Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1005: Rễ của cọng rơm ở đâu? 2
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn nhíu mày, nói: "Cũng không đến nỗi... ai dám giết người trong phủcủa Đại hoàng tử? Chẳng qua là... cảm thấy rằng việc này hơi khó xử lý."Phạm Tư Triệt cúi đầu, lập tức hiểu rõ ý định ca ca lo lắng điều gì. Đại hoàng tửchọn cuối tháng để mời khách, khách mời lại là Phạm Nhàn và Nhị hoàng tử.Có lẽ Đại hoàng tử vẫn muốn hai "đệ đệ" của mình hòa bình trở lại. Ca cakhông thể không nể mặt Đại hoàng tử, nhưng... lại càng không thể ngừng tayvới Nhị hoàng tử, chẳng trách ca ca lại cảm thấy khó xử như vậy.Hắn tự tin mình đã nhận ra lý do khiến huynh trưởng nặng lòng, lắc đầu nói:“Ăn thì ăn thôi, nói cái gì cũng không nhận, Đại điện hạ cũng chẳng làm gìđược huynh."Phạm Nhàn cười: "Cũng có lý." Y nhìn đệ đệ một hồi, đột nhiên nói: "Muốn rangoài lắm sao? Thế thì không được xuống xe, chỉ được ngồi trong xe nhìn rangoài."Phạm Tư Triệt vui mừng quá đỗi, ánh mắt đầy đáng thương nhìn y. Sau khi trởvề từ Bắc Tề, hắn vẫn luôn bị giam trong phủ, thậm chí mùng một Tết, hắn chỉcó thể dập đầu vài cái trong buồng xe, cảm thấy ức chế đã lâu. Giờ nghe đượclệnh từ huynh trưởng, hắn gật đầu liên tục không ngừng..o O o .Trên đường đi dạo ở kinh đô, những hạt tuyết nhẹ nhàng bồng bềnh rơi xuống.Hai huynh đệ họ Phạm đi dạo hai vòng trên đường phố của kinh đô phồn hoa,dọc đường còn ghé qua Đạm Bạc thư cục, tìm hiểu tình huống gần đây. Hai vịchủ nhân tới, vị chưởng quỹ thế thân của Khánh Dư đường nhanh chóng lên xebáo cáo. Chẳng qua nghe báo cáo chỉ là thứ yếu, Phạm Tư Triệt chỉ muốn xemthử tiệm sách nhỏ mà mình lập nghiệp năm xưa mà thôi.Rời khỏi Đạm Bạc thư cục, lại tới Bão Nguyệt lâu.Xe ngựa đỗ lại ở cửa sau bí mật của Bão Nguyệt lâu, Phạm Tư Triệt ngửa mặt,nhìn ba tầng lầu này, tuy tuổi còn nhỏ mà mặt mày già dặn than thở. Lúc trướcthấy Đạm Bạc thư cục đã khiến hắn cảm khái, lúc này nhìn kỹ viện khiến vậnmệnh cuộc đời mình thay đổi, những cảm giác phức tạp lập tức dâng lên.Phạm Nhàn vén rèm xe đi xuống nói: “Vào đi.”Phạm Tư Triệt vui mừng, không nói năng gì theo y xuống xe.Cửa sau đã có người nghênh đón, đoàn người lén lút đi vào sâu sau, men theocầu thang thanh tĩnh lên thẳng tầng ba, vẫn ngồi trong gian phòng trống kia.Phạm Tư Triệt hưng phấn nghiêng đầu nhìn xung quanh, thi thoảng bàn tay lạisờ soạng mấy món đồ mô phỏng thời Đại Ngụy do hắn tự tay bố trí, sắc mặt đầytiếc nuối và kích động.Phạm Nhàn mỉm cười nhìn hắn một cái, trong lòng không hề lo lắng gì cho antoàn của đệ đệ. Ở trong kinh đô này, chỉ cần có mình bên cạnh, không ai dámnặng tay. Có điều, thấy biểu hiện của Phạm Tư Triệt, trong lòng hắn bỗng nảysinh một chút xúc động... Những