Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 974: Quy tông 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn bình tĩnh đi về phía trước, dần dần tiếp cận thềm đá trước từ đường,sau đó nhìn thấy dưới thềm đá, có vẻ như phụ thân đang hạ giọng tranh cái vớimấy ông lão. Phạm Nhàn từng gặp mấy ông lão này rồi, biết là đời trước đứccao vọng trọng trong Phạm tộc, có một vị hình như mình phải gọi là gia gia...Vị gia gia có bối phận cao nhất trong Phạm tộc vẻ mặt âu lo, nhỏ giọng nói vớiPhạm Kiến: "Diệc Đức... Hành động này không ổn."Phạm Kiến mỉm cười, nói: "Nhị bá, có gì không ổn?"Trong mắt vị gia gia kia hoảng sợ, hạ thấp giọng nói: "Đứa trẻ này... Đứa trẻnày..." Lão bỗng ngậm miệng không đề cập tới, chẳng lẽ phải nói thẳng ra trướcmặt tộc trưởng rằng con của ngươi có phải là con ruột đâu? Nhưng lão vẫnhoảng sợ, mấy người thế hệ trước trong Phạm tộc ở phía sau cũng hoảng sợkhông thôi. Không ai ngờ ngày tế tổ năm nay tổ chức long trọng như vậy, hoàntoàn là vì Phạm phủ lặng lẽ mang theo Phạm Nhàn!Mọi người mồm năm miệng mười nói vào nói ra, mặc dù không dám vạch trầntrước mặt Phạm Thượng thư, nhưng đều mơ hồ thể hiện nỗi lo của mình. Chẳngqua không dám quá lớn tiếng, sợ làm kinh động các tổ tiên trong từ đường.Trong lòng mọi người không phục, nghĩ thầm có phải con cháu Phạm gia nhàmình đâu, dựa vào cái gì mà đòi tế tổ? Hơn nữa điều khiến bọn họ càng hoảngsợ chính là, Phạm Nhàn này là long tử long tôn, hôm nay về Phạm gia, liệu Tháihậu và bệ hạ có mất hứng hay không?Nhưng Phạm Nhàn không cho các vị đời trước cơ hội tranh luận, đã đi tới trướcngười phụ thân, đầu tiên là cung kính thỉ lễ với mọi người, sau đó lẳng lặngđứng ở bên cạnh phụ thân.Phạm Kiến mỉm cười, chỉ chỉ vào vị trí nào đó trong đội ngũ, nói: "Chỗ của conở đó."Thấy tộc trưởng không nghe theo, không ai dám phản đối, bởi vì thật ra các vịđời trước trong tộc này càng sợ mùi vị mang theo trên người Phạm Nhàn..o O o ."Tổ có công, Tông có đức.""Vạn vật vốn từ trời ban, con người vốn từ tổ tiên."Trong ngoài từ đường khói trắng lượn lờ, vật dụng đã được bày biện sẵn, namđinh trong tộc lần lượt quỳ lạy, một tiếng ngâm xướng vang lên, lễ tế tổ củatông tộc Phạm thị tiến hành bình thường, chỉ có điều mọi người đều không nhịnđược lén lút nhìn Phạm Nhàn vài lần.Trong từ đường Phạm Nhàn đã quỳ, đã lạy, đã khấu đầu, giờ đang đứng ở mộtbên, nhìn hoa giấy đầy trời, tuyết đọng trên đỉnh núi xa xa. Y ngẩn người, biếtcuối cùng tên mình cũng có thể được ghi vào tộc phổ họ Phạm, trong lúc nhấtthời sâu cõi lòng bống có thêm một chút màu sắc sáng sủa.Phạm Tư Triết ở trên xe ngựa khấu đầu về phía từ đường , hắn không tiệnxuống xe.Phạm Nhàn đứng bên cạnh xe ngựa, không nhịn được thở dài, nghĩ thầm mìnhchuyển sinh sang kiếp này, lúc ở trong sơn động ở Tây Sơn Bắc Tề, trước mặtTiếu n, đã nhận định mình thuộc về thế giới này. Mà hôm nay tại trước từ đườngcủa Phạm thị, rốt cuộc cũng xác nhận thuộc về thế giới này, cuối cùng sinhmệnh của mình cũng đã được lưu lại dấu ấn có lái cũng không đi được, kết nốichặt chẽ với thế giới này, không thể tách biệt được nữa.Nắng sớm chiếu xuống, sương trắng trong điền trang hòa lẫn cùng hương khóitrong từ đường, cũng không thể tách biệt được nữa.Trong lúc Phạm Nhàn đang đứng cạnh xe ngựa ngoài từ đường của Phạm tộc,gần như cùng lúc đó, vượt qua một nửa lãnh thổ của Khánh Quốc, tại MinhViên - một trong những trang viên lớn nhất thiên hạ ở ngoại thành Tô ChâuGiang Nam, bên ngoài từ đường được xây dựng còn cao lớn uy nghiêm hơn cảtừ đường Phạm tộc, Hạ Tê Phi đang quỳ gối trước bài vị tổ tông, khóc không ratiếng.Không, bây giờ phải nói là Thất thiếu gia của Minh gia, Minh Thanh Thành,đang run rẩy trước bài vị tổ tông, để nước mắt rửa sạch khuôn mặt mình.Gia chủ đương đại Minh gia Minh Thanh Đạt, dùng ánh mắt rất phức tạp nhìnvề phía bên trái nơi Minh Thanh Thành đang khóc lóc, đó là Thất đệ của chínhmình đã bỏ nhà ra đi từ nhỏ.Minh Lan Thạch đứng dưới tứ thúc, nhìn vị "thất thúc" chưa từng có cơ hội tiếnvào từ đường tế tổ, gương mặt vẫn duy trì bình tĩnh, nhưng sâu trong cõi lònglại tràn ngập cảm giác thất bại.Từ nửa năm trước, tứ thúc đã được Tô Châu phủ thả ra, bắt đầu từ lúc đó trở đi,hắn ta bắt đầu cấu kết chặt chẽ với Hạ Tê Phi, nơi nơi chốn chốn đối đầu vớiMinh gia. Rất hiển nhiên, vụ ám sát thất bại đã đó khiến cho vị Minh tứ gia nàyhoàn toàn thất vọng với gia chủ Minh gia.Tình hình của Minh gia hiện rất khó khăn, ngân lượng dùng để lưu thông quá ít,đành phải vươn tay ra phía ngoài. Tuy hiện giờ chiChiêu Thương tiền trangcung cấp trợ giúp rất lớn, nhưng nếu con đường đi đông và việc kinh doanh trênbiển không có chuyển biến nào tốt đẹp, cứ tiếp tục mượn bạc, chuyện này... sẽgặp vấn đề rất lớn. Hơn nữa bây giờ trong nội bộ gia tộc lại có thêm một thế lựckhác, các con của di nãi nãi lại sang đứng bên cạnh Minh Tứ gia.

