnăm ngón.Xe ngựa đi sau vốn không dám để một mình Phạm Nhàn đi lại trong đêm tối,cũng không định tuân theo mệnh lệnh của y, nhưng lúc này không còn cách nàokhác ngoài việc dừng lại.Đám hộ vệ Phạm phủ trên xe nổi giận, thắp đèn lồng sáng hơn một chút, nhưngánh sáng vàng lờ mờ chỉ chiếu rọi được làn sương mù phía trước, cứ như mâymờ trên đỉnh núi xanh, không cách nào nhìn xa hơn được, đã sớm mất hút bónglưng cô độc của người mặc bộ quan phục màu đen kia.o O oTrên con đường dài, sương trắng dần dày đặc, chỉ còn nghe thấy tiếng bướcchân yếu ớt của Phạm Nhàn vang lên với nhịp điệu cực kỳ trầm ổn cố định định,ngoài ra không còn bất cứ âm thanh nào khác, cứ như trên con đường nàykhông có bất kỳ vật sống nào.Đêm nay, người mà Giám Sát viện muốn giết có vẻ đã giết xong, người màGiám Sát viện muốn bắt cũng đã bị tống vào Thiên Lao, được Thất Xử canh giữchặt chẽ. Dân chúng trong kinh đô vẫn còn chưa biết những việc này, họ đangnằm trong chăn tham lam hơi ấm. Những người quyền quý đi chơi đêm đã vộivàng ôm nỗi lo sợ trở về phủ, những người gõ mõ cầm canh đang làm biếng,quan binh của mười ba cửa thành chỉ chăm chú nhìn về cửa thành.Tiếng bước chân liên tục tiến về phía trước, sau đó như thể phát hiện ra điều gì,dừng lại trong màn sương trắng. Cơn gió đêm mùa đông thổi qua, làm mờ đimàn sương mù trên con đường này, hình ảnh cuối con đường mơ hồ hiện lên.Dường như không có ai ở cuối con đường dài này, nhưng luôn có cảm giác nhưcó ai đang canh giữ ở nơi đó. Bộ áo đen kia dừng chân, ngẩng đầu lên, hai mắtbình tĩnh nhìn thẳng về phía trước, như muốn xác định rõ xem rốt cuộc là aiđang ở đó.Sau đó, y thấy một người.Người kia thân hình lực lưỡng, hai vai như bằng sắt, tựa như một ngọn núi đứngsừng sững ở cuối con đường. Người kia vác một cây trường cung trên lưng, đeobao tên, bên trong có mười ba mũi tên.Gió ngừng, sương dày đặc, không còn nhìn thấy gì nữa.Đêm nay là thời khắc Phạm Nhàn lệnh cho Giám Sát viện phát động tấn côngtổng lực vào phe của Nhị hoàng tử, nhưng dường như y đã quên mất một điểm,khi ngươi tấn công mãnh liệt nhất, đôi khi cũng là lúc phòng ngự của bản thânyếu kém nhất. Lúc này, bên cạnh y không còn ai để dựa vào, chỉ còn một mìnhy. Y tiến hành trả thù cho vụ mưu sát ở sơn cốc, một hành động trả thù khôngcần lý do, nhưng lại quên mất một Đại đô đốc cũng muốn trả thù cho cái chếtcủa con trai duy nhất.Liệu có tránh được cây cung đối diện hay không?Hai năm trước, y bị cây cung này bắn rơi từ trên tường cung xuống, hoàn toànkhông thể trả đòn, cây cung này đã trở thành điểm yếu lớn nhất trong quá trìnhtu luyện võ đạo của y.Vì thế, y đã dừng lại sau màn sương.Bên kia màn sương trắng, Yến Tiểu Ất hạ thấp tầm mắt, cảm nhận được khí thếcủa người ẩn sau màn sương, đảm bảo rằng đối phương không thoát khỏi tầmkiểm soát của mình.Phía này của màn sương, không có dấu hiệu di chuyển nào.o O oYến Tiểu Ất, từng là Đại thống lĩnh cấm quân, và hiện đang là Chinh Bắc Đạiđô đốc của Khánh Quốc, một trong những siêu cấp cường giả cửu phẩm đếmđược được trên đầu của Khánh Quốc. Đương nhiên hắn không phải người điên,hắn biết rõ ám sát Phạm Nhàn trên đường phố kinh đô có nghĩa ra sao.

