Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1011: Mọi thứ đều rất tuần tự 4
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn ngẩng đầu nhìn người trẻ tuổi đang để trấn nửa thân trên đứng đốncủi ở góc sân, người trẻ tuổi kia có vẻ đầy sức sống, nhưng mặt mày vẫn còn vẻngây ngô, không rõ tuổi tác.Đặng Tử Việt nhìn theo ánh mắt y, nhíu mày nói: "Hải Đường cô nương sẽ tự cósắp xếp, chỉ có điều... người Bắc Tề mà biết, liệu sau này có ý kiến gì không?"Phạm Nhàn sắc mặt bình tĩnh nói: "Người Bắc Tề nghĩ gì không liên quan đếnchúng ta, ta chỉ đưa người sang mà thôi."Đặng Tử còn đang do dự, thử thăm dò: "Nhưng nếu trả hắn lại cho Tư Lý Lý...sau này làm sao khống chế?"Hắn là thân tín của Phạm Nhàn, đương nhiên biết ngày trước Đề ti đại nhân đãmạnh bạo cướp lấy người trẻ tuổi này từ tay viện trưởng đại nhân. Hơn nữa hắncũng hiểu rõ, người trẻ tuổi không đáng chú ý này đã bị giam trong gian nhànhỏ này gần hai năm nay, thực chất là em trai ruột của Quý phi nương nươngBắc Tề, Tư Lý Lý."Chuyện khống chế có nhiều cách, bây giờ ta không cần dùng cách này nữa, vìthế tốt hơn hết là tỏ ra hào phóng một chút, mọi người hợp tác với nhau cũngthoải mái hơn một chút." Phạm Nhàn vừa cười vừa nói, trong lòng lại đang suynghĩ, lợi ích giữa ta và Bắc Tề đã ràng buộc với nhau từ lâu, chuyện có một contin hay không thật ra không mấy khác biệt. Đệ đệ của Tư Lý, đã mất đi tầmquan trọng như trong quá khứ.Đặng Tử Việt không còn ý kiến nào khác.Phạm Nhàn vẫy tay gọi chàng trai trẻ kia đến, nhìn thấy ánh mắt bất mãn và hậnthù trên khuôn mặt hắn, ôn tồn nói: "Ngươi sắp lên đường tới kinh thành, có thứgì muốn gửi cho tỷ tỷ của ngươi không?"Chàng trai trẻ kia thừa cơ khạc một ngụm nước bọt xuống đất.Phạm Nhàn và Đặng Tử Việt cùng nở nụ cười. Phạm Nhàn nhìn hắn ta, lắc đầunói: "Sau khi đi lên kinh thành, nên đổi cái tính ấy đi... Ta không muốn tỷ tỷ củangươi gặp phiền toái vì ngươi, ngoài ra, đừng trách ta giam cầm ngươi hainăm... Ngươi cũng biết về vấn đề thân thế của mình rồi đấy, nếu ta không nhốtngươi lại, có lẽ ngươi đã chết từ lâu rồi... À, lúc nào đến kinh thành gặp tỷ tỷcủa ngươi, nhớ gửi lời vấn an cô ấy giúp ta."Đột nhiên, y ta nhớ tới chặng đường đi cùng xe với Tư Lý Lý hai năm trước, ,tâm trạng thoáng xao động, nhanh chóng bình tĩnh lại, nói: "Thay ta nói lời cámơn."Người trẻ tuổi kia lấy làm khó hiểu, gãi đầu, hắn mới gặp Phạm Nhàn mấy lần,hơn nữa còn bị nhốt trong gian nhà một thời gian dài, không biết chuyện bênngoài, nhưng rõ ràng người quyền quý trẻ tuổi này là một đại thần trọng trongnước Khánh, chẳng qua tuổi tác có vẻ hơi nhỏ... Hắn hơi ngạc nhiên, dường nhưngười quyền quý họ Phạm này đã lâu không gặp tỷ tỷ của mình, nhưng hìnhnhư có lại có mối quan hệ mật thiết.Nghe người