Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1002: Ôi, nước mắt 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Ngọn nến trong phòng đung đưa, ánh sáng lay động, khung cảnh mông lung.Phạm Nhàn gọi Hồng Trúc tới bên cạnh, ghé sát tai hắn nhỏ giọng nói vài câu gìđó. Càng nghe con mắt của Hồng Trúc càng sáng lên, nhưng con ngươi vẫnkhông giấu nổi vẻ kinh ngạc và sợ hãi, có điều nỗi sợ này cũng không thể địchnổi báo đáp trong tương lai.Cũng như các đại thần trong triều, đám thái giám trong cung cũng phải âm thầmđặt cược, đặc biệt là loại Đại thái giám đã bò tới một cấp bậc nào đó như HồngTrúc.Bắt đầu từ một năm trước, do Phạm Nhàn âm thầm tác động, Hồng Trúc đãkhông còn lựa chọn nào khác để đặt cược."Hiện giờ việc liên lạc giữa chúng ta khá khó khăn, dẫu sao cũng phải tìm mộtcách." Sau khi đã trao đổi một số chuyện, Phạm Nhàn cau mày nói: "Nhưngchúng ta không thể thông qua người trung gian được, vẫn còn một số chi tiếtnhỏ ta cần trở về suy nghĩ kỹ lưỡng hơn. Trước khi ta lên đường đến GiangNam, chúng ta phải gặp nhau ít nhất một lần nữa. Trong tháng giêng, có ngàynào ngươi được ra khỏi cung không?""Ngày hai mươi hai." Hồng Trúc nuốt từng ngụm nước miếng, cúi đầu nói:"Nương nương không thích màu vải mà Giang Nam tiến cống năm ngoái, đã xiný chỉ chuyển một ít từ Đông Di thành tới, đó là một khoản buôn bán béo bở,Nương nương đã ban cho ta, nên trong ngày đó ta có thể ra ngoài."Phạm Nhàn gật đầu, xác nhận thời gian hẹn lần sau, trong lòng y chợt nảy sinhmột suy nghĩ: hắn phát hiện Hoàng hậu thực sự rất sủng ái thái giám Hồng Trúcnày —— y nhìn cái mụn trên trán của Hồng Trúc, lại vô thức được liếc mắt vềphía hạ bộ của hắn sau đó âm thầm nở nụ cười tự chế giễu. Thấy quá nhiềuchuyện đen tối trong hoàng cung u ám này, đôi khi y không khỏi nghĩ đếnnhững điều hạ lưu.Có điều, chuyện này là không thể. Việc kiểm tra thân thể trước khi nhập cungquá nghiêm ngặt, trong lãnh thổ của Khánh Quốc không thể nào có chuyện nhưcủa Vi Tiểu Bảo.Phạm Nhàn không dám lưu lại lâu trong gian nhà của Hồng Trúc, trước khi rờikhỏi còn cẩn thận nhắc nhở một vài điều.Sau khi y đi khỏi khá lâu, Hồng Trúc mới hồi tỉnh, nhìn góc phòng không mộtbóng người, nhìn đèn đóm xung quanh, trong lòng không khỏi cảm thấy mơ hồ:Cánh cửa khu nhà còn chưa mở, Phạm Nhàn đi bằng acchs nào?"Ha ha, thật là kỳ diệu."Hồng Trúc vỗ đùi, thầm ngưỡng mộ. Mấy ngày nay trong lòng hắn như có tảngđá lớn đè lên, nhưng không hiểu vì sao sau khi Phạm Nhàn đến, hắn bỗng nhiêncảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Có lẽ vì hắn đã chia sẻ bí mật lớn này với mộtngười khác, hay có lẽ hắn tin chắc rằng một nhân vật thần tiên như Phạm Nhànsẽ giải quyết ổn thỏa vấn đề này.Hắn rất tin tưởng Phạm Nhàn, cảm thấy cuối cùng hôm nay cũng có thể ngủmột giấc thật ngon, với sắc mặt thoải mái thổi tắt đèn, cởi bỏ y phục và chui vàochiếc chăn dày dặn. Tuy trong chăn không có thân hình tươi trẻ xinh đẹp của TúNhi, nhưng Tiểu Hồng công công vẫn cảm