Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 956: Hoa tuyết hoa đậu trước bình minh 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Tay phải bưng bát của Phạm Nhàn hơi run rẩy, y nhướng mày, ném cái bát trongtay xuống đất, bát sứ vỡ thành vô số mảnh nhỏ. Y cực ít khi biểu hiện cơn thịnhnộ không khống chế nổi, do đó có thể thấy được hôm nay Hồng lão thái giámđột ngột xuất hiện đã khiến y tức giận tới cực điểm."Tại sao?" Y nhíu mày thật sâu, từ đầu tới cuối vẫn không thể hiểu rõ điều này.Hồng lão thái giám xuất cung để phá tan tình thế. Rất rõ ràng đây không phải ýmuốn của Hoàng đế thì chắc chắn là của Thái hậu. Nhưng rốt cuộc cặp mẫu tửquyền lực nhất Khánh Quốc đang nghĩ gì? Chẳng lẽ họ chưa nhìn rõ tình hìnhhiện tại? Nếu mình có thể giết chết Yến Tiểu Ất, và quét sạch thế lực của lãonhị, thế thì bên phía Trưởng công chúa càng trở nên yếu thế, ngược lại sẽ giúpcho tình hình của toàn bộ hoàng tộc trở nên bình ổn.Chấn động có vẻ khá khủng khiếp kia, có lẽ sẽ dần dần ổn định lại theo cáchnày.Rõ ràng Hoàng đế cũng hiểu điều này, vậy vì sao lại gật đầu để Hồng thái giámra mặt, ngăn cản mình quyết chiến với Yến Tiểu Ất? Chẳng lẽ Hoàng đế phátđiên rồi, lại thích thấy muội muội của mình bước từng bước một lên con đườngphản loạn?Thích tự ngược à?Phạm Nhàn căm tức suy nghĩ, khóe môi nở một nụ cười cay đắng, có vẻ nhưcác vị đế vương đúng là một lũ biến thái, đều ngại thiên hạ này quá nhạt nhẽo.Nhưng mà... chẳng lẽ hoàng đế không sợ... bản thân bị đuổi khỏi ngai vàng?Nghi vấn liên tiếp, nghi vấn nối tiếp nghi vấn, đã quấy nhiễu Phạm Nhàn suốtmột thời gian dài, khiến khuôn mặt y trở nên khó coi. Rốt cuộc, hoàng đế đangnghĩ gì?Hoàng đế đang nghĩ gì, chỉ có chính ngài và Trần Bình Bình mới rõ, đúng nhưlời Trần Bình Bình đã nói năm xưa, một người đứng ở vị trí nào, sẽ có ánh mắtthế nấy, đưa ra những phán đoán và lựa chọn phù hợp với vị trí đó.Hôm nay kinh đô Khánh Quốc vẫn đang trong giai đoạn lên men, Phạm Nhànmuốn mạo hiểm chấm dứt quá trình này, để tránh tình trạng ngày sau khối bộtđột nhiên trương phình. Nhưng hôm nay lão thái giám họ Hồng xuất hiện, rõràng cho thấy Hoàng đế không cần phải lo lắng về điều này.Vì vậy, Phạm Nhàn rất buồn bực.Mẻ đậu hũ tươi ngon mới ra lò được đưa ra, mặt trên còn có hơi nóng bốc lên.Tiểu nhị trong tiệm đậu hũ kính cẩn múc hai chén, chia ra cho thêm một ítđường trắng, cải bẹ thái sợi, dầu vừng, hành thái, nước tương... Hai vị ngọt vàmặn thơm lừng được đưa lên bàn, sau đó tiểu nhị lui trở về.Mọi người trong tiệm đậu hũ đều biết thói quen kỳ cục của tiểu Phạm đại nhân,vị chủ nhân này không vì tiệm đậu hũ không kiếm được nhiều tiền mà từ bỏ,nhưng cũng chưa bao giờ đến đây vào ban ngày. Chỉ có điều cứ cách một haitháng, vào lúc đêm khuya tăm tối nhất, y sẽ đến uống hai bát đậu hũ. Sở thíchnày của Phạm Nhàn không mấy ai biết.