Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…
Chương 1012: Không vội thì lại được 1
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Tất nhiên Phạm Nhàn không thể cứ hoá trang thành dân chúng thiếu vệ sinh rồicanh gác trước phủ đệ suốt mười tám ngày. Y chỉ cùng Vương Khải Niên đếnkiểm chứng tuyến đường kia đúng như tính toán của bọn họ chứ không có ýđịnh xác minh theo dấu vết này.Hơn nữa, trong lòng y hiểu rõ, hôm nay là ngày mồng bảy, ngày hai mươi đãhẹn với Hồng Trúc, vào đầu tháng hai y phải rời kinh đô trở về Giang Nam...Thời gian trong đó quá ít, không thể nắm được quy luật gì, thứ duy nhất có thểdựa vào là công phu theo dõi quỷ thần khó lường của Vương Khải Niên.Sau khi xác nhận mục tiêu, hai người rời cổng phủ đệ này, trở cánh cửa sau củagian nhà cũ kỹ. Dù Phạm Nhàn rất muốn vào xem cuộc sống hàng ngày củaVương Khải Niên, nhưng những ngày gần đây thật sự rất căng thẳng, y khôngcó nhiều thời gian để tận hưởng cuộc sống, vẫy tay một cái rồi lên xe ngựa.Tất cả trang bị của y đều để lại trên xe ngựa màu đen, cởi bỏ áo khoác ngoài,kiểm tra xong xuôi nỏ ngắn trong tay áo và túi chứa dược liệu, sau đó mới lấy ramột hộp trang điểm, cẩn thận thoa lên mặt. Y sử dụng loại keo đặc trưng củaGiám Sát Viện, dán nhẹ khóe mi của mình xuống.Ngay lập tức, cả khoảng cách giữa hai mắt và hình dạng lông mày đều thay đổi,thêm một nốt ruồi nhỏ không đáng chú ý dưới cằm, chàng công tử điển trai taonhã lập tức trở thành người qua đường không mấy nổi bật.Xe ngựa dừng lại bên ngoài Hà Trì phường ở phía tây thành, Phạm Nhàn đãxuống xe từ lâu, lẫn vào đám đông phức tạp ở phía tây thành.Diện tích của phía tây kinh đô không lớn, so với những góc thành thành khác nókhông đủ giàu có, không đủ yên bình, không đủ quý phái, đặc biệt là Hà Trìphường này vốn là khu vực dành cho dân nghèo. Những vấn đề lớn nhất mànhững người sống ở đây phải suy nghĩ hàng ngày là làm cách nào sống sót.Trong nhà kho chứa đầy lương thực thì mọi người mới bắt đầu suy nghĩ đếnchuyện lễ nghi và đạo đức. Vì thế, dân cư ở khu vực này không vì cái tên "HàTrì phường" mà có thêm khí thế đứng hiên ngang giữa chốn ô trọc. Nơi đây hỗntạp đủ các tầng lớp, mọi thứ buôn bán không thể lộ ra ánh sáng đều có thể tìmthấy ở đây.Người qua đường, Phạm Nhàn kéo mũ đi mưa che chắn những bông tuyết nhỏbay đầy trời, với gương mặt âm trầm bước chân trên những con hẻm dẫn vàosâu khu phố Hà Trì. Vẻ mặt này của hắn ở Hà Trì không hề khiến người khácchú ý, người dân và chủ cửa hàng bên đường cũng không còn hứng thú liếc nhìnhắn thêm một lần.Trong phố phường này, có rất nhiều kẻ mang gương mặt âm trầm như thể mấtcha mất mẹ. Bởi vì ở nơi này, có quá nhiều huynh đệ đầu đường xó chợ, khôngphải lúc nào cũng đòi được nợ, và không phải lúc nào cũng trốn thoát đượctrước Kinh