Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 994: Gặp lại Trưởng công chúa 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Lâu nay vai trò của Ngôn Băng Vân bên cạnh Phạm Nhàn đã khá mơ hồ, hắnphải là một thành viên trong Khải Niên tiểu tổ, nhưng lại là thân tín của PhạmNhàn, tham gia hầu hết các hành động của y, đặc biệt là kế hoạch tại GiangNam năm ngoái, hầu như đều do hắn nghĩ ra. Sau khi hiểu rõ điều này, PhạmNhàn đã quyết định, tạm thời không nên để Tiểu Ngôn công tử tiếp xúc vớinhững giao dịch cốt lõi thâm sâu nhất giữa mình và Bắc Tề.Có điều, chuyến đi tới Giám Sát viện lần này lại phát sinh một vấn đề cực kỳquan trọng và khẩn cấp chưa được giải quyết, làm thế nào để liên lạc với HồngTrúc? Phạm Nhàn ngồi trên xe ngựa, chống tay lên cằm, cau mày nhăn suyngẫm.Không ngờ lúc về Phạm phủ y lại nghe được một ý chỉ vô cùng bất ngờ. Ynhanh chóng nhận thức được, muốn xác nhận điều này với Hồng Trúc thì đêmnay chính là cơ hội tốt nhất.Ý chỉ không phải từ Hoàng đế, mà từ vị Hoàng Thái hậu vẫn thường xuyên giữim lặng kia. Khánh Quốc dùng chữ hiếu để trị quốc, Hoàng đế là hình mẫu chovạn dân, vì vậy dù Hoàng Thái hậu có im lặng nhiều đến mấy đi nữa cũngkhông ai dám coi thường sức ảnh hưởng thực sự của vị lão phu nhân lưng còngnày.Ý chỉ của Thái hậu tới ngay khi Phạm Nhàn vừa rời phủ, là đặc chỉ triệu PhạmNhàn vào cung. Nào ngờ Phạm Nhàn lại lén lút ra ngoài, Thái giám truyền chỉđành phải chờ đợi..o O o .Phạm Nhàn nhẹ nhàng nghiêng đầu, lắng nghe những lời Liễu thị thì thầm bêntai, y liếc mắt nhìn Diêu Thái giám đã chờ tới mức đau đầu nhức óc, khôngkiềm được nở nụ cười trên môi. Với năng lực của mình, nếu muốn lẻn vàohoàng cung, trừ khi Ngũ Trúc thúc ở bên cạnh, y mới có thể lừa được tai mắtcủa Hồng lão thái giám, còn đêm nay y ở lại trong cung... gặp Hồng Trúc sẽ dễdàng hơn nhiều.Hơn nữa, y là một nam nhân, chắc chắn không thể ở trong hậu cung, chỉ có thểtìm một gian phòng ở phía trước hoàng thành, làm việc cũng sẽ thuận lợi hơnnhiều.Có điều lúc này y vẫn không hiểu, Hoàng Thái hậu vội vàng tuyên triệu y vàocung, cuối cùng là vì lý do gì.o O oChờ đến khi hai người Phạm Nhàn và Uyển Nhi dắt tay nhau từ trong HàmQuang điện ra ngoài, y không nhịn được thở dài một hơi. Mãi tới lúc này y mớihiểu, hóa ra lão nhân gia cho y vào cung lại là để ép y và Uyển Nhi tới QuảngTín cung bái kiến nhạc mẫu của mình - Trưởng công chúa!Thái hậu không hy vọng hậu đại của mình loạn thành một đám, sau khi PhạmNhàn về kinh, mỗi lần vào cung, anh luôn tránh xa Trưởng công chúa, sự thậtnày, khiến Thái hậu có chút không vui, nàng quyết định dùng quyền lực trongtay, giải quyết một chút hiềm khích giữa các thế hệ sau, thừa dịp có cơ hội UyểnNhi ở trong cung, liền triệu Phạm Nhàn vào