Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 963: Đạm Bạc Công 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Sau lưng Phạm Nhàn đã phát lạnh, ngón tay phải khẽ run rẩy. Y biết thân phậncủa mình, chắc chắn Hoàng đế không thể tín nhiệm mình như Trần Bình Bình,nhưng y không ngờ nổi Hoàng đế lại ra tay tàn nhẫn như vậy. Trong khi mọichuyện còn lâu mới kết thúc, hắn trực tiếp tròng cho mình một sợi dây thừng,khiến cho đầu óc mình đau nhức không thôi!Hạ Tông Vĩ là ai? Là tài tử nổi danh kinh đô năm xưa, ngang hàng với môn sinhHầu Kỳ Thường của mình, là một trong những người theo đuổi muội muội củamình, đầu tiên ở dưới trướng Thái tử, sau đó đầu quân sang bên Trưởng côngchúa, bây giờ lại trở thành môn sinh của Thiên tử, không qua thi cử, trực tiếpđược bổ nhiệm vào chức vụ Ngự sử, do có công nên được đảm nhiệm chức vụTả đô Ngự sử, phụ trách vụ án thanh tra bộ Hộ...Không tính Phạm Nhàn thì chắc chắn Hạ Tông Vĩ là nhân vật nổi bật nhất triềuđình Khánh Quốc trong hai năm qua.Mà chính một kẻ mà Phạm Nhàn cực kỳ khinh bỉ như vậy, lại trở thành đôi mắtmà Hoàng đế dùng để theo dõi Giám Sát viện, khiến cho trong lòng Phạm Nhàndâng lên một cơn phẫn nộ, phẫn nộ dị thường."Bệ hạ!"Phạm Nhàn ra khỏi hàng, đứng bên cạnh Hạ Tông Vĩ, trầm giọng nói với ngườitrên ghế rồng: "Thần có dị nghị!"Hạ Tông Ngẫu ôn tồn nhìn Phạm Nhàn bên cạnh, mặc dù mỗi lần nhớ đếnchuyện bị đối phương đánh đập một trận trong Phạm phủ, sâu trong lòng hắn lạicảm thấy vô cùng phẫn nộ, nhưng hắn vẫn che giấu rất tốt, trong mắt lóe lênchút sắc thái lạ kèm vẻ bái phục, như là đang muốn bày tỏ tâm trạng của mìnhvới các đại thần trong điện: Hắn rất bái phục Tiểu Phạm đại nhân dám thẳngthừng chống đối Thánh thượng.Trong điện lập tức xôn xao, đế vương có lệnh, thần phải tuân theo. Ngoại trừnhững người cao tuổi như như Thư Vu phản bác ngay trước mặt Hoàng đế, chưatừng có ai vừa nghe Hoàng lệnh xong lại dám trực tiếp biểu đạt ra ý kiến phảnđối cùng nỗi oán hận của mình.Hoàng đế nhíu mày, nói: "Ngươi có dị nghị gì?"Phạm Nhàn ngẩng đầu lên, mặt không chút biểu cảm nói: "Giám Sát viện khôngcần một Ngự sử đến khoa tay múa chân."o O o"To gan!" Hoàng đế vỗ mạnh lên ngai vàng, tức giận nói: "Chấp pháp bên cạnh,Ngự sử sau lưng, luật lệ quốc gia vừa rõ, ý trẫm đã quyết, không cần tên tiểu tửnhà ngươi nhiều lời."Trong lòng Phạm Nhàn bừng bừng lửa giận, biết hôm nay mình không thể luibước nữa, nếu không Giám Sát viện thật sự thất bại trong tay mình, làm sao màcó thể giải thích được với người phụ nữ kia và lão thọt trong Trần Viên.Y ưỡn thẳng người dậy, trực tiếp nói: "Dám hỏi bệ hạ, Giám Sát viện này phụtrách việc giám sát tác phong và uy tín của các quan viên, lại do cung đình giámsát Giám Sát viện, giờ đột nhiên có thêm một Ngự sử. Nếu Ngự sử này tham ôphạm pháp, trong viện nên điều tra, hay không nên điều tra? Nếu muốn điều trathì điều tra thế nào?"Quần thần lớn tiếng xôn xao, ngược lại Hoàng đế cười lạnh nói: "Uổng chongươi thông minh cả đời, lại đứng đây giả bộ hồ đồ, lui về đi."Hạ Tông Vĩ ở bên cạnh cũng giả vờ khuyên nhủ vài câu, nhưng ánh mắt PhạmNhàn lại không thèm liếc nhìn hắn tới một cái, cũng không lui về, con ngươixoay chuyển vài vòng, đột nhiên cao giọng nói: "Thần phản đối!"Con mẹ nó thế này rõ là quá giới hạn rồi, Hoàng đế quyết định chuyện gì, làmsao lại để cho một tên thần tử như ngươi phản đối, đây đâu phải việc kiện tụngtrên công đường, Phạm Nhàn, ngươi không phải là Tống Thế Nhân, Hoàng đếcũng không phải là một Tri phủ đại nhân nho nhỏ.Hoàng đế tức giận đến mức không kiềm chế được, râu dưới cằm rung lên bầnbật, ngồi trên cao nhìn xuống, chỉ thẳng vào mũi Phạm Nhàn mắng: "Trẫm cũngmuốn xem, ngươi định phản đối như thế nào?"Phạm Nhàn hạ quyết tâm nói: "Đương nhiên thần không dám kháng chỉ, chẳngqua thần chỉ là Đề ti của Giám Sát viện, Viện trưởng đại nhân còn ở trong TrầnViên. Cái này theo lý mà nói thì không đến phiên thần bàn luận, nhưng hôm naytrên điện, Giám Sát viện lại do thần dẫn đầu, thần mà nhận thì có vấn đề, khôngcũng có vấn đề, nhìn đi nhìn lại... Thần... chỉ có thể từ chức Đề ti Giám Sát việnnày, xin bệ hạ trực tiếp phát chỉ tới Giám Sát viện, như vậy mới là tốt nhất."Từ chức Đề ti Giám Sát viện?Từ quan?Quần thần lại xôn xao, hoàn toàn không hiểu vì sao đại triều hội hôm nay lạibiến biến thành tình cảnh như bây giờ. Vốn cho là bệ hạ mượn tay Giám Sátviện chỉnh đốn lại triều đình, làm sao cuối cùng lại thành ức hiếp Tiểu Phạm đạinhân? Bất quá tiểu Phạm đại nhân này quả nhiên không hổ danh Thi Tiên thế hệnày, kiêu ngạo tận trong cốt tủy, đúng là vượt xa thế nhân bình thường, khôngngờ còn... cả gan... lấy việc từ quan ra uy hiếp ngay trong đại triều hội, quyếtkhông nhận ý chỉ!

