Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 952: Sương mù 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Nhưng hắn vẫn không ép buộc chính mình phải kìm nén chiến ý và cơn khátmáu. Bởi vì khi nhìn thấy thi thể con trai duy nhất Yến Thận Độc trong đại bảndoanh, hắn đã quyết định, Người sống một đời, rốt cuộc là vì cái gì? Cho dù saunày mình nắm quyền chỉ huy binh mã khắp thiên hạ, chiếm lấy toàn bộ giangsơn này, thế thì còn ai để mình giao phó?Vì thế, hắn không phải kẻ điên, nhưng hắn đã điên rồi.Đêm nay kinh đô không yên tĩnh, không ai ngờ nổi rằng Phạm Nhàn sẽ tiếnhành càn quét kịch liệt như vậy. Đồng thời, cũng không ai ngờ nổi đường đườngChinh Bắc Đại đô đốc lại dễ dàng vứt bỏ mọi lo âu suy nghĩ, trở lại với tâm tưsăn bắn nguyên thủy, lạnh lùng quan sát Phạm Nhàn, dõi theo Phạm Nhàn, đợiPhạm Nhàn, kiên nhẫn chờ Phạm Nhàn đi vào chỗ chết.Dẫu cho trên đường có sương mù, có thể ngăn cản tầm nhìn của người khác,nhưng không thể cản trở mũi tên của Yến Tiểu Ất. Tên của hắn, vốn không cầndùng đến đôi mắt.Đêm nay hắn mang theo mười ba mũi tên đến đây, chính là muốn hỏi PhạmNhàn, câu nói Thập Tam Lang trên tờ cáo thị treo ở nơi nào đó rốt cuộc có ýnghĩa gì. Nếu Phạm Nhàn chết đi thì câu hỏi này cũng không còn cần thiết ——cho dù trong những năm qua Phạm Nhàn tiến bộ như thế nào, cho dù trong võđạo và tu vi dù có tài năng ra sao, Yến Tiểu Ất vẫn chút lạnh lùng tin tưởngrằng mình hoàn toàn có thể giết chết đối thủ.Chuyện này không liên quan đến tranh giành kế vị, không liên quan đến thiênhạ, không vì công lý, không vì lợi ích, chỉ là mối thù cá nhân không thể giảiquyết được.Hai người, một đứng đầu đường, một đứng giữa đừng, đã khóa chặt khí thế vàonhau; không còn cách nào khác ngoại trừ đối đầu trực tiếp. Phạm Nhàn đứngsau màn sương, trầm mặc, như đang cân nhắc xem liệu mình nên chiến đấu haynên rút lui..o O o .Sau một thời gian dài trầm mặc, Yến Tiểu Ất bước lên phía trước một bước,toàn thân đều mang theo sát khí lẫm liệt, khiến cho làn sương trắng phía trướcmình bị xao động, để lộ một mảnh đất trống phía trước, không khí lập tức giálạnh hẳn đi.Có điều... chân hắn lập tức rút về, khóe mắt liếc nhìn về phía mái hiên ở bêntrái, khẽ nhíu mày, dùng bức thú bằng đá trên mái hiên ấy để che chắn thân thểcủa mình.Theo một đường thẳng nối từ thân thể của hắn và tượng thú bằng đá, hắn cảmnhận được, cuối đường cong kia có một sát khí kinh khủng dị thường đang chờđợi mình.