Phạm Nhàn bình tĩnh đi về phía trước, dần dần tiếp cận thềm đá trước từ đường,

sau đó nhìn thấy dưới thềm đá, có vẻ như phụ thân đang hạ giọng tranh cái với

mấy ông lão. Phạm Nhàn từng gặp mấy ông lão này rồi, biết là đời trước đức

cao vọng trọng trong Phạm tộc, có một vị hình như mình phải gọi là gia gia...

Vị gia gia có bối phận cao nhất trong Phạm tộc vẻ mặt âu lo, nhỏ giọng nói với

Phạm Kiến: "Diệc Đức... Hành động này không ổn."

Phạm Kiến mỉm cười, nói: "Nhị bá, có gì không ổn?"

Trong mắt vị gia gia kia hoảng sợ, hạ thấp giọng nói: "Đứa trẻ này... Đứa trẻ

này..." Lão bỗng ngậm miệng không đề cập tới, chẳng lẽ phải nói thẳng ra trước

mặt tộc trưởng rằng con của ngươi có phải là con ruột đâu? Nhưng lão vẫn

hoảng sợ, mấy người thế hệ trước trong Phạm tộc ở phía sau cũng hoảng sợ

không thôi. Không ai ngờ ngày tế tổ năm nay tổ chức long trọng như vậy, hoàn

toàn là vì Phạm phủ lặng lẽ mang theo Phạm Nhàn!