Sau lưng Phạm Nhàn đã phát lạnh, ngón tay phải khẽ run rẩy. Y biết thân phận

của mình, chắc chắn Hoàng đế không thể tín nhiệm mình như Trần Bình Bình,

nhưng y không ngờ nổi Hoàng đế lại ra tay tàn nhẫn như vậy. Trong khi mọi

chuyện còn lâu mới kết thúc, hắn trực tiếp tròng cho mình một sợi dây thừng,

khiến cho đầu óc mình đau nhức không thôi!

Hạ Tông Vĩ là ai? Là tài tử nổi danh kinh đô năm xưa, ngang hàng với môn sinh

Hầu Kỳ Thường của mình, là một trong những người theo đuổi muội muội của

mình, đầu tiên ở dưới trướng Thái tử, sau đó đầu quân sang bên Trưởng công

chúa, bây giờ lại trở thành môn sinh của Thiên tử, không qua thi cử, trực tiếp

được bổ nhiệm vào chức vụ Ngự sử, do có công nên được đảm nhiệm chức vụ

Tả đô Ngự sử, phụ trách vụ án thanh tra bộ Hộ...

Không tính Phạm Nhàn thì chắc chắn Hạ Tông Vĩ là nhân vật nổi bật nhất triều

đình Khánh Quốc trong hai năm qua.

