Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 993: Gặp lại Trưởng công chúa 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Trưởng công chúa Lý Vân Duệ là nhân vật có tầm mắt cực kỳ sâu xa, mongmuốn của Trưởng công chúa cũng không hề nhỏ. Hiện tại Nhị hoàng tử có Diệpgia làm chỗ dựa, mức độ phụ thuộc vào Trưởng công chúa giảm xuống. Đươngnhiên điều này cũng nói lên tương lai nếu Nhị hoàng tử lên ngôi, Trưởng côngchúa muốn ngồi sau màn điều khiển sẽ khó khăn hơn rất nhiều.Lẽ nào...Nghĩ tới đây, trong lòng Phạm Nhàn khẽ rung động, nhưng lập tức cười lạnhnói: "Thái tử... không còn tương lai gì, lão nhị, cuối cùng cũng sẽ bị đánhxuống."Ngôn Băng Vân nghi ngờ nhìn y một cái. Tuy Giám Sát viện không bao giờtham gia vào tranh đấu giữa các hoàng tử, nhưng đây là quy tắc ngầm. Từ khiPhạm Nhàn tiếp quản Giám Sát viện đến nay, quy tắc này đã dần dần bị phá vỡ.Nhưng Phạm Nhàn dựa vào đâu để xác định trong lúc tình thương của Thánhthượng vẫn còn, Thái hậu vẫn cực kỳ quý mến, nhưng Thái tử điện hạ lại khôngcòn một chút cơ hội nào?Đương nhiên Phạm Nhàn không giải thích gì với hắn, cau mày nói: "Chuyển lờicho Tô Văn Mậu và Hạ Tiếng Phi, bảo hai người họ chuẩn bị... thu lưới."Ngôn Băng Vân chăm chú nhìn vào ánh mắt của Phạm Nhàn, nói: "Mọi việc ởGiang Nam đều nằm trong tầm kiểm soát, nhưng nếu bảo giơ đao chém xuống...thế thì lại không chắc chắn lắm, biết đâu kinh đô đang theo dõi... Trừ khi tìnhhình trong kinh đô đột nhiên có biến động lớn gì đó."Phạm Nhàn mỉm cười, hiểu lời nói vô tình của mình đã để lộ điều gì đó, khiếncho Tiểu Ngôn công tử tinh ý nhận ra được. Y giải thích: "Chỉ là chuẩn bị sớmthôi, cho dù tình hình kinh đô năm nay không thay đổi, nhưng chuyện Minh gia,bệ hạ cũng không thể khoan dung thêm nữa."Ngôn Băng Vân nghe là ý của bệ hạ, trong lòng mới bớt nghi ngờ, hỏi: "Cần thulưới đến mức độ nào?"Phạm Nhàn im lặng một lúc, có phần lơ đãng, trong một năm qua những kếhoạch tinh vi và nguy hiểm tiềm tàng dưới tròng trong nắng ấm ở Giang Nam,như một chiếc đèn kéo quân lướt qua trước mắt y: đầu người tại tam đại phườngNội Khố, tử thi rải rác trên hòn đảo nhỏ, Minh Thanh Đạt bất tỉnh trong NộiKhố, vụ án tại phủ Tô Châu, vụ tự tử không lường trước của Minh lão tháiquân, Minh tứ gia bị giam giữ, sự xuất hiện đột ngột của Minh lão thất...Minh gia đã nằm trong tay y như một con châu chấu, nhưng rốt cuộc làm đếnmức độ nào, vẫn cần Phạm Nhàn gật đầu đồng ý."Gia tộc giàu có nhất thiên hạ, so với trong hoàng cung cũng chẳng sạch sẽ hơnbao nhiêu." Phạm Nhàn tự nhủ trong lòng, sau đó nhỏ giọng nói với Ngôn BăngVân: "Thu lưới đến cùng. Ngươi hãy sắp xếp cho nhân viên của tiền trang làmviệc, ngoài ra có thể giết vài kẻ trong Minh Viên."Ngôn Băng Vân biết quân cờ lớn mà hắn đã mai phục từ một năm