Tác giả:

Phạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm…

Chương 1013: Không vội thì lại được 2

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Người tàn tật kia mỉm cười tự hào. Phạm Nhàn cũng cười thầm trong lòng, yhiểu rõ người tàn tật trước mặt không đáng thương như vẻ bề ngoài.Kinh đô là nơi hội tụ của sự tiền tài và phong lưu trong thiên hạ, đặc biệt làhoàng cung, từ xưa đến nay, vạn dân trong thiên hạ đã phụng dưỡng Hoàng đếvà các vị quý nhân. Còn những cung nữ và tên thái giám phục vụ Hoàng đế vàcác vị quý nhân lại lén lén lút lút cất giữ những thứ này, thậm chí còn tuồn tớitay những con dân thiên hạ trong góc tối.Hoàng cung là vậy, các đại phủ cũng chẳng khác gì, hơn nữa rất nhiều vàng bạcchâu báu không thể để lộ ra ngoài sáng, cần phải tẩy rửa, chuyển đổi thành giấytờ đất đai ở các châu quận. Mà loại chuyện như vậy, tất nhiên chỉ có thể là côngviệc của những nhân sĩ chuyên nghiệp tận nằm dưới tầng chót.Giới hắc đạo vốn là nhân sĩ chuyên nghiệp như vậy, do đó tất cả các bang pháicó chút thực lực trên khắp thiên hạ đều giữ một chi nhánh nho nhỏ ở kinh đô.Đám người giang hồ này không dám chống lại triều đình, nhưng không từ chốiviệc làm cống rãnh cho triều đình để kiếm một chút bạc vụn.Nhắc tới cũng rất kỳ diệu, chính vì những người trong giới giang hồ cực kỳ anphận, cho nên đến giờ trong kinh đô vẫn không có một danh hiệu nào nổi tiếngtrong giới hắc đạo. Còn Hà Lạc bang là một trong những băng phái hết sức tầmthường chịu trách nhiệm thu nhận tang vật của cung đình. Khi Phạm Nhàn ởHàng Châu, y đã trò chuyện khá nhiều với Hạ Tê Phi, nhờ đó biết tới những thếlực bí mật này, biết được thậm chí rằng Hà Lạc bang thậm chí còn có một tuyếnđường cố định móc nối với trong cung. Chuyện này khiến y không khỏi để ý, vàcũng chính vì lý do đó nên mới có chuyến đi tới Hà Trì phường ngày hôm nay.Người tàn tật này chuyên trách vụ phân đoạn đầu tiên trong việc thủ tiêu tangvật ở kinh đô của Giang Lạc Bang. Chuyện mà đám người này làm là tội tru dicả nhà, tịch biên gia sản, đương nhiên phải cực kỳ thận trọng, mỗi giai đoạnkhông liên kết với nhau, người nhận hàng thường xuyên thay đổi, đây chính làcơ hội cho Phạm Nhàn tranh thủ.Còn về tín vật kia, đương nhiên là do Giám Sát viện chuẩn bị từ nhiều nămtrước.Người tàn tật kia thấy y mỉm cười hài lòng, hào hứng nói: "Nghe đâu đây làmón đồ tiên đế ban tặng cho nhà mẹ đẻ của Thái hậu, chỉ có điều không rõ saunày có chuyện gì xảy ra, không biết vì sao nó lại trở về Đông Cung, việc này đãtiêu tốn không ít sức lực."Trong lòng Phạm Nhàn hơi động, y cười nói: "Đám quý tộc này đâu để ý tớinhững thứ nhỏ bé như vậy, chỉ tùy tiện vứt trong kho thôi, chắc cả mấy chụcnăm cũng chẳng nghĩ nghĩ đến việc lôi ra dùng."Người bị liệt kia thở dài nói: "Đúng vậy, nếu như chúng ta bán khối ngọc này ởGiang Nam, rồi dùng tiền đó để mua đất ở Giang Bắc, chỉ e phải mua được hơnngàn mẫu."Phạm Nhàn không muốn đáp lại câu cảm khái của hắn, chỉ nói: "Lần đầu giaotiếp, không hiểu quy củ cho lắm."Y nói rất thẳng thắn, nhưng người tàn tật kia không hề nghi ngờ gì, lấy từ trongchăn ra một cuốn sổ, chỉ vào chỗ trống dành cho loại rượu cấp Giáp, nói: "Ởđây."Phạm Nhàn cười nói: "Ngươi bị liệt nhưng lại rất biết cách giấu đồ trong chăn."Gã liệt kia lẩm bẩm một vài câu, có vẻ đang nhớ lại quá khứ khi hắn cùng bangchủ đánh đấm khắp tứ phương, bị người ta đập búa khiến cho liệt một phần thânthể, bang chủ thương tiếc cho hắn mới để hắn đến kinh đô quản lý những việcnày.Phạm Nhàn không rõ lắm về mấy câu chuyện của Hà Lạc bang, vì vậy đươngnhiên y không dám trả lời. Sau khi ký tên bằng kiểu chữ đã thay đổi, y rút từtrong ngực ra một tấm ngân phiếu và nói: "Đưa trước ba phần, ngươi đừng thunhiều hơn của ta."Người tê liệt nhìn vào tấm phiếu ngân hàng trị giá một ngàn lượng kia, gật đầumột cái: "Xấp xỉ rồi. Tuy chắc chắn khối ngọc này có giá cao hơn nhiều, nhưngdẫu sao nó cũng là thứ phạm vào đại kỵ, cho nên chỉ có thể bán rẻ thôi."Sau khi hoàn thành mọi việc, Phạm Nhàn cẩn thận cất miếng ngọc đi, không nóithêm điều gì, rời khỏi căn phòng tối tăm kia.Dọc dọc trên đường phố ngập trong bùn lầy của Hà Trì phường, bầu trời vẫn mờmịt, nhưng tâm trạng Phạm Nhàn lúc trước vẫn u ám do vụ việc kia giờ đã trởnên thoải mái hơn nhiều. Y đã suy nghĩ rõ ràng về cách xử lý toàn bộ sự việc.Mặc dù kế hoạch này đúng là phức tạp và rườm rà đến mức làm người ta khóchịu, nhưng Phạm Nhàn không có lựa chọn nào khác. Để đảm bảo an toàn choHồng Trúc, để bản thân luôn giấu mình sau hậu trường, buộc phải vận dụngcách thức lòng vòng như vậy đến như vậy để tiếp cận sự thật, để phơi bày chântướng.