Mà chính một kẻ mà Phạm Nhàn cực kỳ khinh bỉ như vậy, lại trở thành đôi mắt

mà Hoàng đế dùng để theo dõi Giám Sát viện, khiến cho trong lòng Phạm Nhàn

dâng lên một cơn phẫn nộ, phẫn nộ dị thường.

"Bệ hạ!"

Phạm Nhàn ra khỏi hàng, đứng bên cạnh Hạ Tông Vĩ, trầm giọng nói với người

trên ghế rồng: "Thần có dị nghị!"

Hạ Tông Ngẫu ôn tồn nhìn Phạm Nhàn bên cạnh, mặc dù mỗi lần nhớ đến

chuyện bị đối phương đánh đập một trận trong Phạm phủ, sâu trong lòng hắn lại

cảm thấy vô cùng phẫn nộ, nhưng hắn vẫn che giấu rất tốt, trong mắt lóe lên

chút sắc thái lạ kèm vẻ bái phục, như là đang muốn bày tỏ tâm trạng của mình

với các đại thần trong điện: Hắn rất bái phục Tiểu Phạm đại nhân dám thẳng

thừng chống đối Thánh thượng.

Trong điện lập tức xôn xao, đế vương có lệnh, thần phải tuân theo. Ngoại trừ

những người cao tuổi như như Thư Vu phản bác ngay trước mặt Hoàng đế, chưa

từng có ai vừa nghe Hoàng lệnh xong lại dám trực tiếp biểu đạt ra ý kiến phản

đối cùng nỗi oán hận của mình.

Hoàng đế nhíu mày, nói: "Ngươi có dị nghị gì?"

Phạm Nhàn ngẩng đầu lên, mặt không chút biểu cảm nói: "Giám Sát viện không

cần một Ngự sử đến khoa tay múa chân."

o O o

"To gan!" Hoàng đế vỗ mạnh lên ngai vàng, tức giận nói: "Chấp pháp bên cạnh,

Ngự sử sau lưng, luật lệ quốc gia vừa rõ, ý trẫm đã quyết, không cần tên tiểu tử

nhà ngươi nhiều lời."

Trong lòng Phạm Nhàn bừng bừng lửa giận, biết hôm nay mình không thể lui

bước nữa, nếu không Giám Sát viện thật sự thất bại trong tay mình, làm sao mà

có thể giải thích được với người phụ nữ kia và lão thọt trong Trần Viên.

Y ưỡn thẳng người dậy, trực tiếp nói: "Dám hỏi bệ hạ, Giám Sát viện này phụ

trách việc giám sát tác phong và uy tín của các quan viên, lại do cung đình giám

sát Giám Sát viện, giờ đột nhiên có thêm một Ngự sử. Nếu Ngự sử này tham ô

phạm pháp, trong viện nên điều tra, hay không nên điều tra? Nếu muốn điều tra

thì điều tra thế nào?"

Quần thần lớn tiếng xôn xao, ngược lại Hoàng đế cười lạnh nói: "Uổng cho

ngươi thông minh cả đời, lại đứng đây giả bộ hồ đồ, lui về đi."

Hạ Tông Vĩ ở bên cạnh cũng giả vờ khuyên nhủ vài câu, nhưng ánh mắt Phạm

Nhàn lại không thèm liếc nhìn hắn tới một cái, cũng không lui về, con ngươi

xoay chuyển vài vòng, đột nhiên cao giọng nói: "Thần phản đối!"

Con mẹ nó thế này rõ là quá giới hạn rồi, Hoàng đế quyết định chuyện gì, làm

sao lại để cho một tên thần tử như ngươi phản đối, đây đâu phải việc kiện tụng

trên công đường, Phạm Nhàn, ngươi không phải là Tống Thế Nhân, Hoàng đế

cũng không phải là một Tri phủ đại nhân nho nhỏ.

Hoàng đế tức giận đến mức không kiềm chế được, râu dưới cằm rung lên bần

bật, ngồi trên cao nhìn xuống, chỉ thẳng vào mũi Phạm Nhàn mắng: "Trẫm cũng

muốn xem, ngươi định phản đối như thế nào?"