này nói như vậy, chẳng lẽ mình nên cảm kích hắn ta? Chàng trai trẻlại gãi đầu một cái.o O oKhi bầu trời dần chìm vào hoàng hôn, Phạm Nhàn và Vương Khải rời khỏi khunhà này, lên xe ngựa. Trên xe, Phạm Nhàn nhìn về phía trước, cười bỡn cợt:"Lão Vương, nhà ngươi cũng nằm trong khu vực này, sao lại không mời ta đếnchơi?"Vương Khải Niên nhìn nụ cười trên khuôn mặt Phạm Nhàn, lòng chợt cay đắng,nhớ về lúc mình coi lén nhìn thư tình giữa đại nhân và Hải Đường, nhớ tới lờiđe dọa cuối cùng của đại nhân, giọng nói run run: "Đại nhân, con gái ta vẫn cònnhỏ... đợi vài năm nữa đi."Phạm Nhàn bị sửng sốt, suýt nữa phun ra một ngụm máu tươi. Y tức tối nhìnchằm chằm vào lão già này, nghĩ thầm, với bộ dạng này ngươi, chẳng lẽ còn đẻđược một cô con gái xinh xắn lung linh?Đây chỉ là một câu đùa mà thôi, nhưng Vương Khải thầm lo lắng, rõ ràng côngphu nịnh bợ đã suy giảm rất nhiều.Xe ngựa dừng lại trước cổng sau nhà Vương Khải Niên, trong xe đã không cònai, nhưng trong nhà cũng không có một bóng người.Hai người với khuôn mặt bình thường, mặc áo vải thô như dân chúng xungquanh, lúc này lại xuất hiện trước lối một con hẻm đối diện với một phủ đệ củamột dòng họ nào đó ở phía nam kinh đô. Hai người, xỏ tay vào ống áo, ngồixổm trên mặt đất tán gẫu, có điều nội dung cuộc trò chuyện có vẻ không nhànnhã."Chính là nhà này, họ hàng của Hoàng hậu đã chết gần hết, đây là người họhàng rất xa.""Biết thì có ích lợi gì?""Nếu phải đưa thuốc vào, chắc chắn sẽ có một quy luật. Ta cần biết, bao lâu thìngười trong cung cần một liều thuốc." Phạm Nhàn hoá trang thành dân chúng,nhổ một cục đờm lên mặt đất, nói: "Tuy loại thuốc này không thể tráng dương,nhưng lại có thể làm lá gan to lên. Lòng can đảm của vị quý nhân cũng phảidâng lên theo loại thuốc này. Muốn bắt quả tang thì ngươi phải thăm dò cho rõquy luật thời gian trong chuyện này..."
Phạm Nhàn ngẩng đầu nhìn người trẻ tuổi đang để trấn nửa thân trên đứng đốn
củi ở góc sân, người trẻ tuổi kia có vẻ đầy sức sống, nhưng mặt mày vẫn còn vẻ
ngây ngô, không rõ tuổi tác.
Đặng Tử Việt nhìn theo ánh mắt y, nhíu mày nói: "Hải Đường cô nương sẽ tự có
sắp xếp, chỉ có điều... người Bắc Tề mà biết, liệu sau này có ý kiến gì không?"
Phạm Nhàn sắc mặt bình tĩnh nói: "Người Bắc Tề nghĩ gì không liên quan đến
chúng ta, ta chỉ đưa người sang mà thôi."
Đặng Tử còn đang do dự, thử thăm dò: "Nhưng nếu trả hắn lại cho Tư Lý Lý...
sau này làm sao khống chế?"
Hắn là thân tín của Phạm Nhàn, đương nhiên biết ngày trước Đề ti đại nhân đã
mạnh bạo cướp lấy người trẻ tuổi này từ tay viện trưởng đại nhân. Hơn nữa hắn
cũng hiểu rõ, người trẻ tuổi không đáng chú ý này đã bị giam trong gian nhà
nhỏ này gần hai năm nay, thực chất là em trai ruột của Quý phi nương nương
Bắc Tề, Tư Lý Lý.