Người tàn tật kia mỉm cười tự hào. Phạm Nhàn cũng cười thầm trong lòng, y

hiểu rõ người tàn tật trước mặt không đáng thương như vẻ bề ngoài.

Kinh đô là nơi hội tụ của sự tiền tài và phong lưu trong thiên hạ, đặc biệt là

hoàng cung, từ xưa đến nay, vạn dân trong thiên hạ đã phụng dưỡng Hoàng đế

và các vị quý nhân. Còn những cung nữ và tên thái giám phục vụ Hoàng đế và

các vị quý nhân lại lén lén lút lút cất giữ những thứ này, thậm chí còn tuồn tới

tay những con dân thiên hạ trong góc tối.

Hoàng cung là vậy, các đại phủ cũng chẳng khác gì, hơn nữa rất nhiều vàng bạc

châu báu không thể để lộ ra ngoài sáng, cần phải tẩy rửa, chuyển đổi thành giấy

tờ đất đai ở các châu quận. Mà loại chuyện như vậy, tất nhiên chỉ có thể là công

việc của những nhân sĩ chuyên nghiệp tận nằm dưới tầng chót.

Giới hắc đạo vốn là nhân sĩ chuyên nghiệp như vậy, do đó tất cả các bang phái

có chút thực lực trên khắp thiên hạ đều giữ một chi nhánh nho nhỏ ở kinh đô.

Đám người giang hồ này không dám chống lại triều đình, nhưng không từ chối

việc làm cống rãnh cho triều đình để kiếm một chút bạc vụn.

