Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 975: Quy tông 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Nghĩ đến điểm này, Minh Lan Thạch lại cảm thấy rất căm hận vị Khâm sai đạinhân ở kinh đô xa xôi kia. Tình hình hiện tại, đều do người đó tạo ra, bao gồmcả việc hôm nay Hạ Tê Phi đi vào từ đường tế tổ, nhận tổ quy tông, cũng là mộtkhâu trong hiệp nghị năm đó.Minh Lan Thạch không hiểu vì sao phụ thân lại đồng ý với yêu cầu này.o O oHạ Tê Phi lau nước mắt trên mặt, quỳ trên mặt đất, quay về phía bài vị liệt tổliệt tông, nói nhẹ nhàng nói với giọng chỉ mình mới nghe được: "Phụ thân, mẫuthân... Lão yêu bà kia đã chết, cuối cùng con trai cũng đã trở về."Thuở nhỏ, hắn bị Minh gia đuổi ra khỏi nhà, vô số lần tìm được đường sốngtrong chỗ chết, cho dù sau này trở thành thống lĩnh của Giang Nam thủy trại,cũng chỉ mong một ngày có thể dựa vào máu lửa và vũ lực để báo thù, nhưnghắn chỉ trở thành một kẻ cô hồn dã quỷ, xưa nay chưa bao giờ dám hy vọng xavời... mình lại có thể quang minh chính đại trở về Minh gia!Hiện tại, hắn không chỉ là thống lĩnh của Giang Nam thủy trại, mà còn là Giámti bí mật trong khu vực Giang Nam của của Giám Sát viện. Hắn đã là ông chủcủa Hạ Minh Ký, phụ trách tiêu thụ hàng hóa của Nội Khố tới Bắc Tề, còn lúcnày... hắn lại lấy lại được thân phận Thất thiếu gia của Minh gia, tương lai tàisản khổng lồ của gia đình Minh sẽ có một phần thuộc về hắn.Thậm chí... có thể tất cả đều là của hắn.Đương nhiên, trong lòng Hạ Tê Phi hiểu rõ, cho dù sau này Minh gia trở thànhcủa mình, nhưng tất cả những gì mình có ngay bây giờ, đều do Tiểu Phạm đạinhân ban tặng. Hạ Tê Phi là người biết ơn, biết giữ chừng mức, không có quánhiều hoài bão.Chỉ cần báo thù được thù, được trở về Minh gia, vậy thì chuyện gì cũng được.Minh tứ gia đã không còn vẻ hung ác như năm xưa, đi tới đỡ hắn dậy, an ủi:"Thất đệ, chỉ cần trở về là tốt rồi.""Cảm ơn tứ ca." Hạ Tê Phi đứng dậy, nhìn chằm chằm vào gia chủ Minh gia,chợt mỉm cười nói: "Đại ca, ta ra ngoài trước đây."Minh Thanh Đạt mỉm cười, tiến tới vài bước, ghé sát bên tai hắn, dùng giọngchỉ có hai người họ mới nghe được, nói nhỏ: "Thất đệ, thời gian còn dài, hômnay không giữ ngươi lại dùng cơm."Đây là chuyện Phạm Nhàn đã ép Minh Thanh Đạt phải đáp ứng trước khi rờikhỏi Giang Nam, đương nhiên thái độ với với Minh lão thất cũng chẳng tốt đẹpgì.Hạ Tê Phi cười lạnh một tiếng, hiểu rõ ẩn ý trong lời nói của Minh Thanh Đạt.Giang Nam, Minh gia hiện nay đã chia làm hai phần, còn tới tương lai ai nắmquyền, cuối cùng vẫn phải nhìn vào trong kinh đô, xem thắng thua trong cuộcđấu tranh ở hoàng cung.Trong một năm qua, Minh Thanh Đạt kiên nhẫn, dùng hết mọi thủ đoạn, trìhoãn thủ đoạn thiết huyết của Phạm Nhàn, chính là để tranh thủ thời gian, chờcơ hội phản công trong kinh đô. Mà hắn tin rằng, sẽ không cần phải nhịn lâunữa.Nhưng suy nghĩ của Hạ Tê Phi và Minh Thanh lại hoàn toàn trái ngược, hắncũng đang chờ, hắn chờ ngày Tiểu Phạm đại nhân chiến thắng toàn diện, hắnchưa bao giờ nghĩ rằng Tiểu Phạm đại nhân sẽ thất bại..o O o .