trước, đếngiờ cuối cùng cũng có thể bắt đầu hành động. Tiền trang trên danh nghĩa là củaThẩm gia và Đông Di thành, nhưng vốn là do Ngôn Băng Vân bố trí, đươngnhiên hắn biết cách đối phó với Minh gia. Có điều, Ngôn Băng Vân chưa baogiờ điều tra rõ ràng nguồn gốc thực sự của ngân lượng trong tiền trang đó. Lúcnày nhìn Phạm Nhàn, cuối cùng hắn không nhịn được hạ giọng nói: "Ta khôngquan tâm chỗ ngân lượng ở Giang Nam từ đâu đến, nhưng đề nghị đại nhân chúý, đừng bao giờ là... từ Bắc Tề."Nghe Ngôn Băng Vân đoán một lời trúng phóc, làm sao Phạm Nhàn lại thừanhận cho được, y tự giễu nói: "Đừng quên mẹ ta là ai, ngoại trừ Nội Khố, dẫusao cũng phải để lại cho ta một ít bạc vụn để tiêu xài chứ."Ngôn Băng Vân lắc đầu, tin vào lời giải thích của Phạm Nhàn, ai ai cũng biếtnăm xưa căn cơ của Diệp gia hùng hậu ra sao..o O o .Ngồi trong xe ngựa trở về phủ, Phạm Nhàn cảm thấy trong lòng có phần mấtmát. Không phải vì y chạy một chuyến đến Giám Sát viện mà không được việcgì, cũng không phải vì không dám để Ngôn Băng Vân tham gia vào việc tạihoàng cung; mà bởi cuối cùng y cũng nhận ra , đối với những thanh niên trẻ tuổiở Khánh Quốc như Ngôn Băng Vân, lợi ích của Khánh Quốc và Hoàng đế, vinhquang trong việc thống nhất thiên hạ, mới thực sự là quy tắc chí cao vô thượng.Ngôn Băng Vân luôn tận tâm tận lực với Phạm Nhàn, đó là vì mọi việc y làmđều không hề trái với lợi ích của Khánh Quốc. Nhưng nếu trong tương lai,Phạm Nhàn... thật sự trở thành loại nhân vật như vậy, liệu hắn ta sẽ đối xử rasao với vị Đề ti đại nhân thân thiết này?Phạm Nhàn biết điều này là tất yếu. Dù sao, mọi người đều sống trong thời đạicủa mình. Y có những kinh nghiệm từ kiếp trước nên có thể coi nhẹ khác biệtgiữa các quốc gia trong thiên hạ này, nhưng y không thể yêu cầu người kháclàm theo.Đó là yêu cầu không hợp lý cũng chẳng hợp tình
Trưởng công chúa Lý Vân Duệ là nhân vật có tầm mắt cực kỳ sâu xa, mong
muốn của Trưởng công chúa cũng không hề nhỏ. Hiện tại Nhị hoàng tử có Diệp
gia làm chỗ dựa, mức độ phụ thuộc vào Trưởng công chúa giảm xuống. Đương
nhiên điều này cũng nói lên tương lai nếu Nhị hoàng tử lên ngôi, Trưởng công
chúa muốn ngồi sau màn điều khiển sẽ khó khăn hơn rất nhiều.
Lẽ nào...
Nghĩ tới đây, trong lòng Phạm Nhàn khẽ rung động, nhưng lập tức cười lạnh
nói: "Thái tử... không còn tương lai gì, lão nhị, cuối cùng cũng sẽ bị đánh
xuống."
Ngôn Băng Vân nghi ngờ nhìn y một cái. Tuy Giám Sát viện không bao giờ
tham gia vào tranh đấu giữa các hoàng tử, nhưng đây là quy tắc ngầm. Từ khi
Phạm Nhàn tiếp quản Giám Sát viện đến nay, quy tắc này đã dần dần bị phá vỡ.
Nhưng Phạm Nhàn dựa vào đâu để xác định trong lúc tình thương của Thánh
thượng vẫn còn, Thái hậu vẫn cực kỳ quý mến, nhưng Thái tử điện hạ lại không
còn một chút cơ hội nào?