Nhắc tới cũng rất kỳ diệu, chính vì những người trong giới giang hồ cực kỳ an

phận, cho nên đến giờ trong kinh đô vẫn không có một danh hiệu nào nổi tiếng

trong giới hắc đạo. Còn Hà Lạc bang là một trong những băng phái hết sức tầm

thường chịu trách nhiệm thu nhận tang vật của cung đình. Khi Phạm Nhàn ở

Hàng Châu, y đã trò chuyện khá nhiều với Hạ Tê Phi, nhờ đó biết tới những thế

lực bí mật này, biết được thậm chí rằng Hà Lạc bang thậm chí còn có một tuyến

đường cố định móc nối với trong cung. Chuyện này khiến y không khỏi để ý, và

cũng chính vì lý do đó nên mới có chuyến đi tới Hà Trì phường ngày hôm nay.

Người tàn tật này chuyên trách vụ phân đoạn đầu tiên trong việc thủ tiêu tang

vật ở kinh đô của Giang Lạc Bang. Chuyện mà đám người này làm là tội tru di

cả nhà, tịch biên gia sản, đương nhiên phải cực kỳ thận trọng, mỗi giai đoạn

không liên kết với nhau, người nhận hàng thường xuyên thay đổi, đây chính là

cơ hội cho Phạm Nhàn tranh thủ.

Còn về tín vật kia, đương nhiên là do Giám Sát viện chuẩn bị từ nhiều năm

trước.

Người tàn tật kia thấy y mỉm cười hài lòng, hào hứng nói: "Nghe đâu đây là

món đồ tiên đế ban tặng cho nhà mẹ đẻ của Thái hậu, chỉ có điều không rõ sau

này có chuyện gì xảy ra, không biết vì sao nó lại trở về Đông Cung, việc này đã

tiêu tốn không ít sức lực."

Trong lòng Phạm Nhàn hơi động, y cười nói: "Đám quý tộc này đâu để ý tới

những thứ nhỏ bé như vậy, chỉ tùy tiện vứt trong kho thôi, chắc cả mấy chục

năm cũng chẳng nghĩ nghĩ đến việc lôi ra dùng."

Người bị liệt kia thở dài nói: "Đúng vậy, nếu như chúng ta bán khối ngọc này ở

Giang Nam, rồi dùng tiền đó để mua đất ở Giang Bắc, chỉ e phải mua được hơn

ngàn mẫu."

Phạm Nhàn không muốn đáp lại câu cảm khái của hắn, chỉ nói: "Lần đầu giao

tiếp, không hiểu quy củ cho lắm."

Y nói rất thẳng thắn, nhưng người tàn tật kia không hề nghi ngờ gì, lấy từ trong

chăn ra một cuốn sổ, chỉ vào chỗ trống dành cho loại rượu cấp Giáp, nói: "Ở

đây."

Phạm Nhàn cười nói: "Ngươi bị liệt nhưng lại rất biết cách giấu đồ trong chăn."

Gã liệt kia lẩm bẩm một vài câu, có vẻ đang nhớ lại quá khứ khi hắn cùng bang

chủ đánh đấm khắp tứ phương, bị người ta đập búa khiến cho liệt một phần thân

thể, bang chủ thương tiếc cho hắn mới để hắn đến kinh đô quản lý những việc

này.

Phạm Nhàn không rõ lắm về mấy câu chuyện của Hà Lạc bang, vì vậy đương

nhiên y không dám trả lời. Sau khi ký tên bằng kiểu chữ đã thay đổi, y rút từ

trong ngực ra một tấm ngân phiếu và nói: "Đưa trước ba phần, ngươi đừng thu

nhiều hơn của ta."

Người tê liệt nhìn vào tấm phiếu ngân hàng trị giá một ngàn lượng kia, gật đầu

một cái: "Xấp xỉ rồi. Tuy chắc chắn khối ngọc này có giá cao hơn nhiều, nhưng

dẫu sao nó cũng là thứ phạm vào đại kỵ, cho nên chỉ có thể bán rẻ thôi."