Đi ra khỏi cửa từ đường họ Minh, Hạ Tê Phi liếc mắt nhìn qua đám người vớisắc mặt khác nhau trong tộc, gương mặt nở nụ cười tự giễu, nghĩ thầm đám concháu trong tộc này không có mấy ai thật sự coi mình là Thất gia.Minh Tứ gia vẫn đi bên cạnh hắn, nhẹ giọng nói: "Tuy bên phe bên chúng ta đãcó ba người, nhưng dù sao hắn cũng là gia chủ, có một số việc là không dễ gìlừa được hắn.""Trong chuyện làm ăn chúng ta không cần quan tâm." Khóe mắt của Hạ Tê Phicòn lưu lại giọt lệ, hắn bình tĩnh nói: "Đám người hộ vệ trong trang viên, có thểlôi kéo được bao nhiêu người thì lôi kéo bằng hết. Ta sẽ phái người theo dõi,nếu sau khi đại thế đã thành, hắn còn muốn kéo dài hơi tàn, thế thì đừng tráchchúng ta đánh nặng tay."Minh Tứ gia lấy làm kinh hãi, nhíu mày nói: "Cũng không nên làm bừa, toàn bộGiang Nam đều đang chú ý tới Minh Viên, ngay cả tiểu Phạm đại nhân cũngkhông dám làm chuyện như vậy."Hạ Tê Phi ngây ngốc, không nói gì nữa, đi ra ngoài Minh Viên.Cạnh chiếc xe ngựa bên ngoài, Quan Mị mất một cánh tay, đang chờ hắn; cônhìn vết tích trên mặt của Hạ Tê Phi, biết chắc chắn hôm nay tâm trạng hắn đãchịu chấn động cực lớn, cố nén cơn kích động nói: "Chúc mừng Đại đươnggia.""Hả?" Hạ Tê Phi cười nhẹ."Chúc mừng biểu ca." Quan Mị cười ôn hòa: "Chúc mừng Minh Thất gia."Mùng một năm mới, kinh đô vương phủ, Nhị hoàng tử đang vừa uống trà, vừachơi cờ vây với Diệp Linh Nhi, chợt nghe bên ngoài thư phòng vang lên tiếngbước chân dồn dập, không khỏi nhíu mày. Mặc dù hiện tại, thế lực của hắntrong kinh đô đã bị Phạm Nhàn nhổ sạch sẽ, nhưng đúng như hắn đã nói trongBão Nguyệt lâu, hắn vốn chẳng có gì vội vàng, bởi vì những vấn đề này đều chỉlà chuyện nhỏ, Một ngày Phạm Nhàn không được tới gốc rễ của mình, ngày sausẽ đến phiên Phạm Nhàn nôn nóng.
Nghĩ đến điểm này, Minh Lan Thạch lại cảm thấy rất căm hận vị Khâm sai đại
nhân ở kinh đô xa xôi kia. Tình hình hiện tại, đều do người đó tạo ra, bao gồm
cả việc hôm nay Hạ Tê Phi đi vào từ đường tế tổ, nhận tổ quy tông, cũng là một
khâu trong hiệp nghị năm đó.
Minh Lan Thạch không hiểu vì sao phụ thân lại đồng ý với yêu cầu này.
o O o
Hạ Tê Phi lau nước mắt trên mặt, quỳ trên mặt đất, quay về phía bài vị liệt tổ
liệt tông, nói nhẹ nhàng nói với giọng chỉ mình mới nghe được: "Phụ thân, mẫu
thân... Lão yêu bà kia đã chết, cuối cùng con trai cũng đã trở về."
Thuở nhỏ, hắn bị Minh gia đuổi ra khỏi nhà, vô số lần tìm được đường sống
trong chỗ chết, cho dù sau này trở thành thống lĩnh của Giang Nam thủy trại,
cũng chỉ mong một ngày có thể dựa vào máu lửa và vũ lực để báo thù, nhưng
hắn chỉ trở thành một kẻ cô hồn dã quỷ, xưa nay chưa bao giờ dám hy vọng xa
vời... mình lại có thể quang minh chính đại trở về Minh gia!
