Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 962: Đạm Bạc Công 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Ý chỉ vừa đưa ra, quần thần xôn xao, tuy người đứng đầu các bộ đều không đổivị trí, nhưng bên cạnh đã có thêm một vài quan viên trẻ tuổi, khiến cho các vịđại thần không khỏi hoảng sợ. Ai biết khi nào bệ hạ sẽ đề bạt những quan viêntrẻ tuổi này lên thay thế mấy lão già như mình này.Thư Đại học sĩ cau mày bước ra khỏi hàng, tranh luận với bệ hạ vài câu, chorằng việc bổ nhiệm quan viên trong phạm vi rộng như vậy mà không qua bànbạc, không để bộ Lại và Giám Sát viện thẩm tra từ trước, thực sự có phần vộivàng. Nhưng hôm nay Hoàng đế hôm nay đã hạ quyết tâm, thậm chí không nểmặt Thư đại học sĩ, lạnh lùng phản bác lại rằng, Thánh chỉ này là ván đã đóngthuyền.Thay máu, đã trở thành điều tất Thay , Tần Hằng bị điều chuyển đến Khu Mậtviện, cấp bậc thì có vẻ tăng lên, nhưng thực tế lại là rời khỏi quân phòng vệkinh đô. Hắn hơi ngạc nhiên, nhưng cũng chỉ có thể rời hàng ngũ để tạ ơn.Những người khác, như Phó sứ tiền nhiệm của Khu Mật viện Khúc HướngĐông không còn cách nào khác đành phải chấp nhận ý chỉ này. Bệ hạ không tracứu kỹ càng vụ ám sát trong sơn cốc, nếu không chắc chắn quân đội còn phảitrả giá nhiều hơn.Chỉ có điều ánh mắt của đám tướng lĩnh quân đội này nhìn Phạm Nhàn càng trởnên tức giận.Ai cũng biết, trong hai hệ văn võ, bệ hạ điều chỉnh Khu Mật viện và quân phòngbị kinh đô, mục đích là ra mặt thay cho Phạm Nhàn, giúp Phạm Nhàn trút giậnvụ ám sát ở sơn cốc. Về phần sau khi bãi triều còn có những hành động nàokhác không thì phải lặng lẽ chờ đợi. Có điều chắc chắn là những ngày thángtương lai của quân đội sẽ không dễ dàng gì.Còn trong hệ quan văn, số quan viên bị cách chức nhiều nhất, hầu như đềuthuộc về hệ quan viên gần gũi với Nhị hoàng tử nhất. Khiến cho mọi người kinhhãi nhất chính là, cứ như thế này, có vẻ như ba mươi hai quan viên bị PhạmNhàn bắt giữ đêm qua, dường như hoàn toàn không có cơ hội trở ra...Phạm Nhàn lắng nghe ý chỉ. Rõ ràng ý chỉ này đã được Hoàng đế chuẩn bị từđêm hôm qua. Nghe một hồi lâu, y không khỏi ngạc nhiên khi không nghe thấytên Ngôn Băng Vân. Nhưng nghĩ lại cũng đúng thôi, cho dù Hoàng đế muốntrọng dụng Ngôn Băng Vân, cũng không thể điều chuyển hắn tới các bộ phậnkhác, không chỉ việc này vi phạm quyết định trong luật pháp Khánh Quốc vàGiám Sát viện, ít nhất nếu Hoàng đế muốn dùng Ngôn Băng Vân, cũng cần phảitôn trọng mặt mũi của Trần Bình Bình.Về phần thăng quan cho Tiểu Ngôn công tử thì càng không thể, nếu Tiểu Ngôncông tử nếu thăng quan nữa, thế thì có thể đè lên đầu Đề ti Phạm Nhàn – PhạmNhàn lắc đầu, thầm nghĩ trừ khi Hoàng đế chuẩn bị ra tay đảo lộn Giám Sátviện, nếu không đâu thể làm ra