Mọi người mồm năm miệng mười nói vào nói ra, mặc dù không dám vạch trần

trước mặt Phạm Thượng thư, nhưng đều mơ hồ thể hiện nỗi lo của mình. Chẳng

qua không dám quá lớn tiếng, sợ làm kinh động các tổ tiên trong từ đường.

Trong lòng mọi người không phục, nghĩ thầm có phải con cháu Phạm gia nhà

mình đâu, dựa vào cái gì mà đòi tế tổ? Hơn nữa điều khiến bọn họ càng hoảng

sợ chính là, Phạm Nhàn này là long tử long tôn, hôm nay về Phạm gia, liệu Thái

hậu và bệ hạ có mất hứng hay không?

Nhưng Phạm Nhàn không cho các vị đời trước cơ hội tranh luận, đã đi tới trước

người phụ thân, đầu tiên là cung kính thỉ lễ với mọi người, sau đó lẳng lặng

đứng ở bên cạnh phụ thân.

Phạm Kiến mỉm cười, chỉ chỉ vào vị trí nào đó trong đội ngũ, nói: "Chỗ của con

ở đó."

Thấy tộc trưởng không nghe theo, không ai dám phản đối, bởi vì thật ra các vị

đời trước trong tộc này càng sợ mùi vị mang theo trên người Phạm Nhàn.

.o O o .

"Tổ có công, Tông có đức."

"Vạn vật vốn từ trời ban, con người vốn từ tổ tiên."

Trong ngoài từ đường khói trắng lượn lờ, vật dụng đã được bày biện sẵn, nam

đinh trong tộc lần lượt quỳ lạy, một tiếng ngâm xướng vang lên, lễ tế tổ của

tông tộc Phạm thị tiến hành bình thường, chỉ có điều mọi người đều không nhịn

được lén lút nhìn Phạm Nhàn vài lần.

Trong từ đường Phạm Nhàn đã quỳ, đã lạy, đã khấu đầu, giờ đang đứng ở một

bên, nhìn hoa giấy đầy trời, tuyết đọng trên đỉnh núi xa xa. Y ngẩn người, biết

cuối cùng tên mình cũng có thể được ghi vào tộc phổ họ Phạm, trong lúc nhất

thời sâu cõi lòng bống có thêm một chút màu sắc sáng sủa.

Phạm Tư Triết ở trên xe ngựa khấu đầu về phía từ đường , hắn không tiện

xuống xe.

Phạm Nhàn đứng bên cạnh xe ngựa, không nhịn được thở dài, nghĩ thầm mình

chuyển sinh sang kiếp này, lúc ở trong sơn động ở Tây Sơn Bắc Tề, trước mặt

Tiếu n, đã nhận định mình thuộc về thế giới này. Mà hôm nay tại trước từ đường

của Phạm thị, rốt cuộc cũng xác nhận thuộc về thế giới này, cuối cùng sinh

mệnh của mình cũng đã được lưu lại dấu ấn có lái cũng không đi được, kết nối

chặt chẽ với thế giới này, không thể tách biệt được nữa.

Nắng sớm chiếu xuống, sương trắng trong điền trang hòa lẫn cùng hương khói

trong từ đường, cũng không thể tách biệt được nữa.

Trong lúc Phạm Nhàn đang đứng cạnh xe ngựa ngoài từ đường của Phạm tộc,

gần như cùng lúc đó, vượt qua một nửa lãnh thổ của Khánh Quốc, tại Minh

Viên - một trong những trang viên lớn nhất thiên hạ ở ngoại thành Tô Châu

Giang Nam, bên ngoài từ đường được xây dựng còn cao lớn uy nghiêm hơn cả

từ đường Phạm tộc, Hạ Tê Phi đang quỳ gối trước bài vị tổ tông, khóc không ra

tiếng.

Không, bây giờ phải nói là Thất thiếu gia của Minh gia, Minh Thanh Thành,

đang run rẩy trước bài vị tổ tông, để nước mắt rửa sạch khuôn mặt mình.

Gia chủ đương đại Minh gia Minh Thanh Đạt, dùng ánh mắt rất phức tạp nhìn

về phía bên trái nơi Minh Thanh Thành đang khóc lóc, đó là Thất đệ của chính

mình đã bỏ nhà ra đi từ nhỏ.