Đây là một cảm giác không theo đạo lý nào cả, từ nhỏ y lớn lên trong rừng, giaotiếp với động vật hoang dã, nhờ đó có được khả năng nhạy cảm như dã thú, luônphán đoán trước được mối nguy hiểm.Lúc này trường cung đã nằm trong tay, nhưng mũi tên chưa được đặt lên dây,Yến Tiểu Ất hơi cúi đầu, cảm nhận động tĩnh lạ xung quanh - rốt cuộc ai đangmai phục ai?Hắn là tuyệt thế cường giả cửu phẩm, ngoại trừ bốn lão quái vật kia ra, trong cõiđời này chẳng mấy ai khiến Yến Tiểu Ất phải e dè, thậm chí mỗi khi trạng tháicủa hắn đạt tới đỉnh phong, trong lòng anh luôn nảy sinh ý niệm muốn tháchthức đại tông sư.Chính vì có loại cảnh giới này, nên hắn có thể cảm nhận rõ ràng, trên con đườngnày, chỉ có hai người là hắn và Phạm Nhàn. Do đó, hắn mới dám lạnh lùngnhắm thẳng vào Phạm Nhàn, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng bắn ra mũi tên chímạng.Nhưng ngay lúc trước, khi bước đi, hắn phát hiện ra một hiện tượng vô cùng kỳlạ.Đầu tiên là nguy hiểm bí ẩn ở đâu đó không rõ, tiếp theo là khi hạ bước chânxuống, hắn cảm nhận được dường như hương vị của sương mù phía sau có gì đóbiến đổi.Đó là hương vị, không phải hương vị.Đó là cảm giác thay đổi tinh tế nhất của gió và sương mù, không phải là cảmgiác khi thức ăn đi vào miệng.Yến Tiểu Ất đã nhận ra, phía sau mình, vẫn luôn ẩn giấu một nhân vật cực kỳcường đại, không biết tu vi võ đạo của người này đã đạt tới cảnh giới nào,nhưng có thể che giấu mình lâu như vậy, chắc chắn có năng lực đả thương bảnthân mình.Hắn không dám hành động một cách tùy tiện, bởi hắn biết một khi mình bắncung, tinh khí thần đã tích tụ từ lâu sẽ đột nhiên tiêu tan, để lộ một số khiếmkhuyết. Một khi tinh thần có thiếu hụt, hắn không tự tin rằng mình có thể thoátkhỏi tình huống bị vây hãm từ hai phía, một là cao thủ ở đằng sau, hai là mốinguy hiểm từ đằng xa.Con đường đó vẫn im lặng trong giá lạnh. Con người đằng sau màn sươngkhông thể di chuyển, Yến Tiểu Nhi ở đằng này của màn sương cũng không thểdi chuyển.Không thể di chuyển đôi chân, nhưng có thể di chuyển đôi tay.Yến Tiểu Nhi hít một hơi thật sâu, toàn thân như lực lưỡng hơn một chút, ngóntay từ từ hạ xuống, như vô tình vuốt qua dây cung của mình.Ngón tay của hắn rất tráng kiện, nhưng động tác này lại rất nhẹ nhàng, như bútlông mềm mại lướt qua giấy vẽ, cọng hành vuốt qua dây đàn, hoa lan nhẹ nhàngnở rộ.o O o
Nhưng hắn vẫn không ép buộc chính mình phải kìm nén chiến ý và cơn khát
máu. Bởi vì khi nhìn thấy thi thể con trai duy nhất Yến Thận Độc trong đại bản
doanh, hắn đã quyết định, Người sống một đời, rốt cuộc là vì cái gì? Cho dù sau
này mình nắm quyền chỉ huy binh mã khắp thiên hạ, chiếm lấy toàn bộ giang
sơn này, thế thì còn ai để mình giao phó?
Vì thế, hắn không phải kẻ điên, nhưng hắn đã điên rồi.
Đêm nay kinh đô không yên tĩnh, không ai ngờ nổi rằng Phạm Nhàn sẽ tiến
hành càn quét kịch liệt như vậy. Đồng thời, cũng không ai ngờ nổi đường đường
Chinh Bắc Đại đô đốc lại dễ dàng vứt bỏ mọi lo âu suy nghĩ, trở lại với tâm tư
săn bắn nguyên thủy, lạnh lùng quan sát Phạm Nhàn, dõi theo Phạm Nhàn, đợi
Phạm Nhàn, kiên nhẫn chờ Phạm Nhàn đi vào chỗ chết.
Dẫu cho trên đường có sương mù, có thể ngăn cản tầm nhìn của người khác,
nhưng không thể cản trở mũi tên của Yến Tiểu Ất. Tên của hắn, vốn không cần
dùng đến đôi mắt.
