Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1014: Không vội thì lại được 3

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Bây giờ kế hoạch có trong lòng, tuy không biết liệu có vấn đề gì xảy ra haykhông, nhưng dẫu sao cũng tốt hơn nhiều so với vài ngày trước, thấy một bátchân giò được nướng chín mà không tìm được chỗ nào thích hợp để cắn.Tất cả quá trình đều đã được suy nghĩ kỹ lưỡng, giờ chỉ cần Hồng Trúc đi xử lý.Tất nhiên cũng cần Hoàng đế thực sự như Phạm Nhàn đã dự đoán, nhạy cảm, đanghi, đầy sức tưởng tượng và trí tuệ.Đúng như Trưởng công chúa và Phạm Nhàn luôn nghĩ, Hoàng đế của KhánhQuốc thật sự là người mẫn cảm và đa nghi. Hơn nữa nhân vật đứng lâu năm trênđỉnh cao chính trị luôn tưởng tượng tất cả các âm mưu theo hướng tới tồi tệnhất, sau đó phát huy trí tuệ của mình. Vì vậy, càng nghĩ, Phạm Nhàn càngbuông lỏng, càng cảm thấy chắc chắn lần này Hoàng đế lão tử sẽ bị mình chơixỏ một cách tinh vi.Có thể lập kế hãm hại người khác mà không để bản thân rơi vào trong đó, PhạmNhàn cảm thấy một chút đắc ý hiếm thấy. Cho dù hiện giờ y đã là một cao thủcửu phẩm, là nhân vật quyền quý tay nắm đại quyền, nhưng anh vẫn luôn duytrì tâm trạng bình tĩnh. Có điều hôm nay, lòng đắc ý này có làm thế nào cũngkhông thể kiềm chế được.Có lẽ là bởi vì... từ khi gia nhập Giám Sát viện, y luôn rất yếu kém trong việclập kế hãm hại. Trước kia có Băng Vân giúp đỡ nên không thấy có vấn đề gì,nhưng sau sự việc tại Giao Châu, Trần Bình Bình đã gửi thư đã mắng y như xốimáu chó lên đầu, khinh thường khả năng lập âm mưu của y - cho nên hôm nayPhạm Nhàn thật sự rất đắc ý, càng nghĩ càng đắc ý.Trong khi lúc đắc ý, y nhìn thấy một người đang đứng dưới thất thểu cổng chàocủa đền thờ.Phạm Nhàn nhìn người đang bày hàng trên chiếc bàn vải xanh dưới cổng chào,che gió tuyết hô hào quảng cáo. y không khỏi sửng sốt, dừng bước, trốn sauđám người để nhìn kỹ hơn.Đó là một tụng sư, đang ngồi sau chiếc bàn vải xanh vất vả mời chào kháchhàng, khuôn mặt có vẻ tái nhợt, có vẻ như thân thể đang gặp vấn đề gì đó nêngiọng nói không còn chút sức lực nào.Phạm Nhàn nhẹ nhàng cúi đầu, để chiếc nón đi mưa che khuất phần lớn khuônmặt, híp mắt nhìn vị tụng sư kia, trong lòng tràn ngập một cảm giác khó diễn tả.Chuyện làm ăn của vị tụng sư này rất khó khăn, không những không có ai