loại chuyện này được.Nhưng Phạm Nhàn rất bất ngờ khi nghe thấy tên Thành Giai Lâm!Y hơi nghiêng đầu, cố nén cơn kích động muốn nhìn nam nhân trung niên ngồitrên ghế rồng, trong lòng dâng lên cảm giác kỳ quái. Giai Lâm là môn sinh củamình, hiện nay làm quan ở nơi xa, sao lại rơi vào mắt Hoàng đế? Hơn nữa...Tiến vào bộ Lại? Đây là bộ nha mà mình vẫn không thể can thiệp vào... thănghai cấp, tốc độ thăng quan như vậy rõ ràng là quá nhanh.Chư vị đại thần trong triều nghe đến tên Thành Gia Lâm cũng không khỏi kinhngạc. Mọi người đều biết người này là một trong Phạm môn tứ tử, ra làm quankhông quá hai năm, sao lại điều về nơi quan trọng như kinh đô? Mọi ngườiquay đầu nhìn về phía Phạm Nhàn, trong ánh mắt có vẻ cảnh giác và hoảng sợ.Trong lòng Phạm Nhàn lại có phần mất tự nhiên. Phần ân tình mà Hoàng đế bancho lớn quá, dựa theo tính cách của hắn ta, sau khi cho cà rốt sẽ có một cây gậyđi kèm, nhưng lại không biết cây gậy này sẽ giáng xuống chỗ nào."... điều Thân Trùng Văn tới làm Ngự sử chấp bút của Đô Sát viện, lệnh cho Tảđô Ngự sử Hạ Tông Vĩ kiêm nhiệm trông coi công việc của Giám Sát viện, phốihợp làm việc với Phạm Nhàn, phụ trách báo cáo lên cung đình."o O oGậy đến thật nhanh!Phạm Nhàn bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt lóe lên hai vẻ u ám, nhìn thoángqua người trẻ tuổi đang rời hàng tạ ơn kia. Tả đô Ngự sử vào phủ viện? Tuy trêndanh nghĩa Giám Sát viện tuy luôn được cung đình giám sát trên danh nghĩa,nhưng từ trước đến nay hoàng tộc Khánh Quốc nghiêm cấm thái giám cầmquyền, thêm nữa Trần Bình Bình quá mức lợi hại, vì lẽ đó Giám Sát viện tựanhư một là vương quốc độc lập.Thế nhưng là... để Tả đô Ngự Sử nhìn chằm chằm vào Giám Sát viện, đồng thờibẩm báo với cung đình, điều này tương đương với việc Giám Sát viện trực tiếplọt vào tầm ngắm của hoàng cung.
Ý chỉ vừa đưa ra, quần thần xôn xao, tuy người đứng đầu các bộ đều không đổi
vị trí, nhưng bên cạnh đã có thêm một vài quan viên trẻ tuổi, khiến cho các vị
đại thần không khỏi hoảng sợ. Ai biết khi nào bệ hạ sẽ đề bạt những quan viên
trẻ tuổi này lên thay thế mấy lão già như mình này.
Thư Đại học sĩ cau mày bước ra khỏi hàng, tranh luận với bệ hạ vài câu, cho
rằng việc bổ nhiệm quan viên trong phạm vi rộng như vậy mà không qua bàn
bạc, không để bộ Lại và Giám Sát viện thẩm tra từ trước, thực sự có phần vội
vàng. Nhưng hôm nay Hoàng đế hôm nay đã hạ quyết tâm, thậm chí không nể
mặt Thư đại học sĩ, lạnh lùng phản bác lại rằng, Thánh chỉ này là ván đã đóng
thuyền.
Thay máu, đã trở thành điều tất Thay , Tần Hằng bị điều chuyển đến Khu Mật
viện, cấp bậc thì có vẻ tăng lên, nhưng thực tế lại là rời khỏi quân phòng vệ
kinh đô. Hắn hơi ngạc nhiên, nhưng cũng chỉ có thể rời hàng ngũ để tạ ơn.
