Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 981: Nhớ lại tuổi thơ 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Câu này của Vương gia quá trực tiếp, Phạm Nhàn muốn giả vờ không nghe thấycũng không được, trong lòng ngoài cảm giác nghi hoặc là vô cùng xúc động.Ông lão này đối xử với mình tốt quá. Phạm Nhàn cau mày hỏi: "Ta và Lão Tầngia không có hận thù gì cả."Tĩnh Vương gia cười khẽ mấy tiếng, không nói thêm gì, bước ra khỏi vườn rau,tiếp tục đi vào sâu hơn trong trạch viện.Phạm Nhàn nhìn bóng lưng Tĩnh Vương, loáng thoáng đoán được một điều. Sởdĩ Vương gia dám khẳng định Tần gia sẽ hành động, chắc chắn là vì chuyệnnăm xưa, vì Tần gia có liên quan tới vụ huyết án trong Thái Bình biệt viện...Đây là bí mật mà ngay cả phụ thân đại nhân cũng không biết, ngay cả Trần BìnhBình cũng phải mất hơn mười năm mới điều tra ra được vấn đề .Vì sao Vương gia lại biết?Nghĩ tới điểm mấu chốt này, máu nóng lại dâng lên trong lòng Phạm Nhàn. Ybất chấp tất cả vội vàng chạy tới, nắm lấy tay áo của Tĩnh Vương gia.Tĩnh Vương gia khẽ giật mình, chậm rãi quay đầu lại.Phạm Nhàn nhìn ông, nói rất chân thành: "Rốt cuộc năm đó đã xem ra chuyệngì? Vì sao không ai biết Tần gia tham gia vào? Vì sao trong đêm đẫm máu ởkinh đô, chuyện này không bị phanh phui ra.".o O o ."Ngươi hỏi nhiều quá rồi." Tĩnh Vương gia thở dài nói: "Tuy ta chỉ là mộtvương gia nhàn tản không làm việc đàng hoàng, nhưng ngươi nên nhớ, dù saođi nữa ta cũng là một thành viên của hoàng tộc... Vì sao ta lại biết những điềumà cả hai lão già sau lưng ngươi cũng không hề hay biết, lý do rất đơn giản, bởivì năm đó ta còn nhỏ tuổi, vẫn luôn đi theo theo bên cạnh mẫu hậu."Hàng mi của Vương gia rung lên hai lượt, nở nụ cười bỡn cợt: "Tuổi còn nhỏ,thích trốn tìm ở đủ mọi nơi, vì thế đôi khi tình cờ nghe được một vài điều. Cònvề việc ta đã nghe trộm được điều gì, trong biết bao năm qua, không có ai khácbiết."Phạm Nhàn cười khổ, muốn nói lại thôi. Vương gia chịu vạch trần Tần gia, đãcoi như chăm nom bảo vệ mình, nhưng chuyện này liên quan đến Thái hậu, đólà mẹ ruột của Vương gia, làm sao mà nói tiếp được?"Năm đó Vân Duệ còn nhỏ tuổi, chuyện này không liên quan gì đến nó." TĩnhVương gia im lặng một hồi rồi đột nhiên nói: "Có điều này, ta phải nói rõ vớingươi, từ nhỏ ngươi đã đi theo Phạm Kiến và Giám Sát viện, học được rấtnhiều, nhưng cũng có rất nhiều chuyện trở nên rất nực cười."Lúc này hai người, một già một trẻ, đứng trên bờ ruộng lạnh lẽo. Cách bọn họkhông xa là bức tường của Tĩnh Vương phủ, phía ngoài tường là bầu trời đầylạnh lẽo thê lương không hề thay đổi của kinh đô. Dẫu vậy, sau khi nghe nhữnglời vị Vương gia bên cạnh, trái tim Phạm Nhàn lại trở nên cực kỳ ấm áp."Chuyện gì?""Cả lão chó già Trần Bình Bình hay phụ thân của ngươi, đều là những bậc thầytrong chuyện