thấy vẫn rất yên tâm.o O oCó điều, lòng tin của Phạm Nhàn đối với Hồng Trúc không phải lúc nào cũngvững chắc.Có ba biện pháp để kiểm soát Hồng Trúc. Một là , hắn giúp báo thù cho gia đìnhmình, mặt khác lại cho huynh trưởng của hắn ở Cao Châu vô số lợi ích. Nhưngthứ thực sự ràng buộc Hồng Trúc lại là một chữ - tình. Trên thế gian này mỗingười mỗi khác, có kẻ có thể bị mua chuộc bằng vàng bạc, người khác không cókhả năng chống lại trước vẻ đẹp của mỹ nhân, mà Phạm Nhàn tin rằng HồngTrúc là một tiểu thái giám rất đặc biệt, mang phong cách trung thực và vẻ hiệpnghĩa. Nếu không, hắn cũng không cam tâm tình nguyện báo ân, trở thành "cáiđinh" trong tay Phạm Nhàn, cũng không thể nào tình cờ lấy lòng lòng Hồng lãothái giám...Có điều, tính cách và phẩm hạnh của một người thường thay đổi theo môitrường xung quanh. Bây giờ, Hồng Trúc đã không còn là cậu bé khốn khổ trốnchạy trong núi rừng, cũng không còn là tiểu thái giám bị mọi người bắt nạttrong cung Hắn đã là thái giám đứng đầu ở Đông Cung, lại được Hoàng hậu yêumến, Hoàng đế ưu ái. Các thái giám và cung nữ trong hoàng cung đều cố gắnglấy lòng hắn - môi trường có thể làm thay đổi thân thể, nuôi dưỡng có thể thayđổi tinh thần, ham muốn vinh quang có thể làm mất lí trí, dục vọng lợi ích cóthể làm mù cõi lòng. Ai biết sau này hắn có thể chịu nổi sự quyến rũ của lợi íchhay không, liệu có thầm lặng đảo sang phía khác hay không.Không ai biết Hồng Trúc là người của Phạm Nhàn, vì vậy khi các phe khác tiếpnhận hắn, mọi thứ đều trở nên dễ dàng. Nếu vẫn khăng khít không thay đổi,đương nhiên Phạm Nhàn rất hài lòng với tình hình hiện tại. Nhưng nếu HồngTrúc thực sự thay đổi thì Phạm Nhàn cũng chẳng có cách nào.Cũng may có bí mật như thế này. Phạm Nhàn rất biết ơn bí mật này. Cho dù saunày nó có mang lại lợi ích gì cho mình hay không, ít nhất bí mật chung này sẽkhiến Hồng Trúc không thể rời bỏ bản thân, chi ít là cho đến khi Trưởng côngchúa và Thái tử sụp đổ.
Ngọn nến trong phòng đung đưa, ánh sáng lay động, khung cảnh mông lung.
Phạm Nhàn gọi Hồng Trúc tới bên cạnh, ghé sát tai hắn nhỏ giọng nói vài câu gì
đó. Càng nghe con mắt của Hồng Trúc càng sáng lên, nhưng con ngươi vẫn
không giấu nổi vẻ kinh ngạc và sợ hãi, có điều nỗi sợ này cũng không thể địch
nổi báo đáp trong tương lai.
Cũng như các đại thần trong triều, đám thái giám trong cung cũng phải âm thầm
đặt cược, đặc biệt là loại Đại thái giám đã bò tới một cấp bậc nào đó như Hồng
Trúc.
Bắt đầu từ một năm trước, do Phạm Nhàn âm thầm tác động, Hồng Trúc đã
không còn lựa chọn nào khác để đặt cược.
"Hiện giờ việc liên lạc giữa chúng ta khá khó khăn, dẫu sao cũng phải tìm một
cách." Sau khi đã trao đổi một số chuyện, Phạm Nhàn cau mày nói: "Nhưng
chúng ta không thể thông qua người trung gian được, vẫn còn một số chi tiết
nhỏ ta cần trở về suy nghĩ kỹ lưỡng hơn. Trước khi ta lên đường đến Giang
Nam, chúng ta phải gặp nhau ít nhất một lần nữa. Trong tháng giêng, có ngày
nào ngươi được ra khỏi cung không?"