kiệntụng tiến lên hỏi thăm, mà thậm chí còn không có ai thuê hắn viết cáo trạng.Hơn nữa, bách tính có vẻ biết sơ sơ về tình hình càng tránh xa chiếc bàn phủ vảixanh kia, như sợ dính vào điềm xui nào đó.Phạm Nhàn nhíu mày, sau đó rời khỏi Hà Trì phường.o O oKhoảng nửa giờ sau, trong một gian phòng trang nhã của quán rượu bìnhthường, Phạm Nhàn vẻ mặt mỉm cười, đẩy món ăn trên tay đến phía đối diện,nói: "Ăn từ từ thôi, chậm rãi trò chuyện, sao bây giờ ngươi nên nông nỗi này?"Người ngồi đối diện y chính là vị tụng sư ở Hà Trì phường, cũng chính là ngườiđầu tiên kiện tụng với Phạm Nhàn tại kinh đô năm xưa, sau này lại bị PhạmNhàn dẫn đến Giang Nam. Hắn là nhân vật quan trọng thay y đứng ra trong vụkiện của Minh gia - Tống Thế Nhân.Tống Thế Nhân có biệt hiệu là "Phú Chủy Nhi", được tôn là đệ nhất thiên hạ,xưa nay đi lại trong giới quan nha không ai bì kịp, sao bây giờ lại rơi vào cảnhđành bày quán ven đường? Lúc thấy hắn trên phố Phạm Nhàn đã rất kinh ngạc,sau đó mới lệnh cho thuộc hạ mời hắn đến, có điều không dám tiến đưa vào BãoNguyệt lâu.Y nhìn khuôn mặt u sầu của tụng sư, trong lòng mặc dù đã đoán ra phần nàonhưng không thể không mở miệng hỏi về tình hình gần đây của hắn.Tống Thế Nhân không ăn, chỉ uống ngụm một hơi rượu trắng, đăm chiêu nhìnPhạm Nhàn. Sau đó hắn thở dài, cười khổ vài tiếng nhưng không nói lời nào."Nói đi, có liên quan đến ta phải không?" Phạm Nhàn hỏi.Tống Thế Nhân lại thở dài một lần nữa, im lặng một lúc rồi mới nói: "Đại nhânđã đoán được, thì ta cũng không ngại mất mặt. Kể từ khi trở về từ Giang Nam,đồng nghiệp láng giềng và các vị đại quan biết về thành tích vẻ vang của ta ởGiang Nam, đánh giá về ta cũng cao hơn một chút, biết rằng ta làm việc cho đạinhân, ai nấy đều cúi đầu khom lưng với ta... Nhưng sau đó không hiểu vì sao lờiđồn lại thay đổi, không những không còn ai dám mời ta tới biện luận trong vụkiện, mà ngay cả những bằng hữu thân thiết thường ngày cũng tránh xa ta.""Không biết lý do à?" Phạm Nhàn thở dài: "Cả ta và ngươi đều hiểu là tại sao."Tống Thế Nhân cười khổ nói: "Cho dù đã biết, chẳng lẽ dám đi khắp nơi kêuoan hay sao?"Phạm Nhàn im lặng, nghe Tống Thế Nhân kể lại với tâm trạng đầy buồn bã, bấygiờ mới rõ hóa ra trong mấy tháng nay, vị tụng sư đệ nhất thiên hạ đã phải trảiqua những nỗi khổ đau thê thảm như thế nào.