đùa bỡn âm mưu. Vì thế họ luôn thích làm mọi thứ trở nên phứctạp. Hơn nữa... mấu chốt nhất là họ không tin tưởng ai cả, trong đó người mà họkhông tin tưởng nhất, chính là lẫn nhau." Tĩnh Vương gia cười lạnh: "Đây làchuyện ngu ngốc nhất. Trước kia, thậm chí Trần Bình Bình còn nghi ngờ cảVân Duệ, nhưng chẳng buồn nghĩ xem lúc đó Vân Duệ mới bao nhiêu tuổi."Phạm Nhàn cười khổ. Lòng nghi ngờ và đề phòng giữa phụ thân mình và TrầnBình Bình đã tồn tại từ sau khi mẫu thân qua đời, ngày càng sâu đậm, mãi đếnkhi mình vào kinh đô mới trở lại bình thường."Ta ôm chuyện của Lão Tần gia lâu như vậy, hôm nay lại nói cho ngươi nghe,không phải là bảo ngươi đi trả thù." Tĩnh Vương gia bình tĩnh nói: "Ta chỉ cảmthấy ngươi đã đắc tội với quân đội quá nhiều, còn Khánh Quốc chúng ta vốnđược thành lập dựa trên quân lực. Nếu ngươi không biết ai là kẻ thù chân chínhcủa mình trong quân đội, ta sợ ngươi sẽ bỏ mạng vô ích."Bốn chữ “bỏ mạng vô ích” được Tĩnh Vương gia nói với vẻ nặng nề, ông đãkhông muốn còn ai chết một cách vô ích như vậy nữa.Phạm Nhàn cúi đầu chào, sau đó đứng thẳng người, đặt câu hỏi mà y quan tâmnhất."Vương gia, tại sao ngài lại đối xử với ta tốt như vậy?".o O o .Nghe lời này, Tĩnh Vương gia đột nhiên ngây dại, im lặng một hồi lâu, sau đóbỗng nhiên bật cười. Tiếng cười càng lúc càng lớn, càng lúc càng sắc bén, cànglúc càng thê lương, cười đến nỗi bụng Tĩnh Vương đau nhức, đứng trên bờruộng ôm bụng, một lúc lâu sau vẫn không ngẩng đầu lên được.Phạm Nhàn trong lòng hơi bối rối, đứng ngây ra ở bên, nhìn Vương gia bêncạnh, nhìn trên đầu Vương gia, mái tóc hoa râm hoàn toàn không phù hợp vớituổi thật đang phất phơ trong gió lạnh, nhìn giọt nước mắt chảy ra từ nụ cười.Sau một hồi lâu, Tĩnh Vương gia đứng dậy, cau mặt suy nghĩ một hồi lâu rồimới nói: "Ta cũng không biết."Sau đó ông bước xuống bờ ruộng.Phạm Nhàn vẫn lặng lẽ theo sau ông.
Câu này của Vương gia quá trực tiếp, Phạm Nhàn muốn giả vờ không nghe thấy
cũng không được, trong lòng ngoài cảm giác nghi hoặc là vô cùng xúc động.
Ông lão này đối xử với mình tốt quá. Phạm Nhàn cau mày hỏi: "Ta và Lão Tần
gia không có hận thù gì cả."
Tĩnh Vương gia cười khẽ mấy tiếng, không nói thêm gì, bước ra khỏi vườn rau,
tiếp tục đi vào sâu hơn trong trạch viện.
Phạm Nhàn nhìn bóng lưng Tĩnh Vương, loáng thoáng đoán được một điều. Sở
dĩ Vương gia dám khẳng định Tần gia sẽ hành động, chắc chắn là vì chuyện
năm xưa, vì Tần gia có liên quan tới vụ huyết án trong Thái Bình biệt viện...
Đây là bí mật mà ngay cả phụ thân đại nhân cũng không biết, ngay cả Trần Bình
Bình cũng phải mất hơn mười năm mới điều tra ra được vấn đề .
Vì sao Vương gia lại biết?
Nghĩ tới điểm mấu chốt này, máu nóng lại dâng lên trong lòng Phạm Nhàn. Y
bất chấp tất cả vội vàng chạy tới, nắm lấy tay áo của Tĩnh Vương gia.