Đêm nay Phạm Nhàn rất mệt mỏi, có cảm giác tâm lực cạn kiệt, anh cầm thìa sứkhuấy lung tung vào bát đậu phụ, đưa một miếng lên môi, cảm nhận hương vịngọt ngào. Có vài bông tuyết rơi vào trong chén, khiến anh đột nhiên liên tưởngđến nước đá bào, cảm thấy khé hơn một chút. Y xúc vài miếng, dường như chỉtrong chốc lát mà tinh thần được bù đắp rất nhiều.Còn một bát nữa, y chẳng hề động đến.Ba chiếc xe ngựa phá vỡ không gian yên tĩnh của kinh đô, chậm rãi đi đến trướctiệm đậu phụ. Kiếm thủ nhảy xuống từ hai chiếc xe ngựa phía trước và đằngsau, cảnh giác quan sát bốn phía, bố trí phòng vệ.Ngôn Băng Vân vén rèm xe, đi xuống từ chiếc xe ngựa ở giữa, sau một đêm bậnrộn, rõ ràng vị đầu não của Phạm Nhàn cũng vô cùng mệt mỏi, trên khuôn mặttái nhợt có vẻ khá tiều tụy.Hắn đi đến bên cạnh bàn của Phạm Nhàn, rõ ràng đang ngạc nhiên, không ngờPhạm Nhàn lại ngồi một mình ở đây ăn đậu phụ.Phạm Nhàn gật đầu, ra hiệu cho hắn ngồi xuống, đồng thời đẩy cái chén chứađậu phụ trộn với hành và sợi cải bẹ về phía hắn.Ngôn Băng Vân không ăn, lấy hồ sơ từ trong lòng ra, hạ giọng trình bày tìnhhình tối nay. Sau khi nghe được người phải giết, người cần bắt đều đã ổn thỏa,Phạm Nhàn mới hài lòng gật đầu."Hoàng Nghị không chết." Ngôn Băng Vân nhìn hắn một cái.Phạm Nhàn ngẩng đầu lên, hỏi: "Chuyện gì xảy ra?""Độc trong cái đinh rất mạnh, nhưng dường như trong biệt phủ của công chúacó cao thủ giải độc..." Ngôn Băng Vân nói: "Vì thế Hoàng Nghị giữ được mộtmạng."Hoàng Nghị là mưu sĩ của phủ công chúa, tuy cho đến giờ, chưa gây ra tổnthương gì đối với Phạm Nhàn, không có biểu hiện nào vượt trội, nhưng PhạmNhàn đã động thủ thì phải loại bỏ hết mọi uy hiếp tiềm ẩn, vì thế Hoàng Nghịcũng là một phần trong kế hoạch tối nay.
Tay phải bưng bát của Phạm Nhàn hơi run rẩy, y nhướng mày, ném cái bát trong
tay xuống đất, bát sứ vỡ thành vô số mảnh nhỏ. Y cực ít khi biểu hiện cơn thịnh
nộ không khống chế nổi, do đó có thể thấy được hôm nay Hồng lão thái giám
đột ngột xuất hiện đã khiến y tức giận tới cực điểm.
"Tại sao?" Y nhíu mày thật sâu, từ đầu tới cuối vẫn không thể hiểu rõ điều này.
Hồng lão thái giám xuất cung để phá tan tình thế. Rất rõ ràng đây không phải ý
muốn của Hoàng đế thì chắc chắn là của Thái hậu. Nhưng rốt cuộc cặp mẫu tử
quyền lực nhất Khánh Quốc đang nghĩ gì? Chẳng lẽ họ chưa nhìn rõ tình hình
hiện tại? Nếu mình có thể giết chết Yến Tiểu Ất, và quét sạch thế lực của lão
nhị, thế thì bên phía Trưởng công chúa càng trở nên yếu thế, ngược lại sẽ giúp
cho tình hình của toàn bộ hoàng tộc trở nên bình ổn.
Chấn động có vẻ khá khủng khiếp kia, có lẽ sẽ dần dần ổn định lại theo cách
này.