"Chuyện khống chế có nhiều cách, bây giờ ta không cần dùng cách này nữa, vì
thế tốt hơn hết là tỏ ra hào phóng một chút, mọi người hợp tác với nhau cũng
thoải mái hơn một chút." Phạm Nhàn vừa cười vừa nói, trong lòng lại đang suy
nghĩ, lợi ích giữa ta và Bắc Tề đã ràng buộc với nhau từ lâu, chuyện có một con
tin hay không thật ra không mấy khác biệt. Đệ đệ của Tư Lý, đã mất đi tầm
quan trọng như trong quá khứ.
Đặng Tử Việt không còn ý kiến nào khác.
Phạm Nhàn vẫy tay gọi chàng trai trẻ kia đến, nhìn thấy ánh mắt bất mãn và hận
thù trên khuôn mặt hắn, ôn tồn nói: "Ngươi sắp lên đường tới kinh thành, có thứ
gì muốn gửi cho tỷ tỷ của ngươi không?"
Chàng trai trẻ kia thừa cơ khạc một ngụm nước bọt xuống đất.
Phạm Nhàn và Đặng Tử Việt cùng nở nụ cười. Phạm Nhàn nhìn hắn ta, lắc đầu
nói: "Sau khi đi lên kinh thành, nên đổi cái tính ấy đi... Ta không muốn tỷ tỷ của
ngươi gặp phiền toái vì ngươi, ngoài ra, đừng trách ta giam cầm ngươi hai
năm... Ngươi cũng biết về vấn đề thân thế của mình rồi đấy, nếu ta không nhốt
ngươi lại, có lẽ ngươi đã chết từ lâu rồi... À, lúc nào đến kinh thành gặp tỷ tỷ
của ngươi, nhớ gửi lời vấn an cô ấy giúp ta."
Đột nhiên, y ta nhớ tới chặng đường đi cùng xe với Tư Lý Lý hai năm trước, ,
tâm trạng thoáng xao động, nhanh chóng bình tĩnh lại, nói: "Thay ta nói lời cám
ơn."
Người trẻ tuổi kia lấy làm khó hiểu, gãi đầu, hắn mới gặp Phạm Nhàn mấy lần,
hơn nữa còn bị nhốt trong gian nhà một thời gian dài, không biết chuyện bên
ngoài, nhưng rõ ràng người quyền quý trẻ tuổi này là một đại thần trọng trong
nước Khánh, chẳng qua tuổi tác có vẻ hơi nhỏ... Hắn hơi ngạc nhiên, dường như
người quyền quý họ Phạm này đã lâu không gặp tỷ tỷ của mình, nhưng hình
như có lại có mối quan hệ mật thiết.
Nghe người này nói như vậy, chẳng lẽ mình nên cảm kích hắn ta? Chàng trai trẻ
lại gãi đầu một cái.
o O o
Khi bầu trời dần chìm vào hoàng hôn, Phạm Nhàn và Vương Khải rời khỏi khu
nhà này, lên xe ngựa. Trên xe, Phạm Nhàn nhìn về phía trước, cười bỡn cợt:
"Lão Vương, nhà ngươi cũng nằm trong khu vực này, sao lại không mời ta đến
chơi?"
Vương Khải Niên nhìn nụ cười trên khuôn mặt Phạm Nhàn, lòng chợt cay đắng,
nhớ về lúc mình coi lén nhìn thư tình giữa đại nhân và Hải Đường, nhớ tới lời
đe dọa cuối cùng của đại nhân, giọng nói run run: "Đại nhân, con gái ta vẫn còn
nhỏ... đợi vài năm nữa đi."
Phạm Nhàn bị sửng sốt, suýt nữa phun ra một ngụm máu tươi. Y tức tối nhìn
chằm chằm vào lão già này, nghĩ thầm, với bộ dạng này ngươi, chẳng lẽ còn đẻ
được một cô con gái xinh xắn lung linh?
Đây chỉ là một câu đùa mà thôi, nhưng Vương Khải thầm lo lắng, rõ ràng công
phu nịnh bợ đã suy giảm rất nhiều.