Đô phủ. Những huynh đệ đầu đường xó chợ này trượng nghĩa, hungác, tính cách thì nóng nảy, nên việc họ trở nên âm trầm cũng không gì đángngạc nhiên.Xuyên qua một con hẻm nhỏ có mái hiên rách nát, Phạm Nhàn lại rơi vào vòngvây của đám kỹ nữ đứng đường. May mắn thay, sắc trời còn sớm, tuy đám kỹnữ đã ra đứng, nhưng khuôn mặt đầy son phấn kém chất lượng và tiếng ngápngắn ngáp dài cho thấy sức chiến đấu của bọn họ đã giảm sút. Do đó, PhạmNhàn mới có thể nhẹ nhàng thoát khỏi đám đông, bước vào một ngôi nhà gỗnhỏ nằm sâu trong con hẻm, tìm đến nơi mình cần đến.Trong căn phòng gỗ ngập ngụa một mùi khó chịu. Phạm Nhàn vừa bước vào,không nhịn được vuốt nhẹ lên mũi. Nhưng y không lật mũ ra mà ngồi thẳngxuống bên giường, lấy từ trong áo ra một vật tín vật, đưa cho người bị liệt đangcảnh giác nằm trên giường.Tay của người bị liệt kia vẫn cử động được, sắc mặt căng thẳng nhìn vị kháchkhông mời mà tới này, sau khi nhận lấy tín vật xem kỹ một lúc, hắn mới hạgiọng nói: "Nếu đã là người mình, sao lại liều lĩnh như thế?"Phạm Nhàn không có thời gian để trò chuyện, y hỏi thẳng: "Gần đây có món gìđáng chú ý không?"Sắc mặt của người bị liệt kê hơi đổi, không biết rốt cuộc kẻ đáng ghét trước mặtlà ai trong băng mà dám hỏi thẳng như vậy, nhưng nếu người đối diện đã biếtchuyện này, chắc chắn phải là thân tín của bang chủ.Hắn ta lục lọi trong cái chăn đầy mùi hôi thối kia một lúc lâu, lấy ra rất nhiềuhộp. Phạm Nhàn mở từng cái một, kiểm tra kỹ lưỡng, gương mặt vẫn đầy vẻ âmu tràm trọng, rõ ràng là không hài lòng.Người bị liệt nhìn mặt y, lắc đầu, lục trong cái gối sứ dưới gáy một lúc, cuốicùng tìm được nửa mảnh ngọc, đưa ra.Phạm Nhàn nhận mảnh ngọc xem xét kỹ lưỡng, ngọc này có màu sắc rất tốt,trơn bóng, đúng là món đồ tốt, và hơn nữa trên bề mặt mảnh ngọc có vân hìnhđám mây, rõ ràng là đồ của hoàng gia. Y hài lòng gật đầu: "Không tệ, nhữngmón đồ tốt như thế này này, càng nhiều càng tốt."
Tất nhiên Phạm Nhàn không thể cứ hoá trang thành dân chúng thiếu vệ sinh rồi
canh gác trước phủ đệ suốt mười tám ngày. Y chỉ cùng Vương Khải Niên đến
kiểm chứng tuyến đường kia đúng như tính toán của bọn họ chứ không có ý
định xác minh theo dấu vết này.
Hơn nữa, trong lòng y hiểu rõ, hôm nay là ngày mồng bảy, ngày hai mươi đã
hẹn với Hồng Trúc, vào đầu tháng hai y phải rời kinh đô trở về Giang Nam...
Thời gian trong đó quá ít, không thể nắm được quy luật gì, thứ duy nhất có thể
dựa vào là công phu theo dõi quỷ thần khó lường của Vương Khải Niên.
Sau khi xác nhận mục tiêu, hai người rời cổng phủ đệ này, trở cánh cửa sau của
gian nhà cũ kỹ. Dù Phạm Nhàn rất muốn vào xem cuộc sống hàng ngày của
Vương Khải Niên, nhưng những ngày gần đây thật sự rất căng thẳng, y không
có nhiều thời gian để tận hưởng cuộc sống, vẫy tay một cái rồi lên xe ngựa.
