Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 999: Đêm cô đơn trong cung 5

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn nhẹ nhàng cúi đầu.Trưởng công chúa đột nhiên giơ tay lên, phải vài hơi ấm, cử chỉ dễ thương nhưmột cô bé. Vị công chúa này mỉm cười nói: "Nữ nhân cũng có thể làm việc, bảncung luôn muốn chứng minh điều này. Tại sao trên thế giới này luôn là namnhân lợi dụng nữ nhân? Tại sao nữ nhân không thể lợi dụng nam nhân?"Cuối cùng người phụ nữ xinh đẹp nhất Khánh Quốc này nói với Phạm Nhàn:"Điều này là bản cung học được từ mẫu thân của ngươi. Mà vừa rồi ta nói ta coithường mẫu thân của ngươi, chính là vì đến cuối cùng, cô ta vẫn... không thoátkhỏi kết cục bị nam nhân lợi dụng.""Ngươi đi đi, bản cung mệt rồi.""Cuộc đối thoại như thế này, chắc chắn không có lần thứ hai."Phạm Nhàn cúi đầu hành lễ, khóe mắt nhìn lướt qua đường cong mềm mại củaTrưởng công chúa, trong lòng ngẫm nghĩ về những câu nói vừa rồi., Y mỉmcười nhẹ nhàng, tự nhủ có đây lẽ là hiện tượng bình thường không thể thay đổitrong cuộc chiến giữa nam và nữ kéo dài cả hàng ngàn năm qua. Ngay cả ngườinhư ngài, chẳng phải cũng là phản ứng sau khi bị nam nhân lợi dụng mà khôngđược đáp lại hay sao?Trưởng công chúa nhìn bóng lưng bình tĩnh của y, hy vọng rằng những lời nóicủa mình ngày hôm nay có thể gieo hạt giống của đóa hoa độc vào trong lòngPhạm Nhàn.Cô lập tức ngẩng đầu, nhìn vào bầu trời đêm phía trên hoàng cung, đầu ngón taynhẹ nhàng nhúc nhích, dường như đang hồi tưởng về một đường nét nào đó, caumày suy nghĩ, đêm nay, hoàng đế ca ca sẽ ở cung nào?.o O o .Không thương tiếc, không xúc động, không ngẫm lại, Phạm Nhàn trực tiếp rờikhỏi Quảng Tín cung, dưới ánh đèn lồng của thái giám, y tiếp tục đi về phíatrước hoàng cung.Lưng y đã hơi ẩm, không phải vì sợ hãi, mà là do một loại cảm xúc phức tạpnào đó. Y không khỏi nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên vào Quảng Tín cung xoabóp cho Trưởng công chúa, khi đó hai ngón tay y dừng lại trên huyệt thái dươngbên mái tóc của mỹ nhân, lúc nào cũng lo sợ bị ám sát trong cung.Lúc này nhớ lại, khi đó trong khoản chính trị Phạm Nhàn thật quá ấu trĩ.Bây giờ, Phạm Nhàn đã hiểu rõ, chính trị là thứ đầy bóng tối, dơ bẩn, đẫm máu,là thứ cấm kỵ nhất không thể chạm vào trong thế gian này. Nhưng từ khi sinhra, y đã gắn bó mật thiết gắn kết với những thứ đó, do đó y nhất định phải làmviệc triệt để hơn tất cả mọi người, che giấu càng kỹ lưỡng hơn.Tối nay Trưởng công chúa rất bình tĩnh, nhưng Phạm Nhàn hiểu rõ, cũng nhưnụ cười trên gương mặt y càng dịu dàng thì ý muốn giết người trong lòng lạicàng mạnh mẽ. Trưởng công chúa càng bình tĩnh, thì tức là... càng điên cuồng.Vừa đi về phía trước thành, vừa nhìn chiếc đèn lồng u ám trước mặt nhẹ nhàngđong đưa, Phạm Nhàn bình tĩnh tới mức lạnh lùng phân tích những gì mình đãnhìn thấy nghe thấy tối nay. Còn việc hạt giống hoa độc mà Trưởng công chúamuốn gieo, thực ra bản thân Phạm Nhàn đã gieo từ lâu rồi, chẳng qua y luônche giấu kỹ lưỡng mà thôi.Trưởng công chúa sẽ điên cuồng như thế nào? Có phải như suy đoán của lãonhạc phụ ở Ngô Châu không? Nhưng Phạm Nhàn vẫn không hiểu nổi, phải điđâu tìm cơ hội... Y bỗng nhiên nghĩ ra, tối nay Trưởng công chúa không hề nhắcđến Lâm Nhược Phủ ở Ngô Châu xa xôi.Dựa theo hiểu biết của Phạm Nhàn về câu chuyện năm xưa, chưa chắc Trưởngcông chúa đã thấy Lâm Tướng gia vô tình. Sự việc tối nay quả thật kỳ quái, rõràng là thời gian gần đây người phụ nữ kia đã trải qua một loại biến đổi nào đó."Vật thay thế?"Phạm Nhàn nhíu mày, hạ giọng lẩm bẩm, y và Nhị Hoàng tử có một chút tươngđồng, nhưng điểm kỳ lạ chính là, y không giống ông già Hoàng đế của mình,ngược lại vị Thái tử mọi người thường cho là hèn nhát lại có nét gì đó giống vớidung mạo của Hoàng đế."Đại nhân, vật gì ạ?" Thái giám dẫn đường nịnh nọt hỏi.Phạm Nhàn mỉm cười, nói: "Vật vứt đi."Trong cung có nơi dành riêng để nghỉ ngơi, cách nội cung khá xa.Mười mấy năm trước, khi Hoàng đế bận rộn với công việc chính sự, thườngxuyên phải làm việc thâu đêm để quản lý việc nước. Thời điểm đó, các vị côngkhanh, tể tướng đều phải hầu trong cung, thường không kịp về phủ. Vì thế,Hoàng đế đặc cách, tạm dùng một khu vực phía trước hoàng thành cho những vịđại thần này nghỉ ngơi.Nhưng bây giờ, Khánh Quốc đang trong thời kỳ thái bình thịnh thế, tạm thờikhông có lo ngại nào ở biên cương, trong cung cũng không còn bận rộn nhưngày trước, nơi này cũng đã yên tĩnh suốt thời gian dài.Mãi cho tới tận hôm nay, Phạm Nhàn đến ở.Không mất quá nhiều thời gian, Phạm Nhàn đã rời khỏi tòa nhà kia, nương theobóng tối của bức tường thành cao cao, tiến lên phía trước như một bóng ma. Ynắm lấy một vốc tuyết đọng dưới tường thành, cẩn thận lau đi mùi hương nhẹnhàng trên ngón tay, tăng tốc độ, lao thẳng về phía chín cây tùng.