Những người khác, như Phó sứ tiền nhiệm của Khu Mật viện Khúc Hướng
Đông không còn cách nào khác đành phải chấp nhận ý chỉ này. Bệ hạ không tra
cứu kỹ càng vụ ám sát trong sơn cốc, nếu không chắc chắn quân đội còn phải
trả giá nhiều hơn.
Chỉ có điều ánh mắt của đám tướng lĩnh quân đội này nhìn Phạm Nhàn càng trở
nên tức giận.
Ai cũng biết, trong hai hệ văn võ, bệ hạ điều chỉnh Khu Mật viện và quân phòng
bị kinh đô, mục đích là ra mặt thay cho Phạm Nhàn, giúp Phạm Nhàn trút giận
vụ ám sát ở sơn cốc. Về phần sau khi bãi triều còn có những hành động nào
khác không thì phải lặng lẽ chờ đợi. Có điều chắc chắn là những ngày tháng
tương lai của quân đội sẽ không dễ dàng gì.
Còn trong hệ quan văn, số quan viên bị cách chức nhiều nhất, hầu như đều
thuộc về hệ quan viên gần gũi với Nhị hoàng tử nhất. Khiến cho mọi người kinh
hãi nhất chính là, cứ như thế này, có vẻ như ba mươi hai quan viên bị Phạm
Nhàn bắt giữ đêm qua, dường như hoàn toàn không có cơ hội trở ra...
Phạm Nhàn lắng nghe ý chỉ. Rõ ràng ý chỉ này đã được Hoàng đế chuẩn bị từ
đêm hôm qua. Nghe một hồi lâu, y không khỏi ngạc nhiên khi không nghe thấy
tên Ngôn Băng Vân. Nhưng nghĩ lại cũng đúng thôi, cho dù Hoàng đế muốn
trọng dụng Ngôn Băng Vân, cũng không thể điều chuyển hắn tới các bộ phận
khác, không chỉ việc này vi phạm quyết định trong luật pháp Khánh Quốc và
Giám Sát viện, ít nhất nếu Hoàng đế muốn dùng Ngôn Băng Vân, cũng cần phải
tôn trọng mặt mũi của Trần Bình Bình.
Về phần thăng quan cho Tiểu Ngôn công tử thì càng không thể, nếu Tiểu Ngôn
công tử nếu thăng quan nữa, thế thì có thể đè lên đầu Đề ti Phạm Nhàn – Phạm
Nhàn lắc đầu, thầm nghĩ trừ khi Hoàng đế chuẩn bị ra tay đảo lộn Giám Sát
viện, nếu không đâu thể làm ra loại chuyện này được.
Nhưng Phạm Nhàn rất bất ngờ khi nghe thấy tên Thành Giai Lâm!
Y hơi nghiêng đầu, cố nén cơn kích động muốn nhìn nam nhân trung niên ngồi
trên ghế rồng, trong lòng dâng lên cảm giác kỳ quái. Giai Lâm là môn sinh của
mình, hiện nay làm quan ở nơi xa, sao lại rơi vào mắt Hoàng đế? Hơn nữa...
Tiến vào bộ Lại? Đây là bộ nha mà mình vẫn không thể can thiệp vào... thăng
hai cấp, tốc độ thăng quan như vậy rõ ràng là quá nhanh.
Chư vị đại thần trong triều nghe đến tên Thành Gia Lâm cũng không khỏi kinh
ngạc. Mọi người đều biết người này là một trong Phạm môn tứ tử, ra làm quan
không quá hai năm, sao lại điều về nơi quan trọng như kinh đô? Mọi người
quay đầu nhìn về phía Phạm Nhàn, trong ánh mắt có vẻ cảnh giác và hoảng sợ.
Trong lòng Phạm Nhàn lại có phần mất tự nhiên. Phần ân tình mà Hoàng đế ban
cho lớn quá, dựa theo tính cách của hắn ta, sau khi cho cà rốt sẽ có một cây gậy
đi kèm, nhưng lại không biết cây gậy này sẽ giáng xuống chỗ nào.