Tất cả trang bị của y đều để lại trên xe ngựa màu đen, cởi bỏ áo khoác ngoài,
kiểm tra xong xuôi nỏ ngắn trong tay áo và túi chứa dược liệu, sau đó mới lấy ra
một hộp trang điểm, cẩn thận thoa lên mặt. Y sử dụng loại keo đặc trưng của
Giám Sát Viện, dán nhẹ khóe mi của mình xuống.
Ngay lập tức, cả khoảng cách giữa hai mắt và hình dạng lông mày đều thay đổi,
thêm một nốt ruồi nhỏ không đáng chú ý dưới cằm, chàng công tử điển trai tao
nhã lập tức trở thành người qua đường không mấy nổi bật.
Xe ngựa dừng lại bên ngoài Hà Trì phường ở phía tây thành, Phạm Nhàn đã
xuống xe từ lâu, lẫn vào đám đông phức tạp ở phía tây thành.
Diện tích của phía tây kinh đô không lớn, so với những góc thành thành khác nó
không đủ giàu có, không đủ yên bình, không đủ quý phái, đặc biệt là Hà Trì
phường này vốn là khu vực dành cho dân nghèo. Những vấn đề lớn nhất mà
những người sống ở đây phải suy nghĩ hàng ngày là làm cách nào sống sót.
Trong nhà kho chứa đầy lương thực thì mọi người mới bắt đầu suy nghĩ đến
chuyện lễ nghi và đạo đức. Vì thế, dân cư ở khu vực này không vì cái tên "Hà
Trì phường" mà có thêm khí thế đứng hiên ngang giữa chốn ô trọc. Nơi đây hỗn
tạp đủ các tầng lớp, mọi thứ buôn bán không thể lộ ra ánh sáng đều có thể tìm
thấy ở đây.
Người qua đường, Phạm Nhàn kéo mũ đi mưa che chắn những bông tuyết nhỏ
bay đầy trời, với gương mặt âm trầm bước chân trên những con hẻm dẫn vào
sâu khu phố Hà Trì. Vẻ mặt này của hắn ở Hà Trì không hề khiến người khác
chú ý, người dân và chủ cửa hàng bên đường cũng không còn hứng thú liếc nhìn
hắn thêm một lần.
Trong phố phường này, có rất nhiều kẻ mang gương mặt âm trầm như thể mất
cha mất mẹ. Bởi vì ở nơi này, có quá nhiều huynh đệ đầu đường xó chợ, không
phải lúc nào cũng đòi được nợ, và không phải lúc nào cũng trốn thoát được
trước Kinh Đô phủ. Những huynh đệ đầu đường xó chợ này trượng nghĩa, hung
ác, tính cách thì nóng nảy, nên việc họ trở nên âm trầm cũng không gì đáng
ngạc nhiên.
Xuyên qua một con hẻm nhỏ có mái hiên rách nát, Phạm Nhàn lại rơi vào vòng
vây của đám kỹ nữ đứng đường. May mắn thay, sắc trời còn sớm, tuy đám kỹ
nữ đã ra đứng, nhưng khuôn mặt đầy son phấn kém chất lượng và tiếng ngáp
ngắn ngáp dài cho thấy sức chiến đấu của bọn họ đã giảm sút. Do đó, Phạm
Nhàn mới có thể nhẹ nhàng thoát khỏi đám đông, bước vào một ngôi nhà gỗ
nhỏ nằm sâu trong con hẻm, tìm đến nơi mình cần đến.
Trong căn phòng gỗ ngập ngụa một mùi khó chịu. Phạm Nhàn vừa bước vào,
không nhịn được vuốt nhẹ lên mũi. Nhưng y không lật mũ ra mà ngồi thẳng
xuống bên giường, lấy từ trong áo ra một vật tín vật, đưa cho người bị liệt đang
cảnh giác nằm trên giường.
Tay của người bị liệt kia vẫn cử động được, sắc mặt căng thẳng nhìn vị khách
không mời mà tới này, sau khi nhận lấy tín vật xem kỹ một lúc, hắn mới hạ
giọng nói: "Nếu đã là người mình, sao lại liều lĩnh như thế?"