người như Tư Triệt và lão tam, thực ra nếuđem ra đánh giá về thiện ác, chỉ e đều là loại đáng bị băm ngàn vạn nhát, nhưngbản thân y vẫn luôn kiên định đứng sau lưng họ.Y tự cười mỉa mai nghĩ thầm, cuối cùng thì mình cũng chẳng phải là người tốt.Trong phòng chỉ có mình Tạng Văn và Thạch Thanh Nhi phục vụ. Sau khi uốngmột chén trà nóng, Phạm Nhàn đưa ánh mắt ra hiệu cho Tạng Văn, và hai ngườitiếp tục rẽ vào mật thất phía sau.Phạm Tư Triệt không tỏ ra ngạc nhiên, không thèm nhìn hai người một cái, chỉtiếp tục trò chuyện với Thạch Thanh Nhi. Qua từng câu nói có thể hắn rất quantâm đến việc kinh doanh của Bão Nguyệt Lâu sau khi mình rời khỏi KhánhQuốc. Lúc nghe Thạch Thanh Nhi trình bày những thay đổi nhỏ của BãoNguyệt Lâu mà Phạm Nhàn đã thực hiện, cũng như tình hình hợp đồng của cáccô gái trong lầu, hắn mới há hốc miệng, hít một hơi lạnh, ánh mắt nhìn về phíamật thất bỗng trở nên khác biệt.Phạm Tư Triệt thật sự bái phục huynh trưởng từ tận đáy lòng. Những thay đổinhư vậy trông có vẻ như Bão Nguyệt lâu đã chịu thiệt, thực chất lại là thu muađược lòng người, còn giảm bớt nhiều khoản chi ngầm không cần thiết.Hắn lúc lắc khuôn mặt tròn trịa, than thở: "Ta chỉ biết kiếm tiền, còn ca ca lạibiết kiếm được lòng người."o O oĐiều Phạm Nhàn muốn chính là lòng trung thành từ thuộc hạ của mình. Ngoàiviệc thu thập tiền bạc từ giới quyền quý, công việc quan trọng khác của NhiếpNguyệt Lâu là thu thập tin tức tình báo. Chuyện này chỉ có thể giao cho ngườitrung thành với mình là Tang Văn cô nương."Gần đây cô có tới Trần Viên?" Phạm Nhàn nhìn nữ nhân dịu dàng này, ra vẻ vôtình hỏi.Tang Văn lắc đầu: "Không."Phạm Nhàn gật đầu một cái, biết Tang Văn là một thuộc hạ trực thuộc mình.Miễn là lão thọt không nói năng gì, thế thì các điều lệ và quy trình làm việc củaviện sẽ không ảnh hưởng tới hành động của cô."Những thứ ta cần đã chuẩn bị xong chưa?"
Phạm Nhàn nhíu mày, nói: "Cũng không đến nỗi... ai dám giết người trong phủ
của Đại hoàng tử? Chẳng qua là... cảm thấy rằng việc này hơi khó xử lý."
Phạm Tư Triệt cúi đầu, lập tức hiểu rõ ý định ca ca lo lắng điều gì. Đại hoàng tử
chọn cuối tháng để mời khách, khách mời lại là Phạm Nhàn và Nhị hoàng tử.
Có lẽ Đại hoàng tử vẫn muốn hai "đệ đệ" của mình hòa bình trở lại. Ca ca
không thể không nể mặt Đại hoàng tử, nhưng... lại càng không thể ngừng tay
với Nhị hoàng tử, chẳng trách ca ca lại cảm thấy khó xử như vậy.
Hắn tự tin mình đã nhận ra lý do khiến huynh trưởng nặng lòng, lắc đầu nói:
“Ăn thì ăn thôi, nói cái gì cũng không nhận, Đại điện hạ cũng chẳng làm gì
được huynh."
Phạm Nhàn cười: "Cũng có lý." Y nhìn đệ đệ một hồi, đột nhiên nói: "Muốn ra
ngoài lắm sao? Thế thì không được xuống xe, chỉ được ngồi trong xe nhìn ra
ngoài."