Rõ ràng Hoàng đế cũng hiểu điều này, vậy vì sao lại gật đầu để Hồng thái giám
ra mặt, ngăn cản mình quyết chiến với Yến Tiểu Ất? Chẳng lẽ Hoàng đế phát
điên rồi, lại thích thấy muội muội của mình bước từng bước một lên con đường
phản loạn?
Thích tự ngược à?
Phạm Nhàn căm tức suy nghĩ, khóe môi nở một nụ cười cay đắng, có vẻ như
các vị đế vương đúng là một lũ biến thái, đều ngại thiên hạ này quá nhạt nhẽo.
Nhưng mà... chẳng lẽ hoàng đế không sợ... bản thân bị đuổi khỏi ngai vàng?
Nghi vấn liên tiếp, nghi vấn nối tiếp nghi vấn, đã quấy nhiễu Phạm Nhàn suốt
một thời gian dài, khiến khuôn mặt y trở nên khó coi. Rốt cuộc, hoàng đế đang
nghĩ gì?
Hoàng đế đang nghĩ gì, chỉ có chính ngài và Trần Bình Bình mới rõ, đúng như
lời Trần Bình Bình đã nói năm xưa, một người đứng ở vị trí nào, sẽ có ánh mắt
thế nấy, đưa ra những phán đoán và lựa chọn phù hợp với vị trí đó.
Hôm nay kinh đô Khánh Quốc vẫn đang trong giai đoạn lên men, Phạm Nhàn
muốn mạo hiểm chấm dứt quá trình này, để tránh tình trạng ngày sau khối bột
đột nhiên trương phình. Nhưng hôm nay lão thái giám họ Hồng xuất hiện, rõ
ràng cho thấy Hoàng đế không cần phải lo lắng về điều này.
Vì vậy, Phạm Nhàn rất buồn bực.
Mẻ đậu hũ tươi ngon mới ra lò được đưa ra, mặt trên còn có hơi nóng bốc lên.
Tiểu nhị trong tiệm đậu hũ kính cẩn múc hai chén, chia ra cho thêm một ít
đường trắng, cải bẹ thái sợi, dầu vừng, hành thái, nước tương... Hai vị ngọt và
mặn thơm lừng được đưa lên bàn, sau đó tiểu nhị lui trở về.
Mọi người trong tiệm đậu hũ đều biết thói quen kỳ cục của tiểu Phạm đại nhân,
vị chủ nhân này không vì tiệm đậu hũ không kiếm được nhiều tiền mà từ bỏ,
nhưng cũng chưa bao giờ đến đây vào ban ngày. Chỉ có điều cứ cách một hai
tháng, vào lúc đêm khuya tăm tối nhất, y sẽ đến uống hai bát đậu hũ. Sở thích
này của Phạm Nhàn không mấy ai biết.
Đêm nay Phạm Nhàn rất mệt mỏi, có cảm giác tâm lực cạn kiệt, anh cầm thìa sứ
khuấy lung tung vào bát đậu phụ, đưa một miếng lên môi, cảm nhận hương vị
ngọt ngào. Có vài bông tuyết rơi vào trong chén, khiến anh đột nhiên liên tưởng
đến nước đá bào, cảm thấy khé hơn một chút. Y xúc vài miếng, dường như chỉ
trong chốc lát mà tinh thần được bù đắp rất nhiều.
Còn một bát nữa, y chẳng hề động đến.
Ba chiếc xe ngựa phá vỡ không gian yên tĩnh của kinh đô, chậm rãi đi đến trước
tiệm đậu phụ. Kiếm thủ nhảy xuống từ hai chiếc xe ngựa phía trước và đằng
sau, cảnh giác quan sát bốn phía, bố trí phòng vệ.
Ngôn Băng Vân vén rèm xe, đi xuống từ chiếc xe ngựa ở giữa, sau một đêm bận
rộn, rõ ràng vị đầu não của Phạm Nhàn cũng vô cùng mệt mỏi, trên khuôn mặt
tái nhợt có vẻ khá tiều tụy.