Xe ngựa chạy tới gần, y lắc đầu, ra hiệu mình cần đi bộ một đoạn, sau đó dẫn

đầu hướng về phía đông.

Hôm nay Bão Nguyệt lâu mở tiệc, y không mang Hổ Vệ đi cùng, mà toàn bộ

lực lượng của Giám Sát viện trong kinh đô đã nhân lúc đêm tối tiến hành tập

kích vô số lần, thậm chí cả lực lượng của Khải Niên tiểu tổ cũng tham gia. Lúc

này, những người đi theo bên cạnh y, chỉ là vài hộ vệ và một người đánh xe từ

Phạm phủ mà thôi.

Mọi người biết hôm nay Bão Nguyệt lâu mở tiệc, cũng nghe nói tới vụ náo

động trong kinh đô đêm nay, đều cho rằng thiếu gia muốn dạo chơi để suy nghĩ

thêm, cho nên không dám tiến tới quấy rầy, chỉ để xe ngựa bám theo từ phía xa.

Đi về đằng đông không xa, chỉ quẹo một cái là đi vào một con đường đường

dài.

Một con đường dài thẳng tắp.

Y mặc bộ áo áp đen, đột nhiên dừng lại, dường như đang lắng nghe điều gì đó.

Sau đó, y vẫy tay, ra hiệu cho chiếc xe phía sau không được đi theo, còn bản

thân tự mình bước vào con đường.

Bây giờ đã là đêm khuya, trong con đường kinh đô đọng đầy tuyết, bỗng dưng

hiện lên một luồng sương mù kì lạ, sương mù càng lúc càng dày đặc, kéo tới từ

mọi phía, dần dần tràn ngập trên con đường.

Sương mù màu trắng, trên con đường không có ánh đèn của kinh đô, màu sắc

này không quá rõ ràng, nhưng rất hữu hiệu trong việc ngăn chặn ánh mắt mọi

người, khiến người ta mở mắt cũng như đang mù, giơ tay ra không thấy được

năm ngón.

Xe ngựa đi sau vốn không dám để một mình Phạm Nhàn đi lại trong đêm tối,

cũng không định tuân theo mệnh lệnh của y, nhưng lúc này không còn cách nào

khác ngoài việc dừng lại.

Đám hộ vệ Phạm phủ trên xe nổi giận, thắp đèn lồng sáng hơn một chút, nhưng

ánh sáng vàng lờ mờ chỉ chiếu rọi được làn sương mù phía trước, cứ như mây

mờ trên đỉnh núi xanh, không cách nào nhìn xa hơn được, đã sớm mất hút bóng

lưng cô độc của người mặc bộ quan phục màu đen kia.

o O o

Trên con đường dài, sương trắng dần dày đặc, chỉ còn nghe thấy tiếng bước

chân yếu ớt của Phạm Nhàn vang lên với nhịp điệu cực kỳ trầm ổn cố định định,

ngoài ra không còn bất cứ âm thanh nào khác, cứ như trên con đường này

không có bất kỳ vật sống nào.

Đêm nay, người mà Giám Sát viện muốn giết có vẻ đã giết xong, người mà

Giám Sát viện muốn bắt cũng đã bị tống vào Thiên Lao, được Thất Xử canh giữ

chặt chẽ. Dân chúng trong kinh đô vẫn còn chưa biết những việc này, họ đang

nằm trong chăn tham lam hơi ấm. Những người quyền quý đi chơi đêm đã vội

vàng ôm nỗi lo sợ trở về phủ, những người gõ mõ cầm canh đang làm biếng,

quan binh của mười ba cửa thành chỉ chăm chú nhìn về cửa thành.

Tiếng bước chân liên tục tiến về phía trước, sau đó như thể phát hiện ra điều gì,

dừng lại trong màn sương trắng. Cơn gió đêm mùa đông thổi qua, làm mờ đi

màn sương mù trên con đường này, hình ảnh cuối con đường mơ hồ hiện lên.

Dường như không có ai ở cuối con đường dài này, nhưng luôn có cảm giác như

có ai đang canh giữ ở nơi đó. Bộ áo đen kia dừng chân, ngẩng đầu lên, hai mắt

bình tĩnh nhìn thẳng về phía trước, như muốn xác định rõ xem rốt cuộc là ai

đang ở đó.