Tĩnh Vương gia khẽ giật mình, chậm rãi quay đầu lại.
Phạm Nhàn nhìn ông, nói rất chân thành: "Rốt cuộc năm đó đã xem ra chuyện
gì? Vì sao không ai biết Tần gia tham gia vào? Vì sao trong đêm đẫm máu ở
kinh đô, chuyện này không bị phanh phui ra."
.o O o .
"Ngươi hỏi nhiều quá rồi." Tĩnh Vương gia thở dài nói: "Tuy ta chỉ là một
vương gia nhàn tản không làm việc đàng hoàng, nhưng ngươi nên nhớ, dù sao
đi nữa ta cũng là một thành viên của hoàng tộc... Vì sao ta lại biết những điều
mà cả hai lão già sau lưng ngươi cũng không hề hay biết, lý do rất đơn giản, bởi
vì năm đó ta còn nhỏ tuổi, vẫn luôn đi theo theo bên cạnh mẫu hậu."
Hàng mi của Vương gia rung lên hai lượt, nở nụ cười bỡn cợt: "Tuổi còn nhỏ,
thích trốn tìm ở đủ mọi nơi, vì thế đôi khi tình cờ nghe được một vài điều. Còn
về việc ta đã nghe trộm được điều gì, trong biết bao năm qua, không có ai khác
biết."
Phạm Nhàn cười khổ, muốn nói lại thôi. Vương gia chịu vạch trần Tần gia, đã
coi như chăm nom bảo vệ mình, nhưng chuyện này liên quan đến Thái hậu, đó
là mẹ ruột của Vương gia, làm sao mà nói tiếp được?
"Năm đó Vân Duệ còn nhỏ tuổi, chuyện này không liên quan gì đến nó." Tĩnh
Vương gia im lặng một hồi rồi đột nhiên nói: "Có điều này, ta phải nói rõ với
ngươi, từ nhỏ ngươi đã đi theo Phạm Kiến và Giám Sát viện, học được rất
nhiều, nhưng cũng có rất nhiều chuyện trở nên rất nực cười."
Lúc này hai người, một già một trẻ, đứng trên bờ ruộng lạnh lẽo. Cách bọn họ
không xa là bức tường của Tĩnh Vương phủ, phía ngoài tường là bầu trời đầy
lạnh lẽo thê lương không hề thay đổi của kinh đô. Dẫu vậy, sau khi nghe những
lời vị Vương gia bên cạnh, trái tim Phạm Nhàn lại trở nên cực kỳ ấm áp.
"Chuyện gì?"
"Cả lão chó già Trần Bình Bình hay phụ thân của ngươi, đều là những bậc thầy
trong chuyện đùa bỡn âm mưu. Vì thế họ luôn thích làm mọi thứ trở nên phức
tạp. Hơn nữa... mấu chốt nhất là họ không tin tưởng ai cả, trong đó người mà họ
không tin tưởng nhất, chính là lẫn nhau." Tĩnh Vương gia cười lạnh: "Đây là
chuyện ngu ngốc nhất. Trước kia, thậm chí Trần Bình Bình còn nghi ngờ cả
Vân Duệ, nhưng chẳng buồn nghĩ xem lúc đó Vân Duệ mới bao nhiêu tuổi."
Phạm Nhàn cười khổ. Lòng nghi ngờ và đề phòng giữa phụ thân mình và Trần
Bình Bình đã tồn tại từ sau khi mẫu thân qua đời, ngày càng sâu đậm, mãi đến
khi mình vào kinh đô mới trở lại bình thường.
"Ta ôm chuyện của Lão Tần gia lâu như vậy, hôm nay lại nói cho ngươi nghe,
không phải là bảo ngươi đi trả thù." Tĩnh Vương gia bình tĩnh nói: "Ta chỉ cảm
thấy ngươi đã đắc tội với quân đội quá nhiều, còn Khánh Quốc chúng ta vốn
được thành lập dựa trên quân lực. Nếu ngươi không biết ai là kẻ thù chân chính
của mình trong quân đội, ta sợ ngươi sẽ bỏ mạng vô ích."