Hắn đi đến bên cạnh bàn của Phạm Nhàn, rõ ràng đang ngạc nhiên, không ngờ
Phạm Nhàn lại ngồi một mình ở đây ăn đậu phụ.
Phạm Nhàn gật đầu, ra hiệu cho hắn ngồi xuống, đồng thời đẩy cái chén chứa
đậu phụ trộn với hành và sợi cải bẹ về phía hắn.
Ngôn Băng Vân không ăn, lấy hồ sơ từ trong lòng ra, hạ giọng trình bày tình
hình tối nay. Sau khi nghe được người phải giết, người cần bắt đều đã ổn thỏa,
Phạm Nhàn mới hài lòng gật đầu.
"Hoàng Nghị không chết." Ngôn Băng Vân nhìn hắn một cái.
Phạm Nhàn ngẩng đầu lên, hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"
"Độc trong cái đinh rất mạnh, nhưng dường như trong biệt phủ của công chúa
có cao thủ giải độc..." Ngôn Băng Vân nói: "Vì thế Hoàng Nghị giữ được một
mạng."
Hoàng Nghị là mưu sĩ của phủ công chúa, tuy cho đến giờ, chưa gây ra tổn
thương gì đối với Phạm Nhàn, không có biểu hiện nào vượt trội, nhưng Phạm
Nhàn đã động thủ thì phải loại bỏ hết mọi uy hiếp tiềm ẩn, vì thế Hoàng Nghị
cũng là một phần trong kế hoạch tối nay.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Tay phải bưng bát của Phạm Nhàn hơi run rẩy, y nhướng mày, ném cái bát trongtay xuống đất, bát sứ vỡ thành vô số mảnh nhỏ. Y cực ít khi biểu hiện cơn thịnhnộ không khống chế nổi, do đó có thể thấy được hôm nay Hồng lão thái giámđột ngột xuất hiện đã khiến y tức giận tới cực điểm."Tại sao?" Y nhíu mày thật sâu, từ đầu tới cuối vẫn không thể hiểu rõ điều này.Hồng lão thái giám xuất cung để phá tan tình thế. Rất rõ ràng đây không phải ýmuốn của Hoàng đế thì chắc chắn là của Thái hậu. Nhưng rốt cuộc cặp mẫu tửquyền lực nhất Khánh Quốc đang nghĩ gì? Chẳng lẽ họ chưa nhìn rõ tình hìnhhiện tại? Nếu mình có thể giết chết Yến Tiểu Ất, và quét sạch thế lực của lãonhị, thế thì bên phía Trưởng công chúa càng trở nên yếu thế, ngược lại sẽ giúpcho tình hình của toàn bộ hoàng tộc trở nên bình ổn.Chấn động có vẻ khá khủng khiếp kia, có lẽ sẽ dần dần ổn định lại theo cáchnày.Rõ ràng Hoàng đế cũng hiểu điều này, vậy vì sao lại gật đầu để Hồng thái giámra mặt, ngăn cản mình quyết chiến với Yến Tiểu Ất? Chẳng lẽ Hoàng đế phátđiên rồi, lại thích thấy muội muội của mình bước từng bước một lên con đườngphản loạn?Thích tự ngược à?Phạm Nhàn căm tức suy nghĩ, khóe môi nở một nụ cười cay đắng, có vẻ nhưcác vị đế vương đúng là một lũ biến thái, đều ngại thiên hạ này quá nhạt nhẽo.Nhưng mà... chẳng lẽ hoàng đế không sợ... bản thân bị đuổi khỏi ngai vàng?Nghi vấn liên tiếp, nghi vấn nối tiếp nghi vấn, đã quấy nhiễu Phạm Nhàn suốtmột thời gian dài, khiến khuôn mặt y trở nên khó coi. Rốt cuộc, hoàng đế đangnghĩ gì?Hoàng đế đang nghĩ gì, chỉ có chính ngài và Trần Bình Bình mới rõ, đúng nhưlời Trần Bình Bình đã nói năm xưa, một người đứng ở vị trí nào, sẽ có ánh mắtthế