Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 980: Nhớ lại tuổi thơ 1

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Chỉ có trên đình đối diện hồ nước còn sót lại một ít tuyết. Những mảnh tuyếtmỏng manh như những miếng vá màu trắng trên mái đình sậm màu. Kinh đô đãdừng đổ tuyết từ ngày hai mươi chín tháng chạp, trong vòng ba ngày, đám ta tớtrong phủ Tĩnh Vương đã quét sạch tuyết trên mặt đất.Nhưng trời đông giá lạnh, trên bãi cỏ không còn lớp cỏ tươi non nào, chỉ cónhững bụi cỏ khô đã chết cứng đơ, không ai chăm sóc, trông có vẻ hơi hoangtàn.Phạm Nhàn lẳng lặng theo sát phía sau Tĩnh Vương gia, đi vào sâu trong khuvườn, ánh mắt dõi theo bóng lưng đã hơi gù của Tĩnh Vương gia.Sau khi bước vào vương phủ, Phạm Thượng thư đã lên tiếng, chặn đứng cuộcthế tiến công đầy những lời ô uế của Tĩnh Vương gia, tạo nên một cảnh tượngsôi động. Nhưng còn chưa kịp gặp Nhu Gia và Hoằng Thành, Tĩnh Vương giađã đột nhiên đề nghị đẻ Phạm Nhàn đi dạo cùng mình. Mặc dù Phạm Nhànkhông rõ Vương gia đề nghị như vậy có ý đồ gì, nhưng thấy phụ thân âm thầmgật đầu nên cũng đi theo ông.Đi cả quãng đường không có nhiều cảnh quan trong vườn. Thậm chí nhữngvườn rau mà Tĩnh Vương gia chăm sóc mỗi ngày, cũng chỉ còn là vài vũng bùnlộn xộn mà thôi. Khổ nỗi Tĩnh Vương cứ lâm lũi đi phía trước, Phạm Nhàn chỉcó thể tràm mặc bám theo sau. Y vừa nhìn theo bóng lưng Vương gia, suy nghĩvừa bay tới tận đẩu tận đâu.Vị Vương gia này không phải là người bình thường, trong sách sử cũng cónhững Vương gia giấu tài, thậm chí tự làm vấy bẩn như vậy, nhưng như TĩnhVương gia này, hành động cực kỳ dứt khoát, hoàn toàn không có bất cứ khaokhát quyền lực nào, thực sự rất hiếm có.Đặc biệt là bộ dạng già nua này, không biết năm xưa đã trải qua những đả kíchtinh thần như thế nào.Hai người, một già một trẻ đứng lại bên cạnh vườn rau, Tĩnh Vương gia khàngiọng nói: "Lần đầu tiên gặp ngươi, chính là ở vườn rau này."Phạm Nhàn nghĩ về hội thơ kia, nghĩ về “vạn lý bi thu thường tác khách”, nghĩđến lúc ấy trong đầu mình chỉ có một nữ nhân áo trắng tươi cười trong ruộngrau, nhưng lại thấy một người nông dân... Y không nhịn được, cười phá và đáp:"Vương gia gia luôn thích trêu chọc vãn bối.""Ở kinh đô này, không chỉ có ta trồng rau." Tĩnh Vương gia nói.Phạm Nhàn ngớ người, nghĩ thầm câu nói này rõ là vô nghĩa, mặc dù kinh đôrất giàu có, nhưng vẫn có rất bách tính nghèo khổ khốn khó, họ trồng vài loạirau ở góc nhà để bổ sung thực phẩm hàng ngày, đây là điều hết sức bình thường.Có điều, Tĩnh Vương gia đã nói như vậy, chắc chắn sẽ có những lời tiếp theomuốn nói, vì thế y lẳng lặng lắng nghe."Lão già Tần gia kia cũng thích trồng rau, chẳng qua lão ta chỉ trồng cải trắngvà củ cải thôi." Tĩnh Vương gia nói, khóe môi mang vẻ châm biếm nói: "Đámngười làm lính chỉ chăm chăm nhét đầy bụng, hoàn toàn không nhận ra rằngtrồng rau cũng là một loại nghệ thuật."Trong lòng Phạm Nhàn chợt giật thót, trước hai câu nói tưởng chừng vô hại củaVương gia, y không biết phải trả lời thế nào.Tĩnh Vương gia bước vào mảnh đất trồng rau đầy bùn lầy, đặt hai tay lên hông,nhìn cảnh vật hoang tàn xung quanh, sau một hồi lâu mới nói: "Ngươi đã điềutra ra được kẻ nào đã thực hiện vụ phục kích trong sơn cốc chưa?"Phạm Nhàn mím môi. Tới giờ, đương nhiên y đã biết rằng vụ ám sát trong sơncốc là do quân đội, cụ thể là lão sát thần trong quân đội Tần lão gia tử sắp xếp.Có điều, vấn đề là, đây là bí mật lớn nhất của Khánh Quốc hiện nay. Ngoại trừTrần Bình Bình và y, có lẽ không một ai biết. Thế nhưng, Tĩnh Vương gia lạimở đầu bằng chuyện Tần lão gia tử trồng rau, bây giờ lại đề cập tới vụ ám sáttrong sơn cốc, liệu có phải ông đang ám chỉ điều gì?Có điều Tĩnh Vương gia quanh năm tránh xa khỏi chính trị, không có mối quanhệ thân thiết gì với bá quan văn võ trong triều. Thế thì ông ... dựa vào đâu màdám nói rằng vụ ám sát trong sơn cốc là do Lão Tần gia tiến hành?Chỉ là Tĩnh Vương không giải thích rõ ràng, cho nên Phạm Nhàn cũng khôngchắc liệu suy đoán của mình có đúng hay không. Hơn nữa, y cũng không thể tiếtlộ chuyện Lão Tần gia cho đối phương, vì chuyện này liên quan đến một bí mậtchết chóc. Vì vậy y đành cười khổ nói: "Triều đình vẫn đang điều tra, trong việncũng đang điều tra, chỉ biết chắc chắn việc này có liên quan đến quân đội.Chẳng qua, người kia đã chết, hoàn toàn không có manh mối."Tĩnh Vương gia quay đầu lại nhìn y một cái, có vẻ hơi ngạc nhiên trước thái độơ của y, cho rằng thằng nhóc này không hiểu ý mình, căm tức mắng một tiếng:"Ngu ngốc!"Phạm Nhàn cười khổ, nghĩ thầm trong lòng, chuyện này không thể giả ngu đượcsao?"Nỏ thủ thành là của Diệp gia." Tĩnh Vương gia nhìn vào mắt Phạm Nhàn,"Nhưng ngươi đừng quên Tần gia."