Phạm Nhàn nhẹ nhàng cúi đầu.

Trưởng công chúa đột nhiên giơ tay lên, phải vài hơi ấm, cử chỉ dễ thương như

một cô bé. Vị công chúa này mỉm cười nói: "Nữ nhân cũng có thể làm việc, bản

cung luôn muốn chứng minh điều này. Tại sao trên thế giới này luôn là nam

nhân lợi dụng nữ nhân? Tại sao nữ nhân không thể lợi dụng nam nhân?"

Cuối cùng người phụ nữ xinh đẹp nhất Khánh Quốc này nói với Phạm Nhàn:

"Điều này là bản cung học được từ mẫu thân của ngươi. Mà vừa rồi ta nói ta coi

thường mẫu thân của ngươi, chính là vì đến cuối cùng, cô ta vẫn... không thoát

khỏi kết cục bị nam nhân lợi dụng."

"Ngươi đi đi, bản cung mệt rồi."

"Cuộc đối thoại như thế này, chắc chắn không có lần thứ hai."

Phạm Nhàn cúi đầu hành lễ, khóe mắt nhìn lướt qua đường cong mềm mại của

Trưởng công chúa, trong lòng ngẫm nghĩ về những câu nói vừa rồi., Y mỉm

cười nhẹ nhàng, tự nhủ có đây lẽ là hiện tượng bình thường không thể thay đổi

trong cuộc chiến giữa nam và nữ kéo dài cả hàng ngàn năm qua. Ngay cả người

như ngài, chẳng phải cũng là phản ứng sau khi bị nam nhân lợi dụng mà không

được đáp lại hay sao?