Đêm nay hắn mang theo mười ba mũi tên đến đây, chính là muốn hỏi Phạm
Nhàn, câu nói Thập Tam Lang trên tờ cáo thị treo ở nơi nào đó rốt cuộc có ý
nghĩa gì. Nếu Phạm Nhàn chết đi thì câu hỏi này cũng không còn cần thiết ——
cho dù trong những năm qua Phạm Nhàn tiến bộ như thế nào, cho dù trong võ
đạo và tu vi dù có tài năng ra sao, Yến Tiểu Ất vẫn chút lạnh lùng tin tưởng
rằng mình hoàn toàn có thể giết chết đối thủ.
Chuyện này không liên quan đến tranh giành kế vị, không liên quan đến thiên
hạ, không vì công lý, không vì lợi ích, chỉ là mối thù cá nhân không thể giải
quyết được.
Hai người, một đứng đầu đường, một đứng giữa đừng, đã khóa chặt khí thế vào
nhau; không còn cách nào khác ngoại trừ đối đầu trực tiếp. Phạm Nhàn đứng
sau màn sương, trầm mặc, như đang cân nhắc xem liệu mình nên chiến đấu hay
nên rút lui.
.o O o .
Sau một thời gian dài trầm mặc, Yến Tiểu Ất bước lên phía trước một bước,
toàn thân đều mang theo sát khí lẫm liệt, khiến cho làn sương trắng phía trước
mình bị xao động, để lộ một mảnh đất trống phía trước, không khí lập tức giá
lạnh hẳn đi.
Có điều... chân hắn lập tức rút về, khóe mắt liếc nhìn về phía mái hiên ở bên
trái, khẽ nhíu mày, dùng bức thú bằng đá trên mái hiên ấy để che chắn thân thể
của mình.
Theo một đường thẳng nối từ thân thể của hắn và tượng thú bằng đá, hắn cảm
nhận được, cuối đường cong kia có một sát khí kinh khủng dị thường đang chờ
đợi mình.
Đây là một cảm giác không theo đạo lý nào cả, từ nhỏ y lớn lên trong rừng, giao
tiếp với động vật hoang dã, nhờ đó có được khả năng nhạy cảm như dã thú, luôn
phán đoán trước được mối nguy hiểm.
Lúc này trường cung đã nằm trong tay, nhưng mũi tên chưa được đặt lên dây,
Yến Tiểu Ất hơi cúi đầu, cảm nhận động tĩnh lạ xung quanh - rốt cuộc ai đang
mai phục ai?
Hắn là tuyệt thế cường giả cửu phẩm, ngoại trừ bốn lão quái vật kia ra, trong cõi
đời này chẳng mấy ai khiến Yến Tiểu Ất phải e dè, thậm chí mỗi khi trạng thái
của hắn đạt tới đỉnh phong, trong lòng anh luôn nảy sinh ý niệm muốn thách
thức đại tông sư.
Chính vì có loại cảnh giới này, nên hắn có thể cảm nhận rõ ràng, trên con đường
này, chỉ có hai người là hắn và Phạm Nhàn. Do đó, hắn mới dám lạnh lùng
nhắm thẳng vào Phạm Nhàn, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng bắn ra mũi tên chí
mạng.
Nhưng ngay lúc trước, khi bước đi, hắn phát hiện ra một hiện tượng vô cùng kỳ
lạ.
Đầu tiên là nguy hiểm bí ẩn ở đâu đó không rõ, tiếp theo là khi hạ bước chân
xuống, hắn cảm nhận được dường như hương vị của sương mù phía sau có gì đó
biến đổi.
Đó là hương vị, không phải hương vị.
Đó là cảm giác thay đổi tinh tế nhất của gió và sương mù, không phải là cảm
giác khi thức ăn đi vào miệng.
Yến Tiểu Ất đã nhận ra, phía sau mình, vẫn luôn ẩn giấu một nhân vật cực kỳ
cường đại, không biết tu vi võ đạo của người này đã đạt tới cảnh giới nào,
nhưng có thể che giấu mình lâu như vậy, chắc chắn có năng lực đả thương bản
thân mình.