cung.Bầu trời đã chìm vào hoàng hôn, hoàng cung lờ mờ tối, Uyển Nhi lo lắng nhìngương mặt của Phạm Nhàn, bĩu môi nói: "Thiếp không muốn đến Quảng Tíncung."Phạm Nhàn cười khổ an ủi: "Dẫu sao Trưởng công chúa cũng là mẫu thân củanàng, nói thế nào đi nữa cũng nên gặp mặt một lần." Tuy nói như vậy, nhưngtrái tim y đang đập nhanh hơn.Lâm Uyển Nhi chăm chú nhìn y nói: "Thiếp biết chàng cũng không muốn gặpmẫu thân, hay là chúng ta lén lút ra khỏi cung?"Phạm Nhàn không khỏi bật cười nói: "Cẩn thận Thái hậu lão tổ tông sẽ đánhchết hai đứa khốn kiếp không biết trời cao đất dày đấy."Phía trước cách đó không xa, cánh cổng của Quảng Tín cung đã mở ra một góc,vài cung nữ đang cúi đầu ngoan ngoãn chờ đợi hai người. Nói kỹ ra thì PhạmNhàn và Uyển Nhi nên được coi là nửa chủ nhân của Quảng Tín cung này,nhưng thời thế kỳ dị đã khiến cho mối quan hệ giữa bọn họ và tòa cung điệnnày trở nên hơi lạnh nhạt và quái lạ.Phạm Nhàn nở nụ cười ôn hòa, y nhìn qua những cung nữ kia, ánh mắt sắc bénđã nhận ra những cung nữ này cũng giống như khi y bước vào Quảng Tín cunglần đầu, đều có tu vi rất mạnh.Bước vào từ một góc của cửa cung, cơn gió nhẹ thổi qua mặt, mang theo mộtchút hơi lạnh, Phạm Nhàn nghĩ về người phụ nữ trong cung kia, không nhịnđược rùng mình lạnh lẽo..o O o ."Y Thần lại đây, để ta nhìn kỹ xem nào."Trưởng công chúa Lý Vân Duệ đã đón ngay ngoài điện, tuy giọng điệu cố gắnggiữ bình tĩnh nhưng Phạm Nhàn vẫn nghe ra một chút khác thường rất nhỏ. Yngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Trưởng công chúa đang chăm chú quansát thê tử run rẩy bên cạnh mình.Uyển Nhi cắn nhẹ bờ môi dày của mình, bàn tay nắm chặt phu quân, quyếtkhông buông lỏng.Phạm Nhàn nhẹ nhàng vỗ về bàn tay của cô, khích lệ cô.Uyển Nhi lấy lại sự bình tĩnh, bước lên phía trước, nhẹ nhàng cúi mình trước vịmỹ nhân mặc trang phục cung đình trên bậc thềm đá, nhẹ nhàng nói: "Kínhchào mẫu thân."
Lâu nay vai trò của Ngôn Băng Vân bên cạnh Phạm Nhàn đã khá mơ hồ, hắn
phải là một thành viên trong Khải Niên tiểu tổ, nhưng lại là thân tín của Phạm
Nhàn, tham gia hầu hết các hành động của y, đặc biệt là kế hoạch tại Giang
Nam năm ngoái, hầu như đều do hắn nghĩ ra. Sau khi hiểu rõ điều này, Phạm
Nhàn đã quyết định, tạm thời không nên để Tiểu Ngôn công tử tiếp xúc với
những giao dịch cốt lõi thâm sâu nhất giữa mình và Bắc Tề.
Có điều, chuyến đi tới Giám Sát viện lần này lại phát sinh một vấn đề cực kỳ
quan trọng và khẩn cấp chưa được giải quyết, làm thế nào để liên lạc với Hồng
Trúc? Phạm Nhàn ngồi trên xe ngựa, chống tay lên cằm, cau mày nhăn suy
ngẫm.
Không ngờ lúc về Phạm phủ y lại nghe được một ý chỉ vô cùng bất ngờ. Y
nhanh chóng nhận thức được, muốn xác nhận điều này với Hồng Trúc thì đêm
nay chính là cơ hội tốt nhất.
