Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1001: Ôi, nước mắt 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Mỗi khi nghĩ đến điều đó, lòng hắn chợt thấy u sầu, sau đó nổi giận, nhưng cuốicùng lại cảm thấy biết ơn sâu sắc đối với vị Tiểu Phạm đại nhân bên ngoài cungkia.Hồng Trúc không phải là kẻ vong ân bội nghĩa, theo chân lý "kẻ sĩ sẵn lòng hisinh vì tri kỷ", hắn luôn tự nhận là tuy dưới khố không còn thứ kia, nhưng tấmlòng mình... vẫn là một sĩ tử.Ngón tay hắn ta nhẹ nhàng vuốt ve những hạt tròn trên bề mặt cái ấm tử sa,nhưng tâm tư lại không đặt trên cảm giác thoải mái này. Hắn đang nghĩ về việcmình mạo hiểm thông báo cho Tiểu Phạm đại nhân, không biết chuyện này sẽđem đến tai họa gì cho mình... Hắn luôn cảm thấy sợ hãi, lo lắng suốt nhiềungày. Mãi đến khi Tiểu Phạm đại nhân trở về kinh thành, hắn mới cảm thấybình tĩnh trở lại. Chuyện đáng sợ như vậy cứ giao cho Tiểu Phạm đại nhân xửlý, có lẽ đại nhân cũng thu được lợi ích gì đó từ việc này, mình cũng coi là đãtrả ơn phần nào, chỉ cần... chuyện đó không liên quan gì đến mình là tốt rồi.Ngón tay của Hồng Trúc bỗng dưng run rẩy một hồi, hắn lè lưỡi liếm ướt đôimôi khô khốc do căng thẳng, khàn giọng nói: "Ngươi ra ngoài đi, ta mệt rồi,không cần đến làm phiền ta nữa."Vị tiểu thái giám có khuôn mặt thanh tú khoảng mười ba, mười bốn tuổi, saukhi lấy khăn lau sạch chân cho tiểu Hồng công công bèn cười hì hì nói: "Côngcông, có cần nô tài gọi Tú Nhi đến xoa bóp giúp công công không?"Hồng Trúc nghe câu này bỗng giật mình, nhanh chóng tưởng tượng tới thân thểmềm mại cùng cái lưỡi ẩm ướt thơm phức của cung nữ kia. Một cảm giác nóngrực tràn về, nhưng lại không thể dâng tới nơi cần đến, mặt mày không khỏi usầu. Lại thêm hắn sợ lời nói vừa rồi bị người trong phòng nghe thấy, vừa xấu hổvừa tức giận mắng: "Ra ngoài! Tú Nhi Tỉnh Nhi cái gì."Tiểu thái giám không hiểu vì sao Hồng Trúc lại nổi nóng, mặt mày như đưa đámrời khỏi căn phòng, cẩn thận đóng chặt gian nhà và căn phòng lại, rồi tự tớiphòng bên mé đi ngủi.o O o"Tỉnh Nhi... đó là cung nữ thân cận của Nghi Quý tần, ngươi cũng dám có ýđồ." Phạm Nhàn từ trong phòng bước ra, vừa cười vừa mắng: "Nhìn ngươi kìa,ngày nào cũng sống sung sướng hơn cả ta, dần dà ngay cả lá gan cũng lớn hơnrồi."Hồng Trúc mặt mày như đưa đám nói: "Ngài đừng trêu chọc ta, lá gan nào có gìlớn lớn..." Hắn nhìn Phạm Nhàn thăm dò, cười nói: "Hơn nữa Tỉnh Nhi cônương kia, không phải là người của ngài sao?"Phạm Nhàn giật mình, hạ giọng trách mắng: "Muốn chết à! Mấy lời hoangđường như vậy mà cũng dám nói."Hồng Trúc cười làm lành, ngậm miệng lại.Gian nhà này nhỏ này nằm ở phía tây nam của khu Hoán Y phường, nơi đây rấtyên tĩnh. Vừa rồi, Phạm Nhàn đã sử dụng chân khí lắng nghe, xác định chắcchắn xung quanh không có ai đang nghe lén, tương đối an toàn, cũng thuận tiệnđể trò chuyện. Y sợ Hồng Trúc quá kinh hãi trước chuyện đó, nên vừa mởmiệng đã đùa vài vài câu.Y ngồi bên góc giường sưởi, theo góc độ này ánh đèn trong phòng không thểchiếu bóng y ra ngoài.Hồng Trúc cẩn thận nhìn xung quanh một cách cẩn thận, hạ giọng nói: "Biếtđược hôm nay ngài ở phía trước hoàng thành, ta cũng đoán ra, nhưng... nơi nàycũng không an toàn, chúng ta nên đi ngay đi."Phạm Nhàn gật đầu, nhìn hắn một lúc rồi hạ giọng hỏi: "Xác nhận chưa?"Khuôn mặt Hồng Trúc đột nhiên biến sắc, đôi môi run rẩy cả nửa ngày, hắn lạisợ sệt nhìn quanh một lần nữa sau một hồi lâu mới gật đầu."Chuyện này phải giữ kín trong lòng, không ai được nói ra." Phạm Nhàn biếtHồng Trúc không đến mức ngu xuẩn đến vậy, nhưng vẫn lo lắng nhắc nhở, caumày nói: "Cho dù thế nào đi nữa, cũng không được nhiều lời... Lúc ngủ, tốt nhấtbên cạnh không nên có ai... Ngay cả Tú Nhi kia cũng không được."Hồng Trúc giật mình, nghĩ thầm "chết tiệt, thế này thì nghiêm khắc quá", ai cóthể kiểm soát chuyện nói mê đêm đến như vậy chứ?Thật ra lúc này Phạm Nhàn cũng khá bực tức, làm sao để biến củ khoai langnóng bỏng tay này thành một tảng đá để ném người đây? Trong chuyện này cóquá nhiều điềuu cần suy nghĩ. Đêm nay hắn đến gặp Hồng Trúc chủ yếu là đểxác nhận sự việc này, còn kế hoạch tiếp theo không thể vội vã mù quáng được.Y im lặng một lúc sau đó hạ giọng nói: "Cho dù sau này ta có làm gì đi nữa,chuyện quan trọng nhất mà ngươi cần nhớ là phải tự mình tách mình ra khỏi sựviệc này... Không được để bất cứ ai biết ngươi có liên quan đến chuyện này.""Đó là điều kiện đầu tiên." Phạm Nhàn nói một cách nghiêm túc: "Chỉ cần cómột chút khả năng ảnh hưởng đến ngươi, ta sẽ không hành động."Hồng Trúc lẳng lặng gật đầu, trong lòng đã hiểu rõ từ lâu: mình đã bán tin tứcnày cho Tiểu Phạm đại nhân, chắc chắn Tiểu Phạm đại nhân sẽ sử dụng thôngtin này, cũng chắc chắn rằng mình sẽ trở thành một mắt xích quan trọng trongkế hoạch của đối phương. Từ đầu, hắn đã đặt tính mạng của mình vào tay PhạmNhàn. n tình mấy chục mạng người trong tộc, dù liều mình báo đáp cũng khôngcó gì sai. Lúc này, nghe Phạm Nhàn quan tâm đến an toàn của mình, trong lònganh càng cảm động.