Sau đó, y thấy một người.

Người kia thân hình lực lưỡng, hai vai như bằng sắt, tựa như một ngọn núi đứng

sừng sững ở cuối con đường. Người kia vác một cây trường cung trên lưng, đeo

bao tên, bên trong có mười ba mũi tên.

Gió ngừng, sương dày đặc, không còn nhìn thấy gì nữa.

Đêm nay là thời khắc Phạm Nhàn lệnh cho Giám Sát viện phát động tấn công

tổng lực vào phe của Nhị hoàng tử, nhưng dường như y đã quên mất một điểm,

khi ngươi tấn công mãnh liệt nhất, đôi khi cũng là lúc phòng ngự của bản thân

yếu kém nhất. Lúc này, bên cạnh y không còn ai để dựa vào, chỉ còn một mình

y. Y tiến hành trả thù cho vụ mưu sát ở sơn cốc, một hành động trả thù không

cần lý do, nhưng lại quên mất một Đại đô đốc cũng muốn trả thù cho cái chết

của con trai duy nhất.

Liệu có tránh được cây cung đối diện hay không?

Hai năm trước, y bị cây cung này bắn rơi từ trên tường cung xuống, hoàn toàn

không thể trả đòn, cây cung này đã trở thành điểm yếu lớn nhất trong quá trình

tu luyện võ đạo của y.

Vì thế, y đã dừng lại sau màn sương.

Bên kia màn sương trắng, Yến Tiểu Ất hạ thấp tầm mắt, cảm nhận được khí thế

của người ẩn sau màn sương, đảm bảo rằng đối phương không thoát khỏi tầm

kiểm soát của mình.

Phía này của màn sương, không có dấu hiệu di chuyển nào.