Đương nhiên Phạm Nhàn không giải thích gì với hắn, cau mày nói: "Chuyển lời
cho Tô Văn Mậu và Hạ Tiếng Phi, bảo hai người họ chuẩn bị... thu lưới."
Ngôn Băng Vân chăm chú nhìn vào ánh mắt của Phạm Nhàn, nói: "Mọi việc ở
Giang Nam đều nằm trong tầm kiểm soát, nhưng nếu bảo giơ đao chém xuống...
thế thì lại không chắc chắn lắm, biết đâu kinh đô đang theo dõi... Trừ khi tình
hình trong kinh đô đột nhiên có biến động lớn gì đó."
Phạm Nhàn mỉm cười, hiểu lời nói vô tình của mình đã để lộ điều gì đó, khiến
cho Tiểu Ngôn công tử tinh ý nhận ra được. Y giải thích: "Chỉ là chuẩn bị sớm
thôi, cho dù tình hình kinh đô năm nay không thay đổi, nhưng chuyện Minh gia,
bệ hạ cũng không thể khoan dung thêm nữa."
Ngôn Băng Vân nghe là ý của bệ hạ, trong lòng mới bớt nghi ngờ, hỏi: "Cần thu
lưới đến mức độ nào?"
Phạm Nhàn im lặng một lúc, có phần lơ đãng, trong một năm qua những kế
hoạch tinh vi và nguy hiểm tiềm tàng dưới tròng trong nắng ấm ở Giang Nam,
như một chiếc đèn kéo quân lướt qua trước mắt y: đầu người tại tam đại phường
Nội Khố, tử thi rải rác trên hòn đảo nhỏ, Minh Thanh Đạt bất tỉnh trong Nội
Khố, vụ án tại phủ Tô Châu, vụ tự tử không lường trước của Minh lão thái
quân, Minh tứ gia bị giam giữ, sự xuất hiện đột ngột của Minh lão thất...
Minh gia đã nằm trong tay y như một con châu chấu, nhưng rốt cuộc làm đến
mức độ nào, vẫn cần Phạm Nhàn gật đầu đồng ý.
"Gia tộc giàu có nhất thiên hạ, so với trong hoàng cung cũng chẳng sạch sẽ hơn
bao nhiêu." Phạm Nhàn tự nhủ trong lòng, sau đó nhỏ giọng nói với Ngôn Băng
Vân: "Thu lưới đến cùng. Ngươi hãy sắp xếp cho nhân viên của tiền trang làm
việc, ngoài ra có thể giết vài kẻ trong Minh Viên."
Ngôn Băng Vân biết quân cờ lớn mà hắn đã mai phục từ một năm trước, đến
giờ cuối cùng cũng có thể bắt đầu hành động. Tiền trang trên danh nghĩa là của
Thẩm gia và Đông Di thành, nhưng vốn là do Ngôn Băng Vân bố trí, đương
nhiên hắn biết cách đối phó với Minh gia. Có điều, Ngôn Băng Vân chưa bao
giờ điều tra rõ ràng nguồn gốc thực sự của ngân lượng trong tiền trang đó. Lúc
này nhìn Phạm Nhàn, cuối cùng hắn không nhịn được hạ giọng nói: "Ta không
quan tâm chỗ ngân lượng ở Giang Nam từ đâu đến, nhưng đề nghị đại nhân chú
ý, đừng bao giờ là... từ Bắc Tề."
Nghe Ngôn Băng Vân đoán một lời trúng phóc, làm sao Phạm Nhàn lại thừa
nhận cho được, y tự giễu nói: "Đừng quên mẹ ta là ai, ngoại trừ Nội Khố, dẫu
sao cũng phải để lại cho ta một ít bạc vụn để tiêu xài chứ."
Ngôn Băng Vân lắc đầu, tin vào lời giải thích của Phạm Nhàn, ai ai cũng biết
năm xưa căn cơ của Diệp gia hùng hậu ra sao.
.o O o .