Sau khi hoàn thành mọi việc, Phạm Nhàn cẩn thận cất miếng ngọc đi, không nói

thêm điều gì, rời khỏi căn phòng tối tăm kia.

Dọc dọc trên đường phố ngập trong bùn lầy của Hà Trì phường, bầu trời vẫn mờ

mịt, nhưng tâm trạng Phạm Nhàn lúc trước vẫn u ám do vụ việc kia giờ đã trở

nên thoải mái hơn nhiều. Y đã suy nghĩ rõ ràng về cách xử lý toàn bộ sự việc.

Mặc dù kế hoạch này đúng là phức tạp và rườm rà đến mức làm người ta khó

chịu, nhưng Phạm Nhàn không có lựa chọn nào khác. Để đảm bảo an toàn cho

Hồng Trúc, để bản thân luôn giấu mình sau hậu trường, buộc phải vận dụng

cách thức lòng vòng như vậy đến như vậy để tiếp cận sự thật, để phơi bày chân

tướng.

Khánh Dư NiênTác giả: Miêu NịTruyện Cổ Đại, Truyện Lịch Sử, Truyện Xuyên KhôngPhạm Thận rất khó khăn mới mở được mí mắt, nhìn đầu ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi nhìn năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm hắn thở dài một hơi, thương tâm buông bỏ công việc này. Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi. Hắn mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi. “Nhưng ngươi không phải là nhân vật chính trong một tiểu thuyết ngôn tình gì gì à.” Phạm Thận lẩm bẩm nói, nhưng bởi vì cơ hàm đã không có tác dụng gì cho nên thanh âm của hắn trở thành một chuỗi lời nói mớ mà thôi. Hắn nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.” … Quả thực đời này hắn chưa có làm… Người tàn tật kia mỉm cười tự hào. Phạm Nhàn cũng cười thầm trong lòng, yhiểu rõ người tàn tật trước mặt không đáng thương như vẻ bề ngoài.Kinh đô là nơi hội tụ của sự tiền tài và phong lưu trong thiên hạ, đặc biệt làhoàng cung, từ xưa đến nay, vạn dân trong thiên hạ đã phụng dưỡng Hoàng đếvà các vị quý nhân. Còn những cung nữ và tên thái giám phục vụ Hoàng đế vàcác vị quý nhân lại lén lén lút lút cất giữ những thứ này, thậm chí còn tuồn tớitay những con dân thiên hạ trong góc tối.Hoàng cung là vậy, các đại phủ cũng chẳng khác gì, hơn nữa rất nhiều vàng bạcchâu báu không thể để lộ ra ngoài sáng, cần phải tẩy rửa, chuyển đổi thành giấytờ đất đai ở các châu quận. Mà loại chuyện như vậy, tất nhiên chỉ có thể là côngviệc của những nhân sĩ chuyên nghiệp tận nằm dưới tầng chót.Giới hắc đạo vốn là nhân sĩ chuyên nghiệp như vậy, do đó tất cả các bang pháicó chút thực lực trên khắp thiên hạ đều giữ một chi nhánh nho nhỏ ở kinh đô.Đám người giang hồ này không dám chống lại triều đình, nhưng không từ chốiviệc làm cống rãnh cho triều đình để kiếm một chút bạc vụn.Nhắc tới cũng rất kỳ diệu, chính vì những người trong giới giang hồ cực kỳ anphận, cho nên đến giờ trong kinh đô vẫn không có một danh hiệu nào nổi tiếngtrong giới hắc đạo. Còn Hà Lạc bang là một trong những băng phái hết sức tầmthường chịu trách nhiệm thu nhận tang vật của cung đình. Khi Phạm Nhàn ởHàng Châu, y đã trò chuyện khá nhiều với Hạ Tê Phi, nhờ đó biết tới những thếlực bí mật này, biết được thậm chí rằng Hà Lạc bang thậm chí còn có một