Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1006: Rễ của cọng rơm ở đâu? 3
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Tang Văn lấy ra một túi giấy dai được bọc kín, đưa cho y và nói: "Tin tức vềcục thêu rất dễ thu thập, nhưng... vấn đề ngài muốn điều tra lại khó mà bắt tayvào thực hiện."Cô cười khổ nói: "Các y quan ở Thái Y viện đều là người cao tuổi, làm sao lạitới chơi ở lầu xanh cho được? Nếu thực sự muốn điều tra Thái Y viện, ta nghĩbắt tay vào từ trong viện sẽ dễ dàng hơn."Phạm Nhàn lắc đầu: "Trước đây ta đã nói rồi, đây là việc riêng, tuyệt đối khôngthể thông qua trong viện... Hơn nữa, tuy các Thái y đều cao tuổi rồi, nhưng họctrò của họ thì sao? Họ đều là người trẻ tuổi cơ mà."Môi của Tang Văn hơi rộng nhưng không chỗ nào khó coi, ngược lại rất tươngxứng với khuôn mặt dịu dàng của cô. Cô mở miệng, nói với vẻ cay đắng: "Đámhọc sinh ở Thái Y viện nhận bổng lộc quá ít, chưa xuất sư là không được phépkhám bệnh một mình, thậm chí không được phép vào các quý phủ ở kinh đô...Muốn họ đến Bão Nguyệt lâu, thực sự rất khó."Phạm Nhàn lấy một tập hồ sơ từ túi giấy dai, híp mắt xem kỹ. Dựa vào khảnăng ghi nhớ phi thường của mình, y đã nhớ gần hết nội dung quan trọng trênhồ sơ sau đó đưa trả lại.Tang Văn lấy ra một cái chậu đồng, đặt cuốn hồ sơ và túi giấy dai vào chậu. đốtchúng thành tro. Sau khi tất cả đã hóa thành tro bụi, cô mới đứng dậy.Phạm Nhàn suy nghĩ về thông tin trong đầu mình một lát, nhắm mắt lắc đầu nói:"Bên phía cô đến đây thôi."Tang Văn nhẹ nhàng cúi mình, nói: "Vâng.".o O o .Phạm Nhàn dẫn theo đệ đệ rời khỏi Bão Nguyệt Lâu. Có điều, anh không ở lạitrong phủ/ Sau khi đưa Tư Triệt trở về, y lại lên một chiếc xe ngựa màu đen.Trong xe ngựa, y bắt đầu suy nghĩ. Cho dù là thông tin tình báo ngoại vi thuthập từ Giám Sát viện hay những lời đồn thổi mà Bão Nguyệt Lâu nắm giữ, cảhai đều chỉ đưa ra một phán đoán khá mơ hồ.Đúng là thay đổi của Thái tử bắt đầu từ nửa năm trước. Lúc đó Phạm Nhànđang ở Giang Nam xa xôi, hoàn toàn không biết dưới bề mặt bình yên của kinhđô đã xảy ra chuyện gì. Nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, căn bệnh hoa liễu đãkhiến tinh thần Thái tử có vẻ tự ti và nhu nhược suốt một thời gian dài giờ đãđược chữa trị. Chuyện này khiến toàn thể Thái Y viện biết được tình hình đồngthời vui mừng, đều tin rằng đó là ơn huệ từ Thiên thần, ban phước cho KhánhQuốc.Chính từ lúc đó, vì sức khỏe phục hồi, Thái tử bắt đầu toả thứ gọi là hào quangtự tin, đồng thời càng thêm bình tĩnh. Trong vẻ bình tĩnh đó, hắn thể hiện ra cảsự trầm ổn nên có của một vị đế vương tương lai..Thái hậu rất hài lòng với sự thay đổi này, và dường như bệ hạ cũng cảm thấy hàilòng trước bất ngờ này.Sau khi được xác nhận từ phía Hồng Trúc, Phạm Nhàn chìm vào suy tư sâu xa.Tuy dựa theo phương diện tâm lý y có thể suy đoán ra một số chuyện, chẳngqua... có khả năng Trưởng công chúa xem Thái tử như một vật thay thế, thậmchí coi như thú cưng, như con thỏ trắng nhỏ; nhưng thì Thái tử lại thế nào? Chodù là bị lôi kéo đi nữa, nhưng hắn lấy đâu ra lá gan to như vậy?Bất luận là Thái tử nhút nhát khoe khoang trước đây hay Thái tử trầm ổn tự tinbây giờ, cả hai đều không đủ can đảm để làm ra những việc hoang đường nhưvậy. cho dù việc này mang lại lợi ích về mặt chính trị, nhưng Thái tử vẫn khônggiống loại người có to gan đến vậy, bởi vì hắn không đủ điên loạn.Vì vậy, trước