Hiện tại, hắn không chỉ là thống lĩnh của Giang Nam thủy trại, mà còn là Giám
ti bí mật trong khu vực Giang Nam của của Giám Sát viện. Hắn đã là ông chủ
của Hạ Minh Ký, phụ trách tiêu thụ hàng hóa của Nội Khố tới Bắc Tề, còn lúc
này... hắn lại lấy lại được thân phận Thất thiếu gia của Minh gia, tương lai tài
sản khổng lồ của gia đình Minh sẽ có một phần thuộc về hắn.
Thậm chí... có thể tất cả đều là của hắn.
Đương nhiên, trong lòng Hạ Tê Phi hiểu rõ, cho dù sau này Minh gia trở thành
của mình, nhưng tất cả những gì mình có ngay bây giờ, đều do Tiểu Phạm đại
nhân ban tặng. Hạ Tê Phi là người biết ơn, biết giữ chừng mức, không có quá
nhiều hoài bão.
Chỉ cần báo thù được thù, được trở về Minh gia, vậy thì chuyện gì cũng được.
Minh tứ gia đã không còn vẻ hung ác như năm xưa, đi tới đỡ hắn dậy, an ủi:
"Thất đệ, chỉ cần trở về là tốt rồi."
"Cảm ơn tứ ca." Hạ Tê Phi đứng dậy, nhìn chằm chằm vào gia chủ Minh gia,
chợt mỉm cười nói: "Đại ca, ta ra ngoài trước đây."
Minh Thanh Đạt mỉm cười, tiến tới vài bước, ghé sát bên tai hắn, dùng giọng
chỉ có hai người họ mới nghe được, nói nhỏ: "Thất đệ, thời gian còn dài, hôm
nay không giữ ngươi lại dùng cơm."
Đây là chuyện Phạm Nhàn đã ép Minh Thanh Đạt phải đáp ứng trước khi rời
khỏi Giang Nam, đương nhiên thái độ với với Minh lão thất cũng chẳng tốt đẹp
gì.
Hạ Tê Phi cười lạnh một tiếng, hiểu rõ ẩn ý trong lời nói của Minh Thanh Đạt.
Giang Nam, Minh gia hiện nay đã chia làm hai phần, còn tới tương lai ai nắm
quyền, cuối cùng vẫn phải nhìn vào trong kinh đô, xem thắng thua trong cuộc
đấu tranh ở hoàng cung.
Trong một năm qua, Minh Thanh Đạt kiên nhẫn, dùng hết mọi thủ đoạn, trì
hoãn thủ đoạn thiết huyết của Phạm Nhàn, chính là để tranh thủ thời gian, chờ
cơ hội phản công trong kinh đô. Mà hắn tin rằng, sẽ không cần phải nhịn lâu
nữa.
Nhưng suy nghĩ của Hạ Tê Phi và Minh Thanh lại hoàn toàn trái ngược, hắn
cũng đang chờ, hắn chờ ngày Tiểu Phạm đại nhân chiến thắng toàn diện, hắn
chưa bao giờ nghĩ rằng Tiểu Phạm đại nhân sẽ thất bại.
.o O o .
Đi ra khỏi cửa từ đường họ Minh, Hạ Tê Phi liếc mắt nhìn qua đám người với
sắc mặt khác nhau trong tộc, gương mặt nở nụ cười tự giễu, nghĩ thầm đám con
cháu trong tộc này không có mấy ai thật sự coi mình là Thất gia.
Minh Tứ gia vẫn đi bên cạnh hắn, nhẹ giọng nói: "Tuy bên phe bên chúng ta đã
có ba người, nhưng dù sao hắn cũng là gia chủ, có một số việc là không dễ gì
lừa được hắn."
"Trong chuyện làm ăn chúng ta không cần quan tâm." Khóe mắt của Hạ Tê Phi
còn lưu lại giọt lệ, hắn bình tĩnh nói: "Đám người hộ vệ trong trang viên, có thể
lôi kéo được bao nhiêu người thì lôi kéo bằng hết. Ta sẽ phái người theo dõi,
nếu sau khi đại thế đã thành, hắn còn muốn kéo dài hơi tàn, thế thì đừng trách
chúng ta đánh nặng tay."
Minh Tứ gia lấy làm kinh hãi, nhíu mày nói: "Cũng không nên làm bừa, toàn bộ
Giang Nam đều đang chú ý tới Minh Viên, ngay cả tiểu Phạm đại nhân cũng
không dám làm chuyện như vậy."
