Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 998: Đêm cô đơn trong cung 4
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Trong lòng Phạm Nhàn khẽ rung động, bình tĩnh hỏi: "Ngài đã từng gặp mẫuthân của ta?"Trưởng công chúa im lặng một lúc rồi nói: "Vớ vẩn! Năm xưa cô ta vào kinh làở trong Thành Vương phủ, làm sao mà không gặp? Muốn tránh còn không tránhđược."Nói đến đây, đôi mắt của Trưởng công chúa nhẹ nhàng nhắm lại, chậm rãi nói:"Bản cung rất thích cô ta, thậm chí có thể nói là ghen tỵ với cô ta, nhưng cuốicùng... ta lại rất khinh thường cô ta."Phạm Nhàn nhíu mày, bình tĩnh cười nói: "Ta không cho là ngài có tư cáchnày."Nói ra câu này là cực kỳ to gan, song Trưởng công chúa không hề tức giận, nhẹnhàng đáp: "Trong mắt nhiều người đều cho là như vậy, ngay cả khi bản cungđã hỗ trợ hoàng huynh từ nhỏ, đã làm biết bao nhiêu chuyện cho Khánh Quốc,nhưng... chỉ cần so sánh với mẫu thân của ngươi, không ai cho rằng ta là ngườihơn.""Nhưng mà..." Trưởng công chúa lạnh lùng nói: "...ta vẫn khinh thường cô ta."Không chờ Phạm Nhàn phản bác, Trưởng công chúa đột nhiên nở nụ cười điêncuồng: "Bởi vì cuối cùng... cô ta đã chết."Trong lòng Phạm Nhàn thầm chấn động, không biết có phải hôm nay mình sẽxác nhận được chân tướng cuối cùng trong lịch sử hay không. Có điều câu nóitiếp theo của Trưởng công chúa khiến y thoáng thất vọng."Nhưng bản cung vẫn chưa chết." Trưởng công chúa lạnh lùng nói: "Ai có thểđoán được tương lai, liệu ta có làm tốt hơn cô ta hay không?"Trưởng công chúa quay người lại, đôi mắt nhẹ nhàng như làn sương dưới ánhtrăng nhìn chằm chằm vào Phạm Nhàn, nhỏ giọng nói: "Cuối cùng cô ta cũngkhông thể thống nhất thiên hạ, ngươi đoán xem liệu bản cung có làm được haykhông?"Phạm Nhàn bị ánh mắt này nhìn thẳng vào, cố gắng giữ bình tĩnh, im lặng mộtlúc lâu rồi mới chậm rãi nói: "Đánh giá một người, thực ra không nhất thiết phảidựa vào lãnh thổ và những ghi chép trên sử sách."Y đột nhiên nhớ đến lá thư đã đọc trong đêm mưa, lời nói cũng xuất thần:"Cũng giống như mẫu thân của ta, người không giúp triều đình Đại Khánh tathống nhất thiên hạ, nhưng ai mà biết liệu người không thể làm được, hay làngười khinh thường việc đó?"Trưởng công chúa giật mình, cuối cùng đề phòng trong lòng cũng lơi lỏng tronglòng, có phần không cam lòng nói: "Chuyện không thể làm được lại được cho làkhinh thường không làm? Như ngươi đã nói lúc trước, cuộc đời con người chỉcó vài chục năm ngắn ngủi, muốn lưu lại dấu ấn lâu dài trong lòng hậu nhân,không dựa vào sách sử thì dựa vào cái gì?""Mẫu thân của ta... không để lại một chữ ghi chép nào trên sử sách." PhạmNhàn chăm chú nhìn Trưởng công chúa, nói: "Ta nghĩ ngài cũng hiểu vì sao.Nhưng không thể vì điều này mà phủ nhận sự tồn tại của người trên thế giannày. Cho dù là sản phẩm của Nội Khố hay Giám Sát viện, đều đang kể cho