Bây giờ kế hoạch có trong lòng, tuy không biết liệu có vấn đề gì xảy ra hay

không, nhưng dẫu sao cũng tốt hơn nhiều so với vài ngày trước, thấy một bát

chân giò được nướng chín mà không tìm được chỗ nào thích hợp để cắn.

Tất cả quá trình đều đã được suy nghĩ kỹ lưỡng, giờ chỉ cần Hồng Trúc đi xử lý.

Tất nhiên cũng cần Hoàng đế thực sự như Phạm Nhàn đã dự đoán, nhạy cảm, đa

nghi, đầy sức tưởng tượng và trí tuệ.

Đúng như Trưởng công chúa và Phạm Nhàn luôn nghĩ, Hoàng đế của Khánh

Quốc thật sự là người mẫn cảm và đa nghi. Hơn nữa nhân vật đứng lâu năm trên

đỉnh cao chính trị luôn tưởng tượng tất cả các âm mưu theo hướng tới tồi tệ

nhất, sau đó phát huy trí tuệ của mình. Vì vậy, càng nghĩ, Phạm Nhàn càng

buông lỏng, càng cảm thấy chắc chắn lần này Hoàng đế lão tử sẽ bị mình chơi

xỏ một cách tinh vi.

Có thể lập kế hãm hại người khác mà không để bản thân rơi vào trong đó, Phạm

Nhàn cảm thấy một chút đắc ý hiếm thấy. Cho dù hiện giờ y đã là một cao thủ

cửu phẩm, là nhân vật quyền quý tay nắm đại quyền, nhưng anh vẫn luôn duy

trì tâm trạng bình tĩnh. Có điều hôm nay, lòng đắc ý này có làm thế nào cũng

không thể kiềm chế được.

Có lẽ là bởi vì... từ khi gia nhập Giám Sát viện, y luôn rất yếu kém trong việc

lập kế hãm hại. Trước kia có Băng Vân giúp đỡ nên không thấy có vấn đề gì,

nhưng sau sự việc tại Giao Châu, Trần Bình Bình đã gửi thư đã mắng y như xối

máu chó lên đầu, khinh thường khả năng lập âm mưu của y - cho nên hôm nay

Phạm Nhàn thật sự rất đắc ý, càng nghĩ càng đắc ý.

Trong khi lúc đắc ý, y nhìn thấy một người đang đứng dưới thất thểu cổng chào

của đền thờ.

Phạm Nhàn nhìn người đang bày hàng trên chiếc bàn vải xanh dưới cổng chào,

che gió tuyết hô hào quảng cáo. y không khỏi sửng sốt, dừng bước, trốn sau

đám người để nhìn kỹ hơn.

Đó là một tụng sư, đang ngồi sau chiếc bàn vải xanh vất vả mời chào khách

hàng, khuôn mặt có vẻ tái nhợt, có vẻ như thân thể đang gặp vấn đề gì đó nên

giọng nói không còn chút sức lực nào.

Phạm Nhàn nhẹ nhàng cúi đầu, để chiếc nón đi mưa che khuất phần lớn khuôn

mặt, híp mắt nhìn vị tụng sư kia, trong lòng tràn ngập một cảm giác khó diễn tả.

Chuyện làm ăn của vị tụng sư này rất khó khăn, không những không có ai kiện

tụng tiến lên hỏi thăm, mà thậm chí còn không có ai thuê hắn viết cáo trạng.

Hơn nữa, bách tính có vẻ biết sơ sơ về tình hình càng tránh xa chiếc bàn phủ vải

xanh kia, như sợ dính vào điềm xui nào đó.

Phạm Nhàn nhíu mày, sau đó rời khỏi Hà Trì phường.

o O o

Khoảng nửa giờ sau, trong một gian phòng trang nhã của quán rượu bình

thường, Phạm Nhàn vẻ mặt mỉm cười, đẩy món ăn trên tay đến phía đối diện,

nói: "Ăn từ từ thôi, chậm rãi trò chuyện, sao bây giờ ngươi nên nông nỗi này?"

Người ngồi đối diện y chính là vị tụng sư ở Hà Trì phường, cũng chính là người

đầu tiên kiện tụng với Phạm Nhàn tại kinh đô năm xưa, sau này lại bị Phạm

Nhàn dẫn đến Giang Nam. Hắn là nhân vật quan trọng thay y đứng ra trong vụ

kiện của Minh gia - Tống Thế Nhân.

Tống Thế Nhân có biệt hiệu là "Phú Chủy Nhi", được tôn là đệ nhất thiên hạ,

xưa nay đi lại trong giới quan nha không ai bì kịp, sao bây giờ lại rơi vào cảnh

đành bày quán ven đường? Lúc thấy hắn trên phố Phạm Nhàn đã rất kinh ngạc,

sau đó mới lệnh cho thuộc hạ mời hắn đến, có điều không dám tiến đưa vào Bão

Nguyệt lâu.

Y nhìn khuôn mặt u sầu của tụng sư, trong lòng mặc dù đã đoán ra phần nào

nhưng không thể không mở miệng hỏi về tình hình gần đây của hắn.

Tống Thế Nhân không ăn, chỉ uống ngụm một hơi rượu trắng, đăm chiêu nhìn

Phạm Nhàn. Sau đó hắn thở dài, cười khổ vài tiếng nhưng không nói lời nào.

"Nói đi, có liên quan đến ta phải không?" Phạm Nhàn hỏi.