Chỉ có trên đình đối diện hồ nước còn sót lại một ít tuyết. Những mảnh tuyết

mỏng manh như những miếng vá màu trắng trên mái đình sậm màu. Kinh đô đã

dừng đổ tuyết từ ngày hai mươi chín tháng chạp, trong vòng ba ngày, đám ta tớ

trong phủ Tĩnh Vương đã quét sạch tuyết trên mặt đất.

Nhưng trời đông giá lạnh, trên bãi cỏ không còn lớp cỏ tươi non nào, chỉ có

những bụi cỏ khô đã chết cứng đơ, không ai chăm sóc, trông có vẻ hơi hoang

tàn.

Phạm Nhàn lẳng lặng theo sát phía sau Tĩnh Vương gia, đi vào sâu trong khu

vườn, ánh mắt dõi theo bóng lưng đã hơi gù của Tĩnh Vương gia.

Sau khi bước vào vương phủ, Phạm Thượng thư đã lên tiếng, chặn đứng cuộc

thế tiến công đầy những lời ô uế của Tĩnh Vương gia, tạo nên một cảnh tượng

sôi động. Nhưng còn chưa kịp gặp Nhu Gia và Hoằng Thành, Tĩnh Vương gia

đã đột nhiên đề nghị đẻ Phạm Nhàn đi dạo cùng mình. Mặc dù Phạm Nhàn

không rõ Vương gia đề nghị như vậy có ý đồ gì, nhưng thấy phụ thân âm thầm

gật đầu nên cũng đi theo ông.