Phạm Tư Triệt vui mừng quá đỗi, ánh mắt đầy đáng thương nhìn y. Sau khi trở
về từ Bắc Tề, hắn vẫn luôn bị giam trong phủ, thậm chí mùng một Tết, hắn chỉ
có thể dập đầu vài cái trong buồng xe, cảm thấy ức chế đã lâu. Giờ nghe được
lệnh từ huynh trưởng, hắn gật đầu liên tục không ngừng.
.o O o .
Trên đường đi dạo ở kinh đô, những hạt tuyết nhẹ nhàng bồng bềnh rơi xuống.
Hai huynh đệ họ Phạm đi dạo hai vòng trên đường phố của kinh đô phồn hoa,
dọc đường còn ghé qua Đạm Bạc thư cục, tìm hiểu tình huống gần đây. Hai vị
chủ nhân tới, vị chưởng quỹ thế thân của Khánh Dư đường nhanh chóng lên xe
báo cáo. Chẳng qua nghe báo cáo chỉ là thứ yếu, Phạm Tư Triệt chỉ muốn xem
thử tiệm sách nhỏ mà mình lập nghiệp năm xưa mà thôi.
Rời khỏi Đạm Bạc thư cục, lại tới Bão Nguyệt lâu.
Xe ngựa đỗ lại ở cửa sau bí mật của Bão Nguyệt lâu, Phạm Tư Triệt ngửa mặt,
nhìn ba tầng lầu này, tuy tuổi còn nhỏ mà mặt mày già dặn than thở. Lúc trước
thấy Đạm Bạc thư cục đã khiến hắn cảm khái, lúc này nhìn kỹ viện khiến vận
mệnh cuộc đời mình thay đổi, những cảm giác phức tạp lập tức dâng lên.
Phạm Nhàn vén rèm xe đi xuống nói: “Vào đi.”
Phạm Tư Triệt vui mừng, không nói năng gì theo y xuống xe.
Cửa sau đã có người nghênh đón, đoàn người lén lút đi vào sâu sau, men theo
cầu thang thanh tĩnh lên thẳng tầng ba, vẫn ngồi trong gian phòng trống kia.
Phạm Tư Triệt hưng phấn nghiêng đầu nhìn xung quanh, thi thoảng bàn tay lại
sờ soạng mấy món đồ mô phỏng thời Đại Ngụy do hắn tự tay bố trí, sắc mặt đầy
tiếc nuối và kích động.
Phạm Nhàn mỉm cười nhìn hắn một cái, trong lòng không hề lo lắng gì cho an
toàn của đệ đệ. Ở trong kinh đô này, chỉ cần có mình bên cạnh, không ai dám
nặng tay. Có điều, thấy biểu hiện của Phạm Tư Triệt, trong lòng hắn bỗng nảy
sinh một chút xúc động... Những người như Tư Triệt và lão tam, thực ra nếu
đem ra đánh giá về thiện ác, chỉ e đều là loại đáng bị băm ngàn vạn nhát, nhưng
bản thân y vẫn luôn kiên định đứng sau lưng họ.
Y tự cười mỉa mai nghĩ thầm, cuối cùng thì mình cũng chẳng phải là người tốt.
Trong phòng chỉ có mình Tạng Văn và Thạch Thanh Nhi phục vụ. Sau khi uống
một chén trà nóng, Phạm Nhàn đưa ánh mắt ra hiệu cho Tạng Văn, và hai người
tiếp tục rẽ vào mật thất phía sau.
Phạm Tư Triệt không tỏ ra ngạc nhiên, không thèm nhìn hai người một cái, chỉ
tiếp tục trò chuyện với Thạch Thanh Nhi. Qua từng câu nói có thể hắn rất quan
tâm đến việc kinh doanh của Bão Nguyệt Lâu sau khi mình rời khỏi Khánh
Quốc. Lúc nghe Thạch Thanh Nhi trình bày những thay đổi nhỏ của Bão
Nguyệt Lâu mà Phạm Nhàn đã thực hiện, cũng như tình hình hợp đồng của các
cô gái trong lầu, hắn mới há hốc miệng, hít một hơi lạnh, ánh mắt nhìn về phía
mật thất bỗng trở nên khác biệt.