cảthế gian được biết... Sách sử sẽ có ngày bị mọi người lãng quên, giấy vàng sẽ bịquét vào đống rác, nhưng những thay đổi thực sự đối với thế giới này sẽ đượclưu lại mãi mãi."Trưởng công chúa nghe xong đoạn văn này, im lặng một hồi lâu, sau đó mớinhẹ nhàng nói: "Nói cũng đúng, ta không hề tạo ra bất cứ thay đổi thật sự nàotrong thế gian này." Nói đến đây lại tạm dừng trong chốc lát rồi tự mỉa mai:"Ngoại trừ không ngừng thay đổi biên giới của quốc gia này, khiến cho lãnh thổcủa Khánh Quốc không ngừng mở rộng ra ngoài."o O o"Nhưng cho đánh chiếm được giang sơn vạn dặm, sau khi chết đi cũng chỉ cònlại một nấm mồ."Phạm Nhàn nghiêm túc đáp lời, tuy lúc trước Trưởng công chúa rất vô tình mỉamai y không biết bao nhiêu lần, nhưng y vẫn nói ra những lời cổ hủ như vậy.Trưởng công chúa không nhìn y nữa, ngắm khung cảnh yên tĩnh trong hoàngcung, nói: "Suy nghĩ của ngươi khác hẳn hầu hết nam nhân trong thiên hạ. Cómột số kẻ là vì hèn nhát vô dụng nên mới tìm cách ngụy biện mình đã thôngsuốt, coi mọi thứ nhẹ như mây gió... Còn loại người đã có đủ địa vị và khả năngnhư ngươi, nhưng lại không muốn kiến công lập trạng, lưu lại dấu ấn trong sửsách, đúng là khá hiếm thấy... cũng quá nhát gan."Phạm Nhàn mỉm cười trả lời: "Có lẽ An Chi tự biết mình không có năng lực đó,nhân vật hùng tài đại lược như bệ hạ, không phải lúc nào cũng có thể gặpđược."Nói xong, y cẩn thận quan sát Trưởng công chúa một lần nữa.Trưởng công chúa không nhìn y, ánh mắt đang dõi theo những góc khuất củahoàng cung, dường như bị ảnh hưởng bởi người nào đó trong lời nói của PhạmNhàn, rơi vào một trạng thái tâm lý kỳ lạ."Bản cung là người cực kỳ khao khát quyền lực." Trưởng công chúa im lặngmột lúc lâu sau đó mở miệng cười nói: "Nhưng điều này không có nghĩa là tathích quyền lực, bản cung chỉ cần dùng quyền lực để thực hiện một nguyệnvọng nào đó, mà nguyện vọng này, những người như các ngươi không thể hiểuđược."
Trong lòng Phạm Nhàn khẽ rung động, bình tĩnh hỏi: "Ngài đã từng gặp mẫu
thân của ta?"
Trưởng công chúa im lặng một lúc rồi nói: "Vớ vẩn! Năm xưa cô ta vào kinh là
ở trong Thành Vương phủ, làm sao mà không gặp? Muốn tránh còn không tránh
được."
Nói đến đây, đôi mắt của Trưởng công chúa nhẹ nhàng nhắm lại, chậm rãi nói:
"Bản cung rất thích cô ta, thậm chí có thể nói là ghen tỵ với cô ta, nhưng cuối
cùng... ta lại rất khinh thường cô ta."
Phạm Nhàn nhíu mày, bình tĩnh cười nói: "Ta không cho là ngài có tư cách
này."
Nói ra câu này là cực kỳ to gan, song Trưởng công chúa không hề tức giận, nhẹ
nhàng đáp: "Trong mắt nhiều người đều cho là như vậy, ngay cả khi bản cung
đã hỗ trợ hoàng huynh từ nhỏ, đã làm biết bao nhiêu chuyện cho Khánh Quốc,
nhưng... chỉ cần so sánh với mẫu thân của ngươi, không ai cho rằng ta là người
hơn."
"Nhưng mà..." Trưởng công chúa lạnh lùng nói: "...ta vẫn khinh thường cô ta."