"Ngày hai mươi hai." Hồng Trúc nuốt từng ngụm nước miếng, cúi đầu nói:
"Nương nương không thích màu vải mà Giang Nam tiến cống năm ngoái, đã xin
ý chỉ chuyển một ít từ Đông Di thành tới, đó là một khoản buôn bán béo bở,
Nương nương đã ban cho ta, nên trong ngày đó ta có thể ra ngoài."
Phạm Nhàn gật đầu, xác nhận thời gian hẹn lần sau, trong lòng y chợt nảy sinh
một suy nghĩ: hắn phát hiện Hoàng hậu thực sự rất sủng ái thái giám Hồng Trúc
này —— y nhìn cái mụn trên trán của Hồng Trúc, lại vô thức được liếc mắt về
phía hạ bộ của hắn sau đó âm thầm nở nụ cười tự chế giễu. Thấy quá nhiều
chuyện đen tối trong hoàng cung u ám này, đôi khi y không khỏi nghĩ đến
những điều hạ lưu.
Có điều, chuyện này là không thể. Việc kiểm tra thân thể trước khi nhập cung
quá nghiêm ngặt, trong lãnh thổ của Khánh Quốc không thể nào có chuyện như
của Vi Tiểu Bảo.
Phạm Nhàn không dám lưu lại lâu trong gian nhà của Hồng Trúc, trước khi rời
khỏi còn cẩn thận nhắc nhở một vài điều.
Sau khi y đi khỏi khá lâu, Hồng Trúc mới hồi tỉnh, nhìn góc phòng không một
bóng người, nhìn đèn đóm xung quanh, trong lòng không khỏi cảm thấy mơ hồ:
Cánh cửa khu nhà còn chưa mở, Phạm Nhàn đi bằng acchs nào?
"Ha ha, thật là kỳ diệu."
Hồng Trúc vỗ đùi, thầm ngưỡng mộ. Mấy ngày nay trong lòng hắn như có tảng
đá lớn đè lên, nhưng không hiểu vì sao sau khi Phạm Nhàn đến, hắn bỗng nhiên
cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Có lẽ vì hắn đã chia sẻ bí mật lớn này với một
người khác, hay có lẽ hắn tin chắc rằng một nhân vật thần tiên như Phạm Nhàn
sẽ giải quyết ổn thỏa vấn đề này.
Hắn rất tin tưởng Phạm Nhàn, cảm thấy cuối cùng hôm nay cũng có thể ngủ
một giấc thật ngon, với sắc mặt thoải mái thổi tắt đèn, cởi bỏ y phục và chui vào
chiếc chăn dày dặn. Tuy trong chăn không có thân hình tươi trẻ xinh đẹp của Tú
Nhi, nhưng Tiểu Hồng công công vẫn cảm thấy vẫn rất yên tâm.
o O o
Có điều, lòng tin của Phạm Nhàn đối với Hồng Trúc không phải lúc nào cũng
vững chắc.
Có ba biện pháp để kiểm soát Hồng Trúc. Một là , hắn giúp báo thù cho gia đình
mình, mặt khác lại cho huynh trưởng của hắn ở Cao Châu vô số lợi ích. Nhưng
thứ thực sự ràng buộc Hồng Trúc lại là một chữ - tình. Trên thế gian này mỗi
người mỗi khác, có kẻ có thể bị mua chuộc bằng vàng bạc, người khác không có
khả năng chống lại trước vẻ đẹp của mỹ nhân, mà Phạm Nhàn tin rằng Hồng
Trúc là một tiểu thái giám rất đặc biệt, mang phong cách trung thực và vẻ hiệp
nghĩa. Nếu không, hắn cũng không cam tâm tình nguyện báo ân, trở thành "cái
đinh" trong tay Phạm Nhàn, cũng không thể nào tình cờ lấy lòng lòng Hồng lão
thái giám...