Minh Lan Thạch đứng dưới tứ thúc, nhìn vị "thất thúc" chưa từng có cơ hội tiến

vào từ đường tế tổ, gương mặt vẫn duy trì bình tĩnh, nhưng sâu trong cõi lòng

lại tràn ngập cảm giác thất bại.

Từ nửa năm trước, tứ thúc đã được Tô Châu phủ thả ra, bắt đầu từ lúc đó trở đi,

hắn ta bắt đầu cấu kết chặt chẽ với Hạ Tê Phi, nơi nơi chốn chốn đối đầu với

Minh gia. Rất hiển nhiên, vụ ám sát thất bại đã đó khiến cho vị Minh tứ gia này

hoàn toàn thất vọng với gia chủ Minh gia.

Tình hình của Minh gia hiện rất khó khăn, ngân lượng dùng để lưu thông quá ít,

đành phải vươn tay ra phía ngoài. Tuy hiện giờ chiChiêu Thương tiền trang

cung cấp trợ giúp rất lớn, nhưng nếu con đường đi đông và việc kinh doanh trên

biển không có chuyển biến nào tốt đẹp, cứ tiếp tục mượn bạc, chuyện này... sẽ

gặp vấn đề rất lớn. Hơn nữa bây giờ trong nội bộ gia tộc lại có thêm một thế lực

khác, các con của di nãi nãi lại sang đứng bên cạnh Minh Tứ gia.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn bình tĩnh đi về phía trước, dần dần tiếp cận thềm đá trước từ đường,sau đó nhìn thấy dưới thềm đá, có vẻ như phụ thân đang hạ giọng tranh cái vớimấy ông lão. Phạm Nhàn từng gặp mấy ông lão này rồi, biết là đời trước đứccao vọng trọng trong Phạm tộc, có một vị hình như mình phải gọi là gia gia...Vị gia gia có bối phận cao nhất trong Phạm tộc vẻ mặt âu lo, nhỏ giọng nói vớiPhạm Kiến: "Diệc Đức... Hành động này không ổn."Phạm Kiến mỉm cười, nói: "Nhị bá, có gì không ổn?"Trong mắt vị gia gia kia hoảng sợ, hạ thấp giọng nói: "Đứa trẻ này... Đứa trẻnày..." Lão bỗng ngậm miệng không đề cập tới, chẳng lẽ phải nói thẳng ra trướcmặt tộc trưởng rằng con của ngươi có phải là con ruột đâu? Nhưng lão vẫnhoảng sợ, mấy người thế hệ trước trong Phạm tộc ở phía sau cũng hoảng sợkhông thôi. Không ai ngờ ngày tế tổ năm nay tổ chức long trọng như vậy, hoàntoàn là vì Phạm phủ lặng lẽ mang theo Phạm Nhàn!Mọi người mồm năm miệng mười nói vào nói ra, mặc dù không dám vạch trầntrước mặt Phạm Thượng thư, nhưng đều mơ hồ thể hiện nỗi lo của mình. Chẳngqua không dám quá lớn tiếng, sợ làm kinh động các tổ tiên trong từ đường.Trong lòng mọi người không phục, nghĩ thầm có phải con cháu Phạm gia nhàmình đâu, dựa vào cái gì mà đòi tế tổ? Hơn nữa điều khiến bọn họ càng hoảngsợ chính là, Phạm Nhàn này là long tử long tôn, hôm nay về Phạm gia, liệu Tháihậu và bệ hạ có mất hứng hay không?Nhưng Phạm Nhàn không cho các vị đời trước cơ hội tranh luận, đã đi tới trướcngười phụ thân, đầu tiên là cung kính thỉ lễ với mọi người, sau đó lẳng lặngđứng ở bên cạnh phụ thân.Phạm Kiến mỉm cười, chỉ chỉ vào vị trí nào đó trong đội ngũ, nói: "Chỗ của conở đó."Thấy tộc trưởng không nghe theo, không ai dám phản đối, bởi vì thật ra các vịđời trước trong tộc này càng sợ mùi vị mang theo trên người Phạm Nhàn..o O o ."Tổ có công, Tông có đức.""Vạn vật vốn từ trời ban, con