Tống Thế Nhân lại thở dài một lần nữa, im lặng một lúc rồi mới nói: "Đại nhân

đã đoán được, thì ta cũng không ngại mất mặt. Kể từ khi trở về từ Giang Nam,

đồng nghiệp láng giềng và các vị đại quan biết về thành tích vẻ vang của ta ở

Giang Nam, đánh giá về ta cũng cao hơn một chút, biết rằng ta làm việc cho đại

nhân, ai nấy đều cúi đầu khom lưng với ta... Nhưng sau đó không hiểu vì sao lời

đồn lại thay đổi, không những không còn ai dám mời ta tới biện luận trong vụ

kiện, mà ngay cả những bằng hữu thân thiết thường ngày cũng tránh xa ta."

"Không biết lý do à?" Phạm Nhàn thở dài: "Cả ta và ngươi đều hiểu là tại sao."

Tống Thế Nhân cười khổ nói: "Cho dù đã biết, chẳng lẽ dám đi khắp nơi kêu

oan hay sao?"

Phạm Nhàn im lặng, nghe Tống Thế Nhân kể lại với tâm trạng đầy buồn bã, bấy

giờ mới rõ hóa ra trong mấy tháng nay, vị tụng sư đệ nhất thiên hạ đã phải trải

qua những nỗi khổ đau thê thảm như thế nào.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Bây giờ kế hoạch có trong lòng, tuy không biết liệu có vấn đề gì xảy ra haykhông, nhưng dẫu sao cũng tốt hơn nhiều so với vài ngày trước, thấy một bátchân giò được nướng chín mà không tìm được chỗ nào thích hợp để cắn.Tất cả quá trình đều đã được suy nghĩ kỹ lưỡng, giờ chỉ cần Hồng Trúc đi xử lý.Tất nhiên cũng cần Hoàng đế thực sự như Phạm Nhàn đã dự đoán, nhạy cảm, đanghi, đầy sức tưởng tượng và trí tuệ.Đúng như Trưởng công chúa và Phạm Nhàn luôn nghĩ, Hoàng đế của KhánhQuốc thật sự là người mẫn cảm và đa nghi. Hơn nữa nhân vật đứng lâu năm trênđỉnh cao chính trị luôn tưởng tượng tất cả các âm mưu theo hướng tới tồi tệnhất, sau đó phát huy trí tuệ của mình. Vì vậy, càng nghĩ, Phạm Nhàn càngbuông lỏng, càng cảm thấy chắc chắn lần này Hoàng đế lão tử sẽ bị mình chơixỏ một cách tinh vi.Có thể lập kế hãm hại người khác mà không để bản thân rơi vào trong đó, PhạmNhàn cảm thấy một chút đắc ý hiếm thấy. Cho dù hiện giờ y đã là một cao thủcửu phẩm, là nhân vật quyền quý tay nắm đại quyền, nhưng anh vẫn luôn duytrì tâm trạng bình tĩnh. Có điều hôm nay, lòng đắc ý này có làm thế nào cũngkhông thể kiềm chế được.Có lẽ là bởi vì... từ khi gia nhập Giám Sát viện, y luôn rất yếu kém trong việclập kế hãm hại. Trước kia có Băng Vân giúp đỡ nên không thấy có vấn đề gì,nhưng sau sự việc tại Giao Châu, Trần Bình Bình đã gửi thư đã mắng y như xốimáu chó lên đầu, khinh thường khả năng lập âm mưu của y - cho nên hôm nayPhạm Nhàn thật sự rất đắc ý, càng nghĩ càng đắc ý.Trong khi lúc đắc ý, y nhìn thấy một người đang đứng dưới thất thểu cổng chàocủa đền thờ.Phạm Nhàn nhìn người đang bày hàng trên chiếc bàn vải xanh dưới cổng chào,che gió tuyết hô hào quảng cáo. y không khỏi sửng sốt, dừng bước, trốn sauđám người để nhìn kỹ hơn.