Bốn chữ “bỏ mạng vô ích” được Tĩnh Vương gia nói với vẻ nặng nề, ông đã
không muốn còn ai chết một cách vô ích như vậy nữa.
Phạm Nhàn cúi đầu chào, sau đó đứng thẳng người, đặt câu hỏi mà y quan tâm
nhất.
"Vương gia, tại sao ngài lại đối xử với ta tốt như vậy?"
.o O o .
Nghe lời này, Tĩnh Vương gia đột nhiên ngây dại, im lặng một hồi lâu, sau đó
bỗng nhiên bật cười. Tiếng cười càng lúc càng lớn, càng lúc càng sắc bén, càng
lúc càng thê lương, cười đến nỗi bụng Tĩnh Vương đau nhức, đứng trên bờ
ruộng ôm bụng, một lúc lâu sau vẫn không ngẩng đầu lên được.
Phạm Nhàn trong lòng hơi bối rối, đứng ngây ra ở bên, nhìn Vương gia bên
cạnh, nhìn trên đầu Vương gia, mái tóc hoa râm hoàn toàn không phù hợp với
tuổi thật đang phất phơ trong gió lạnh, nhìn giọt nước mắt chảy ra từ nụ cười.
Sau một hồi lâu, Tĩnh Vương gia đứng dậy, cau mặt suy nghĩ một hồi lâu rồi
mới nói: "Ta cũng không biết."
Sau đó ông bước xuống bờ ruộng.
Phạm Nhàn vẫn lặng lẽ theo sau ông.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Câu này của Vương gia quá trực tiếp, Phạm Nhàn muốn giả vờ không nghe thấycũng không được, trong lòng ngoài cảm giác nghi hoặc là vô cùng xúc động.Ông lão này đối xử với mình tốt quá. Phạm Nhàn cau mày hỏi: "Ta và Lão Tầngia không có hận thù gì cả."Tĩnh Vương gia cười khẽ mấy tiếng, không nói thêm gì, bước ra khỏi vườn rau,tiếp tục đi vào sâu hơn trong trạch viện.Phạm Nhàn nhìn bóng lưng Tĩnh Vương, loáng thoáng đoán được một điều. Sởdĩ Vương gia dám khẳng định Tần gia sẽ hành động, chắc chắn là vì chuyệnnăm xưa, vì Tần gia có liên quan tới vụ huyết án trong Thái Bình biệt viện...Đây là bí mật mà ngay cả phụ thân đại nhân cũng không biết, ngay cả Trần BìnhBình cũng phải mất hơn mười năm mới điều tra ra được vấn đề .Vì sao Vương gia lại biết?Nghĩ tới điểm mấu chốt này, máu nóng lại dâng lên trong lòng Phạm Nhàn. Ybất chấp tất cả vội vàng chạy tới, nắm lấy tay áo của Tĩnh Vương gia.Tĩnh Vương gia khẽ giật mình, chậm rãi quay đầu lại.Phạm Nhàn nhìn ông, nói rất chân thành: "Rốt cuộc năm đó đã xem ra chuyệngì? Vì sao không ai biết Tần gia tham gia vào? Vì sao trong đêm đẫm máu ởkinh đô, chuyện này không bị phanh phui ra.".o O o ."Ngươi hỏi nhiều quá rồi." Tĩnh Vương gia thở dài nói: "Tuy ta chỉ là mộtvương gia nhàn tản không làm việc đàng hoàng, nhưng ngươi nên nhớ, dù saođi nữa ta cũng là một thành viên của hoàng tộc... Vì sao ta lại biết những điềumà cả hai lão già sau lưng ngươi cũng không hề hay biết, lý do rất đơn giản, bởivì năm đó ta còn nhỏ tuổi, vẫn luôn đi theo theo bên cạnh mẫu hậu."Hàng mi của Vương gia rung lên hai lượt, nở nụ cười bỡn cợt: "Tuổi còn nhỏ,thích trốn tìm ở đủ mọi nơi, vì thế đôi khi tình cờ nghe được một vài điều. Cònvề việc ta đã nghe trộm được điều gì, trong biết bao năm qua, không