Không chờ Phạm Nhàn phản bác, Trưởng công chúa đột nhiên nở nụ cười điên
cuồng: "Bởi vì cuối cùng... cô ta đã chết."
Trong lòng Phạm Nhàn thầm chấn động, không biết có phải hôm nay mình sẽ
xác nhận được chân tướng cuối cùng trong lịch sử hay không. Có điều câu nói
tiếp theo của Trưởng công chúa khiến y thoáng thất vọng.
"Nhưng bản cung vẫn chưa chết." Trưởng công chúa lạnh lùng nói: "Ai có thể
đoán được tương lai, liệu ta có làm tốt hơn cô ta hay không?"
Trưởng công chúa quay người lại, đôi mắt nhẹ nhàng như làn sương dưới ánh
trăng nhìn chằm chằm vào Phạm Nhàn, nhỏ giọng nói: "Cuối cùng cô ta cũng
không thể thống nhất thiên hạ, ngươi đoán xem liệu bản cung có làm được hay
không?"
Phạm Nhàn bị ánh mắt này nhìn thẳng vào, cố gắng giữ bình tĩnh, im lặng một
lúc lâu rồi mới chậm rãi nói: "Đánh giá một người, thực ra không nhất thiết phải
dựa vào lãnh thổ và những ghi chép trên sử sách."
Y đột nhiên nhớ đến lá thư đã đọc trong đêm mưa, lời nói cũng xuất thần:
"Cũng giống như mẫu thân của ta, người không giúp triều đình Đại Khánh ta
thống nhất thiên hạ, nhưng ai mà biết liệu người không thể làm được, hay là
người khinh thường việc đó?"
Trưởng công chúa giật mình, cuối cùng đề phòng trong lòng cũng lơi lỏng trong
lòng, có phần không cam lòng nói: "Chuyện không thể làm được lại được cho là
khinh thường không làm? Như ngươi đã nói lúc trước, cuộc đời con người chỉ
có vài chục năm ngắn ngủi, muốn lưu lại dấu ấn lâu dài trong lòng hậu nhân,
không dựa vào sách sử thì dựa vào cái gì?"
"Mẫu thân của ta... không để lại một chữ ghi chép nào trên sử sách." Phạm
Nhàn chăm chú nhìn Trưởng công chúa, nói: "Ta nghĩ ngài cũng hiểu vì sao.
Nhưng không thể vì điều này mà phủ nhận sự tồn tại của người trên thế gian
này. Cho dù là sản phẩm của Nội Khố hay Giám Sát viện, đều đang kể cho cả
thế gian được biết... Sách sử sẽ có ngày bị mọi người lãng quên, giấy vàng sẽ bị
quét vào đống rác, nhưng những thay đổi thực sự đối với thế giới này sẽ được
lưu lại mãi mãi."
Trưởng công chúa nghe xong đoạn văn này, im lặng một hồi lâu, sau đó mới
nhẹ nhàng nói: "Nói cũng đúng, ta không hề tạo ra bất cứ thay đổi thật sự nào
trong thế gian này." Nói đến đây lại tạm dừng trong chốc lát rồi tự mỉa mai:
"Ngoại trừ không ngừng thay đổi biên giới của quốc gia này, khiến cho lãnh thổ
của Khánh Quốc không ngừng mở rộng ra ngoài."
o O o
"Nhưng cho đánh chiếm được giang sơn vạn dặm, sau khi chết đi cũng chỉ còn
lại một nấm mồ."
Phạm Nhàn nghiêm túc đáp lời, tuy lúc trước Trưởng công chúa rất vô tình mỉa
mai y không biết bao nhiêu lần, nhưng y vẫn nói ra những lời cổ hủ như vậy.