tuyếnđường cố định móc nối với trong cung. Chuyện này khiến y không khỏi để ý, vàcũng chính vì lý do đó nên mới có chuyến đi tới Hà Trì phường ngày hôm nay.Người tàn tật này chuyên trách vụ phân đoạn đầu tiên trong việc thủ tiêu tangvật ở kinh đô của Giang Lạc Bang. Chuyện mà đám người này làm là tội tru dicả nhà, tịch biên gia sản, đương nhiên phải cực kỳ thận trọng, mỗi giai đoạnkhông liên kết với nhau, người nhận hàng thường xuyên thay đổi, đây chính làcơ hội cho Phạm Nhàn tranh thủ.Còn về tín vật kia, đương nhiên là do Giám Sát viện chuẩn bị từ nhiều nămtrước.Người tàn tật kia thấy y mỉm cười hài lòng, hào hứng nói: "Nghe đâu đây làmón đồ tiên đế ban tặng cho nhà mẹ đẻ của Thái hậu, chỉ có điều không rõ saunày có chuyện gì xảy ra, không biết vì sao nó lại trở về Đông Cung, việc này đãtiêu tốn không ít sức lực."Trong lòng Phạm Nhàn hơi động, y cười nói: "Đám quý tộc này đâu để ý tớinhững thứ nhỏ bé như vậy, chỉ tùy tiện vứt trong kho thôi, chắc cả mấy chụcnăm cũng chẳng nghĩ nghĩ đến việc lôi ra dùng."Người bị liệt kia thở dài nói: "Đúng vậy, nếu như chúng ta bán khối ngọc này ởGiang Nam, rồi dùng tiền đó để mua đất ở Giang Bắc, chỉ e phải mua được hơnngàn mẫu."Phạm Nhàn không muốn đáp lại câu cảm khái của hắn, chỉ nói: "Lần đầu giaotiếp, không hiểu quy củ cho lắm."Y nói rất thẳng thắn, nhưng người tàn tật kia không hề nghi ngờ gì, lấy từ trongchăn ra một cuốn sổ, chỉ vào chỗ trống dành cho loại rượu cấp Giáp, nói: "Ởđây."Phạm Nhàn cười nói: "Ngươi bị liệt nhưng lại rất biết cách giấu đồ trong chăn."Gã liệt kia lẩm bẩm một vài câu, có vẻ đang nhớ lại quá khứ khi hắn cùng bangchủ đánh đấm khắp tứ phương, bị người ta đập búa khiến cho liệt một phần thânthể, bang chủ thương tiếc cho hắn mới để hắn đến kinh đô quản lý những việcnày.Phạm Nhàn không rõ lắm về mấy câu chuyện của Hà Lạc bang, vì vậy đươngnhiên y không dám trả lời. Sau khi ký tên bằng kiểu chữ đã thay đổi, y rút từtrong ngực ra một tấm ngân phiếu và nói: "Đưa trước ba phần, ngươi đừng thunhiều hơn của ta."Người tê liệt nhìn vào tấm phiếu ngân hàng trị giá một ngàn lượng kia, gật đầumột cái: "Xấp xỉ rồi. Tuy chắc chắn khối ngọc này có giá cao hơn nhiều, nhưngdẫu sao nó cũng là thứ phạm vào đại kỵ, cho nên chỉ có thể bán rẻ thôi."Sau khi hoàn thành mọi việc, Phạm Nhàn cẩn thận cất miếng ngọc đi, không nóithêm điều gì, rời khỏi căn phòng tối tăm kia.Dọc dọc trên đường phố ngập trong bùn lầy của Hà Trì phường, bầu trời vẫn mờmịt, nhưng tâm trạng Phạm Nhàn lúc trước vẫn u ám do vụ việc kia giờ đã trởnên thoải mái hơn nhiều. Y đã suy nghĩ rõ ràng về cách xử lý toàn bộ sự việc.Mặc dù kế hoạch này đúng là phức tạp và rườm rà đến mức làm người ta khóchịu, nhưng Phạm Nhàn không có lựa chọn nào khác. Để đảm bảo an toàn choHồng Trúc, để bản thân luôn giấu mình sau hậu trường, buộc phải vận dụngcách thức lòng vòng như vậy đến như vậy để tiếp cận sự thật, để phơi bày chântướng.

Chương 1013: Không vội thì lại được 2