có ai khácbiết."Phạm Nhàn cười khổ, muốn nói lại thôi. Vương gia chịu vạch trần Tần gia, đãcoi như chăm nom bảo vệ mình, nhưng chuyện này liên quan đến Thái hậu, đólà mẹ ruột của Vương gia, làm sao mà nói tiếp được?"Năm đó Vân Duệ còn nhỏ tuổi, chuyện này không liên quan gì đến nó." TĩnhVương gia im lặng một hồi rồi đột nhiên nói: "Có điều này, ta phải nói rõ vớingươi, từ nhỏ ngươi đã đi theo Phạm Kiến và Giám Sát viện, học được rấtnhiều, nhưng cũng có rất nhiều chuyện trở nên rất nực cười."Lúc này hai người, một già một trẻ, đứng trên bờ ruộng lạnh lẽo. Cách bọn họkhông xa là bức tường của Tĩnh Vương phủ, phía ngoài tường là bầu trời đầylạnh lẽo thê lương không hề thay đổi của kinh đô. Dẫu vậy, sau khi nghe nhữnglời vị Vương gia bên cạnh, trái tim Phạm Nhàn lại trở nên cực kỳ ấm áp."Chuyện gì?""Cả lão chó già Trần Bình Bình hay phụ thân của ngươi, đều là những bậc thầytrong chuyện đùa bỡn âm mưu. Vì thế họ luôn thích làm mọi thứ trở nên phứctạp. Hơn nữa... mấu chốt nhất là họ không tin tưởng ai cả, trong đó người mà họkhông tin tưởng nhất, chính là lẫn nhau." Tĩnh Vương gia cười lạnh: "Đây làchuyện ngu ngốc nhất. Trước kia, thậm chí Trần Bình Bình còn nghi ngờ cảVân Duệ, nhưng chẳng buồn nghĩ xem lúc đó Vân Duệ mới bao nhiêu tuổi."Phạm Nhàn cười khổ. Lòng nghi ngờ và đề phòng giữa phụ thân mình và TrầnBình Bình đã tồn tại từ sau khi mẫu thân qua đời, ngày càng sâu đậm, mãi đếnkhi mình vào kinh đô mới trở lại bình thường."Ta ôm chuyện của Lão Tần gia lâu như vậy, hôm nay lại nói cho ngươi nghe,không phải là bảo ngươi đi trả thù." Tĩnh Vương gia bình tĩnh nói: "Ta chỉ cảmthấy ngươi đã đắc tội với quân đội quá nhiều, còn Khánh Quốc chúng ta vốnđược thành lập dựa trên quân lực. Nếu ngươi không biết ai là kẻ thù chân chínhcủa mình trong quân đội, ta sợ ngươi sẽ bỏ mạng vô ích."Bốn chữ “bỏ mạng vô ích” được Tĩnh Vương gia nói với vẻ nặng nề, ông đãkhông muốn còn ai chết một cách vô ích như vậy nữa.Phạm Nhàn cúi đầu chào, sau đó đứng thẳng người, đặt câu hỏi mà y quan tâmnhất."Vương gia, tại sao ngài lại đối xử với ta tốt như vậy?".o O o .Nghe lời này, Tĩnh Vương gia đột nhiên ngây dại, im lặng một hồi lâu, sau đóbỗng nhiên bật cười. Tiếng cười càng lúc càng lớn, càng lúc càng sắc bén, cànglúc càng thê lương, cười đến nỗi bụng Tĩnh Vương đau nhức, đứng trên bờruộng ôm bụng, một lúc lâu sau vẫn không ngẩng đầu lên được.Phạm Nhàn trong lòng hơi bối rối, đứng ngây ra ở bên, nhìn Vương gia bêncạnh, nhìn trên đầu Vương gia, mái tóc hoa râm hoàn toàn không phù hợp vớituổi thật đang phất phơ trong gió lạnh, nhìn giọt nước mắt chảy ra từ nụ cười.Sau một hồi lâu, Tĩnh Vương gia đứng dậy, cau mặt suy nghĩ một hồi lâu rồimới nói: "Ta cũng không biết."Sau đó ông bước xuống bờ ruộng.Phạm Nhàn vẫn lặng lẽ theo sau ông.