Mỗi khi nghĩ đến điều đó, lòng hắn chợt thấy u sầu, sau đó nổi giận, nhưng cuối

cùng lại cảm thấy biết ơn sâu sắc đối với vị Tiểu Phạm đại nhân bên ngoài cung

kia.

Hồng Trúc không phải là kẻ vong ân bội nghĩa, theo chân lý "kẻ sĩ sẵn lòng hi

sinh vì tri kỷ", hắn luôn tự nhận là tuy dưới khố không còn thứ kia, nhưng tấm

lòng mình... vẫn là một sĩ tử.

Ngón tay hắn ta nhẹ nhàng vuốt ve những hạt tròn trên bề mặt cái ấm tử sa,

nhưng tâm tư lại không đặt trên cảm giác thoải mái này. Hắn đang nghĩ về việc

mình mạo hiểm thông báo cho Tiểu Phạm đại nhân, không biết chuyện này sẽ

đem đến tai họa gì cho mình... Hắn luôn cảm thấy sợ hãi, lo lắng suốt nhiều

ngày. Mãi đến khi Tiểu Phạm đại nhân trở về kinh thành, hắn mới cảm thấy

bình tĩnh trở lại. Chuyện đáng sợ như vậy cứ giao cho Tiểu Phạm đại nhân xử

lý, có lẽ đại nhân cũng thu được lợi ích gì đó từ việc này, mình cũng coi là đã

trả ơn phần nào, chỉ cần... chuyện đó không liên quan gì đến mình là tốt rồi.

Ngón tay của Hồng Trúc bỗng dưng run rẩy một hồi, hắn lè lưỡi liếm ướt đôi

môi khô khốc do căng thẳng, khàn giọng nói: "Ngươi ra ngoài đi, ta mệt rồi,

không cần đến làm phiền ta nữa."

Vị tiểu thái giám có khuôn mặt thanh tú khoảng mười ba, mười bốn tuổi, sau

khi lấy khăn lau sạch chân cho tiểu Hồng công công bèn cười hì hì nói: "Công

công, có cần nô tài gọi Tú Nhi đến xoa bóp giúp công công không?"

Hồng Trúc nghe câu này bỗng giật mình, nhanh chóng tưởng tượng tới thân thể

mềm mại cùng cái lưỡi ẩm ướt thơm phức của cung nữ kia. Một cảm giác nóng

rực tràn về, nhưng lại không thể dâng tới nơi cần đến, mặt mày không khỏi u

sầu. Lại thêm hắn sợ lời nói vừa rồi bị người trong phòng nghe thấy, vừa xấu hổ

vừa tức giận mắng: "Ra ngoài! Tú Nhi Tỉnh Nhi cái gì."

Tiểu thái giám không hiểu vì sao Hồng Trúc lại nổi nóng, mặt mày như đưa đám

rời khỏi căn phòng, cẩn thận đóng chặt gian nhà và căn phòng lại, rồi tự tới

phòng bên mé đi ngủi.

o O o

"Tỉnh Nhi... đó là cung nữ thân cận của Nghi Quý tần, ngươi cũng dám có ý

đồ." Phạm Nhàn từ trong phòng bước ra, vừa cười vừa mắng: "Nhìn ngươi kìa,

ngày nào cũng sống sung sướng hơn cả ta, dần dà ngay cả lá gan cũng lớn hơn

rồi."

Hồng Trúc mặt mày như đưa đám nói: "Ngài đừng trêu chọc ta, lá gan nào có gì

lớn lớn..." Hắn nhìn Phạm Nhàn thăm dò, cười nói: "Hơn nữa Tỉnh Nhi cô

nương kia, không phải là người của ngài sao?"

Phạm Nhàn giật mình, hạ giọng trách mắng: "Muốn chết à! Mấy lời hoang

đường như vậy mà cũng dám nói."

Hồng Trúc cười làm lành, ngậm miệng lại.

Gian nhà này nhỏ này nằm ở phía tây nam của khu Hoán Y phường, nơi đây rất

yên tĩnh. Vừa rồi, Phạm Nhàn đã sử dụng chân khí lắng nghe, xác định chắc

chắn xung quanh không có ai đang nghe lén, tương đối an toàn, cũng thuận tiện

để trò chuyện. Y sợ Hồng Trúc quá kinh hãi trước chuyện đó, nên vừa mở

miệng đã đùa vài vài câu.

Y ngồi bên góc giường sưởi, theo góc độ này ánh đèn trong phòng không thể

chiếu bóng y ra ngoài.

Hồng Trúc cẩn thận nhìn xung quanh một cách cẩn thận, hạ giọng nói: "Biết

được hôm nay ngài ở phía trước hoàng thành, ta cũng đoán ra, nhưng... nơi này

cũng không an toàn, chúng ta nên đi ngay đi."

Phạm Nhàn gật đầu, nhìn hắn một lúc rồi hạ giọng hỏi: "Xác nhận chưa?"

Khuôn mặt Hồng Trúc đột nhiên biến sắc, đôi môi run rẩy cả nửa ngày, hắn lại

sợ sệt nhìn quanh một lần nữa sau một hồi lâu mới gật đầu.

"Chuyện này phải giữ kín trong lòng, không ai được nói ra." Phạm Nhàn biết

Hồng Trúc không đến mức ngu xuẩn đến vậy, nhưng vẫn lo lắng nhắc nhở, cau

mày nói: "Cho dù thế nào đi nữa, cũng không được nhiều lời... Lúc ngủ, tốt nhất

bên cạnh không nên có ai... Ngay cả Tú Nhi kia cũng không được."

Hồng Trúc giật mình, nghĩ thầm "chết tiệt, thế này thì nghiêm khắc quá", ai có

thể kiểm soát chuyện nói mê đêm đến như vậy chứ?