Ý chỉ không phải từ Hoàng đế, mà từ vị Hoàng Thái hậu vẫn thường xuyên giữ
im lặng kia. Khánh Quốc dùng chữ hiếu để trị quốc, Hoàng đế là hình mẫu cho
vạn dân, vì vậy dù Hoàng Thái hậu có im lặng nhiều đến mấy đi nữa cũng
không ai dám coi thường sức ảnh hưởng thực sự của vị lão phu nhân lưng còng
này.
Ý chỉ của Thái hậu tới ngay khi Phạm Nhàn vừa rời phủ, là đặc chỉ triệu Phạm
Nhàn vào cung. Nào ngờ Phạm Nhàn lại lén lút ra ngoài, Thái giám truyền chỉ
đành phải chờ đợi.
.o O o .
Phạm Nhàn nhẹ nhàng nghiêng đầu, lắng nghe những lời Liễu thị thì thầm bên
tai, y liếc mắt nhìn Diêu Thái giám đã chờ tới mức đau đầu nhức óc, không
kiềm được nở nụ cười trên môi. Với năng lực của mình, nếu muốn lẻn vào
hoàng cung, trừ khi Ngũ Trúc thúc ở bên cạnh, y mới có thể lừa được tai mắt
của Hồng lão thái giám, còn đêm nay y ở lại trong cung... gặp Hồng Trúc sẽ dễ
dàng hơn nhiều.
Hơn nữa, y là một nam nhân, chắc chắn không thể ở trong hậu cung, chỉ có thể
tìm một gian phòng ở phía trước hoàng thành, làm việc cũng sẽ thuận lợi hơn
nhiều.
Có điều lúc này y vẫn không hiểu, Hoàng Thái hậu vội vàng tuyên triệu y vào
cung, cuối cùng là vì lý do gì.
o O o
Chờ đến khi hai người Phạm Nhàn và Uyển Nhi dắt tay nhau từ trong Hàm
Quang điện ra ngoài, y không nhịn được thở dài một hơi. Mãi tới lúc này y mới
hiểu, hóa ra lão nhân gia cho y vào cung lại là để ép y và Uyển Nhi tới Quảng
Tín cung bái kiến nhạc mẫu của mình - Trưởng công chúa!
Thái hậu không hy vọng hậu đại của mình loạn thành một đám, sau khi Phạm
Nhàn về kinh, mỗi lần vào cung, anh luôn tránh xa Trưởng công chúa, sự thật
này, khiến Thái hậu có chút không vui, nàng quyết định dùng quyền lực trong
tay, giải quyết một chút hiềm khích giữa các thế hệ sau, thừa dịp có cơ hội Uyển
Nhi ở trong cung, liền triệu Phạm Nhàn vào cung.
Bầu trời đã chìm vào hoàng hôn, hoàng cung lờ mờ tối, Uyển Nhi lo lắng nhìn
gương mặt của Phạm Nhàn, bĩu môi nói: "Thiếp không muốn đến Quảng Tín
cung."
Phạm Nhàn cười khổ an ủi: "Dẫu sao Trưởng công chúa cũng là mẫu thân của
nàng, nói thế nào đi nữa cũng nên gặp mặt một lần." Tuy nói như vậy, nhưng
trái tim y đang đập nhanh hơn.
Lâm Uyển Nhi chăm chú nhìn y nói: "Thiếp biết chàng cũng không muốn gặp
mẫu thân, hay là chúng ta lén lút ra khỏi cung?"
Phạm Nhàn không khỏi bật cười nói: "Cẩn thận Thái hậu lão tổ tông sẽ đánh
chết hai đứa khốn kiếp không biết trời cao đất dày đấy."
Phía trước cách đó không xa, cánh cổng của Quảng Tín cung đã mở ra một góc,
vài cung nữ đang cúi đầu ngoan ngoãn chờ đợi hai người. Nói kỹ ra thì Phạm
Nhàn và Uyển Nhi nên được coi là nửa chủ nhân của Quảng Tín cung này,
nhưng thời thế kỳ dị đã khiến cho mối quan hệ giữa bọn họ và tòa cung điện
này trở nên hơi lạnh nhạt và quái lạ.