Phạm Nhàn hạ quyết tâm nói: "Đương nhiên thần không dám kháng chỉ, chẳng

qua thần chỉ là Đề ti của Giám Sát viện, Viện trưởng đại nhân còn ở trong Trần

Viên. Cái này theo lý mà nói thì không đến phiên thần bàn luận, nhưng hôm nay

trên điện, Giám Sát viện lại do thần dẫn đầu, thần mà nhận thì có vấn đề, không

cũng có vấn đề, nhìn đi nhìn lại... Thần... chỉ có thể từ chức Đề ti Giám Sát viện

này, xin bệ hạ trực tiếp phát chỉ tới Giám Sát viện, như vậy mới là tốt nhất."

Từ chức Đề ti Giám Sát viện?

Từ quan?

Quần thần lại xôn xao, hoàn toàn không hiểu vì sao đại triều hội hôm nay lại

biến biến thành tình cảnh như bây giờ. Vốn cho là bệ hạ mượn tay Giám Sát

viện chỉnh đốn lại triều đình, làm sao cuối cùng lại thành ức hiếp Tiểu Phạm đại

nhân? Bất quá tiểu Phạm đại nhân này quả nhiên không hổ danh Thi Tiên thế hệ

này, kiêu ngạo tận trong cốt tủy, đúng là vượt xa thế nhân bình thường, không

ngờ còn... cả gan... lấy việc từ quan ra uy hiếp ngay trong đại triều hội, quyết

không nhận ý chỉ!