Trưởng công chúa nhìn bóng lưng bình tĩnh của y, hy vọng rằng những lời nói

của mình ngày hôm nay có thể gieo hạt giống của đóa hoa độc vào trong lòng

Phạm Nhàn.

Cô lập tức ngẩng đầu, nhìn vào bầu trời đêm phía trên hoàng cung, đầu ngón tay

nhẹ nhàng nhúc nhích, dường như đang hồi tưởng về một đường nét nào đó, cau

mày suy nghĩ, đêm nay, hoàng đế ca ca sẽ ở cung nào?

.o O o .

Không thương tiếc, không xúc động, không ngẫm lại, Phạm Nhàn trực tiếp rời

khỏi Quảng Tín cung, dưới ánh đèn lồng của thái giám, y tiếp tục đi về phía

trước hoàng cung.

Lưng y đã hơi ẩm, không phải vì sợ hãi, mà là do một loại cảm xúc phức tạp

nào đó. Y không khỏi nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên vào Quảng Tín cung xoa

bóp cho Trưởng công chúa, khi đó hai ngón tay y dừng lại trên huyệt thái dương

bên mái tóc của mỹ nhân, lúc nào cũng lo sợ bị ám sát trong cung.

Lúc này nhớ lại, khi đó trong khoản chính trị Phạm Nhàn thật quá ấu trĩ.

Bây giờ, Phạm Nhàn đã hiểu rõ, chính trị là thứ đầy bóng tối, dơ bẩn, đẫm máu,

là thứ cấm kỵ nhất không thể chạm vào trong thế gian này. Nhưng từ khi sinh

ra, y đã gắn bó mật thiết gắn kết với những thứ đó, do đó y nhất định phải làm

việc triệt để hơn tất cả mọi người, che giấu càng kỹ lưỡng hơn.

Tối nay Trưởng công chúa rất bình tĩnh, nhưng Phạm Nhàn hiểu rõ, cũng như

nụ cười trên gương mặt y càng dịu dàng thì ý muốn giết người trong lòng lại

càng mạnh mẽ. Trưởng công chúa càng bình tĩnh, thì tức là... càng điên cuồng.

Vừa đi về phía trước thành, vừa nhìn chiếc đèn lồng u ám trước mặt nhẹ nhàng

đong đưa, Phạm Nhàn bình tĩnh tới mức lạnh lùng phân tích những gì mình đã

nhìn thấy nghe thấy tối nay. Còn việc hạt giống hoa độc mà Trưởng công chúa

muốn gieo, thực ra bản thân Phạm Nhàn đã gieo từ lâu rồi, chẳng qua y luôn

che giấu kỹ lưỡng mà thôi.

Trưởng công chúa sẽ điên cuồng như thế nào? Có phải như suy đoán của lão

nhạc phụ ở Ngô Châu không? Nhưng Phạm Nhàn vẫn không hiểu nổi, phải đi

đâu tìm cơ hội... Y bỗng nhiên nghĩ ra, tối nay Trưởng công chúa không hề nhắc

đến Lâm Nhược Phủ ở Ngô Châu xa xôi.

Dựa theo hiểu biết của Phạm Nhàn về câu chuyện năm xưa, chưa chắc Trưởng

công chúa đã thấy Lâm Tướng gia vô tình. Sự việc tối nay quả thật kỳ quái, rõ

ràng là thời gian gần đây người phụ nữ kia đã trải qua một loại biến đổi nào đó.

"Vật thay thế?"

Phạm Nhàn nhíu mày, hạ giọng lẩm bẩm, y và Nhị Hoàng tử có một chút tương

đồng, nhưng điểm kỳ lạ chính là, y không giống ông già Hoàng đế của mình,

ngược lại vị Thái tử mọi người thường cho là hèn nhát lại có nét gì đó giống với

dung mạo của Hoàng đế.

"Đại nhân, vật gì ạ?" Thái giám dẫn đường nịnh nọt hỏi.