Ngồi trong xe ngựa trở về phủ, Phạm Nhàn cảm thấy trong lòng có phần mất
mát. Không phải vì y chạy một chuyến đến Giám Sát viện mà không được việc
gì, cũng không phải vì không dám để Ngôn Băng Vân tham gia vào việc tại
hoàng cung; mà bởi cuối cùng y cũng nhận ra , đối với những thanh niên trẻ tuổi
ở Khánh Quốc như Ngôn Băng Vân, lợi ích của Khánh Quốc và Hoàng đế, vinh
quang trong việc thống nhất thiên hạ, mới thực sự là quy tắc chí cao vô thượng.
Ngôn Băng Vân luôn tận tâm tận lực với Phạm Nhàn, đó là vì mọi việc y làm
đều không hề trái với lợi ích của Khánh Quốc. Nhưng nếu trong tương lai,
Phạm Nhàn... thật sự trở thành loại nhân vật như vậy, liệu hắn ta sẽ đối xử ra
sao với vị Đề ti đại nhân thân thiết này?
Phạm Nhàn biết điều này là tất yếu. Dù sao, mọi người đều sống trong thời đại
của mình. Y có những kinh nghiệm từ kiếp trước nên có thể coi nhẹ khác biệt
giữa các quốc gia trong thiên hạ này, nhưng y không thể yêu cầu người khác
làm theo.
Đó là yêu cầu không hợp lý cũng chẳng hợp tình
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Trưởng công chúa Lý Vân Duệ là nhân vật có tầm mắt cực kỳ sâu xa, mongmuốn của Trưởng công chúa cũng không hề nhỏ. Hiện tại Nhị hoàng tử có Diệpgia làm chỗ dựa, mức độ phụ thuộc vào Trưởng công chúa giảm xuống. Đươngnhiên điều này cũng nói lên tương lai nếu Nhị hoàng tử lên ngôi, Trưởng côngchúa muốn ngồi sau màn điều khiển sẽ khó khăn hơn rất nhiều.Lẽ nào...Nghĩ tới đây, trong lòng Phạm Nhàn khẽ rung động, nhưng lập tức cười lạnhnói: "Thái tử... không còn tương lai gì, lão nhị, cuối cùng cũng sẽ bị đánhxuống."Ngôn Băng Vân nghi ngờ nhìn y một cái. Tuy Giám Sát viện không bao giờtham gia vào tranh đấu giữa các hoàng tử, nhưng đây là quy tắc ngầm. Từ khiPhạm Nhàn tiếp quản Giám Sát viện đến nay, quy tắc này đã dần dần bị phá vỡ.Nhưng Phạm Nhàn dựa vào đâu để xác định trong lúc tình thương của Thánhthượng vẫn còn, Thái hậu vẫn cực kỳ quý mến, nhưng Thái tử điện hạ lại khôngcòn một chút cơ hội nào?Đương nhiên Phạm Nhàn không giải thích gì với hắn, cau mày nói: "Chuyển lờicho Tô Văn Mậu và Hạ Tiếng Phi, bảo hai người họ chuẩn bị... thu lưới."Ngôn Băng Vân chăm chú nhìn vào ánh mắt của Phạm Nhàn, nói: "Mọi việc ởGiang Nam đều nằm trong tầm kiểm soát, nhưng nếu bảo giơ đao chém xuống...thế thì lại không chắc chắn lắm, biết đâu kinh đô đang theo dõi... Trừ khi tìnhhình trong kinh đô đột nhiên có biến động lớn gì đó."Phạm Nhàn mỉm cười, hiểu lời nói vô tình của mình đã để lộ điều gì đó, khiếncho Tiểu Ngôn công tử tinh ý nhận ra được. Y giải thích: "Chỉ là chuẩn bị sớmthôi, cho dù tình hình kinh đô năm nay không thay đổi, nhưng chuyện Minh gia,bệ hạ cũng không thể khoan dung thêm nữa."Ngôn Băng Vân nghe là ý của bệ hạ, trong lòng mới bớt nghi ngờ, hỏi: "Cần