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Sau lưng Phạm Nhàn đã phát lạnh, ngón tay phải khẽ run rẩy. Y biết thân phậncủa mình, chắc chắn Hoàng đế không thể tín nhiệm mình như Trần Bình Bình,nhưng y không ngờ nổi Hoàng đế lại ra tay tàn nhẫn như vậy. Trong khi mọichuyện còn lâu mới kết thúc, hắn trực tiếp tròng cho mình một sợi dây thừng,khiến cho đầu óc mình đau nhức không thôi!Hạ Tông Vĩ là ai? Là tài tử nổi danh kinh đô năm xưa, ngang hàng với môn sinhHầu Kỳ Thường của mình, là một trong những người theo đuổi muội muội củamình, đầu tiên ở dưới trướng Thái tử, sau đó đầu quân sang bên Trưởng côngchúa, bây giờ lại trở thành môn sinh của Thiên tử, không qua thi cử, trực tiếpđược bổ nhiệm vào chức vụ Ngự sử, do có công nên được đảm nhiệm chức vụTả đô Ngự sử, phụ trách vụ án thanh tra bộ Hộ...Không tính Phạm Nhàn thì chắc chắn Hạ Tông Vĩ là nhân vật nổi bật nhất triềuđình Khánh Quốc trong hai năm qua.Mà chính một kẻ mà Phạm Nhàn cực kỳ khinh bỉ như vậy, lại trở thành đôi mắtmà Hoàng đế dùng để theo dõi Giám Sát viện, khiến cho trong lòng Phạm Nhàndâng lên một cơn phẫn nộ, phẫn nộ dị thường."Bệ hạ!"Phạm Nhàn ra khỏi hàng, đứng bên cạnh Hạ Tông Vĩ, trầm giọng nói với ngườitrên ghế rồng: "Thần có dị nghị!"Hạ Tông Ngẫu ôn tồn nhìn Phạm Nhàn bên cạnh, mặc dù mỗi lần nhớ đếnchuyện bị đối phương đánh đập một trận trong Phạm phủ, sâu trong lòng hắn lạicảm thấy vô cùng phẫn nộ, nhưng hắn vẫn che giấu rất tốt, trong mắt lóe lênchút sắc thái lạ kèm vẻ bái phục, như là đang muốn bày tỏ tâm trạng của mìnhvới các đại thần trong điện: Hắn rất bái phục Tiểu Phạm đại nhân dám thẳngthừng chống đối Thánh thượng.Trong điện lập tức xôn xao, đế vương có lệnh, thần phải tuân theo. Ngoại trừnhững người cao tuổi như như Thư Vu phản bác ngay trước mặt Hoàng đế, chưatừng có ai vừa nghe Hoàng lệnh xong lại dám trực tiếp biểu đạt ra ý kiến phảnđối cùng nỗi oán hận của mình.Hoàng đế nhíu mày, nói: "Ngươi có dị nghị gì?"Phạm Nhàn ngẩng đầu lên, mặt không chút biểu cảm nói: "Giám Sát viện khôngcần một Ngự sử đến khoa tay múa chân."o O o"To gan!" Hoàng đế vỗ mạnh lên ngai vàng, tức giận nói: "Chấp pháp bên cạnh,Ngự sử sau lưng, luật lệ quốc gia vừa rõ, ý trẫm đã quyết, không cần tên tiểu tửnhà ngươi nhiều lời."Trong lòng Phạm Nhàn bừng bừng lửa giận, biết hôm nay mình không thể luibước nữa, nếu không Giám Sát viện thật sự thất bại trong tay mình, làm sao màcó thể giải thích được với người phụ nữ kia và lão thọt trong Trần Viên.Y ưỡn thẳng người dậy, trực tiếp nói: "Dám hỏi bệ hạ, Giám Sát viện này phụtrách việc giám sát tác phong và uy tín của các quan viên, lại do cung đình giámsát Giám Sát viện, giờ đột nhiên có thêm một Ngự sử. Nếu Ngự sử này tham ôphạm pháp, trong viện nên điều tra, hay không nên điều tra? Nếu muốn điều trathì điều tra thế nào?"Quần thần lớn tiếng xôn xao, ngược lại Hoàng đế cười lạnh nói: "Uổng chongươi thông minh cả đời, lại đứng đây giả bộ hồ đồ, lui về đi."Hạ Tông Vĩ ở bên cạnh cũng giả vờ khuyên nhủ vài câu, nhưng ánh mắt PhạmNhàn lại không thèm liếc nhìn hắn tới một cái, cũng không lui về, con ngươixoay chuyển vài vòng, đột nhiên cao giọng nói: "Thần phản đối!"Con mẹ nó thế này rõ là quá giới hạn rồi, Hoàng đế quyết định chuyện gì, làmsao lại để cho một tên thần tử như ngươi phản đối, đây đâu phải việc kiện tụngtrên công đường, Phạm Nhàn, ngươi không phải là Tống Thế Nhân, Hoàng đếcũng không phải là một Tri phủ đại nhân nho nhỏ.Hoàng đế tức giận đến mức không kiềm chế được, râu dưới cằm rung lên bầnbật, ngồi trên cao nhìn xuống, chỉ thẳng vào mũi Phạm Nhàn mắng: "Trẫm cũngmuốn xem, ngươi định phản đối như thế nào?"Phạm Nhàn hạ quyết tâm nói: "Đương nhiên thần không dám kháng chỉ, chẳngqua thần chỉ là Đề ti của Giám Sát viện, Viện trưởng đại nhân còn ở trong TrầnViên. Cái này theo lý mà nói thì không đến phiên thần bàn luận, nhưng hôm naytrên điện, Giám Sát viện lại do thần dẫn đầu, thần mà nhận thì có vấn đề, khôngcũng có vấn đề, nhìn đi nhìn lại... Thần... chỉ có thể từ chức Đề ti Giám Sát việnnày, xin bệ hạ trực tiếp phát chỉ tới Giám Sát viện, như vậy mới là tốt nhất."Từ chức Đề ti Giám Sát viện?Từ quan?Quần thần lại xôn xao, hoàn toàn không hiểu vì sao đại triều hội hôm nay lạibiến biến thành tình cảnh như bây giờ. Vốn cho là bệ hạ mượn tay Giám Sátviện chỉnh đốn lại triều đình, làm sao cuối cùng lại thành ức hiếp Tiểu Phạm đạinhân? Bất quá tiểu Phạm đại nhân này quả nhiên không hổ danh Thi Tiên thế hệnày, kiêu ngạo tận trong cốt tủy, đúng là vượt xa thế nhân bình thường, khôngngờ còn... cả gan... lấy việc từ quan ra uy hiếp ngay trong đại triều hội, quyếtkhông nhận ý chỉ!

Chương 963: Đạm Bạc Công 2