nấy, đưa ra những phán đoán và lựa chọn phù hợp với vị trí đó.Hôm nay kinh đô Khánh Quốc vẫn đang trong giai đoạn lên men, Phạm Nhànmuốn mạo hiểm chấm dứt quá trình này, để tránh tình trạng ngày sau khối bộtđột nhiên trương phình. Nhưng hôm nay lão thái giám họ Hồng xuất hiện, rõràng cho thấy Hoàng đế không cần phải lo lắng về điều này.Vì vậy, Phạm Nhàn rất buồn bực.Mẻ đậu hũ tươi ngon mới ra lò được đưa ra, mặt trên còn có hơi nóng bốc lên.Tiểu nhị trong tiệm đậu hũ kính cẩn múc hai chén, chia ra cho thêm một ítđường trắng, cải bẹ thái sợi, dầu vừng, hành thái, nước tương... Hai vị ngọt vàmặn thơm lừng được đưa lên bàn, sau đó tiểu nhị lui trở về.Mọi người trong tiệm đậu hũ đều biết thói quen kỳ cục của tiểu Phạm đại nhân,vị chủ nhân này không vì tiệm đậu hũ không kiếm được nhiều tiền mà từ bỏ,nhưng cũng chưa bao giờ đến đây vào ban ngày. Chỉ có điều cứ cách một haitháng, vào lúc đêm khuya tăm tối nhất, y sẽ đến uống hai bát đậu hũ. Sở thíchnày của Phạm Nhàn không mấy ai biết.Đêm nay Phạm Nhàn rất mệt mỏi, có cảm giác tâm lực cạn kiệt, anh cầm thìa sứkhuấy lung tung vào bát đậu phụ, đưa một miếng lên môi, cảm nhận hương vịngọt ngào. Có vài bông tuyết rơi vào trong chén, khiến anh đột nhiên liên tưởngđến nước đá bào, cảm thấy khé hơn một chút. Y xúc vài miếng, dường như chỉtrong chốc lát mà tinh thần được bù đắp rất nhiều.Còn một bát nữa, y chẳng hề động đến.Ba chiếc xe ngựa phá vỡ không gian yên tĩnh của kinh đô, chậm rãi đi đến trướctiệm đậu phụ. Kiếm thủ nhảy xuống từ hai chiếc xe ngựa phía trước và đằngsau, cảnh giác quan sát bốn phía, bố trí phòng vệ.Ngôn Băng Vân vén rèm xe, đi xuống từ chiếc xe ngựa ở giữa, sau một đêm bậnrộn, rõ ràng vị đầu não của Phạm Nhàn cũng vô cùng mệt mỏi, trên khuôn mặttái nhợt có vẻ khá tiều tụy.Hắn đi đến bên cạnh bàn của Phạm Nhàn, rõ ràng đang ngạc nhiên, không ngờPhạm Nhàn lại ngồi một mình ở đây ăn đậu phụ.Phạm Nhàn gật đầu, ra hiệu cho hắn ngồi xuống, đồng thời đẩy cái chén chứađậu phụ trộn với hành và sợi cải bẹ về phía hắn.Ngôn Băng Vân không ăn, lấy hồ sơ từ trong lòng ra, hạ giọng trình bày tìnhhình tối nay. Sau khi nghe được người phải giết, người cần bắt đều đã ổn thỏa,Phạm Nhàn mới hài lòng gật đầu."Hoàng Nghị không chết." Ngôn Băng Vân nhìn hắn một cái.Phạm Nhàn ngẩng đầu lên, hỏi: "Chuyện gì xảy ra?""Độc trong cái đinh rất mạnh, nhưng dường như trong biệt phủ của công chúacó cao thủ giải độc..." Ngôn Băng Vân nói: "Vì thế Hoàng Nghị giữ được mộtmạng."Hoàng Nghị là mưu sĩ của phủ công chúa, tuy cho đến giờ, chưa gây ra tổnthương gì đối với Phạm Nhàn, không có biểu hiện nào vượt trội, nhưng PhạmNhàn đã động thủ thì phải loại bỏ hết mọi uy hiếp tiềm ẩn, vì thế Hoàng Nghịcũng là một phần trong kế hoạch tối nay.