Phạm Nhàn không có thời gian để trò chuyện, y hỏi thẳng: "Gần đây có món gì
đáng chú ý không?"
Sắc mặt của người bị liệt kê hơi đổi, không biết rốt cuộc kẻ đáng ghét trước mặt
là ai trong băng mà dám hỏi thẳng như vậy, nhưng nếu người đối diện đã biết
chuyện này, chắc chắn phải là thân tín của bang chủ.
Hắn ta lục lọi trong cái chăn đầy mùi hôi thối kia một lúc lâu, lấy ra rất nhiều
hộp. Phạm Nhàn mở từng cái một, kiểm tra kỹ lưỡng, gương mặt vẫn đầy vẻ âm
u tràm trọng, rõ ràng là không hài lòng.
Người bị liệt nhìn mặt y, lắc đầu, lục trong cái gối sứ dưới gáy một lúc, cuối
cùng tìm được nửa mảnh ngọc, đưa ra.
Phạm Nhàn nhận mảnh ngọc xem xét kỹ lưỡng, ngọc này có màu sắc rất tốt,
trơn bóng, đúng là món đồ tốt, và hơn nữa trên bề mặt mảnh ngọc có vân hình
đám mây, rõ ràng là đồ của hoàng gia. Y hài lòng gật đầu: "Không tệ, những
món đồ tốt như thế này này, càng nhiều càng tốt."
Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Tất nhiên Phạm Nhàn không thể cứ hoá trang thành dân chúng thiếu vệ sinh rồicanh gác trước phủ đệ suốt mười tám ngày. Y chỉ cùng Vương Khải Niên đếnkiểm chứng tuyến đường kia đúng như tính toán của bọn họ chứ không có ýđịnh xác minh theo dấu vết này.Hơn nữa, trong lòng y hiểu rõ, hôm nay là ngày mồng bảy, ngày hai mươi đãhẹn với Hồng Trúc, vào đầu tháng hai y phải rời kinh đô trở về Giang Nam...Thời gian trong đó quá ít, không thể nắm được quy luật gì, thứ duy nhất có thểdựa vào là công phu theo dõi quỷ thần khó lường của Vương Khải Niên.Sau khi xác nhận mục tiêu, hai người rời cổng phủ đệ này, trở cánh cửa sau củagian nhà cũ kỹ. Dù Phạm Nhàn rất muốn vào xem cuộc sống hàng ngày củaVương Khải Niên, nhưng những ngày gần đây thật sự rất căng thẳng, y khôngcó nhiều thời gian để tận hưởng cuộc sống, vẫy tay một cái rồi lên xe ngựa.Tất cả trang bị của y đều để lại trên xe ngựa màu đen, cởi bỏ áo khoác ngoài,kiểm tra xong xuôi nỏ ngắn trong tay áo và túi chứa dược liệu, sau đó mới lấy ramột hộp trang điểm, cẩn thận thoa lên mặt. Y sử dụng loại keo đặc trưng củaGiám Sát Viện, dán nhẹ khóe mi của mình xuống.Ngay lập tức, cả khoảng cách giữa hai mắt và hình dạng lông mày đều thay đổi,thêm một nốt ruồi nhỏ không đáng chú ý dưới cằm, chàng công tử điển trai taonhã lập tức trở thành người qua đường không mấy nổi bật.Xe ngựa dừng lại bên ngoài Hà Trì phường ở phía tây thành, Phạm Nhàn đãxuống xe từ lâu, lẫn vào đám đông phức tạp ở phía tây thành.Diện tích của phía tây kinh đô không lớn, so với những góc thành thành khác nókhông đủ giàu có, không đủ yên bình, không đủ quý phái, đặc biệt là Hà Trìphường này vốn là khu vực dành cho dân nghèo. Những vấn đề lớn nhất mànhững người sống ở đây phải suy nghĩ hàng ngày là làm cách nào sống sót.Trong nhà kho chứa đầy