Đó là một tụng sư, đang ngồi sau chiếc bàn vải xanh vất vả mời chào kháchhàng, khuôn mặt có vẻ tái nhợt, có vẻ như thân thể đang gặp vấn đề gì đó nêngiọng nói không còn chút sức lực nào.Phạm Nhàn nhẹ nhàng cúi đầu, để chiếc nón đi mưa che khuất phần lớn khuônmặt, híp mắt nhìn vị tụng sư kia, trong lòng tràn ngập một cảm giác khó diễn tả.Chuyện làm ăn của vị tụng sư này rất khó khăn, không những không có ai kiệntụng tiến lên hỏi thăm, mà thậm chí còn không có ai thuê hắn viết cáo trạng.Hơn nữa, bách tính có vẻ biết sơ sơ về tình hình càng tránh xa chiếc bàn phủ vảixanh kia, như sợ dính vào điềm xui nào đó.Phạm Nhàn nhíu mày, sau đó rời khỏi Hà Trì phường.o O oKhoảng nửa giờ sau, trong một gian phòng trang nhã của quán rượu bìnhthường, Phạm Nhàn vẻ mặt mỉm cười, đẩy món ăn trên tay đến phía đối diện,nói: "Ăn từ từ thôi, chậm rãi trò chuyện, sao bây giờ ngươi nên nông nỗi này?"Người ngồi đối diện y chính là vị tụng sư ở Hà Trì phường, cũng chính là ngườiđầu tiên kiện tụng với Phạm Nhàn tại kinh đô năm xưa, sau này lại bị PhạmNhàn dẫn đến Giang Nam. Hắn là nhân vật quan trọng thay y đứng ra trong vụkiện của Minh gia - Tống Thế Nhân.Tống Thế Nhân có biệt hiệu là "Phú Chủy Nhi", được tôn là đệ nhất thiên hạ,xưa nay đi lại trong giới quan nha không ai bì kịp, sao bây giờ lại rơi vào cảnhđành bày quán ven đường? Lúc thấy hắn trên phố Phạm Nhàn đã rất kinh ngạc,sau đó mới lệnh cho thuộc hạ mời hắn đến, có điều không dám tiến đưa vào BãoNguyệt lâu.Y nhìn khuôn mặt u sầu của tụng sư, trong lòng mặc dù đã đoán ra phần nàonhưng không thể không mở miệng hỏi về tình hình gần đây của hắn.Tống Thế Nhân không ăn, chỉ uống ngụm một hơi rượu trắng, đăm chiêu nhìnPhạm Nhàn. Sau đó hắn thở dài, cười khổ vài tiếng nhưng không nói lời nào."Nói đi, có liên quan đến ta phải không?" Phạm Nhàn hỏi.Tống Thế Nhân lại thở dài một lần nữa, im lặng một lúc rồi mới nói: "Đại nhânđã đoán được, thì ta cũng không ngại mất mặt. Kể từ khi trở về từ Giang Nam,đồng nghiệp láng giềng và các vị đại quan biết về thành tích vẻ vang của ta ởGiang Nam, đánh giá về ta cũng cao hơn một chút, biết rằng ta làm việc cho đạinhân, ai nấy đều cúi đầu khom lưng với ta... Nhưng sau đó không hiểu vì sao lờiđồn lại thay đổi, không những không còn ai dám mời ta tới biện luận trong vụkiện, mà ngay cả những bằng hữu thân thiết thường ngày cũng tránh xa ta.""Không biết lý do à?" Phạm Nhàn thở dài: "Cả ta và ngươi đều hiểu là tại sao."Tống Thế Nhân cười khổ nói: "Cho dù đã biết, chẳng lẽ dám đi khắp nơi kêuoan hay sao?"Phạm Nhàn im lặng, nghe Tống Thế Nhân kể lại với tâm trạng đầy buồn bã, bấygiờ mới rõ hóa ra trong mấy tháng nay, vị tụng sư đệ nhất thiên hạ đã phải trảiqua những nỗi khổ đau thê thảm như thế nào.

Chương 1014: Không vội thì lại được 3