Hắn không dám hành động một cách tùy tiện, bởi hắn biết một khi mình bắn
cung, tinh khí thần đã tích tụ từ lâu sẽ đột nhiên tiêu tan, để lộ một số khiếm
khuyết. Một khi tinh thần có thiếu hụt, hắn không tự tin rằng mình có thể thoát
khỏi tình huống bị vây hãm từ hai phía, một là cao thủ ở đằng sau, hai là mối
nguy hiểm từ đằng xa.
Con đường đó vẫn im lặng trong giá lạnh. Con người đằng sau màn sương
không thể di chuyển, Yến Tiểu Nhi ở đằng này của màn sương cũng không thể
di chuyển.
Không thể di chuyển đôi chân, nhưng có thể di chuyển đôi tay.
Yến Tiểu Nhi hít một hơi thật sâu, toàn thân như lực lưỡng hơn một chút, ngón
tay từ từ hạ xuống, như vô tình vuốt qua dây cung của mình.
Ngón tay của hắn rất tráng kiện, nhưng động tác này lại rất nhẹ nhàng, như bút
lông mềm mại lướt qua giấy vẽ, cọng hành vuốt qua dây đàn, hoa lan nhẹ nhàng
nở rộ.
o O o
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Nhưng hắn vẫn không ép buộc chính mình phải kìm nén chiến ý và cơn khátmáu. Bởi vì khi nhìn thấy thi thể con trai duy nhất Yến Thận Độc trong đại bảndoanh, hắn đã quyết định, Người sống một đời, rốt cuộc là vì cái gì? Cho dù saunày mình nắm quyền chỉ huy binh mã khắp thiên hạ, chiếm lấy toàn bộ giangsơn này, thế thì còn ai để mình giao phó?Vì thế, hắn không phải kẻ điên, nhưng hắn đã điên rồi.Đêm nay kinh đô không yên tĩnh, không ai ngờ nổi rằng Phạm Nhàn sẽ tiếnhành càn quét kịch liệt như vậy. Đồng thời, cũng không ai ngờ nổi đường đườngChinh Bắc Đại đô đốc lại dễ dàng vứt bỏ mọi lo âu suy nghĩ, trở lại với tâm tưsăn bắn nguyên thủy, lạnh lùng quan sát Phạm Nhàn, dõi theo Phạm Nhàn, đợiPhạm Nhàn, kiên nhẫn chờ Phạm Nhàn đi vào chỗ chết.Dẫu cho trên đường có sương mù, có thể ngăn cản tầm nhìn của người khác,nhưng không thể cản trở mũi tên của Yến Tiểu Ất. Tên của hắn, vốn không cầndùng đến đôi mắt.Đêm nay hắn mang theo mười ba mũi tên đến đây, chính là muốn hỏi PhạmNhàn, câu nói Thập Tam Lang trên tờ cáo thị treo ở nơi nào đó rốt cuộc có ýnghĩa gì. Nếu Phạm Nhàn chết đi thì câu hỏi này cũng không còn cần thiết ——cho dù trong những năm qua Phạm Nhàn tiến bộ như thế nào, cho dù trong võđạo và tu vi dù có tài năng ra sao, Yến Tiểu Ất vẫn chút lạnh lùng tin tưởngrằng mình hoàn toàn có thể giết chết đối thủ.Chuyện này không liên quan đến tranh giành kế vị, không liên quan đến thiênhạ, không vì công lý, không vì lợi ích, chỉ là mối thù cá nhân không thể giảiquyết được.Hai người, một đứng đầu đường, một đứng giữa đừng, đã khóa chặt khí thế vàonhau; không còn cách nào khác ngoại trừ đối đầu trực tiếp. Phạm Nhàn đứngsau màn sương, trầm mặc, như đang cân nhắc xem liệu mình nên chiến đấu haynên rút lui..o O o .Sau một thời gian dài trầm mặc, Yến Tiểu Ất bước lên phía trước một bước,toàn thân đều mang theo sát khí lẫm liệt, khiến