Đi cả quãng đường không có nhiều cảnh quan trong vườn. Thậm chí những

vườn rau mà Tĩnh Vương gia chăm sóc mỗi ngày, cũng chỉ còn là vài vũng bùn

lộn xộn mà thôi. Khổ nỗi Tĩnh Vương cứ lâm lũi đi phía trước, Phạm Nhàn chỉ

có thể tràm mặc bám theo sau. Y vừa nhìn theo bóng lưng Vương gia, suy nghĩ

vừa bay tới tận đẩu tận đâu.

Vị Vương gia này không phải là người bình thường, trong sách sử cũng có

những Vương gia giấu tài, thậm chí tự làm vấy bẩn như vậy, nhưng như Tĩnh

Vương gia này, hành động cực kỳ dứt khoát, hoàn toàn không có bất cứ khao

khát quyền lực nào, thực sự rất hiếm có.

Đặc biệt là bộ dạng già nua này, không biết năm xưa đã trải qua những đả kích

tinh thần như thế nào.

Hai người, một già một trẻ đứng lại bên cạnh vườn rau, Tĩnh Vương gia khàn

giọng nói: "Lần đầu tiên gặp ngươi, chính là ở vườn rau này."

Phạm Nhàn nghĩ về hội thơ kia, nghĩ về “vạn lý bi thu thường tác khách”, nghĩ

đến lúc ấy trong đầu mình chỉ có một nữ nhân áo trắng tươi cười trong ruộng

rau, nhưng lại thấy một người nông dân... Y không nhịn được, cười phá và đáp:

"Vương gia gia luôn thích trêu chọc vãn bối."

"Ở kinh đô này, không chỉ có ta trồng rau." Tĩnh Vương gia nói.

Phạm Nhàn ngớ người, nghĩ thầm câu nói này rõ là vô nghĩa, mặc dù kinh đô

rất giàu có, nhưng vẫn có rất bách tính nghèo khổ khốn khó, họ trồng vài loại

rau ở góc nhà để bổ sung thực phẩm hàng ngày, đây là điều hết sức bình thường.

Có điều, Tĩnh Vương gia đã nói như vậy, chắc chắn sẽ có những lời tiếp theo

muốn nói, vì thế y lẳng lặng lắng nghe.

"Lão già Tần gia kia cũng thích trồng rau, chẳng qua lão ta chỉ trồng cải trắng

và củ cải thôi." Tĩnh Vương gia nói, khóe môi mang vẻ châm biếm nói: "Đám

người làm lính chỉ chăm chăm nhét đầy bụng, hoàn toàn không nhận ra rằng

trồng rau cũng là một loại nghệ thuật."

Trong lòng Phạm Nhàn chợt giật thót, trước hai câu nói tưởng chừng vô hại của

Vương gia, y không biết phải trả lời thế nào.

Tĩnh Vương gia bước vào mảnh đất trồng rau đầy bùn lầy, đặt hai tay lên hông,

nhìn cảnh vật hoang tàn xung quanh, sau một hồi lâu mới nói: "Ngươi đã điều

tra ra được kẻ nào đã thực hiện vụ phục kích trong sơn cốc chưa?"

Phạm Nhàn mím môi. Tới giờ, đương nhiên y đã biết rằng vụ ám sát trong sơn

cốc là do quân đội, cụ thể là lão sát thần trong quân đội Tần lão gia tử sắp xếp.

Có điều, vấn đề là, đây là bí mật lớn nhất của Khánh Quốc hiện nay. Ngoại trừ

Trần Bình Bình và y, có lẽ không một ai biết. Thế nhưng, Tĩnh Vương gia lại

mở đầu bằng chuyện Tần lão gia tử trồng rau, bây giờ lại đề cập tới vụ ám sát

trong sơn cốc, liệu có phải ông đang ám chỉ điều gì?