"... điều Thân Trùng Văn tới làm Ngự sử chấp bút của Đô Sát viện, lệnh cho Tả
đô Ngự sử Hạ Tông Vĩ kiêm nhiệm trông coi công việc của Giám Sát viện, phối
hợp làm việc với Phạm Nhàn, phụ trách báo cáo lên cung đình."
o O o
Gậy đến thật nhanh!
Phạm Nhàn bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt lóe lên hai vẻ u ám, nhìn thoáng
qua người trẻ tuổi đang rời hàng tạ ơn kia. Tả đô Ngự sử vào phủ viện? Tuy trên
danh nghĩa Giám Sát viện tuy luôn được cung đình giám sát trên danh nghĩa,
nhưng từ trước đến nay hoàng tộc Khánh Quốc nghiêm cấm thái giám cầm
quyền, thêm nữa Trần Bình Bình quá mức lợi hại, vì lẽ đó Giám Sát viện tựa
như một là vương quốc độc lập.
Thế nhưng là... để Tả đô Ngự Sử nhìn chằm chằm vào Giám Sát viện, đồng thời
bẩm báo với cung đình, điều này tương đương với việc Giám Sát viện trực tiếp
lọt vào tầm ngắm của hoàng cung.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Ý chỉ vừa đưa ra, quần thần xôn xao, tuy người đứng đầu các bộ đều không đổivị trí, nhưng bên cạnh đã có thêm một vài quan viên trẻ tuổi, khiến cho các vịđại thần không khỏi hoảng sợ. Ai biết khi nào bệ hạ sẽ đề bạt những quan viêntrẻ tuổi này lên thay thế mấy lão già như mình này.Thư Đại học sĩ cau mày bước ra khỏi hàng, tranh luận với bệ hạ vài câu, chorằng việc bổ nhiệm quan viên trong phạm vi rộng như vậy mà không qua bànbạc, không để bộ Lại và Giám Sát viện thẩm tra từ trước, thực sự có phần vộivàng. Nhưng hôm nay Hoàng đế hôm nay đã hạ quyết tâm, thậm chí không nểmặt Thư đại học sĩ, lạnh lùng phản bác lại rằng, Thánh chỉ này là ván đã đóngthuyền.Thay máu, đã trở thành điều tất Thay , Tần Hằng bị điều chuyển đến Khu Mậtviện, cấp bậc thì có vẻ tăng lên, nhưng thực tế lại là rời khỏi quân phòng vệkinh đô. Hắn hơi ngạc nhiên, nhưng cũng chỉ có thể rời hàng ngũ để tạ ơn.Những người khác, như Phó sứ tiền nhiệm của Khu Mật viện Khúc HướngĐông không còn cách nào khác đành phải chấp nhận ý chỉ này. Bệ hạ không tracứu kỹ càng vụ ám sát trong sơn cốc, nếu không chắc chắn quân đội còn phảitrả giá nhiều hơn.Chỉ có điều ánh mắt của đám tướng lĩnh quân đội này nhìn Phạm Nhàn càng trởnên tức giận.Ai cũng biết, trong hai hệ văn võ, bệ hạ điều chỉnh Khu Mật viện và quân phòngbị kinh đô, mục đích là ra mặt thay cho Phạm Nhàn, giúp Phạm Nhàn trút giậnvụ ám sát ở sơn cốc. Về phần sau khi bãi triều còn có những hành động nàokhác không thì phải lặng lẽ chờ đợi. Có điều chắc chắn là những ngày thángtương lai của quân đội sẽ không dễ dàng gì.Còn trong hệ quan văn, số quan viên bị cách chức nhiều nhất, hầu như đềuthuộc về hệ quan viên gần gũi với Nhị hoàng tử nhất. Khiến cho mọi người kinhhãi nhất chính là, cứ như thế