khi bàn bạc với Hồng Trúc, điều Phạm Nhàn muốn làm trước tiênchính là điều tra nguyên nhân của sự việc này, cảm giác của y là có gì đó rất kỳquái.Xe ngựa đung đưa, Phạm Nhàn nhíu mày càng chặt hơn, thân là truyền nhâncủa Phí Giới, y biết quá rõ về dược phẩm. Vì vậy, sau khi hiểu đại khái tìnhhình, y không khỏi đưa ánh mắt nghi ngờ vào... thuốc.Thuốc.Trên thế giới này, tuy hoa liễu không phải là thứ bệnh không thể nào chữa khỏi,nhưng cũng là một nỗi phiền toái khiến người ta triên miên trên giường bệnh,vô cùng gian nan. Nếu không Thái tử cũng không phải chịu đựng nhiều nămnhư vậy, Thái Y viện cũng không phải lo lắng nhiều năm như vậy.Là loại thuốc nào có thể chữa khỏi cho Thái tử trong thời gian ngắn như vậy?Là loại thuốc nào khiến lá gan của Thái tử trở nên lớn đến vậy?Cho nên y đã bố trí cho Tang Văn bắt đầu điều tra theo manh mối này, đươngnhiên là dùng lý do khác. Nhưng tra tới tra lui, lại phát hiện phía sau manh mốinày như một màn sương mù, lực lượng tình báo của Bão Nguyệt lâu có hạn, màbên phía Giám Sát viện hỗ trợ điều tra cũng không có tiến triển gì.
Tang Văn lấy ra một túi giấy dai được bọc kín, đưa cho y và nói: "Tin tức về
cục thêu rất dễ thu thập, nhưng... vấn đề ngài muốn điều tra lại khó mà bắt tay
vào thực hiện."
Cô cười khổ nói: "Các y quan ở Thái Y viện đều là người cao tuổi, làm sao lại
tới chơi ở lầu xanh cho được? Nếu thực sự muốn điều tra Thái Y viện, ta nghĩ
bắt tay vào từ trong viện sẽ dễ dàng hơn."
Phạm Nhàn lắc đầu: "Trước đây ta đã nói rồi, đây là việc riêng, tuyệt đối không
thể thông qua trong viện... Hơn nữa, tuy các Thái y đều cao tuổi rồi, nhưng học
trò của họ thì sao? Họ đều là người trẻ tuổi cơ mà."
Môi của Tang Văn hơi rộng nhưng không chỗ nào khó coi, ngược lại rất tương
xứng với khuôn mặt dịu dàng của cô. Cô mở miệng, nói với vẻ cay đắng: "Đám
học sinh ở Thái Y viện nhận bổng lộc quá ít, chưa xuất sư là không được phép
khám bệnh một mình, thậm chí không được phép vào các quý phủ ở kinh đô...
Muốn họ đến Bão Nguyệt lâu, thực sự rất khó."
Phạm Nhàn lấy một tập hồ sơ từ túi giấy dai, híp mắt xem kỹ. Dựa vào khả
năng ghi nhớ phi thường của mình, y đã nhớ gần hết nội dung quan trọng trên
hồ sơ sau đó đưa trả lại.
Tang Văn lấy ra một cái chậu đồng, đặt cuốn hồ sơ và túi giấy dai vào chậu. đốt
chúng thành tro. Sau khi tất cả đã hóa thành tro bụi, cô mới đứng dậy.
Phạm Nhàn suy nghĩ về thông tin trong đầu mình một lát, nhắm mắt lắc đầu nói:
"Bên phía cô đến đây thôi."
Tang Văn nhẹ nhàng cúi mình, nói: "Vâng."
.o O o .
Phạm Nhàn dẫn theo đệ đệ rời khỏi Bão Nguyệt Lâu. Có điều, anh không ở lại
trong phủ/ Sau khi đưa Tư Triệt trở về, y lại lên một chiếc xe ngựa màu đen.
Trong xe ngựa, y bắt đầu suy nghĩ. Cho dù là thông tin tình báo ngoại vi thu
thập từ Giám Sát viện hay những lời đồn thổi mà Bão Nguyệt Lâu nắm giữ, cả
hai đều chỉ đưa ra một phán đoán khá mơ hồ.
Đúng là thay đổi của Thái tử bắt đầu từ nửa năm trước. Lúc đó Phạm Nhàn
đang ở Giang Nam xa xôi, hoàn toàn không biết dưới bề mặt bình yên của kinh
đô đã xảy ra chuyện gì. Nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, căn bệnh hoa liễu đã
khiến tinh thần Thái tử có vẻ tự ti và nhu nhược suốt một thời gian dài giờ đã
được chữa trị. Chuyện này khiến toàn thể Thái Y viện biết được tình hình đồng
thời vui mừng, đều tin rằng đó là ơn huệ từ Thiên thần, ban phước cho Khánh
Quốc.