Có điều Tĩnh Vương gia quanh năm tránh xa khỏi chính trị, không có mối quan

hệ thân thiết gì với bá quan văn võ trong triều. Thế thì ông ... dựa vào đâu mà

dám nói rằng vụ ám sát trong sơn cốc là do Lão Tần gia tiến hành?

Chỉ là Tĩnh Vương không giải thích rõ ràng, cho nên Phạm Nhàn cũng không

chắc liệu suy đoán của mình có đúng hay không. Hơn nữa, y cũng không thể tiết

lộ chuyện Lão Tần gia cho đối phương, vì chuyện này liên quan đến một bí mật

chết chóc. Vì vậy y đành cười khổ nói: "Triều đình vẫn đang điều tra, trong viện

cũng đang điều tra, chỉ biết chắc chắn việc này có liên quan đến quân đội.

Chẳng qua, người kia đã chết, hoàn toàn không có manh mối."

Tĩnh Vương gia quay đầu lại nhìn y một cái, có vẻ hơi ngạc nhiên trước thái độ

ơ của y, cho rằng thằng nhóc này không hiểu ý mình, căm tức mắng một tiếng:

"Ngu ngốc!"

Phạm Nhàn cười khổ, nghĩ thầm trong lòng, chuyện này không thể giả ngu được

sao?

"Nỏ thủ thành là của Diệp gia." Tĩnh Vương gia nhìn vào mắt Phạm Nhàn,

"Nhưng ngươi đừng quên Tần gia."