Thật ra lúc này Phạm Nhàn cũng khá bực tức, làm sao để biến củ khoai lang

nóng bỏng tay này thành một tảng đá để ném người đây? Trong chuyện này có

quá nhiều điềuu cần suy nghĩ. Đêm nay hắn đến gặp Hồng Trúc chủ yếu là để

xác nhận sự việc này, còn kế hoạch tiếp theo không thể vội vã mù quáng được.

Y im lặng một lúc sau đó hạ giọng nói: "Cho dù sau này ta có làm gì đi nữa,

chuyện quan trọng nhất mà ngươi cần nhớ là phải tự mình tách mình ra khỏi sự

việc này... Không được để bất cứ ai biết ngươi có liên quan đến chuyện này."

"Đó là điều kiện đầu tiên." Phạm Nhàn nói một cách nghiêm túc: "Chỉ cần có

một chút khả năng ảnh hưởng đến ngươi, ta sẽ không hành động."

Hồng Trúc lẳng lặng gật đầu, trong lòng đã hiểu rõ từ lâu: mình đã bán tin tức

này cho Tiểu Phạm đại nhân, chắc chắn Tiểu Phạm đại nhân sẽ sử dụng thông

tin này, cũng chắc chắn rằng mình sẽ trở thành một mắt xích quan trọng trong

kế hoạch của đối phương. Từ đầu, hắn đã đặt tính mạng của mình vào tay Phạm

Nhàn. n tình mấy chục mạng người trong tộc, dù liều mình báo đáp cũng không

có gì sai. Lúc này, nghe Phạm Nhàn quan tâm đến an toàn của mình, trong lòng

anh càng cảm động.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Mỗi khi nghĩ đến điều đó, lòng hắn chợt thấy u sầu, sau đó nổi giận, nhưng cuốicùng lại cảm thấy biết ơn sâu sắc đối với vị Tiểu Phạm đại nhân bên ngoài cungkia.Hồng Trúc không phải là kẻ vong ân bội nghĩa, theo chân lý "kẻ sĩ sẵn lòng hisinh vì tri kỷ", hắn luôn tự nhận là tuy dưới khố không còn thứ kia, nhưng tấmlòng mình... vẫn là một sĩ tử.Ngón tay hắn ta nhẹ nhàng vuốt ve những hạt tròn trên bề mặt cái ấm tử sa,nhưng tâm tư lại không đặt trên cảm giác thoải mái này. Hắn đang nghĩ về việcmình mạo hiểm thông báo cho Tiểu Phạm đại nhân, không biết chuyện này sẽđem đến tai họa gì cho mình... Hắn luôn cảm thấy sợ hãi, lo lắng suốt nhiềungày. Mãi đến khi Tiểu Phạm đại nhân trở về kinh thành, hắn mới cảm thấybình tĩnh trở lại. Chuyện đáng sợ như vậy cứ giao cho Tiểu Phạm đại nhân xửlý, có lẽ đại nhân cũng thu được lợi ích gì đó từ việc này, mình cũng coi là đãtrả ơn phần nào, chỉ cần... chuyện đó không liên quan gì đến mình là tốt rồi.Ngón tay của Hồng Trúc bỗng dưng run rẩy một hồi, hắn lè lưỡi liếm ướt đôimôi khô khốc do căng thẳng, khàn giọng nói: "Ngươi ra ngoài đi, ta mệt rồi,không cần đến làm phiền ta nữa."Vị tiểu thái giám có khuôn mặt thanh tú khoảng mười ba, mười bốn tuổi, saukhi lấy khăn lau sạch chân cho tiểu Hồng công công bèn cười hì hì nói: "Côngcông, có cần nô tài gọi Tú Nhi đến xoa bóp giúp công công không?"Hồng Trúc nghe câu này bỗng giật mình, nhanh chóng tưởng tượng tới thân thểmềm mại cùng cái lưỡi ẩm ướt thơm phức của cung nữ kia. Một cảm giác nóngrực tràn về, nhưng lại không thể dâng tới nơi cần đến, mặt mày không khỏi usầu. Lại thêm hắn sợ lời nói vừa rồi bị người trong phòng nghe thấy, vừa xấu hổvừa tức giận mắng: "Ra ngoài! Tú Nhi Tỉnh Nhi cái gì."Tiểu thái giám không hiểu vì sao Hồng Trúc lại nổi nóng, mặt mày như đưa đámrời khỏi căn phòng, cẩn thận