lương thực thì mọi người mới bắt đầu suy nghĩ đếnchuyện lễ nghi và đạo đức. Vì thế, dân cư ở khu vực này không vì cái tên "HàTrì phường" mà có thêm khí thế đứng hiên ngang giữa chốn ô trọc. Nơi đây hỗntạp đủ các tầng lớp, mọi thứ buôn bán không thể lộ ra ánh sáng đều có thể tìmthấy ở đây.Người qua đường, Phạm Nhàn kéo mũ đi mưa che chắn những bông tuyết nhỏbay đầy trời, với gương mặt âm trầm bước chân trên những con hẻm dẫn vàosâu khu phố Hà Trì. Vẻ mặt này của hắn ở Hà Trì không hề khiến người khácchú ý, người dân và chủ cửa hàng bên đường cũng không còn hứng thú liếc nhìnhắn thêm một lần.Trong phố phường này, có rất nhiều kẻ mang gương mặt âm trầm như thể mấtcha mất mẹ. Bởi vì ở nơi này, có quá nhiều huynh đệ đầu đường xó chợ, khôngphải lúc nào cũng đòi được nợ, và không phải lúc nào cũng trốn thoát đượctrước Kinh Đô phủ. Những huynh đệ đầu đường xó chợ này trượng nghĩa, hungác, tính cách thì nóng nảy, nên việc họ trở nên âm trầm cũng không gì đángngạc nhiên.Xuyên qua một con hẻm nhỏ có mái hiên rách nát, Phạm Nhàn lại rơi vào vòngvây của đám kỹ nữ đứng đường. May mắn thay, sắc trời còn sớm, tuy đám kỹnữ đã ra đứng, nhưng khuôn mặt đầy son phấn kém chất lượng và tiếng ngápngắn ngáp dài cho thấy sức chiến đấu của bọn họ đã giảm sút. Do đó, PhạmNhàn mới có thể nhẹ nhàng thoát khỏi đám đông, bước vào một ngôi nhà gỗnhỏ nằm sâu trong con hẻm, tìm đến nơi mình cần đến.Trong căn phòng gỗ ngập ngụa một mùi khó chịu. Phạm Nhàn vừa bước vào,không nhịn được vuốt nhẹ lên mũi. Nhưng y không lật mũ ra mà ngồi thẳngxuống bên giường, lấy từ trong áo ra một vật tín vật, đưa cho người bị liệt đangcảnh giác nằm trên giường.Tay của người bị liệt kia vẫn cử động được, sắc mặt căng thẳng nhìn vị kháchkhông mời mà tới này, sau khi nhận lấy tín vật xem kỹ một lúc, hắn mới hạgiọng nói: "Nếu đã là người mình, sao lại liều lĩnh như thế?"Phạm Nhàn không có thời gian để trò chuyện, y hỏi thẳng: "Gần đây có món gìđáng chú ý không?"Sắc mặt của người bị liệt kê hơi đổi, không biết rốt cuộc kẻ đáng ghét trước mặtlà ai trong băng mà dám hỏi thẳng như vậy, nhưng nếu người đối diện đã biếtchuyện này, chắc chắn phải là thân tín của bang chủ.Hắn ta lục lọi trong cái chăn đầy mùi hôi thối kia một lúc lâu, lấy ra rất nhiềuhộp. Phạm Nhàn mở từng cái một, kiểm tra kỹ lưỡng, gương mặt vẫn đầy vẻ âmu tràm trọng, rõ ràng là không hài lòng.Người bị liệt nhìn mặt y, lắc đầu, lục trong cái gối sứ dưới gáy một lúc, cuốicùng tìm được nửa mảnh ngọc, đưa ra.Phạm Nhàn nhận mảnh ngọc xem xét kỹ lưỡng, ngọc này có màu sắc rất tốt,trơn bóng, đúng là món đồ tốt, và hơn nữa trên bề mặt mảnh ngọc có vân hìnhđám mây, rõ ràng là đồ của hoàng gia. Y hài lòng gật đầu: "Không tệ, nhữngmón đồ tốt như thế này này, càng nhiều càng tốt."