thulưới đến mức độ nào?"Phạm Nhàn im lặng một lúc, có phần lơ đãng, trong một năm qua những kếhoạch tinh vi và nguy hiểm tiềm tàng dưới tròng trong nắng ấm ở Giang Nam,như một chiếc đèn kéo quân lướt qua trước mắt y: đầu người tại tam đại phườngNội Khố, tử thi rải rác trên hòn đảo nhỏ, Minh Thanh Đạt bất tỉnh trong NộiKhố, vụ án tại phủ Tô Châu, vụ tự tử không lường trước của Minh lão tháiquân, Minh tứ gia bị giam giữ, sự xuất hiện đột ngột của Minh lão thất...Minh gia đã nằm trong tay y như một con châu chấu, nhưng rốt cuộc làm đếnmức độ nào, vẫn cần Phạm Nhàn gật đầu đồng ý."Gia tộc giàu có nhất thiên hạ, so với trong hoàng cung cũng chẳng sạch sẽ hơnbao nhiêu." Phạm Nhàn tự nhủ trong lòng, sau đó nhỏ giọng nói với Ngôn BăngVân: "Thu lưới đến cùng. Ngươi hãy sắp xếp cho nhân viên của tiền trang làmviệc, ngoài ra có thể giết vài kẻ trong Minh Viên."Ngôn Băng Vân biết quân cờ lớn mà hắn đã mai phục từ một năm trước, đếngiờ cuối cùng cũng có thể bắt đầu hành động. Tiền trang trên danh nghĩa là củaThẩm gia và Đông Di thành, nhưng vốn là do Ngôn Băng Vân bố trí, đươngnhiên hắn biết cách đối phó với Minh gia. Có điều, Ngôn Băng Vân chưa baogiờ điều tra rõ ràng nguồn gốc thực sự của ngân lượng trong tiền trang đó. Lúcnày nhìn Phạm Nhàn, cuối cùng hắn không nhịn được hạ giọng nói: "Ta khôngquan tâm chỗ ngân lượng ở Giang Nam từ đâu đến, nhưng đề nghị đại nhân chúý, đừng bao giờ là... từ Bắc Tề."Nghe Ngôn Băng Vân đoán một lời trúng phóc, làm sao Phạm Nhàn lại thừanhận cho được, y tự giễu nói: "Đừng quên mẹ ta là ai, ngoại trừ Nội Khố, dẫusao cũng phải để lại cho ta một ít bạc vụn để tiêu xài chứ."Ngôn Băng Vân lắc đầu, tin vào lời giải thích của Phạm Nhàn, ai ai cũng biếtnăm xưa căn cơ của Diệp gia hùng hậu ra sao..o O o .Ngồi trong xe ngựa trở về phủ, Phạm Nhàn cảm thấy trong lòng có phần mấtmát. Không phải vì y chạy một chuyến đến Giám Sát viện mà không được việcgì, cũng không phải vì không dám để Ngôn Băng Vân tham gia vào việc tạihoàng cung; mà bởi cuối cùng y cũng nhận ra , đối với những thanh niên trẻ tuổiở Khánh Quốc như Ngôn Băng Vân, lợi ích của Khánh Quốc và Hoàng đế, vinhquang trong việc thống nhất thiên hạ, mới thực sự là quy tắc chí cao vô thượng.Ngôn Băng Vân luôn tận tâm tận lực với Phạm Nhàn, đó là vì mọi việc y làmđều không hề trái với lợi ích của Khánh Quốc. Nhưng nếu trong tương lai,Phạm Nhàn... thật sự trở thành loại nhân vật như vậy, liệu hắn ta sẽ đối xử rasao với vị Đề ti đại nhân thân thiết này?Phạm Nhàn biết điều này là tất yếu. Dù sao, mọi người đều sống trong thời đạicủa mình. Y có những kinh nghiệm từ kiếp trước nên có thể coi nhẹ khác biệtgiữa các quốc gia trong thiên hạ này, nhưng y không thể yêu cầu người kháclàm theo.Đó là yêu cầu không hợp lý cũng chẳng hợp tình