đóng chặt gian nhà và căn phòng lại, rồi tự tớiphòng bên mé đi ngủi.o O o"Tỉnh Nhi... đó là cung nữ thân cận của Nghi Quý tần, ngươi cũng dám có ýđồ." Phạm Nhàn từ trong phòng bước ra, vừa cười vừa mắng: "Nhìn ngươi kìa,ngày nào cũng sống sung sướng hơn cả ta, dần dà ngay cả lá gan cũng lớn hơnrồi."Hồng Trúc mặt mày như đưa đám nói: "Ngài đừng trêu chọc ta, lá gan nào có gìlớn lớn..." Hắn nhìn Phạm Nhàn thăm dò, cười nói: "Hơn nữa Tỉnh Nhi cônương kia, không phải là người của ngài sao?"Phạm Nhàn giật mình, hạ giọng trách mắng: "Muốn chết à! Mấy lời hoangđường như vậy mà cũng dám nói."Hồng Trúc cười làm lành, ngậm miệng lại.Gian nhà này nhỏ này nằm ở phía tây nam của khu Hoán Y phường, nơi đây rấtyên tĩnh. Vừa rồi, Phạm Nhàn đã sử dụng chân khí lắng nghe, xác định chắcchắn xung quanh không có ai đang nghe lén, tương đối an toàn, cũng thuận tiệnđể trò chuyện. Y sợ Hồng Trúc quá kinh hãi trước chuyện đó, nên vừa mởmiệng đã đùa vài vài câu.Y ngồi bên góc giường sưởi, theo góc độ này ánh đèn trong phòng không thểchiếu bóng y ra ngoài.Hồng Trúc cẩn thận nhìn xung quanh một cách cẩn thận, hạ giọng nói: "Biếtđược hôm nay ngài ở phía trước hoàng thành, ta cũng đoán ra, nhưng... nơi nàycũng không an toàn, chúng ta nên đi ngay đi."Phạm Nhàn gật đầu, nhìn hắn một lúc rồi hạ giọng hỏi: "Xác nhận chưa?"Khuôn mặt Hồng Trúc đột nhiên biến sắc, đôi môi run rẩy cả nửa ngày, hắn lạisợ sệt nhìn quanh một lần nữa sau một hồi lâu mới gật đầu."Chuyện này phải giữ kín trong lòng, không ai được nói ra." Phạm Nhàn biếtHồng Trúc không đến mức ngu xuẩn đến vậy, nhưng vẫn lo lắng nhắc nhở, caumày nói: "Cho dù thế nào đi nữa, cũng không được nhiều lời... Lúc ngủ, tốt nhấtbên cạnh không nên có ai... Ngay cả Tú Nhi kia cũng không được."Hồng Trúc giật mình, nghĩ thầm "chết tiệt, thế này thì nghiêm khắc quá", ai cóthể kiểm soát chuyện nói mê đêm đến như vậy chứ?Thật ra lúc này Phạm Nhàn cũng khá bực tức, làm sao để biến củ khoai langnóng bỏng tay này thành một tảng đá để ném người đây? Trong chuyện này cóquá nhiều điềuu cần suy nghĩ. Đêm nay hắn đến gặp Hồng Trúc chủ yếu là đểxác nhận sự việc này, còn kế hoạch tiếp theo không thể vội vã mù quáng được.Y im lặng một lúc sau đó hạ giọng nói: "Cho dù sau này ta có làm gì đi nữa,chuyện quan trọng nhất mà ngươi cần nhớ là phải tự mình tách mình ra khỏi sựviệc này... Không được để bất cứ ai biết ngươi có liên quan đến chuyện này.""Đó là điều kiện đầu tiên." Phạm Nhàn nói một cách nghiêm túc: "Chỉ cần cómột chút khả năng ảnh hưởng đến ngươi, ta sẽ không hành động."Hồng Trúc lẳng lặng gật đầu, trong lòng đã hiểu rõ từ lâu: mình đã bán tin tứcnày cho Tiểu Phạm đại nhân, chắc chắn Tiểu Phạm đại nhân sẽ sử dụng thôngtin này, cũng chắc chắn rằng mình sẽ trở thành một mắt xích quan trọng trongkế hoạch của đối phương. Từ đầu, hắn đã đặt tính mạng của mình vào tay PhạmNhàn. n tình mấy chục mạng người trong tộc, dù liều mình báo đáp cũng khôngcó gì sai. Lúc này, nghe Phạm Nhàn quan tâm đến an toàn của mình, trong lònganh càng cảm động.

Chương 1001: Ôi, nước mắt 2