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Chỉ có trên đình đối diện hồ nước còn sót lại một ít tuyết. Những mảnh tuyếtmỏng manh như những miếng vá màu trắng trên mái đình sậm màu. Kinh đô đãdừng đổ tuyết từ ngày hai mươi chín tháng chạp, trong vòng ba ngày, đám ta tớtrong phủ Tĩnh Vương đã quét sạch tuyết trên mặt đất.Nhưng trời đông giá lạnh, trên bãi cỏ không còn lớp cỏ tươi non nào, chỉ cónhững bụi cỏ khô đã chết cứng đơ, không ai chăm sóc, trông có vẻ hơi hoangtàn.Phạm Nhàn lẳng lặng theo sát phía sau Tĩnh Vương gia, đi vào sâu trong khuvườn, ánh mắt dõi theo bóng lưng đã hơi gù của Tĩnh Vương gia.Sau khi bước vào vương phủ, Phạm Thượng thư đã lên tiếng, chặn đứng cuộcthế tiến công đầy những lời ô uế của Tĩnh Vương gia, tạo nên một cảnh tượngsôi động. Nhưng còn chưa kịp gặp Nhu Gia và Hoằng Thành, Tĩnh Vương giađã đột nhiên đề nghị đẻ Phạm Nhàn đi dạo cùng mình. Mặc dù Phạm Nhànkhông rõ Vương gia đề nghị như vậy có ý đồ gì, nhưng thấy phụ thân âm thầmgật đầu nên cũng đi theo ông.Đi cả quãng đường không có nhiều cảnh quan trong vườn. Thậm chí nhữngvườn rau mà Tĩnh Vương gia chăm sóc mỗi ngày, cũng chỉ còn là vài vũng bùnlộn xộn mà thôi. Khổ nỗi Tĩnh Vương cứ lâm lũi đi phía trước, Phạm Nhàn chỉcó thể tràm mặc bám theo sau. Y vừa nhìn theo bóng lưng Vương gia, suy nghĩvừa bay tới tận đẩu tận đâu.Vị Vương gia này không phải là người bình thường, trong sách sử cũng cónhững Vương gia giấu tài, thậm chí tự làm vấy bẩn như vậy, nhưng như TĩnhVương gia này, hành động cực kỳ dứt khoát, hoàn toàn không có bất cứ khaokhát quyền lực nào, thực sự rất hiếm có.Đặc biệt là bộ dạng già nua này, không biết năm xưa đã trải qua những đả kíchtinh thần như thế nào.Hai người, một già một trẻ đứng lại bên cạnh vườn rau, Tĩnh Vương gia khàngiọng nói: "Lần đầu tiên gặp ngươi, chính là ở vườn rau này."Phạm Nhàn nghĩ về hội thơ kia, nghĩ về “vạn lý bi thu thường tác khách”, nghĩđến lúc ấy trong đầu mình chỉ có một nữ nhân áo trắng tươi cười trong ruộngrau, nhưng lại thấy một người nông dân... Y không nhịn được, cười phá và đáp:"Vương gia gia luôn thích trêu chọc vãn bối.""Ở kinh đô này, không chỉ có ta trồng rau." Tĩnh Vương gia nói.Phạm Nhàn ngớ người, nghĩ thầm câu nói này rõ là vô nghĩa, mặc dù kinh đôrất giàu có, nhưng vẫn có rất bách tính nghèo khổ khốn khó, họ trồng vài loạirau ở góc nhà để bổ sung thực phẩm hàng ngày, đây là điều hết sức bình thường.Có điều, Tĩnh Vương gia đã nói như vậy, chắc chắn sẽ có những lời tiếp theomuốn nói, vì thế y lẳng lặng lắng nghe."Lão già Tần gia kia cũng thích trồng rau, chẳng qua lão ta chỉ trồng cải trắngvà củ cải thôi." Tĩnh Vương gia nói, khóe môi mang vẻ châm biếm nói: "Đámngười làm lính chỉ chăm chăm nhét đầy bụng, hoàn toàn không nhận ra rằngtrồng rau cũng là một loại nghệ thuật."Trong lòng Phạm Nhàn chợt giật thót, trước hai câu nói tưởng chừng vô hại củaVương gia, y không biết phải trả lời thế nào.Tĩnh Vương gia bước vào mảnh đất trồng rau đầy bùn lầy, đặt hai tay lên hông,nhìn cảnh vật hoang tàn xung quanh, sau một hồi lâu mới nói: "Ngươi đã điềutra ra được kẻ nào đã thực hiện vụ phục kích trong sơn cốc chưa?"Phạm Nhàn mím môi. Tới giờ, đương nhiên y đã biết rằng vụ ám sát trong sơncốc là do quân đội, cụ thể là lão sát thần trong quân đội Tần lão gia tử sắp xếp.Có điều, vấn đề là, đây là bí mật lớn nhất của Khánh Quốc hiện nay. Ngoại trừTrần Bình Bình và y, có lẽ không một ai biết. Thế nhưng, Tĩnh Vương gia lạimở đầu bằng chuyện Tần lão gia tử trồng rau, bây giờ lại đề cập tới vụ ám sáttrong sơn cốc, liệu có phải ông đang ám chỉ điều gì?Có điều Tĩnh Vương gia quanh năm tránh xa khỏi chính trị, không có mối quanhệ thân thiết gì với bá quan văn võ trong triều. Thế thì ông ... dựa vào đâu màdám nói rằng vụ ám sát trong sơn cốc là do Lão Tần gia tiến hành?Chỉ là Tĩnh Vương không giải thích rõ ràng, cho nên Phạm Nhàn cũng khôngchắc liệu suy đoán của mình có đúng hay không. Hơn nữa, y cũng không thể tiếtlộ chuyện Lão Tần gia cho đối phương, vì chuyện này liên quan đến một bí mậtchết chóc. Vì vậy y đành cười khổ nói: "Triều đình vẫn đang điều tra, trong việncũng đang điều tra, chỉ biết chắc chắn việc này có liên quan đến quân đội.Chẳng qua, người kia đã chết, hoàn toàn không có manh mối."Tĩnh Vương gia quay đầu lại nhìn y một cái, có vẻ hơi ngạc nhiên trước thái độơ của y, cho rằng thằng nhóc này không hiểu ý mình, căm tức mắng một tiếng:"Ngu ngốc!"Phạm Nhàn cười khổ, nghĩ thầm trong lòng, chuyện này không thể giả ngu đượcsao?"Nỏ thủ thành là của Diệp gia." Tĩnh Vương gia nhìn vào mắt Phạm Nhàn,"Nhưng ngươi đừng quên Tần gia."

Chương 980: Nhớ lại tuổi thơ 1