Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 957: Hoa tuyết hoa đậu trước bình minh 4

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn không muốn trong những năm tháng sau này, chỉ vì mình nhẹ dạmềm yếu nhất thời, dẫn đến cảnh tượng máu chó như bắt cóc con tin gì đó."Không phải cao thủ giải độc." Phạm Nhàn lắc đầu: "Ta hiểu rất rõ thủ đoạn củacác sư huynh đệ Tam Xử, vị đại sư dùng độc trong Đông Di thành, không giốngvới phe phái của chúng ta... Hình như hành động thẩm thấu vào Giám Sát việncủa Trưởng công chúa năm xưa rất có hiệu quả, ngoại trừ Chu Cách đã chết,còn chuẩn bị không ít thuốc giải độc."Ngôn Băng Vân nói: "Cái đinh chôn trong biệt phủ của công chúa vẫn chưa bịbại lộ, ta tự quyết định, để hắn rút lui.""Rất tốt." Phạm Nhàn gật đầu tán thành, "Những việc này ngươi cứ tự quyếtđịnh, không nên để người dưới quyền mạo hiểm không cần thiết, còn sống là tốtnhất."Tuy nói như vậy, nhưng Phạm Nhàn lại cũng hiểu, đây là lần thất bại thứ haitrong đêm nay.Ngôn Băng Vân lại mở miệng nói: "Kẻ sống sót mà ngươi muốn lấy lời khai giờđã chết."Phạm Nhàn ngẩng đầu nhìn hắn một cái, biết rằng hắn đang nói về người sốngsót duy nhất trong vụ ám sát ở sơn cốc, một tên tư quân của Tần gia. Vụ ám sátở sơn cốc vẫn không có manh mối hay chứng cứ gì, hy vọng duy nhất chính làkẻ sống sót, hơn nữa nếu giam trong Thiên Lao của Giám Sát Viện, có Thất Xửvà Tam Xử đồng thời bảo vệ, vốn không thể chết như vậy được.Y cố nén lại cảm xúc kỳ quái trong lòng, nhìn Ngôn Băng Vân bằng ánh mắtnhư cười như không, rất kỳ diệu là không nổi giận lôi đình."Vừa rồi Hồng công công đã đến." Phạm Nhàn nói với Ngôn Băng Vân: "Ngươithấy thế nào?"Ngôn Băng Vân thoáng kinh hãi, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói: "Một, chủnhân cảm thấy đêm nay ngươi đã vượt quá giới hạn. Thứ hai, bất luận hắn chếthay ngươi chết, đều không phải điều chủ nhân muốn thấy.""Đừng nói chủ nhân, ta lại nghĩ đến giọng điệu đáng ghét của lão thọt kia."Phạm Nhàn nhíu mày nói.Ngôn Băng Vân mỉm cười, đổi sang hỏi: "Tuy nói đây là việc bệ hạ đã gật đầuđồng ý, nhưng tối nay ngươi đã lợi dụng cơ hội gây ầm ĩ lớn như vậy, ngày maitrong đại triều hội, chắc chắn Giám Sát viện chúng ta sẽ bị quần thần đồng lòngcông kích, chỉ e ngay cả Thư đại học sĩ và và Hồ đại học sĩ cũng phải mởmiệng. Chủ nhân... bệ hạ chịu áp lực như vậy, chắc chắn sẽ thể hiện thái độ nàođó, tốt nhất ngươi nên chuẩn bị thật kỹ.""Sợ cái gì?" Phạm Nhàn liếc nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tiểu Ngôn công tử,cười tự giễu cười: "Bệ hạ đã muốn tước bớt quyền hạn của Giám Sát viện từ lâurồi, thế này chẳng phải đã tạo cho hắn một cơ hội rất tốt à? Nếu không biết điềunày, đêm nay ta cũng chẳng vội vàng tấn công khắp nơi... Trước khi tước bỏquyền hạn, ta cần diệt trừ một số kẻ thù."Một tiếng keng giòn giã, y ném cái thìa vào trong bát sứ đã nguội ngắt, mặt lạnhnhư băng nói: "Chuyện thực sự muốn làm tối nay thì một chuyện cũng khônglàm được, đúng là thua lỗ quá lớn."Ngôn Băng Vân nói: "Còn mấy canh giờ nữa sẽ là đại triều hội, hôm nay ngươiphải lên triều báo cáo chức vụ, cứ chuẩn bị tinh thần nghe bệ hạ khiển trách đi."Phạm Nhàn nhắm mắt, chậm rãi nói: "Mấy ngày trước, bệ hạ đã để các quanviên trẻ tuổi như ngươi vào cung, ý tứ thể hiện rất rõ ràng, chẳng qua lũ ngườigià cả kia làm sao chịu nhường chỗ? Đêm nay, Giám Sát viện đã trắng trợnthanh tra, cho dù sau này chúng ta sẽ bị trừng phạt, nhưng những kẻ khôngtrong sạch kia cũng phải lui lại mấy bước... Triều đình có thể dọn chỗ, bệ hạmới có thể bố trí người, chúng ta làm việc thay bệ hạ, chung quy hắn cũng phảithừa nhận ân tình của chúng ta."Ngôn Băng Vân khẽ nhíu mày, vẫn rất khó thích ứng với cách xưng hô Hoàngđế bệ hạ như vậy, cảm thấy hơi bất mãn, đành phải duy trì trầm mặc đúng lúc.Phạm Nhàn lại không buồn nhìn sắc mặt của hắn, tự lẩm bẩm: "Sự tình tối naycũng xấp xỉ rồi, ta chỉ cảm thấy có phần tiếc nuối, người nhà mà ta luôn chờđợi, từ đầu đến cuối vẫn không hề ra tay."Ngôn Băng Vân biết hắn nói đến người nhà nào, nhưng cố tình giả vờ khôngbiết, trong lúc nhất thời sắc mặt có vẻ do dự, chợt cười khổ nói: "Ngươi cònngại không đủ náo nhiệt sao? Lúc này bên cạnh ngươi không có một ai cả, dẫusao cũng phải chú ý an toàn một chút ."Phạm Nhàn liếc mắt qua các kiếm thủ Giám Sát viện rải rác xung quanh, lắcđầu nói: "Ta và ngươi không giống nhau, ngươi nhất định phải mang theonhững người này, còn ta... mang hay không mang, cũng không khác nhau mấy.""Nếu như dẫn theo người , làm sao những kẻ đó dám động thủ? Bọn chúng làmột lũ yếu đuối chỉ biết âm thầm giết người." Phạm Nhàn châm chọc: "Ta ngồimột mình trong cửa hàng nửa canh giờ, nhưng suốt thời gian đó không ai dámđến, khiến ta cũng thấy coi thường cái thiết huyết của quân đội."Ngôn Băng Vân lắc đầu không nói năng gì. Phạm Nhàn quay đầu nhìn nhanhqua một con hẻm nhỏ trong đêm tối, gõ ngón tay vào mặt bàn bên cạnh bát đậuphụ có lẽ, nói: "Ăn hết đi, nguội rồi mùi vị sẽ không ngon."