Có điều, tính cách và phẩm hạnh của một người thường thay đổi theo môi
trường xung quanh. Bây giờ, Hồng Trúc đã không còn là cậu bé khốn khổ trốn
chạy trong núi rừng, cũng không còn là tiểu thái giám bị mọi người bắt nạt
trong cung Hắn đã là thái giám đứng đầu ở Đông Cung, lại được Hoàng hậu yêu
mến, Hoàng đế ưu ái. Các thái giám và cung nữ trong hoàng cung đều cố gắng
lấy lòng hắn - môi trường có thể làm thay đổi thân thể, nuôi dưỡng có thể thay
đổi tinh thần, ham muốn vinh quang có thể làm mất lí trí, dục vọng lợi ích có
thể làm mù cõi lòng. Ai biết sau này hắn có thể chịu nổi sự quyến rũ của lợi ích
hay không, liệu có thầm lặng đảo sang phía khác hay không.
Không ai biết Hồng Trúc là người của Phạm Nhàn, vì vậy khi các phe khác tiếp
nhận hắn, mọi thứ đều trở nên dễ dàng. Nếu vẫn khăng khít không thay đổi,
đương nhiên Phạm Nhàn rất hài lòng với tình hình hiện tại. Nhưng nếu Hồng
Trúc thực sự thay đổi thì Phạm Nhàn cũng chẳng có cách nào.
Cũng may có bí mật như thế này. Phạm Nhàn rất biết ơn bí mật này. Cho dù sau
này nó có mang lại lợi ích gì cho mình hay không, ít nhất bí mật chung này sẽ
khiến Hồng Trúc không thể rời bỏ bản thân, chi ít là cho đến khi Trưởng công
chúa và Thái tử sụp đổ.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Ngọn nến trong phòng đung đưa, ánh sáng lay động, khung cảnh mông lung.Phạm Nhàn gọi Hồng Trúc tới bên cạnh, ghé sát tai hắn nhỏ giọng nói vài câu gìđó. Càng nghe con mắt của Hồng Trúc càng sáng lên, nhưng con ngươi vẫnkhông giấu nổi vẻ kinh ngạc và sợ hãi, có điều nỗi sợ này cũng không thể địchnổi báo đáp trong tương lai.Cũng như các đại thần trong triều, đám thái giám trong cung cũng phải âm thầmđặt cược, đặc biệt là loại Đại thái giám đã bò tới một cấp bậc nào đó như HồngTrúc.Bắt đầu từ một năm trước, do Phạm Nhàn âm thầm tác động, Hồng Trúc đãkhông còn lựa chọn nào khác để đặt cược."Hiện giờ việc liên lạc giữa chúng ta khá khó khăn, dẫu sao cũng phải tìm mộtcách." Sau khi đã trao đổi một số chuyện, Phạm Nhàn cau mày nói: "Nhưngchúng ta không thể thông qua người trung gian được, vẫn còn một số chi tiếtnhỏ ta cần trở về suy nghĩ kỹ lưỡng hơn. Trước khi ta lên đường đến GiangNam, chúng ta phải gặp nhau ít nhất một lần nữa. Trong tháng giêng, có ngàynào ngươi được ra khỏi cung không?""Ngày hai mươi hai." Hồng Trúc nuốt từng ngụm nước miếng, cúi đầu nói:"Nương nương không thích màu vải mà Giang Nam tiến cống năm ngoái, đã xiný chỉ chuyển một ít từ Đông Di thành tới, đó là một khoản buôn bán béo bở,Nương nương đã ban cho ta, nên trong ngày đó ta có thể ra ngoài."Phạm Nhàn gật đầu, xác nhận thời gian hẹn lần sau, trong lòng y chợt nảy sinhmột suy nghĩ: hắn phát hiện Hoàng hậu thực sự rất sủng ái thái giám Hồng Trúcnày —— y nhìn cái mụn trên trán của Hồng Trúc, lại vô thức được liếc mắt vềphía hạ bộ của hắn sau đó âm thầm nở nụ cười tự chế giễu. Thấy quá nhiềuchuyện đen tối trong hoàng cung u ám này, đôi khi y không khỏi nghĩ đếnnhững điều hạ lưu.Có điều, chuyện này là không thể. Việc kiểm tra thân thể trước