Phạm Tư Triệt thật sự bái phục huynh trưởng từ tận đáy lòng. Những thay đổi
như vậy trông có vẻ như Bão Nguyệt lâu đã chịu thiệt, thực chất lại là thu mua
được lòng người, còn giảm bớt nhiều khoản chi ngầm không cần thiết.
Hắn lúc lắc khuôn mặt tròn trịa, than thở: "Ta chỉ biết kiếm tiền, còn ca ca lại
biết kiếm được lòng người."
o O o
Điều Phạm Nhàn muốn chính là lòng trung thành từ thuộc hạ của mình. Ngoài
việc thu thập tiền bạc từ giới quyền quý, công việc quan trọng khác của Nhiếp
Nguyệt Lâu là thu thập tin tức tình báo. Chuyện này chỉ có thể giao cho người
trung thành với mình là Tang Văn cô nương.
"Gần đây cô có tới Trần Viên?" Phạm Nhàn nhìn nữ nhân dịu dàng này, ra vẻ vô
tình hỏi.
Tang Văn lắc đầu: "Không."
Phạm Nhàn gật đầu một cái, biết Tang Văn là một thuộc hạ trực thuộc mình.
Miễn là lão thọt không nói năng gì, thế thì các điều lệ và quy trình làm việc của
viện sẽ không ảnh hưởng tới hành động của cô.
"Những thứ ta cần đã chuẩn bị xong chưa?"
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn nhíu mày, nói: "Cũng không đến nỗi... ai dám giết người trong phủcủa Đại hoàng tử? Chẳng qua là... cảm thấy rằng việc này hơi khó xử lý."Phạm Tư Triệt cúi đầu, lập tức hiểu rõ ý định ca ca lo lắng điều gì. Đại hoàng tửchọn cuối tháng để mời khách, khách mời lại là Phạm Nhàn và Nhị hoàng tử.Có lẽ Đại hoàng tử vẫn muốn hai "đệ đệ" của mình hòa bình trở lại. Ca cakhông thể không nể mặt Đại hoàng tử, nhưng... lại càng không thể ngừng tayvới Nhị hoàng tử, chẳng trách ca ca lại cảm thấy khó xử như vậy.Hắn tự tin mình đã nhận ra lý do khiến huynh trưởng nặng lòng, lắc đầu nói:“Ăn thì ăn thôi, nói cái gì cũng không nhận, Đại điện hạ cũng chẳng làm gìđược huynh."Phạm Nhàn cười: "Cũng có lý." Y nhìn đệ đệ một hồi, đột nhiên nói: "Muốn rangoài lắm sao? Thế thì không được xuống xe, chỉ được ngồi trong xe nhìn rangoài."Phạm Tư Triệt vui mừng quá đỗi, ánh mắt đầy đáng thương nhìn y. Sau khi trởvề từ Bắc Tề, hắn vẫn luôn bị giam trong phủ, thậm chí mùng một Tết, hắn chỉcó thể dập đầu vài cái trong buồng xe, cảm thấy ức chế đã lâu. Giờ nghe đượclệnh từ huynh trưởng, hắn gật đầu liên tục không ngừng..o O o .Trên đường đi dạo ở kinh đô, những hạt tuyết nhẹ nhàng bồng bềnh rơi xuống.Hai huynh đệ họ Phạm đi dạo hai vòng trên đường phố của kinh đô phồn hoa,dọc đường còn ghé qua Đạm Bạc thư cục, tìm hiểu tình huống gần đây. Hai vịchủ nhân tới, vị chưởng quỹ thế thân của Khánh Dư đường nhanh chóng lên xebáo cáo. Chẳng qua nghe báo cáo chỉ là thứ yếu, Phạm Tư Triệt chỉ muốn xemthử tiệm sách nhỏ mà mình lập nghiệp năm xưa mà thôi.Rời khỏi Đạm Bạc thư cục, lại tới Bão Nguyệt lâu.Xe ngựa đỗ lại ở cửa sau bí mật của Bão Nguyệt lâu, Phạm Tư Triệt ngửa mặt,nhìn ba tầng lầu này, tuy tuổi còn nhỏ mà mặt mày già dặn than thở. Lúc trướcthấy Đạm Bạc thư cục đã khiến hắn cảm khái, lúc này nhìn kỹ viện khiến vậnmệnh cuộc đời mình thay đổi, những cảm giác phức tạp lập tức dâng lên.Phạm Nhàn vén rèm xe đi xuống nói: “Vào đi.”Phạm Tư Triệt vui mừng, không nói năng gì theo y xuống xe.Cửa sau đã có người nghênh đón, đoàn người lén lút đi vào sâu sau, men theocầu thang thanh tĩnh lên thẳng tầng ba, vẫn ngồi trong gian phòng trống kia.Phạm Tư Triệt hưng phấn nghiêng đầu nhìn xung quanh, thi thoảng bàn tay lạisờ soạng mấy món đồ mô phỏng thời Đại Ngụy do hắn tự tay bố trí, sắc mặt đầytiếc nuối và kích động.Phạm Nhàn mỉm cười nhìn hắn một cái, trong lòng không hề lo lắng gì cho antoàn của đệ đệ. Ở trong kinh đô này, chỉ cần có mình bên cạnh, không ai dámnặng tay. Có điều, thấy biểu hiện của Phạm Tư Triệt, trong lòng hắn bỗng nảysinh một chút xúc động... Những người như Tư Triệt và lão tam, thực ra nếuđem ra đánh giá về thiện ác, chỉ e đều là loại đáng bị băm ngàn vạn nhát, nhưngbản thân y vẫn luôn kiên định đứng sau lưng họ.Y tự cười mỉa mai nghĩ thầm, cuối cùng thì mình cũng chẳng phải là người tốt.Trong phòng chỉ có mình Tạng Văn và Thạch Thanh Nhi phục vụ. Sau khi uốngmột chén trà nóng, Phạm Nhàn đưa ánh mắt ra hiệu cho Tạng Văn, và hai ngườitiếp tục rẽ vào mật thất phía sau.Phạm Tư Triệt không tỏ ra ngạc nhiên, không thèm nhìn hai người một cái, chỉtiếp tục trò chuyện với Thạch Thanh Nhi. Qua từng câu nói có thể hắn rất quantâm đến việc kinh doanh của Bão Nguyệt Lâu sau khi mình rời khỏi KhánhQuốc. Lúc nghe Thạch Thanh Nhi trình bày những thay đổi nhỏ của BãoNguyệt Lâu mà Phạm Nhàn đã thực hiện, cũng như tình hình hợp đồng của cáccô gái trong lầu, hắn mới há hốc miệng, hít một hơi lạnh, ánh mắt nhìn về phíamật thất bỗng trở nên khác biệt.Phạm Tư Triệt thật sự bái phục huynh trưởng từ tận đáy lòng. Những thay đổinhư vậy trông có vẻ như Bão Nguyệt lâu đã chịu thiệt, thực chất lại là thu muađược lòng người, còn giảm bớt nhiều khoản chi ngầm không cần thiết.Hắn lúc lắc khuôn mặt tròn trịa, than thở: "Ta chỉ biết kiếm tiền, còn ca ca lạibiết kiếm được lòng người."o O oĐiều Phạm Nhàn muốn chính là lòng trung thành từ thuộc hạ của mình. Ngoàiviệc thu thập tiền bạc từ giới quyền quý, công việc quan trọng khác của NhiếpNguyệt Lâu là thu thập tin tức tình báo. Chuyện này chỉ có thể giao cho ngườitrung thành với mình là Tang Văn cô nương."Gần đây cô có tới Trần Viên?" Phạm Nhàn nhìn nữ nhân dịu dàng này, ra vẻ vôtình hỏi.Tang Văn lắc đầu: "Không."Phạm Nhàn gật đầu một cái, biết Tang Văn là một thuộc hạ trực thuộc mình.Miễn là lão thọt không nói năng gì, thế thì các điều lệ và quy trình làm việc củaviện sẽ không ảnh hưởng tới hành động của cô."Những thứ ta cần đã chuẩn bị xong chưa?"