Phạm Nhàn không muốn trong những năm tháng sau này, chỉ vì mình nhẹ dạ

mềm yếu nhất thời, dẫn đến cảnh tượng máu chó như bắt cóc con tin gì đó.

"Không phải cao thủ giải độc." Phạm Nhàn lắc đầu: "Ta hiểu rất rõ thủ đoạn của

các sư huynh đệ Tam Xử, vị đại sư dùng độc trong Đông Di thành, không giống

với phe phái của chúng ta... Hình như hành động thẩm thấu vào Giám Sát viện

của Trưởng công chúa năm xưa rất có hiệu quả, ngoại trừ Chu Cách đã chết,

còn chuẩn bị không ít thuốc giải độc."

Ngôn Băng Vân nói: "Cái đinh chôn trong biệt phủ của công chúa vẫn chưa bị

bại lộ, ta tự quyết định, để hắn rút lui."

"Rất tốt." Phạm Nhàn gật đầu tán thành, "Những việc này ngươi cứ tự quyết

định, không nên để người dưới quyền mạo hiểm không cần thiết, còn sống là tốt

nhất."

Tuy nói như vậy, nhưng Phạm Nhàn lại cũng hiểu, đây là lần thất bại thứ hai

trong đêm nay.

Ngôn Băng Vân lại mở miệng nói: "Kẻ sống sót mà ngươi muốn lấy lời khai giờ

đã chết."