khi nhập cungquá nghiêm ngặt, trong lãnh thổ của Khánh Quốc không thể nào có chuyện nhưcủa Vi Tiểu Bảo.Phạm Nhàn không dám lưu lại lâu trong gian nhà của Hồng Trúc, trước khi rờikhỏi còn cẩn thận nhắc nhở một vài điều.Sau khi y đi khỏi khá lâu, Hồng Trúc mới hồi tỉnh, nhìn góc phòng không mộtbóng người, nhìn đèn đóm xung quanh, trong lòng không khỏi cảm thấy mơ hồ:Cánh cửa khu nhà còn chưa mở, Phạm Nhàn đi bằng acchs nào?"Ha ha, thật là kỳ diệu."Hồng Trúc vỗ đùi, thầm ngưỡng mộ. Mấy ngày nay trong lòng hắn như có tảngđá lớn đè lên, nhưng không hiểu vì sao sau khi Phạm Nhàn đến, hắn bỗng nhiêncảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Có lẽ vì hắn đã chia sẻ bí mật lớn này với mộtngười khác, hay có lẽ hắn tin chắc rằng một nhân vật thần tiên như Phạm Nhànsẽ giải quyết ổn thỏa vấn đề này.Hắn rất tin tưởng Phạm Nhàn, cảm thấy cuối cùng hôm nay cũng có thể ngủmột giấc thật ngon, với sắc mặt thoải mái thổi tắt đèn, cởi bỏ y phục và chui vàochiếc chăn dày dặn. Tuy trong chăn không có thân hình tươi trẻ xinh đẹp của TúNhi, nhưng Tiểu Hồng công công vẫn cảm thấy vẫn rất yên tâm.o O oCó điều, lòng tin của Phạm Nhàn đối với Hồng Trúc không phải lúc nào cũngvững chắc.Có ba biện pháp để kiểm soát Hồng Trúc. Một là , hắn giúp báo thù cho gia đìnhmình, mặt khác lại cho huynh trưởng của hắn ở Cao Châu vô số lợi ích. Nhưngthứ thực sự ràng buộc Hồng Trúc lại là một chữ - tình. Trên thế gian này mỗingười mỗi khác, có kẻ có thể bị mua chuộc bằng vàng bạc, người khác không cókhả năng chống lại trước vẻ đẹp của mỹ nhân, mà Phạm Nhàn tin rằng HồngTrúc là một tiểu thái giám rất đặc biệt, mang phong cách trung thực và vẻ hiệpnghĩa. Nếu không, hắn cũng không cam tâm tình nguyện báo ân, trở thành "cáiđinh" trong tay Phạm Nhàn, cũng không thể nào tình cờ lấy lòng lòng Hồng lãothái giám...Có điều, tính cách và phẩm hạnh của một người thường thay đổi theo môitrường xung quanh. Bây giờ, Hồng Trúc đã không còn là cậu bé khốn khổ trốnchạy trong núi rừng, cũng không còn là tiểu thái giám bị mọi người bắt nạttrong cung Hắn đã là thái giám đứng đầu ở Đông Cung, lại được Hoàng hậu yêumến, Hoàng đế ưu ái. Các thái giám và cung nữ trong hoàng cung đều cố gắnglấy lòng hắn - môi trường có thể làm thay đổi thân thể, nuôi dưỡng có thể thayđổi tinh thần, ham muốn vinh quang có thể làm mất lí trí, dục vọng lợi ích cóthể làm mù cõi lòng. Ai biết sau này hắn có thể chịu nổi sự quyến rũ của lợi íchhay không, liệu có thầm lặng đảo sang phía khác hay không.Không ai biết Hồng Trúc là người của Phạm Nhàn, vì vậy khi các phe khác tiếpnhận hắn, mọi thứ đều trở nên dễ dàng. Nếu vẫn khăng khít không thay đổi,đương nhiên Phạm Nhàn rất hài lòng với tình hình hiện tại. Nhưng nếu HồngTrúc thực sự thay đổi thì Phạm Nhàn cũng chẳng có cách nào.Cũng may có bí mật như thế này. Phạm Nhàn rất biết ơn bí mật này. Cho dù saunày nó có mang lại lợi ích gì cho mình hay không, ít nhất bí mật chung này sẽkhiến Hồng Trúc không thể rời bỏ bản thân, chi ít là cho đến khi Trưởng côngchúa và Thái tử sụp đổ.