Trưởng công chúa không nhìn y nữa, ngắm khung cảnh yên tĩnh trong hoàng
cung, nói: "Suy nghĩ của ngươi khác hẳn hầu hết nam nhân trong thiên hạ. Có
một số kẻ là vì hèn nhát vô dụng nên mới tìm cách ngụy biện mình đã thông
suốt, coi mọi thứ nhẹ như mây gió... Còn loại người đã có đủ địa vị và khả năng
như ngươi, nhưng lại không muốn kiến công lập trạng, lưu lại dấu ấn trong sử
sách, đúng là khá hiếm thấy... cũng quá nhát gan."
Phạm Nhàn mỉm cười trả lời: "Có lẽ An Chi tự biết mình không có năng lực đó,
nhân vật hùng tài đại lược như bệ hạ, không phải lúc nào cũng có thể gặp
được."
Nói xong, y cẩn thận quan sát Trưởng công chúa một lần nữa.
Trưởng công chúa không nhìn y, ánh mắt đang dõi theo những góc khuất của
hoàng cung, dường như bị ảnh hưởng bởi người nào đó trong lời nói của Phạm
Nhàn, rơi vào một trạng thái tâm lý kỳ lạ.
"Bản cung là người cực kỳ khao khát quyền lực." Trưởng công chúa im lặng
một lúc lâu sau đó mở miệng cười nói: "Nhưng điều này không có nghĩa là ta
thích quyền lực, bản cung chỉ cần dùng quyền lực để thực hiện một nguyện
vọng nào đó, mà nguyện vọng này, những người như các ngươi không thể hiểu
được."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Trong lòng Phạm Nhàn khẽ rung động, bình tĩnh hỏi: "Ngài đã từng gặp mẫuthân của ta?"Trưởng công chúa im lặng một lúc rồi nói: "Vớ vẩn! Năm xưa cô ta vào kinh làở trong Thành Vương phủ, làm sao mà không gặp? Muốn tránh còn không tránhđược."Nói đến đây, đôi mắt của Trưởng công chúa nhẹ nhàng nhắm lại, chậm rãi nói:"Bản cung rất thích cô ta, thậm chí có thể nói là ghen tỵ với cô ta, nhưng cuốicùng... ta lại rất khinh thường cô ta."Phạm Nhàn nhíu mày, bình tĩnh cười nói: "Ta không cho là ngài có tư cáchnày."Nói ra câu này là cực kỳ to gan, song Trưởng công chúa không hề tức giận, nhẹnhàng đáp: "Trong mắt nhiều người đều cho là như vậy, ngay cả khi bản cungđã hỗ trợ hoàng huynh từ nhỏ, đã làm biết bao nhiêu chuyện cho Khánh Quốc,nhưng... chỉ cần so sánh với mẫu thân của ngươi, không ai cho rằng ta là ngườihơn.""Nhưng mà..." Trưởng công chúa lạnh lùng nói: "...ta vẫn khinh thường cô ta."Không chờ Phạm Nhàn phản bác, Trưởng công chúa đột nhiên nở nụ cười điêncuồng: "Bởi vì cuối cùng... cô ta đã chết."Trong lòng Phạm Nhàn thầm chấn động, không biết có phải hôm nay mình sẽxác nhận được chân tướng cuối cùng trong lịch sử hay không. Có điều câu nóitiếp theo của Trưởng công chúa khiến y thoáng thất vọng."Nhưng bản cung vẫn chưa chết." Trưởng công chúa lạnh lùng nói: "Ai có thểđoán được tương lai, liệu ta có làm tốt hơn cô ta hay không?"Trưởng công chúa quay người lại, đôi mắt nhẹ nhàng như làn sương dưới ánhtrăng nhìn chằm chằm vào Phạm Nhàn, nhỏ giọng nói: "Cuối cùng cô ta cũngkhông thể thống nhất thiên hạ, ngươi đoán xem liệu bản cung có làm được haykhông?"Phạm Nhàn bị ánh mắt này nhìn thẳng vào, cố gắng giữ bình tĩnh, im lặng mộtlúc lâu rồi mới chậm rãi nói: "Đánh giá một người, thực ra không nhất thiết phảidựa vào lãnh thổ và những ghi chép trên sử sách."Y đột nhiên nhớ đến lá thư đã đọc trong đêm mưa, lời nói cũng xuất thần:"Cũng giống như mẫu thân của ta, người không giúp triều đình Đại Khánh tathống nhất thiên hạ, nhưng ai mà biết liệu người không thể làm được, hay làngười khinh thường việc đó?"Trưởng công chúa giật mình, cuối cùng đề phòng trong lòng cũng lơi lỏng tronglòng, có phần không cam lòng nói: "Chuyện không thể làm được lại được cho làkhinh thường không làm? Như ngươi đã nói lúc trước, cuộc đời con người chỉcó vài chục năm ngắn ngủi, muốn lưu lại dấu ấn lâu dài trong lòng hậu nhân,không dựa vào sách sử thì dựa vào cái gì?""Mẫu thân của ta... không để lại một chữ ghi chép nào trên sử sách." PhạmNhàn chăm chú nhìn Trưởng công chúa, nói: "Ta nghĩ ngài cũng hiểu vì sao.Nhưng không thể vì điều này mà phủ nhận sự tồn tại của người trên thế giannày. Cho dù là sản phẩm của Nội Khố hay Giám Sát viện, đều đang kể cho cảthế gian được biết... Sách sử sẽ có ngày bị mọi người lãng quên, giấy vàng sẽ bịquét vào đống rác, nhưng những thay đổi thực sự đối với thế giới này sẽ đượclưu lại mãi mãi."Trưởng công chúa nghe xong đoạn văn này, im lặng một hồi lâu, sau đó mớinhẹ nhàng nói: "Nói cũng đúng, ta không hề tạo ra bất cứ thay đổi thật sự nàotrong thế gian này." Nói đến đây lại tạm dừng trong chốc lát rồi tự mỉa mai:"Ngoại trừ không ngừng thay đổi biên giới của quốc gia này, khiến cho lãnh thổcủa Khánh Quốc không ngừng mở rộng ra ngoài."o O o"Nhưng cho đánh chiếm được giang sơn vạn dặm, sau khi chết đi cũng chỉ cònlại một nấm mồ."Phạm Nhàn nghiêm túc đáp lời, tuy lúc trước Trưởng công chúa rất vô tình mỉamai y không biết bao nhiêu lần, nhưng y vẫn nói ra những lời cổ hủ như vậy.Trưởng công chúa không nhìn y nữa, ngắm khung cảnh yên tĩnh trong hoàngcung, nói: "Suy nghĩ của ngươi khác hẳn hầu hết nam nhân trong thiên hạ. Cómột số kẻ là vì hèn nhát vô dụng nên mới tìm cách ngụy biện mình đã thôngsuốt, coi mọi thứ nhẹ như mây gió... Còn loại người đã có đủ địa vị và khả năngnhư ngươi, nhưng lại không muốn kiến công lập trạng, lưu lại dấu ấn trong sửsách, đúng là khá hiếm thấy... cũng quá nhát gan."Phạm Nhàn mỉm cười trả lời: "Có lẽ An Chi tự biết mình không có năng lực đó,nhân vật hùng tài đại lược như bệ hạ, không phải lúc nào cũng có thể gặpđược."Nói xong, y cẩn thận quan sát Trưởng công chúa một lần nữa.Trưởng công chúa không nhìn y, ánh mắt đang dõi theo những góc khuất củahoàng cung, dường như bị ảnh hưởng bởi người nào đó trong lời nói của PhạmNhàn, rơi vào một trạng thái tâm lý kỳ lạ."Bản cung là người cực kỳ khao khát quyền lực." Trưởng công chúa im lặngmột lúc lâu sau đó mở miệng cười nói: "Nhưng điều này không có nghĩa là tathích quyền lực, bản cung chỉ cần dùng quyền lực để thực hiện một nguyệnvọng nào đó, mà nguyện vọng này, những người như các ngươi không thể hiểuđược."