Xe ngựa dừng lại trước cổng sau nhà Vương Khải Niên, trong xe đã không còn
ai, nhưng trong nhà cũng không có một bóng người.
Hai người với khuôn mặt bình thường, mặc áo vải thô như dân chúng xung
quanh, lúc này lại xuất hiện trước lối một con hẻm đối diện với một phủ đệ của
một dòng họ nào đó ở phía nam kinh đô. Hai người, xỏ tay vào ống áo, ngồi
xổm trên mặt đất tán gẫu, có điều nội dung cuộc trò chuyện có vẻ không nhàn
nhã.
"Chính là nhà này, họ hàng của Hoàng hậu đã chết gần hết, đây là người họ
hàng rất xa."
"Biết thì có ích lợi gì?"
"Nếu phải đưa thuốc vào, chắc chắn sẽ có một quy luật. Ta cần biết, bao lâu thì
người trong cung cần một liều thuốc." Phạm Nhàn hoá trang thành dân chúng,
nhổ một cục đờm lên mặt đất, nói: "Tuy loại thuốc này không thể tráng dương,
nhưng lại có thể làm lá gan to lên. Lòng can đảm của vị quý nhân cũng phải
dâng lên theo loại thuốc này. Muốn bắt quả tang thì ngươi phải thăm dò cho rõ
quy luật thời gian trong chuyện này..."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Phạm Nhàn ngẩng đầu nhìn người trẻ tuổi đang để trấn nửa thân trên đứng đốncủi ở góc sân, người trẻ tuổi kia có vẻ đầy sức sống, nhưng mặt mày vẫn còn vẻngây ngô, không rõ tuổi tác.Đặng Tử Việt nhìn theo ánh mắt y, nhíu mày nói: "Hải Đường cô nương sẽ tự cósắp xếp, chỉ có điều... người Bắc Tề mà biết, liệu sau này có ý kiến gì không?"Phạm Nhàn sắc mặt bình tĩnh nói: "Người Bắc Tề nghĩ gì không liên quan đếnchúng ta, ta chỉ đưa người sang mà thôi."Đặng Tử còn đang do dự, thử thăm dò: "Nhưng nếu trả hắn lại cho Tư Lý Lý...sau này làm sao khống chế?"Hắn là thân tín của Phạm Nhàn, đương nhiên biết ngày trước Đề ti đại nhân đãmạnh bạo cướp lấy người trẻ tuổi này từ tay viện trưởng đại nhân. Hơn nữa hắncũng hiểu rõ, người trẻ tuổi không đáng chú ý này đã bị giam trong gian nhànhỏ này gần hai năm nay, thực chất là em trai ruột của Quý phi nương nươngBắc Tề, Tư Lý Lý."Chuyện khống chế có nhiều cách, bây giờ ta không cần dùng cách này nữa, vìthế tốt hơn hết là tỏ ra hào phóng một chút, mọi người hợp tác với nhau cũngthoải mái hơn một chút." Phạm Nhàn vừa cười vừa nói, trong lòng lại đang suynghĩ, lợi ích giữa ta và Bắc Tề đã ràng buộc với nhau từ lâu, chuyện có một contin hay không thật ra không mấy khác biệt. Đệ đệ của Tư Lý, đã mất đi tầmquan trọng như trong quá khứ.Đặng Tử Việt không còn ý kiến nào khác.Phạm Nhàn vẫy tay gọi chàng trai trẻ kia đến, nhìn thấy ánh mắt bất mãn và hậnthù trên khuôn mặt hắn, ôn tồn nói: "Ngươi sắp lên đường tới kinh thành, có thứgì muốn gửi cho tỷ tỷ của ngươi không?"Chàng trai trẻ kia thừa cơ khạc một ngụm nước bọt xuống đất.Phạm Nhàn và Đặng Tử Việt cùng nở nụ cười. Phạm Nhàn nhìn hắn ta, lắc đầunói: "Sau khi đi lên kinh thành, nên đổi cái tính ấy đi... Ta không muốn tỷ tỷ củangươi gặp phiền toái vì ngươi, ngoài ra, đừng trách ta giam cầm ngươi hainăm... Ngươi cũng biết về vấn đề thân thế của mình rồi đấy, nếu ta không nhốtngươi lại, có lẽ ngươi đã chết từ lâu rồi... À, lúc nào đến kinh thành gặp tỷ tỷcủa ngươi, nhớ gửi lời vấn an cô ấy giúp ta."