Phạm Nhàn ngẩng đầu nhìn hắn một cái, biết rằng hắn đang nói về người sống

sót duy nhất trong vụ ám sát ở sơn cốc, một tên tư quân của Tần gia. Vụ ám sát

ở sơn cốc vẫn không có manh mối hay chứng cứ gì, hy vọng duy nhất chính là

kẻ sống sót, hơn nữa nếu giam trong Thiên Lao của Giám Sát Viện, có Thất Xử

và Tam Xử đồng thời bảo vệ, vốn không thể chết như vậy được.

Y cố nén lại cảm xúc kỳ quái trong lòng, nhìn Ngôn Băng Vân bằng ánh mắt

như cười như không, rất kỳ diệu là không nổi giận lôi đình.

"Vừa rồi Hồng công công đã đến." Phạm Nhàn nói với Ngôn Băng Vân: "Ngươi

thấy thế nào?"

Ngôn Băng Vân thoáng kinh hãi, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói: "Một, chủ

nhân cảm thấy đêm nay ngươi đã vượt quá giới hạn. Thứ hai, bất luận hắn chết

hay ngươi chết, đều không phải điều chủ nhân muốn thấy."

"Đừng nói chủ nhân, ta lại nghĩ đến giọng điệu đáng ghét của lão thọt kia."

Phạm Nhàn nhíu mày nói.

Ngôn Băng Vân mỉm cười, đổi sang hỏi: "Tuy nói đây là việc bệ hạ đã gật đầu

đồng ý, nhưng tối nay ngươi đã lợi dụng cơ hội gây ầm ĩ lớn như vậy, ngày mai

trong đại triều hội, chắc chắn Giám Sát viện chúng ta sẽ bị quần thần đồng lòng

công kích, chỉ e ngay cả Thư đại học sĩ và và Hồ đại học sĩ cũng phải mở

miệng. Chủ nhân... bệ hạ chịu áp lực như vậy, chắc chắn sẽ thể hiện thái độ nào

đó, tốt nhất ngươi nên chuẩn bị thật kỹ."

"Sợ cái gì?" Phạm Nhàn liếc nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tiểu Ngôn công tử,

cười tự giễu cười: "Bệ hạ đã muốn tước bớt quyền hạn của Giám Sát viện từ lâu

rồi, thế này chẳng phải đã tạo cho hắn một cơ hội rất tốt à? Nếu không biết điều

này, đêm nay ta cũng chẳng vội vàng tấn công khắp nơi... Trước khi tước bỏ

quyền hạn, ta cần diệt trừ một số kẻ thù."

Một tiếng keng giòn giã, y ném cái thìa vào trong bát sứ đã nguội ngắt, mặt lạnh

như băng nói: "Chuyện thực sự muốn làm tối nay thì một chuyện cũng không

làm được, đúng là thua lỗ quá lớn."

Ngôn Băng Vân nói: "Còn mấy canh giờ nữa sẽ là đại triều hội, hôm nay ngươi

phải lên triều báo cáo chức vụ, cứ chuẩn bị tinh thần nghe bệ hạ khiển trách đi."

Phạm Nhàn nhắm mắt, chậm rãi nói: "Mấy ngày trước, bệ hạ đã để các quan

viên trẻ tuổi như ngươi vào cung, ý tứ thể hiện rất rõ ràng, chẳng qua lũ người

già cả kia làm sao chịu nhường chỗ? Đêm nay, Giám Sát viện đã trắng trợn

thanh tra, cho dù sau này chúng ta sẽ bị trừng phạt, nhưng những kẻ không

trong sạch kia cũng phải lui lại mấy bước... Triều đình có thể dọn chỗ, bệ hạ

mới có thể bố trí người, chúng ta làm việc thay bệ hạ, chung quy hắn cũng phải

thừa nhận ân tình của chúng ta."

Ngôn Băng Vân khẽ nhíu mày, vẫn rất khó thích ứng với cách xưng hô Hoàng

đế bệ hạ như vậy, cảm thấy hơi bất mãn, đành phải duy trì trầm mặc đúng lúc.

Phạm Nhàn lại không buồn nhìn sắc mặt của hắn, tự lẩm bẩm: "Sự tình tối nay

cũng xấp xỉ rồi, ta chỉ cảm thấy có phần tiếc nuối, người nhà mà ta luôn chờ

đợi, từ đầu đến cuối vẫn không hề ra tay."

Ngôn Băng Vân biết hắn nói đến người nhà nào, nhưng cố tình giả vờ không

biết, trong lúc nhất thời sắc mặt có vẻ do dự, chợt cười khổ nói: "Ngươi còn

ngại không đủ náo nhiệt sao? Lúc này bên cạnh ngươi không có một ai cả, dẫu

sao cũng phải chú ý an toàn một chút ."

Phạm Nhàn liếc mắt qua các kiếm thủ Giám Sát viện rải rác xung quanh, lắc

đầu nói: "Ta và ngươi không giống nhau, ngươi nhất định phải mang theo

những người này, còn ta... mang hay không mang, cũng không khác nhau mấy."

"Nếu như dẫn theo người , làm sao những kẻ đó dám động thủ? Bọn chúng là

một lũ yếu đuối chỉ biết âm thầm giết người." Phạm Nhàn châm chọc: "Ta ngồi

một mình trong cửa hàng nửa canh giờ, nhưng suốt thời gian đó không ai dám

đến, khiến ta cũng thấy coi thường cái thiết huyết của quân đội."

Ngôn Băng Vân lắc đầu không nói năng gì. Phạm Nhàn quay đầu nhìn nhanh

qua một con hẻm nhỏ trong đêm tối, gõ ngón tay vào mặt bàn bên cạnh bát đậu

phụ có lẽ, nói: "Ăn hết đi, nguội rồi mùi vị sẽ không ngon."