Hạ Tê Phi ngây ngốc, không nói gì nữa, đi ra ngoài Minh Viên.
Cạnh chiếc xe ngựa bên ngoài, Quan Mị mất một cánh tay, đang chờ hắn; cô
nhìn vết tích trên mặt của Hạ Tê Phi, biết chắc chắn hôm nay tâm trạng hắn đã
chịu chấn động cực lớn, cố nén cơn kích động nói: "Chúc mừng Đại đương
gia."
"Hả?" Hạ Tê Phi cười nhẹ.
"Chúc mừng biểu ca." Quan Mị cười ôn hòa: "Chúc mừng Minh Thất gia."
Mùng một năm mới, kinh đô vương phủ, Nhị hoàng tử đang vừa uống trà, vừa
chơi cờ vây với Diệp Linh Nhi, chợt nghe bên ngoài thư phòng vang lên tiếng
bước chân dồn dập, không khỏi nhíu mày. Mặc dù hiện tại, thế lực của hắn
trong kinh đô đã bị Phạm Nhàn nhổ sạch sẽ, nhưng đúng như hắn đã nói trong
Bão Nguyệt lâu, hắn vốn chẳng có gì vội vàng, bởi vì những vấn đề này đều chỉ
là chuyện nhỏ, Một ngày Phạm Nhàn không được tới gốc rễ của mình, ngày sau
sẽ đến phiên Phạm Nhàn nôn nóng.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Nghĩ đến điểm này, Minh Lan Thạch lại cảm thấy rất căm hận vị Khâm sai đạinhân ở kinh đô xa xôi kia. Tình hình hiện tại, đều do người đó tạo ra, bao gồmcả việc hôm nay Hạ Tê Phi đi vào từ đường tế tổ, nhận tổ quy tông, cũng là mộtkhâu trong hiệp nghị năm đó.Minh Lan Thạch không hiểu vì sao phụ thân lại đồng ý với yêu cầu này.o O oHạ Tê Phi lau nước mắt trên mặt, quỳ trên mặt đất, quay về phía bài vị liệt tổliệt tông, nói nhẹ nhàng nói với giọng chỉ mình mới nghe được: "Phụ thân, mẫuthân... Lão yêu bà kia đã chết, cuối cùng con trai cũng đã trở về."Thuở nhỏ, hắn bị Minh gia đuổi ra khỏi nhà, vô số lần tìm được đường sốngtrong chỗ chết, cho dù sau này trở thành thống lĩnh của Giang Nam thủy trại,cũng chỉ mong một ngày có thể dựa vào máu lửa và vũ lực để báo thù, nhưnghắn chỉ trở thành một kẻ cô hồn dã quỷ, xưa nay chưa bao giờ dám hy vọng xavời... mình lại có thể quang minh chính đại trở về Minh gia!Hiện tại, hắn không chỉ là thống lĩnh của Giang Nam thủy trại, mà còn là Giámti bí mật trong khu vực Giang Nam của của Giám Sát viện. Hắn đã là ông chủcủa Hạ Minh Ký, phụ trách tiêu thụ hàng hóa của Nội Khố tới Bắc Tề, còn lúcnày... hắn lại lấy lại được thân phận Thất thiếu gia của Minh gia, tương lai tàisản khổng lồ của gia đình Minh sẽ có một phần thuộc về hắn.Thậm chí... có thể tất cả đều là của hắn.Đương nhiên, trong lòng Hạ Tê Phi hiểu rõ, cho dù sau này Minh gia trở thànhcủa mình, nhưng tất cả những gì mình có ngay bây giờ, đều do Tiểu Phạm đạinhân ban tặng. Hạ Tê Phi là người biết ơn, biết giữ chừng mức, không có quánhiều hoài bão.Chỉ cần báo thù được thù, được trở về Minh gia, vậy thì chuyện gì cũng được.Minh tứ gia đã không còn vẻ hung ác như năm xưa, đi tới đỡ hắn dậy, an ủi:"Thất đệ, chỉ cần trở về là tốt rồi.""Cảm ơn tứ ca." Hạ Tê Phi đứng dậy, nhìn chằm chằm vào gia chủ Minh gia,chợt mỉm cười nói: "Đại ca, ta ra ngoài trước đây."Minh Thanh Đạt mỉm cười, tiến tới vài bước, ghé sát bên tai hắn, dùng giọngchỉ có hai người họ mới nghe được, nói nhỏ: "Thất đệ, thời gian còn dài, hômnay không giữ ngươi lại dùng cơm."