người vốn từ tổ tiên."Trong ngoài từ đường khói trắng lượn lờ, vật dụng đã được bày biện sẵn, namđinh trong tộc lần lượt quỳ lạy, một tiếng ngâm xướng vang lên, lễ tế tổ củatông tộc Phạm thị tiến hành bình thường, chỉ có điều mọi người đều không nhịnđược lén lút nhìn Phạm Nhàn vài lần.Trong từ đường Phạm Nhàn đã quỳ, đã lạy, đã khấu đầu, giờ đang đứng ở mộtbên, nhìn hoa giấy đầy trời, tuyết đọng trên đỉnh núi xa xa. Y ngẩn người, biếtcuối cùng tên mình cũng có thể được ghi vào tộc phổ họ Phạm, trong lúc nhấtthời sâu cõi lòng bống có thêm một chút màu sắc sáng sủa.Phạm Tư Triết ở trên xe ngựa khấu đầu về phía từ đường , hắn không tiệnxuống xe.Phạm Nhàn đứng bên cạnh xe ngựa, không nhịn được thở dài, nghĩ thầm mìnhchuyển sinh sang kiếp này, lúc ở trong sơn động ở Tây Sơn Bắc Tề, trước mặtTiếu n, đã nhận định mình thuộc về thế giới này. Mà hôm nay tại trước từ đườngcủa Phạm thị, rốt cuộc cũng xác nhận thuộc về thế giới này, cuối cùng sinhmệnh của mình cũng đã được lưu lại dấu ấn có lái cũng không đi được, kết nốichặt chẽ với thế giới này, không thể tách biệt được nữa.Nắng sớm chiếu xuống, sương trắng trong điền trang hòa lẫn cùng hương khóitrong từ đường, cũng không thể tách biệt được nữa.Trong lúc Phạm Nhàn đang đứng cạnh xe ngựa ngoài từ đường của Phạm tộc,gần như cùng lúc đó, vượt qua một nửa lãnh thổ của Khánh Quốc, tại MinhViên - một trong những trang viên lớn nhất thiên hạ ở ngoại thành Tô ChâuGiang Nam, bên ngoài từ đường được xây dựng còn cao lớn uy nghiêm hơn cảtừ đường Phạm tộc, Hạ Tê Phi đang quỳ gối trước bài vị tổ tông, khóc không ratiếng.Không, bây giờ phải nói là Thất thiếu gia của Minh gia, Minh Thanh Thành,đang run rẩy trước bài vị tổ tông, để nước mắt rửa sạch khuôn mặt mình.Gia chủ đương đại Minh gia Minh Thanh Đạt, dùng ánh mắt rất phức tạp nhìnvề phía bên trái nơi Minh Thanh Thành đang khóc lóc, đó là Thất đệ của chínhmình đã bỏ nhà ra đi từ nhỏ.Minh Lan Thạch đứng dưới tứ thúc, nhìn vị "thất thúc" chưa từng có cơ hội tiếnvào từ đường tế tổ, gương mặt vẫn duy trì bình tĩnh, nhưng sâu trong cõi lònglại tràn ngập cảm giác thất bại.Từ nửa năm trước, tứ thúc đã được Tô Châu phủ thả ra, bắt đầu từ lúc đó trở đi,hắn ta bắt đầu cấu kết chặt chẽ với Hạ Tê Phi, nơi nơi chốn chốn đối đầu vớiMinh gia. Rất hiển nhiên, vụ ám sát thất bại đã đó khiến cho vị Minh tứ gia nàyhoàn toàn thất vọng với gia chủ Minh gia.Tình hình của Minh gia hiện rất khó khăn, ngân lượng dùng để lưu thông quá ít,đành phải vươn tay ra phía ngoài. Tuy hiện giờ chiChiêu Thương tiền trangcung cấp trợ giúp rất lớn, nhưng nếu con đường đi đông và việc kinh doanh trênbiển không có chuyển biến nào tốt đẹp, cứ tiếp tục mượn bạc, chuyện này... sẽgặp vấn đề rất lớn. Hơn nữa bây giờ trong nội bộ gia tộc lại có thêm một thế lựckhác, các con của di nãi nãi lại sang đứng bên cạnh Minh Tứ gia.

Chương 974: Quy tông 2