Phạm Nhàn mỉm cười, nói: "Vật vứt đi."

Trong cung có nơi dành riêng để nghỉ ngơi, cách nội cung khá xa.

Mười mấy năm trước, khi Hoàng đế bận rộn với công việc chính sự, thường

xuyên phải làm việc thâu đêm để quản lý việc nước. Thời điểm đó, các vị công

khanh, tể tướng đều phải hầu trong cung, thường không kịp về phủ. Vì thế,

Hoàng đế đặc cách, tạm dùng một khu vực phía trước hoàng thành cho những vị

đại thần này nghỉ ngơi.

Nhưng bây giờ, Khánh Quốc đang trong thời kỳ thái bình thịnh thế, tạm thời

không có lo ngại nào ở biên cương, trong cung cũng không còn bận rộn như

ngày trước, nơi này cũng đã yên tĩnh suốt thời gian dài.

Mãi cho tới tận hôm nay, Phạm Nhàn đến ở.

Không mất quá nhiều thời gian, Phạm Nhàn đã rời khỏi tòa nhà kia, nương theo

bóng tối của bức tường thành cao cao, tiến lên phía trước như một bóng ma. Y

nắm lấy một vốc tuyết đọng dưới tường thành, cẩn thận lau đi mùi hương nhẹ

nhàng trên ngón tay, tăng tốc độ, lao thẳng về phía chín cây tùng.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn nhẹ nhàng cúi đầu.Trưởng công chúa đột nhiên giơ tay lên, phải vài hơi ấm, cử chỉ dễ thương nhưmột cô bé. Vị công chúa này mỉm cười nói: "Nữ nhân cũng có thể làm việc, bảncung luôn muốn chứng minh điều này. Tại sao trên thế giới này luôn là namnhân lợi dụng nữ nhân? Tại sao nữ nhân không thể lợi dụng nam nhân?"Cuối cùng người phụ nữ xinh đẹp nhất Khánh Quốc này nói với Phạm Nhàn:"Điều này là bản cung học được từ mẫu thân của ngươi. Mà vừa rồi ta nói ta coithường mẫu thân của ngươi, chính là vì đến cuối cùng, cô ta vẫn... không thoátkhỏi kết cục bị nam nhân lợi dụng.""Ngươi đi đi, bản cung mệt rồi.""Cuộc đối thoại như thế này, chắc chắn không có lần thứ hai."Phạm Nhàn cúi đầu hành lễ, khóe mắt nhìn lướt qua đường cong mềm mại củaTrưởng công chúa, trong lòng ngẫm nghĩ về những câu nói vừa rồi., Y mỉmcười nhẹ nhàng, tự nhủ có đây lẽ là hiện tượng bình thường không thể thay đổitrong cuộc chiến giữa nam và nữ kéo dài cả hàng ngàn năm qua. Ngay cả ngườinhư ngài, chẳng phải cũng là phản ứng sau khi bị nam nhân lợi dụng mà khôngđược đáp lại hay sao?Trưởng công chúa nhìn bóng lưng bình tĩnh của y, hy vọng rằng những lời nóicủa mình ngày hôm nay có thể gieo hạt giống của đóa hoa độc vào trong lòngPhạm Nhàn.Cô lập tức ngẩng đầu, nhìn vào bầu trời đêm phía trên hoàng cung, đầu ngón taynhẹ nhàng nhúc nhích, dường như đang hồi tưởng về một đường nét nào đó, caumày suy nghĩ, đêm nay, hoàng đế ca ca sẽ ở cung nào?.o O o .Không thương tiếc, không xúc động, không ngẫm lại, Phạm Nhàn trực tiếp rờikhỏi Quảng Tín cung, dưới ánh đèn lồng của thái giám, y tiếp tục đi về phíatrước hoàng cung.Lưng y đã hơi ẩm, không phải vì sợ hãi, mà là do một loại cảm xúc phức tạpnào đó. Y không khỏi nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên vào Quảng Tín cung xoabóp cho Trưởng công