Phạm Nhàn nở nụ cười ôn hòa, y nhìn qua những cung nữ kia, ánh mắt sắc bén
đã nhận ra những cung nữ này cũng giống như khi y bước vào Quảng Tín cung
lần đầu, đều có tu vi rất mạnh.
Bước vào từ một góc của cửa cung, cơn gió nhẹ thổi qua mặt, mang theo một
chút hơi lạnh, Phạm Nhàn nghĩ về người phụ nữ trong cung kia, không nhịn
được rùng mình lạnh lẽo.
.o O o .
"Y Thần lại đây, để ta nhìn kỹ xem nào."
Trưởng công chúa Lý Vân Duệ đã đón ngay ngoài điện, tuy giọng điệu cố gắng
giữ bình tĩnh nhưng Phạm Nhàn vẫn nghe ra một chút khác thường rất nhỏ. Y
ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Trưởng công chúa đang chăm chú quan
sát thê tử run rẩy bên cạnh mình.
Uyển Nhi cắn nhẹ bờ môi dày của mình, bàn tay nắm chặt phu quân, quyết
không buông lỏng.
Phạm Nhàn nhẹ nhàng vỗ về bàn tay của cô, khích lệ cô.
Uyển Nhi lấy lại sự bình tĩnh, bước lên phía trước, nhẹ nhàng cúi mình trước vị
mỹ nhân mặc trang phục cung đình trên bậc thềm đá, nhẹ nhàng nói: "Kính
chào mẫu thân."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Lâu nay vai trò của Ngôn Băng Vân bên cạnh Phạm Nhàn đã khá mơ hồ, hắnphải là một thành viên trong Khải Niên tiểu tổ, nhưng lại là thân tín của PhạmNhàn, tham gia hầu hết các hành động của y, đặc biệt là kế hoạch tại GiangNam năm ngoái, hầu như đều do hắn nghĩ ra. Sau khi hiểu rõ điều này, PhạmNhàn đã quyết định, tạm thời không nên để Tiểu Ngôn công tử tiếp xúc vớinhững giao dịch cốt lõi thâm sâu nhất giữa mình và Bắc Tề.Có điều, chuyến đi tới Giám Sát viện lần này lại phát sinh một vấn đề cực kỳquan trọng và khẩn cấp chưa được giải quyết, làm thế nào để liên lạc với HồngTrúc? Phạm Nhàn ngồi trên xe ngựa, chống tay lên cằm, cau mày nhăn suyngẫm.Không ngờ lúc về Phạm phủ y lại nghe được một ý chỉ vô cùng bất ngờ. Ynhanh chóng nhận thức được, muốn xác nhận điều này với Hồng Trúc thì đêmnay chính là cơ hội tốt nhất.Ý chỉ không phải từ Hoàng đế, mà từ vị Hoàng Thái hậu vẫn thường xuyên giữim lặng kia. Khánh Quốc dùng chữ hiếu để trị quốc, Hoàng đế là hình mẫu chovạn dân, vì vậy dù Hoàng Thái hậu có im lặng nhiều đến mấy đi nữa cũngkhông ai dám coi thường sức ảnh hưởng thực sự của vị lão phu nhân lưng còngnày.Ý chỉ của Thái hậu tới ngay khi Phạm Nhàn vừa rời phủ, là đặc chỉ triệu PhạmNhàn vào cung. Nào ngờ Phạm Nhàn lại lén lút ra ngoài, Thái giám truyền chỉđành phải chờ đợi..o O o .Phạm Nhàn nhẹ nhàng nghiêng đầu, lắng nghe những lời Liễu thị thì thầm bêntai, y liếc mắt nhìn Diêu Thái giám đã chờ tới mức đau đầu nhức óc, khôngkiềm được nở nụ cười trên môi. Với năng lực của mình, nếu muốn lẻn vàohoàng cung, trừ khi Ngũ Trúc thúc ở bên cạnh, y mới có thể lừa được tai mắtcủa Hồng lão thái giám, còn đêm nay y ở lại trong cung... gặp Hồng Trúc sẽ dễdàng hơn nhiều.Hơn nữa, y là một nam