Đột nhiên, y ta nhớ tới chặng đường đi cùng xe với Tư Lý Lý hai năm trước, ,tâm trạng thoáng xao động, nhanh chóng bình tĩnh lại, nói: "Thay ta nói lời cámơn."Người trẻ tuổi kia lấy làm khó hiểu, gãi đầu, hắn mới gặp Phạm Nhàn mấy lần,hơn nữa còn bị nhốt trong gian nhà một thời gian dài, không biết chuyện bênngoài, nhưng rõ ràng người quyền quý trẻ tuổi này là một đại thần trọng trongnước Khánh, chẳng qua tuổi tác có vẻ hơi nhỏ... Hắn hơi ngạc nhiên, dường nhưngười quyền quý họ Phạm này đã lâu không gặp tỷ tỷ của mình, nhưng hìnhnhư có lại có mối quan hệ mật thiết.Nghe người này nói như vậy, chẳng lẽ mình nên cảm kích hắn ta? Chàng trai trẻlại gãi đầu một cái.o O oKhi bầu trời dần chìm vào hoàng hôn, Phạm Nhàn và Vương Khải rời khỏi khunhà này, lên xe ngựa. Trên xe, Phạm Nhàn nhìn về phía trước, cười bỡn cợt:"Lão Vương, nhà ngươi cũng nằm trong khu vực này, sao lại không mời ta đếnchơi?"Vương Khải Niên nhìn nụ cười trên khuôn mặt Phạm Nhàn, lòng chợt cay đắng,nhớ về lúc mình coi lén nhìn thư tình giữa đại nhân và Hải Đường, nhớ tới lờiđe dọa cuối cùng của đại nhân, giọng nói run run: "Đại nhân, con gái ta vẫn cònnhỏ... đợi vài năm nữa đi."Phạm Nhàn bị sửng sốt, suýt nữa phun ra một ngụm máu tươi. Y tức tối nhìnchằm chằm vào lão già này, nghĩ thầm, với bộ dạng này ngươi, chẳng lẽ còn đẻđược một cô con gái xinh xắn lung linh?Đây chỉ là một câu đùa mà thôi, nhưng Vương Khải thầm lo lắng, rõ ràng côngphu nịnh bợ đã suy giảm rất nhiều.Xe ngựa dừng lại trước cổng sau nhà Vương Khải Niên, trong xe đã không cònai, nhưng trong nhà cũng không có một bóng người.Hai người với khuôn mặt bình thường, mặc áo vải thô như dân chúng xungquanh, lúc này lại xuất hiện trước lối một con hẻm đối diện với một phủ đệ củamột dòng họ nào đó ở phía nam kinh đô. Hai người, xỏ tay vào ống áo, ngồixổm trên mặt đất tán gẫu, có điều nội dung cuộc trò chuyện có vẻ không nhànnhã."Chính là nhà này, họ hàng của Hoàng hậu đã chết gần hết, đây là người họhàng rất xa.""Biết thì có ích lợi gì?""Nếu phải đưa thuốc vào, chắc chắn sẽ có một quy luật. Ta cần biết, bao lâu thìngười trong cung cần một liều thuốc." Phạm Nhàn hoá trang thành dân chúng,nhổ một cục đờm lên mặt đất, nói: "Tuy loại thuốc này không thể tráng dương,nhưng lại có thể làm lá gan to lên. Lòng can đảm của vị quý nhân cũng phảidâng lên theo loại thuốc này. Muốn bắt quả tang thì ngươi phải thăm dò cho rõquy luật thời gian trong chuyện này..."