chúa, khi đó hai ngón tay y dừng lại trên huyệt thái dươngbên mái tóc của mỹ nhân, lúc nào cũng lo sợ bị ám sát trong cung.Lúc này nhớ lại, khi đó trong khoản chính trị Phạm Nhàn thật quá ấu trĩ.Bây giờ, Phạm Nhàn đã hiểu rõ, chính trị là thứ đầy bóng tối, dơ bẩn, đẫm máu,là thứ cấm kỵ nhất không thể chạm vào trong thế gian này. Nhưng từ khi sinhra, y đã gắn bó mật thiết gắn kết với những thứ đó, do đó y nhất định phải làmviệc triệt để hơn tất cả mọi người, che giấu càng kỹ lưỡng hơn.Tối nay Trưởng công chúa rất bình tĩnh, nhưng Phạm Nhàn hiểu rõ, cũng nhưnụ cười trên gương mặt y càng dịu dàng thì ý muốn giết người trong lòng lạicàng mạnh mẽ. Trưởng công chúa càng bình tĩnh, thì tức là... càng điên cuồng.Vừa đi về phía trước thành, vừa nhìn chiếc đèn lồng u ám trước mặt nhẹ nhàngđong đưa, Phạm Nhàn bình tĩnh tới mức lạnh lùng phân tích những gì mình đãnhìn thấy nghe thấy tối nay. Còn việc hạt giống hoa độc mà Trưởng công chúamuốn gieo, thực ra bản thân Phạm Nhàn đã gieo từ lâu rồi, chẳng qua y luônche giấu kỹ lưỡng mà thôi.Trưởng công chúa sẽ điên cuồng như thế nào? Có phải như suy đoán của lãonhạc phụ ở Ngô Châu không? Nhưng Phạm Nhàn vẫn không hiểu nổi, phải điđâu tìm cơ hội... Y bỗng nhiên nghĩ ra, tối nay Trưởng công chúa không hề nhắcđến Lâm Nhược Phủ ở Ngô Châu xa xôi.Dựa theo hiểu biết của Phạm Nhàn về câu chuyện năm xưa, chưa chắc Trưởngcông chúa đã thấy Lâm Tướng gia vô tình. Sự việc tối nay quả thật kỳ quái, rõràng là thời gian gần đây người phụ nữ kia đã trải qua một loại biến đổi nào đó."Vật thay thế?"Phạm Nhàn nhíu mày, hạ giọng lẩm bẩm, y và Nhị Hoàng tử có một chút tươngđồng, nhưng điểm kỳ lạ chính là, y không giống ông già Hoàng đế của mình,ngược lại vị Thái tử mọi người thường cho là hèn nhát lại có nét gì đó giống vớidung mạo của Hoàng đế."Đại nhân, vật gì ạ?" Thái giám dẫn đường nịnh nọt hỏi.Phạm Nhàn mỉm cười, nói: "Vật vứt đi."Trong cung có nơi dành riêng để nghỉ ngơi, cách nội cung khá xa.Mười mấy năm trước, khi Hoàng đế bận rộn với công việc chính sự, thườngxuyên phải làm việc thâu đêm để quản lý việc nước. Thời điểm đó, các vị côngkhanh, tể tướng đều phải hầu trong cung, thường không kịp về phủ. Vì thế,Hoàng đế đặc cách, tạm dùng một khu vực phía trước hoàng thành cho những vịđại thần này nghỉ ngơi.Nhưng bây giờ, Khánh Quốc đang trong thời kỳ thái bình thịnh thế, tạm thờikhông có lo ngại nào ở biên cương, trong cung cũng không còn bận rộn nhưngày trước, nơi này cũng đã yên tĩnh suốt thời gian dài.Mãi cho tới tận hôm nay, Phạm Nhàn đến ở.Không mất quá nhiều thời gian, Phạm Nhàn đã rời khỏi tòa nhà kia, nương theobóng tối của bức tường thành cao cao, tiến lên phía trước như một bóng ma. Ynắm lấy một vốc tuyết đọng dưới tường thành, cẩn thận lau đi mùi hương nhẹnhàng trên ngón tay, tăng tốc độ, lao thẳng về phía chín cây tùng.

Chương 999: Đêm cô đơn trong cung 5