o O o

Yến Tiểu Ất, từng là Đại thống lĩnh cấm quân, và hiện đang là Chinh Bắc Đại

đô đốc của Khánh Quốc, một trong những siêu cấp cường giả cửu phẩm đếm

được được trên đầu của Khánh Quốc. Đương nhiên hắn không phải người điên,

hắn biết rõ ám sát Phạm Nhàn trên đường phố kinh đô có nghĩa ra sao.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Xe ngựa chạy tới gần, y lắc đầu, ra hiệu mình cần đi bộ một đoạn, sau đó dẫnđầu hướng về phía đông.Hôm nay Bão Nguyệt lâu mở tiệc, y không mang Hổ Vệ đi cùng, mà toàn bộlực lượng của Giám Sát viện trong kinh đô đã nhân lúc đêm tối tiến hành tậpkích vô số lần, thậm chí cả lực lượng của Khải Niên tiểu tổ cũng tham gia. Lúcnày, những người đi theo bên cạnh y, chỉ là vài hộ vệ và một người đánh xe từPhạm phủ mà thôi.Mọi người biết hôm nay Bão Nguyệt lâu mở tiệc, cũng nghe nói tới vụ náođộng trong kinh đô đêm nay, đều cho rằng thiếu gia muốn dạo chơi để suy nghĩthêm, cho nên không dám tiến tới quấy rầy, chỉ để xe ngựa bám theo từ phía xa.Đi về đằng đông không xa, chỉ quẹo một cái là đi vào một con đường đườngdài.Một con đường dài thẳng tắp.Y mặc bộ áo áp đen, đột nhiên dừng lại, dường như đang lắng nghe điều gì đó.Sau đó, y vẫy tay, ra hiệu cho chiếc xe phía sau không được đi theo, còn bảnthân tự mình bước vào con đường.Bây giờ đã là đêm khuya, trong con đường kinh đô đọng đầy tuyết, bỗng dưnghiện lên một luồng sương mù kì lạ, sương mù càng lúc càng dày đặc, kéo tới từmọi phía, dần dần tràn ngập trên con đường.Sương mù màu trắng, trên con đường không có ánh đèn của kinh đô, màu sắcnày không quá rõ ràng, nhưng rất hữu hiệu trong việc ngăn chặn ánh mắt mọingười, khiến người ta mở mắt cũng như đang mù, giơ tay ra không thấy đượcnăm ngón.Xe ngựa đi sau vốn không dám để một mình Phạm Nhàn đi lại trong đêm tối,cũng không định tuân theo mệnh lệnh của y, nhưng lúc này không còn cách nàokhác ngoài việc dừng lại.Đám hộ vệ Phạm phủ trên xe nổi giận, thắp đèn lồng sáng hơn một chút, nhưngánh sáng vàng lờ mờ chỉ chiếu rọi được làn sương mù phía trước, cứ như mâymờ trên đỉnh núi xanh, không cách nào nhìn xa hơn được, đã sớm mất hút bónglưng cô độc của người mặc bộ quan phục màu đen kia.o O oTrên con đường dài, sương trắng dần dày đặc, chỉ còn nghe thấy tiếng bướcchân yếu ớt của Phạm Nhàn vang lên với nhịp điệu cực kỳ trầm ổn cố định định,ngoài ra không còn bất cứ âm thanh nào khác, cứ như trên con đường nàykhông có bất kỳ vật sống nào.Đêm nay, người mà Giám Sát viện muốn giết có vẻ đã giết xong, người màGiám Sát viện muốn bắt cũng đã bị tống vào Thiên Lao, được Thất Xử canh giữchặt chẽ. Dân chúng trong kinh đô vẫn còn chưa biết những việc này, họ đangnằm trong chăn tham lam hơi ấm. Những người quyền quý đi chơi đêm đã vộivàng ôm nỗi lo sợ trở về phủ, những người gõ mõ cầm canh đang làm biếng,quan binh của mười ba cửa thành chỉ chăm chú nhìn về cửa thành.Tiếng bước chân liên tục tiến về phía trước, sau đó như thể phát hiện ra điều gì,dừng lại trong màn sương trắng. Cơn gió đêm mùa đông thổi qua, làm mờ đimàn sương mù trên con đường này, hình ảnh cuối con đường mơ hồ hiện lên.Dường như không có ai ở cuối con đường dài này, nhưng luôn có cảm giác nhưcó ai đang canh giữ ở nơi đó. Bộ áo đen kia dừng chân, ngẩng đầu lên, hai mắtbình tĩnh nhìn thẳng về phía trước, như muốn xác định rõ xem rốt cuộc là aiđang ở đó.Sau đó, y thấy một người.Người kia thân hình lực lưỡng, hai vai như bằng sắt, tựa như một ngọn núi đứngsừng sững ở cuối con đường. Người kia vác một cây trường cung trên lưng, đeobao tên, bên trong có mười ba mũi tên.Gió ngừng, sương dày đặc, không còn nhìn thấy gì nữa.Đêm nay là thời khắc Phạm Nhàn lệnh cho Giám Sát viện phát động tấn côngtổng lực vào phe của Nhị hoàng tử, nhưng dường như y đã quên mất một điểm,khi ngươi tấn công mãnh liệt nhất, đôi khi cũng là lúc phòng ngự của bản thânyếu kém nhất. Lúc này, bên cạnh y không còn ai để dựa vào, chỉ còn một mìnhy. Y tiến hành trả thù cho vụ mưu sát ở sơn cốc, một hành động trả thù khôngcần lý do, nhưng lại quên mất một Đại đô đốc cũng muốn trả thù cho cái chếtcủa con trai duy nhất.Liệu có tránh được cây cung đối diện hay không?Hai năm trước, y bị cây cung này bắn rơi từ trên tường cung xuống, hoàn toànkhông thể trả đòn, cây cung này đã trở thành điểm yếu lớn nhất trong quá trìnhtu luyện võ đạo của y.Vì thế, y đã dừng lại sau màn sương.Bên kia màn sương trắng, Yến Tiểu Ất hạ thấp tầm mắt, cảm nhận được khí thếcủa người ẩn sau màn sương, đảm bảo rằng đối phương không thoát khỏi tầmkiểm soát của mình.Phía này của màn sương, không có dấu hiệu di chuyển nào.o O oYến Tiểu Ất, từng là Đại thống lĩnh cấm quân, và hiện đang là Chinh Bắc Đạiđô đốc của Khánh Quốc, một trong những siêu cấp cường giả cửu phẩm đếmđược được trên đầu của Khánh Quốc. Đương nhiên hắn không phải người điên,hắn biết rõ ám sát Phạm Nhàn trên đường phố kinh đô có nghĩa ra sao.

Chương 951: Sương mù 2