Chính từ lúc đó, vì sức khỏe phục hồi, Thái tử bắt đầu toả thứ gọi là hào quang
tự tin, đồng thời càng thêm bình tĩnh. Trong vẻ bình tĩnh đó, hắn thể hiện ra cả
sự trầm ổn nên có của một vị đế vương tương lai..
Thái hậu rất hài lòng với sự thay đổi này, và dường như bệ hạ cũng cảm thấy hài
lòng trước bất ngờ này.
Sau khi được xác nhận từ phía Hồng Trúc, Phạm Nhàn chìm vào suy tư sâu xa.
Tuy dựa theo phương diện tâm lý y có thể suy đoán ra một số chuyện, chẳng
qua... có khả năng Trưởng công chúa xem Thái tử như một vật thay thế, thậm
chí coi như thú cưng, như con thỏ trắng nhỏ; nhưng thì Thái tử lại thế nào? Cho
dù là bị lôi kéo đi nữa, nhưng hắn lấy đâu ra lá gan to như vậy?
Bất luận là Thái tử nhút nhát khoe khoang trước đây hay Thái tử trầm ổn tự tin
bây giờ, cả hai đều không đủ can đảm để làm ra những việc hoang đường như
vậy. cho dù việc này mang lại lợi ích về mặt chính trị, nhưng Thái tử vẫn không
giống loại người có to gan đến vậy, bởi vì hắn không đủ điên loạn.
Vì vậy, trước khi bàn bạc với Hồng Trúc, điều Phạm Nhàn muốn làm trước tiên
chính là điều tra nguyên nhân của sự việc này, cảm giác của y là có gì đó rất kỳ
quái.
Xe ngựa đung đưa, Phạm Nhàn nhíu mày càng chặt hơn, thân là truyền nhân
của Phí Giới, y biết quá rõ về dược phẩm. Vì vậy, sau khi hiểu đại khái tình
hình, y không khỏi đưa ánh mắt nghi ngờ vào... thuốc.
Thuốc.
Trên thế giới này, tuy hoa liễu không phải là thứ bệnh không thể nào chữa khỏi,
nhưng cũng là một nỗi phiền toái khiến người ta triên miên trên giường bệnh,
vô cùng gian nan. Nếu không Thái tử cũng không phải chịu đựng nhiều năm
như vậy, Thái Y viện cũng không phải lo lắng nhiều năm như vậy.
Là loại thuốc nào có thể chữa khỏi cho Thái tử trong thời gian ngắn như vậy?
Là loại thuốc nào khiến lá gan của Thái tử trở nên lớn đến vậy?
Cho nên y đã bố trí cho Tang Văn bắt đầu điều tra theo manh mối này, đương
nhiên là dùng lý do khác. Nhưng tra tới tra lui, lại phát hiện phía sau manh mối
này như một màn sương mù, lực lượng tình báo của Bão Nguyệt lâu có hạn, mà
bên phía Giám Sát viện hỗ trợ điều tra cũng không có tiến triển gì.
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Tang Văn lấy ra một túi giấy dai được bọc kín, đưa cho y và nói: "Tin tức vềcục thêu rất dễ thu thập, nhưng... vấn đề ngài muốn điều tra lại khó mà bắt tayvào thực hiện."Cô cười khổ nói: "Các y quan ở Thái Y viện đều là người cao tuổi, làm sao lạitới chơi ở lầu xanh cho được? Nếu thực sự muốn điều tra Thái Y viện, ta nghĩbắt tay vào từ trong viện sẽ dễ dàng hơn."Phạm Nhàn lắc đầu: "Trước đây ta đã nói rồi, đây là việc riêng, tuyệt đối khôngthể thông qua trong viện... Hơn nữa, tuy các Thái y đều cao tuổi rồi, nhưng họctrò của họ thì sao? Họ đều là người trẻ tuổi cơ mà."Môi của Tang Văn hơi rộng nhưng không chỗ nào khó coi, ngược lại rất tươngxứng với khuôn mặt dịu dàng của cô. Cô mở miệng, nói với vẻ cay đắng: "Đámhọc sinh ở Thái Y viện nhận bổng lộc quá ít, chưa xuất sư là không được phépkhám bệnh một mình, thậm chí không được phép vào các quý phủ ở kinh đô...Muốn họ đến Bão Nguyệt lâu, thực sự rất khó."Phạm Nhàn lấy một tập hồ sơ từ túi giấy dai, híp mắt xem kỹ. Dựa vào khảnăng ghi nhớ phi thường của mình, y đã nhớ gần hết nội dung quan trọng trênhồ sơ sau đó đưa trả lại.Tang Văn lấy ra một cái chậu đồng, đặt cuốn hồ sơ và túi giấy dai vào chậu. đốtchúng thành tro. Sau khi tất cả đã hóa thành tro bụi, cô mới đứng dậy.Phạm Nhàn suy nghĩ về thông tin trong đầu mình một lát, nhắm mắt lắc đầu nói:"Bên phía cô đến đây thôi."Tang Văn nhẹ nhàng cúi mình, nói: "Vâng.".o O o .Phạm Nhàn dẫn theo đệ đệ rời khỏi Bão Nguyệt Lâu. Có điều, anh không ở lạitrong phủ/ Sau khi đưa Tư Triệt trở về, y lại lên một chiếc xe ngựa màu đen.Trong xe ngựa, y bắt đầu suy nghĩ. Cho dù là thông tin tình báo ngoại vi thuthập từ Giám Sát viện hay những lời đồn thổi mà Bão Nguyệt Lâu nắm giữ, cảhai đều chỉ đưa ra một phán đoán khá mơ hồ.Đúng là thay đổi của Thái tử bắt đầu từ nửa năm trước. Lúc đó Phạm Nhànđang ở Giang Nam xa xôi, hoàn toàn không biết dưới bề mặt bình yên của kinhđô đã xảy ra chuyện gì. Nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, căn bệnh hoa liễu đãkhiến tinh thần Thái tử có vẻ tự ti và nhu nhược suốt một thời gian dài giờ đãđược chữa trị. Chuyện này khiến toàn thể Thái Y viện biết được tình hình đồngthời vui mừng, đều tin rằng đó là ơn huệ từ Thiên thần, ban phước cho KhánhQuốc.Chính từ lúc đó, vì sức khỏe phục hồi, Thái tử bắt đầu toả thứ gọi là hào quangtự tin, đồng thời càng thêm bình tĩnh. Trong vẻ bình tĩnh đó, hắn thể hiện ra cảsự trầm ổn nên có của một vị đế vương tương lai..Thái hậu rất hài lòng với sự thay đổi này, và dường như bệ hạ cũng cảm thấy hàilòng trước bất ngờ này.Sau khi được xác nhận từ phía Hồng Trúc, Phạm Nhàn chìm vào suy tư sâu xa.Tuy dựa theo phương diện tâm lý y có thể suy đoán ra một số chuyện, chẳngqua... có khả năng Trưởng công chúa xem Thái tử như một vật thay thế, thậmchí coi như thú cưng, như con thỏ trắng nhỏ; nhưng thì Thái tử lại thế nào? Chodù là bị lôi kéo đi nữa, nhưng hắn lấy đâu ra lá gan to như vậy?Bất luận là Thái tử nhút nhát khoe khoang trước đây hay Thái tử trầm ổn tự tinbây giờ, cả hai đều không đủ can đảm để làm ra những việc hoang đường nhưvậy. cho dù việc này mang lại lợi ích về mặt chính trị, nhưng Thái tử vẫn khônggiống loại người có to gan đến vậy, bởi vì hắn không đủ điên loạn.Vì vậy, trước khi bàn bạc với Hồng Trúc, điều Phạm Nhàn muốn làm trước tiênchính là điều tra nguyên nhân của sự việc này, cảm giác của y là có gì đó rất kỳquái.Xe ngựa đung đưa, Phạm Nhàn nhíu mày càng chặt hơn, thân là truyền nhâncủa Phí Giới, y biết quá rõ về dược phẩm. Vì vậy, sau khi hiểu đại khái tìnhhình, y không khỏi đưa ánh mắt nghi ngờ vào... thuốc.Thuốc.Trên thế giới này, tuy hoa liễu không phải là thứ bệnh không thể nào chữa khỏi,nhưng cũng là một nỗi phiền toái khiến người ta triên miên trên giường bệnh,vô cùng gian nan. Nếu không Thái tử cũng không phải chịu đựng nhiều nămnhư vậy, Thái Y viện cũng không phải lo lắng nhiều năm như vậy.Là loại thuốc nào có thể chữa khỏi cho Thái tử trong thời gian ngắn như vậy?Là loại thuốc nào khiến lá gan của Thái tử trở nên lớn đến vậy?Cho nên y đã bố trí cho Tang Văn bắt đầu điều tra theo manh mối này, đươngnhiên là dùng lý do khác. Nhưng tra tới tra lui, lại phát hiện phía sau manh mốinày như một màn sương mù, lực lượng tình báo của Bão Nguyệt lâu có hạn, màbên phía Giám Sát viện hỗ trợ điều tra cũng không có tiến triển gì.