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn không muốn trong những năm tháng sau này, chỉ vì mình nhẹ dạmềm yếu nhất thời, dẫn đến cảnh tượng máu chó như bắt cóc con tin gì đó."Không phải cao thủ giải độc." Phạm Nhàn lắc đầu: "Ta hiểu rất rõ thủ đoạn củacác sư huynh đệ Tam Xử, vị đại sư dùng độc trong Đông Di thành, không giốngvới phe phái của chúng ta... Hình như hành động thẩm thấu vào Giám Sát việncủa Trưởng công chúa năm xưa rất có hiệu quả, ngoại trừ Chu Cách đã chết,còn chuẩn bị không ít thuốc giải độc."Ngôn Băng Vân nói: "Cái đinh chôn trong biệt phủ của công chúa vẫn chưa bịbại lộ, ta tự quyết định, để hắn rút lui.""Rất tốt." Phạm Nhàn gật đầu tán thành, "Những việc này ngươi cứ tự quyếtđịnh, không nên để người dưới quyền mạo hiểm không cần thiết, còn sống là tốtnhất."Tuy nói như vậy, nhưng Phạm Nhàn lại cũng hiểu, đây là lần thất bại thứ haitrong đêm nay.Ngôn Băng Vân lại mở miệng nói: "Kẻ sống sót mà ngươi muốn lấy lời khai giờđã chết."Phạm Nhàn ngẩng đầu nhìn hắn một cái, biết rằng hắn đang nói về người sốngsót duy nhất trong vụ ám sát ở sơn cốc, một tên tư quân của Tần gia. Vụ ám sátở sơn cốc vẫn không có manh mối hay chứng cứ gì, hy vọng duy nhất chính làkẻ sống sót, hơn nữa nếu giam trong Thiên Lao của Giám Sát Viện, có Thất Xửvà Tam Xử đồng thời bảo vệ, vốn không thể chết như vậy được.Y cố nén lại cảm xúc kỳ quái trong lòng, nhìn Ngôn Băng Vân bằng ánh mắtnhư cười như không, rất kỳ diệu là không nổi giận lôi đình."Vừa rồi Hồng công công đã đến." Phạm Nhàn nói với Ngôn Băng Vân: "Ngươithấy thế nào?"Ngôn Băng Vân thoáng kinh hãi, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói: "Một, chủnhân cảm thấy đêm nay ngươi đã vượt quá giới hạn. Thứ hai, bất luận hắn chếthay ngươi chết, đều không phải điều chủ nhân muốn thấy.""Đừng nói chủ nhân, ta lại nghĩ đến giọng điệu đáng ghét của lão thọt kia."Phạm Nhàn nhíu mày nói.Ngôn Băng Vân mỉm cười, đổi sang hỏi: "Tuy nói đây là việc bệ hạ đã gật đầuđồng ý, nhưng tối nay ngươi đã lợi dụng cơ hội gây ầm ĩ lớn như vậy, ngày maitrong đại triều hội, chắc chắn Giám Sát viện chúng ta sẽ bị quần thần đồng lòngcông kích, chỉ e ngay cả Thư đại học sĩ và và Hồ đại học sĩ cũng phải mởmiệng. Chủ nhân... bệ hạ chịu áp lực như vậy, chắc chắn sẽ thể hiện thái độ nàođó, tốt nhất ngươi nên chuẩn bị thật kỹ.""Sợ cái gì?" Phạm Nhàn liếc nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tiểu Ngôn công tử,cười tự giễu cười: "Bệ hạ đã muốn tước bớt quyền hạn của Giám Sát viện từ lâurồi, thế này chẳng phải đã tạo cho hắn một cơ hội rất tốt à? Nếu không biết điềunày, đêm nay ta cũng chẳng vội vàng tấn công khắp nơi... Trước khi tước bỏquyền hạn, ta cần diệt trừ một số kẻ thù."Một tiếng keng giòn giã, y ném cái thìa vào trong bát sứ đã nguội ngắt, mặt lạnhnhư băng nói: "Chuyện thực sự muốn làm tối nay thì một chuyện cũng khônglàm được, đúng là thua lỗ quá lớn."Ngôn Băng Vân nói: "Còn mấy canh giờ nữa sẽ là đại triều hội, hôm nay ngươiphải lên triều báo cáo chức vụ, cứ chuẩn bị tinh thần nghe bệ hạ khiển trách đi."Phạm Nhàn nhắm mắt, chậm rãi nói: "Mấy ngày trước, bệ hạ đã để các quanviên trẻ tuổi như ngươi vào cung, ý tứ thể hiện rất rõ ràng, chẳng qua lũ ngườigià cả kia làm sao chịu nhường chỗ? Đêm nay, Giám Sát viện đã trắng trợnthanh tra, cho dù sau này chúng ta sẽ bị trừng phạt, nhưng những kẻ khôngtrong sạch kia cũng phải lui lại mấy bước... Triều đình có thể dọn chỗ, bệ hạmới có thể bố trí người, chúng ta làm việc thay bệ hạ, chung quy hắn cũng phảithừa nhận ân tình của chúng ta."Ngôn Băng Vân khẽ nhíu mày, vẫn rất khó thích ứng với cách xưng hô Hoàngđế bệ hạ như vậy, cảm thấy hơi bất mãn, đành phải duy trì trầm mặc đúng lúc.Phạm Nhàn lại không buồn nhìn sắc mặt của hắn, tự lẩm bẩm: "Sự tình tối naycũng xấp xỉ rồi, ta chỉ cảm thấy có phần tiếc nuối, người nhà mà ta luôn chờđợi, từ đầu đến cuối vẫn không hề ra tay."Ngôn Băng Vân biết hắn nói đến người nhà nào, nhưng cố tình giả vờ khôngbiết, trong lúc nhất thời sắc mặt có vẻ do dự, chợt cười khổ nói: "Ngươi cònngại không đủ náo nhiệt sao? Lúc này bên cạnh ngươi không có một ai cả, dẫusao cũng phải chú ý an toàn một chút ."Phạm Nhàn liếc mắt qua các kiếm thủ Giám Sát viện rải rác xung quanh, lắcđầu nói: "Ta và ngươi không giống nhau, ngươi nhất định phải mang theonhững người này, còn ta... mang hay không mang, cũng không khác nhau mấy.""Nếu như dẫn theo người , làm sao những kẻ đó dám động thủ? Bọn chúng làmột lũ yếu đuối chỉ biết âm thầm giết người." Phạm Nhàn châm chọc: "Ta ngồimột mình trong cửa hàng nửa canh giờ, nhưng suốt thời gian đó không ai dámđến, khiến ta cũng thấy coi thường cái thiết huyết của quân đội."Ngôn Băng Vân lắc đầu không nói năng gì. Phạm Nhàn quay đầu nhìn nhanhqua một con hẻm nhỏ trong đêm tối, gõ ngón tay vào mặt bàn bên cạnh bát đậuphụ có lẽ, nói: "Ăn hết đi, nguội rồi mùi vị sẽ không ngon."

Chương 957: Hoa tuyết hoa đậu trước bình minh 4