nhân, chắc chắn không thể ở trong hậu cung, chỉ có thểtìm một gian phòng ở phía trước hoàng thành, làm việc cũng sẽ thuận lợi hơnnhiều.Có điều lúc này y vẫn không hiểu, Hoàng Thái hậu vội vàng tuyên triệu y vàocung, cuối cùng là vì lý do gì.o O oChờ đến khi hai người Phạm Nhàn và Uyển Nhi dắt tay nhau từ trong HàmQuang điện ra ngoài, y không nhịn được thở dài một hơi. Mãi tới lúc này y mớihiểu, hóa ra lão nhân gia cho y vào cung lại là để ép y và Uyển Nhi tới QuảngTín cung bái kiến nhạc mẫu của mình - Trưởng công chúa!Thái hậu không hy vọng hậu đại của mình loạn thành một đám, sau khi PhạmNhàn về kinh, mỗi lần vào cung, anh luôn tránh xa Trưởng công chúa, sự thậtnày, khiến Thái hậu có chút không vui, nàng quyết định dùng quyền lực trongtay, giải quyết một chút hiềm khích giữa các thế hệ sau, thừa dịp có cơ hội UyểnNhi ở trong cung, liền triệu Phạm Nhàn vào cung.Bầu trời đã chìm vào hoàng hôn, hoàng cung lờ mờ tối, Uyển Nhi lo lắng nhìngương mặt của Phạm Nhàn, bĩu môi nói: "Thiếp không muốn đến Quảng Tíncung."Phạm Nhàn cười khổ an ủi: "Dẫu sao Trưởng công chúa cũng là mẫu thân củanàng, nói thế nào đi nữa cũng nên gặp mặt một lần." Tuy nói như vậy, nhưngtrái tim y đang đập nhanh hơn.Lâm Uyển Nhi chăm chú nhìn y nói: "Thiếp biết chàng cũng không muốn gặpmẫu thân, hay là chúng ta lén lút ra khỏi cung?"Phạm Nhàn không khỏi bật cười nói: "Cẩn thận Thái hậu lão tổ tông sẽ đánhchết hai đứa khốn kiếp không biết trời cao đất dày đấy."Phía trước cách đó không xa, cánh cổng của Quảng Tín cung đã mở ra một góc,vài cung nữ đang cúi đầu ngoan ngoãn chờ đợi hai người. Nói kỹ ra thì PhạmNhàn và Uyển Nhi nên được coi là nửa chủ nhân của Quảng Tín cung này,nhưng thời thế kỳ dị đã khiến cho mối quan hệ giữa bọn họ và tòa cung điệnnày trở nên hơi lạnh nhạt và quái lạ.Phạm Nhàn nở nụ cười ôn hòa, y nhìn qua những cung nữ kia, ánh mắt sắc bénđã nhận ra những cung nữ này cũng giống như khi y bước vào Quảng Tín cunglần đầu, đều có tu vi rất mạnh.Bước vào từ một góc của cửa cung, cơn gió nhẹ thổi qua mặt, mang theo mộtchút hơi lạnh, Phạm Nhàn nghĩ về người phụ nữ trong cung kia, không nhịnđược rùng mình lạnh lẽo..o O o ."Y Thần lại đây, để ta nhìn kỹ xem nào."Trưởng công chúa Lý Vân Duệ đã đón ngay ngoài điện, tuy giọng điệu cố gắnggiữ bình tĩnh nhưng Phạm Nhàn vẫn nghe ra một chút khác thường rất nhỏ. Yngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Trưởng công chúa đang chăm chú quansát thê tử run rẩy bên cạnh mình.Uyển Nhi cắn nhẹ bờ môi dày của mình, bàn tay nắm chặt phu quân, quyếtkhông buông lỏng.Phạm Nhàn nhẹ nhàng vỗ về bàn tay của cô, khích lệ cô.Uyển Nhi lấy lại sự bình tĩnh, bước lên phía trước, nhẹ nhàng cúi mình trước vịmỹ nhân mặc trang phục cung đình trên bậc thềm đá, nhẹ nhàng nói: "Kínhchào mẫu thân."