này, có vẻ như ba mươi hai quan viên bị PhạmNhàn bắt giữ đêm qua, dường như hoàn toàn không có cơ hội trở ra...Phạm Nhàn lắng nghe ý chỉ. Rõ ràng ý chỉ này đã được Hoàng đế chuẩn bị từđêm hôm qua. Nghe một hồi lâu, y không khỏi ngạc nhiên khi không nghe thấytên Ngôn Băng Vân. Nhưng nghĩ lại cũng đúng thôi, cho dù Hoàng đế muốntrọng dụng Ngôn Băng Vân, cũng không thể điều chuyển hắn tới các bộ phậnkhác, không chỉ việc này vi phạm quyết định trong luật pháp Khánh Quốc vàGiám Sát viện, ít nhất nếu Hoàng đế muốn dùng Ngôn Băng Vân, cũng cần phảitôn trọng mặt mũi của Trần Bình Bình.Về phần thăng quan cho Tiểu Ngôn công tử thì càng không thể, nếu Tiểu Ngôncông tử nếu thăng quan nữa, thế thì có thể đè lên đầu Đề ti Phạm Nhàn – PhạmNhàn lắc đầu, thầm nghĩ trừ khi Hoàng đế chuẩn bị ra tay đảo lộn Giám Sátviện, nếu không đâu thể làm ra loại chuyện này được.Nhưng Phạm Nhàn rất bất ngờ khi nghe thấy tên Thành Giai Lâm!Y hơi nghiêng đầu, cố nén cơn kích động muốn nhìn nam nhân trung niên ngồitrên ghế rồng, trong lòng dâng lên cảm giác kỳ quái. Giai Lâm là môn sinh củamình, hiện nay làm quan ở nơi xa, sao lại rơi vào mắt Hoàng đế? Hơn nữa...Tiến vào bộ Lại? Đây là bộ nha mà mình vẫn không thể can thiệp vào... thănghai cấp, tốc độ thăng quan như vậy rõ ràng là quá nhanh.Chư vị đại thần trong triều nghe đến tên Thành Gia Lâm cũng không khỏi kinhngạc. Mọi người đều biết người này là một trong Phạm môn tứ tử, ra làm quankhông quá hai năm, sao lại điều về nơi quan trọng như kinh đô? Mọi ngườiquay đầu nhìn về phía Phạm Nhàn, trong ánh mắt có vẻ cảnh giác và hoảng sợ.Trong lòng Phạm Nhàn lại có phần mất tự nhiên. Phần ân tình mà Hoàng đế bancho lớn quá, dựa theo tính cách của hắn ta, sau khi cho cà rốt sẽ có một cây gậyđi kèm, nhưng lại không biết cây gậy này sẽ giáng xuống chỗ nào."... điều Thân Trùng Văn tới làm Ngự sử chấp bút của Đô Sát viện, lệnh cho Tảđô Ngự sử Hạ Tông Vĩ kiêm nhiệm trông coi công việc của Giám Sát viện, phốihợp làm việc với Phạm Nhàn, phụ trách báo cáo lên cung đình."o O oGậy đến thật nhanh!Phạm Nhàn bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt lóe lên hai vẻ u ám, nhìn thoángqua người trẻ tuổi đang rời hàng tạ ơn kia. Tả đô Ngự sử vào phủ viện? Tuy trêndanh nghĩa Giám Sát viện tuy luôn được cung đình giám sát trên danh nghĩa,nhưng từ trước đến nay hoàng tộc Khánh Quốc nghiêm cấm thái giám cầmquyền, thêm nữa Trần Bình Bình quá mức lợi hại, vì lẽ đó Giám Sát viện tựanhư một là vương quốc độc lập.Thế nhưng là... để Tả đô Ngự Sử nhìn chằm chằm vào Giám Sát viện, đồng thờibẩm báo với cung đình, điều này tương đương với việc Giám Sát viện trực tiếplọt vào tầm ngắm của hoàng cung.