cho làn sương trắng phía trướcmình bị xao động, để lộ một mảnh đất trống phía trước, không khí lập tức giálạnh hẳn đi.Có điều... chân hắn lập tức rút về, khóe mắt liếc nhìn về phía mái hiên ở bêntrái, khẽ nhíu mày, dùng bức thú bằng đá trên mái hiên ấy để che chắn thân thểcủa mình.Theo một đường thẳng nối từ thân thể của hắn và tượng thú bằng đá, hắn cảmnhận được, cuối đường cong kia có một sát khí kinh khủng dị thường đang chờđợi mình.Đây là một cảm giác không theo đạo lý nào cả, từ nhỏ y lớn lên trong rừng, giaotiếp với động vật hoang dã, nhờ đó có được khả năng nhạy cảm như dã thú, luônphán đoán trước được mối nguy hiểm.Lúc này trường cung đã nằm trong tay, nhưng mũi tên chưa được đặt lên dây,Yến Tiểu Ất hơi cúi đầu, cảm nhận động tĩnh lạ xung quanh - rốt cuộc ai đangmai phục ai?Hắn là tuyệt thế cường giả cửu phẩm, ngoại trừ bốn lão quái vật kia ra, trong cõiđời này chẳng mấy ai khiến Yến Tiểu Ất phải e dè, thậm chí mỗi khi trạng tháicủa hắn đạt tới đỉnh phong, trong lòng anh luôn nảy sinh ý niệm muốn tháchthức đại tông sư.Chính vì có loại cảnh giới này, nên hắn có thể cảm nhận rõ ràng, trên con đườngnày, chỉ có hai người là hắn và Phạm Nhàn. Do đó, hắn mới dám lạnh lùngnhắm thẳng vào Phạm Nhàn, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng bắn ra mũi tên chímạng.Nhưng ngay lúc trước, khi bước đi, hắn phát hiện ra một hiện tượng vô cùng kỳlạ.Đầu tiên là nguy hiểm bí ẩn ở đâu đó không rõ, tiếp theo là khi hạ bước chânxuống, hắn cảm nhận được dường như hương vị của sương mù phía sau có gì đóbiến đổi.Đó là hương vị, không phải hương vị.Đó là cảm giác thay đổi tinh tế nhất của gió và sương mù, không phải là cảmgiác khi thức ăn đi vào miệng.Yến Tiểu Ất đã nhận ra, phía sau mình, vẫn luôn ẩn giấu một nhân vật cực kỳcường đại, không biết tu vi võ đạo của người này đã đạt tới cảnh giới nào,nhưng có thể che giấu mình lâu như vậy, chắc chắn có năng lực đả thương bảnthân mình.Hắn không dám hành động một cách tùy tiện, bởi hắn biết một khi mình bắncung, tinh khí thần đã tích tụ từ lâu sẽ đột nhiên tiêu tan, để lộ một số khiếmkhuyết. Một khi tinh thần có thiếu hụt, hắn không tự tin rằng mình có thể thoátkhỏi tình huống bị vây hãm từ hai phía, một là cao thủ ở đằng sau, hai là mốinguy hiểm từ đằng xa.Con đường đó vẫn im lặng trong giá lạnh. Con người đằng sau màn sươngkhông thể di chuyển, Yến Tiểu Nhi ở đằng này của màn sương cũng không thểdi chuyển.Không thể di chuyển đôi chân, nhưng có thể di chuyển đôi tay.Yến Tiểu Nhi hít một hơi thật sâu, toàn thân như lực lưỡng hơn một chút, ngóntay từ từ hạ xuống, như vô tình vuốt qua dây cung của mình.Ngón tay của hắn rất tráng kiện, nhưng động tác này lại rất nhẹ nhàng, như bútlông mềm mại lướt qua giấy vẽ, cọng hành vuốt qua dây đàn, hoa lan nhẹ nhàngnở rộ.o O o