Đây là chuyện Phạm Nhàn đã ép Minh Thanh Đạt phải đáp ứng trước khi rờikhỏi Giang Nam, đương nhiên thái độ với với Minh lão thất cũng chẳng tốt đẹpgì.Hạ Tê Phi cười lạnh một tiếng, hiểu rõ ẩn ý trong lời nói của Minh Thanh Đạt.Giang Nam, Minh gia hiện nay đã chia làm hai phần, còn tới tương lai ai nắmquyền, cuối cùng vẫn phải nhìn vào trong kinh đô, xem thắng thua trong cuộcđấu tranh ở hoàng cung.Trong một năm qua, Minh Thanh Đạt kiên nhẫn, dùng hết mọi thủ đoạn, trìhoãn thủ đoạn thiết huyết của Phạm Nhàn, chính là để tranh thủ thời gian, chờcơ hội phản công trong kinh đô. Mà hắn tin rằng, sẽ không cần phải nhịn lâunữa.Nhưng suy nghĩ của Hạ Tê Phi và Minh Thanh lại hoàn toàn trái ngược, hắncũng đang chờ, hắn chờ ngày Tiểu Phạm đại nhân chiến thắng toàn diện, hắnchưa bao giờ nghĩ rằng Tiểu Phạm đại nhân sẽ thất bại..o O o .Đi ra khỏi cửa từ đường họ Minh, Hạ Tê Phi liếc mắt nhìn qua đám người vớisắc mặt khác nhau trong tộc, gương mặt nở nụ cười tự giễu, nghĩ thầm đám concháu trong tộc này không có mấy ai thật sự coi mình là Thất gia.Minh Tứ gia vẫn đi bên cạnh hắn, nhẹ giọng nói: "Tuy bên phe bên chúng ta đãcó ba người, nhưng dù sao hắn cũng là gia chủ, có một số việc là không dễ gìlừa được hắn.""Trong chuyện làm ăn chúng ta không cần quan tâm." Khóe mắt của Hạ Tê Phicòn lưu lại giọt lệ, hắn bình tĩnh nói: "Đám người hộ vệ trong trang viên, có thểlôi kéo được bao nhiêu người thì lôi kéo bằng hết. Ta sẽ phái người theo dõi,nếu sau khi đại thế đã thành, hắn còn muốn kéo dài hơi tàn, thế thì đừng tráchchúng ta đánh nặng tay."Minh Tứ gia lấy làm kinh hãi, nhíu mày nói: "Cũng không nên làm bừa, toàn bộGiang Nam đều đang chú ý tới Minh Viên, ngay cả tiểu Phạm đại nhân cũngkhông dám làm chuyện như vậy."Hạ Tê Phi ngây ngốc, không nói gì nữa, đi ra ngoài Minh Viên.Cạnh chiếc xe ngựa bên ngoài, Quan Mị mất một cánh tay, đang chờ hắn; cônhìn vết tích trên mặt của Hạ Tê Phi, biết chắc chắn hôm nay tâm trạng hắn đãchịu chấn động cực lớn, cố nén cơn kích động nói: "Chúc mừng Đại đươnggia.""Hả?" Hạ Tê Phi cười nhẹ."Chúc mừng biểu ca." Quan Mị cười ôn hòa: "Chúc mừng Minh Thất gia."Mùng một năm mới, kinh đô vương phủ, Nhị hoàng tử đang vừa uống trà, vừachơi cờ vây với Diệp Linh Nhi, chợt nghe bên ngoài thư phòng vang lên tiếngbước chân dồn dập, không khỏi nhíu mày. Mặc dù hiện tại, thế lực của hắntrong kinh đô đã bị Phạm Nhàn nhổ sạch sẽ, nhưng đúng như hắn đã nói trongBão Nguyệt lâu, hắn vốn chẳng có gì vội vàng, bởi vì những vấn đề này đều chỉlà chuyện nhỏ, Một ngày Phạm Nhàn không được tới gốc rễ của mình, ngày sausẽ đến phiên Phạm Nhàn nôn nóng.